Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 282:



Cách một bức tường.

Quản Bình toàn thân cứng ngắc.

Nếu như nàng chỉ là cô nương nông gia mười sáu tuổi bình thường, nhất định nàng sẽ bởi vì tiếng khóc nỉ non của Ngưng Hương mà lao ra cứu nàng, nhất định sẽ không hiểu tiếng nước nho nhỏ kia là từ nơi nào đến, nhưng nàng là ám vệ, là ám vệ mà chỉ cần chủ tử có lệnh thì nhất định phải đi bất kỳ loại địa phương nào thăm dò tình báo, cho nên khi nằm trên nóc nhà nghe qua những chuyện như vậy nên nàng cũng biết ở bên ngoài Lục Thành đang làm gì với Ngưng Hương.

Hắn làm sao dám như vậy chứ?

Nam chưa cưới nữ chưa gả, hắn dựa vào cái gì mà bắt nạt Ngưng Hương?

Ngưng Hương quá ngốc quá thiện lương, tính tình yếu đuối, khí lực không lớn bằng hắn, mới có thể ỡm ờ để hắn chiếm tiện nghi, nếu như không phải là Lục Thành vô lại bức bách, Ngưng Hương nhất định sẽ không đồng ý với hắn.

Trong lúc Quản Bình cho rằng Lục Thành sẽ trực tiếp bắt nạt đến cùng, nàng do dự có nên không cần cố kỵ mặt mũi Ngưng Hương mà ra ngoài ngăn lại không, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc cầu xin ngắn ngủi của Ngưng Hương, ba chữ mới kêu"Lục đại ca", không còn âm thanh nào khác, không biết là bị người khác chặn miệng, hay do nàng cắn cái gì.

Quản Bình nhấc chân bước ra một bước, bên ngoài hô hấp của hai người đột nhiên nặng lên, lại không có động tĩnh khác.

Quản Bình chần chừ thu chân.

"Hương Nhi, chờ ngày nàng gả cho ta, ta muốn nàng ba ngày ba đêm xuống giường không được..."

Lục Thành dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng hiện tại khiến hắn nghẹn khổ, hắn đều nhớ kỹ, tương lai một đêm trả lại.

Ngưng Hương xấu hổ muốn chết, mặc kệ hắn nói tào lao cái gì, nàng buông váy bị hắn kéo lên, nhanh như chớp trốn vào trong nhà.

Lục Thành không cản, người vừa đi, hắn liền vội vàng hầu hạ mình .

Hầu hạ xong rồi lại dựa vào vách tường một lát, lúc này Lục Thành mới thả nhẹ bước chân đi về hướng bắc. Trong thôn có nhiều nhà nuôi chó, để tránh kinh động thôn dân, hắn từ bên cạnh Bắc Hà quay về Đông Lâm.



Chỉ là đang đi, Lục Thành có cảm giác có cái gì không đúng, hắn dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một mảnh đen nhánh.

Lục Thành không tin quỷ thần, thử thăm dò hô một tiếng, "Ai?"

Lòng trầm xuống, nếu quả thật có người theo dõi, điều này giải thích hắn biết rõ chuyện mình cùng với Ngưng Hương.

Không có người trả lời hắn.

Lục Thành nhíu mày, tiếp tục đi lên phía trước, lúc này đây hắn không còn cảm giác như nãy nữa.

Lục Thành thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là hắn nghe lầm.

Chỉ là khi đến Bắc Hà, mặc dù tiếng nước chảy ào ào nhưng cảm giác sau lưng có người đi theo lại rõ ràng hơn.

Lục Thành xoay người nhanh chóng, quả nhiên đối diện có bóng đen.

Lục Thành âm thầm nắm chặt nắm tay, "Ngươi là ai?"

"Quản Bình, ám vệ Trấn Viễn Hầu phủ do thế tử lưu lại." Quản Bình không nhúc nhích, đứng cách nam nhân mười bước trả lời, giọng nói so với giá lạnh tháng mười một còn lạnh hơn, "Ngưng Hương không chịu làm thiếp, thừa dịp lúc thế tử đi xa tự tiện chuộc thân ra khỏi phủ, sau khi thế tử biết được bèn phái ta đến theo dõi nàng, không cho nàng cùng bất cứ nam nhân nào khác có quan hệ. Ngươi che dấu rất tốt, nếu không phải đêm nay Ngưng Hương cùng ngươi gặp riêng, ta cũng nhìn không ra hai người các ngươi sớm có quan hệ."

Lục Thành buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cứng ngắc nhìn chằm chằm bóng dáng đối diện, như ngũ lôi oanh đỉnh.

"Ngươi..."

"Ngưng Hương không nói cho ngươi biết sao?" Quản Bình châm chọc cắt đứt lời hắn chưa kịp nói, "Hay là Ngưng Hương đã nói cho ngươi biết, nhưng ngươi chỉ để ý hưởng thụ thân thể của nàng, không quan tâm nàng sống hay chết? Mới vừa rồi không phải ngươi đã hỏi trên cổ nàng sao lại có thêm một vết sẹo sao? Ngưng Hương nói nàng không cẩn thận đụng ..."

Nói đến đây, Quản Bình cười lạnh nói: "Đó là do nàng dùng đuôi trâm đâm vào, ngày thứ hai khi từ vườn trái cây trở lại, thế tử đến tìm nàng, muốn dẫn nàng trở về, Ngưng Hương thà chết không đi, dùng tính mạng uy hiếp, thế tử mới tạm thời buông tha nàng. Nếu như ngày đó thế tử lòng dạ ác độc không để ý, Ngưng Hương đã sớm chết."

Hô hấp Lục Thành càng ngày càng nặng, lồng ngực phập phồng liên tục.



Thì ra là như vậy.

Nàng không chịu chuộc thân, không phải là bởi vì không muốn, mà là Bùi Cảnh Hàn không chịu buông tha cho nàng. Cuối tháng năm hắn lừa nàng mất bạc khiến nàng đau lòng khóc thành tiếng, không phải do bị hắn hù dọa, mà là nàng sợ hãi không có cách nào khác thừa dịp Bùi Cảnh Hàn đi xa chuộc thân ra ngoài phủ. Cuối cùng sau khi đạt được tâm nguyện, nàng hết lần này đến lần khác không cho hắn cầu hôn, không cho hắn tìm đến nàng, không phải là bởi vì những lý do kia của nàng, mà là kiêng kỵ Bùi Cảnh Hàn, sợ Bùi Cảnh Hàn trở về sẽ gây sự với bọn họ.

Nàng cái gì cũng không nói, tất cả đều tự mình gánh vác, cô nương mười bốn tuổi nhu nhược, lừa gạt không chê vào đâu được.

Thời điểm nàng lo lắng sợ hãi, hắn lại đang làm gì?

Hắn chỉ nghĩ đến cách thấy nàng ôm nàng, mới đến cũng là vội vã sàm sỡ nàng, lúc hắn mới hôn cổ nàng thấy vết sẹo. Nàng bèn nói dối gạt hắn, lúc đó trong lòng nàng có bao nhiêu đau khổ? Vậy mà hắn lại tin nàng, chỉ đau lòng hôn vết sẹo vài cái, dặn dò nàng về sau cẩn thận một chút...

Thời khắc hối hận, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh hoa phục.

Bùi Cảnh Hàn!

Lục Thành nắm chặt cánh tay kêu rắc một cái.

Quản Bình nghe được, hờ hững nói: "Là nam nhân, đêm mai ở đầu thôn chờ ta, theo ta vào thành gặp thế tử. Nếu ngươi không đi..."

"Ta đi."

Lục Thành lạnh giọng ngắt lời nói, cho dù nàng ta không nói, hắn cũng muốn đi tìm Bùi Cảnh Hàn.

Quản Bình đã hiểu, nàng xoay người rời đi.

"Ngươi đừng nói cho nàng biết." Trước mắt hiện lên đôi mắt trong suốt đẫm lệ của nàng, Lục Thành hạ thấp giọng, "Đừng để nàng lo lắng."

Nàng đã lo lắng sợ hãi lâu như vậy, con đường phía trước, hắn nên dẫn nàng đi.