Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)



Mưa phùn đã vãn hẳn, trăng dần ló ra sau lớp mây mỏng tang như lụa. Cả mặt hồ trước điện Càn Nguyên yên tĩnh, soi bóng những đoá tuyết lê đầu mùa. Có vẻ như đã đến giờ lành, thuyền của chúng tôi vừa ra tới giữa hồ thì lễ bên trên điện Càn Nguyên cũng vừa xong, tăng ni lần lượt rời đi. Nhạc nổi lên lần nữa, cung nga trong váy lụa trắng thướt tha tiến lại mé hồ, lần lượt thả xuống những chiếc đèn đủ sắc. Hoa đăng dập dềnh trôi trên mặt nước, long lanh như châu ngọc. Lúc này đã cách bờ một đoạn khá xa, Sạ nhàn nhã tựa vào mạn thuyền, cầm đèn bằng hai tay, để sát gần mặt. Ánh sáng vàng từ nến hắt lên làm hai má thằng bé đỏ ửng như hai trái đào, tôi cười mỉm, không cưỡng được mà thuận tay vuốt nhẹ một cái. Sạ chẳng buồn phản ứng, vẫn chăm chú với món đồ mình vừa kiếm được, lúc lúc lại phá lên cười thích chí chẳng rõ vì điều gì.

"Điện hạ, ta thả đèn thôi." - Tôi cúi thấp, nhỏ nhẹ bảo Sạ.

Sạ còn chưa đáp lời thì đã nghe trên bầu trời đã râm ran tiếng nổ. Thằng bé ngước lên nhìn, trong đôi mắt trong veo ngập tràn hình ảnh phản chiếu của những tia sáng rực rỡ.

"Là pháo hoa." - Thằng bé reo lên khe khẽ.

"Phải rồi." - Tôi cười mỉm.

Trên bầu trời đêm Đại Cồ Việt, những đốm sáng vút lên cao rồi bung nở, lung linh hơn cả ngôi sao mùa hạ, sáng hơn cả ánh trăng mùa thu. Pháo hoa phản chiếu lên mặt hồ, đan vào những hạt sáng của đèn hoa đăng. Mặt nước tựa như một thảm cỏ mềm mượt, nở rộ triệu triệu đoá hoa mùa xuân. Thuyền rẽ nước mà đi, hai bên bờ phủ trắng tuyết lê, hương thơm thanh mát. Văng vẳng tiếng nổ giòn tan nối tiếp nhau, hoà lẫn với tiếng reo hò không ngừng của đám cung nga. Tiếng nổ ngày một gần, tiếng vun vút của pháo hoa bay lên bầu trời ngày một rõ. Tôi ngửi thấy cả trong hương hoa mai thanh ngọt xen lẫn mùi cháy ngai ngái như mùi thuốc súng. Pháo hoa được làm từ hỗn hợp hợp diêm tiêu, than và lưu huỳnh mà ra, mùi cháy của thuốc súng là điều không tránh khỏi. Lúc này bất giác quay ra, nội quan kia đã chèo thuyền quá xa tự lúc nào.

"Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Ba tiếng nổ lớn liên tiếp nối nhau, bỗng chốc nước quanh thuyền dội lên, dập tắt cả chiếc đèn hoa đăng trên tay Sạ. Thuyền rung lắc dữ dội, tưởng như có thể lật úp bất cứ lúc nào. Tôi thất kinh. Diêm tiêu, than và lưu huỳnh đúng là có thể tạo thành pháo hoa nhưng chỉ cần thay đổi tỷ lệ một chút, chúng lập tức biến thành thuốc nổ đen. Đợi tôi ý thức được chuyện gì xảy ra thì nội quan kia đã nhảy khỏi thuyền, biến mất từ lúc nào. Trong đám cỏ um tùm phía xa khi ánh sáng pháo hoa loé lên, cơ hồ nhìn ra có một nòng đen kim loại chĩa thẳng về phía thuyền. Trước cả khi kịp suy nghĩ, tôi lao đến ôm chầm lấy Sạ vào lòng, chỉ kịp thét lên một tiếng trước lúc gieo mình xuống hồ Càn Nguyên.

Nước hồ lạnh toát bắt đầu vây chặt tứ phía. Áp lực của nước nhấn tôi và Sạ xuống ngày một sâu. Nước xộc vào mũi, vào họng, chen cả vào ngực, cay xộc lên tận đỉnh đầu. Phía bên trên bóng người lấp loáng, thi thoảng vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt nước rung chuyển, bọt tung trắng xoá, tưởng như có thể xé tan bất cứ thứ gì ra làm trăm nghìn mảnh. Sạ gắng gượng nhịn thở dưới hồ, hoang mang tột độ. Tôi vòng tay qua ôm thằng bé, ra hiệu cho Sạ giữ im lặng rồi tìm cách di chuyển ra xa. Nếu chỉ một lần pháo đi chệch hướng thì có thể là tai nạn nhưng tôi biết rõ, có kẻ đang tìm cách giết chúng tôi.

"Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Lại thêm một trận thuốc nổ nữa dội xuống, toàn bộ mặt nước chấn động, cả hai bị hất mạnh ra xa. Tôi cảm thấy lưng mình đau nhói như thể vừa bị một chiếc búa tạ đập thật mạnh, đất trời chao đảo quay cuồng. Dường như không thể chịu được nữa, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Sạ vào bờ. Tới lúc nhìn thấy thằng bé có thể bám vào mỏm đá sát bên tôi mới yên tâm, hai tay dần buông thõng. Thân quân rầm rập chạy đến, đuốc đốt sáng trưng cả mặt hồ Càn Nguyên. Tôi thấp thoáng nghe tiếng Sạ thét lớn phía trên, không rõ điều gì, chỉ cơ hồ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, chìm sâu vào lòng hồ.

Tiếng pháo đã ngưng hẳn, xung quanh chỉ còn lại một sự im lặng đến đáng sợ. Liền sau đó tôi được nhấc bổng lên khỏi mặt nước, nằm gọn trong cánh tay lực lưỡng của người đàn ông. Sạ chạy đến bên cạnh nắm chặt tay tôi, toàn thân run bần bật không rõ vì lạnh hay vì sợ.

"Chị..."

Tôi muốn nói vài lời trấn an thằng bé nhưng đau quá nên chỉ đành cười mỉm. Sạ đưa tay quệt ngang cằm tôi, giọng hờn dỗi nhưng hai mắt ầng ậng nước, lắp bắp:

"Chảy máu rồi. Chảy máu rồi..."

"Có chuyện gì?" - Giọng đàn ông trầm trầm vọng đến, ngay lập tức tất thảy Thân quân lẫn người hầu tím tái mặt mày.

"Chúa thượng tha mạng."

Long Đĩnh đi thẳng một mạch, nhìn lướt qua tôi rồi kéo Sạ ôm vào lòng. Lịch Vũ vẫn bế tôi trên tay, cúi rạp người:

"Bề tôi thất trách, xin chúa trách tội."

Nét mặt Long Đĩnh sa sầm lại, dù cách một đoạn vẫn có thể nhìn ra đôi mắt đen hút như tối thêm vài phần. Quan viên lẫn thế gia vây quanh, xì xào không ngớt. Long Đĩnh quắc mắt nhìn, xương hàm bạnh ra, giọng lạnh tanh đến mức khiến tôi bất tri bất giác nổi gai ốc:

"Bắt hết tất cả bọn đạo sĩ."

Thân quân hô vang một tiếng, ngay lập tức tuốt gươm sáng quắc rồi rời đi.