Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 198:



"Nghe nói muội đã về nhà nên ta mang Hãn Lâm đến để nhìn một chút." Nhìn biểu muội đứng đối diện trắng nõn mềm mại, thanh tú động lòng người, Chương Hồng Lâm cười càng ôn tồn tao nhã hơn, so với lúc bình thường qua lại với các bạn học càng giống quân tử hơn.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Chương Hồng Lâm chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử, nhưng hắn thích mỹ nhân.

Hai mươi tuổi, đã sớm đối với nữ nhân có hứng thú, hắn dấu cha mẹ cùng với bạn học uống rượu kỹ nữ, cũng đã ngủ với hai nữ nhân cũng có vài phần tư sắc tương đối, nhưng nếu luận về xinh đẹp, hai nữ nhân kia ngay cả làm nha hoàn cho Từ biểu muội cũng không xứng, cho nên khi vừa phát hiện biểu muội này vậy mà lại có được dáng vẻ quốc sắc thiên hương như thế, Chương Hồng Lâm lập tức quên mất tất cả những chuyện không vui, chỉ muốn mau chóng chiếm được tâm của mỹ nhân.

Đọc qua nhiều sách trí thức, theo đuổi mỹ nhân có biện pháp riêng, Chương Hồng Lâm thủ lễ thu hồi ánh mắt trên người Ngưng Hương về, lấy ra mấy viên kẹo từ ống tay áo ra, khom lưng đưa cho đệ đệ ruột bốn tuổi, cười nói: "Hãn Lâm mời biểu tỷ và biểu ca ăn kẹo đi."

Hãn Lâm trắng trẻo mập mạp, bàn tay lúc tiếp nhận kẹo lộ ra đều là thịt, nhiều thịt như vậy khẳng định là do ăn nhiều mà ra. Bé trai tham ăn tham uống nhìn biểu ca xa lạ chỉ cao hơn hắn một chút, bàn tay lặng lẽ xê dịch ra phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn thấy biểu tỷ xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình, cuối cùng hắn cũng động tâm, nhìn chằm chằm Ngưng Hương một lát, tiến lên vài bước, giơ lên tay mập lên hướng về Ngưng Hương, "Biểu tỷ ăn!"

Mắt to trắng đen rõ ràng, bên trong chỉ là sự yêu thích thuần khiết, đem kẹo thích ăn đưa cho người mình thích.

Đối với ánh mắt trong suốt như vậy, tựa như ở đời trước đối mặt với Đại Tráng vô tình hại chết đệ đệ, Ngưng Hương vui mừng không nổi, nhưng cũng không có cách chán ghét một đứa nhỏ bốn tuổi cái gì cũng đều không hiểu. Ánh mắt nhu hòa vài phần, Ngưng Hương nhìn bé trai cười khách khí, "Hãn Lâm để dành ăn đi, tỷ tỷ không thích ăn kẹo."



Hãn Lâm mờ mịt nhìn nàng, giống như không hiểu sao lại có người không thích ăn kẹo.

A Mộc đứng ở một bên bị coi nhẹ liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lặng lẽ xê dịch tới trước người tỷ tỷ, ngăn chặn tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ thích Hãn Lâm.

Bọn trẻ con chút gì cũng đều hiện rõ ở trên mặt, Chương Hồng Lâm sờ đầu A Mộc, khuyên đệ đệ chia kẹo cho A Mộc ăn.

Thân là đứa con nhỏ nhất nhà, Hãn Lâm ở nhà so với huynh trưởng phải thi tú tài còn được sủng ái hơn, bình thường được nuông chiều đến hư hỏng, cho nên bây giờ một chút cũng không nghe theo lời huynh trưởng nói, dùng tay đem kẹo nhét vào trong chiếc yếm nhỏ của mình, sau đó quét mắt nhìn chung quanh, rất nhanh ánh mắt của hắn dừng lại ở những quả hồng màu xanhhấp dẫn trên cây, liền lôi kéo huynh trưởng hái xuống cho hắn ăn.

"Quả hồng còn chưa chín, phải tới mùa thu mới có thể ăn." Chương Hồng Lâm hết sức hòa hảo giải thích cho đệ đệ, khi nói chuyện còn lén trộm quan sát Ngưng Hương, thấy nàng không có ý mời hắn vào nhà, nhất thời hiểu được biểu muội đang giận chó đánh mèo với mình , khuyên đệ đệ không xong, hắn đành áy náy nhìn Ngưng Hương, "Biểu muội, hôm đó ta với Hãn Lâm tới nhà của ở ngoại tổ mẫu chúng ta chơi, khi về mới nghe phụ thân kể lại nên mới biết được chuyện xảy ra ở bên này, thật sự xấu hổ vô cùng. Biểu muội, ta thật sự không biết nương ta hồ đồ đi cầu xin muội giúp đỡ, nếu không ta nhất định sẽ ngăn bà lại. Nam nhi đọc sách thi công danh, toàn bộ bằng thực lực học vấn của minhg, thi không đậu có nghĩa là do ta học còn chưa đủ, sao có thể tin lời nói lung tung từ người khác được chứ? Còn liên lụy biểu muội bị ủy khuất, mong biểu muội thu nhận lời xin lỗi của vi huynh."

Nói xong liền hướng Ngưng Hương thi lễ.

Ngưng hương không động đậy.