Long Ngạo Thương Khung

Chương 112: Chạy trốn



"Ngươi..... Ngươi muốn chết!"

Ngô Phong giận giữ rống lên, từ trong miệng phun ra một cây kiếm to mấy chục trượng mà chém xuống Du Vân.

Du Vân thấy vậy mà né qua bên phải.

"Oanh!"

Một kiếm chém xuống làm cho mặt băng hở ra một cái khe thật lớn.

"Hừ..."

Ngô Phong dự tợn điều khiển thanh kiếm của mình tiếp tục chémvề Du Vân, trong tay ngưng tụ ra một cây băng chùy cả mấy trượngmà phóng tới.

"Oanh! Oanh!"

"Phụt!"

Du Vân thấy không thể né tránh thì tạo cho mình một cái thuẫnbằng băng nhưng thanh kiếm lực quá lớn mà phá vỡ nó ra tạo cho băng chùy đập thẳng vào ngực làm hắn phun ra máu tươi.

Ngô Phong thừa cơ Du Vân bị thương mà điều khiển thanh kiếm chém thẳng xuống.

"Keng!"

Nhưng lúc nguy cấp Du Vân đã lấy ra Lưu Tinh Kiếm mà đón đỡ.

"Hừ... Để xem ngươi đỡ được bao lâu!"

Ngô Phong nói xong thì quanh người nổi lên từng cây băng chùy to mấy trượng mà đập thẳng vào Du Vân.

"Oanh! Oanh! Oanh!"

"Bịch! Bịch! Bịch"

Băng thuẫn của Du Vân vừa tạo ra mà chịu không nổi mà bị phávỡ, hàng chục cây băng chùy nện vào thân thể của hắn, lục phủ ngũ tạng của Du Vân rung chuyển dữ dội như muốn đứt ra.

Du Vân sắc mặt tái nhợt, tay phải nhấc lên đánh ra một chưởng, một bàn tay to bằng lửa cả trăm trượng bay ra.

"Hư..."

Ngô Phog khinh thường mà hư một cái, bàn tay cũng nhấc lên, xungquanh hắc tụ tập lại những băng tuyết sau đó đánh ra, một quảđấm bằng băng mấy chục trượng bay thẳng đến bàn tay lửa.

"Oanh! Xì xì...!"

Hai thứ va chạm vào nhau mà nổ tung mang theo những tiếng xì xì của nước và lửa. Du Vân thấy một màn này thì quay đầu màchạy như điên.

"Hôm nay ngươi phải chết!"

Ngô Phong thấy Du Vân bỏ chạy thì rống lên sau đó bay theo, bàntay của hắn nắm lại thì bông tuyết nhanh chóng hội tụ thànhmột nắm đấm mấy trượng mà đánh thẳng ra.

"Ầm!"

Nắm đấm đánh thẳng vào trên người Du Vân khiến hắn liên tụcphun ra máu nhưng cắn răng mà chạy tiếp, cứ như thế hai ngườitruy đuổi không biết bao lâu, Ngô Phong cũng không biết mình đánhra bao nhiêu quyền nhưng Du Vân vẫn cứ bay thẳng không hề dừnglại.

Du Vân giờ phút này mệt mỏi rã rời, hắn đã bị thương rấtnặng, con mắt như muốn nhắm lại nhưng hắn vẫn cố gắng để giữtỉnh táo vì nguy hiểm còn ở đằng sau, hắn không nghĩ tới LongĐan(Kết Đan) hậu kỳ và Kết Đan đỉnh phong lại chênh lệnh lớnnhư thế.

Ba ngày sau, khi Du Vân không còn chịu nổi thì thấy một cái hồbị đóng băng lại, không nghĩ ngợi nhiều, Du Vân lấy ra Lưu TinhKiếm chém thẳng xuống hồ.

"Oanh!"

Mặt băng trên hồ bị phá ra một cái lỗ lớn, Du Vân nhanh chóng bay vào trong hồ.

"Ầm!"

Ngô Phong ở sau thấy thế thì biến sắc, nhanh chóng ngưng tụ ra một quyền băng đánh thẳng vào.

"Ầm! Rắc rắc!"

Một quyền này mạnh mẽ làm nứt ra một số kẽ hở chỗ cái hốmà Du Vân mở ra, Ngô Phong ở bên trên mà oanh tạc liên tục nhưngchờ hắn đánh nát một khu vực thì Du Vân đã chìm đi đâu mất.

"Đáng chết...!"

Ngô Phong quan sát cái hồ thì thấy nó rất là rộng lớn, mộtngười tìm thì không biết khi nào, hắn nhanh chóng lấy ra Truyền Âm Phù truyền âm bay về tông môn sau đó nhảy vào trong hồ tìmkiếm Du Vân.

Mà Du Vân trước khi hôn mê thì cảm giác mát mẻ sau đó lạnh dần và mất đi tri giác, mà hắn càng chìm xuống thì độ ấm khônghiểu vì sao càng lạnh, cho đến khi nước xung quanh đông cứngthành băng mà hắn cũng bị biến thành một tượng băng mà nằmsâu không biết bao nhiêu trượng ở cái hồ này.