Long Vương Trở Lại

Chương 167: Hai mươi ly, hai tỷ



Đường Sở Sở đã uống hơn mười ly rượu.

Trước đây cô không uống rượu nhưng bây giờ lại uống nhiều như vậy, đầu cô hơi choáng váng, ai nói gì cô cũng không muốn uống nữa.

Nhưng người nhà họ Hà vẫn không vừa lòng.

“Đường Sở Sở, cô giả vờ thanh cao cái gì?”

“Đừng cho là bọn tôi không biết chuyện của cô, cô đã sớm có chồng rồi, còn làm chuyện mờ ám với cậu Giang, nếu không nhờ cậu Giang thần bí chống lưng cho cô, chẳng lẽ cô sẽ có được ngày hôm nay sao?”

“Nhà họ Đường đã phát tài rồi, chẳng lẽ cô không thể giúp đỡ nhà họ Hà một chút sao?”

Người nhà họ Hà bắt đầu nói ra những lời lẽ vô cùng khó nghe.

“Mấy người muốn làm gì?” Đường Tùng đứng dậy quát: “Tại sao chị Sở Sở lại phải giúp đỡ nhà họ Hà mấy người, mấy người chú ý tới lời nói của mấy người một chút đi.”

Cậu ta liếc nhìn Giang Thần một cái.

Chỉ thấy Giang Thần đang lười biếng ngồi trên ghế, trông có vẻ như vô cùng thờ ơ, chẳng quan tâm, trên mặt cậu ta mang theo vẻ tức giận.

Vợ bị người khác nói như vậy rồi, còn không dám đứng ra.

Đúng là phế vật.

Tuy rằng Đường Tùng cũng rất muốn nịnh bợ một kẻ có tiền làm anh rể mình, nhưng người nhà họ Hà nói chuyện quá khó nghe rồi.

“Tùng, thôi đi.” Đường Sở Sở đứng dậy, cô đã cho nhà họ Hà mặt mũi lắm rồi, hiện giờ cô phải trở về nghỉ ngơi.

Cô đứng dậy muốn đi.

Hà Thần lại lôi kéo cô lại, nói: “Sở Sở, cô làm cái gì vậy?”

Đây chính là người nhà họ Hứa đó, nịnh bợ được người nhà họ Hứa thì nhà anh ta phát tài rồi, giờ Đường Sở Sở muốn đi, anh ta làm sao có thể để cô đi như vậy được?

Đường Sở Sở gạt tay Hà Thần ra: “Làm gì đó, buông ra.”

“Bốp.”

Hà Thần tát một bạt tay lên mặt Đường Sở Sở, anh ta quát: “Cô giả vờ thanh cao cái gì, cô có biết anh Áo là ai không, để cô mời anh ta vài ly, mời đến lên giường cũng không có gì là không được…”

Vù!

Bỗng nhiên, cả người Hà Thần bay ra ngoài.

Là do Giang Thần làm.

Giang Thần đứng dậy, anh đá một phát, cả người Hà Thần bay ra xa mấy mét.

Anh không nói chuyện, không có nghĩa là ai cũng có quyền khi dễ Đường Sở Sở.

Vốn dĩ anh không nói lời nào là vì muốn Đường Sở Sở có thêm tài chính để xây dựng sự nghiệp.

Tuy nói rằng anh có tiền, không thiếu tiền, nhưng cứ đưa trực tiếp như vậy chắc chắn Đường Sở Sở sẽ nghi ngờ, cảm thấy tiền anh đưa cô không sạch sẽ.

Đường Sở Sở cũng không ngờ, Giang Thần không nói lời nào đã trực tiếp ra tay, cô kéo Giang Thần lại, nói: “Chồng à, thôi bỏ đi.”

Lúc này Giang Thần mới ngồi xuống, anh nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Vợ à, em có uống được nữa không?”

“Hả?”

Đường Sở Sở nhíu mày lại: “Giang Thần, ý của anh là gì?”

Giang Thần cười nói: “Nếu em uống được thì cứ tiếp tục uống.”

“Anh có ý gì thế?”

Đường Sở Sở ngây ngẩn cả người.

Lúc này, Hà Thần đã đứng dậy.

Anh ta ôm ngực, cả khuôn mặt mang theo vẻ đau đớn, anh ta chỉ tay vào Giang Thần: “Được lắm cái loại vô dụng như mày, còn dám đánh tao, hôm nay mày chết chắc rồi.”

Nói xong, anh ta nhìn Hứa Áo.

“Anh Áo, khách sạn này cũng do anh mở ra, mau gọi bảo vệ đến đây, để tôi giết chết nó.”

Sắc mặt Hứa Áo cũng không tốt, anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng kia, mau quỳ xuống.”

Giang Thần ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, anh cũng không nhìn Hứa Áo nói: “Vợ à, em còn uống được thì uống đi.”

“Uống gì mà uống, về thôi.” Đường Sở Sở mắng anh.

Cô biết Giang Thần có thể đánh nhau, đánh mấy chục người ngã xuống trong nháy mắt.

Nhưng cô không muốn làm lớn chuyện này.

Còn Hứa Áo lại lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh sau đó, cửa phòng đã bị đẩy ra, mười mấy tên bảo vệ cầm côn điện tiến vào.

Giang Thần lập tức giơ hai tay lên, nói: “Đừng, đừng hành động thiếu suy nghĩ, vợ à, em uống với cậu Hứa thêm vài ly nữa đi, em không uống, anh sẽ bị đánh chết mất.”

Nhìn thấy tình hình như vậy, Đường Sở Sở cũng hơi sợ.

Cô cũng không muốn Giang Thần lại ra tay đánh người nữa, cô nhìn Hứa Áo, trên mặt mang theo vẻ khẩn cầu: “Cậu Hứa, anh cho người ra ngoài đi, tôi uống với anh thêm vài ly.”

“Như thế này mới đúng chứ…”

Trên mặt Hứa Áo mang theo ý cười, ở địa bàn của anh ta, còn không phải để mặc anh ta bắt nạt sao.

Anh ta hơi hơi vẫy tay.

Đám bảo vệ bước ra ngoài.

Đường Sở Sở vô cùng bất đắc dĩ, cô đành phải ngồi xuống, tiếp tục uống rượu.

Còn Giang Thần, biểu tình của anh chính là không sao cả, còn lôi thuốc ra hút.

Cùng lúc đó.

Ngụy Quang nhận được điện thoại của Giang Thần xong thì lập tức gọi điện cho Hứa Chí.

Hứa Chí vừa nghe máy xong thì vô cùng hoảng hốt.

Anh ta hung dữ mắng to: “Thằng nhóc Hứa Áo chết tiệt này, muốn hại chết nhà họ Hứa sao?”

Nếu anh ta đang ở Giang Bắc, anh ta nhất định sẽ xử lý Hứa Áo ngay.

Nhưng mà anh ta đang ở thành phố Giang Trung, nhất thời không kịp đến đó.

Anh ta gọi điện cho người đứng đầu nhà họ Hứa bây giờ là Hứa Vinh.

Cũng chính là bố của anh ta.

“Bố, có chuyện lớn rồi, thằng ngu Hứa Áo đó dám để cho vợ của Hắc Long mời rượu nó, bố nhanh đến đó đi ạ, ở Đại Thực Phủ. Hắc Long gọi điện thoại tới, nói mỗi ly rượu tương ứng với một trăm triệu, nếu tới chậm, Đường Sở Sở uống nhiều thêm mấy ly nhà chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn.”

“Tổn thất là chuyện nhỏ, nhưng nếu đắc tội Hắc Long, nhà họ Hứa chúng ta coi như xong đời rồi.”

“Hắc Long, thật sự là Hắc Long, là tổng soái Hắc Long của Nam Hoang, là ông chủ sau bức màn của Thời Đại Khoa, là người đã giết chết người đứng đầu bốn gia tộc lớn, chính là Hắc Long.”

“Lần trước, ở Đế Vương Cư con đã tận mắt nhìn thấy quản lý Ngụy trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh ta.”

Hứa Vinh là người của Thương Minh Năm Tỉnh, ông ta vẫn luôn xử lý công việc ở Giang Bắc.

Người nào mua lại Thời Đại Khoa, đương nhiên ông ta cũng biết một chút.

Bây giờ nhận được điện thoại của Hứa Chí, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

“Thằng ngu này, ông đây phải đi cho nó một trận.”

Hứa Vinh hùng hổ đi thẳng tới Đại Thực Phủ.

Đại Thực Phủ.

Đường Sở Sở đã uống không ít.

Trước sau cộng lại, cô cũng đã uống đến hai mươi ly rồi.

Cô thực sự không thể uống nổi nữa rồi, cô muốn ói tất cả ra.

Hà Thần cũng giống như bình thường, anh ta rút ra một xấp tiền màu đỏ đưa cho Giang Thần: “Đồ vô dụng, cầm lấy xài thoải mái đi, vợ mày để anh Áo mang đi, buổi sáng ngày mai sẽ đưa về.”

Giang Thần không biểu cảm gì nhận lấy tiền.

Động tác của anh bị Đường Sở Sở nhìn thấy.

Giờ phút này, trong lòng cô tràn đầy sự thất vọng.

Còn Hứa Áo thì vô cùng kích động.

Cuối cùng cũng được như ý muốn rồi sao?

Nhìn đến dáng người thon thả của Đường Sở Sở, anh ta không nhịn được nuốt nước miếng, thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh phải làm gì với Đường Sở Sở rồi.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra.

Hơn năm mươi người đàn ông tiến vào, đi cùng còn có bảy tám tên côn đồ.

“Đánh, đánh cho tôi, đánh chết thằng nhóc này.”

Hứa Vinh đã tới.

Hứa Áo nhìn thấy Hứa Vinh tiến vào, anh ta sửng sốt kêu lên: “Bác cả, sao bác lại đến đây…”

“A…”

Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị đấm vào mặt, một người khác túm lấy tóc Hứa Áo, mạnh mẽ tát xuống.

Anh ta bị đánh đến ngẩn người.

Đường Sở Sở cũng ngơ ngác.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng.

Chỉ có Giang Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hứa Vinh quát lên: “Giết chết nó.”

Sau đó mấy tên côn đồ đá Hứa Áo xuống mặt đất, bắt đầu đánh đấm túi bụi.

“A, bác cả, đừng, đừng đánh nữa…”

Hứa Áo không ngừng xin tha.

Người nhà họ Hà nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều như hóa đá.

Hứa Vinh tiến tới trước mặt Đường Sở Sở, ông ta quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu: “Cô Sở Sở, là do nhà họ Hứa không biết dạy con, mong cô thứ lỗi cho nhà họ Hứa.”

Đường Sở Sở uống quá nhiều rồi.

Cô không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Cô vừa mới đứng dậy, muốn đỡ Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất lên.

Nhưng mà, vừa mới đứng lên, lập tức ói ra ngoài.

Cô phun một đống rượu vào người Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất.

Sau đó yếu ớt ngồi xuống ghế.

Hứa Áo phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Một màn này dọa cho người nhà họ Hà choáng váng.

Người nhà họ Hà ngồi ở một bên, bị dọa không nói được lời nào.

Giang Thần nhìn vào Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất, anh thản nhiên nói: “Người nhà họ Hứa mấy người để vợ tôi mời rượu, vợ của tôi là cành vàng lá ngọc, giá mời rượu cũng rất cao, một ly một trăm triệu, vừa rồi tôi đã đếm rõ ràng, vợ tôi uống hơn hai mươi ly, tính nhẹ cho các người hai mươi ly đi, tính ra là hai tỷ, chuyện này xem như xong ở đây.”

“Cái gì, anh điên rồi.”

Đường Sở Sở đang có men say thoáng chốc tỉnh hẳn, cô nhìn Giang Thần mắng: “Giang Thần, anh đừng nói lung tung, gì mà một ly một trăm triệu, cái gì mà hai tỷ chứ, anh thật sự điên rồi.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Hứa Vinh cũng không dám phản bác lời nào.

Đây có là gì chứ, Hứa Chí cũng đã nói rõ ràng trong điện thoại rồi.

Đây chính là Hắc Long.

Một pho tượng của quyền lực, người đang đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp.

Hắc Long nói một câu, không chỉ là nhà họ Hứa, cho dù là Thương Minh Năm Tỉnh cũng phải xong đời.

Mặc dù hai tỷ là một con số vô cùng lớn nhưng nếu có thể dùng tiền để giải quyết việc này thì ông ta sẵn sàng vung tiền ra.

Hứa Vinh ngẩng đầu, ông ta nhìn Đường Sở Sở, khẩn cầu nói: “Cô Sở Sở, tôi đưa, cô cho tôi số tài khoản, tôi chuyển cho cô hai tỷ, tôi lập tức chuyển khoản ngay.”

“Chuyện này…”

Đường Sở Sở hoàn toàn ngây người.

Hai tỷ này cũng không phải con số nhỏ đâu.

Người này là ai, hai tỷ, nói đưa lập tức đưa?