Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 102: Công cụ sinh con?! (3)



'Y Y, đây là mẹ anh!' Lãnh Nghị khoác vai Lâm Y kéo đến trước mặt Lý Uyển, Lý Uyển không thể không thừa nhận, bà sai lầm khi chỉ tin lời Từ Giai,cô gái trước mặt tươi mát thanh thuần, không gống như một người phôtrương, lợi dụng thanh thế; nếu như cô gái này thật sự có thể vì nhà họLãnh sinh một đứa bé, nối tiếp hương khói cho gia đình cũng không tệ dùrằng bà rất hy vọng Từ Giai có thể ở bên cạnh con trai mình, dù sao bàcũng trông nom Từ Giai từ nhỏ đến lớn, luôn coi con bé như con gái ruộtcủa mình, huống gì, Vương Khiết cũng là bạn thân nhất của bà.

'Chào dì!' Lâm Y mỉm cười nhìn Lý Uyển, khẽ cúi người chào.

'Ừ, tốt!' Lý Uyển điềm đạm cười, nhìn Lâm Y gật đầu, đáy mắt lại mang theo chút uy nghiêm.

'Đây là dì Vương Khiết, là mẹ của Từ Giai!' Lãnh Nghị rốt cuộc xoay về phíangười phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh Lý Uyển, 'Bạn tốt nhấtcủa mẹ anh!'

'Chào dì!' Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn Vương Khiết, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ giọng chào.

'Chào cháu!' Mắt Vương Khiết nhìn chằm chằm cô gái thanh thuần thoát tụcgương mặt, điềm đạm cười nhưng đáy lòng không ngừng dâng lên những đợtsóng ngầm, gương mặt như thiên sứ đó hình như bà đã gặp ở đâu rồi ...ừm, đương nhiên cũng không nhất định là vậy, thế giới này, người giốngngười cũng không phải chuyện lạ ...

'Chào cô, Từ Giai!' Lâm Y mỉm cười nhìn Từ Giai, không kiêu không nịnh nói.

'Chào!' Trên mặt Từ Giai mang theo chút ngạo mạn, chỉ đạp lại một tiếng.

Khoảng năm giờ rưỡi, đoàn người rời khỏi tòa nhà LS quốc tế, đi thẳng đến một nhà hàng nổi tiếng của thành phố H.

Tương Mân ngồi cùng Lãnh Nghị và Lâm Y một chiếc xe, Tương Mân ngồi bên phải, Lãnh Nghị ngồi giữa, bên trái là Lâm Y. Ánh mắt Tương Mân rơi nơi haibàn tay đang giao nhau kia, đáy mắt dâng lên ý cười, giọng thản nhiên:'Y Y, cha mẹ cháu đều khỏe cả chứ? Họ làm công việc gì?'

'Bà nội, cháu ... là do một tay mẹ nuôi lớn, cha cháu đã sớm rời khỏi mẹ concháu ...' Lâm Y nhỏ nhẹ trả lời, 'Lúc còn trẻ mẹ cháu là một diễn viênmúa, trong một lần biểu diễn bị té gãy chân, cho nên về sau chỉ là mộtviên chức bình thường ... hiện giờ mẹ cháu đang sống ở thành phố G.'

Ân, gia thế coi như là trong sạch, Tương Mân mỉm cười, lại nói: 'Nghe nóicháu vốn là giáo viên ở trường đại học H ... vì sao lại đến làm việcdưới quyền Lãnh Nghị? Không thích công việc trước đó sao?'

'Không phải ...' Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, vì sao lại đến công ty củaLãnh Nghị làm việc? Nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.

Nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh lúc này Lãnh Nghị mới bình thản nói: 'Bànội, Y Y vốn không muốn đến chỗ cháu làm việc, ừm ... là cháu ép buộc cô ấy điều đến bên cạnh cháu! Y Y không có lựa chọn nào khác!'

Trên môi Tương Mân ý cười càng sâu, bà nhìn bóng dáng mảnh mai của Lâm Y qua vai Lãnh Nghị, giọng đầy sủng nịch cùng đắc ý, là một loại sủng nịchcủa bà nội dành cho đứa cháu yêu của mình, 'Y Y, Nghị nhi nhà chúng tacó phải là rất bá đạo không? Có làm con sợ không?'

'Dạ, bà nội,Nghị thật bá đạo ...' Lâm Y cũng cười, cô hơi chu môi, giọng có chút làm nũng, 'Không chỉ là bá đạo, lạnh lùng hơn nữa ... còn rất giỏi gạtngười, cứ thích đùa bỡn người ta ...'

Tương Mân rốt cuộc bật cười thành tiếng, chỉ cần không phải người khác gạt cháu của bà, sao cũngđược! Đầu mày cuối mắt Lãnh Nghị đều tràn đầy ý cười, bàn tay nắm lấybàn tay nhỏ kia càng siết chặt thêm.

Trong phòng bao sang trọng,Tương Mân đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái bà là Lãnh Nghị,bên cạnh Lãnh Nghị là Lâm Y, Lý Uyển thì ngồi bên phải của Tương Mân,tiếp đó là Vương Khiết, Từ Giai, bên cạnh Từ Giai là hai chỗ trốngchuyên để tiếp thức ăn.

Bởi vì tâm tình của Tương Mân không tệnên bầu không khí trên bàn ăn coi như là hòa hợp, Lãnh Nghị múc cho bànội một chén canh, cũng rất tự nhiên giúp cho Lâm Y múc một chén canhkhác ...

Cô gái này, còn muốn con trai mình phục vụ cho sao? Đáymắt Lý Uyển thoáng lóe lên một tia không vui, bà nhìn Lâm Y đang cắm cúi uống canh, trên mặt lộ ra một ý cười lạnh, bà gắp thức ăn rồi nhỏmngười cho vào chiếc chén nhỏ của Lâm Y.

Lâm Y cả kinh, vội ngẩngđầu lên thì thấy Lý Uyển đang mỉm cười nhìn cô, còn chưa kịp nói cảm ơnthì đã nghe giọng nhu hòa của Lý Uyển vang lên: 'Lâm tiểu thư, cô gầyquá, phải ăn nhiều một chút, bằng không làm sao giúp nhà họ Lãnh chúngtôi sinh con được?'

Giúp nhà họ Lãnh sinh con? Lời này nghe rasao có chút kỳ quái? Lòng Lâm Y chợt dậy lên một tia bất an, cô ngẩnngười, một lúc sau mới mỉm cười, thấp giọng nói: 'Dạ', mắt Lãnh Nghị dần tối lại, hắn mím môi, không nói tiếng nào, bàn ăn bỗng chốc rơi vào yên lặng ...

Lý Uyển cười nhìn Lâm Y, giọng điềm tĩnh nói tiếp:'Lâm tiểu thư, tuy rằng Nghị nhi không thể cho cô danh phận gì nhưng mà, nếu như cô có thể giúp nhà họ Lãnh chúng tôi sinh một đứa cháu, nhà họLãnh quyết không bạc đãi cô!'

Danh phận? Cháu? Không có danhphận, sinh con cho hắn? Là ý gì? Nỗi bất an trong lòng càng rõ rệt hơn,cô đặt chiếc muỗng trong tay xuống nhìn Lý Uyển vẻ nghi hoặc.

Nhìn biểu tình của cô gái ... chuyện này chẳng lẽ Lãnh Nghị còn chưa nói với cô ta sao? Lý Uyển thoáng chau mày nhưng trong chớp mắt đã giãn ra, bànhẹ câu môi: 'Lâm tiểu thư, Lãnh Nghị không có nói với cô sao? Chuyệnnày ...'

'Mẹ...' Lý Uyển còn chưa nói hết lời thì Lãnh Nghị đãlạnh nhạt ngắt lời bà, đáy mắt càng lúc càng u ám, giọng lạnh như băng:'Chuyện này con không muốn nói trên bàn ăn ... con sẽ tự giải quyết!'

Bị Lãnh Nghị ngắt lời, Lý Uyển rõ ràng là rất không vui, bà chau mày nhìncon: 'Nghị nhi, chuyện này cần phải nói rõ ràng, là con hứa với mẹ và bà nội, trở về nước trong vòng một năm, tìm người sinh con cho con ...'Thấy vẻ mặt tối sầm của Lãnh Nghị, vẻ kinh ngạc của Lâm Y, Lý Uyển lạnhgiọng bồi thêm một câu: 'Đương nhiên, nếu như con muốn cưới Lâm tiểu thư làm vợ, mẹ cũng không có ý kiến!'

Trên bàn ăn bỗng chốc im lặngđến có thể nghe được hô hấp của nhau, ai nấy chừng như đều đang đợi câutrả lời của Lãnh Nghị, Lâm Y hơi nghiêng đầu nhìn sang hắn, sườn mặt kia vẫn hoàn mỹ như tạc, chỉ có đầu mày hơi chau lại, nơi đáy mắt có thểthấy rõ sự u ám ...

Lâm Y không nghe thấy Lãnh Nghị nói hắn muốncưới cô làm vợ, đầu óc cô chớp mắt trở nên thật hỗn loạn, không hiểu rasao cả, chỉ biết tim mình đang vỡ ra từng mảnh nhỏ, cô chỉ đành tận lựckhống chế tâm tình của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy nơi khóemắt hai mẹ con Từ Giai là nỗi vui sướng khi thấy người gặp họa khônggiấu diếm ...

Bầu không khí trên bàn ăn có chút trầm trọng khiếnTương Mân chau mày, trên gương mặt từ hòa lộ ra một vẻ uy nghiêm, ngaycả giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: 'Uyển nhi, chuyện này Nghị nhichắc là có quyết định của riêng nó, con với ta không cần xen vào nhiềuquá, tin rằng chuyện Nghị nhi đã hứa với chúng ta nó nhất định sẽ làmđược!'

Lý Uyển lúc này mới không lên tiếng nữa, bàn ăn lại trởlại yên tĩnh như trước, Lâm Y chậm rãi đặt đũa xuống, cắn môi lẳng lặngngồi đó để cho nỗi khổ sở lan tràn đến từng tế bào trong người mình! Thì ra Lãnh Nghị tìm cô chính là vì muốn cô sinh một đứa bé cho nhà họLãnh! Mà Lãnh Nghị thì không muốn cưới cô làm vợ! Chẳng trách tối hôm đó Lãnh Nghị bảo cô sinh con, còn hỏi cô thích con trai hay con gái! Thìra là như vậy!

Ánh mắt u ám của Lãnh Nghị quét qua Lâm Y đangthất thần ngồi đó, lòng như thắt lại, hắn không kìm lòng được đưa taynắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cảm nhận được bàn tay đó lạnh như băngtrong tay mình, hắn nói thật khẽ, chừng như chỉ để cho Lâm Y nghe: 'Cólẽ con không thể cho Y Y một danh phận, nhưng cô ấy là người vợ trênthực tế của Lãnh Nghị con, bất kể xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ khôngrời khỏi cô ấy và đứa bé!'

Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng mãi màkhông nói được tiếng nào, cô chỉ cảm thấy đầu đau như sắp vỡ, không phải chỉ có mỗi chuyện cưới hay không cưới thôi sao? Vì sao những người cótiền như họ lại làm cho phức tạp đến thế? Cô bất giác nhắm chặt mắt, đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương đang phát đau.

'Được rồi, bữa cơmtối nay đến đây thôi!' Lãnh Nghị cầm lấy khăn ăn lau tay rồi nắm lấy tay Lâm Y đứng dậy, 'Chúng ta về nhà thôi!'

Lâm Y không biết mình về nhà như thế nào, chỉ biết suốt trên đường đi trong khoang xe im lặngbao trùm, bàn tay Lãnh Nghị nhẹ khoác lên vai cô cô vẫn không có chútphản ứng nào, cả người như tê dại không còn cảm giác gì.

'Thựcxin lỗi bà nội, cháu hơi đau đầu, cháu xin phép lên lầu nghỉ trước ...'Lâm Y nhìn Tương Mân, cố nặn ra một nụ cười sau đó cô tách khỏi nhómngười, một mình bước lên cầu thang ...

'Y Y ...' Lãnh Nghị nhìnbóng lưng của Lâm Y, gọi với theo nhưng Lâm Y làm như không nghe thấy,chân vẫn bước về phía trước, mắt Lãnh Nghị dần trở nên u ám, trầm tư một giây rồi hắn cũng cất bước đuổi theo --- hắn phải nói chuyện đàng hoàng với cô mới được, không phải là hắn muốn lừa gạt cô, chỉ là hắn khôngtìm được cơ hội thích hợp để nói rõ với cô mà thôi ...