Long Đồ Án

Quyển 5 - Chương 118: Túc oán



Lâm Trà Nhi nói chuyện của Bạch cơ, khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú.

Nghe hắn nói, người này có vẻ chính là Bạch y sát thủ mà mọi người đang tìm kiếm.

“Bạch Cơ kia biết Bạt Đính Trảo sao?” Thiên Tôn hỏi.

Lâm Trà Nhi cau mày, gật đầu một cái.

“Hắn là ai?” Ân Hầu tò mò.

“Tự nhiên xuất hiện thôi!” Lâm Trà Nhi từ trong ngực móc ra một phong thư, mở ra cho mọi người xem.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu liếc mắt liền nhận ra đó là bút tích của Ngân Yêu Vương. Bên trong thư có viết mấy chuyện, chuyện thứ nhất chính là hắn bảo Lâm Trà Nhi tại một thời điểm nhất định đem tiểu chủ nhân đặt ở thột thôn xóm hoang tàn ven đường trên đại mạc, ở xa chờ đợi, cho đến khi thấy được một bạch y thư sinh đến nhặt Tiểu chủ nhân đi.

Công Tôn trợn mắt ——- Hôm đó, chính là sinh nhật Tiểu Tứ Tử, cũng chính là ngày hắn nhặt được Tiểu Tứ Tử! Quá chuẩn, ngay cả canh giờ cũng không sai! Tà môn nhất chính là ngay cả việc hôm đó hắn mặc bạch y cũng biết.

Mọi người đều cố nén khiếp sợ tiếp tục xem chuyện thứ hai.

Chuyện thứ hai chính là bảo Lâm Trà Nhi nếu có rảnh rỗi đi đến tiểu sơn ở Thiệu Hưng Phủ trông chừng một chút Tiểu chủ nhân cùng với dưỡng phụ của hắn, nếu như có người đến gây phiền toái thì đến giúp họ giải quyết.

Trong chuyện này có ba mốc thời gian hắn nhất định phải đi, bởi vì hai phụ tử kia nhất định sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Công Tôn nhớ lại, quả thật không sai!

Mốc thứ nhất, trong thôn có mấy tên đồ phỉ đến tìm hắn gây phiền toái, lần đầu tiên đến thì đã doạ cho Tiểu Tứ Tử sợ khóc thét, khi hắn đang chuẩn bị đối sách để đối phó với mấy tên đồ phỉ kia thì mấy tên đó lại biến mất. Mấy ngày sau, bọn chúng trở lại, đến nhà hắn đập cửa nhận sai, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà cầu xin Công Tôn cùng Tiểu thiếu gia tha thứ cho bọn họ, ồn ào một trận khiến Công Tôn cũng không thể giải thích được vì sao.

Mốc thứ hai, có mấy tên đại hán vẻ mặt rất hung ác mang theo một người bị thương rất nặng, tới cửa cầu xin Công Tôn chữa trị. Công Tôn thân là lang trung, vốn cũng rất thích cứu người. Nhưng mà mấy ngày trước Công Tôn đến huyện thành mua dược, có thấy được cáo thị từ hải ngoại, mấy người này chính là mấy tên giang dương đại đạo giết người vô số, bọn chúng cho rằng Công Tôn nghe không hiểu hắc thoại của chúng, cho nên âm thầm thương lượng, chờ cho Công Tôn cứu sống huynh đệ bọn chúng, chúng liền giết Công Tôn diệt khẩu.

Công Tôn làm bộ đi chế thuốc, chuẩn bị lấy chút thuốc mê để làm mê bọn chúng ……… Nhưng mà chờ cho đến lúc hắn trở về, phát hiện mấy tên giang dương đại đạo đã bị điểm huyệt, không thể động đậy đứng yên nơi đó.

Cuối cùng Công Tôn đi báo quan, nha môn liền đem xe cũi đến bắt người đi, sau đó, Huyện thái gia còn đích thân đến nhà Công Tôn một chuyến, bởi vì hắn bắt được mấy tên ác tặc này nên được thăng ba cấp, đặc biệt đến cảm ơn Công Tôn.

Mốc thứ ba chính là một năm kia, trời đổ bão tuyết, trong thôn có rất nhiều nóc nhà bị sập, nhưng duy nhất chỉ có nhà Công Tôn cùng mấy nhà phụ cận lại rất an toàn, bởi vì tuyết đọng trên nóc nhà đều được đẩy rơi xuống đất hết, trong sân nhà Công Tôn còn có một đống tuyết lớn được đắp thành hình tuyết thỏ, khiến cho Tiểu Tứ Tử vui vẻ cả một hồi.

Công Tôn giờ mới hiểu được, thi ra đã qua nhiều năm như vậy, Lâm Trà Nhi vẫn là một mực âm thầm bảo hộ cha con họ, mà để cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị nhất chính là, tất cả những chuyện này lại được Ngân Yêu Vương sắp xếp từ thật nhiều năm trước ———– Qủa nhiên, có thần nhân có thể biết trước thiên cơ, đoán được chuyện tương lại như vậy sao? Yêu Hồ tộc nếu như quả thật có được loại năng lực này, vậy sự tồn tại của họ đơn giản là như có thần tồn tại vậy…….. Công Tôn lại theo bản năng mà liếc nhìn Tiểu Tứ Tử đang chơi với mấy con hồ ly bên cạnh, hắn mong rằng Tiểu Tứ Tử tốt nhất là cả đời cũng đừng có phát hiện mình có loại năng lực này đi!

Triệu Phổ cũng nhìn lướt qua, phát hiện việc Ngân Yêu Vương muốn Lâm Trà Nhi giúp phụ tử Công Tôn giải trừ kiếp nạn cũng chỉ có mấy chuyện này, sau đó thì không có gì khác, có chút buồn bực hỏi: “Sau đó không có sao? Hai người bọn họ sau đó đều sẽ không gặp kiếp nạn gì nữa?”

“Ách, Yêu Vương muốn ta chỉ cần bảo vệ bọn họ một thời gian ngắn như vậy là được, sau này hai người họ sẽ gặp được người chân chính sẽ bảo vệ cho mình, lúc ấy tự nhiên sẽ có người bảo vệ an toàn cho họ, không cần ta quan tâm nữa.” Lâm Trà Nhi thuận miệng nói.

“Người bảo vệ gì?”

Triệu Phổ cùng Công Tôn hai miệng song song, đồng thanh hỏi.

Lâm Trà Nhi nháy mắt mấy cái, nói: “Nghe nói cái gì mà Đại Lang cùng Tiểu Lang.”

“Sao?” Công Tôn nghiêng đầu, không hiểu rõ.

“Cái gì mà Đại Tiểu sắc lang ……..” Lão đầu sờ cằm.

“Cái gì?” Công Tôn nghe không có hiểu rõ ràng.

“Khái khái.” Ân Hầu tằng hắng một tiếng, nhắc nhở Lâm Trà Nhi: “Nghiêm túc nói chuyện, chuyện sắc lang ….. Không phải, chuyện Bạch Cơ!”

Thiên Tôn không nói gì nhìn hắn.

Ân Hầu sờ đầu ——— Một phút kích động, lỡ miệng.

“Hắt xì ……..”

Đang nói, Triệu Phổ cùng với Tiêu Lương đến xem náo nhiệt cùng nhau hắt hơi một cái.

Tiêu Lương lại còn ngẩng mặt lên mà nịnh hót: “Đại soái, trường mệnh bách tuế a!”

Triệu Phổ đưa tay lên vỗ vỗ đầu Tiêu Lương một cái, hài lòng gật đầu: “Rất hiểu chuyện.”

Tiêu Lương sờ sờ cái đầu, Triệu Phổ này vỗ thật mang dáng dấp của anh hùng khí phái a! Quả nhiên, không giống với mấy cái người chỉ biết sờ tới sờ lui đầu người ta a! Ngưỡng mộ nha!

Lâm Dạ Hỏa ngồi ở đầu tường, lắc đầu nhìn Tiêu Lương ———– Được rồi đi! Tên chết bầm bị Triệu Phổ cướp đi mất!

“Bạch Cơ này từ đâu tới thì Yêu Vương không nói cho ta biết, cứ tự nhiên mà xuất hiện một người như vậy, mang đến nguy hiểm cho Tiểu chủ nhân.” Lâm Trà nhi mở hà bao, mang ra một tập giấy lớn, nói: “Suốt đoạn đường này ta đều đi theo hắn, nhưng lại luôn chậm hơn hắn một bước, cũng không bắt được người, không thể làm gì khác là ghi chép lại những vụ việc sát nhân có liên quan đến hắn, hắn giết người thoạt nhìn giống như không có quy luật gì, thế nhưng ta phát hiện lại giống như có quy luật gì đó.”

“Này có ý gì?” Mọi người không hiểu.

“Ta phát hiện ở bất cứ chỗ nào hắn đi qua, có mấy nơi nhất định sẽ có người chết!” Lâm Trà Nhi đem mấy tờ giấy kia bày cả lên bàn, tất cả mọi người đều tiến đến nhìn.

Vừa mới nhìn thấy, Triển Chiêu đã chau mày: “Chết nhiều người như vậy? Tất cả đều có liên quan đến hắn sao?”

“Có!” Lâm Trà Nhi gật đầu: “Tiểu tử này không biết có tật xấu gì, giết cả một đường, giết người từ Tây Vực cho tới Trung Nguyên, từ phía Bắc giết về phía Nam!”

Lâm Trà Nhi mặc dù có chút hồ đồ, bất quá chuyện này hắn làm thật cẩn thận, tỉ mỉ. Đầu tiên là ghi chép lại địa điểm, sau đó là tên họ cùng tuổi tác người bị hại, còn có cả những vật có liên quan đến án mạng.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhìn lướt qua, khẽ cau mày: “Kỹ viện, tiêu cục, thư trai cùng khách điếm cửa hàng, những nơi hắn đi qua thì nhất định sẽ có người chết ở đây sao!”

Lâm Trà Nhi gật đầu một cái, vừa ngắm Bạch Ngọc Đường một chút, vừa nói: “Rất nhanh trí a.”

Nói xong lại không nhịn được mà “chậc chậc” hai tiếng: “Giống hệt!”

“Giống cái gì?” Triển Chiêu thấy Lâm Trà Nhi trên một cái, dưới một cái đều nhìn Bạch Ngọc Đường, liền hỏi hắn.

“Giống Yêu Vương a.” Lâm Trà Nhi ngoẹo đầu: “Ban nãy ta còn tưởng là tá thi hoàn hồn đây.”

“Không giống a.” Thiên Tôn buồn bực: “Ngọc Đường cùng Yêu Vương hình dáng một chút cũng không có giống.”

Lâm Trà Nhi xua tay ngăn lại: “Không phải như vậy, vóc người cũng giống, ngươi xem, đến vòng eo cũng tương tự đi……” Vừa nói, lại muốn đưa tay ra đo đo thử.

Chỉ tiếc bàn tay mập mạp của lão đầu còn chưa có sờ đến bạch sam của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Thiên Tôn đã một trái một phải đập lên đầu lão một cái.

“Ai nha!” Lão đầu liền cứ thế ôm đầu ngồi xổm xuống xoa đầu, xoa một lúc lâu sau liền ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tôn một chút lại nhìn Triển Chiêu một chút, ai oán nói: “Các ngươi làm gì chứ?”

Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái ——– Dám động vào Chuột kia sao, không muốn sống nữa? Cốc chết ngươi!

Thiên Tôn cũng híp mắt ——– Dám động vào đồ đệ của ta! Không muốn sống nữa? Cốc chết ngươi!

Bạch Ngọc Đường ngược lại không có gì để nói, lão đầu kia lại đứng lên, đột nhiên đưa tay muốn sờ cằm Triển Chiêu: “Di? Cằm của ngươi rất giống Yêu Vương đi……… Ai nha!”

Ngón tay lão đầu còn chưa có đụng đến Triển Chiêu, hắn liền cứ vậy mà duy trì tư thế tay giơ lên không bị Bạch Ngọc Đường một cước đạp bay ra ngoài.

Hắn vừa mới ngã xuống đến mặt đất, Ân Hầu đã nhảy qua đạp đạp đạp, vừa đạp vừa chửi: “Ngươi sờ ai đó? Ngươi cái đồ lão bất tử, ngay cả ngoại tôn của ta cũng dám sờ, giết chết ngươi!”

Tất cả mọi người theo bản năng mà sờ sờ cằm ———— Qủa nhiên, lúc Triển Chiêu tức giận thường nhìn người ta như con gián mà đạp đạp như thế, hoàn toàn mang phong cách của Ân Hầu đi…………

“Ai, lão gia tử, xin đừng giết chết a, giữ lại có có chỗ dùng được đây.” Triệu Phổ liền đi qua khuyên giải.

Đám ảnh vệ liền tới giúp đỡ nâng lão đầu dậy, cho hắn đứng vững cạnh bàn.

Lão đầu bĩu môi xị mặt xoa cái đầu sưng vù, vẻ mặt vô cùng vô tội mà nhìn mọi người.

Công Tôn ra hiệu với hắn, ý là ——- Tiếp tục a.

“Cứ theo một chút quy luật như vậy, dù sao thì suốt cả một đường này, mỗi nơi hắn đến, ít nhất hắn phải giết chết một tiêu sư tiêu cục, một chưởng quỹ khách điếm, một kỹ nữ và một phu tử của thư trai, những người khác đều tương đối tuỳ ý, có đôi khi chỉ là một tên khất cái ven đường, có lúc lại là một phu canh, cũng có cả thợ săn ……. mỗi nơi đều không có quy luật như vậy, cứ như là ai đụng phải hắn là hắn liền làm thịt.”

Mọi người nghe xong cũng gật đầu một cái, không nói tiếng nào.

“Người của Hoả chưởng môn thì sao?” Lâm Dạ Hỏa quan tâm nhất vẫn là chuyện của người trong môn phái mình: “Tại sao lại giết chết nhiều người của Hoả chưởng môn như vậy?”

“Ta cũng không có rõ ràng lắm, cũng chưa có tra ra được, ngươi nói trước kia Hoả chưởng môn kia làm nghề gì?” Lão đầu hỏi.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, bèn hỏi đám người Gia Cát Âm, La Mục Tử đang dựa vào tường bên cạnh: “Lúc đầu Hoả chưởng môn làm cái gì?”

Mọi người đều ngẩng mặt nhìn trời.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì Hoả chưởng môn ban đầu chính là một tiêu cục.” Liễu Hàn Tinh mở miệng nói: “Sau đó liền đột nhiên không làm bảo tiêu nữa, hơn nữa Hoả chưởng môn gặp kiếp nạn đến suýt nữa diệt môn cũng không phải là lần đâu tiên.”

Lâm Dạ Hỏa buồn bực: “Có chuyện như vậy sao?”

Đám người Túc Thanh, Tang Bôn cũng không còn gì để nói mà nhìn Lão đại nhà mình ——— Chưởng môn như thế này thì thật là………

Liễu Hàn Tinh gật đầu một cái: “Đại khái là khoảng mười năm trước, khi đó Hoả chưởng môn vẫn là một tiêu cục, tên gọi là Tiêu cục La Thuận thì phải, trong một đêm gặp phải đại hoả hoạn, làm chết cháy mất hơn bốn mươi người.”

Tất cả mọi người đều cau mày, lại là một trận hoả hoạn, chẳng khác gì tình huống bây giờ.

“Những người mở tiêu cục cho dù là đi kỹ viện phiêu kỹ cũng rất cảnh giác.” Liễu Hàn Tinh nói: “Vậy mà hơn bốn mươi người này lại ngủ say như heo chết, bị thiêu cháy hình như vẫn chưa có tỉnh lại, chuyện thật không thể nào ngờ đến!”

Mọi người cũng đều gật đầu ——- có thể là trước khi bị hại đã chết, sau đó mới bị phóng hoả, huỷ thi diệt tích đi.

“Sao ngươi lại biết rõ như vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Liễu Hàn Tinh một câu.

Liễu Hàn Tinh cũng không có tức giận, trả lời: “Ta cũng không có biện pháp a, Đương gia cũng không thèm tìm hiểu, người mới vào môn phái là ai hắn cũng không thèm quản, ta cũng đành không còn cách nào khác là ngay cả mười tám đời tổ tông của bọn họ cũng thay mặt hắn mà tra hết một lần, để tránh gặp phải chuyện phiền toái.”

Tất cả mọi người gật đầu ——– Qủa nhiên, chủ soái mà quá bê tha thì làm trợ thủ cũng thật không dễ dàng gì! Mọi người của Triệu gia quân cũng là rất đồng tình, Triệu Phổ này cái gì cũng không thèm quản, vì vậy vị Phó tướng Hạ Nhất Hàng kia mỗi ngày đều bận tới bận lui, dùng chính cách nói của hắn thì là mệt mỏi chẳng khác gì con chó vậy!

“Đây có thể cũng là một đầu mối.” Triển Chiêu xem xét danh sách ghi chép lại những người đã chết của Tùng Giang phủ, nhướng mày nói: “Tiêu cục và tửu điếm cũng đã có người chết rồi, nhưng mà thư trai cùng với kỹ viện hình như chưa có.”

“Ý ngươi là chúng ta vẫn còn có hai địa phương, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó sao?” Triệu Phổ hỏi.

“Lại là kỹ viện a?” Triển Chiêu vẻ mặt chán ghét, thuận tiện xoay mặt lại hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tùng Giang phủ có tất cả bao nhiêu kỹ viện?”

Bạch Ngọc Đường thế nhưng phản ứng cũng rất nhanh, trả lời: “Ta làm sao biết được? Một cái ta cũng chưa từng đến qua.”

Triển Chiêu hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.”

Từ Khánh há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Ngọc Đường đã cầm một miếng lê nhét vào miệng hắn, chặn lại.

Triển Chiêu híp mắt nhìn.

Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói: “Có mấy bằng hữu mở kỹ viện, lúc nào rảnh rỗi ta giới thiệu cho ngươi biết.”

“Nga…….” Triển Chiêu gật đầu một cái.

Từ Khánh rất nghiêm túc mà gặm lê.

“Vậy còn thư trai thì sao?” Công Tôn hỏi.

“Nếu như nói đến thư viện lớn một chút, ngược lại cũng có một cái.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Gọi là Thư viện Tam Môn, là một thư viện cổ đã mấy trăm năm.”

“Ta nhớ hình như đã nghe qua rồi.” Công Tôn gật đầu.

“Trừ thư viện ra, thư trai và từ đường cũng có phu tử đi?” Triển Chiêu hỏi: “Từ đường cùng thư trai thì thế nào?”

“Đúng rồi.” Từ Khánh gật đầu một cái: “Cái này thì rất nhiều, Hãm Không Đảo ta cũng có một cái thư trai đây!”

“Cái gì?” Mọi người đều tò mò: “Hãm Không Đảo cũng có thư trai?”

“Đúng a!” Từ Khánh nói: “Dù sao trên Hãm Không Đảo cũng có đến mấy trăm nhân khẩu, tiểu hài tử tuổi nào cũng có, còn có cả những người không phải là người của Hãm Không Đảo nhưng lại kiếm sống trên đảo cũng có đến mấy trăm người, những tiểu hài nhi của những người đó cũng có thể đến thư trai của Hãm Không Đảo để đọc sách, còn có phu tử, vú em và bọn nha hoàn trông coi, phụ mẫu chúng cũng yên tâm mà kiếm sống a.”

“Phu tử là do Hãm Không Đảo mời đến sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Những yêu cầu căn bản như thế nào, đợi Đại tẩu về hỏi một chút là được.”

“Tam tẩu ngươi có thể là cùng với tẩu ấy đang đi dạo đâu.” Từ Khánh cười hì hì nói: “Bất quá yên tâm, mời đến đều là những phu tử tốt cả!”

“Thư trai cùng kỹ viện đều là những mục tiêu quá rộng, tiểu thư trai cho học sinh đến học thì còn thống kê được đi, những thư trai tư nhân thì lại là đếm không hết …….” Triệu Phổ cau mày: “Ôm cây đợi thỏ không phải là biện pháp tốt, nếu như đối phương đã lựa chọn người của Hoả chưởng môn mà ra tay nặng như vậy, chúng ta vẫn nên điều tra từ Hoả chưởng môn tốt hơn.”

Mọi người đều cảm thấy có lý.

“Nói cách khác ……..” Triển Chiêu nói: “Người kia nếu như ban đầu đã không phải là nhằm vào Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn mà tới, tại sao lại nửa đường phân tâm, đi đối phó với Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn a?”

“Không bằng chúng ta dẫn dụ người nọ ra đi?”

Lúc này, Công Tôn đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn.

Triệu Phổ cau mày: “Làm cách nào dẫn ra? Không được có nguy hiểm gì đó!”

Công Tôn cười cười, nói: “Các ngươi có còn nhớ không, lúc những người của Hoả chưởng môn đó thần trí bất thường, luôn miệng nói muốn thiêu chết ta!”

Tất cả mọi người đều gật đầu, chân mày Triệu Phổ càng nhíu chặt hơn.

“Muốn giết ta có rất nhiều cách, muốn thiêu chết một ai đó chứng ta đối phương vô cùng căm giận người đó, thậm chí là có cừu hận rất sâu nữa!” Công Tôn nói: “Tại sao lại hận ta như vậy?”

Mọi người đều không nghĩ ra được.

“Bởi vì thân phận của Tiểu Tứ Tử, cho nên ta luôn nghĩ người đó muốn giết ta là để đoạt Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn ôm cánh tay nói: “Nhưng mà muốn đoạt Tiểu Tứ Tử cũng không nhất thiết phải thiêu chết ta a! Muốn thiêu chết ta nhất định là phải có lý do nào đó!”

“Ngươi cứ việc nói thẳng ra đi!” Triệu Phổ cau mày: “Mở miệng ngậm miệng đều là ‘thiêu chết ngươi’, phiền chết!”

Công Tôn ngẩn người, nhìn Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử đang ôm chân Công Tôn, cũng ngẩng mặt lên nhìn Triệu Phổ ——- Cửu Cửu hung hãn với phụ thân nga!

Triệu Phổ gãi gãi đầu, từ khi hắn quen Công Tôn đến giờ, thật lòng mà nói một câu cũng không có hung hăng với Công Tôn, Công Tôn động thủ đánh hắn, hắn cũng không có đánh lại, đây là lần đầu hắn phản ứng như vậy, khó trách sao mọi người lại kinh ngạc. Có điều Công Tôn một câu lại một câu đều là “thiêu chết ta”, hắn nghe mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, lửa giận cũng dâng lên đến bụng.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, xua tan đi bầu không khí lúng túng, hỏi Công Tôn: “Ngươi cảm thấy ngươi đã từng gặp qua người nọ, hoặc là có cừu oán sao?”

Công Tôn gật đầu một cái: “Ân! Cho nên ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, Triệu Phổ bổ sung một câu: “Qúa nguy hiểm ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, ngươi là một tên thư ngốc ngây ngô, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ.”

Công Tôn liếc hắn một cái, lại nhấc chân đạp hắn, chỉ là cũng không có dùng lực nhiều.

Triệu Phổ xoa xoa bắp chân, chỉ thấy Công Tôn trắng mắt lườm hắn ——- Ai bảo ngươi hung hăng với ta!

Triệu Phổ gãi gãi đầu, lập tức cảm thấy bầu không có chút không tệ, thật may là Thư ngốc này không có tức giận a, ban nãy mình cũng có chút hung dữ.

Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên ôm cánh tay mà than thở, đây chính là người trong cuộc thì mơ hồ như người ta nói đây đi?

Công Tôn thần thần bí bí nhướng mi một cái, nói về chuyện chính: “Ta có chiêu, dẫn hắn tới giết ta a!”