Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 1 - Chương 19: Song tuyết lạnh



Người con gái xinh đẹp, màn tuyết rơi trắng xoá; điệu múa uyển chuyển, giọnghát véo von Quả là một bức tranh đầy thơ mộng Tâm tư Lỗ Nhất Khí như hoà vào trong khung cảnh ấy Dường như cậu thấy mình hoá thành một bôngtuyết trắng, bay tung theo ống tay áo phất phơ Có hoà nhập, mới có cảmnhận Có cảm nhận, mới có cảm giác.

Và, cảm giác đang mách bảocậu… lợm giọng, hoa mắt, khiếp sợ - Lùi mau, đừng chạm vào tuyết! – QuỷNhãn Tam quát khẽ một tiếng, rồi bật tung Vũ Kim Cương che chắn cho bangười Tiếng quát của hắn toát lên vẻ kinh sợ và giận dữ, hai người kiabất giác đều vội vã lùi lại theo Quỷ Nhãn Tam Những bông tuyết xoay títthành từng đám, bám sát theo sau, bay rào rào về phía họ.

Gió rất gấp, hoa tuyết bay đến cũng rất gấp Chỉ lùi lại cũng vô ích, sau lưnghọ chính là bức tường lồi hình cánh cung, đã không còn đường lui nữa Chỉ còn cách chạy vào con đường kia, nhưng rốt cuộc phải đi vào cánh cửanào đây? Quỷ Nhãn Tam vặn khẽ cơ quan trên Vũ Kim Cương, tán dù bỗngtách thành tám múi, cùng xoay nghiêng về một bên tạo thành góc ba mươiđộ, biến Vũ Kim Cương thành một cánh quạt lớn, tựa như thứ quạt thổi vỏthóc của phường thợ xay.

Quỷ Nhãn Tam tay trái cầm cán dù, tayphải vặn tay cầm Cây dù xoay tít một cái quạt, thổi ra một luồng gió,đánh bạt đám bông tuyết bay ra ngoài cửa sổ Giọng hát đột nhiên cao vútlên, giai điệu đang uyển chuyển bỗng chốc trở nên lanh lảnh chói tai,như thể những mũi kim nhọn châm vào màng nhĩ Nhịp điệu múa lượn cũng trở nên nhanh hơn, song vẫn giữ được vẻ nhàn nhã thanh tao.

Khác là ở chỗ lại có hai luồng gió mạnh xộc vào, khiến đám hoa tuyết mà Quỷ NhãnTam vừa quạt ra bị tách thành hai luồng xoáy ở hai bên trái phải, sau đó né qua làn gió thổi ra từ cây Vũ Kim Cương, từ hai bên bay vòng đến Quỷ Nhãn Tam bắt đầu chân tay luống cuống, hắn xoay cây dù sang trái, thổicho đám hoa tuyết lui lại một chút, rồi lại vội vàng xoay sang bên phải.

Bàn chân hắn đã bắt đầu lui dần về phía sau từng chút một Cây Vũ Kim Cươngxem chừng khó mà chống đỡ nổi trước cách giáp công từ hai phía, có lẽ đã tới lúc họ thực sự phải rút vào trong lối đi kia - Đi bên này, đây cólẽ chính là đường sống! – Lỗ Thịnh Hiếu quả quyết Khi đứng trước cánhcửa, ông cảm nhận thấy ở đây có luồng khí đối lưu rất mạnh, chứng tỏ lối đi sau cánh cửa này có thể dẫn ra ngoài.

- Hay là theo bên nàyđi! Nút của những khảm diện phía trước đều sắp đặt đúng theo cách nghĩcủa chúng ta Đối phương đã nghiên cứu rất kỹ từng đường đi nước bước của chúng ta, chúng ta nên làm ngược lại! – Lỗ Nhất Khí vô cùng kiên quyếtCậu không đợi hai người kịp có ý kiến, đã phăm phăm bước vào trong cửaLần này, cậu đã thực sự biến mình thành viên đá dò đường.

LỗThịnh Hiếu lập tức bám theo, ông rảo bước rất nhanh, ông muốn đi trướcLỗ Nhất Khí Bởi lẽ quỷ khảm khác với hoạt khảm, cú đột kích bất ngờtrong quỷ khảm sẽ nhắm vào người ở gần nhất và dễ trúng đòn nhất QuỷNhãn Tam cũng bước theo vào, hắn vẫn giương Vũ Kim Cương che chắn trướccửa Vị trí này cách cửa khá xa, gió cũng không còn quá mạnh.

Hoatuyết muốn thổi tới cần phải bay qua một cánh cửa hẹp Trong một khônggian hẹp, việc phòng thủ cũng trở nên dễ dàng hơn Bên trong cánh cửakhông có gì khác lạ, vẫn là bóng tối đen đặc May mà ánh sáng từ viên đáhuỳnh quang Ba Tư vẫn đủ để soi tỏ đường đi dưới chân Con đường lúc càng thu hẹp lại, tuy không thật rõ ràng, song Lỗ Nhất Khí vừa nhìn đã nhậnra ngay, vị trí gần cánh cửa là nơi rộng nhất.

Lỗ Nhất Khí dừngbước, vì Lỗ Thịnh Hiếu lúc này đã bước tranh lên phía trước cậu, và độtngột đứng khựng lại, khiến Lỗ Nhất Khí đang bám sát sau ông cũng phảidừng lại theo Lỗ Thịnh Hiếu hơi cúi gập lưng xuống, từ mũi và miệng phát ra tiếng phì phò, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, giống như đanglên cơn sốt rét - Bác làm sao thế? Bác, có chuyên gì thế? – Lỗ Nhất Khívội hỏi.

Lỗ Thịnh Hiếu hơi ngoảnh đầu lại Đập vào mắt cậu này làmột khuôn mặt xanh mét, hai con mắt cũng chìm dưới một lớp màng xanhxám, khắp mặt chi chít hạt mồ hôi to bằng hạt đậu tương Lỗ Nhất Khí hốthoảng giật bắn mình Vừa nãy cậu đề nghị quay về, khuôn mặt ông cũng đaukhổ như vậy, nhưng chưa đáng sợ đến mức này Phải chăng ông đã trúng phải thứ tà độc gì đó? Cậu vội quay đầu định gọi Quỷ Nhãn Tam, nhưng đúngvào khoảnh khắc ngoái đầu, cậu lại nhìn thấy một cái bóng màu xám lướtqua trước cửa.

Vẫn là cái bóng đó! Cậu sững sờ trong giây lát,cái bóng đó dường như luôn bám sát theo họ, không hiểu nó muốn làm gì? - Bác… bác tôi… Với cậu, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là gọi Quỷ Nhãn Tam tới xem bác cậu ra sao Nhưng trong lúc cậu đang nói dở chừng vàquay lại nhìn bác, thì Lỗ Thịnh Hiếu đã trở lại trạng thái bình thườngNgoài vài giọt mồ hôi còn sót lại trên trán, những triệu chứng lúc nãyđều đã biến mất.

Lỗ Nhất Khí ngẩn người nhìn bác, rồi cậu lạisững sờ đứng đờ ra, nhưng không phải vì Lỗ Thịnh Hiếu hồi phục quá mau,mà vì qua bờ vai của ông, cậu đã nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắttrong đêm tối, chính là đôi mắt từng xuất hiện tại hành lang yến quy Cảchiếc bóng và cặp mắt đều đã xuất hiện, lẽ nào chúng thực sự là u hồnđang quẩn quanh trong quỷ khảm? Hay là còn thứ gì đáng sợ hơn nữa đangẩn nấp ở một xó xỉnh nào? Đôi mắt kia chưa kịp chớp lấy một cái đã biếnmất, biến mất còn đột ngột hơn cả lúc ở hành lang yến quy.

Thiếunữ nhảy múa trong sân lúc nãy cũng lại xuất hiện Cô ta từ từ lướt vào từ một chỗ nào đó không nhìn thấy bên cánh cửa, rồi băng vào bên trong,song vẫn chỉ nhìn thấy phía sau lưng Những bông tuyết cũng bay theo vàotrong cửa, song không còn ào ạt mịt mù như khi còn trong gian nhà chính, chỉ lơ thơ mấy bông vương bên tay áo và gấu váy vẫn đang xoay tít.

Khúc Kinh kịch lại càng trở nên chói lói, khiến người nghe chỉ muốn bịt ngay lỗ tai lại Quỷ Nhãn Tam đang đi giật lùi, cây Vũ Kim Cương trong tayhắn đã không còn xoay chuyển nữa, tán dù đã trở về trạng thái bìnhthường Sức uy hiếp từ vài bông tuyết ít ỏi kia, chỉ cần dùng đến cây dùlà đủ Lỗ Nhất Khí cảm thấy băn khoăn, một bóng hình đẹp đẽ nhường kia,tại sao lại khiến cậu cảm thấy ghê sợ đến vậy? Liệu cô ta có phải là donhững bông tuyết ma quái kia biến thành hay không? Nhưng nếu như vũ khícủa thiếu nữ chính là những bông tuyết phiêu diêu đó, thì giờ đây, chúng gần như đã tiêu tán hết, cô ta còn đến đây làm gì? Lỗ Nhất Khí còn phát hiện ra rằng, điệu múa của cô ta trông rất đẹp mắt, song lặp đi lặp lại cũng chỉ có vài động tác, vô cùng đơn điệu.

Hơn nữa những độngtác này càng lúc càng khó coi, càng lúc càng thêm quái dị và cứng nhắcĐã thay đổi! Cuối cùng, động tác của cô ta cũng đã thay đổi! Cô gáitrượt về sau một cái, lướt đi như một cái bóng, chớp mắt đã xuất hiệntrước mặt Quỷ Nhãn Tam Từ trong ống tay áo dài rộng thò ra hai bàn tanhỏ nhắn trắng muốt, vươn về phía Quỷ Nhãn Tam trong một tư thế rất mựcyêu kiều, tựa như thiếu nữ đương xuân đang muốn nâng niu khuôn mặt người yêu Lỗ Nhất Khí kêu lớn: - Cẩn thận! Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một côgái nào có thể vươn hai tay về phía sau lưng với một tư thế đẹp đẽ và tự nhiên đến vậy, chẳng khác gì đang vươn tay về phía trước.

Quảthực không thể hiểu nổi vì sao cô ta có thể xoay ngược cánh tay nhẹnhàng đến thế Quỷ Nhãn Tam ứng phó hết sức thuần thục Hắn dùng Vũ KimCương chặn cô gái lại, đẩy mạnh ra ngoài, rồi cụp cây dù lại, vung mạnhcánh tay Vũ Kim Cương lập tức quét thành một vòng tròn đập thẳng vào gáy của cô ta Cú ra đòn rất mạnh, phát ra một tiếng vang trầm nặng.

Song cô gái hình như không hề hấn gì, chỉ xoay tròn vài vòng tại chỗ, sau đó nhân theo đà xoay bay vụt về phía Lỗ Nhất Khí - Cẩn thận có độc! –Tiếng kêu lần này là của Quỷ Nhãn Tam Lỗ Nhất Khí không chút chần chừThứ đang lướt tới như một cái bóng kia khiến cho cảm giác khiếp sợ vàcăm ghét trong cậu hòa vào làm một Việc duy nhất cậu phải làm trong lúcnày là không để cô ta tiến lại gần.

Cậu nghiến chặt răng, lòngsắt lại, chĩa súng bắn liên tiếp cho tới khi hết sạch số đạn trong ổTừng viên đạn xuyên trúng đầu, trúng yết hầu, trúng ngực, trúng bụng,song không trúng hai đầu gối Chỉ có vạt váy bị bắn thủng thành hai lỗKhi đạn bắn trúng người cô gái, chỉ nghe phát ra tiếng “bịch bịch” rấttrầm Xung lực từ những cú bắn chỉ khiến tôc độ của cô ta chậm lại mộtchút, đó là hiệu quả duy nhất mà sáu viên đạn mang lại.

Và cô tavẫn tiếp tục giơ ngang hai tay lao thẳng đến Lỗ Nhất Khí không biết phải tránh bằng cách nào Lối đi không đủ rộng, lùi về phía sau cũng khôngkịp, hơn nữa phía sau lưng còn có bác cậu chắn đường Đầu óc cậu trốngrỗng, đôi tay đã vươn tới gần trước mặt khiến tim cậu thót lại Đôi taytrắng bóng đến phát sáng, nhưng sưng phù một cách bất thường, giống nhưđã ngâm lâu trong nước.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc,một bàn tay rắn chắc đã túm lấy cậu kéo mạnh một cái, khiến cậu né đượccú tấn công Đó chính là Lỗ Thịnh Hiếu, ông đã kéo cậu thoát khỏi đôi tay kia, và lôi cậu ra sau lưng mình Đôi tay vẫn tiếp tục di chuyển, tiếptục áp sát Giờ đây, mục tiêu của nó chính là Lỗ Thịnh Hiếu Lỗ Thịnh Hiếu không phải là Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí chỉ có thể ứng phó vớicác loại khảm sống và người sống khi có súng trong tay Ông không cósúng, chỉ có một ống dây mực* Ông tung một cú đá vào bụng dưới của conquái vật, khi nó vừa dừng lại, ông lập tức kéo sợi dây mực từ trong ốngmực ra, hai tay múa tít như hoa, quấn sợi dây mực vun vút quanh đôi taytrắng muốt, thành một nút thắt “phi long vân ngấn”**.

Sau đó ôngkéo thật mạnh, hai cánh tay đã bị trói chặt vào nhau, sợi dây mực thítsâu vào da thịt Song dường như điều này vẫn không hề ảnh hưởng tới sứctấn công của con quái vật * Dây mực là một loại công cụ dùng để đánh dấu đường thẳng của thợ mộc, tương truyền do Lỗ Ban sáng chế ra Công cụ này gồm một ống tròn để chứa mực, một sợi dây dài, một đầu cuốn vào bánhxe, đầu còn lại kéo qua ống mực nối với một thanh gỗ.

Khi dùng,kéo sợi dây qua hộp mực cho thấm mực, kéo căng dây trên mặt phẳng cầnđánh dấu, rồi bật mạnh sợi dây để in thành một đường thẳng trên mặtphẳng ** Tức là rồng bay vệt mây, là một loại nút thắt kết bằng dây,cách thắt là trước hết quấn dây thành hai vòng tròn xuôi ngược ngoắc vào nhau, lặp lại nhiều lần, đó là “vân ngấn” (vệt mây), sau đó xuyên đầudây qua điểm chính giữa rồi rút chặt, đó chính là “phi long” (rồng bay).

Lỗ Thịnh Hiếu nắm chặt ống mực và đầu sợi dây mực, tiếp tục tung chân phải ra, đạp mạnh vào người nó, không để nó tiếp tục tiến lên Quỷ Nhãn Tamcũng không chịu đứng yên Hắn vứt Vũ Kim Cương xuống đất, rút ra một sợidây màu đỏ, chỉ một cú nhảy đã đến sát phía sau con quái vật Hắn quấnliền mấy vòng dây lên cổ nó, sau đó thắt thành một nút “phá quan đềthi”*, rồi kéo mạnh về phía sau.

* Tức là phá quan tài lấy xác,một loại nút thắt mà người trộm mộ và chuyển mộ thường dùng để kéo những thi thể thối rữa hoặc hài cốt lên Giọng hát đã lạc đi, biến thành những tiếng eo éo rối loạn Quỷ Nhãn Tam vận lực vào đôi tay, kéo thật căngsợi dây đỏ, miệng niệm lầm rầm: - Xác lạnh cứng chín phần, lập tức tựnhập quan Càn nguyên hanh lợi trinh, cột hoa biểu phân thân! Minh thầnám thần, năm Đinh năm Giáp, thần tiên qua đường xin giúp một tay.

Mở! Hắn đang niệm thần chú “Phân thi đoạn hồn” Loại bùa chú đuổi ma này khi thỉnh cầu thần tiên sẽ không thỉnh cầu toàn bộ, nên khi niệm thần chú,Quỷ Nhãn Tam chỉ mời năm Đinh năm Giáp, để lại một Đinh một Giáp, cũngchỉ nhờ thần tiên qua đường “giúp một tay” Sợi dây đỏ càng lúc càng siết chặt, song con quái vật vẫn không có phản ứng gì.

Quỷ Nhãn Tamlại lầm rầm: “Minh thần ám thần, năm Đinh năm Giáp, thần tiên qua đườngxin giúp một tay Mở!” Hắn vận lực vào tay kéo mạnh Bỗng “phựt” mộttiếng, sợi dây đỏ đã đứt tung - A… – Quỷ Nhãn Tam đứng chết trân Giọnghát đã biến thành một thứ âm thanh quái dị lặp đi lặp lại, giống như một cái miệng rộng ngoác đến mang tai đang không ngừng nhóp nhép.

Con quái vật lại lao về phía trước, bàn chân trái đang tì trên mặt đất củaLỗ Thịnh Hiếu bắt đầu trượt về phía sau Lỗ Nhất Khí thấy vậy, vội bướclên một bước, đưa bả vai chống vào lưng ông Con quái vật đã dừng lại LỗThịnh Hiếu lập tức thay đổi vị trí của hai bàn tay đang kéo chặt nútthắt “phi long vân ngấn”, bàn tay cầm hộp mực ở trên, bàn tay cầm đầudây ở dưới.

Một dòng mực liền chảy theo sợi dây xuống phía dưới,thấm vào lằn thắt của sợi dây trên cánh tay Lỗ Thịnh Hiếu gọi lớn: - Cậu Tam, còn cách nào nữa không? Quỷ Nhãn Tam lại rút ra một sợi dây đỏ,rồi cắn vào ngón giữa của bàn tay phải cho chảy máu, sau đó vuốt máutươi lên khắp sợi dây, tiếp tục quấn quanh cổ của con quái vật, lại kếtthành nút thòng lọng “cản thi qua đáp”*.

* Tức là thòng lọng nốiliền để dẫn xác, là một loại thòng lọng dùng để nối liền các thi thể với nhau, được người “dẫn xác” vùng Tương Tây sử dụng khi phải dẫn nhiềuthi thể cùng một lúc (“Dẫn xác“hay cản thi, là một loại vu thuật thịnhhành ở vùng Tương Tây, đạo sĩ dùng vu thuật khiến cho xác chết có thể tự nhảy mà đi được.

- Một hồng đứt cương thi trắng đen, không hồnkhông phách về Nê hoàn Dây trời sáng đỏ, theo ta nhập quan! – Quỷ NhãnTam niệm xong, tay phải giữ chắc đầu dây, tay trái lắc mạnh, đốt cháymột đạo bùa chú đuổi hồn, rồi quát lên một tiếng lanh lảnh – Đi! “Tưng…Phựt!” Quái vật đã đi thực, nhưng là đi thẳng về phía Lỗ Thịnh Hiếu, còn giật đứt tung nút thắt phi long vân ngấn trên tay ông.

- CậuTam, hình như đây không phải quỷ khảm, mà hơi giống khảm sống Cậu thửtìm cách phá cơ quan xem sao! Lời còn chưa dứt, con quái vật đột nhiênxoay vòng tại chỗ, thoát ra khỏi sợi dây đỏ trên tay Quỷ Nhãn Tam, rồilách qua Lỗ Thịnh Hiếu Lỗ Thịnh Hiếu và Lỗ Nhất Khí lập tức ngã nhào,chồng chéo lên nhau Quỷ Nhãn Tam còn chưa hiểu ra ý tứ của Lỗ Thịnh Hiếu thì cả hai bác cháu đã ngã dúi dụi trước mặt hắn.

Con quái vậtxông thẳng tới, cả ba người đã không còn đường tránh Giọng hát lại cấtlên, uyển chuyển du dương Đôi tay của con quái vật đã chĩa thẳng tới,Quỷ Nhãn Tam biết rõ không được để bàn tay đó chạm vào, song sự việc đãtới nước này, chỉ còn một cách là hy sinh bản thân ôm chặt lấy con quáivật, để hai người kia chạy thoát Hắn đã nhún gối khom lưng chuẩn bị nhảy tới, song đã quá muộn.

Quái vật đột nhiên gập lưng cúi xuống,hai tay xỉa thật nhanh về phía Lỗ Nhất Khí đang ngã lăn trên đất Lỗ Nhất Khí vẫn có thể lăn sang bên cạnh để tránh, song nếu như vậy, bác cậu sẽ phơi ra trước mặt con quái vật Cậu đành phải giơ hai chân lên, hai bànchân kẹp lại, giữ lấy hai tay nó Đây chỉ là phương cách nhất thời khikhông còn phương cách nào đối phó, cũng là xuất phát từ bản năng sinhtồn.

Kẹp chặt được rồi! Nó đã dừng lại! Tiếng hát cũng đã im bặtKhông biết là thần linh phương nào đã ra tay giúp đỡ mà Lỗ Nhất Khí đãthành công Cơ thể của con quái vật kia bỗng chốc giống như một chiếcquẩy để qua đêm, mềm oặt rũ xuống, đứng im bất động Lỗ Thịnh Hiếu láchngười bò dậy từ bên dưới Lỗ Nhất Khí, ông nhặt cây Vũ Kim Cương mà QuỷNhãn Tam vứt ở dưới đất lên, dùng đầu nhọn của cây dù vén vạt váy củacon quái vật lên xem, rồi nói: - Hạ chân xuống đi.

Lò xo của nónhả hết rồi không cử động được nữa! Lỗ Nhất Khí vừa hạ hai chân xuống,con quái vật lại đột ngột nhào lên phía trước Cậu giật mình kinh hãi tay chân cuống cuồng bò lùi lại sau Nhưng con quái vât chỉ nhúc nhích mộtquãng liền dừng lại ngay, thì ra là nó vừa quay nốt vòng lò xo cuối cùng Quỷ Nhãn Tam đỡ Lỗ Nhất Khí dậy, đi tới phía trước con quái vật, đónlấy Vũ Kim Cương từ tay Lỗ Thịnh Hiếu, vạch vạch mái tóc dài của conquái vật ra xem.

Rồi lại khều, chọc một hồi ống tay áo và cánhtay của nó, sau đó nói với vẻ hoài nghi: - Rõ ràng là một cương thi, tại sao bùa chú lại không thể khống chế được nó? Lỗ Thịnh Hiếu chỉ xuốngvạt váy mà nói: - Phương pháp của tôi chẳng phải cũng vô dụng hay sao?Đây không phải là một cương thi thực sự, cậu nhìn dưới váy của nó màxem! Lỗ Nhất Khí nghe vậy, cũng hiếu kỳ bước lại xem.

Cậu nhìnthấy bên dưới con quái vật là một thanh trụ có lắp ba chiếc bánh có thểxoay mọi hướng Thì ra nó có thể lướt đi là nhờ vào những chiếc bánh xe - Ồ, đúng rồi, trong “Lộng Quỷ hiên bút lục“* của Liêu Tu đời Tống cónhắc đến nó, đây là “thi ngẫu”, nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy baogiờ Thi ngẫu mượn nửa thân trên của cương thi tẩm độc trăm năm, lại lắpthêm trục bánh, cơ quan để chuyển động.

Kỳ thực, thi này là cương thi chết, đã được ngâm tẩm trong độc tố cực mạnh hơn trăm năm, nênkhông thể biến xác Bởi vậy không biết nửa thân trên của nó làm thế nàomà cử động được, lại còn giọng hát nữa Nó còn không có cả mồm miệng, làm sao lại hát được nhỉ? – Quỷ Nhãn Tam vốn rành rẽ về cương thi quỷ quáilà thế, nhưng lại mù tịt về nguyên lý hoạt động của cỗ máy này.

* Liêu Tu là người Tống, là một viên thư ghi chép các sự việc trong nhamôn, chuyên đi theo nhân viên nghiệm xác để ghi lại kết quả của các cuộc xét nghiệm tử thi Sau nay, ông chỉnh lý và biên soạn các sự việc kỳquái trong quá trình khám nghiệm tử thi, viết thành cuốn sách này Tuynhiên cũng có người cho rằng, cuốn sách không phải là do Liêu Tu viết,mà ông lấy được từ một người nghiệm xác già.

- Xem này, ở đây cómấy chục sợi dây thép nối với cương thi, có lẽ chúng được dùng để điềukhiển thân trên chuyển động Nguyên lý này cũng giống như trâu gỗ, ngựamáy*, nhưng không ngờ đến cả động tác của ngón tay cũng có thể điềukhiển nhịp nhàng đến vậy, thật quá tinh vi, khả năng này chúng ta khôngthể bì kịp Thật may là vào đúng thời khắc gay cấn, lò xo lại nhả hết.

Còn về giọng hát, ta cũng không thể hiểu nổi! – Từ hơn hai mươi năm vềtrước, Lỗ Thịnh Hiếu đã biết mình đấu không lại đối phương, nên giờ đây, ông lại càng coi đó như chuyện đương nhiên * Trâu gỗ, ngựa máy tươngtruyền do Gia Cát Lượng phát minh, là mô hình ngựa có thể tự di chuyểnđược, dùng để vận chuyển quân lương, sau đã thất truyền.

Lỗ NhấtKhí nghĩ lại mà lạnh gáy Nếu không phải do may mắn, kết cục quả thựckhông dám tưởng tượng Trâu gỗ, ngựa máy thì cậu biết Lần đầu tiên cậunghe nói về nó là từ câu chuyện của người kể chuyện dạo, sau đó, cậu còn đọc được trong rất nhiều sách vở Trong trường Tây học, cậu cũng đã được xem một màn xiếc Tây khá giống với trâu gỗ, ngựa máy.

Cậu bènnói một cách rất tự tin: - Con biết nó hát Kinh kịch bằng cách nào! -Nói được không? – Quỷ Nhãn Tam quả là một gã hiếu kỳ - Vậy anh hãy nóivề độc tố của thi ngẫu trước đi cả những bông tuyết quái lạ kia nữa! -Tuyết đó gọi là “ngân thi nhứ”, trong “Tần – Lễ táng“* có viết, khivương hầu và các nhà buôn lớn quy tiên, để phòng ngừa thi thể thối rữa,đã dùng quan tài bịt kín, ngâm thi thể ngập trong thuỷ ngân cho đến khicơ thể hút no độc tố của thuỷ ngân.

Nếu vớt thi thể này ra, đemphơi nắng mười ngày trong khoảng từ tiết Tiểu thử đến Đại thử, thi thểsẽ từ từ quắt lại, trên bề mặt da sẽ tích tụ xơ bông màu trắng, đâychính là “ngân thi nhứ” Thứ này chạm vào cơ thể lập tức tan ra, thấm vào trong máu, nội trong ba ngày, máu đông cứng lại mà chết, không thuốcnào giải nổi Thi ngẫu này là cương thi trăm năm, bản thân đã mang độc tố cực mạnh.

Cậu nhìn tay nó, tại sao lại sưng phù như thế? Là vìnó đã được ngâm tẩm trong chất cực độc mà hút no độc tố Tại sao lạitrắng muốt bóng bẩy như thế? Là vì trên thế gian này có mười một độc tốcực mạnh, sau khi hòa trộn với nhau sẽ biến thành không màu không mùi,nếu trúng phải, chết ngay lập tức! * Trước tác này chưa ai nhìn thấy,chỉ được nhắc tới trong “Nhạc trì nghị cổ” của Trương Mai Chi đầu thờiMinh và có chép lại một phần nội dung.

Thông tin về “ngân thinhứ” (xơ bông xác bạc) trong tiểu thuyết này cũng là xuất phát từ nộidung được chép lại trong “Nhạc trì nghị cổ’ - Thế còn độc tố trên mặttôi? – Lỗ Nhất Khí lại bổ sung thêm một câu hỏi - Là thi độc*, khôngđáng sợ lắm Có lẽ do người ta trực tiếp dùng tay hạ độc, chắc chắn không phải là độc tố trong thi ngẫu.