Lượng Thân Định Chế

Chương 1: Gặp gỡ



Con phố đi bộ trong giờ hành chính không khác gì một tổong bỏ hoang cũ kĩ, vô số cửa hàng hai bên há to cái miệng tối đen nhưmực trong nắng tháng tư.

Đôi giày cao gót đế đỏ bước trên mặt phố lát đá hoa cương phát ra tiếnglách cách vang vọng trên đường phố yên ắng, khoe khoang vẻ kiêu sa vàsang chảnh của mình. Chủ nhân của đôi giầy cao gót này có một cặp chândài nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy đầm cắt may khéo léo, trong tay cầm mộtchiếc túi xách kinh điển màu đen khiến mấy cô gái trẻ xung quanh khôngngừng đưa ánh mắt cực kì hâm mộ nhìn theo.

Cạch... cạch... cạch... cạch... két!

Tiếng gót giầy cực kì có quy luật đột nhiên lạc điệu, gót giầy kim loạinhỏ bé giẫm trúng mép vạch kẻ đường gồ lên, cổ chân gập lại, chủ nhâncủa đôi giầy cao gót sang chảnh lập tức ngã nhào.

Nhờ kinh nghiệm sau vô số lần ngã sấp mặt, Tiêu Tiêu không hề xót củaxoay chiếc túi xách đặt tiền xuống lót dưới khuỷu tay, hoàn thành một cú xoay người ngã ngửa sau khi bổ nhào với độ khó rát cao, sau đó không có tâm tư để ý đến cánh tay đau đớn, vội vã bò dậy lấm lét đưa mắt nhìnquanh.

Trẻ con bị ngã gọi là vấp ngã, người hơn hai mươi tuổi bị ngã gọi là trò cười.

Nhanh chóng sửa sang lại mái tóc dài tối tung, phủi sạch đất cát bámtrên túi xách, nhìn thấy mép túi bị xước mất một vết nhỏ lập tức đaulòng đến nhe răng nhếch miệng, Tiêu Tiêu ảo não chỉnh lại chiếc khẩutrang trên mặt, xét cho cùng thì 10,5 phân vẫn là quá cao đối với cô.

”Chị không sao chứ?” Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau, TiêuTiêu cứng nhắc quay lại, thấy hai cô bé có vẻ như là học sinh đang lolắng nhìn mình.

”Không sao, không sao!” Tiêu Tiêu lại kéo khẩu trang lên cao hơn mộtchút, đúng lúc điện thoại di động trong túi xách đổ chuông liền vội vãlấy ra vừa nghe vừa bước nhanh đi.

”Tiêu Tiêu, em đến đâu rồi?” Bên kia điện thoại vang lên tiếng đàn ông trẻ tuổi, giọng mũi có vài phần tưng tửng.

”Sắp đến rồi“. Tiêu Tiêu hơi thiếu kiên nhẫn trả lời qua quýt.

”À quên nói với em, hôm nay anh dẫn bạn gái mới cùng tới gặp em, emkhông ngại chứ?” Âm thanh vui sướng mang theo vẻ đắc ý không che giấuđược, hòa lẫn với tiếng cười của con gái bên cạnh, Tiêu Tiêu nghe vàotai không khác gì tiếng mèo cào móng vào thùng sắt tây, suýt nữa đậpđiện thoại xuống đất.

Người bên kia điện thoại là bạn trai cũ của cô, bởi vì hai người chiatay qua điện thoại, gã vẫn nhằng nhẵng không chịu buông tha, kiên quyếtđòi gặp mặt nói rõ nên Tiêu Tiêu mới đồng ý đi gặp gã. Không nghĩ tớingười này lại cố ý dẫn bạn gái mới đi cùng, rõ ràng là bày trò định làmcô mất mặt.

Tiêu Tiêu cầm điện thoại, nghiến răng ken két, lập tức không muốn đi nữa: “Tôi...”

Lời đã ra đến bên miệng đột nhiên dừng lại, chỉ vì một bóng người tuấntú giống như thiên thạch bùng cháy trên bầu trời đêm mang theo vệt lửachói mắt vừa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Đó là một người đàn ông mặc âu phục.

Sắp tới giữa trưa, nắng ngày càng gắt, người đàn ông nọ đã cởi áo khoácvắt trên cánh tay, chiếc sơ mi màu đen vừa vặn ôm lấy bờ vai hoàn mỹrộng năm mươi ba phân, lưng ong hông hẹp, hai chân thon dài. Hắn đangcúi đầu rút ví, khí chất lành lạnh cùng quán trà sữa giá rẻ với biểnhiệu in nhân vật hoạt hình tỏ ra không hài hòa cho lắm.

”Tôi đương nhiên không ngại“. Bên kia điện thoại rõ ràng nghẹn lời mộtlát, Tiêu Tiêu không còn để ý đến gã nữa, kết thúc cuộc gọi bước nhanhvề phía quán trà sữa.

”Tiên sinh, có thể nhờ ngài giúp một việc không?” Tiêu Tiêu cản tay người đàn ông đang trả tiền, lên tiếng hỏi.

”Không có tiền lẻ“. Người đàn ông không thèm nhìn cô lấy một cái, đưađồng mười tệ cho bà chủ bên trong cửa sổ: “Sữa dừa không nóng khônglạnh“.

Tiêu Tiêu trợn mắt một hồi lâu mới hiểu ra “không có tiền lẻ” là nói với cô, đây là lời thoại kinh điển khi đuổi đám ăn xin.

”Không phải, tôi không phải xin tiền“. Tiêu Tiêu vội giải thích, sự khóxử gần như hóa thành thực chất sắp dâng lên đến đỉnh đầu, tuy nhiên mũitên đã bắn ra không thể quay lại được, cô chỉ có thể cố gắng nói nhanhhơn: “Xin lỗi, tôi biết việc này rất đường đột... Hôm nay phải đi gặpbạn trai cũ, vừa được biết hắn dẫn bạn gái mới theo, một mình tôi đi quá khó xử nên muốn mời ngài giúp tôi một lát, ngay ở nhà hàng phía trước,chỉ làm mất mười phút thời gian của ngài, tôi mời ngài uống trà sữa mộttuần được không?”

Nói một hơi không dừng lại, tất cả mọi người trước quán trà sữa bao gồmcả bà chủ còn đang cầm đồng tiền mười tệ đều giữ nguyên động tác nhìn cô không chớp mắt. Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật, bầu không khí dường như càng thêm khó xử...

Người đàn ông hơi nhíu mày quay đầu lại nhìn về phía người gây ra sự ồnào này. Một cô gái trẻ, có một đôi mắt rất đẹp, nửa khuôn mặt bên dướigiấu sau khẩu trang màu đen không nhìn ra diện mạo, làm mọi người tựdưng sinh ra vài phần tò mò.

Vừa rồi đứng phía sau chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt, TiêuTiêu đã hoàn toàn bị dáng người tỷ lệ vàng đó hấp dẫn, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt chính diện, cô không khỏi có một giây ngạt thở. Tuy đã quennhìn các tuấn nam mĩ nữ trong giới thời trang, Tiêu Tiêu cũng không thểkhông khen khuôn mặt này một tiếng.

Ánh nắng từ khe hở trên mái che chiếu xuống đôi môi mỏng nhạt màu ngậmchặt và cái cằm mang sắc thái lành lạnh, đẹp đến mức khiến cô không dờimắt đi được.

Người đàn ông cất ví tiền đi, xoay người lại đối mặt với cô, nói một câu không hề có dấu hiệu báo trước: “Có thể cho tôi xem mặt cô một chútkhông?”

Không ngờ người đàn ông lại đưa ra yêu cầu này, Tiêu Tiêu đang đắm chìmtrong sắc đẹp trợn mắt đủ ba giây mới lấy lại được tinh thần, lập tứchiểu được ý đồ của đối phương, đại khái là muốn xem gương mặt cô có đáng để giúp đỡ không đây mà.

Âm thầm thở dài, vị tiên sinh này sợ là sẽ phải thất vọng, Tiêu Tiêu đưa tay cầm dây đeo khẩu trang trên tai trái, hơi cắn răng rồi kéo xuống.

”A!” Đứa bé đang hút trà sữa bên cạnh không kìm được sợ hãi kêu lên, sau đó nhận ra mình hơi thiếu lễ phép lại lập tức che miệng.

Bên dưới khẩu trang là một khuôn mặt to, hoàn toàn không hòa hợp vớidáng người mảnh dẻ xinh đẹp, hai má phù lên như cá vàng ngậm nước, thoạt nhìn xấu xí và vụng về.

Còn đang mong chờ là một cuộc gặp mặt mang tính lịch sử của hoàng tử vàcông chúa, không ngờ lại là màn bắt chuyện trai đẹp của gái xấu quá mứcnhàm chán, quả thực làm người ta thất vọng, mọi người tới tấp dời mắtđi, không đành lòng tiếp tục hóng chuyện.

Ánh mắt khác thường của những người xung quanh khiến Tiêu Tiêu cảm thấyhơi khó xử, không nhịn được cúi đầu, cố gắng dùng mái tóc dài che khuấthai má phù nề.

”Một tháng“. Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu.

”Gì cơ?” Tiêu Tiêu không phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, phối hợp với khuôn mặt trì độn, đúng là vô cùng thê thảm.

”Thù lao, một tháng trà sữa“. Người đàn ông lấy lại đồng tiền trong taybà chủ, đút vào túi quần, sau đó đi trước đến chỗ nhà hàng vừa nãy TiêuTiêu chỉ.

”Ơ, được được!” Phi vụ làm ăn có tỷ lệ thành công cực thấp đột nhiênthành công, thấn thái lập tức trở nên sáng láng, Tiêu Tiêu nhanh chónglấy ra hai trăm tệ nhát qua cửa sổ: “Bà chủ, cho một tấm thẻ ba mươilần“.

Có vụ làm ăn lớn, chủ quán trà sữa lấy ra một tấm thẻ hội viên có hìnhdấu chân mèo với xu thế sét đánh không kịp bưng tai, cười tít mắt đưacho cô: “Cảm ơn quý khách!”

Tiêu Tiêu giật lấy thẻ bước nhanh theo sau, lại deo khẩu trang lên, khôi phục vẻ ung dung bình tĩnh: “Tôi tên là Tiêu Tiêu, là một nhà thiết kếthời trang, năm nay hai mươi tư tuổi. Chúng ta thông cung một chút đi,xưng hô ngài thế nào?”

”Triển Lệnh Quân, hai mươi bảy, nghề nghiệp cô tự bịa“. Người đàn ông dừng bước trước cửa nhà hàng, hơi nâng cánh tay lên.

Tiêu Tiêu rất phối hợp đưa tay ra khoác lấy, tươi cười mở cửa nhà hàng ra.

Đây là một nhà hàng kiểu Á Âu lẫn lộn đang thịnh hành hiện nay, trên bàn gỗ mộc phong cách Tàu phủ khăn trải bàn kiểu Tây, lọ tương ớt đặt bênlọ hạt tiêu sỏ có chức năng xay nghiền, dở ông dở thằng, giống như cô và gã bạn trai cũ Hàn Đông Vũ, vĩnh viễn đều không thể hòa hợp với nhau.

Trên chiếc ghế dài trong ánh đèn u ám, gã trai trẻ mặc áo thun in hoa có mũ đang cầm điện thoại di động chơi trò chơi. Bên cạnh là một nữ sinhmặc váy đăng ten màu trắng yên lặng uống nước trái cây.

”Này, có phải kia không?” Nữ sinh nhìn thấy Tiêu Tiêu đi vào, vội vàng chọc gã trai bên cạnh.

”Bên này!” Hàn Đông Vũ ngẩng đầu nhìn thấy người vừa đi vào, lập tứckiêu ngạo khoác vai bạn gái mới, cà lơ phất phơ vẫy tay, nhìn thấy TiêuTiêu đeo chiếc khẩu trang to vật liền nhếch miệng theo thói quen: “Cóphải minh tinh đâu, đeo khẩu trang làm gì?”

”Bệnh chưa khỏi, còn có chút dị ứng“. Tiêu Tiêu đáp một câu vu vơ, hoàn toàn không có ý định bỏ khẩu trang xuống.

Tiêu Tiêu và Hàn Đông Vũ yêu nhau ba năm, hai năm nay Hàn Đông Vũ vẫncòn đang học, còn Tiêu Tiêu thì đã đi làm. Từ khi bạn gái bắt đầu đilàm, ngày nào cũng không ngừng than vãn, hết công tác đến đồng nghiệplại đến tương lai tiền đồ, điều này khiến Hàn Đông Vũ còn đang trongtrại gà công nghiệp không hiểu được, cũng càng ngày càng thiếu kiênnhẫn. Hai tháng trước Tiêu Tiêu đột nhiên nói mình nằm viện, bắt hắn đến thăm. Đang yên đang lành nằm viện cái gì? ĐOán chừng bạn gái muốn gặpmình nên bịa chuyện, Hàn Đông Vũ ngại bắt xe buýt quá phiền phức nênkhông đi, ai ngờ hôm sau đã bị đá rồi.

Không nuốt nổi cục tức này, hôm nay Hàn Đông Vũ hạ quyết tâm gỡ lại. Bạn gái mới của gã bằng cấp cao hơn Tiêu Tiêu, điều kiện gia đình cũng tốthơn Tiêu Tiêu, quan trọng nhất là tính tình hiền dịu biết điều.

”Em bị ốm thật à?” Hàn Đông Vũ hơi bất ngờ, hai người chia tay qua điệnthoại, bởi vì ở khá xa nhau, từ đó đến giờ vẫn chưa gặp mặt, vì thế gãvẫn cho rằng cái gọi là nằm viện chính là chuyện bịa, đang định hỏi tiếp đột nhiên chú ý tới người đàn ông Tiêu Tiêu đang khoác tay, khóe miệngvừa nhếch lên lập tức hạ xuống: “Anh ta là ai?”

Cao lớn, anh tuấn, khí chất hơn người, thoạt nhìn rất nhiều tiền, quantrọng nhất là người đàn ông này có sự chín chắn chững chạc mà đám traitrẻ không có được, khiến Hàn Đông Vũ lập tức dâng lên địch ý.

”Bạn trai tôi“. Tiêu Tiêu kéo Triển Lệnh Quân đến gần, trợn tròn mắt bịa chuyện: “Làm tài chính, tháng trước vừa thăng phó tổng giám đốc“.

”Oa, hân hạnh!” Hàn Đông Vũ ngồi yên trên ghế, lười nhác đưa tay ra định bắt tay Triển Lệnh Quân.

Triển Lệnh Quân một tay vắt áo vét, một tay đút trong túi quần, hoàntoàn không có ý định bắt tay: “Nói ngắn gọn thôi, lát nữa anh còn cócuộc họp“.