Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 342: Trà khai vị của Đại Quyển bang



"Chẳng lẽ công phu Vương Siêu lợi hại như vậy, thúc thúc cũng không làm gì được hắn? Nhân tài Đại Quyển chúng ta nhiều vô số, nhất là không thiếu cao thủ có công phu tốt. Chẳng lẽ thật sự không ai có thể làm cho giọt nước này xuyên đá được ư?"

Nghe được chính thúc thúc mình nói ra, hai mắt Mai Mi hiện ra vẻ bối rối, biểu hiện khiếp sợ. Vương Siêu mặc dù là cao thủ hàng đầu, nhưng nàng không tin cả Đại Quyển lớn như vậy, lại không ai có thể so được với hắn.

Phải biết rằng Đại Quyển có nổi danh vì thân thủ. Bằng không cũng không chỉ mới trong vòng ba mươi năm đã quật khởi tại Bắc Mỹ. Cùng với Mafia phương Tây, Bố Già nước Mỹ phân chia lãnh thổ công bằng. So với tổ chức Hồng môn của người Hoa, thì cao thủ Đại Quyển nhiều hơn, lại kiêu dũng thiện chiến, võ đấu phong thái hoành hành.

Trung niên nhân nhắm mắt lắng nghe, sau đó lắc đầu: "Công phu dùng giọt nước xuyên đá như vậy không hề đơn giản, lúc tay vận dụng nhu kình để điều khiển giọt nước xóc nảy, thì phải là chí nhu công phu, không phải đơn giản vậy đâu. Nhưng lợi hại hơn chính là trong tích tắc đem giọt nước phóng đi, kích nứt chén trà, đó là thủ đoạn chí cương đến cực điểm. Vừa mới nhu mà lại chuyển đổi thành cương trong nháy mắt, thật sự không phải sức người có thể đạt tới. Ài…."

"Trong nháy mắt chuyển đổi chí nhu thành chí cương, kình lực như vậy dùng để luận võ thật sự là quá khủng bố! Khủng bố! Vô cùng khủng bố".

Trung niên nhân sau khi nói một hơi thì thở dài.

Hai mắt Mai Mi chớp động. Trung niên nhân này là thúc thúc của nàng, là thế hệ cao thủ lớp trước trong Đại Quyển. Gần mười năm qua không hề xuất thủ, chỉ ở trên cao chỉ huy mọi hoạt động. Nhưng không ai cho rằng hắn đã già. Một năm trước Mafia Italy phái hơn bảy mươi sát thủ tinh nhuệ đến bao vây hắn ở Mexico. Kết quả là chỉ một mình hắn, lợi dụng hoàn cảnh giết hết toàn bộ. Ngay cả một người cũng không lưu lại. Sau đó mọi người mới biết Mai Thiên Vận chẳng những không giả, mà ngược lại tu luyện càng nhiều hơn, võ công sâu không lường được.

Một cao thủ như vậy đứng đầu Đại Quyển như vậy, cư nhiên lại bị công phu của Vương Siêu tùy tiện chấn nhiếp, cam bái hạ phong. Mai Mi thật sự không nghĩ ra một người trẻ tuổi như Vương Siêu rốt cục đã đạt tới trình độ nào?

"Ngay cả Nguyên Nghi tỷ tỷ cũng không làm được?"

Mai Mi ôm hy vọng hỏi một câu.

Mai Thiên Vận lắc đầu "Quyền pháp Nghiên Nghi đã luyện đến cảnh giới nhập đan, nhưng ngươi không biết sao? Vương Siêu lúc đi đến Bắc Kinh, Nguyên Nghi cùng Triệu Quang Vinh liên thủ, cũng không hạ nổi hắn! Triệu Quang Vinh trong Đường Môn, quyền pháp cũng cao minh đến cực điểm. Năm đó Đường Môn có thể đoạt được một nửa giang sơn, chính là vì có người này giúp đỡ. Đại Quyển chúng ta, muốn cùng Triệu Quang Vinh giao thủ, cũng sợ rằng chỉ bị đá bay. Nổi tiếng nhất là Mạc tỷ tỷ của ngươi. Nếu nàng có thể tiến thêm một bước, luyện đến công phu như Nguyên Nghi, vậy là tốt rồi".

Mai Mi cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Vậy bây giờ phải làm sao? Mấy ngày trước Nguyên Nghi tỷ tỷ đã đưa tin đến, nói rằng muốn chúng ta chèn ép Đường Môn".

"Mặc kệ ân oán của Nguyên Nghi, hết thay lấy lợi ích Đại Quyển làm trọng" Mai Thiên Vận lớn tiếng: "Dù sao, Đường Môn cũng đã giúp chúng ta tiêu diệt phiền toái lớn nhất. Quân Mỹ mấy năm nay cứ quấy phá Đại Quyển chúng ta, gây ra không ít phiền toái! Nhưng vừa rồi đã bị Đường Môn giết hết, Đại Quyển chúng ta bây giờ tại Bắc Mỹ có thể không cần cố kỵ mà phát triển. Hơn nữa tên Trình Sơn Minh kia cũng đã kết minh với Đường Môn. Mạc tỷ tỷ của ngươi có vị hôn phu Trần Ngả Dương cũng có giao tình với Vương Siêu. Quan hệ trong đó rất phức tạp, thật sự bây giờ không thích hợp cho chúng ta chiếm lấy lợi ích của Đường Môn".

Cuối cùng, Mai Thiên Vận nói: "Tiểu Mi, ngươi liên lạc một chút với mấy lão già khác, nói rằng ta muốn ba ngày sau gặp Vương Siêu nói chuyện".

Những lời này nói ra, cũng đã tỏ rõ lập trường của Mai Thiên Vận, không muốn làm khó Đường Môn.

"Lão đệ, ngươi hôm nay nhìn mấy nhân tài mới của Đại Quyển, cảm giác thấy thế nào?"

Không nói đến việc Vương Siêu hiển lộ chiêu thức "Thủy Tích Thạch Xuyên" trong thượng tầng Đại Quyển đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Đêm đó, Vương Siêu đến thư phòng của Trình Sơn Minh, hai người tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Trừ vị hôn thê của Ngả Dương, thì còn lại cũng không tính là xuất sắc".

Vương Siêu nói thẳng không hề che giấu.

Trình Sơn Minh cười ha ha một tiếng, "Lão đệ, tầm nhìn của ngươi rất tốt. Người trẻ tuổi như người, trăm năm mới xuất hiện một người. Nếu cái thế giới này mỗi một người trẻ tuổi đều là cao thủ như người, thì cả thế giới không loạn mới lạ? Bất quá ngươi cũng nên biết, Đại Quyển bây giờ so với Hồng môn vẫn lợi hại hơn nhiều. Một người cũng không thể chống nổi một liên minh, không nên làm to chuyện".

Vương Siêu kỳ quái nói: "Hồng môn là một bang hội có lịch sử mấy trăm năm, ảnh hưởng sâu sắc. Mà Đại Quyển chỉ mới lợi hại trong vòng ba mươi năm trở lại đây, sao có thể lợi hại hơn Hồng môn được?"

Trình Sơn Minh lắc đầu: "Lịch sử lâu đời của Hồng môn quả không sai. Nhưng nguyên nhân chính là vì lịch sử đã rất lâu, cho nên căn cơ suy yếu, địa vị không được củng cố. Những kẻ trẻ tuổi chỉ biết sống an nhàn, không hề cố gắng luyện tập võ thuật quyền pháp, mà chỉ dựa vào quyền lực chính trị hô phong hoán vũ. Nhưng Đại Quyển thì hoàn toàn bất đồng, toàn bộ đều dựa vào đánh giết để lập nghiệp. Giết người, xâm nhập cướp đoạt, đều có tính công kích. Quan trọng hơn chính là… Đoàn kết! Nếu như Hồng môn, Đường Môn có thể đoàn kết… Như vậy ít nhất có thể trở thành tổ chức lớn nhất thiên hạ!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Vương Siêu gật đầu: "Trên thế giới này không thể cứ dựa vào lịch sử lâu hơn là cường đại hơn. Nước Mỹ mới chỉ có hơn ba trăm năm lịch sử, nhưng đã là cường quốc đứng đầu thế giới. Các quốc gia có lịch sử lâu đời hơn nước Mỹ có rất nhiều, nhưng lại dần dần rơi hạng".

"Chính là đạo lý này!" Trình Sơn Minh dùng sức vỗ bắp đùi mình một chút, "Bất quá lão đệ ngươi hôm nay hiển lộ công phu Thủy Tích Thạch Xuyên đúng là thần diệu. Ta nghĩ rằng trong ba ngày tới, các đại lão sẽ yêu cầu được gặp ngươi".

Trình Sơn Minh quả nhiên nói không sai. Ngay ngày thứ hai liền có người đưa thư mời đến Vương Siêu. Chín đại lão của Đại Quyển cùng phát ra lời mời, yêu cầu Vương Siêu đi đến thủ đô Toronto của Canada để bàn bạc sinh ý của Nam Dương Đường Môn và Bắc Mỹ Đại Quyển.

Vương Siêu tự nhiên là cùng với Ba Lập Minh vui vẻ đi trước.

Ottawa.

"Hai vị xin mời vào".

Tại phi trường nghênh đón Vương Siêu vẫn như trước là nữ hài tử Mai Mi. Trên đoạn đường, một chiếc xe chạy với vận tốc một trăm tám mươi km mỗi giờ, lúc gặp nguy hiểm xe đều né tránh tài tình. Luận võ kỹ, thì nữ hài tử không đáng vào đâu. Nhưng luận về xe kỹ, có lẽ là Bão Đan cao thủ.

Thời tiết oi bức, mặt trời gắt gao ở trên trời, không khí cũng mang theo hơi nóng dào dạt. Vương Siêu và Ba Lập Minh hai người cũng không muốn có kẻ nào đi theo, trực tiếp đi đến một trang viên ven hồ ở Toronto.

Chi nhanh của Đại Quyển tại Canada tiếp giáp với năm hồ lớn, nếu như muốn chọn ra phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, thì chính là ở đây. Hầu hết các nhà ở đây đều thân thiện với môi trường. Đất đai quanh đây đều màu mỡ, cây cối xanh tốt. Hơn nữa lớp vỏ trái đất ở đây rất ổn định, vĩnh viễn không cần lo lắng động đất.

Vương Siêu nhìn thấy mơ hồ ở phía tây có một trang viên nhỏ, màu xanh lục giống như mặt nước. Trên mặt hồ còn có thuyền buồm, hiển nhiên Đại Quyển đã giúp tổng bộ có một nơi rất tốt.

"Rất tốt! Canh phòng rất nghiêm ngặt!"

Đi theo Mai Mi tiến vào một trang viên ven hồ, phiến trang viên này phi thường lớn. Giống như mê cung ở lâm viên Tô Châu. Chỉ là phong cách đã được tây hóa. Sơn thủy, loan đạo, hàng rào, hoa rậm rạp… rừng cây, phòng ốc, tường, điêu khắc… Tất cả làm cho Vương Siêu có cảm giác như vừa tiến vào Bát trận đồ. Nếu như không phải người đặc biệt quen thuộc với địa hình, thì tuyệt đối có cánh cũng khó có thể thoát ra.

Vương Siêu và Ba Lập Minh đi trên đường, có thể chứng kiến những người nước ngoài đang tản bộ, hoặc là tại ghế đá ven đường ngồi đọc sách, nằm. Thậm chí còn thấy được người đang nằm trên ghế dài. Nhìn cảnh này, Vương Siêu cảm thấy không giống như trong tưởng tượng, bang hội lúc nào cũng có nhân viên tuần tra.

Mặc dù đây chỉ là khu vực mở, nhưng Vương Siêu khi vừa tiến đến, liền cảm giác được cứ mỗi mười bước, thì tại một địa phương thần bí có vài người đang chăm chú nhìn mình.

Những ánh mắt đó, hoặc là ở tiểu lầu phía xa, hoặc là từ lỗ hổng trên tường, hoặc là từ phía bên kia hồ có một đôi tình nhân đang nhìn mình.

Khi Vương Siêu đi tới trước cửa sắt của một ngôi nhà ba tầng, tâm lý có hơi khó chịu. Dọc đường đi có ít nhất hơn trăm người tại các vị trí khác nhau giám thị hành động của mình.

Cảnh này, làm cho Vương Siêu cơ hồ tưởng rằng mình đã đi vào thế giới trong tiểu thuyết của Cổ Long. Trên đường có bán kẹo đường hồ lô, quét dọn, giết heo, thậm chí kỹ nữ, tiểu nhị không chừng cũng là sát thủ đứng đầu.

Cứ bí ẩn quan sát, chiếu theo hoàn cảnh thì giống như thiên la địa võng. So với việc ngày đêm tuần tra canh gác thì còn lợi hại hơn nhiều.

"Nghĩ không ra tổng bộ Đại Quyển các ngươi đều hoạt động mờ ám. Nếu có người lạ đột nhập, không chừng sẽ từ một góc cây nào đó bay tới một viên đạn. Loại phòng bị này, so với Hồng môn của nhà Tư Đồ còn tốt hơn nhiều".

Vương Siêu một bên đẩy cửa sắt đi vào, một bên nói chuyện với Mai Mi.

Hắn sở dĩ tự mình mở cửa ra, là do cảm giác được tiểu lâu bên trong cánh cửa không có người trông coi.

Sau khi đẩy cửa sắt ra, thì một cái hành lang thật dài hiện ra. Đi trên hành lang, Vương Siêu cảm giác được có ít nhất hai mươi đến ba mươi ánh mắt đang nhìn mình. Hắn dọc đường cũng đã quen, nên không thèm để ý, trực tiếp đi vào phòng khách lớn ở cuối hành lang.

Vừa vào phòng khách, bên trong có chín người đang ngồi. Ngoại trừ chín người này, bên cạnh lại có thêm mấy người trẻ tuổi. Trong đó có hai người ngày hôm qua vừa gặp mặt, vì không chịu được ánh mắt của mình mà bỏ đi. Chính là Liễu Hạc Đình và Dương Sùng Minh.

Hai thanh niên còn lại, chắc là cũng giống như Liễu Hạc Đình, Dương Sùng Minh, đều là tân tú.

Cấp bậc và quy củ so với Hồng môn thì hoàn toàn bất đồng. Nơi đây hoàn toàn không có quy củ cũng không có phân cấp bậc gì. Tất cả xem như là cha con cùng nhau ngồi, lộ ra không khí đầm ấm.

"Vương lão đệ, chúng ta chờ ngươi đã lâu. Ngồi đi, trước tiên hãy thử chén trà này".

Nhìn thấy Vương Siêu và Ba Lập Minh tiến vào, một người trong đó liền đứng lên, đi tới trong góc phòng rót một chén trà nóng, đưa cho Vương Siêu.

Trong góc là một cái lò, mà nước trong đó đang sôi sùng sục.

Người này sau khi pha trà, trực tiếp đem lại đây, hiển nhiên là kính trà.

"Kính trà hạ mã uy?"

Vương Siêu vừa nhìn chén trà sôi sùng sục, lập tức đoán ra. Mấy người này chỉ là dựa trên việc dâng trà để dò xét công phu của mình. Nếu như mình không dám uống, như vậy sẽ rất mất mặt.

Đại Quyển cũng không phải là có lòng tốt pha trà cho mình như vậy.

Bất quá Vương Siêu không sợ, cười ha ha, sờ sờ mũi của mình, giống như nhìn món ngon. Trực tiếp nhận lấy chén trà rồi đổ nước sôi vào miệng mình, nuốt xuống bụng. Mặt không đỏ, khí không yếu, không có một chút khác thường nào.

"Tốt, uống trà của Đại Quyển chúng ta, thì đã không còn xem là địch rồi".

Người bưng trà vỗ tay một cái, rồi hào sảng trở về.

"Cao thủ Đại Quyển quả nhiên không ít, các đại lão ở đây, thân thủ cũng rất lợi hại".

Vương Siêu uống trà, sau khi ngồi xuống thì ánh mắt lướt qua những người ở đây, quả nhiên mỗi người đều là cao thủ. Nhất là người vừa châm trà cho mình, cánh tay như khỉ, eo gấu, quy hình, lưng hạc, hơn nữa hai mắt thần quan thiểm thước. Người bình thường thì không nhìn rõ, nhưng cao thủ vừa nhìn vào, thì lại thấy chói mắt.

"Người này đã tu đến Đan đạo, Đại Quyển lại có người lợi hại như vậy?"

Trong lòng Vương Siêu có chút kinh ngạc.

"Không có cách nào, Đại Quyển chúng ta, do trước đây thân thủ không tốt, đã chết hơn ba mươi người" Người châm trà cười cười, "Trước kia ngồi ở chỗ này, ít nhất cũng hơn ba mươi người, bây giờ bị chết chỉ còn lại tám người chúng ta. Lão Mạc cũng đã chết vào năm trước".

Vương Siêu đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Ba Lập Minh đang mỉm cười.

"Lão Ba, ngươi cười cái gì?"

Ba Lập Minh thanh âm nhỏ như muỗi: "Ngươi mới vừa rồi uống chén trà đó, đây là phương pháp lúc trước chúng ta dùng để đấu tinh thần, có một tên gọi là trà khai vị".