Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 57: Có người trộm đồ của ta (Trung)



"Thẩm lang quân, cậu xác định ác tặc kia ở ngoài thành?"

Dù là Địch Nhạc nhiệt huyết xông lên đằng đầu, lúc này cũng ý thức được chỗ không đúng —— Kẻ trộm đó cũng chạy giỏi thật! Cậu và Thẩm lang quân một đường đuổi theo lâu như vậy không có thấy bóng dáng khả nghi, mà Thẩm lang quân còn không có ý dừng lại. Tiếp tục chạy về phương hướng này...

Chạy luôn vào rừng sâu núi thẳm _ (: з) ∠) _

Thẩm Đường thản nhiên nói: "Đúng vậy, ta cực kì chắc chắn."

Địch Nhạc lúc này như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hoặc nhiều hoặc ít cũng sinh lòng nghi ngờ với Thẩm Đường, lo lắng vị Thẩm lang quân này lừa gạt mình ra, dự mưu làm loạn! Không phải cậu tự tâng bốc mình đâu, nhưng gương mặt này của cậu có thể để tiểu nương tử nàng dâu nhỏ ném quả đầy xe thật đó!

Chẳng qua ——

Thẩm lang quân là quân tử thẳng thắn cương nghị!

Lại khôi ngô tuấn tú, có cần phải ngấp nghé mặt mình?

Vả lại cậu ta còn là võ giả có võ đảm, một văn sĩ dưới tình huống một đối một bình thường, lấy cái gì giữ chân một võ giả?

Địch Nhạc nghĩ đến đây lại lặng lẽ đè suy đoán "Thẩm lang quân ngấp nghé nhan sắc" không đáng tin cậy, nhưng một cái ý niệm khác như đánh chuột đất xông ra —— Phải chăng muốn dụ cậu đến dã ngoại gϊếŧ? Hay là dã ngoại có đồng đảng, chuẩn bị liên thủ bắt cậu?

Ý nghĩ này trong lúc nhất thời chiếm thượng phong.

Phải biết phía sau bọn họ còn có một vị huynh đài Ân Thất Hi Dẫn Đạo, suy đoán này cũng có khả năng lắm. Thế là ánh mắt Địch Nhạc nhìn về phía Thẩm Đường thêm vài phần ám trầm, thầm cảnh giác Thẩm Đường đột nhiên nổi lên tấn công, bất giác hai người tiến vào núi khi nào không hay.

Lúc này vừa qua khỏi giữa hè chưa nhập thu, cỏ cây núi rừng đang tươi tốt. Nơi xa dãy núi chập trùng, màn đêm bao phủ xuống, giống như dã thú nằm trên mặt đất nghỉ ngơi. Vừa lên núi, trong không khí vẫn tràn ngập khô nóng chưa tán, còn có mùi cỏ cây đặc trưng, bốn phía yên tĩnh im ắng.

Địch Nhạc nhạy cảm phát giác được đôi điều, mày kiếm hơi vặn, một phát bắt cánh tay trái Thẩm Đường: "Thẩm lang quân, bầu không khí nơi đây hơi sai."

Thẩm Đường vẫn như cũ nghiêm mặt, chộp lấy kiếm.

Cô nói: "Ta biết, kẻ trộm ghê tởm đang ở đây!"

Địch Nhạc thấy Thẩm Đường chỉ mặc áo ngủ chạy đến, lờ mờ cảm thấy là lạ chỗ nào. Nhưng chính cậu người đầy mùi rượu, còn đậm hơn so với Thẩm Đường, liền bỏ qua manh mối trọng yếu. Hai người càng tới gần càng cẩn thận, nói đúng ra là Địch Nhạc càng cẩn thận, Thẩm Đường vẫn vậy.

Hai người lần theo suối nước, tìm được dân cư ẩn trong núi.

Dân cư dựa nước xây lên, phần lớn là nhà đơn sơ dùng tảng đá gỗ đống cỏ tranh xây lên, lúc này ánh lửa lan tràn, cảnh vật choáng nhiễm một vòng vết đỏ. Địch Nhạc nhìn liền biết không thích hợp, đang muốn ra ngoài, một cái tay bỗng nhiên đè đầu cậu, suýt chút đè sấp mặt.

Cậu ta vừa uất ức lại buồn bực nhìn về phía "Kẻ cầm đầu".

"Thẩm lang quân, cậu làm gì thế?"

Thẩm Đường nhàn nhạt hỏi lại: "Vậy cậu ra ngoài làm gì?"

Địch Nhạc: "Không nhìn thấy hoả hoạn à? Đương nhiên là đi cứu người!"

Thẩm Đường hừ một tiếng, cảnh cáo Địch Nhạc: "Cậu đi cứu một tổ tặc? Cẩn thận bọn hắn gϊếŧ mắt đỏ, trở tay thọc cậu một đao!"

Hai người ẩn thân chỗ tối cẩn thận quan sát.

Địch Nhạc lúc này mới phát hiện lửa càng cháy không phải lửa tầm thường, giữa ánh lửa tung tóe còn có bóng người chém gϊếŧ lẫn nhau, hoặc là nói một nhóm người chém gϊếŧ một một. Nhóm người mặc dù mặc vải thô áo gai, lại là nghiêm chỉnh huấn luyện, vài người một tổ tương hỗ cho nhau, phối hợp ăn ý.

Người kia chỉ có một mình, nhưng hung mãnh uy vũ, đối mặt kẻ địch gấp ba bốn mươi lần bản thân cũng không có e dè, nắm lấy cơ hội một đao chém bay đầu hoặc cánh tay đùi địch nhân, hung tàn đến hung ác.

"Người kia bị thương nhỉ? Xem ra vết thương còn rất nặng..."

Địch Nhạc không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Người ngoài cảm thấy người này gϊếŧ người hung ác, khí thế cao, xử lý địch nhân còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Trên thực tế không phải như thế, khí tức hắn mặc dù hùng hậu, nhưng đã bắt đầu không vững. Lại thêm thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, võ khí hao hết, mà địch nhân còn liên tục không ngừng tăng nhân lực, nhìn thế nào hắn cũng không kiên trì được bao lâu. Nghĩ vừa đánh vừa lui? Không nhìn xem có đường lui hay không.

Thẩm Đường nói: "Hắn chính là ác tặc trộm trân bảo của ta!"

Địch Nhạc càng khó hiểu: "Cậu nói người bị vây công?"

Thẩm Đường gật đầu, biểu lộ thật thà thêm mấy phần nhỏ ủy khuất khó thấy, cả giận: "Trộm đồ vật của ta, còn không chỉ một tên!"

(` ヘ ') = 3 tức giận quá đi mất!

Thật muốn gϊếŧ hết kẻ trộm toàn thiên hạ!

Địch Nhạc thấy vẻ mặt Thẩm Đường không giống giả bộ, trong lúc nhất thời hơi lúng túng —— Cậu thật thưởng thức vị nghĩa sĩ tư thế oai hùng kia, nhưng ăn trộm là vấn đề nhân phẩm đạo đức, mình nhảy ra ngoài cứu người không tốt lắm. Ngay thời điểm cậu ta xoắn xuýt, một luồng sáng đỏ kèm theo tiếng nổ từ trên trời giáng xuống.

Mục tiêu nhắm thẳng vào "Kẻ trộm" bị bao vây.

Thẩm Đường ngồi xổm ở chỗ tối, hai tay đặt trên đầu gối, ngửa đầu kinh ngạc nhìn xem, ngơ ngác khẽ mở miệng. Một hồi sau mới nói: "Đm, đại đao mười mét từ trên trời giáng xuống? ? ?" Lực đạo to lớn đem phòng ốc dưới chân bổ thành hai nửa, lưu lại một vết đao sâu nửa mét.

"Kẻ trộm" kia khi ánh đao xuất hiện nháy mắt liền cảm nhận được uy hiếp trí mạng, không cần nghĩ ngợi, một tay bóp chặt địch nhân vung tới phía ánh đao, mình thì nghiêng người nhảy ra. Địch nhân đen đủi nổ tung giữa không trung, ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra.

Theo ánh đao tán đi, một người mặc giáp trụ thân hình nhanh như thiểm điện, hai tay cầm nhạn linh đao thẳng hướng "Kẻ trộm" .

Một đao kia tụ lực đã lâu, nặng tựa nghìn cân, cự lực đem "Kẻ trộm" trọng thương kiệt lực đánh bay ra ngoài sáu bảy mét, ầm một tiếng vang thật lớn, đập trúng cửa sổ một gian nhà dân phụ cận, gọn gàng dứt khoát. Theo đó là tiếng đồ gỗ trong phòng vỡ vụn, dấy lên từng đợt tro bụi.

Mấy hơi qua đi, "Kẻ trộm" kia phun một ngụm máu lớn, tay run rẩy bò lên từ trong đống phế tích, toàn thân đẫm máu, tro bụi đầy người. Hắn phì một tiếng, phun hỗn hợp bọt máu lẫn bùn đất ra, ánh mắt hung ác nhìn tráng hán cầm đao: "Là ngươi?"

Đối phương cũng không vội bắt hắn, chỉ như cười như không nhìn hắn giãy dụa lần cuối: "Là ta, đến tiễn ngươi lên đường."

Nói xong, những người khác cũng xông tới.

Địch Nhạc thở dài: "Người này sắp xong rồi."

Nhìn ra được đẳng cấp võ đảm người này không thấp, nhưng võ đảm mạnh hơn cũng không đỡ nổi kịch chiến cường độ cao, thương thế nặng đến vậy, thể lực và sức lực không theo kịp. Chớ nói chi là lúc này còn xuất hiện một tên đuổi gϊếŧ đẳng cấp võ đảm cũng không thấp, nhưng trạng thái toàn thịnh.

Cho dù Địch Nhạc nhảy ra ngoài cũng không cứu vãn nổi.

Ngay lúc cậu ta đang tiếc hận, ai ngờ một sợi cuồng phong lướt qua bên thân, dư quang chỉ kịp thoáng nhìn một thân ảnh quen thuộc biến mất trong tầm mắt.

Địch Nhạc cảm thấy kinh hãi, lần theo phương hướng cuồng phong, chỉ thấy bóng lưng Thẩm Đường cấp tốc đi xa —— Thẩm lang quân thế mà liều lĩnh xông ra liều chết! ! ! Trường kiếm trong tay vung lên, một đường đao vô hình trong suốt mang theo tiếng nổ, bổ mạnh ngay giữa tráng hán cầm nhạn linh đao và "Kẻ trộm" tạo thành vết kiếm dài mấy mét. Còn phần đường kiếm đi có trúng người chưa kịp né tránh, cô không khống chế được.

Biến cố này kinh động đến đội ngũ hai phe.

"Kẻ trộm" trọng thương sắp đổ bỗng dưng giật mình, đáy lòng nổi lên một chút vui mừng. Hắn ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy một bóng người tuyết trắng như gió từ trong rừng xông ra, mũi kiếm chỉ tráng hán cầm nhạn linh đao, giận không kìm được: "Các ngươi cũng muốn ngấp nghé trân bảo của ta?"