Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 264:



Quản Bình liền lên cây phía trước hái trái cây .

Trên đường đi tới con suối, Từ Thu Nhi quay đầu lại nhìn huynh trưởng, rầu rĩ hỏi đường tỷ, "Lần này nên làm gì bây giờ?"

Ngưng Hương cũng không biết.

Hai tỷ muội âm thầm sốt ruột, A Mộc đột nhiên đỏ mặt nói: "Tỷ tỷ, đệ muốn đi nhà xí."

Ngưng Hương bất ngờ nhìn đệ đệ, nghĩ tới chuyện lúc đệ đệ đi tiểu thì sẽ nói đi tiểu, còn đi nhà xí chính là muốn có người ngồi cạnh, nàng nhanh trí cười đáp: "Chúng ta đi uống nước trước, uống xong thì nói đại ca dẫn đệ đi nhà xí được không?"

Phía dốc đối diện vườn trái cây có một hộ gia đình, nếu như ai có mót thì đều qua bên kia, chuyện này là do các nam nhân nho nhỏ nói thầm Ngưng Hương nghe thấy được, bọn họ đi tiểu đều là tìm một chỗ không người, chỉ cần vào bụi gai là được, nhưng đi nhà xí lại không thể nào qua loa như vậy được, chỉ có thể đi sang đó mà thôi.

A Mộc dạ một tiếng, sau đó chủ động đi tới bên cạnh đường huynh.

Từ Thu Nhi đưa cho đường tỷ một ánh mắt "thật thông minh".

Ngưng Hương thẹn thùng cúi đầu.

Uống hết nước, Từ Hòe dẫn A Mộc đi .



Ngưng Hương nhìn A Nam một chút, không đợi nàng mở miệng Từ Thu Nhi liền hừ nói: "A Nam không thích muội, muội cũng không muốn mất mặt, tỷ dẫn bé cùng nhau qua đó đi, muội đi về trước."

"Thu Nhi..." Ngưng Hương níu đường muội lại, khó xử mà nói: "Muội, nếu muội về trước thì đại bá mẫu hỏi chúng ta thì muội nói thế nào?"

Nàng sợ Quản Bình tìm đến.

Sóng mắt Từ Thu Nhi chuyển một cái liền có chủ ý, cười nói: "Thì nói A Nam đi ị thối, muội nhịn không nổi nên để tỷ tự dẫn bé đi vào trong vườn giải quyết."

Ngưng Hương buồn cười, cúi đầu nhìn A Nam.

A Nam nghe hiểu lời người lớn nói, bèn hướng về nương lắc đầu, "Không thối!"

Ngưng Hương cười bế bé lên, nhìn một chút rồi đi về hướng bắc.

"Tỷ tỷ đừng đi quá lâu." Từ Thu Nhi nhẹ giọng nhắc nhở.

Ngưng Hương ừ một tiếng, trong lòng có tính toán, nàng chỉ ở đây chừng một khắc đồng hồ, nhìn thấy Lục Thành, nói với hắn hai câu thì liền trở về, đỡ để cho Quản Bình không yên tâm mà tìm đến.

Lục Thành không nói cho nàng biết vị trí cụ thể, Ngưng Hương cũng không dám lãng phí thời gian, ôm A Nam bước nhanh đi về hướng bắc.



A Nam một chút cũng không hiếu kỳ nương ôm bé đi chỗ nào, ngoan ngoãn tựa trên vai nương, mắt to trong chốc lát nhìn nương, chốc lát lại nhìn trái cây trên cây một chút. Trong lúc Ngưng Hương bắt đầu cảm thấy kiệt sức thì mắt A Nam sáng lên, vui vẻ gọi phụ thân.

Ngưng Hương cũng nhìn thấy sau cây ăn quả phía trước có một nam nhân cao lớn đang đi ra, hắn mặc một bộ quần áo màu xám, khuôn mặt màu lúa mạch tuấn lãng như thường, có lẽ là do nửa ngày hôm nay làm biếng, không như nam nhân khác bị phơi nắng đến nỗi mồ hôi chật vật, ánh mắt hoa đào của hắn sáng ngời nhìn nàng chằm chằm.

Trên mặt Ngưng Hương nóng cực kỳ, dù sao đêm thất tịch gặp mặt lần trước, Lục Thành hư hỏng không ít, mặc dù không cởi quần áo của nàng, cũng không làm những chuyện vợ chồng làm, nhưng Ngưng Hương chưa bao giờ bị một nam nhân đối xử như vậy, đời này không có, đời trước cũng không có, Bùi Cảnh Hàn tuy cùng nàng ở một chỗ nhưng vẫn chưa làm qua những chuyện như Lục Thành làm.

"Có chuyện gì vậy?" Ngưng Hương cách hắn năm bước rồi không chịu đi về phía trước nữa, nàng nghiêng đầu nhìn cây ăn quả, "Chàng nói nhanh một chút đi, nói xong ta còn phải quay về nữa, bên trong vườn còn nhiều người, không thể đi quá lâu."

Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tạm thời đè xuống xúc động muốn xông tới ôm nàng, hắn xoay người đi về phía sau cái cây, "Đến đây."

Lúc này Ngưng Hương đang đứng ở giữa hai hàng cây, dễ bị người khác phát hiện, nàng đành phải nghe hắn , vẻ mặt mờ mịt ôm A Nam đi qua.

"A Nam lại quấn quít lấy cô cô phải không?" Vừa lại gần, Lục Thành trước đem nhi tử ôm lấy.

A Nam ngoan ngoãn để phụ thân ôm, nhìn qua nương cười.

Lục Thành lại lập tức để con trai trên mặt đất, lúc nâng người lên thì duỗi tay ra liền kéo tiểu cô nương trước mặt đến, một tay ôm eo một tay ấn đầu, cúi đầu hạ xuống đôi môi nhỏ hồng. Ngưng Hương giãy giụa đánh vào bả vai hắn, không muốn ngay trước mặt A Nam như vậy, nhưng Lục Thành mặc kệ những thứ kia, ôm ngang nàng lên rồi lại ngồi xếp bằng, khiến nàng không có cách nào động chân đá hắn.

Hai mắt A Nam mở thật tròn , không hiểu phụ thân và nương đang làm gì, ngay từ đầu bé cho rằng phụ thân muốn đánh nương, tiểu tử há mồm muốn khóc, sau đó lại thấy phụ thân bế nương lên giống như ôm mình, còn ngồi xuống.