Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 118: Cái Gọi Là "bí Mật" (1)



Thấp đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt của Lâm Y, lòng Lãnh Nghị mềm nhũn, hắn mím môi, chầm chậm buông tay ra, độ ấm trongphòng phút chốc không còn nữa, bóng dáng cô gái cũng biến mất sau cánhcửa phòng tắm rồi từ đó truyền đến tiếng nước chảy rào rạt.

LãnhNghị lẳng lặng ngồi nơi sofa chờ cô, lát sau tiếng nước ngưng lại, rồitiếng máy sấy tóc rồ rồ, hắn đứng dậy, bước đến trước cửa phòng tắm rồiđẩy cửa bước vào, đoạt lấy chiếc máy sấy tóc trong tay cô gái, nghiêmtúc giúp cô sấy tóc ...

Cô gái không phản đối, cứ để người đànông muốn làm gì thì làm, đáy mắt Lãnh Nghị một mảnh nhu hòa, giọng nóicũng thật dịu dàng: 'Y Y, sinh nhật của em sắp đến rồi, em muốn ăn mừngthế nào?'

'Sinh nhật?' Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cô lẩm bẩm, chuyện này cô sớm đã quên không còn một mảnh.

'Đúng đó, em quên rồi sao?' Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, trong giọng nói đầy tình ý, 'Ừ, em không cần lo, cứ để anh sắp xếp!'

Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng không nói tiếng nào ... tiếng máy sấy tóc bỗng dừng ngại, 'Ân, xong rồi!' Lãnh Nghị nhẹ vuốt mái tóc suôn dài của côgái, hài lòng nói.

'Cám ơn!' Lâm Y nhỏ giọng nói, câu nói lịch sự này trong chớp mắt kéo khoảng cách giữa hai người thật xa, bàn tay củaLãnh Nghị chợt cứng lại, đáy mắt nồng đượm một nỗi buồn bã, rồi hắn chầm chậm buông tay.

Đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Y đi đến bên giườngrồi dừng bước, xoay lại nhìn Lãnh Nghị ở phía sau, nhẹ giọng nói: 'Anhcũng về phòng nghỉ ngơi đi!'

Lãnh Nghị nhìn nét mặt có chút mệt mỏi của cô, điềm tĩnh nói: 'Anh ngủ cùng em!'

Lâm Y thu hồi tầm mắt, cô cúi xuống kéo ra chiếc chăn trên giường, nhànnhạt nói: 'Lãnh Nghị, tối hôm qua anh nói em cần bình tĩnh lại ... đợilúc em bình tĩnh lại rồi, sẽ cho anh một câu trả lời!'

Thắt lưngcô gái chợt bị siết chặt lại, thân thể cũng bị kéo vào lòng người đànông, ánh mắt lãnh liệt mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt nhìn xoáyvào cô gái: 'Y Y, em định cho anh một câu trả lời thế nào? Rời khỏi anhsao? Vì một người không còn sống trên đời này sao?'

Lâm Y an tĩnh nhìn gương mặt tuấn mỹ kia: 'Tuy cô gái đó đã không còn tren đời nàynhưng cô ấy vẫn sống mãi trong lòng anh, em không chịu nổi khi người màem yêu trong lòng còn có một người khác ... vì thế em cần thời gian ...'

Lãnh Nghị hơi nhướng mày nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt, một lúc sauhắn nhẹ gật đầu: 'Được, anh cho em thời gian ...' Nói rồi thân hình caongất kia liền xoay người rời khỏi căn phòng.

Tiếp sau đó là chiến tranh lạnh --- cuộc chiến tranh lạnh khiến tâm lực cùng thể lực đềutiều tụy. Liên tục hai buổi tối Lâm Y đều trở về rất muộn, bởi vì chiếntranh lạnh, cũng bởi vì bận rộn công sự, Lãnh Nghị cũng không truy hỏivì sao.

Mãi tới đêm thứ ba lúc Lãnh Nghị trở về, Lâm Y vẫn nhưhai ngày nay, chưa về, rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, hắn chaumày trầm tư một chút rồi lấy điện thoại ra, trầm giọng ra lệnh: 'Lập tức điều tra cho tôi Lâm tiểu thư đang làm gì ...'

Lẳng lặng tựangười vào ghế, ánh mắt nhìn về một nơi vô định, không lâu sau liền cóđiện thoại trả lời: 'Thiếu gia, Lâm tiểu thư đang đi đua xe!'

'Đua xe?' Lãnh Nghị giật nảy mình, theo cá tính của Lâm Y, hắn biết cô thựcra là đang đem tính mạng ra đùa! Mày càng lúc càng chau chặt, ánh mắttrong chớp mắt trở nên sắc bén. Không được! Mình phải ngăn chuyện nguyhiểm này lại!

Vẫn là con đường chạy men theo sườn núi ở vùngngoại ô đó, hai chiếc xe một trước một sau chạy như bay trên con đườngnúi ngoằn ngoèo, tiếng động cơ ầm ầm đinh tai nhức óc, toàn bộ sự chú ýcủa Lâm Y đều tập trung vào ánh đèn sáng rực phía trước, bàn tay đặttrên vô lăng cũng giữ chặt, nhanh chóng xoay chuyển ...

Ở đâynguy cơ trùng trùng, mỗi một khúc cua đều có thể khiến chiếc xe lật tung khỏi mặt đường, rơi xuống hẻm núi, mỗi một khúc cua nếu như khống chếkhông thỏa đáng đều có thể tao thành kết quả thảm khốc ... đây là hạngmục đua xe nguy hiểm nhất, tìm khoái cảm trong sự kích thích đến tột độ, phát tiết hết cảm giác buồn bực ...

Xe rất nhanh đã chạy đếnđỉnh núi, có người ấn đồng hồ tính giờ rồi lớn tiếng báo lại thời gianxe ngừng, Tương Huy từ chiếc xe phía trước bước ra đi đến chiếc xe phíasau, vừa đi vừa lớn tiếng khen ngợi: 'Thiên sứ, tốc độ của em hôm naylại nhanh hơn rồi!'

Một đám người đang nhao nhao nói cười thì từtrên đường núi chợt truyền đến tiếng động cơ xe gầm rú, ánh mắt mọingười lập tức không hẹn mà cùng nhìn về phía ánh đèn xe chói mắt từ xakia sau đó nhìn thấy hai chiếc xe thể thao hạng nhất nối đuôi nhau chạyđến gần sát đám đông thì dừng lại.

Lãnh Nghị bước xuống từ chiếcxe đầu tiên, sự xuất hiện của hắn khiến đám đông phút chốc im bặt, nhìnthấy từ trên xe bước xuống vị khách không mời mà đến, mắt Lâm Y trợn tonhìn người đàn ông vừa xuất hiện đã khí áp toàn trường, vẻ mặt lãnh liệt kia.

Ánh mắt Lãnh Nghị lạnh như băng, nơi đáy mắt lóe lên nhữngtia nhìn sắc bén kinh người, quét một vòng qua đám đông, hơi dừng lạitrên người Tương Huy, mắt Tương Huy kia cũng sáng lên, hình ảnh ngườiđàn ông hôm đó cầm súng chỉa vào đầu hắn chợt hiện lên trong óc, khôngcần suy nghĩ, hắn đưa tay kéo tay Lâm Y đứng bên cạnh, thốt lên: 'Trờiạ, thiên sứ, Lãnh đại thiếu gia của cô kìa ...'

Lâm Y mím mím môi không lên tiếng, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị vừa quét qua người côrồi lại quay về trên người người đàn ông vừa gọi Lâm Y là "thiên sứ"kia, khóe môi hắn câu lên một ý cười lạnh: 'Cậu chính là Tương thiếu,người dạy Lâm Y nhà chúng tôi đua xe đó sao?'

'Hả, là tôi ... tôi nổi tiếng đến thế sao ...' Tương Huy cười vẻ phóng đãng, tiếng cười còn chưa dứt thì tay Lãnh Nghị đã vươn ra bấu chặt cổ áo của hắn, Lãnh Nghị thân cao một mét tám lăm, cao hơn Tương Huy không ít, Tương Huy bị hắnbất thình lình nắm lấy cổ áo, không kìm được tức giận vô cùng, tiếngcười cũng im bặt, giọng phẫn nộ: 'Anh, muốn làm gì?'

Lâm Y ngẩnngười, vội tiến lên một bước đưa tay định nắm lấy tay Lãnh Nghị: 'LãnhNghị, anh buông tay! Là em tự mình muốn theo anh ta học, không có liênquan gì đến anh ta cả!' Lâm Y đã rất lâu không nhìn thấy ánh mắt dọangười kia của Lãnh Nghị ...

Một tay Lãnh Nghị đẩy Lâm Y ra, ánhmắt sắc như đao phóng về phía Tương Huy: 'Câu nhớ lấy, người của tôikhông tới lượt cậu dạy!'

Tương Huy kia kiêu ngạo phóng túng quenrồi, lần này đối mặt với vẻ dọa người của Lãnh Nghị nhưng vẫn một vẻ bất kham: 'Vậy có phải ý của Lãnh thiếu là để anh đích thân dạy cô ấy phảikhông?' Thực ra hàm ý của câu này chính là, "liệu anh có năng lực đó hay không?"

Lãnh Nghị làm sao lại nghe không hiểu ý của Tương Huy,hắn cười lạnh một tiếng, tay vẫn bấu chặt cổ áo Tương Huy kéo hắn vềphía mình: 'Hay là hai chúng ta so tài một phen? Xem ai càng có tư cáchlàm sư phụ của cô ấy?'

'Được thôi!' Tương Huy chính là đang chờđợi điều này, có thể ở trước mặt thiên sứ hạ uy phong của Lãnh đại thiếu gia, đó mới gọi là đẳng cấp!

Lãnh Nghị buông Tương Huy ra, cườilạnh: 'Chúng ta chơi đối kháng!' Đối kháng chính là hai chiếc xe dùngtốc độ cực nhanh chạy đối đầu nhau, lúc gần đụng đến đối phương xem aisợ hãi, xoay vô lăng trước thì người đó thua ... độ nguy hiểm có thể coi là số một ...

'Lãnh Nghị, anh điên rồi!' Lâm Y giật bắn người,cô xông đến níu lấy cánh tay Lãnh Nghị, 'Em không học đua xe nữa, chúngta trở về thôi!', Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn Tương Huy, đối với lời nài nỉ của Lâm Y không chút lay chuyển; hắn chính là muốn Lâm Y nhìn thấy cáiloại điên cuồng đùa với tính mạng đó! Hắn chính là muốn cô biết cô bâygiờ chính là đang đùa với tính mạng mình!

'Đối kháng? Đủ kích thích! Tôi thích!' Tương Huy vỗ tay, 'Cứ quyết định như vậy đi!'

Lâm Y xoay về phía Tương Huy, 'Tương Huy, anh đừng đua ... cho tôi chút mặt mũi ...'

'Thiên sứ, em cứ yên tâm, tôi sẽ nhường anh ta ...' Nói rồi Tương Huy bật cười ha hả, còn không quên mồm mép một phen.

'Lãnh Nghị ...' Lâm Y cắn chặt môi, giữ chặt người đàn ông đang bước vào trong xe, 'Em sai rồi!'

Khóe môi Lãnh Nghị rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn khoát tay kéocô gái vào trong lòng mình, 'Anh sẽ không có việc gì, em yên tâm!', nóirồi hắn vỗ nhẹ lên lưng cô gái rồi buông ra, ngồi vào trong xe.

Nơi mảnh đất trống dưới chân núi, hai chiếc xe đối mặt nhau từ phía xa, sau khi ánh đèn hiệu vừa chớp lên thì động cơ của hai chiếc xe bắt đầu gầmrú, chạy như bay về phía đối phương, đám đông khẩn trương dõi theo,không gian im phăng phắc không một tiếng động ...

Thân thể Lâm Ykhông ngừng run lên, trong đầu không ngừng hiện ra tình cảnh xe nátngười tan ... 'Không! Lãnh Nghị!' Cô rốt cuộc không khống chế được chạyvề phía đường lộ, những người bên cạnh sợ hãi kêu lên nhưng không chặncô lại kịp, Lâm Y đã đứng giữa đường, cô phải ngăn hai chiếc xe khôngđụng vào nhau ...

Hai chiếc xe chạy như bay đến bất ngờ nhìn thấy trên đường xông đến một cô gái ...

'Y Y!'

'Thiên sứ!'

Người trong hai chiếc xe gần như là đồng thời thét lên, chỉ một tích tắc, hai người đồng thời đạp mạnh chân ga, xoay vô lăng, hai chiếc xe gần nhưlướt qua sát hai bên sườn cô gái, theo quán tính tiếp tục chạy về phíatrước một đoạn mới dừng lại được.

Cô gái mềm nhũn té ngồi trênđất, hai chiếc xe cùng lúc mở cửa, Lãnh Nghị và Tương Huy đồng thờiphóng về phía cô gái đang ngồi giữa đường kia ...

'Y Y!' LãnhNghị đưa tay ôm cô gái vào lòng, sắc mặt cô tái nhợt, hé mắt nhìn gươngmặt với những đường nét rõ ràng kia, khóe môi vẫn đang run rẩy, khôngnói được một lời; người đàn ông cũng không nói tiếng nào chỉ sải nhữngbước dài ôm cô gái trở về xe ...

Đám người phía sau cũng chạyđến, nhìn theo hai người rời đi, Tương Huy lần đầu tiên yên lặng đếnthế, hắn lẳng lặng dõi theo bóng Lãnh Nghị ôm Lâm Y rời đi --- tính tình phong lưu thành tánh, cũng là lần đầu tiên Tương Huy thấy mình thất bại đến thế, phụ nữ, vốn không cần nhiều, đôi khi chỉ một cũng quá đủ.