Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 97: Vào rừng làm cướp (Thượng)



Editor: Đào Tử

______________________________

Nghe hai chữ thổ phỉ, Lâm Phong rõ ràng hơi co rúm lại. Khẽ cắn môi dưới, đuôi lông mày nhiễm sầu không tan, do dự nói: "Nhưng... Thổ phỉ người đông thế mạnh, số lượng võ giả không biết. Lang quân cần gì đặt mình vào nguy hiểm? Không bằng thừa lúc ban đêm xuống núi, ngày mai bàn lại?"

Lang quân trước mặt thực sự tuổi còn rất trẻ.

Nhìn bề ngoài, lớn hơn mình không quá hai tuổi.

Một vị khác ngược lại lớn tuổi chút, nhưng nhìn kỹ cũng ngây thơ chưa thoát, xác nhận là thiếu niên lang nhà giàu còn chưa kịp đội mũ.

Lúc trước Lâm Phong trốn trong rương, thị giác nhìn qua lỗ có hạn, cảnh tượng cô có thể nhìn thấy không nhiều, nhưng cũng biết từng tên hộ vệ bị thương, hai vị lang quân lại chiếm ưu thế "Đánh úp bất ngờ".

Hai người so với những thổ phỉ hung thần ác sát ấy, tựa như hai con thỏ nhỏ và một đám sói hung tàn ác đang chảy nước bọt, chênh lệch khiến người nhìn thấy muốn đổ mồ hôi thay bọn họ.





Thẩm Đường không trực tiếp phủ định, chỉ hỏi: "Vì sao?"

Lâm Phong cúi thấp đầu, nói ra: "Ta... Lúc trước nô gia trốn trong rương ngủ, không biết lần đầu tới bao nhiêu thổ phỉ, nhưng hộ vệ Lâm gia phải trả giá mỗi người bị thương mới có thể gϊếŧ ra, có thể thấy thực lực đám thổ phỉ kia không tầm thường. Bọn họ trở về tập hợp lại rồi đến, chắc chắn sẽ mang đủ người, có lẽ còn dốc toàn bộ lực lượng."

Bình thường trông cô bé ngây thơ đáng yêu, nói chuyện lại ổn trọng ở tuổi này không nên có, mạch lạc rõ ràng, cũng tính trong lời có ý sâu xa.

Thẩm Đường cười nói: "Mượn lời tốt của muội."

Lâm Phong không hiểu chớp mắt mấy cái: "Mượn... Lời tốt của nô gia?"

"Đúng vậy, hi vọng bọn họ thật dốc toàn bộ lực lượng, còn bớt công ta leo núi lục soát núi, đào hang ổ bọn họ phiền phức."



Lâm Phong càng nghe càng kinh ngạc, thậm chí quên khép miệng lại.

"Nhưng, lang quân..."

"Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mạnh yếu và nhân số không quan hệ."

Lâm Phong nghe vậy cũng không còn lo lắng, chỉ là tầm mắt rơi vào bên hông Thẩm Đường, hình như đang tìm đồ vật gì, nhưng quét tầm vài vòng cũng không tìm được. Thẩm Đường buồn cười cầm lấy viên chữ ký văn tâm, nói: "Muội đang tìm cái này? Đêm hôm khuya khoắt không dễ tìm cho lắm."

Chữ ký văn tâm của Thẩm Đường tinh xảo trong suốt, hổ phù võ đảm của Địch Nhạc thì là một khối ngọc bích màu mực, hôm nay cậu ta còn mặc một bộ đồ đen, lại thêm ban đêm ánh sáng thưa thớt, dù là thị lực hai mắt 5.0 cũng rất khó tìm được bọn chúng.

Lâm Phong lập tức thả trái tim phân nửa.

"Sớm đi ngủ, qua một hai canh giờ sẽ phải bận rộn."



Bận cái gì?

Dĩ nhiên là bận kiểm kê chiến lợi phẩm trại thổ phỉ rồi.

Đúng thật là —— Tay không đi ra ngoài, phát tài trở về nhà.

Lâm Phong thuận theo nói: "Vâng."

Màn xe buông xuống, bọn côn đồ chôn xong thi thể tùy tiện tìm chỗ ngồi ngủ lại. Chỉ có hai người Thẩm Đường còn làm thêm ca đêm.

Vì chiếm được tiên cơ, hai người không có đợi dưới tán cây, mà là lựa chọn lên cây, ẩn trên tán cây, mượn ưu thế độ cao quan sát địch tình, nếu cần còn có thể đánh đòn phủ đầu. Nhưng Địch Nhạc cũng có một cái nghi vấn: "Nếu từ đêm đến sáng bọn họ không đến thì sao?"

Thẩm Đường ngồi trên cành cây, tay trái cầm bánh nướng, tay phải cầm rượu Đỗ Khang, ăn khuya ăn say sưa ngon lành, vẫn không quên chia sẻ cho đồng bọn nhỏ.

"Không đến? Không đến sáng mai chúng ta gϊếŧ tới!" Leo cây để cô cho con muỗi ăn cả đêm, há có thể tha?

"Sao muỗi không đốt cậu?"

Thẩm Đường đập chết thêm hai con muỗi, quay đầu lại nhìn thấy Địch Nhạc hoàn toàn không bị quấy nhiễu, không chút động tĩnh.

Địch Nhạc nói: "Đốt chứ, sao không đốt."

Cậu thường được muỗi thích, mỗi khi vào mùa hạ đều bị đốt đầy người, cuối cùng là a huynh nói cho cậu ta biết, nếu luyện võ đảm đến trình độ võ khí phóng ngoại, muỗi sẽ không làm gì được. Thời gian không phụ người có lòng, trước khi cậu chưa luyện thành thạo tiễn pháp, đã học xong phóng thích võ khí, mất hai năm cô đọng nó thành một lớp mỏng manh dán quanh thân, ngăn cách muỗi quấy nhiễu.

Từ đó về sau, đông ấm hè mát, nóng lạnh bất xâm, con muỗi gãy kim cũng không hút được máu của cậu, a huynh quả nhiên sẽ không lừa mình. Thẩm Đường: "..."

Móa!

Tức run người!

Lại là dành riêng cho võ đảm.

Đáng hận, kỳ thị văn tâm sao?

Văn sĩ văn tâm lúc nào mới có thể vùng lên!

Thẩm Đường mặt không biểu tình, nhưng Địch Nhạc cách cô hai cái cây lại cảm thấy lưng lạnh đi, xoa xoa cánh tay mới đè cảm giác nổi da gà xuống. Cho muỗi ăn lần này vậy... À không phải, chờ một canh giờ, tính toán thời gian cũng sắp tới giờ sửu.

Dưới cây, bọn côn đồ ngáy không ngừng.

Trên cây, Thẩm Đường hao hết kiên nhẫn, gương mặt cô lạnh lùng, Từ mẫu kiếm sáng bóng sáng loáng, đáy mắt sắp tràn ra sát ý.

Ngay lúc này, một trận tiếng vang rất nhỏ sột soạt vang lên, chợt nghe giống như là gió đêm thổi qua cỏ cây phát ra tiếng vang, nhưng cẩn thận phân biệt lại có thể nghe được một chút tiếng hít thở quái dị.

Ánh mắt Địch Nhạc lóe lên, thủ thế hướng Tây Bắc với Thẩm Đường —— Nhóm thổ phỉ từ hướng này chậm rãi áp sát. Tập trung một lát, cậu ta lại biểu thị "Trăm".

Ý là nhân số chí ít hơn trăm. Có ít bước chân nặng nề, hẳn là người bình thường, nhưng có chút bước chân tương đối nhẹ nhàng, rõ ràng là từng luyện võ, thậm chí có thể là võ giả ngưng tụ võ đảm. Dù chỉ là mạt lưu công sĩ, cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.

Cách bọn họ còn chút khoảng cách.

Thẩm Đường thấp giọng nói: "Không xác định trong tay thổ phỉ có cung tiễn hay không, không thể để bọn hắn áp quá gần, chi bằng chủ động xuất kích."

Mặc dù cô không thèm để ý sống chết những tên côn đồ dưới tàn cây, nhưng đã hợp nhất bọn họ, cho dù bọn họ chết cũng nên chết có chút giá trị, mà không phải ngủ say bị người ta chặt thành thịt muối.

Địch Nhạc cười nói: "Hẳn không có cung tiễn."

Thẩm Đường: "Tại sao xác định như vậy?" Địch Nhạc nói: "Bởi vì đống lửa trong doanh địa chúng ta đều tắt."

Thẩm Đường nghe liền hiểu, gật đầu tỏ đã rõ.

Đống lửa tắt, ánh mắt lờ mờ, địch nhân ngay cả bọn họ ở phương nào cũng không thấy. Nếu muốn dùng cung tiễn đánh lén tạo thành thương vong lớn, vậy phải là mấy trăm cung thủ dày kinh nghiệm quấn quanh hai ba vòng, một đợt diệt tàn một nửa. Không thì phải dựa vào vận khí bắn tên.

Trại thổ phỉ có thể kéo ra mấy trăm cung thủ sao?

Hiển nhiên không có khả năng.

Người ta hết thảy mới tới hơn trăm người.

Mũi tên là vật hao tài, giá một cây cung cũng không rẻ, có số tiền này làm cung tiễn, còn không bằng làm thêm hai thanh đao.

"Để phòng nhỡ đâu, cần tiên hạ thủ vi cường!" Tay trái Địch Nhạc hóa ra trường cung, bốn ngón tay phải bắt dây cung, chậm rãi kéo dây cung, dựa vào lỗ tai phán đoán vị trí đại khái của địch nhân, "Chừa người sống hay không đây?" Thẩm Đường nói: "Xem vận khí của bọn họ."

Để cậu ta tự mình quyết à?

Địch Nhạc hiểu.

Bọn thổ phỉ nào có ngờ tới, sát tinh âm thầm ẩn núp đã mài đao xoèn xoẹt, chằm chằm chuẩn cái cổ yếu ớt của bọn họ.

Từng bóng đen đang lặng lẽ tới gần.

Nếu Thẩm Đường ở chỗ này, sẽ phát hiện trong bọn họ lại có mấy gương mặt quen —— Sai dịch áp giải tộc nhân Cung thị tiến về thành Hiếu, cầm đầu chính là tên quan sai thủ lĩnh kia!

"Xác định nơi này?"

"Lão đại, xác định."

Chưa đầy một lát, tiến đến dò xét tin tức hồi bẩm: "Lão đại, nghe tiếng đều đã ngủ, còn ngủ say như chết, ngáy ầm trời."

Cầm đầu nghe vậy vặn lông mày.

Ngủ không có phòng bị như thế, cũng không bố trí gác đêm?