Lời Hứa

Chương 55: Gặp lại ông trùm



Một đợt sóng biển đập vào chân làm Diệu Đình bừng tỉnh. Cô vội vàng đứng thẳng người lên.

- Về thay quần áo thôi anh, ướt lâu dễ bị cảm lắm.

- Em nhìn quanh xem ở đây có ai không?

- Không có...

Diệu Đình bị phân tâm bởi câu hỏi nên xoay ngược xuôi nhìn xung quanh. Cả người cô bị áp lại bởi ai đó ấm nóng, đôi môi nhanh chóng bị chiếm dụng. Anh nhấc cô ngồi về phía mỏm đá nhưng tuyệt nhiên không rời khỏi môi một giây. Càng lúc, anh càng biết cách làm cho cô nhập cuộc với tốc độ nhanh hơn. Nụ hôn ma mị kia lại làm đầu óc cô u mê, bàn tay vô thức lại bám lên cổ anh mà xoay chuyển.

Giữa biển trời mênh mông, gió vỗ ào ào cùng sóng biển, ánh trăng trải lên cơ thể cả hai. Vừa yêu anh, Diệu Đình vừa lo sợ nhưng cảm giác nhanh chóng được lấp đầy bởi ham muốn mà anh mang lại.

Mở mắt dậy mặt trời đã lên chói chang, nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ trưa, Diệu Đình định nhỏm người dậy thì thấy mình vẫn bị tay chân anh kẹp cứng. Cô vỗ vỗ tay anh gọi dậy nhưng Trí Thành vẫn ngái ngủ:

- Không phải đi làm mà em, ngủ thêm lát nữa đi.

Thuận đà, lại kéo chặt cô vào lòng không cho động đậy. Diệu Đình đang dí sát mặt vào ngực anh, bàn tay mềm mại lại đưa lên chạm khẽ.

- Em có muốn không xuống được giường không? Đừng có kích thích anh nữa.

Nghe anh dọa, cô rụt tay lại không dám ngo ngoe, bèn chống chế với anh:

- Vậy thả em ra đi, em đói rồi.

- Em là lợn hả? Sao đói suốt thế? Bữa ăn thì ăn như mèo ấy.

Trí Thành thả cô ra, chống tay nhìn mê hoặc. Diệu Đình vội vàng lấy áo mặc vào người, rời khỏi giường. Nếu còn ngồi đấy mà nhìn anh chắc cả ngày sẽ chỉ ở trong phòng mà chết đói dạ dày còn bội thực vì tình mất.

Dùng xong bữa trưa, Trí Thành vẫn thấy buồn ngủ nên định sẽ đi ngủ tiếp thì Diệu Đình giữ lại:

- Cho em mượn khóa xe và đưa số điện thoại của gã kia cho em đến gặp họ. Đã hứa gặp rồi nên em không muốn nuốt lời.

Trí Thành quay lại ngồi xuống ghế, kéo cô ngồi vào lòng mình.

- Lên thay đồ rồi anh đưa em đi. Nhất thời hạnh phúc mà quên mất.

Bàn tay hư hỏng của anh lại luồn vào trong áo khiêu khích. Diệu Đình nghiêm mặt nhìn anh:

- Anh mệt thì cứ ngủ đi, em đi một lát rồi về.

- Không được...anh hết buồn ngủ rồi nên sẽ hộ tống em đến đó.

Diệu Đình đứng dậy, kéo tay anh đứng lên:

- Cứ dính nhau thế này thì đến tối vẫn không ra được khỏi nhà mất thôi.

Trí Thành lười nhác, buông tay ra ôm lấy vòng eo mảnh của cô mà dựa dẫm vào lưng cho cô kéo theo cả anh đi.

- Anh muốn dính chặt lấy em cả đời thế này được không?

- Anh có bỏ em ra không hả? Nặng muốn chết đi được, có muốn em đá văng anh đi không hả?

- Vậy thì để em dính vào anh vậy.

Trí Thành lại tóm lấy eo cô vác lên vai đi về phòng. Diệu Đình chỉ biết đầu hàng số phận với con người này. Có lẽ cô nên cai nghiện cho anh thôi.

Đến trước cổng biệt thự, Diệu Đình lấy điện thoại của Trí Thành gọi cho tên cận vệ thì ngay lập tức cánh cổng được mở ra để họ đi xe thẳng vào bên trong. Vừa xuống xe, người đàn ông kia đã xuất hiện, nở nụ cười thật tươi chào cô:

- Chào bác sỹ, rất vui vì cô đã đến. Mời cô vào nhà.

Trí Thành lại gần, nắm tay Diệu Đình đi vào trong.

Vào phòng, ông trùm đứng lên lại gần. Diệu Đình chào hỏi lễ phép:

- Chào ông...rất vui vì đã thấy ông khỏe lại.

- Chào bác sỹ, tôi có thể bắt tay cô không?

Diệu Đình giơ tay ra chủ động bắt tay ông ta rồi bước vào bàn ngồi. Tay cận vệ mang đồ dùng khám chữa bệnh xuống. Diệu Đình hiểu ý, đứng dậy đi về phía ông trùm.

- Ông có thể lên giường nằm được chứ? Tôi sẽ kiểm tra lại sức khỏe và vết thương cho ông.

Ông ta được dìu vào phòng, Diệu Đình cùng Trí Thành đi theo. Cô ngồi xuống ghế bắt đầu thăm khám, trực tiếp gỡ bông băng từ vết thương kiểm tra cẩn thận rồi băng lại bằng bông băng mới. Cô cẩn thận kiểm tra cả nhịp tim và huyết áp cho ông ta.

- Về cơ bản ông đã phục hồi khá tốt, vết thương chưa khô hẳn miệng nên cần giữ gìn không để nước vào cũng như sát trùng và thay bông băng thường xuyên. Huyết áp của ông ổn định nhưng vẫn cần phải duy trì chế độ ăn như tôi đã kê vì ông có lượng đường trong máu cao. Sau 8 giờ tối thì chỉ nên ăn uống nhẹ và ít thôi ạ.

Ông ta được đỡ ngồi dậy, dìu ra ngoài nhà khách.

- Cảm ơn cô bác sỹ. Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của cô. Sau này khỏe hẳn sẽ qua chỗ cô kiểm tra sức khỏe định kỳ.

- Vâng ạ. Nếu không có gì nữa thì chúng tôi xin phép.

- Bác sỹ đợi tôi một lát.

Tên cận vệ mang ra một phong bì dầy cộm, một giỏ quả đặt trên bàn. Ông ta mỉm cười, ý cười chân thành:

- Đây là chút lòng thành của tôi mong bác sỹ nhận cho.

Diệu Đình đưa mắt nhìn Trí Thành rồi quay ra đẩy chiếc phong bì về lại phía ông ta:

- Tôi là bác sỹ nên khám chữa bệnh đã được bệnh viện trả lương nên không thể lấy quà này được. Tôi lấy giỏ quả này là đủ rồi.

Ông ta không đồng ý vẫn đặt lại phía Diệu Đình:

- Đây là quà tôi cảm ơn vì cô đã không ngại nguy hiểm mà cứu người như tôi. Tôi rất cảm kích việc đó và vì hôm nay cô lại tới đây thăm khám lại cho tôi mà không hề đề phòng.

Diệu Đình nắm tay Trí Thành, nhìn anh âu yếm.

- Ông nhầm rồi, tôi đề phòng nên mới mang theo anh ấy đây ạ.

- Cậu thanh niên này đã xông vào đây cứu cô phải không?

- Dạ vâng ạ.

Ông nhìn sang Trí Thành cảm thán:

- Cậu là đặc vụ chắc sẽ biết tôi chứ?

- Vâng, vì biết ông nên khi ông đưa cô ấy đi thì tôi đã tìm cách đưa cô ấy về thôi. Nếu có làm hư hỏng gì thì xin lỗi.

- Nếu là tôi thì cũng sẽ làm như cậu. Thực sự xin lỗi vì thuộc hạ của tôi sẽ làm điều không phải phép. Tôi cũng xin nói cho đặc vụ biết, bây giờ tôi là công dân chân chính không còn làm những chuyện khiến cảnh sát phải quan tâm nữa.

- Tôi cũng hi vọng là như vậy.

Ông ta quay sang Diệu Đình, đưa lại phong bao cho thị vệ nhưng lại đặt xuống một chiếc thẻ khác.

- Cô có thể dùng nó để mua thời trang cao cấp ở hãng này hoàn toàn miễn phí.

Trí Thành nắm tay Diệu Đình đứng dậy:

- Cảm ơn vì ông đã quan tâm đến bạn gái tôi nhưng những thứ này tôi hoàn toàn có thể đáp ứng cô ấy vậy nên ông hãy giữ lấy nó ạ.

Diệu Đình mỉm cười nhìn anh, xin phép ông ta ra về. Biết không thể thuyết phục được hai người nhận nên ông không gượng ép mà lại đích thân tiễn cả hai ra tận xe. Tên cận vệ mang theo giỏ quả đặt lên xe.
- Nếu sau này cô có cần gì thì cứ nói với tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp.

- Cảm ơn ông, chúng tôi xin phép.