Lục Hoa Cấm Ái

Chương 65: Cảnh xưa



“Người kia rốt cuộc là ai?”

“……”

“Lần chia nguyên thần này sẽ khiến tu hành ngàn năm qua của đệ bị hủy hoại trong chớp mắt.”

“…..”

“Đệ…..vẫn không muốn nói sao? Người kia đáng giá để đệ phải làm vậy sao? Hay là….chẳng lẽ….chẳng lẽ….đệ thật sự vào Hư Không….”

“Sư huynh! Chuyện này đệ tự biết chừng mực, nếu như không phải thật nắm chắc, đệ cũng sẽ không dùng đến biện pháp này!”

“Nắm chắc? Đệ như vậy mà cũng gọi là nắm chắc? Đại chiến sắp đến,công lực của đệ lại chỉ còn không đến một nửa, làm sao đối phó với kẻđịch? Đệ cho rằng người khác không nhìn ra được thì ngay cả kẻ làm sưhuynh như ta đây cũng không thể nhìn ra được sao?”

“….Huynh quá lo rồi!”

“Bây giờ đệ không sao, không có nghĩa là sau này cũng không sao!”

“…..”

“Đệ….Aizz! Hôm nay khuyên thế nào cũng phí công mà thôi, nếu như đệkhông nói, ta cũng chỉ đành tự đi tìm hiểu. Đệ nên biết tính nghiêmtrọng của việc này, tất cả đều phải dùng bá tánh thiên hạ là trọng!”

“Tử Hân hiểu rõ!”

“Biết….là tốt rồi!”

Lại liếc hắn lần nữa, Mộ Lãnh Liệt lúc này mới phất tay áo tức giậnbỏ đi, trước khi đi còn đẩy mạnh cửa, muốn phát tiết tức giận tronglòng.

Mộ Tử Hân ở trong phòng nhìn hắn bỏ đi, mãi cho đến khi không cònthấy bóng dáng hắn, mới chậm rãi quay người lại, cơn đau đớn trong timvốn đang cố sức áp chế lúc này bộc phát, bước chân lảo đảo, loạng choạng mấy bước, đành vội vàng vịn cạnh bàn.

Ngực bụng đều nghẹn ứ khó chịu, hắn phun ra một ngụm máu. Máu văngđầy bàn, từng giọt từng giọt chảy xuống, nhìn mà giật mình. Hắn ho khankhông ngừng, khuôn mặt vốn trắng trẻo, lúc này lại càng tái nhợt, khôngcòn chút máu, hắn cố vịn mép bàn ngồi xuống, cứ như đã hao hết sức lực,khẽ thở.

“Quả nhiên!” Giọng nói lạnh lùng từ cửa vang lên, Miểu Hiên một thânáo lam đứng ở cửa, nhìn hắn, rồi lại nhìn vết máu trên mặt bàn, lông mày hơi cau lại, nhưng sau đó lại không phục vẻ lạnh lùng.

“Lạc Chưởng môn!” Hắn nhàn nhạt đáp, xem ra sư huynh đã đúng, cônglực của hắn giảm đến mức, ngay cả ngay ngoài cửa sổ có người cũng khôngphát hiện ra. Ra hiệu bảo hắn đi vào, Mộ Tử Hân nhìn vết máu trên bàn,nghĩ rằng có muốn giấu cũng giấu không được, vậy thì dứt khoát khônggiấu nữa.

Miểu Hiên đứng ở cửa, hơi do dự một lúc mới bước vào. Hắn cũng không ngồi, chỉ đứng đó.

“Nàng không biết?”

Mộ Tử Hân sửng sốt, một lúc sau mới biết hắn đang nói đến ai, chậm rãi khẽ cười nói: “Huynh cho là nàng nên biết sao?”

“Rốt cuộc….nàng cũng sẽ biết thôi!”

Mộ Tử Hân khẽ lau vết máu trên bàn, lại nói: “Biết thì đã sao? Khôngbiết thì sẽ thế nào? Thuật này đã hạ thì không thể thu hồi được nữa.Nguyên thần đã vào cơ thể nàng, chỉ là một thể mang hai hồn, cho đến lúc chết!”

Tay bên người Miểu Hiên nắm thật chặt, hồi lâu mới nói: “Cứ tiếp tục như vậy….huynh sẽ chết!”

Mộ Tử Hân khẽ cười, lắc đầu “Ta là người tu đạo, sinh tử đều đã sớmbỏ qua. Cho dù lúc này thân thể ta có bị diệt, hồn vẫn còn, bất quá sẽchỉ luân hồi một lần nữa mà thôi. Nhưng nàng….”

“Nàng không thể!” Hắn tiếp lời nói, sắc mặt nặng nề, Thần không cóluân hồi! Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Sư huynh của huynh monghuynh, mọi việc đều nên lấy bá tánh thiên hạ làm trọng.”

“Huynh sao biết được việc ta đang làm không phải vì bá tánh thiên hạ?” Mộ Tử Hân nói từng chữ.

Miểu Hiên quay mạnh đầu lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, khóe môi giật giật như muốn nói điều gì. Mộ Tử Hân lại mở miệng trước.

“Chuyện cho đến bây giờ, ta sao lại không đoán ra!” Hắn thở dài, chân mày dần nhíu chặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt lạikhông hề có tiêu cự, hồi lâu mới tiếp tục nói: “Lục giới đồn đãi, ngàynàng ra đời, Địa Long thức tỉnh, Hải Long gào thét, hoa cỏ điêu linh,trời đang trong cũng bị ánh sáng đen bao phủ, thiên địa rung chuyểnkhông ngừng. Thế gian không ai hiểu rõ, chỉ nhìn biểu hiện của nàng, lại càng nhận định nàng là một vị thần bị vứt bỏ! Nhưng sự thật thì sao?”

Ánh mắt của hắn có mấy phần sắc bén, nhìn về phía Miểu Hiên, Miểu Hiên chân mày vẫn nhíu chặt, không nói lời nào.

“Người đời cũng dễ dàng bị vẻ bên ngoài mà bị mê hoặc!” Hắn tiếp tụcnói “Bản thân Thần tộc chính là Chí Linh của trời đất, Thần tộc ra đời,trời đất đều có dị tượng, đánh dấu sự ra đời của Thần. Những kẻ kiakhông hiểu, chẳng qua là vì không hề trông thấy dấu hiệu nào chúc mừngcho sự ra đời của nàng. Huống chi khí trời lúc ấy, tím nhiều hơn đen,rốt cuộc là đen hay là tím, e rằng chỉ có người bên cạnh nàng mới biếtđược. Thần tộc từ trước đến nay không thích tiếp xúc với người đời, nếucó lòng giấu diếm, chân tướng sẽ không ai biết được.” Hắn thở dài, nhìnvề phía người bên cạnh “Cho nên….Nàng vốn không phải là một vị thần bịvứt bỏ, nàng vốn là vị Thần chân chính cao quý nhất so với bất kì kẻ nào của Thần tộc!”

Tay Miểu Hiên căng chặt, quay phắt đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mở to, vô cùng kinh ngạc.

Một lúc lâu sau.

Miểu Hiên chậm rãi khép mắt, trầm giọng nói: “Huynh biết từ lúc nào?”

“Từ lúc nàng đến Ma giới, tìm được Thiên Kiếm!” Mộ Tử Hân nói rõ “Thế gian này, còn ai khác có thể cảm ứng được Thiên Kiếm, lại không hề khókhăn sai sử được Thiên Kiếm nữa?”

“Là nàng….” trên gương mặt lạnh nhạt của Miểu Hiên hiện lên vẻ u sầu, nếu như có thể, hắn hi vọng nàng quả thật giống như trong mắt ngườiđời, là một vị thần bị vứt bỏ. Hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Tử Hân bêncạnh, sắc mặt lạnh nhạt đã được khôi phục.

“Đây chính là lí do huynh liều mạng như vậy? Không để ý đến tu hành ngàn năm của mình? Đơn giản là….”

“Chỉ vì….cuộc chiến này nhất định không thể thua!” Vẻ mặt Mộ Tử Hân thoải mái tiếp lời, khóe môi mỉm cười như hoa.

Sắc mặt MIểu Hiên càng thêm nặng nề, nhìn hắn một lúc lâu, hơi có vẻtức giận: “Huynh làm như vậy, rốt cuộc là vì bá tánh thiên hạ, hay là vì nàng?”

Mộ Tử Hân sửng sốt, khóe môi hơi mất tự nhiên giật giật, một lúc sau mới nói: “Có khác nhau sao?”

Không thể phủ nhận, hắn có lòng riêng, nhưng tình thế hôm nay, hắn làm sao chỉ có thể lo cho lòng riêng của mình.

“Đương nhiên khác!” Miểu Hiên đột nhiên nổi giận, tiến lên một bước“Huynh biết rõ….Nàng dễ mềm lòng, tất nhiên sẽ không trơ mắt đứng nhìn.Biết rõ….trong lòng nàng hướng về ai.” Tay bên người hắn lại càng nắmchặt.

“Lạc Miểu Hiên” Mộ Tử Hân lại đột nhiên gọi tên hắn, vẻ mặt nghiêmtúc “Tính tình nàng ra sao, huynh càng rõ hơn ta. Nàng không hiểuchuyện, huynh cũng làm như không hiểu luôn sao?” Khóe môi hắn nhếchthành một nụ cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía Miểu Hiên, ánh mắt khẽ híp lại, càng ngày càng nặng nề “Lòng của nàng….chân chính hướng về ai….elà…ngay cả chính nàng cũng chẳng rõ!”

Miểu Hiên sửng sốt, không rõ câu nói sau cùng của hắn có ý gì, lạinghe thấy tiếng ho của hắn, Mộ Tử Hân một tay bịt miệng, ho đến cong cảngười, vết máu vốn đã bị lau đi trên bàn lại xuất hiện.

“Phong ấn Ma Thần nếu như tiếp tục bị đánh phá, phản phệ phong ấntrên người nàng sẽ càng nặng hơn, đến lúc đó, người phải tiếp nhận mấythứ đó chính là huynh!” Miểu Hiên cảnh cáo.

“Ta biết!” Hắn thật vất vả ngừng ho khan, cười nhàn nhạt, giống nhưcả người đều được bao phủ trong ánh trăng, thở gấp nói: “Có lẽ….Đây làđiều duy nhất ta có thể làm cho nàng! Chỉ cần….Lục giới được bảo vệ!”Chỉ cần nàng được bình an.

“E rằng….tất cả không được như tính toán của huynh!” Miểu Hiên ôn hòa nói, trong mắt như có điều gì chợt lóe rồi biến mất. Hắn lại móc trongtúi ra một cái bình nhỏ, đưa qua “Ăn cái này vào, vốn là chuẩn bị chonàng! Giờ….chắc là không dùng được nữa rồi!”

Cảm thấy lời nói của hắn hơi khác thường, lại nghĩ không ra, Mộ Tử Hân thuận tay nhận cái bình kia “Đa tạ!”

“Huynh không cần đa tạ ta!” Miểu Hiên lạnh lùng nói “Ta chỉ là thaynàng trả lại ân tình này cho huynh. Ta không giống huynh, bất cứ lúcnào cũng phải lấy bá tánh thiên hạ làm trọng! Đối với ta mà nói, nàngchính là thiên hạ! Cho nên….” Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như dao “Nếu một ngày kia, nàng nói nàng không muốn cứu lấy thiên hạ này, tacũng sẽ giúp nàng hủy đi trời đất!”

Mộ Tử Hân hoảng hốt, lại thấy Miểu Hiên không hề do dự xoay người racửa, bước chân vững vàng, không hề dừng lại, cứ như hắn vốn đã định làmnhư thế suốt ngàn năm qua.

Mộ Tử Hân than nhẹ, chậm rãi nắm chặt bình nhỏ trong tay, khóe môinhếch lên một nụ cười khổ, lắc đầu, như bất đắc dĩ, lại như tự giễu.

Tất cả đều là do tạo hóa, nếu số đã định, hắn có làm gì cũng phícông. Chỉ mong người nọ….không nên bỏ lỡ như hắn, vậy là tốt rồi!

===================================

Trong mũi đều là hương thơm sực nức kia, rõ ràng là một mùi hươngnhàn nhạt, lại không hiểu sao khiến người gay mũi. Mùi hương rất quenthuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ rõ đã từng ngửi qua ở đâu.

Nàng mở mắt, lại phát hiện mí mắt nặng nề dị thường, nàng cố nhiềulần, mới miễn cưỡng mở ra được. Bên cửa sổ lộ ra ánh hoàng hôn nhànnhạt, trên bàn không xa là một cây đàn hương đang không ngừng bốc khóitrắng. Mùi thơm chính là từ nơi này bay ra.

Nàng nhíu nhíu mày, mùi thơm này cũng quá nồng rồi? Khiến người tahơi mờ mịt, mí mắt lại nặng nề, nàng lắc đầu, cố gắng ngồi dậy.

Đây là một gian phòng không lớn, một cái giường, một tủ sách, bêncạnh còn có một bàn trang điểm, hiển nhiên là phòng của một nữ tử. Đâylà đâu?

Sao nàng lại ở đây? Ánh mắt nàng lại quét khắp phòng, bài trí xa lạ,rõ ràng chưa từng thấy qua, nhưng vì sao nàng lại có cảm giác quenthuộc.

Một tay nàng vịn đầu, cố gắng hồi tưởng, nhưng dù nàng cố đến mứcnào, nàng cũng không thể nhớ ra, trong đầu trống rỗng, ngay cả vì saonàng lại ở đây, nàng cũng chẳng nhớ nổi.

Đầu đột nhiên hơi đau, nàng không nhịn được gõ hai cái. Mùi thơm nồng nặc kia càng lúc càng đặc, nàng không nhịn được ho khan vài tiếng.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên, một người mặc áo đỏ baybay bước vào, gương mặt tuyệt sắc đến khiến đất trời cũng phai nhạt,khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, có ý yêu chiều. Người kia bước nhẹnhàng đến, ngồi cạnh mép giường.

Người nọ ngồi trên giường thẳng lưng, chăm chú nhìn người vừa ngồi xuống, vẻ mặt khó hiểu.

Tay ngọc khẽ vươn, tùy ý xoa trán nàng, nụ cười càng sâu “Không saorồi!” rồi lại thở dài, nhìn nàng, chân mày nhíu lại “Nhóc con nghịchngợm, Bắc Hải là chỗ con có thể tự tiện đi xem sao! Gặp họa rồi? Biếtvậy sẽ để con ở dưới nước thêm mấy ngày, coi như một bài học!”

Chân mày người nọ nhướng lên, như đang tức giận, nhưng vẫn không giấu được vẻ yêu chiều trên mặt. Người nọ lại đưa tay vén mấy sợi tóc trêntrán nàng, rồi mở miệng.

“Nếu con quả thật muốn xuống nước chơi đùa, trước hết phải học thuộcBích Thủy chú của ta rồi hãy tính. Lo chơi không lo học! Như vậy tốt lắm sao?” Người nọ nói một lúc lâu, nhưng vẫn không được đáp lại, liền ngẩn người nhìn về phía nàng, lại thấy nàng chỉ đang lăm lăm mà nhìn ngườinọ, không nói tiếng nào, trong mắt trống rỗng, bị một lớp sương mờ chephủ.

Đột nhiên lại thấy hơi bối rối.

“Lạc Nhi! Con sao vậy? Sao không nói chuyện?”

Lạc Nhi? Người này gọi ai vậy? Đó là tên nàng sao? Sao….nàng lại không nhớ ra?

“Lạc Nhi!” Thấy nàng vẫn chưa hoàng hồn, nữ tử biến sắc, bối rối kéotay nàng, bắt mạch, một lúc lâu mới lẩm bẩm “Kỳ quái, khí huyết thôngsuốt, không sao mà? Lạc Nhi….”

“Người….là ai?” Nàng rốt cuộc mở miệng, nhìn người trước mắt, trongđầu hiện lên một bóng dáng nhàn nhạt, mùi thơm trong phòng lại càng nồng chết người.

Người kia sửng sốt, ngơ ngắc nhìn nàng hồi lâu, sau đó nhướng mày, vẻ mặt hơi tức giận, đưa tay búng vào trán nàng “Nhóc con hư đốn, con lạigiở trò gì đó? Con nói xem trong Lục giới này, có ai có thể qua mắt takhông, còn không nhận ra con đang giả bộ sao? Dám giả bộ như thế, tamuốn phạt con!”

Người kia nói rồi lại xuống tay thật nặng, nàng không nhịn được ômlấy trán xuýt xoa, chắc chắn đã đỏ lên rồi. Nàng nhất thời ảo nã, miệngcong lên, u oán nhìn người kia.

“Còn dám giả bộ nữa không.” Nữ tử kia lại duỗi tay sờ mặt nàng, nhẹnhàng vén mấy sợi tóc, nhìn mắt nàng, gằn từng chữ: “Phải đứng dậy luyện công rồi, còn lười biếng nữa, ba ngày này con đừng hòng ra khỏi cửa!”

Trái tim đột nhiên thả lỏng, nàng chân thành nhìn nữ tử trước mắt.Đầu óc trống rỗng như lập tức được rót vào tất cả trí nhớ, tất cả vậtdụng xa lạ đều trở nên quen thuộc, vụn vặt ngắt quãng. Bóng dáng tronglòng kia cũng dần rõ ràng, từ từ trùng lên bóng dáng nữ tử trước mắt.

Lúc này nàng mới lẩm bẩm khẽ gọi:

“Mẫu thân!”