Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 241: Đi con đường nào



Sau khi cử hành tế lễ long trọng cho vợchồng Lữ Bố ở thành Lược Dương, ta từ chối quan viên lớn nhỏ ở Hán Trung giữ lại, cũng cự tuyệt đề nghị của Tào Hưu bảo ta về Lạc Dương nhậncông, đích thân đánh ngựa chở linh cữu lên đường tiễn vợ chồng Lữ Bố vềCửu Tuyền. Không nhất định phải dùng phương thức này để thể hiện tìnhcảm của ta với vợ chồng họ, mà là nếu không tìm việc gì đó để làm, ta sợ không khống chế được mình mà thất thố khóc lóc. Lúc tận mắt nhìn thấy thi thể vợ chồng Lữ Bố ôm nhau chết, ta rất lý trí,cũng rất tỉnh táo, chấp niệm báo thù khiến ta bình thản bày ra một cáibẫy với Thục quân, khóc lóc, tranh chấp, cấu kết với Tào Lỗi cướp binhphù, trở mặt với Tào Hưu mang linh cữu rời khỏi thành. Pháp Chính bị éptự sát trước mặt ta, đương nhiên lúc đặt đầu hắn trước linh cữu vợ chồng Lữ Bố, ta giống như bị rút cạn huyết dịch, trong lòng lập tức trốngrỗng. Hai ngày sau, ta gặp được Khương Tự ở thành Lược Dương, hắn rấtcao hứng hồi báo tình cảnh tan tác của Thục quân ngoài Tự thành lúc nhìn thấy thủ cấp của Pháp Chính, cũng dùng giọng điệu vô cùng sùng bái nóivới ta, mười vạn Thục quân lúc xuất chinh, có thể lui về ải Dương Bìnhkhông còn một vạn, mục đích đả kích trầm trọng Thục quân đã đạt được,Chiến thần đúng là không tầm thường. Đối với sự cao hứng của mọi người,ta một chút cũng không cười nổi, chiến công, tên tuổi, những thứ này takhông cần, dù công lao có lớn hơn cũng không thể đổi lại vợ chồng Lữ Bố.

Dọc đường đưa họ về nhà,quan viên và các tộc thiểu số biết được đều xếp hàng nghênh đón, ở cácthành trì lớn đều tổ chức đại lễ cúng tế. Tuy ta không thích nhữngchuyện xã giao đó, nhưng nghĩ tới Lữ Bố và Liên Đồng, người tuy khôngcòn, nhưng những gì đang được nhận thì cứ để họ nhận vậy. Tuy ta biết,bọn họ làm như vậy, tất nhiên là vì cảm động trước Lữ Bố và Liên Đồng,nhưng nguyên nhân lớn hơn là coi trọng Chiến thần ta. Muốn thấy mặtChiến thần, nịnh bợ Chiến thần, tuy ta căm ghét những chuyện này, nhưngcũng hiểu đây là chuyện thường tình, là quy củ chốn quan trường, đànhphải lên tinh thần để đối phó. Có điều, náo động một trận lớn thế, không biết Tào Tháo bên kia nghĩ thế nào, nếu ông ta không có động tĩnh gì,ta cũng không quản được nhiều như vậy, có lẽ thế này mới có lợi cho ta!

Đi qua khu định cư củaHung Nô, bọn họ kính trọng Lữ Bố, ngưỡng mộ Chiến thần, dùng nghi thứclong trọng nghênh đón chúng ta, cũng bái tế Lữ Bố. Đêm hôm đó, khôngngoài dự liệu, Tả Hiền Vương nói muốn một mình gặp ta, hắn nghe nói tađã an trí cho Thái Văn Cơ, bởi vậy mang hai người con tới bày tỏ cảmkích, thứ hai là muốn đám trẻ nghe chút chuyện về mẫu thân chúng, cũngmuốn thông qua ta gửi gắm tình cảm nhớ nhung của phụ tử bọn họ tới TháiDiễm. Nghe bọn họ nói xong, vuốt tóc hai đứa con trai, ta thở dài. Từlúc Văn Cơ tỉ tỉ rời khỏi phụ tử bọn họ, đưa lớn mới năm tuổi, đứa nhỏba tuổi, nhiều năm như vậy, đứa nhỏ bi bô tập nói cũng đã thành ngườilớn, bi kịch mẫu tử chia lìa vẫn tiếp diễn, nỗi vắng vẻ và nhớ nhung vôhạn trong mắt chúng ta thấy rất rõ. Đối diện với sự bi thương của phụ tử ba người bọn họ, ta không chút khách khí vạch trần chính sự ích kỷ vàyếu đuối của Lưu Báo tạo ra thống khổ hôm nay.

Lưu Báo đối với chỉ trích của ta vẻ mặt mờ mịt, hắn căn bản không hiểu vì sao hắn lại tạo ra nỗithống khổ cho phu thê bọn họ, theo hắn thấy, hắn rất yêu Thái Văn Cơ,rất yêu hài tử, nỗi đau đớn khi Văn Cơ rời đi khiến hắn sống rất khókhăn, nhưng khát vọng trở về nhà của Văn Cơ lại khiến hắn không thểkhông buông tay. Hắn không thừa nhận chuyện Thái Diễm về Hán là do áplực của Tào Tháo: “Tiên sinh, nếu như không phải Thái át chi ngày đêmđều tưởng niệm quê nhà, cơm canh không muốn ăn, người không có chút vuivẻ nào, tiểu vương tuyệt đối sẽ không để nàng trở về. Tiểu vương tuyệtđối không phải hạng người yếu đuối, càng không phải ích kỷ.”

Ta chậm rãi hỏi: “Vương vị và Văn Cơ tỉ tỉ với Tả Hiền Vương, cái nào nặng hơn?”

“Vương vị? Văn Cơ?” LưuBáo cũng không ngốc, hắn ngẩn người, cẩn thận dè dặt hỏi ta: “Ý của tiên sinh là Văn Cơ là bởi vì ta là Tả Hiền vương mới rời khỏi ta sao? Không đâu, nàng chưa bao giờ quan tâm tới địa vị của ta.”

“Ôi,” thở dài thật lớn,ta nhìn Lưu Báo đồng tình: “Tả Hiền Vương, nếu ngài biết Văn Cơ tỉ tỉkhông phải hạng nữ nhân tầm thường, sao có thể nghĩ như vậy? Sa mạc lớnvô cùng, bão cát lạnh thấu xương, người Hồ hung tàn, cơm canh thô lậu,ngài cho rằng một mình ngài yêu có thể thay đổi quan niệm của Văn Cơ tỉtỉ sao? Nàng nhớ nhung là cố hương, đối với việc bị cướp đoạt, nàng cảmthấy vạn phần nhục nhã. Ngài yêu nàng, tôn trọng nàng, nhưng thuộc hạcủa ngài, thần tử của ngài, thậm chí Đại át chi của ngài tôn trọng nàngsao? Huynh đệ của ngài tôn trọng nàng sao? Không có. Không có người thân thương yêu, không có tiếng nói của quê nhà, đến Đại Hán công chúa cònkhông chịu đựng nổi, nàng chỉ là một nữ tử bị bắt giữ làm sao chấp nhậnđược.”

Lưu Báo lặng lẽ nghe xong ta chỉ trích thì cười khổ: “Đúng, ta thừa nhận, trong tộc chúng ta, Văn Cơ đúng là không được tôn trọng, nhưng ta đã cố hết sức rồi.”

“Ngài không có.” Ngữ khíhùng hổ của ta khiến Lưu Báo càng thêm chán nản: “Nếu ngài đã cố hếtsức, Văn Cơ tỉ tỉ căn bản sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Nếungài thật sự yêu nàng, năm đó sẽ đưa nàng trở về.”

Lưu Báo ngang ngạnh: “Chuyện này, này, này…”

Ta cười lạnh một tiếng:“Ngài không làm như vậy, sao có thể nói là yêu Văn Cơ tỉ tỉ? Nếu thậttâm yêu một người, sẽ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương, sẽ vìnàng vui mà vui, vì nàng buồn mà buồn. Tả Hiền Vương,” ta nặng nề gọicái tên này, nghiến răng nói: “Ngài đã từng nghĩ cho Văn Cơ tỉ tỉ dù một chút?”

Lưu Báo bị ánh mắt bức người của ta ép: “Ta, ta, ta… Là ta không xứng với nàng.”

Thấy Lưu Báo đã sắp mấtbình tĩnh, ta tiếp tục đốt lửa: “Tả Hiền vương cho rằng Văn Cơ tỉ tỉ chỉ cần một nam nhân xứng đôi với nàng sao? Ta đọc vài khúc từ cho ngàinghe nhé: không ngờ cuối đời hề lại được trở về, ôm ấp Hồ nhi hề lệ rơiướt áo. Hán sứ đón ta hề tứ mã phi nhanh, Hồ nhi có khóc hề nào haybiết? Sinh tử với ta hề lúc này có gì khác, sầu vì con hề ngày không ánh sáng, ở đâu có cánh chim hề đưa con về đây. Từng bước thêm xa hề chânkhó dời, hồn tan bóng đứt hề ân ái mất. Phách thứ mười ba hề tiếng đànai oán, ruột gan đau xót hề chỉ mình ta biết. Thân về cố quốc hề con lại chẳng theo, tim thấp thỏm nhớ mong hề dài như cơn đói. Bốn mùa vạn vậthề có thịnh có suy, riêng ta sầu khổ hề không thay đổi. Trời rộng núicao hề không biết ngày nào gặp lại con, nửa đêm canh thâu hề mộng contới đây. Trong mộng cầm tay con hề vừa mừng vừa sợ, sau khi tỉnh lại hềmuốn ngủ thêm một chút. Phách thứ mười bốn hề mắt tràn lệ rơi, nước chảy về đông hề lòng toàn là hoài niệm. Phách thứ mười lăm hề nhịp càngnhanh, đau trong ngực này hề nào ai biết? Khung cửa đơn sơ hề đôi ngườichia đôi ngả. Nguyện được trở về hề trời chiều lòng người, trở lại Hánquốc hề tràn niềm vui. Lòng có nhớ mong hề sầu càng sâu, nhật nguyệtchẳng hay hề chẳng thể chiếu tới. Tử mẫu chia lìa hề lòng khó trách,dưới trời ngăn cách hề như sao hôm sao mai, sống chết không hay hề tìmnơi nào! Phách thứ mười sáu hề nhớ nhung mờ mịt, ta cùng các con hề mỗingười một phương. Nhật đông nguyệt tây hề chỉ có thể trông ngóng, khôngthể đi cùng hề ruột gan như cào xé. Hướng về doanh thảo hề buồn khôngvơi, gảy minh cầm hề tình sao quá bi thương! Lúc này xa con hề về cốhương, oán cũ không còn hề thêm oán mới! Lệ máu ngẩng đầu hề trách trờicao, sao hồ đồ hề gây họa phân ly!”

Trong nhịp điệu lộ ra nỗi cô tịch mênh mông cùng ngập tràn chua xót, Lưu Báo cả người cứng ngắc,hai người con trai đã đau đớn khóc thành tiếng. Lưu Báo nghẹn ngào mộtlúc mới cười khổ nói: “Văn cơ, Nàng, nàng, không ngờ nàng nhớ mong hàitử như vậy.”

Ta nghiêm mặt nói: “Đoạntừ này là Văn Cơ tỉ tỉ sau khi về phương nam mới viết, mấy năm qua, mỗilúc thấy nhạn bay về nam, nàng luôn lặng lẽ nhìn những đám mây phươngbắc. Ta nghĩ, nếu có thể, nàng sẽ bước lên đám mây ấy mà đi tìm con. TảHiền Vương, nếu ta là ngài, sẽ thành toàn cho tâm nguyện của Văn Cơ tỉtỉ, để nàng bớt đi chút cuối tiếc trong cuộc đời.”

Lưu Báo đưa tay ôm haiđứa con trai vào lòng, chăm chú nhìn chúng: “Ý tiên sinh là ngài có thểđưa bọn trẻ tới gặp mẫu thân chúng? Nhưng những người kia có thể đối xửtốt với hài tử của ta sao? Ta, ta không muốn mất bọn chúng, đến một chút ý nghĩ cũng không có.”

Thật là ngốc, trong lòngta thầm mắt, ngoài miệng chỉ có thể thở dài: “Tả Hiền Vương, năm đó saukhi Văn Cơ tỉ tỉ được đón về, Ngụy vương từng có ý định chọn một ngườitài tuấn cho nàng, là Triệu Như ngăn cản. Ngài biết vì sao không?” TảHiền Vương mờ mịt lắc đầu, ta nói tiếp: “Bởi vì ta ngốc. Ta cho rằngtrên đời chân tình đều giống tình cảm sinh tử bên nhau như vợ chồng Ônhầu, ta cho rằng người có thể yêu Văn Cơ tỉ tỉ cũng có thể vì nàng bỏqua mọi thứ, liều mình đuổi tới, đến lúc đó, phu quân và hài tử trở lạibên nàng, chẳng phải sẽ tốt hơn chọn một phu quân khác sao? Đáng tiếc,ta đánh giá quá cao người nào đó.”

Lưu Báo cuối cùng nghera, hắn mở miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời. Đứa con lớn của hắnrất thông minh, lập tức nói với Lưu Báo: “Phụ vương, ý của tiên sinh làngười đưa con và đệ đệ đi thăm mẫu thân.”

Lưu Báo cười khổ, từ từbuông hài tử ra, hướng ta thi lễ: “Ta hiểu vì sao tiên sinh nói ta íchkỷ yếu đuối. Nhưng, trong tộc vẫn chưa nói rõ ràng, nếu là chỉ đi thăm,còn phải có Ngụy vương đồng ý. Chuyện này, chỉ có thể nhờ tiên sinh nóigiúp ta.”

Ta lắc đầu: “Ta sẽ khôngnói. Nếu ngài có thể từ bỏ tước vị Tả Hiền Vương mà ẩn cư, ta sẽ giúpngài nghĩ cách. Dù sao nơi Văn Cơ tỉ tỉ là dưới chân núi bên ngoàithành, không nhiều người qua lại. Nếu vẫn còn ngại ồn ào, Triệu Như còncó thể đổi cho Văn Cơ tỉ tỉ một chỗ khác.”

Lưu Báo a một tiếng, cúi đầu suy nghĩ. Qua thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn ta: “Xin mời tiên sinh chỉ giáo.”

Ta cũng bất kể hắn đãquyết định hay chưa, nói ra phương pháp: “Các người bây giờ vẫn duy trìcách sống du mục ở mức nhất định, săn bắn cũng là chuyện thường. Nếungài mang theo mấy thân vệ đi cùng hai đứa trẻ mất tích trong lúc đi săn trong núi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên phải không? Con cả của ngài có thể thừa kế vương vị của ngài, đệ đệ ngài cũng có thể. Về phần ailàm Tả Hiền Vương, không quan hệ tới ngài nữa, là việc của triều đình.Đương nhiên, nếu ngài muốn giúp nhi tử của ngài làm Tả Hiền Vương, tacũng có thể nói vài câu với Ngụy vương.”

Lưu Báo suy nghĩ: “Tiên sinh nói không phải không có lý, để Tiểu vương suy nghĩ kỹ lại…”

Ta khoát tay: “Ngày maita phải đi, không có nhiều thời gian chờ ngài. Thế này đi, ta có phongthư này, ngài quyết định rồi thì cầm nó tới Đức Dụ tửu lâu ở bất kỳthành nào đưa cho chưởng quầy xem, bọn họ sẽ sắp xếp lộ trình cho cácngười. Có điều,” ta dừng một chút, ánh mắt lộ ra sát khí cảnh cáo hắn:“Nếu như Tả Hiền Vương muốn duy trì tình hình hiện tại, phong thư nàytốt nhất ngài hủy đi, nếu không, người của ta xảy ra chuyện, đừng tráchTriệu Như lòng dạ độc ác.”

Lưu Báo lạnh run, hai tay tiếp nhận phong thư ta đã viết từ trước, dùng lời thề nghiêm túc củangười Hung Nô nói: “Đa tạ tiên sinh, Lưu Báo dùng thanh danh của tổ tiên thề, thư này không cần dùng, cũng sẽ không có người thứ ba biết.”

Ta gật đầu, đứng dậy đưaphụ tử ba người rời khỏi khách điếm. Tả Hiền Vương nếu thật có thể bỏlại mọi thứ đi tìm Thái Văn Cơ, nơi này ít nhiều sẽ sinh ra một chút tai vạ, nhi tử hắn tuổi không lớn, chưa có năng lực phục chúng, sẽ không áp đảo được đám thúc cữu. Chúng ta lại từ bên trong xúi giục một phen, bộtộc của Tả Hiền Vương không phân liệt mới là lạ. Đương nhiên, đợi bọn họ loạn đủ rồi, chúng ta sẽ tỏ ra khoan dung, lấy danh nghĩa ủng hộ TảHiền Vương, tấn công những kẻ chống đối, như vậy, sẽ tiêu diệt hết những nguy cơ ngầm. Mà Thái Văn Cơ có tiếp nhận Lưu Báo hay không, ta cũngkhông để tâm, là phúc hay họa, ta không thể lo quá nhiều. Nghĩ tới VănCơ tỉ tỉ trong lúc khốn khổ vạn lần được Lưu Báo quyến luyến bảo vệ,trong lòng nàng hẳn cũng có chút lòng cảm kích, không đến mức cự tuyệtLưu Báo đâu!

Nằm cách phía bắc Trườngthành gần hai trăm dặm, Cửu Nguyên là một nơi có đồng cỏ và nguồn nướcsung túc, đồi núi đan xen, nơi này vốn là nơi trú ngụ của Hung Nô, nămđó Vệ Thanh Đại tướng quân dẫn mười vạn đại quân cùng chủ lực Hung Nôquyết chiến một trận, trả giá thê thảm đuổi người Hung Nô chạy tới ÂmSơn, Hậu Hán Võ đại đế nghe lời các đại thần Đông Phương Sóc, Cấp Ảm,xây một tòa thành cách nơi này không tới trăm dặm gọi là thành SócPhương, từ đó về sau sự thống trị của Hung Nô với nơi này hoàn toàn chấm dứt. Trung Nguyên sau khi xảy ra loạn lạc, các thế lực Tiên Ti dần mởrộng tới gần Trường Thành, cũng chiếm lấy nơi này, năm ngoái Tào Chươngvà Chinh bắc tướng quân Triệu Vân tiến hành càn quét vây đánh người Tiên Ti, chủ lực Tiên Ti sau mấy trận chến thương vong hầu như không còn,còn lại cũng chỉ có đám người Hung Nô hiếu học bắt chước người xưa chạyvề phương bắc. Lúc chúng ta tới nơi, Vân ca ca đã hoàn thành nhiệm vụtrở về Lạc Dương, tộc Tiên Ti cường hãn một thời gian, đã bị phân hóathành vô số bộ tộc nhỏ, ngoại trừ một số người di chuyển về phía tây bắc lạnh lẽo, đại bộ phận đã bị Ngụy quân chuyển vào Ung châu, chủ yếu lànhững người già yếu.

Sau đó, Điền Trù tớiTrường An làm Ung châu mục, áp dụng một loạt thủ đoạn thu phục và cưỡngchế, ban Hán nữ cho thủ lĩnh các tộc, cưỡng ép thanh niên Tiên Ti vàHung Nô lấy người Hán làm vợ, cũng đem các thiếu nữ Tiên Ti, Hung Nôthưởng cho binh sĩ và quan lại cấp thấp, lại cho con cái của những Hánnữ bị cướp đoạt làm quan lại cấp thấp nhất, để bọn họ quản lý ngườitrong tộc. Cách làm này là năm đó ta và Điền Trù từng bàn qua, nhìn quacó vẻ bất cận nhân tình, nhưng hòa thân và đồng hóa là thủ đoạn nhẹnhàng nhất, hiệu quả lại nhanh nhất. Đương nhiên, văn hóa Trung Nguyênthẩm thấu vào bọn họ rất chậm, nhưng hiệu quả lại tốt, bởi vậy học đường mọc lên như nấm ở những nơi các tộc người thiểu số định cư, nhóm thưlại từ trong quân đội giải ngũ ra trở thành chưởng quản những học đườngđó, cũng là người truyền bá văn hóa. Mà gia quyến của những đầu lĩnh chủ động đầu hàng hoặc bắt buộc phải đầu hàng đều bị đưa tới Nghiệp thành,Hứa Đô và Lạc Dương, ở đó bọn họ được sắp xếp nơi ăn ở, con cháu nhậnđược giáo dục tốt nhất, sau khi lớn lên, lấy vợ sinh con cũng do triềuđình quản, bớt đi rất nhiều chuyện cho bọn họ. Đương nhiên, chúng tacàng bớt chuyện.

Vân ca ca bọn họ sau khitấn công tiêu diệt và chiếm lại đất đai từ người Tiên Ti, lại tiến hànhdi chuyển trong phạm vi lớn các bộ tộc, đưa tất cả người sống xung quanh Sóc Phương và Cửu Tuyền vài trăm dặm di chuyển vào trong trường thành,còn người Hán trong cảnh nội nếu muốn chuyển tới đây, còn cần không ítthời gian, bởi vậy, toàn bộ vung đất xung quanh đây trở nên thưa thớtngười, ngẫu nhiên có mấy tộc du mục đi qua cũng vội vàng dừng lại mộtchút rồi lại đi.

Thời tiết cuối xuân, mộtchiếc xe ngựa được mấy trăm người vây quanh hướng tới vùng núi bên ngoài thành Cửu Nguyên hơn mười dặm chậm rãi đi tới, ngựa xe tráng lệ, đội hộ tống trầm mặc cộng thêm ai nấy đều mặc giáp trụ khiến người nhìn thấyđội ngũ này đều kinh ngạc không hiểu, nhưng đạo lý việc không liên quantới mình thì không xen vào để sinh tồn trong thời loạn thế này khiến bọn họ chỉ ghé mắt nhìn, không dám hỏi thăm. Bọn họ không biết trong chiếcxe ngựa này chỉ có một cỗ quan tài, càng không biết người trong quan tài gỗ này chính là vợ chồng Lữ Bố đã anh dũng tử trận tại Hán Trung hơnhai tháng trước. Mấy chục thủ hạ cũ của Lữ Bố và Bồ Lông, Mộ Dung Lãngdẫn tinh anh trong tộc theo giúp đỡ chúng ta tới nơi này, trải qua bốntháng lặn lội đường xa, chúng ta đã đưa Lữ Bố về tới nhà, hạ huyệt dướichân đại sơn, bên cạnh hà cốc. Thời tiết đúng lúc cuối xuân, non xanhnước biếc, sơn thủy gắn bó giống như Lữ Bố và Liên Đồng, bên trong sơncốc hoa nở rực rỡ hai bên bờ sông như nghênh đón bọn họ trở về. Phongcảnh mỹ lệ như vậy hẳn sẽ khiến Lữ Bố và Liên Đồng hài lòng!

Quá trưa, ta vẫn ngồitrước mộ vợ chồng Lữ Bố ngẩn người, ta vẫn cảm thấy bọn họ chưa chết, mà đang sống khoái hoạt ở một nơi chúng ta không biết, giống như có thểthoáng nghe tiếng cười sang sảng của Lữ Bố và tiếng ca như chuông ngâncủa Liên Đồng, nghe một hồi, kìm lòng không nổi rút sáo ngọc thổi lên. Ở Hứa đô, Nghiệp thành, Lương châu, Lạc Dương, mỗi lần gặp Lữ Bố, hắn đều đòi ta thổi sáo cho hắn nghe, nói hắn thích nghe tiếng sáo của ta,tiếng sáo có thể khiến lòng hắn yên ổn. Lữ Bố và Liên Đồng đều thổihuyên rất giỏi, tiếng huyên trầm thấp linh hoạt kỳ ảo và tiếng sáo uyểnchuyển phối hợp thật đẹp. Theo tiếng sáo bay xa, ta rơi lệ, sau nàykhông có ai cùng ta hợp tấu địch huyên một khúc nữa rồi.

Bồ Lông đi đến bên cạnh ta: “Ân công, đã mười ngày rồi, ngài cứ như vậy, Ôn hầu và muội tử cũng sẽ đau lòng!”

Ta liếm đôi môi khô nóng, nhìn mộ phần mỉm cười: “Không biết vì sao, ta không bình tĩnh được.Theo lý mà nói tướng quân tử trận sa trường cũng là một chuyện vinhquang, đám người chúng ta từ lúc bước vào con đường đó đều đã sẵn sàngcho cái chết, nhưng ta không thể bình tâm nổi. Nếu ta tới Tự thành sớmmột ngày, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Bồ Lông thở dài: “Âncông, không phải tôi nói ngài, sao có chuyện như ngài nghĩ được? Ngàiđược gọi là Chiến thần, nhưng cũng không phải thần tiên thật sự, có thểdự liệu được những chuyện này sao? Cùng tôi trở về đi, thái thú CửuNguyên đã giục hai lần rồi.”

Ta lắc đầu: “Các ngươitrở về đi, nói với thái thú, sắp xếp tốt cho người trong tộc. Ở đây đồng cỏ rộng rãi, đất đi phì nhiêu, là nơi rất thích hợp để sinh sống. BồLông, ra tay phải nhanh, triều đình rất nhanh sẽ đưa dân chúng từ châuU, Dực tới đây, các ngươi ra tay chậm, đất tốt sẽ bị người khác chiếmmất.”

Bồ Lông và Mộ Dung Lãnglần này lập được công lao, theo lý đã đủ tấn phong tước hầu, nhưng talại đề nghị bọn họ di chuyển bộ tộc tới Cửu Tuyền. Bồ Lông bọn họ chínhlà dân du mục, có khao khát trời sinh với thảo nguyên, nghe ta nói ở đây đồng cỏ và nguồn nước đầy đủ, lại không có người, đều cao hứng đồng ý.Kỳ thật, dụng tâm của ta có chút hiểm ác, một là nơi này là quê hươngcủa Lữ Bố, bọn họ là thân nhân của hắn, dung hợp với người Hán ở đây sẽnhanh hơn một chút; hai là Khương dân ở Hán Trung đông đúc hơn, nếu bọnhọ ở cùng Khương dân trong thời gian dài, rất khó nói sẽ không hợp sứclại, bất lợi cho việc cai trị phân hóa sau này. Tuy rằng rời xa triềuđình, nhưng ta vẫn quan tâm tới chính sự, đây có lẽ cũng là số mệnh củata.

Bồ Lông nào biết dụng ýcủa ta, nghe xong ta nói, hắn mỉm cười trả lời: “Vị trí ta đã chọn xong, tôi đi về phía nam, Mộ Dung huynh đi hướng bắc, hai chúng ta chiếm hếtđất tốt ở hai phía. Hồ tộc bọn họ thích chăn ngựa chăn dê, chúng ta thìthích cày cấy.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, ai náy đều có thói quen riêng. Các ngươi đi đi, ta hai ngày nữa cũng sẽ lên đường.”

Bồ Lông quan tâm hỏi: “Ngài về Lạc Dương hay là Hán Trung?”

Đúng vậy, ta nên đi đâu?Hiện giờ ta là ai đây, ở chỗ Tào Tháo chắc vẫn là đào phạm, lại vừa gâychuyện náo nhiệt đoạt binh phù bắt cóc chủ tướng ở Hán Trung, Tào Tháothấy thế nào, sẽ xử trí ta thế nào? Tiếp tục trốn sao? Có thể trốn điđâu? Cười khổ vỗ vai Bồ Lông: “Đến lúc đó nói sau, chuyện ta không bỏđược rất nhiều.”

Bồ Lông do dự một chút,nhìn ta mong đợi nói: “Nếu như ân nhân thật sự không có chỗ nào đi, Đêtộc chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp ngài, phụ thân nói, cho dù vì thếcùng Ngụy vương…”

Ta xiết nắm tay: “Bồlông, ta hiểu ý các ngươi, bất luận Ngụy vương xử trí ta thế nào, đều là chuyện riêng của ta, chuyện giữa ta và Ngụy vương. Các ngươi nhớ kỹ, ta là thần tử của Ngụy vương, ông ấy nếu thật muốn ta chết, ta sẽ chịuchết. Còn các ngươi nếu vì ta căng thẳng với Ngụy vương, ta sẽ chếtkhông nhắm mắt, không chỉ ta, đến vợ chồng Ôn hầu cũng vậy.”

“Nhưng, nếu Ngụy vươngthật sự muốn giết ngài thì sao? Chúng tôi nghe nói sau khi ngài từ Giang Đông trở về, bị ông ấy giam lại.” Bồ Lông có chút nóng nảy.

Ta lắc đầu: “Nếu ông ấymuốn giết ta, đã giết ở Lạc Dương rồi, sao có thể để ta tự do chạy tớiHán Trung? Với lại, ông ấy chỉ cấm túc ta, không phải bỏ tù. Bồ Lông,quan hệ giữa ta và Ngụy vương không phải tình vua tôi bình thường, chúng ta là người thân. Ông ấy đang giận ta, giận ta không biết yêu quý bảnthân, thiếu chút chết ở Giang Đông, cho nên muốn dạy cho ta một bài họcvà trừng phạt. Với lại, hành động của ta đã vi phạm quốc pháp, cũng nênchịu phạt, nếu không, Ngụy vương làm sao ăn nói được với các thần tửkhác.”

Bồ Lông có chút bán tín bán nghi: “Thật vậy sao?”

Ta khẳng định gật đầu: “Tin ta đi, giống như trước đây vậy.”

Bồ Lông cười: “Vâng, ân công.”

Đẩy Bồ Lông đi rồi, tatiếp tục ngẩn người trước mộ, Lữ Bố và Liên Đồng ôm nhau qua đời, ánhmắt thỏa mãn của Liên Đồng thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt ta, cóthể chết trong lòng người yêu, cảm giác ấy hẳn rất hạnh phúc! Ta có phúc khí đó không? Đột nhiên cảm giác trên người rất lạnh, Gia Cát Lượng bày ra mưu kế, ta không điều tra rõ đã nhảy vào, cũng may Tào Tháo ân sủngta, có thể thoát được; còn vòng tay của Tôn Sách lại ngập tràn dịu dàngvà nuông chiều, nhưng sự dịu dàng này ta lại không thể cảm thụ, bởi vìnó khiến ta áy náy, tự trách, thống khổ. Ôi, tự oán hối tiếc nửa ngày,lại đứng trước mộ đốt ba nén hương thơm, Ôn hầu, tha thứ cho Vân Như,chắc ngươi đã biết Vân Như là nữ, Vân Như sẽ coi con của hai người nhưcon mình, sẽ dốc toàn lực giúp cuộc đời nó được hạnh phúc mỹ mãn.

Lại ngồi yên thêm mộtcanh giờ trước mộ, sắp tới hoàng hôn, ta mệt mỏi đứng dậy trở về quândoanh. Lữ Bố chết, ta không còn nơi ẩn náu, chỗ khác lại không dám đi,thật sự phải về Lạc Dương sao? Nói thật, ta cũng không cho rằng Tào Tháo sẽ tha cho ta dễ dàng, những kẻ chống đối trên triều cũng không vui vẻkhi nhìn thấy cái mặt lạnh của ta, ta càng không muốn gặp bọn họ, ta nên đi đâu đây?

Còn chưa về tới doanh,lão gia nhân của Lữ Bố đã chạy ra đón: “Công Tử, Đổng Chiêu Đổng đạinhân và Tư Mã Ý Tư Mã đại nhân tới doanh địa, nói phụng lệnh Ngụy vươngtới tìm ngài.”

Tào Tháo phái Tư Mã Ý vàĐổng Chiêu tới tìm ta? Một kẻ âm thầm hại ta, một kẻ cùng Tuân Úc thuộcphái trung thần của Hán thất, hai người kia sợ là tới bắt ta. Dừng bướcnghĩ một chút: “Bọn họ dẫn theo bao nhiêu người?” Nếu quả thật là bắtta, sẽ không ít người, ta dứt khoát chạy rồi tính.

“Không nhiều lắm, hơn mười người người hầu cận.”

Ồ, từng đó người khôngthể bắt được ta, chẳng lẽ Tào Tháo có thâm ý khác? Suy nghĩ một chút, ta đi về nơi đóng quân: “Ta đi gặp họ. Ngươi trở về báo mọi người, chuẩnbị khởi hành, muốn về Hán Trung hay ở lại Cửu Tuyền tùy mọi người, takhông quản.”

Vào trong lều, thấy ĐổngChiêu đang đi qua đi lại, Tư Mã Ý nhắm mắt ngồi, mười mấy binh sĩ đúngxung quanh. Thấy ta tiến vào, một cỗ sát khí bùng lên. Ta ung dung cườilạnh, từng này người muốn giữ ta lại, còn thiếu một chút. Bất động thanh sắc ngồi xuống chủ vị, ta mới thản nhiên nói: “Hai vị đại nhân khổ cựcrồi, đi đường xa quá.”

Đổng Chiêu ngơ ngác nhìnta ngồi xuống, nghe ta nói xong mới kịp phản ứng: “À?! Không khổ cực,không khổ cực.” Hắn thoáng nhìn Tư Mã Ý vừa mở mắt, cười nói: “Chúng taphục hoàng lệnh mà đến.”

Sau khi Tư Mã Ý mở mắt,liền ra hiệu, cho bốn binh sĩ đứng gần cửa để bảo vệ, rồi mới đứng lênđánh giá ta một phen: “Triệu đại nhân, chúng ta phụng mệnh đến truyềnmật lệnh của Ngụy vương, xin đại nhân tiếp lệnh.”

Đổng Chiêu cười khổ mộtcái, chắc không hài lòng lắm với thái độ của Tư Mã Ý. Hắn lấy ra một cái bao từ trong ngực đặt lên thư án trước người ta: “Triệu đại nhân, đâychính là mật lệnh của Ngụy vương. Ngụy vương có lệnh, để ngài tự đọc mật lệnh.”

Tư Mã Ý bổ sung: “Ngụyvương có lệnh, bảo ngài y lệnh mà làm. Triệu đại nhân cũng đừng tráilệnh, tránh mọi người đều khó xử.”

Ồ? Ta cười lạnh mộttiếng, chỉ bằng các ngươi cũng muốn làm khó ta? Nghi ngờ cầm cái bao xem kỹ một chút, bao được phong kín. Dùng kiếm mở miệng bao, bên trong cóhai mệnh lệnh, dùng thái độ không để ý xem nội dung xong, lập tức choáng váng, không tin vào mắt mình, ta lại đọc lần nữa.

Biểu tình kinh ngạc củata tất nhiên rơi vào mắt Tư Mã Ý và Đổng Chiêu, Tư Mã Ý cười lạnh mộttiếng, nắm chặt đoản kích trong tay, còn Đổng Chiêu lắc đầu thở dài:“Triệu đại nhân mấy năm nay cũng lập được không ít công lao hãn mã,nhưng Ngụy vương cũng có đủ ơn dầy với ngài, nếu đổi thành người khácphạm sai lầm như đại nhân, nào còn giữ được mạng? Đến gia quyến cũngchịu liên lụy đấy!”

Khóe miệng ta từ từ lanra nụ cười, ngẩng đầu chậm rãi đảo qua khuôn mặt của từng người tronglều, ánh mắt bọn họ lập tức trở nên khẩn trương, Tư Mã Ý tiến lên từngbước. Ta nhẹ nhàng lắc lắc tờ giấy trong tay, cười cười nói với ĐổngChiêu: “Đại nhân nói đúng, Ngụy vương đúng là có ơn dày với Triệu Như,nếu còn trái mệnh lệnh, quả thật không phải người. Như vậy đi, hôm naytrời đã tối, sáng mai chúng ta khởi hành nhé? Tư Mã đại nhân còn phải đi đường xa, cũng nên nghỉ ngơi sớm.”

Đổng Chiêu và Tư Mã Ýnhìn nhau, đều có chút mê mang. Ta đi tới trước mặt hai người, đưa mộttờ giấy cho Đổng Chiêu, lại đem tờ kia cho Tư Mã Ý: “Liêu Tây địa vựcphức tạp, tộc người hỗn hợp, ngoại tộc khó quản thúc, lại có họ Công Tôn ở Liêu Đông như hổ rình mồi, Ngụy vương bảo đại nhân tới đó, đúng làcoi trọng khả năng trị quốc của đại nhân. Mong đại nhân đừng cô phụ tínnhiệm và trọng dụng của Ngụy vương. Điền Thái thú có kinh nghiệm với nơi này, đại nhân tới nơi cũng phải học hỏi thêm ông ấy nữa.”

Phong bao của Tào Tháocất hai đạo mệnh lệnh, một cho ta, một bảo ta chuyển cho Tư Mã Ý, phonghắn làm thái thú Liêu Tây, đóng tại Liễu thành. Điền Trù được điều làmUng châu mục, tới Trường An nhậm chức. Còn ta được gia phong làm Phụquốc tướng quân, chức quan lên tam phẩm, trong đó còn nói sau khi tanhận lệnh phải về Lạc Dương. Tào Tháo ngoài dự đoán của mọi người khôngphạt ngược lại thưởng thêm, chính là nguyên nhân ta ngẩn người.

Tư Mã Ý xem xong mệnhlệnh trong tay, mặt đang trắng biến thành màu xanh, gân xanh hiện lêntrên tay, dĩ nhiên đang cố sức khống chế cảm xúc của mình. Còn ĐổngChiêu sau khi xem xong mệnh lệnh Tào Tháo gửi cho ta, huyết sắc trên mặt cũng không còn, hắn há mồm, nhìn Tư Mã Ý, ngoài cười trong không cườiđưa trả mệnh lệnh cho ta: “Ha ha, chúc mừng Triệu đại nhân. Chúng ta tất nhiên nghe theo đại nhân an bài, ngày mai sẽ khởi hành.”

Ta lướt qua Tư Mã Ý đi ra ngoài lều, binh sĩ gác cửa lều nhìn thấy Tư Mã Ý mặt như tro tàn, liềnné qua một bên. Ta cười cười: “Dọc đường các ngươi cũng khổ cực, nơi này gió lớn, không cần canh giữ ở cửa, tránh bị cảm lạnh. Ta sẽ cho ngườidựng cho các ngươi một căn lều, đi uống chút rượu ấm rồi nghỉ ngơi sớmđi, ngày mai phải đi tiếp rồi!” Mấy binh sĩ kia được ta quan tâm nhưvậy, ngây ngốc nhìn ta nhấc cửa lều mà ra.

Bỏ lại đám người còn đang ngẩn ngơ, ta dặn người chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, rồi lấy ngựa chạy rangoài, ta cần yên tĩnh một chút. Mệnh lệnh bất ngờ của Tào Tháo khiến ta như nằm mộng, không phạt lại thưởng có hai khả năng, một là khiến tayên lòng, lừa ta trở về rồi tính sổ; hai là thưởng thật, chiến sự HánTrung thắng lợi khiến ta được Tào Tháo tha thứ, ban cho đặc ân này, theo địa vị của Chiến thần, phong thưởng một chức quan tam phẩm cũng khônglớn. Tào Tháo rốt cuộc nghĩ thế nào? Nếu quả thật tha thứ cho ta, vì sao để Tư Mã Ý và Đổng Chiêu đến? Nếu gạt ta, cũng không nên để hai kẻ rõràng có địch ý với ta đến đây chứ! Gió phương bắc lạnh lẽo khiến tanhanh chóng bình tĩnh lại, Tư Mã Ý rõ ràng bị Tào Tháo điều đi quản lýLiêu Tây, tại sao phải bắt hắn luẩn quẩn tới đây gặp ta? Còn bảo ta đemnhâm mệnh đưa hắn? Nếu không phải gạt ta hoặc đúng là gạt ta về LạcDương, hành động này của Tào Tháo lộ ra vẻ kỳ quái không bình thường.

Ta nghĩ tới nghĩ lui,giải thích duy nhất chính là, Tào Tháo cũng biết Tư Mã Ý là chủ mưu âmthầm hại ta, cho nên ông ấy dùng phương pháp này nói cho ta biết, địchnhân của ngươi ta để ngươi xử lý, ngươi cứ yên tâm trở về. Tào Tháo đồng thời cho ta biết, ông ấy vẫn rất coi trọng năng lực của Tư Mã Ý, vẫnmuốn cho Tư Mã Ý cơ hội, cho nên không trừng phạt hắn, ngươi cũng đừngtính toán chi li. Mà Tư Mã Ý là người vô cùng thông minh, hắn nhất địnhcó thể hiểu ý Tào Tháo. Đồng thời cho cả hai người đường sống, sau đócảnh cáo một phen, đó chính là hành vi của Tào Tháo.

Nghĩ thông suốt nguyênnhân Tư Mã Ý đến, Đổng Chiêu càng đơn giản, Tào Tháo cho hắn đến là muốn đánh gẫy ảo tưởng của Đổng Chiêu, để hắn đừng muốn chết ôm chặt lòngtrung với Hán thất không thả. Chuyện hoàng đế trốn khỏi Hứa Đô khiến Tào Tháo hạ quyết tâm thay Hán, cho nên hai năm qua, ông ấy đã cố ý vô tình ám chỉ với những thần tử vẫn còn ôm lấy Hán thất, để bọn họ thay đổiquan niệm. Đổng Chiêu là phần tử trung thành đến chết, tuy hắn cũngtrung với Tào Tháo, nhưng thủy chung không muốn từ bỏ ảo tưởng với Hántriều, bởi vậy hắn vẫn rất hận ta dốc sức chủ trưowng đưa Tào Tháo ngồilên ngôi cao, cho rằng nếu Tào Tháo cướp ngôi, ta chính là thủ phạm đầusỏ. Lần này Tào Tháo cho hắn tới là muốn cảnh cáo hắn, nếu hắn còn khăng khăng một mực, Tào Tháo sẽ không dễ dàng buông tha. Đổng Chiêu đángthương, hắn nhất định cao hứng phấn chấn tới truyền lệnh, hắn còn tưởngTào Tháo là kêu ta tự sát, sợ hắn đã vô cùng thất vọng. Đương nhiên, Tào Tháo cũng ám chỉ với ta, bảo ta nắm lấy cơ hội hòa hảo với những ngườinày, ít nhất khiến quan hệ tốt hơn, đồng thời mượn tài ăn nói của ta đểkhuyên nhủ Đổng Chiêu, đừng tiếp tục kiên trì nữa, dù sao Đổng Chiêutừng lập công lớn với Tào Tháo, lúc trước nếu không có hắn tình nguyện,Tào Tháo không nhất định có thể nói chuyện được với Hoàng đế, cũng không thể dùng thiên tử hiệu lệnh chư hầu trong mấy năm qua, hiện giờ nghĩlại, dùng thiên tử hiệu lệnh chư hầu đối với chúng ta thật sự lợi nhiềuhơn hại.

Nghĩ thông suốt rồi, tacó chút cảm khái, Tào Tháo đúng là bá chủ trời sinh, kiểu sắp xếp nàyđổi thành Tôn Sách, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra nhiều cái lắt léonhư thế, đây chính là điểm khác nhau giữa hào kiệt và bá chủ. Chậm rãiquay ngựa trở lại nơi đóng quân, Tư Mã Ý tức giận đến cơm chiều cũngkhông ăn chắc đã nằm xuống minh tư khổ tưởng nguyên do thất bại, cònĐổng Chiêu ngồi trong lều của mình ngẩn người. Nếu Tào Tháo bảo takhuyên hắn, vậy ta sẽ cố sức tận tâm.

Mang theo một hũ rượu, ta đi vào lều của Đổng Chiêu. Đổng Chiêu thấy ta vào, thân thể không hềđộng, sắc mặt rất khó nhìn, hắn chắc cũng đã hiểu dụng tâm của Tào Tháo. Đặt rượu trước mặt hắn, ta thở dài: “Đại nhân, tuy nói mượn rượu giảisầu càng sầu thêm, nhưng say một trận lại giải thiên sầu. Uống hết bầurượu này, ngày mai tỉnh lại, chuyện cũ như mây khói, đều đã quên hết.”

Đổng Chiêu nhìn bầu rượu, vẫn không nhúc nhích thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn ta một cái: “Quên?Quên thế nào? Triệu Như, vì cái gì? Các ngươi vì sao nhất định phải épNgụy vương đi vào con đường vạn kiếp bất phục. Nghịch thần, cướp ngôi,nghe nổi không?”

“Ép? Cũng phải. Đổng đạinhân, Triệu Như thừa nhận có lòng lấy Ngụy thay Hán, nhưng ép Ngụy vương hạ quyết tâm không phải là ta, mà là hoàng đế ông nguyện trung thành,là cái người tên Lưu Hiệp không hiểu chuyện kia.”

Ánh mắt Đổng Chiêu lậptức trở nên kích động: “Ngươi nói bậy. Nếu không phải các ngươi ở trướcmặt Ngụy vương khuyến khích, Ngụy vương căn bản không có lòng phảnloạn.”

Ngược lại với cơn kíchđộng của hắn, ta rất tỉnh táo cầm bầu rượu rót cho hắn một chén: “Đạinhân, quan hệ giữa Ngụy vương và Hoàng đế sao lại thành thế này, ônghiểu rõ hơn ta nhiều. Nếu không phải Hoàng đế và Đổng Thừa đám người ngu dốt mấy lần đâm sau lưng Ngụy vương, Ngụy vương sẽ thất vọng với Hoàngđế sao? Sẽ vì tự bảo vệ mình mà không thể không dùng thủ đoạn trấn ápphản nghịch sao? Đại nhân, ngài và Văn Nhược giống nhau, đều khát vọngNgụy vương có thể thật lòng với Hán thất, có thể chấn hưng Đại Hán, cóthể trở thành công thần một đời. Ngụy vương ban đầu cũng muốn làm Chucông, cũng muốn làm Hoắc Quang đại tướng quân, nhưng, Hoàng đế khôngphải Chu Thành vương, cũng không phải Tuyên đế, người không dung hạ được Ngụy vương!”

Đổng Chiêu yên lặng ngheta nói, hắn vẫn đi theo bên cạnh Tào Tháo, hiểu rõ mấy lần đám ngườiHoàng đế ám hại Tào Tháo, hắn và Tuân Úc giống nhau, vừa thống hận đámngười Đổng Thừa, cũng ảo tưởng Tào Tháo có thể nhịn xuống ác khí, vẫnlàm một trung thần. Đợi ta nói xong, hắn bưng chén rượu một hơi uốngsạch: “Chiêu rất hận, rất hận, hận chính mình không có lực xoay chuyểncàn khôn.”

Bi phẫn của hắn khiến tathan tiếc, ta có thể hiểu bọn họ, lý tưởng cuộc đời theo đuổi lại chỉ là một ảo ảnh, nỗi thống khổ khi ảo tưởng vỡ tan đúng là rất khó chịu:“Nếu hận một người có thể giúp đại nhân buông xuôi, không cưỡng cầu vớiNgụy vương nữa, ông hận Triệu Như đi, đem tất cả tội lỗi đỏ lên ngườiTriệu Như là được. Nhưng mà, Triệu Như khuyên đại nhân giữ sâu những lời này trong lòng, đừng cố chấp nữa. Chắc đại nhân cũng hiểu dụng tâm củaNgụy vương khi cho ông tới tìm ta, Triệu Như không nói nữa. Ta chỉ xinkhuyên đại nhân một câu: chúng ta đọc đủ loại sách thánh hiền, kế sáchtrị quốc, phí hết tâm tư theo đuổi không phải là phồn vinh và trường tồn của một dòng họ, mà là an bình và phồn vinh của dân chúng trong thiênhạ. Sau này nên đi đâu, xin đại nhân nghĩ lại, Triệu Như cáo lui.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Tư Mã Ý ngay cả chào hỏi cũng không có, mang theo người của hắn đi LiêuTây. Ta thì thành thật theo Đổng Chiêu trở về Lạc Dương. Sau khi về tới, ta tự giác cấm túc, ngoài cửa không có binh sĩ coi chừng, ta cũng không gặp bất cứ kẻ nào, không ra cổng trước, không bước cổng sau, cùng lắmtới nhà ca ca ở nửa ngày, trêu chọc tiểu chất nhi, dạy Cầm nhi đánh đànchơi cờ, hoàn toàn buông lỏng mình ở nhà nghỉ ngơi. Để tiện việc qua lại nhà Vân ca ca, ta dứt khoát đem chỗ hốc tường đào năm ngoái để chạytrốn mở ra luôn, làm một cái cổng vòm thông hoa viên nhà Vân ca ca vớinhà ta. Chơi đùa với hài tử là chuyện ta thích nhất, tiếng cười của haiđứa trẻ khiến tâm trạng ta cũng vui vẻ hơn, nhìn Triệu Phác nắm góc áoVân ca ca chơi bịt mắt bắt dê, ta giống như trở lại ngày xưa, lúc ấy, ta cũng nắm lấy vạt áo Vân ca ca chạy khắp nơi. Bao nhiêu năm không đượchưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình thế này rồi.

Vân ca ca ban đầu còn lolắng cho ta, huynh ấy cho ta biết, Tào Tháo sau khi được báo ta đã trởvề, chỉ ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì. Kiểu không tỏ bất cứ thái độgì của ông ấy khiến ca ca vô cùng lo lắng. Ta cười an ủi ca ca, việc đãđến nước này, chuyện đau đầu cứ để Tào Tháo làm, nếu ông ấy muốn giếtta, cũng sẽ không gọi ta về, kêu ta trở về, vậy chỉ có trừng phạt, không cần tính mạng. Với lại, sau khi chân tướng của Chiến thần bị vạch trần, Tào Tháo không thể không lo nghĩ nhiều hơn, dù sao, linh hồn của quânđội cũng không phải nhân vật tùy tiện có thể xử trí. Đồng ý với phântích của ta, Vân ca ca cũng an tâm hơn nhiều.

Thời gian đó, ta còn mắng cho Tào Xung một trận, vốn hắn nằm trong danh sách người không tiếp của ta, phải biết tình cảnh của ta hiện giờ có chút khó xử, quan hệ giữahắn với ta nếu bị công khai, với hắn mà nói, không biết là tốt hay xấu,đặc biệt là phản ứng của Tào Tháo. Ta không muốn khiến Tào Tháo lại sinh nghi, cũng không muốn khi thật sự xảy ra chuyện lại liên lụy tới hắn,bởi vậy ngăn hắn ở ngoài cửa. Nhưng tiểu tử này lại thông đồng với Triệu Cầm đi theo cửa thông ở hoa viên vào được, ta giận hắn không biết điều, chán nản bản thân dạy con không đúng, cho nên không chút khách sáo mắng hắn một hồi, đợi hắn bị ta mắng tới tỉnh lại, mới chảy nước mắt camđoan rời đi.

Người khác không gặp,nhưng Điển Vi bọn họ ta vẫn phải gặp, cửa nhà ta không mở, nhưng cửa nhà Vân ca ca rộng mở, mà nhiệm vụ tiễu phỉ của Thái Sử Từ cuối cùng cũngkết thúc, thành Lạc Dương lại tụ tập mấy vị huynh trưởng, thêm Tuân Duthường xuyên “nghênh ngang” chạy tới nhà Vân ca ca, bởi vậy, ta không hề tịch mịch. Mọi người biết ta “nhỏ mọn”, lại thương tâm cái chết của LữBố, bởi vậy đều không đề cập tới chiến sự ở Hán Trung, chỉ nói chuyệngia đình, nói mấy tin đồn thú vị bên ngoài, nói tới chuyện Tào Tháo sắpxếp cho Tư Mã Ý, mọi người đều cười lớn. Quách Gia nói với ta, không chỉ có Tư Mã Ý, Tào Tháo cũng đã đưa Tào Phi tới U châu, Tào Phi cũng cónăng lực, có hắn trấn thủ Dịch Kinh, Tào Chương trấn thủ Nghiệp thành,địa bàn phía bắc Hoàng Hà không cần lo nữa. Sắp xếp rất tốt, mấy ngườichúng ta liếc mắt đã nhận ra dụng tâm của Tào Tháo.

Tào Chương sau khi cùngVân ca ca xuất chinh, đối với huynh đệ chúng ta phục sát đất, lúc biếtta là Chiến thần, trước khi rời khỏi Lạc Dương, đặc biệt chạy tới nhàVân ca ca, xin Vân ca ca thay hắn nói muốn bái ta làm thầy. Nói đùa, một đứa con trai của Tào Tháo đã là nghĩa tử của ta, lại nhận thêm một đệtử, ta sẽ không được thanh nhàn. Ta không đồng ý thỉnh cầu của TàoChương, nhưng tinh tế viết một bộ thương pháp cho hắn, âm thầm cho hắnbiết, có gì không biết cứ hỏi Vân ca ca, dù sao cũng cùng hiệu quả. Talại để Vân ca ca nói cho hắn biết rất nhiều phương pháp để học hỏi võnghệ của Từ Thứ, Tào Chương cảm động rơi nước mắt đi Nghiệp thành.

Có Tào Chương lấy lễ đệtử đối với chúng ta canh giữ Ký châu, Tào Phi dù có tâm tư, cũng khôngdám có chủ ý ở U châu đánh Lạc Dương, hắn có nghĩ ra ý tưởng hồ đồ nàođi nữa, cũng chỉ có thể ở U châu tận tâm tận lực vì cha mình mà cai trị, cũng phục vụ cho thế tử của Ngụy vương sau này. Nếu hắn thật có suynghĩ gian dối, có Tôn Thiệu và Tào Chương cũng đủ cho hắn ăn khổ rồi.Tào Phi cũng rất thông minh, Tư Mã Ý càng thông minh, chúng ta nhìn rađược dụng tâm của Tào Tháo, bọn họ cũng có thể nhìn ra. Chỉ sợ không chỉ chúng ta, đại đa số người có tâm đều nhìn ra, bọn họ cũng nên suy nghĩsau này phải làm thế nào.

Đối với Từ Thứ, ta vẫncanh cánh trong lòng, tuy ta không nói chuyện ngày đó cho các huynhtrưởng nghe, nhưng chuyện hôm đó như cây kim, lúc nào cũng đâm vào lòngkhiến ta đau đớn. Hơn nữa, sâu trong nội tâm cảm thấy có lỗi với cáichết của Từ mẫu, ta trước mặt các huynh trưởng nói về chuyện của Từ Thứ, bao gồm cả Quách Gia bọn họ hưng phấn theo ta thảo luận nước cờ cao tay của Tào Tháo. Quách Gia bọn họ không chú ý, nhưng có người chú ý, loạitâm trạng này vẫn tiếp tục cho tới một ngày Điển Vi chạy tới kéo ta đóng cửa nói chuyện.

Điển Vi nói cho ta biết,Từ Thứ ở Nghiệp thành rất ổn, luôn lo lắng cho ta, sau khi biết ta không sao, cũng rất vui vẻ. Đối với thần sắc vẫn lãnh đạm của ta, Điển Vi rất nghiêm túc nói: “Chuyện Nguyên Trực mắng ngươi, ta biết từ đầu tớicuối, ta cũng vì vậy mắng hắn rồi, nhưng ngươi biết dụng tâm của hắnkhông?”

Ta vẫn lộ vẻ sầu thảm, nghe vậy chỉ lắc đầu.

“Hắn là vì muốn tốt chongươi, mọi người chúng ta đều cảm thấy ngươi thật sự không thích hợp làm quan, trước mắt lại bị kéo vào vòng tranh đấu người thừa kế của chủcông, minh tranh ám đấu sẽ tạo ra nhiều kẻ địch, đừng nói loại người như ngươi không bao giờ để ý. Tuy rằng ngươi đặc biệt, nhưng nếu cứ tiếptục, cũng có thể lâm vào đường chết không có chỗ chôn, bởi vậy ngươi tìm cơ hội trốn đi là tốt nhất. Nhưng tính tình của ngươi chúng ta biết,luôn trọng tình trọng nghĩa, vì không muốn liên lụy chúng ta, nhất địnhsẽ liều chết tình nguyện đắc tội với mọi người, tình nguyện chết cũngkhông từ bỏ tìm kiếm lợi ích cho chúng ta. Mà lúc ấy chủ công đối vớingươi như thế, chúng ta thật sự sợ chủ công gây bất lợi cho ngươi, vìvậy Nguyên Trực mới nghĩ ra chủ ý này, dùng lời nói tuyệt tình ép ngươichạy trốn. Hắn cho rằng, chỉ cần ngươi không còn ý nghĩ sợ liên lụychúng ta, lại âm thầm dùng lời nói thức tỉnh, ngươi có thể bỏ lại mọithứ mà trốn đi. Sự thật chứng minh, hắn làm đúng. Nhưng mà, dụng tâmmuốn ngươi vĩnh viễn rời xa chốn thị phi này lại không đạt được, ngươilại chạy tới Hán Trung, lại làm lộ thân phận Chiến thần, ôi, thế này,…”Hắn lắc đầu, không nói.

Nghe Điển Vi nói xong,trong lòng ta lập tức sáng lên, theo con người Từ Thứ, giải thích nhưvậy mới đúng là dụng tâm của Từ Thứ, hắn lại vì ta mà biến thành ngườixấu, cẩn thận nghĩ đến cùng cũng đúng, lời kia nếu không phải do hắnnói, mà do Quách Gia hoặc Bàng Thống nói, ta căn bản không bị đả kích,ngược lại lập tức sẽ nhìn thấu. Mà Từ Thứ tình nguyện chịu để ta nghĩsai, tình nguyện đeo trên lưng cái danh vô tình vô nghĩa để các huynh đệ mắng, chính vì bức ta chạy trốn, mà ta lại hiểu lầm hắn. Từ tứ ca củata, ngươi quá lo lắng rồi, cũng không nghĩ tới, lỡ bị Tào Tháo hiểu radụng tâm của hắn, lỡ Tào Tháo tức giận ta trốn đi, hắn cũng sẽ chịu liên lụy rất lớn!

Điển Vi giúp Từ Thứ giảithích xong, lại do dự nói với ta, Từ Thứ làm đúng, ngươi có thể từ quanthì từ quan đi, mọi người chúng ta không tệ, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, suy nghĩ cho chúng ta. Hắn còn khuyên ta, ngươi cũng lớn rồi, biết ngươi nhìn cao, nhưng dù gì cũng phải thành gia, cứ tiếp tục nhưvậy không được. Cuối cùng còn nói, chỗ chủ công có một số việc khôngtiện nói, bảo ta suy nghĩ cho kỹ, làm việc không cần vội vàng ra quyếtđịnh. Ha ha, xem ra, ta bị Tào Tháo cấm cửa hai tháng, đã dọa tới ĐiểnVi.

Cho tới bây giờ không hềnghĩ Điển Vi lại có mặt cẩn thận như vậy, nghĩ tới hắn ngày ngày luẩnquẩn ngoài cửa phủ, nghĩ đến Từ Thứ ép buộc mình mang mặt lạnh trước mặt ta, trong lòng lại đau muốn chết, nghĩ tới Quách Gia kéo thân thể bệnhtật tới tửu lâu khuyên ta trốn đi, nghĩ đến Bàng Thống vừa gặp đã đánhta một quyền, trong mắt lo lắng không nói nên lời, nghĩ đến Cam Ninhmiệng lớn uống rượu, chửi ầm lên, bộ dáng hận không thể lập tức tớiGiang Đông tìm ta, nghĩ đến Thái Sử Từ lặng lẽ lo lắng cho ta, mượn danh nghĩa tiễu phỉ ra ngoài tìm tin tức của ta, còn có Trương Liêu khôngngừng liên hệ với Cao Thuận, bảo hắn giúp đỡ tìm tin tức. Những huynhtrưởng đó đều vì ta chịu không ít khổ, ta cảm động muốn khóc, khôngriêng gì bọn họ, còn có mọi người quan tâm tới ta nhiều như vậy, vì phần quan tâm này của mọi người, ta chịu khổ hơn nữa cũng không sợ.

Ta đóng cửa không tiếpkhách, Tào Tháo không lên tiếng không trách mắng, tất cả đều khiến người ta nghi ngờ, mọi người đều biết triều đình yên tĩnh đang cất dấu mộtdòng nước đục, một khi nó phá đất xông ra, rất khó nói có gặp phải taihọa ngập đầu hay không. Ta cũng không biết, nhưng ta chỉ có thể kiênnhẫn chờ đợi, không muốn chọc tức Tào Tháo, bởi vì ta biết, ta liên tiếp phạm lỗi đã chạm tới giới hạn của ông ấy, nhiều lần hành động bằng mặtmà không bằng lòng Tào Tháo đều dễ dàng tha thứ, nhưng chưa chắc ông ấycó thể tiếp tục nhẫn nhịn. Lần này chiến sự ở Hán Trung, Lữ Bố chết nóicho cùng cũng có quan hệ tới ta, nếu lúc trước ta giết Lưu Bị, tất cảnhững chuyện này có lẽ không xảy ra. Mạch nước ngầm tiếp tục chảy, TàoTháo vẫn không nói một lời, Phụ quốc tướng quân là ta vẫn không thượngtriều, không mở cửa gặp khách, mọi người đành tiếp tục đoán. Tình hìnhnày kéo dài hai tháng mới bị một lần Tào Tháo bất ngờ viếng thăm mà phávỡ.