Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 199:



Nàng không biết Chương Hồng Lâm, nhưng ngay cả khi cuối cùng biểu đệ trút hơi thở cũng nhẫn tâm không đến gặp, người như vậy là quân tử sao?

Ban đầu Bùi cảnh hàn cũng quân tử như vậy, sau đó cũng không phải đã lộ ra tâm tư chân thật sao?

Lục thành mới vừa bắt đầu cũng rất là trọng ổn, nhưng chưa được vài lần cũng đã lộ ra diện mạo sẵn có.

Cho nên mới nói phẩm hạnh của nam nhân rốt cuộc thế nào, tuyệt đối không thể vì nhận thức một hai lần đã phân định được, càng không thể dễ dàng tin tưởng lời nói của nhóm nam nhân đó. Huống chi Thôi thị cũng là người rất biết ăn nói, vậy Chương Hồng Lâm cũng có khả năng kế thừa tài ăn nói của mẫu thân hắn.

"Nghe biểu ca nói như vậy, muội cũng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật muội thật sự không dám đi cầu thế tử, nếu không nhất định là đã giúp huynh rồi." Ngưng Hương có lệ nói, tiếp theo lại thản nhiên cười, "Đã sớm nghe biểu ca tài học hơn người, chỉ cần biểu ca cố gắng chuyên tâm, nhất định năm nay có thể đậu."

Nàng cười rộ lên rất đẹp mắt, tâm tư Chương Hồng Lâm đều đang ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, liền dễ dàng đem lời nói khách sáo của Ngưng Hương giống như là thật, vội khiêm tốn nói: "Biểu muội quá khen, nhưng mà có những lời này của biểu muội, ta sẽ cố gắng thi thật tốt. Đúng rồi, biểu muội đã từng đọc sách chưa?"

Nhìn thấy Ngưng Hương dùng nhánh cây viết chữ trên mặt đất, Chương Hồng Lâm kinh ngạc nói.

Hắn không nóng vội đề cập đến chuyện cần nhờ, chỉ cần hắn có được tâm của biểu muội, còn sợ gì biểu muội không giúp hắn đây?

Tuy nam nhân có tâm tìm đề tài kéo gần quan hệ, nhưng Ngưng Hương lại không muốn lãng phí nhiều thời gian, có lệ với Chương Hồng Lâm hai câu, sau đó có chút khó xử nói: "Biểu ca tới không khéo rồi, hôm nay thím Lưu gia mời muội cùng A Mộc qua nhà bà ăn cơm, thứ cho muội không thể tiếp đãi huynh được, hẹn ngày khác biểu ca lại đến nhé, lúc đó huynh sẽ ở lại ăn cơm chứ?"

Đại bá phụ và đại bá mẫu cũng không có ở nhà, A Mộc và Hãn Lâm cũng đều còn nhỏ, nếu giữ Chương Hồng Lâm lại, vậy chính là cô nam quả nữ ở cùng nhau rồi.

Băng dày ba thước, muốn làm tan chảy tầng này băng cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, Chương Hồng Lâm hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, thức thời cáo từ nói: "Vậy biểu muội dọn dẹp một chút rồi mau đi đi, chúng ta về trước đây, ngày khác ta cùng phụ thân đến thăm muội nhé."

Hắn là người dễ nói như vậy sao, Ngưng Hương kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Chương Hồng Lâm mỉm cười, nắm tay đệ đệ rời đi.

Ngưng Hương dẫn A Mộc tiễn bọn họ đến cửa.

Xe lừa đi rất mau, rất nhanh huynh đệ Chương gia đã biến mất, A Mộc nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi tỷ tỷ, "Lưu thẩm kêu chúng ta đi nhà bà ăn cơm lúc nào vậy?"



Phải qua vài ngày nữa Lưu gia mới cưới vợ mà.

Thấy đệ đệ không biết gạt người, Ngưng Hương thật tâm nở nụ cười, nhưng không nói chân tướng cho đệ đệ, tùy tiện nói qua loa.

Giữa trưa Ngưng Hương nấu chút cháo, tỷ đệ hai người làm đơn giản trộn dưa và cháo ăn.

Gần tới hoàng hôn, một nhà Lí thị mới trở về, Từ Thu Nhi còn cố ý bắt lấy về nhiều kẹo chia cho đường tỷ và đường đệ ăn.

Nhoáng một cái liền tới ngày mười tám, Lưu gia đón dâu, lại có kẹo để ăn.

Tiểu hài tử thích náo nhiệt, Đại Tráng sớm đã tìm A Mộc rủ nhau cùng đi nhìn người vợ mới vào thôn, lúc ấy phải đốt pháo, Ngưng Hương không muốn ra cửa, lại lo lắng đệ đệ gặp chuyện không may, liền kêu Từ Thu Nhi đi qua đó nhìn ngó đệ đệ.

"Tỷ tỷ cũng đi đi!" Từ Thu Nhi kéo đường tỷ nói, "Mọi người trong thôn đều đi xem náo nhiệt, tỷ ở nhà cũng không có ý nghĩa."

"Muội cũng biết ta không thích náo nhiệt mà." Ngưng Hương cười giãy cánh tay, lại dặn dò nàng, "Nhìn A Mộc nhé, đừng để cho hắn chạy loạn."

"Biết rồi!" Đường tỷ không chịu đi, Từ Thu NhI dẫn theo hai người con trai ra cửa, trong thôn khó có được lúc náo nhiệt, không xem thì thật tiếc.

Vợ chồng Lí thị cùng Từ Hòe đã sớm qua đó giúp đỡ, đường muội và đệ đệ cũng vừa đi, trong sân to như vậy chỉ còn lại mỗi Ngưng Hương.

Khoảng cách buổi trưa còn sớm, Ngưng Hương tiếp tục thêu thùa may vá, đệ đệ mỗi năm một lớn, nàng nên may cho đệ đệ nhiều quần áo mới hơn một chút.

Nàng đang ngồi yên ổn ở cửa phòng bếp, thông thoáng mát mẻ, bởi vậy khi cửa sau trong nhà bị người đẩy ra, Ngưng Hương nghe thấy rõ ràng.

Nàng nhíu mày nhìn qua.

Nhà các nàng ở cuối phố, mặt sau chính là đất vườn , người nào lại đi vào cửa bắc?