Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 55



Kỳ thật nàng cùng Lục Thành cũng không có quan hệ gì, thậm chí có chút phản cảm Lục Thành bạc tình đối với người vợ đã mất của hắn, Lục Thành bởi vì hiểu lầm mà coi thường nàng, nàng cũng sẽ không quá ảnh hưởng, nhưng Ngưng Hương cứ luôn có một loại cảm giác.... Bị người ta nhìn thấy được một mặt mà nàng không muốn bị nhìn thấy nhất. Nàng là nha hoàn, nàng không để ý chuyện toàn bộ người của phủ thành nhìn thấy cảnh nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, duy chỉ không muốn để những người cùng thôn chứng kiến.

"Ngưng Hương?"

Bùi Cảnh Hàn đem thực đơn đưa cho Tố Nguyệt để cho các nàng gọi thức ăn, thấy Ngưng Hương ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn, nhìn thấy nàng như vậy không hiểu tại sao hắn lại vô cùng đau lòng, giống như nha hoàn mà mình sủng ái bị người ta khi dễ vậy, ... Không đúng, lúc xuống xe hắn có khi dễ nàng một lần, chẳng lẽ nàng đang giận hắn?

Ngưng Hương hoàn hồn, thấy Bùi Cảnh Hàn nhíu mày nhìn mình chằm chằm, nàng vội vã cười cười, lung tung viện cớ, "Bầu trời hôm nay rất xanh."

Kiếp trước số lần bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt quá nhiều, vừa rồi lại có chuyện khiến nàng bận tâm, nên Ngưng Hương gần như đã quên chuyện không vui xảy ra trong xe ngựa.

Nhìn thấy nàng tươi cười chứ không có oán giận mình, bộ dáng ngây ngô khi nói dối cũng cực kì ngây thơ đáng yêu, Bùi Cảnh Hàn cực kì vừa lòng, cười nói: "Mau chọn món ăn đi, thích ăn cái gì cứ tùy tiện chọn, không cần tiết kiệm giùm ta."

Ngưng Hương cười gật gật đầu.

Cuối cùng Tố Nguyệt chọn một món xương sườn nướng mật, Ngưng Hương chọn món thịt băm đậu phụ mà nàng thích ăn nhất, cũng là món bình dân nhất trong ba người.

Bùi Cảnh Hàn liếc nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu cho sự ngây thơ của nàng, nếu nàng thích đậu hũ, hắn liền chọn thêm món canh cá trích nấu đậu phụ.

Nhai kĩ nuốt chậm, một bữa cơm ăn gần nửa canh giờ.

Sau khi ăn xong ba người lên xe ngựa, Tố Nguyệt thấy Bùi Cảnh Hàn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng có chút mệt nhọc, liền tựa vào trên vai Ngưng Hương. Ngưng Hương nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngủ say của nàng ấy cười cười, cơn buồn ngủ đánh tới, nàng cũng nhắm mắt lại.



Bên trong xe tĩnh lặng, nhưng chẳng biết lúc nào thì người nam nhân kia đã mở đôi mắt ra.

Hắn sung sướng nhìn hai nha hoàn đang tựa đầu vào nhau ngủ say, càng nhìn càng hài lòng. Dáng vẻ xinh đẹp lại thân thiết với nhau, đến Lãnh Mai Các lâu như vậy hai người cũng chưa từng khắc khẩu qua, giống như Nga Hoàng, Nữ Anh, tương lai có thể chung đụng hòa thuận, cùng nhau hầu hạ hắn.

Ngưng Hương ngủ cũng không sâu, cảm giác được xe ngựa có rung xóc, nàng khẽ nhíu mi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chứng kiến một mảnh đất đai trồng đầy hoa mầu.

Tố Nguyệt cũng tỉnh, xem một chút ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử muốn đi đâu?"

Bùi Cảnh Hàn lười nhác nói: "Nghe nói vườn trái cây của Ngô gia đang vào mùa hoa nở, buổi chiều chúng ta đến đó gϊếŧ thời gian."

Tố Nguyệt chợt hiểu, đầu thò ra cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước có dốc núi nhỏ, những đóa hoa màu trắng nở đầy trên những đồi núi xa xa, cảnh đẹp ý vui. Tuy kiếp này nàng quyết chí báo thù nhưng cũng không cản trở nàng hưởng thụ, cao hứng gọi Ngưng Hương, " Muội mau đến xem, có nhận ra đây là hoa gì không?"

Cửa sổ xe không lớn, Tố Nguyệt lui về sau, đẩy Ngưng Hương ra xem.

Ngưng Hương nhìn, lắc lắc đầu, nàng cũng không biết.

"Là cây táo hồng, nghe nói hoa của nó khá giống như hoa đào, hoa mai." Bùi Cảnh Hàn mở miệng giải thích.



Tố Nguyệt nghe thế, tiếp tục thò đầu ra ngoài nhìn.

Ngưng Hương lại biến sắc.

Lục Thành chính là làm việc ở một mảnh đất trồng cây táo hồng, hôm nay hắn hắn xuất hiện ở Lưu Tiên trấn, có lẽ là làm việc ở gần đây, vậy xung quanh Lưu Tiên trấn này có được mấy vườn trái cây? Không phải Lục Thành làm trong khu vườn phía trước đấy chứ?

Đang nghĩ ngợi, Trường Thuận đang đánh xe bên ngoài đột nhiên nhắc nhở: "Thế tử, phía trước có cái dốc, xuống dốc thì sẽ đến bên ngoài vườn trái cây, mọi người ngồi vững nhé!"

Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, ý bảo hai tỷ muội của Ngưng Hương nên vịn chắc.

Ngưng Hương không yên lòng nắm lấy cửa sổ bên thành xe, không lâu sau, thân xe đột nhiên hạ thấp xuống, rất nhanh lại vững vàng xuống, sau đó ngừng lại.

"Thế tử, ta..."

Ngưng Hương muốn viện cớ nói thân thể của mình khó chịu, tìm cớ để được ở lại trên xe ngựa chờ, không ngờ Tố Nguyệt đã vén mành xe lên, nàng thói quen nhìn ra ngoài, liền gặp Lục Thành đang đứng bên cạnh một ông lão, đôi mắt hoa đào thâm thúy đang nhìn nàng, bên trong đó hoàn toàn không hề có ngạc nhiên mừng rỡ, thật yên lặng, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.

Trái tim đang thấp thỏm không thôi, đột nhiên lại trở nên bình thản.

Nhìn thấy thì nhìn thấy đi, nàng xác thực chính là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm việc theo đúng bổn phận của mình, không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

Thản nhiên, Ngưng Hương vững vàng xuống xe.