Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 239: Hào kiệt bi ca



Rời khỏi Lược Dương, ta tới Tự thành, LữBố và Tào Hưu trú đóng ở đây. Tự thành tuy nhỏ bằng một nửa Lược Dương,nhưng nằm ở vị trí xung yếu chiến lược giữa Lược Dương và quan ải ĐịnhQuân Sơn, vạn không thể mất, cho nên, sau khi Thục quân tới, Tào Hưuliền đóng ở Tự thành. Lúc ta đến là vừa qua nửa đêm, nói thế nào cũng là đào phạm, ít nhiều vẫn phải kiêng kỵ, với lại, thời kỳ phi thường, đành bỏ qua khái niệm thời gian. Xa xa thấy tường thành Tự thành, đuốc rựcsáng, cơ hồ chiếu sáng nửa bầu trời, bên ngoài thành cũng không có quânđịch, trạng thái khẩn trương như vậy, nhìn thế nào cũng có dấu hiệu xấu.

Nhìn cửa thành có quânđội đang tập hợp, trong nháy mắt ta thấy nghẹn họng, quá nửa đêm, đây là muốn làm gì? Nếu là tập kích doanh trại địch hoặc xuất quân, vì saotướng lĩnh và binh sĩ đều sắc mặt âm trầm, giống như xảy ra đại sự gìvậy. sự xuất hiện của ta khiến binh sĩ bên ngoài một phen xáo động, mấyđầu lĩnh lên tiếng hỏi thăm: “Chiến sự ở tiền phương thế nào?”

Ý?! Chiến sự ở tiềnphương? Ồ, bọn họ tưởng ta là trinh sát, mang theo một bụng nghi ngờ lolắng, ta lợi dụng hiểu lầm của bọn họ chạy thẳng vào cửa thành: “Tránhra, tránh ra.”

Tào Hưu đứng ở gần cừathành mặt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào đội quân, hai tay nắm chặt yên ngựa lộ ra sự lo lắng và khẩn trương của hắn, đám quan viên đang vây lấy bên cạnh hắn, thấy ta chạy tới lập tức xông đến: “Nói mau, phía trước thếnào?”

Ta mặc kệ bọn họ, ánh mắt quét một vòng, chiến mã màu đỏ thẫm đập vào mắt ta, tuy không thấyngười, ta vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy tới trước mặt Tào Hưu: “Tử Liệt, các ngươi đang làm gì vậy? Ôn hầu đâu rồi?”

Vốn đang vẻ mặt lo lắng,thấy ta không tuân quy củ, Tào Hưu vốn định phát hỏa, nghe xong ta nói,lại nhìn rõ ta, choáng váng một hồi mới nói ra lời: “Ngài, ngài, ngài là Triệu tiên sinh? Sao ngài lại tới đây được? Không phải nói…”

Ta vội lắm rồi: “Nóithừa? Chuyện của ta nói sau, trước tiên nói xem đang có chuyện gì vậy?Chủ công không phải có lệnh các ngươi cố thủ không được ra ngoài sao?”

Ta quýnh lên, Tào Hưu mới từ kinh ngạc tỉnh táo lại. Hắn lập tức trả lời: “Tên nhi tử hỗn đản của ta tự chủ trương tập kích doanh trại địch, Ôn hầu và phu nhân không yên tâm liền theo sau tiếp ứng, nhưng quân sĩ trở về nói họ đang bị Thụcquân vây khốn trong hà cốc, đang nóng lòng đợi chúng ta cứu viện.”

Lòng ta trầm xuống, vộivã kêu lên: “Đem bản đồ địa hình cho ta xem.” Tâm trạng vừa nhẹ nhõm một chút lại trở nên trầm trọng. Đoạt lấy bản đồ trong tay tòng quân, tamột mặt vội vàng tìm kiếm vị trí hà cốc kia, một mặt hỏi Tào Hưu: “Lỗinhi xuất phát lúc nào? Lần cuối trinh sát trở về là lúc nào? Cách nơinày có xa không? Ôn hầu đi thế nào? Vì sao không mang theo Xích Thố?”

Tào Hưu vừa chỉ chỗ chota vừa trả lời: “Tào Lỗi vào giờ Dậu xuất quân, Ôn hầu đi sau một canhgiờ, tin báo lần đầu vào đầu giờ Sửu, trinh sát báo về vào giữa giờ Sửu. Xích Thố đã già, Ôn hầu không cưỡi nó ra chiến trường nữa, nhưng hômnay nó giống như phát hiện gì đó, không ngừng ầm ỹ, ta thả nó ra, nóliền luôn ở bên cạnh muốn thúc giục gì đó.”

Hiện đã đầu giờ Dần, ướcchừng gần một canh giờ trôi qua, đại quân muốn đuổi tới hà cốc, cũngphải mất ít nhất nửa canh giờ, nếu như Tào Lỗi và Lữ Bố thật sự bị phụckích ở hà cốc, ba canh giờ đã qua, làm gì cũng đã muộn. Nhưng bị ý thứcchi phối, ta định cho Tào Hưu lập tức phát binh, đuổi được lúc nào haylúc ấy, Lữ Bố mạnh mẽ như thế, nói không chừng có thể kiên trì đến lúcchúng ta tới. Vừa đứng lên, ta lại cảm thấy có chuyện gì chưa nghĩ tới,cảm giác bất an càng nặng hơn.

Vừa lên ngựa, ta vừa dặnTào Hưu: “Thời gian qua đã lâu, phải lập tức tới giúp mới được. Đúngrồi, phòng thủ trong thành phải tăng cường, đại quân xuất ra, phải đềphòng địch tập kích bất ngờ, nói cho bọn họ biết, không phải ngươi tựmình quay lại, đội quân nào cũng không được cho vào.”

Tào Hưu một mặt dựa theolời ta dặn dò bên dưới, một mặt lo lắng nói: “Hà cốc kia bãi đá ngổnngang, địa hình phức tạp, ta luôn tự hỏi vì sao Thục quân chọn đường đólàm lộ tuyến lui binh, Khương thái thú cũng nhắc nhở chúng ta đừng xuấtquân, đề phòng quân địch mai phục, nhưng Lỗi nhi không nghe, ép buộcxuất quân.”

Hà cốc bãi đá ngổn ngang? Địa hình phức tạp? Ta trong lòng cả kinh, đột nhiên nghĩ ra cảm giácvừa rồi là cái gì: “Tử Liệt, từ đây tới hà cốc, trên đường có chỗ nàođịa hình phức tạp bất lợi với kỵ binh hoặc đại quân không? Còn nữa, cửavào hà cốc kia có phải nhỏ hẹp không?”

Tào Hưu a một tiếng, lậptức kịp phản ứng: “Cửa vào không nhỏ, có thể đóng trú không ít binh mã.Trên đường đi có vài chỗ khá hẹp. Tiên sinh, có phải ngài nghi ngờ Thụcquân mai phục dọc đường đánh viện quân không?”

Ta nghiêm túc gật đầu:“Lỗi nhi giờ Dậu xuất phát, khoảng cách giữa nơi này và hà cốc nếu hànhquân bí mật, cũng chỉ gần hai canh giờ, đi nhanh chỉ cần chưa tới mộtcanh giờ, nhưng lần hồi báo đầu tiên là giờ Sửu, trinh sát nửa canh giờsau trở về nói cùng một tin tức, nói cách khác, trong nửa canh giờ, tintức chiến đấu không biến hóa lớn, ngươi nghĩ lại xem, có phải không bình thường?”

Tào Hưu nhíu chặt lôngmày, hai tay run lên: “Tiên sinh nói, Thục quân sau khi bao vây Lỗi nhi, không toàn lực công kích, mà để lại thời gian cho chúng ta.”

“Không sai.” Ta đã khẳngđịnh ý nghĩ của mình, tuy tâm tình trầm trọng, nhưng dùng lý trí để phán đoán quan trọng hơn: “Tử Liệt, bên trong hà cốc nếu có nhiều đất đá,Thục quân không có ngựa chiến, nhưng chắc chắn cung tên rất đầy đủ, theo phán đoán bình thường, Lỗi nhi chỉ cần rơi vào vòng phục kích, dưới sựtấn công của tên và đá, trước tiên sẽ tổn thất quá nửa nhân mã, sao cóthể chống cự nửa canh giờ không có biến hóa? Hừ, Thục quân cũng khôngphải ngốc.”

Tào Hưu luống cuống:“Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Ôn hầu và phu nhân đang ở đó!”

“Cứu, nhất định phải cứu, nhưng cũng không thể tự hãm vào tử địa. Tử Liệt, như vậy đi, ta mangnăm ngàn kỵ binh đi theo đường lớn, ngươi mang đại quân chia hai đường,dọc theo hai bên đường lớn hành quân thật nhanh chóng. Ta phán đoán,Thục quân không chỉ muốn dụ chúng ta xuất quân để phục kích, còn muốnlợi dụng thất bại của quân ta để chiếm Tự thành, bởi vậy chúng sẽ maiphục không quá xa nơi này. Ngươi nhanh dẫn quân đi, thấy đại hỏa phónglên, liền từ hai hướng tấn công vào giữa, ta muốn phản vây.”

“Chỗ nào có đại hỏa?”

Ta cười lạnh: “Mệnh lệnhcho mỗi kỵ binh đi theo ta mang theo hai cây đuốc, lúc bộ binh của ngươi tới chiến trường, một người thắp hai cây, đánh lừa quân địch. Chỉ sợđịch nhân mai phục không chỉ một chỗ, bọn chúng liệu định chúng ta liềuchết cũng phải qua đó nghĩ cách cứu viện Ôn hầu.” Ta sắp xếp như vậy,đội ngũ không tới ba vạn người sẽ giống như hơn năm vạn, thanh thế đủ để Thục quân sợ hãi.

Sự thật chứng minh ta suy đoán không sai, đại quân đi tới cách Tự thành hơn hai mươi dặm, chúngta liền phát hiện phục binh Thục quân. Nếu tâm lý hoảng loạn, sẽ khôngphát hiện bọn chúng mai phục, nhưng ta để ý tìm kiếm, nên bị lộ khôngthể nghi ngờ. Ta không hành động ngay, mà dẫn kỵ binh tiếp tục đi, saukhi đi qua khu vực này, xem chừng hai đội quân bên cánh chắc đã tới nơi, chúng ta liền quay trở lại, đuốc trong tay ném loạn sang hai bên đường.

Cuối thu không khí tronglành, trời nóng vật khô, đuốc rơi xuống cỏ lập tức bùng lên. Căn bảnkhông đoán được chúng ta có thủ đoạn này, Thục quân hoảng sợ nhảy dựnglên, quân mai phục lập tức vỡ trận. Đối với kẻ địch, chúng ta không thểnương tay, với lại, cần tốc chiến tốc thắng, xuống tay càng vô tình, kết quả năm ngàn binh mã trong vòng vây của Thục quân đổi thành đuổi giếtmấy vạn quân mai phục. Đánh một hồi, Tào Hưu mang theo đại quân cũng tới nơi, hai mặt giáp công, rất nhanh khiến Thục quân vỡ trận chạy toánloạn, chúng ta theo sau truy kích, dù sao cũng phải chạy tới phía trước.

Lại đi thêm chừng ba mươi dặm, trên đường bắt đầu gặp Ngụy quân chạy về, thần thái mỏi mệt, thấychúng ta đều kêu cứu, xin chúng ta mau đi cứu người. Đang đi, Xích Thốvẫn luôn bất kể nguy hiểm chạy trước đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, chúng ta lập tức chạy lên, bất ngờ phát hiện Tào Lỗi, hắn đang được mấy trăm kỵ binh bảo vệ xung quanh, phi nước đại về hướng chúng ta. Tronglòng ta thả lỏng, lại lập tức căng thẳng, vội tiến lên giữ chặt ngựa Tào Lỗi: “Lỗi nhi, gia gia của ngươi đâu?”

Tào Lỗi thở hổn hển mấyhơi, thấy rõ là ta, liền mở miệng khóc lóc: “Tiên sinh, tiên sinh, nhanh đi cứu gia gia, bọn họ, bọn họ còn trong cốc, không ra được. Bọn họkhông cho con quay lại, không quay lại được, ngài cho con đi cùng ngàitrở lại đó với! Đều là lỗi của con, là lỗi của con.”

Tuy trong lòng vô cùng lo lắng, lý trí của ta không mất đi, Thục quân vây khốn Lữ Bố lại tha choTào Lỗi, rất rõ ràng vẫn muốn dụ viện binh. Không nhiều lời, ta đánhngựa chạy tiếp: “Đừng nói thêm lời thừa, đuổi nhanh.” Tào Lỗi chuyển đầu ngựa theo sau ta, Xích Thố luôn chạy ở phía trước.

Cách hà cốc không tới hai mươi dặm, quả nhiên lại phát hiện phục binh, nhưng mà, bọn họ giống như vì phục binh phía trước thất bại mà kinh động, không đặc biệt giấumình. Ta cũng chẳng quan tâm, lệnh một người trở lại báo cho Tào Hưu,bản thân dẫn binh sĩ xông qua đám phục binh này, cứu người là gấp, bọnchúng để Tào Hưu dọn dẹp.

Dọc đường đi, ta từ miệng Tào Hưu và Tào Lỗi đã biết những chuyện xảy ra. Thục quân thảo phạt Hán Trung hơn hai tháng, không chút tiến triển, Lạc Dương cũng không có dấu hiệu xuất binh, trong tình huống này, Tào Hưu nhận được tin thám báo,Thục quân chuẩn bị lui binh, lại không lựa chọn đi qua ải Dương Bình, mà chọn lui qua đường núi. Sau khi nhận được tin, Tào Hưu bọn họ phân tích thật lâu, Tào Lỗi cảm thấy Thục quân thật sự rút lui, chúng muốn đi qua Tây Hán tiến vào quận Dương Bình nghỉ ngơi, đợi đầu xuân năm sau tiếptục tấn công, Tào Lỗi yêu cầu Tào Hưu cho hắn một phần binh mã để truykích hoặc tập kích doanh trại địch, không để Thục quân rút lui thoảimái; Tào Hưu cảm thấy Thục quân có thể chỉ tạm thời nghỉ ngơi, sẽ còntấn công, không đồng ý với thỉnh cầu của Tào Lỗi; mà thủ thành LượcDương và Tự thành hai nơi nói Thục quân có âm mưu, kiên quyết không choTào Lỗi xuất binh.

Tào Lỗi tuổi trẻ khíthịnh, lại cảm thấy Khương Tự chẳng qua là một văn thần, nhát gan sợphiền phức, hơn nữa Khương Tự lúc khuyên giải lại nói một câu không cầucông lao, chỉ cần không thất bại, khiến Tào Lỗi xem thường, bởi vậy lúcTào Hưu thêm một lần cự tuyệt thỉnh cầu xuất quân của hắn, hắn liền mộtmình điểm một vạn binh mã đuổi theo hướng Thục quân rút lui. Không thấyhắn tới ăn cơm, Lữ Bố mới phát hiện ra, trong tình hình cấp bách chỉ cóthể cho người báo với Tào Hưu một tiếng, tự mình cùng Liên Đồng mang đội thân binh đuổi theo.

Tào Lỗi mang theo đạiquân một đường đuổi theo Thục quân, rất nhanh đã tới địa phận hà cốc,Thục quân đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, hình như nhận ra hắn đang đuổitheo. Tào Lỗi sốt ruột muốn lập công, không suy nghĩ nhiều, mang theođại quân đuổi gấp. Đuổi được năm sáu dặm, đường trong hà cốc ngày cànghẹp, ngựa đi không tiện, đợi bộ binh phía sau đuổi tới, trong lòng TàoLỗi xuất hiện hàn ý, đi vài bước nữa, nhìn địa thế hai bên hà cốc, hắnmới giật mình tỉnh ngộ, cấp tốc đại quân dừng bước, tiền quân đổi thànhhậu quân, nhanh chóng rời khỏi sơn cốc. Nhưng đã muộn, Ngụy quân vừa cóhành động, đã nghe hai bên sườn núi dậy lên tiếng hò hét, trống trậnrung trời, vô số ngọn đuốc chiếu sáng rực khắp hà cốc vừa rồi còn nhưchốn không người, dưới ánh lửa, trận địa Thục quân sẵn sàng đón địch,binh khí dưới ánh sáng đỏ tản ra khí tức tử vong.

Tuy Tào Lỗi chưa từngtrải qua đại chiến, cũng biết đã trúng kế, trong lòng thầm hô không tốt, đẩy ngựa rút lui, đồng thời cao giọng quát: “Lui binh! Rời khỏi hàcốc!” Ngụy quân hậu quân đã biến thành Tiền quân, Tào Lỗi vừa hạ lệnh,đại quân lập tức lui về hướng bắc, Tào Lỗi đánh ngựa cản phía sau chỉhuy quân đội xông tới. Nhưng mới chạy được vài bước, đã nghe tiếng kêugào của binh sĩ trước mặt, hắn giương mắt nhìn lên, đã thấy vô số Thụcquân đang ở trước cốc khẩu giết vào, chặn đứng đường lui. Lúc này, sườnnúi bên trái cũng vang lên tiếng hò hét, trong ánh lửa hai cây đại kỳđược dựng lên, thêu rõ ràng hai chữ “Pháp” và “Nghiêm” khiến tinh thầnNgụy quân rúng động, hai bên đại kỳ là hơn mười cây tinh kỳ, bên dưới là hơn mười thất ngựa, ở giữa ngồi ngay ngắn một người, không mặc khôigiáp, chính là Đại tướng quân của Thục quân chinh bắc lần này, PhápChính, Pháp Hiếu Trực. Mà người mặc giáp trụ đồng đứng bên cạnh chính là lão tướng Nghiêm Nhan.

Thục quân đội ngũ rõràng, vận sức chờ phát động, nhân số đông đảo, không ít hơn năm vạn,cung kính trang nghiêm, đã nắm chắc sinh tử của Ngụy quân, thấy vậy TàoLỗi vô cùng hối hận, sớm nên nghe lời Khương Tự, cố thủ thành trì, hiệngiờ một vạn quân chỉ sợ vì sự ngu ngốc của mình mà bỏ mạng ở đây.

Trong lúc song phươnggiằng co, Thục quân cũng không vội vàng công kích, sắc mặt Pháp Chínhdưới ánh lửa chiếu có chút âm u, trên mặt không hề có cảm giác vui sướng khi thấy con mồi mắc bẫy, cũng không có chút hưng phấn khi thắng lợi,mà tràn ngập bất mãn và than tiếc. Đứng yên một hồi, Pháp Chính ra hiệuthân binh bên cạnh lên tiếng hô: “Tiểu tướng quân, các ngươi đã cùngđường, đừng chống cự vô nghĩa, sao không nhanh chóng quy hàng, tránhthương vong vô ích.”

Tào Lỗi hối hận khônglâu, lập tức phân rõ tình thế trước mắt, thoáng suy nghĩ một chút đã cóchủ ý. Lúc Thục quân bày trận, hắn gọi một viên tướng bên cạnh, dặn dòvài câu, đợi bọn họ chạy sang bên trái tiền phương một lúc, mới ngồithẳng mình trên ngựa, lạnh lùng nhìn Pháp Chính. Pháp Chính sai người hô xong, đợi chốc lát, thấy Tào Lỗi không có hồi âm, còn đang kỳ quái, đãthấy Tào Lỗi cầm đại đao trong tay, Ngụy quân hét lên một tiếng , chiathành ba đường, binh sĩ hai bên xả thân xông lên sườn núi, ở giữa tậptrung quân chủ lực, hướng cốc khẩu xông tới. Pháp Chính âm thầm gật đầu, Tào Lỗi tuổi còn nhỏ đã có thể quyết đoán phản ứng như vậy cũng làngoài dự liệu của hắn.

Tào quân đánh lên triềnnúi dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng bất lợi về nhân số khiến mọi người tiến rấtkhó khăn, chỉ một lát sau, dưới sự áp chế của Thục quân, không thể không lui về trong cốc. Bọn họ vừa dừng lại, lập tức phát động đợt tấn côngthứ hai, lần này càng mạnh mẽ hơn, trong đó một dũng sĩ mạnh nhất đã một lần đánh tới cách chỗ Pháp Chính đứng không tới trăm bước. Nhưng mà,thực lực quá chênh lệch, Thục quân lại chiếm ưu thế về vị trí, Ngụy quân dù liều mạng, chẳng qua là chịu chết mà thôi.

Dựa vào Ngụy quân hai bên liều chết xông vào, đại quân cuối cùng chọc được một lỗ hổng trong hàng ngũ Thục quân, xông ra ngoài cốc. Thấy tình hình như vậy, đám ngườiPháp Chính chỉ hơi nhíu nhíu mày, không hạ lệnh truy kích, ngược lại cho Thục quân lùi lại trong cốc, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, mộtphần Ngụy quân có thể phá vây, nhưng Tào Lỗi tuyệt đối không thể thoát.

Tào Lỗi nhận ra điều đó,hắn không phá vây cùng đội quân chủ lực nữa, mà lẳng lặng đứng cách cốckhẩu trăm mét, chỉ huy binh sĩ hai bên tiếp tục đánh lên triền núi,tranh thủ thời gian cho đại quân phá vây. Dưới sự chỉ huy của hắn, gầnmột nửa Ngụy quân đã chạy khỏi hà cốc, nhóm Ngụy quân này vừa lao ra,Thục quân liền lấp lại lỗ hổng, bịt kín đường ra, Tào Lỗi thở dài mộttiếng, trong lòng cười khổ, xem ra, nơi này đã trở thành chỗ táng thâncủa mình rồi. Nếu không thể chạy trốn, liền dứt khoát buông tay, Tào Lỗi lúc này triệu hồi toàn bộ Ngụy quân đang tấn công hai bên tập trung lại một chỗ, mắt nhìn Pháp Chính, muốn dùng toàn lực tấn công qua đó.

Pháp Chính mỉm cười, hắnhiểu tâm ý của Tào Lỗi, cờ lệnh phất lên, Thục quân liền tập trung vềchỗ hắn, xếp thành mấy phương trận, đợi Ngụy quân tấn công. Tào Lỗikhông lập tức cho binh sĩ hành động, hắn có chút kỳ quái, quân số Thụcquân gấp mấy lần mình, nhưng bọn chúng vì sao lập thế trận phòng thủ, mà không phải chủ động công kích? Từng này quân của mình căn bản khôngchống cự được một đợt tấn công của chúng.

Tào Lỗi suy nghĩ khônglâu, trong lúc hắn còn đang do dự, ngoài cốc khẩu truyền đến tiếng chémgiết vang động, Thục quân vây quanh cốc khẩu đột nhiên đại loạn, giốngnhư bên ngoài có thiên quân vạn mã đánh vào vậy. Tào Lỗi mắt thấy cơ hội tốt để phá vây, nắm thời cơ, dẫn Ngụy quân xông tới cốc khẩu. Nhưng màThục quân quá đông, nhất thời hắn không xông qua được. Hắn còn chưa kịptới gần cốc khẩu, người bên ngoài dưới sự hỗn loạn tránh né hữu ý vôtình của Thục quân đã tiến vào, số quân xông vào không nhiều, chỉ chừnghai, ba ngàn, nhưng Tào Lỗi nhìn thấy liền cả kinh, binh sĩ chung quanhcũng dậy tiếng hoan hô.

Chỉ thấy hai vị tướng dẫn quân xông vào, một người thân mặc hoàng kim chiến giáp, một cây phươngthiên họa kích, dưới ánh nắng chiếu rọi phát ra quang mang yêu dị, uy vũ như thần tiên, uy phong lẫm lẫm đằng đằng sát khí; người kia thân hìnhnhỏ nhắn, hồng y kim khôi, ngồi trên một con bạch câu tuấn mã, tư thếoai hùng hiên ngang, thần thái phi dương, đôi môi mím chặt thể hiện ýchí quật cường. Chính là vợ chồng Lữ Bố tới tiếp ứng Tào Lỗi.

Hai bên hợp lại, ánh mắtcưng chiều của Lữ Bố đảo một vòng trên người Tào Lỗi, thấy hắn không bịthương, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghiêng người nhìn Liên Đồng, LiênĐồng cùng hắn tâm ý tương thông, lập tức lắc mình ra phía sau Tào Lỗi,trăm tên thân binh mạnh mẽ bên cạnh Lữ Bố cũng nhanh chóng tiến lên, bảo vệ ba người ở bên trong.

Lữ Bố xuất hiện cũngkhông khiến cho Thục quân sợ hãi, ngược lại, Pháp Chính và tướng lĩnhbên cạnh hắn đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn đắc ý. Đúng vậy, Pháp Chính bàyra cạm bẫy này, chính là để dụ Lữ Bố tới, nếu không, binh mã của Tào Lỗi căn bản không thể xông ra ngoài, trên vách núi bên trong hà cốc rấtnhiều đất đá, Thục quân muốn trong thời gian ngắn gây thương vong lớncho Ngụy quân, là việc rất dễ dàng.

Vợ chồng Lữ Bố vốn lolắng cho an nguy của ngoại tôn mới vội vàng tới cứu viện, đợi songphương tập hợp rồi, Lữ Bố lập tức thấy rõ tình hình xung quanh. Ngăn cản Tào Lỗi tự trách, Lữ Bố đưa mắt nhìn lên đại kỳ Thục quân, Pháp Chínhlặng lẽ đứng dưới đại kỳ, giống như đang thưởng thức cảnh tượng sum họp. Thoáng suy nghĩ một chút, Lữ Bố đã nhận ra mưu kế của Thục quân, tất cả đều vì mình đi, Lữ Bố cười tự giễu, ánh mắt nhìn sang Liên Đồng: “Đồng, có thể bảo vệ Lỗi nhi xông ra ngoài không?”

Vợ chồng ở chung mấy năm, Liên Đồng sao không hiểu tâm ý của hắn, tuy nàng không hiểu chiến trậnquân lược, nhưng cũng biết, trong mắt Thục quân, phu quân tất nhiên cógiá hơn ngoại tôn, nghe câu hỏi của Lữ Bố, nàng do dự một chút, chậm rãi gật đầu, cũng mỉm cười rất tươi với Lữ Bố.

Lữ Bố còn muốn nói gìnữa, đã thấy Thục quân có động, Pháp Chính từ trên triền núi chậm rãi đi xuống, tuy có Thục quân bảo vệ, nhưng cách họ không xa. Đứng ở một nơivừa đúng nằm ngoài tầm tên của Lữ Bố, hắn lớn tiếng nói: “Ôn hầu và phunhân cùng nhau đến, Pháp Chính vô cùng vinh hạnh.” Ngừng một lát, hắnmỉm cười nói tiếp: “Có thể mời Ôn hầu và phu nhân cùng ta nói vài lờikhông?”

Tào Lỗi mắng thầm mộttiếng, nhấc dây cương muốn tiến lên, dưới ánh mắt sắc bén của Lữ Bố lạidừng không đi nữa. Không để ý Pháp Chính khiêu khích, Lữ Bố chậm rãi nói với Tào Lỗi: “Ngươi tuổi còn trẻ, lần này là một bài học, nhắc nhởngươi làm gì cũng không thể lỗ mạng. Nghĩ tới hồi trẻ ta cũng từng cólúc giống ngươi, nếu như cũng có mấy bài học thế này, có lẽ… Sau khi trở về nhớ suy nghĩ lại, nhớ đi xin lỗi phụ thân ngươi và Khương đại nhân.”

Tào Lỗi cúi đầu nói vâng, Liên Đồng cười cười đánh ngựa tới trước mặt Lữ Bố: “Đại ca, Thục quântăng thêm quân ở cốc khẩu.”

Trong lòng Lữ Bố khẽ thởdài một tiếng, tay kéo chiến mã của Liên Đồng tới gần: “Đồng, con cònnhỏ, không thể không có mẫu thân.”

Liên Đồng mỉm cười lắcđầu: “Trong lòng Liên Đồng, chỉ có một nhớ thương, người nhà chúng tađều có thể chăm sóc con.”

Không nói gì thêm, Lữ Bốnhìn sâu vào mắt Liên Đồng: “Ta không ép nàng, Đồng, bất kể thế nào,Tiểu Lỗi là hy vọng của ta, cũng là tâm huyết của ta, ta không thể để nó chết.”

Liên Đồng chậm rãi gậtđầu: “Ta hiểu, ta sẽ đưa hắn đến nơi an toàn.” Nàng còn chưa nói xong,Lữ Bố đã hiểu câu kế tiếp của nàng là: sau đó, ta sẽ trở về với chàng.

Tay Lữ Bố khẽ dùng sức,nhẹ nhàng ôm lấy Liên Đồng, rồi đến bên cạnh Tào Lỗi dặn dò: “Lỗi nhi!Lát nữa ta động ngựa, ngươi và nãi nãi cấp tốc phá vây, thừa dịp tuyếnđầu bọn chúng hoảng loạn, lao khỏi trùng vây, phi ngựa về tìm phụ thânngươi dẫn binh tới đột kích, phá vây cứu ta, nhớ lấy!”

Tào Lỗi vừa nghe vội, vừa định trả lời, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, Lữ Bố đã thúcngựa đánh ra, chiến kích hướng thẳng tới phía Pháp Chính.

Thấy Lữ Bố xông về hướngmình, Pháp Chính lại vui vẻ thay vì hoảng hốt, hắn càng cao giọng ralệnh, muốn lừa Lữ Bố lên công kích, bởi vậy, Lữ Bố vừa xông tới chânnúi, Thục quân hai bên đã tầng tầng lớp lớp vây lại, nhất thời giữ chặthắn ở giữa. Mục tiêu của Thục quân là Lữ Bố, hắn vừa xông lên, nhất thời dẫn theo đại bộ phận quân địch. Liên Đồng và hắn tâm ý tương thông,chuôi đao trong tay gõ vào đầu ngựa Tào Lỗi một cái, nổi giận thét lênmột tiếng, dẫn đầu xông về phía cửa cốc. Thân binh đi theo Lữ Bố sớm đãphối hợp ăn ý, lập tức chia ra, một nửa vây Tào Lỗi vào trong, theo Liên Đồng chém giết xông ra ngoài, một nửa thì đi theo Lữ Bố, Thục quântrong lúc nhất thời vây không chặt, bị bọn họ liều chết xông tới bêncạnh Lữ Bố. Lữ Bố dĩ nhiên biết mục tiêu của Pháp Chính là hắn, cho nênkhông lùi bước mà tiến tới, trong đám loạn quân giống như quỷ thần, nơinào đi tới người đều phải tránh, sát khí cuồn cuộn, mới qua một lát, máu đã nhuộm chiến bào, toàn thân đỏ tươi một màu.

Lữ Bố bên này xung phongliều chết, đại bộ phận Thục quân đều dũng mãnh xông về phía hắn, LiênĐồng suất lĩnh một đội quân mạnh mẽ xông ra, mở được một đường máu giữavòng vây Thục quân, giết thẳng tới cốc khẩu. Pháp Chính mắt thấy LiênĐồng và Tào Lỗi đã đi ra ngoài, lông mày chưa từng nhăn một chút, chỉnhìn thoáng qua, lại tập trung ánh mắt vào tầng tầng lớp lớp Thục quânđang vây quanh. Nhìn Lữ Bố trong biển người dấy lên sóng máu, hắn mímmôi, hạ lệnh cho Thục quân kìm lại tiết tấu bao vây, hắn không vội, tuyLữ Bố nhất định phải giết, nhưng hiện giờ hắn không vội, thời gian còndư giả. Quân lệnh truyền ra, Thục quân lập tức thay đổi trận hình, lấytrăm người họp thành một tiểu đội chậm rãi tới gần Lữ Bố, ăn ý phân tách đám người xung quanh hắn, đồng thời nhanh chóng di động lấp kín đườngthông ra cốc khẩu, cắt đứt đường lui của Lữ Bố, một đạo nhân mã kháclặng lẽ di chuyển ra phía ngoài sơn cốc, bọn họ đang đợi, đợi viện binhNgụy quân tiến đến.

Lữ Bố dưới tầng tầng lớplớp Thục quân bao vây cũng không chút sợ hãi, sau một lúc xung phongliều chết, hắn tỉnh táo phát hiện ý đồ ly tán hắn và thân binh của Thụcquân, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh một cái, trong giây lát liền hànhđộng, làm rối loạn trận tuyến hàng đầu của Thục quân, nhờ hắn liều chếttiếp ứng, đám thân binh dần trở lại bên cạnh Lữ Bố, một đội hình tấncông nhỏ đã hình thành.

Nhìn vô số dòng ngườitrước mặt, Lữ Bố hít sâu một hơi, hắn biết quân số Thục quân rất đông,muốn thoát khỏi vòng vây với mấy người này là không thể, nhưng hắn vẫnlà tổ chức quân sĩ thực hiện hai lần tấn công, ý đồ mở một lỗ hổng tìmđường sống. Nhưng Pháp Chính lúc hắn thu thập binh sĩ, đã đoán trướchành động của hắn, bởi vậy vội vàng biến trận, Thục quân không còn trămngười thành một tiểu tổ nữa, mà cùng lúc tiến lên, ngăn chặn cả hai lầntấn công của Lữ Bố. Đợi Lữ Bố lần thứ hai lùi lại trong sơn cốc, mộtngàn thân binh đã tổn thất một nửa, mà Thục quân chết trước mặt họ chừng hai ngàn.

Bình thản nhìn thân binhbên cạnh, ánh mắt Lữ Bố xuyên qua tầng tầng lớp lớp Thục quân nhìn vềphía Pháp Chính, ung ung cười: “Nơi này đã là tuyệt địa, các ngươi địnhlàm gì?”

Chúng binh sĩ cơ hồ đồng thanh: “Nguyện theo tướng quân tử chiến đến cùng.”

“Tốt, không hổ là ngườicủa Lữ Bố ta, có dũng khí có gan dạ. Chính là bản sắc nam nhi. Chết trên chiến trường, có gì đáng tiếc.” Lữ Bố cũng không lớn giọng, nhưng từnglời hắn nói đều xuyên rõ vào tai Thục quân.

Chỉ chốc lát sau, lời của Lữ Bố đã truyền tới tai Pháp Chính, hắn thở dài một tiếng: “Đều nói LữBố bạc nghĩa thay chủ, xem ra là sai lầm của thế nhân, nam nhi nhiệthuyết như vậy, sao có thể là hạng người xấu xa.”

Ngô Ban ở bên cười lạnhnói: “Một đời hào kiệt thì đã sao, vẫn cứ táng mạng nơi này. Huống hồngười này là đại địch của chủ thượng, hôm nay nếu không thể lấy mạnghắn, ta và ông cũng không có mặt mũi gặp lại Thục vương. Tiên sinh cònkhông chịu hạ lệnh bắn tên sao?”

Ngô Ban là biểu đệ củaNgô Ý, hắn ỷ mình là em vợ của Lưu Bị, trước mặt Pháp Chính không hềkhách khí. Pháp Chính tuy chướng mắt Ngô Ban, nhưng không muốn gây thêmthù hằn trong triều, bởi vậy không phản bác lại, mà chậm rãi giải thích: “Giết một Lữ Bố rất dễ dàng, hiện tại hắn đã là người chết. Có điều,nếu Lữ Bố chết quá sớm, viện binh Ngụy quân sợ sẽ không đến, mục đíchcủa chúng ta chỉ đạt được một nửa.”

“Nếu Ngụy quân không đến thì sao?” Ngô Ban cũng không muốn để lộ mình không biết, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Không có viện binh, LữBố có thể chống đỡ bao lâu? Hắn dù lợi hại, cũng chỉ có một mình.” PhápChính lạnh lùng trả lời hắn.

Lữ Bố mặc dù nhiều nămchưa từng chỉ huy đại chiến, nhưng đánh tới lúc này vẫn chỉ thấy Thụcquân chen lên vây khốn, không dùng thủ đoạn dứt điểm, cung tên và đátảng đều không dùng, hắn lập tức hiểu ra Thục quân có mưu đồ, không cầnnghĩ nhiều, đã biết Thục quân muốn dùng chính mình dụ Ngụy quân xuấtquân cứu viện. Xem ra, mục đích Pháp Chính vây Tào Lỗi là kỳ vọng mìnhmang viện quân tới, mục đích không đạt được, lại muốn vây mình để dụviện quân. Mặc dù có dặn Tào Lỗi mau trở về Tự thành không được trở lại, nhưng hắn cũng biết, Tào Lỗi không có khả năng nghe lời hắn. Nghĩ thông suốt rồi, Lữ Bố hít sâu một hơi, quyết định chủ động tấn công lần nữa,bất luận sinh tử chỉ tiến không lùi. Chỉ cần trận đánh này sớm chấm dứt, binh mã cũng không cần tới nữa, đương nhiên không tiếp tục trúng kế.Còn với mình, ha ha, chết trận cũng coi như là kết quả tốt!

Pháp Chính có vẻ đã nhìnra Lữ Bố đã biết mưu kế của mình, lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài hàcốc, đen kịt không chút ánh sáng, lại xoay người nhìn Lữ Bố đang bị baovây, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, ra hiệu cho Thụcquân tạm dừng công kích. Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, Thục quân đang tấn công Lữ Bố vội vàng lùi lại, tuy vẫn bao vây chặt chẽ, nhưnggiữa hai bên đã xuất hiện một khoảng đất trống.

Lữ Bố đang vận sức chờphát động vì hành động đột ngột của Thục quân mà nghi ngờ, cánh tay giơcao Phương thiên họa kích chậm rãi buông xuống, ánh mắt nhìn về phíaPháp Chính. Bản năng của hắn cảm giác được Pháp Chính có lời muốn nói,có được chút thời gian nghỉ ngơi là việc hắn cầu còn không được.

Pháp Chính đang đượcchúng nhân vây quanh chậm rãi đi tới vị trí hai bên đều có thể nghe được đối phương nói chuyện, bình ổn lại bản thân sau đó mở miệng: “Ôn hầu,chống cự như vậy có ích gì? Không bằng tĩnh tâm mà suy nghĩ. Chủ công ta khoan dung nhân ái thiên hạ đều biết, Ôn hầu sao không quy thuận? Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi Ôn hầu. Có thể bảo vệ giang sơn Đại Hán,lưu danh thiên cổ, chẳng phải tốt hơn đi theo nghịch tặc Tào Tháo sao?”

Thì ra là chiêu hàng,trước tiên đẩy người ta vào tuyệt cảnh, sau đó chiêu hàng, cũng là mộtphương pháp tốt. Nhưng mà, Pháp Chính có lẽ chỉ muốn kéo dài thời gianthôi! Nhìn Pháp Chính dưới ánh đuốc, khuôn mặt kia sao lại khó chịu nhưvậy, Lữ Bố có ý nghĩ muốn xông lên đấm cho đối phương một quả. Vì ý nghĩ thình lình xuất hiện này mà buồn cười, khuôn mặt vốn đã đóng băng củaLữ Bố thoáng hiện đường nét dịu dàng.

Pháp Chính nhìn thấy vẻdịu dàng trong nháy mắt này, có chút đờ người, lần này chiêu hàng dĩnhiên có chút bức ép, nhưng không hề có chân ý bên trong. Nhưng nhìnthấy một tia dịu dàng đó, trong lòng Pháp Chính lại dâng lên một chút hy vọng. Hắn tiến lên hai bước, mang theo một chút chân thành nói tiếp:“Ôn hầu chẳng lẽ còn sợ người khác nói gì sao? Nếu ngươi quy hàng, lầnnày là bỏ tà theo chính, khác hẳn những lần trước, chính là cho xứng với cái danh Ôn hầu của ngươi!” Lần này hắn nói ra, người trước người sauđều có chút xao động, Pháp Chính rõ ràng khuyên giải Lữ Bố, ngươi nhiềulần phản chủ, cũng không ngại phản thêm lần nữa, huống hồ lần này là cải tà quy chính, cũng có tiếng tốt.

“Ồ?!” Pháp Chính nói xong một lúc lâu, Lữ Bố dùng mũi hừ ra một từ, vốn tưởng Lữ Bố sẽ thẹn màgiận, tiếp đó, thân binh chung quanh hắn lại nhìn thấy một nụ cười nở ra trên gương mặt lãnh khốc: “Phản rồi phục phản sao? Cuộc đời này Bố đãphản không ít lần.” Lúc tuổi trẻ vì kiếm ăn, vì giữ mạng mà làm nhiềuchuyện như vậy, tuy ít nhiều cũng vì bất đắc dĩ, nhưng vẫn không phải là chuyện thế nhân có thể chấp nhận. Bọn họ nói rất đúng, lại phản một lần với mình mà nói, cũng không bị cười nhạo thêm bao nhiêu, nhưng đã nhiều năm trôi qua, đã trải qua bao thời khắc vui vẻ như vậy: “Ta có thể nàoquên mọi chuyện mà phản thêm một lần. Huống hồ…”

Từ phía chân trời xa xôi, hắn giống như nhìn thấy một gương mặt trẻ trung sống động ngập trànphấn chấn và trí tuệ, người trẻ tuổi kia là người duy nhất đánh bạimình, nhưng hắn cũng chân thành mà nói với mình: đi theo một minh chủtrong lòng mình ngưỡng mộ, chinh chiến tứ phương, dựng nên chiến côngtruyền đời, sau này được đặt tượng trong tông miếu mà thờ cùng muôn đời, có thể khiến con cháu đời sau ngưỡi mộ, chính là trải nghiệm nhân sinhtuyệt vời nhất. Đúng vậy, ta đã trải qua điều đó, sao có thể coi trọngsinh tử danh lợi như trước nữa!

“Nhưng mà, Tử Vân, ngươicó khỏe không? Bị vây khốn ở Giang Đông không biết ngươi có thể bình antrở về không. Bố thật lâu không nghe ngươi thổi sáo, thật rất muốn cùngngươi trở lại thảo nguyên.” Hắn thì thầm trong miệng, tay trái không tựgiác vuốt ve đào huyên* bên trong áo giáp, đó là người đó tặng cho. Thân binh xung quanh đều nghi ngờ nhìn hắn, không biết sao hắn lại nói như vậy.

Bỏ lại tưởng niệm, Lữ Bốvẫy vẫy tay, chậm rãi nâng Phương thiên hạ kích lên, vẽ nửa vòng chỉhướng đám người Pháp Chính: “Đầu hàng à, cũng có thể, nhưng mà…” Dừnglại một chút, nhìn ánh mắt đám người Pháp Chính vừa hy vọng vừa xemthường đầy phức tạp, Lữ Bố mỉm cười, nói tiếp: “Nếu trong các ngươi aicó thể hơn được nó, ta sẽ phản thêm một lần.” Con sói cô độc giữa chốnnhân gian ấy vẫn cao ngạo tự tại như trước, từ ánh mắt khinh thường củaLữ Bố, Thục quân trên dưới đều hiểu lời hắn nói: bằng vào các ngươi cũng xứng khiến Lữ Bố ta đầu hàng sao.

Pháp Chính ngơ ngẩn nhìnLữ Bố trong chốc lát, quay ngựa trở về, trong nháy mắt, một tiếng thởdài khó nhận ra rơi xuống lòng hắn, hắn không rõ mùi vị trong lòng mìnhlà thế nào, đáng lẽ phải vui sướng khi nghe Lữ Bố trả lời mới phải, hắnvẫn không tin cái câu “gia nô ba họ” trong miệng Trương Phi, vẫn khôngtin một kẻ võ nghệ cao cường như vậy lại là người nhu nhược, Lữ Bố phảilà một hào kiệt mới đúng, hôm nay, hắn đã chứng thực được suy nghĩ củamình, đương nhiên sẽ nuối tiếc vì một người như vậy lại sắp chết! Tuyrằng nuối tiếc, nhưng đối diện với kẻ địch, hắn vẫn không có chút nhântừ. Xoay người đi được vài bước, mệnh lệnh tấn công tiêu diệt đã đượcchính hắn nói ra.

Nhìn Thục quân lần nữavây quanh, Lữ Bố ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng thét hàohùng trào sôi trong lồng ngực, vỗ vỗ chiến mã, hét a một tiếng rồi phóng tới Thục quân đang vây lại. Phía sau hắn, tất cả thân binh tướng sĩtrước sau như một theo hắn xông về phía trước, không sợ hãi dù con đường phía trước là cái chết.

Hỗn chiến lại bắt đầu,trong tiếng gào thét của Lữ Bố, chiến kích vẽ ra từng đường cong mỹ lệ,lấy đi không biết bao nhiêu sinh mệnh, một lượng lớn máu tươi rải quanhLữ Bố, có của kẻ địch, cũng có của huynh đệ bị giết, lúc những sinh mệnh kia mất đi, hoàn toàn không kịp có cảm giác gì, bọn họ tuy có tiếcnuối, tuy cũng khao khát được sống, nhưng sứ mệnh của một quân nhânkhiến bọn họ cam tâm tình nguyện nằm lại trên chiến trường, chỉ có kẻmạnh mới sống được, đây là quy luật của chiến tranh. Binh lính bên cạnhLữ Bố đều là thân vệ của hắn, trong đó còn có người theo hắn từ thờiĐổng Trác, bọn họ tuy không có võ nghệ mạnh mẽ, chỉ có tấm lòng ngoan cố bảo vệ chủ nhân, nếu đã bước vào tử lộ, suy nghĩ của bọn họ chỉ còn đột kích lại đột kích, vết thương nặng hơn cũng vẫn muốn tiếp tục chiếnđấu, ngựa ngã xuống thì đánh bộ, tay bị thương thì dùng cánh tay, cánhtay không nâng nổi nữa thì dùng chân đá, tay không nâng được, chân không đá được nữa, thì dùng răng cắn chặt lấy đối phương, tín niệm duy nhấtcủa bọn họ là dùng thân thể mình để mở ra con đường sống cho tướng quân.

Nhưng mà, Thục quân tiêuphí bao sức lực bày ra cạm bẫy này chính là để bắt sống hoặc giết chếtLữ Bố, vô số binh lính như tre già măng mọc ào tới, dù Lữ Bố lợi hại, dù thân binh của hắn cứng đầu, cũng chỉ có thể nhìn cốc khẩu phía xa màthở dài. Dưới thế công mạnh mẽ của Thục quân, người bên cạnh Lữ Bố ngàycàng ít, Lữ Bố không chỉ không thể phá vây, hơn nữa cách cốc khẩu ngàycàng xa, trên đường lui của bọn họ, vô số thi thể Thục quân nằm lại,bóng ma của cái chết bao phủ khắp nơi.

Lữ Bố hợp lực xung phongliều chết nửa canh giờ, cách cốc khẩu lại ngày càng xa, mắt nhìn thânbinh hộ vệ bên cạnh ngày càng ít, biểu tình của hắn không chỉ có ảm đạm. Nhưng mà, đây cũng chỉ trong nháy mắt, dưới ánh lửa lấp lánh, con ngươi hắn lóe lên vẻ lạnh lùng gần như tàn khóc, ánh mắt khinh miệt nhìn mấyvạn Thục quân trước mặt, tuy trải qua nhiều năm tháng tang thương, tưthế oai hùng ngày đó không hề suy giảm, trong ánh mắt sắc bén bá đạo lại hiện ra vẻ cương nghị bất khuất, là khắp trong thiên địa mình ta độctôn, bị ánh mắt âm lãnh của hắn đảo tới, Thục quân xung quanh có cảmgiác như bị một cỗ đại đao xẹt qua, từ ánh mắt hắn, không khí bốn phíadần đọng lại, từ cổ họng Thục quân vây quanh hắn phát ra một tiếng kêutuyệt vọng, nhưng bọn họ không thể lùi lại, có mấy ngàn hồn phách huynhđệ đã chết kêu gào, phía sau có trống trận thúc giục, bắt bọn họ phảitiến lên, tiến lên, tiếp tục tiến lên.

Không còn hy vọng sốngsót, vậy phải mang theo thật nhiều người chết, Lữ Bố thời khắc này độtnhiên có cảm giác sảng khoái tràn trề, chiến kích của hắn, chiến mã củahắn giống như đều cảm nhận được cảm xúc của hắn, hưng phấn kích động,đến Phương thiên họa kích không có sự sống cũng cảm nhận được tâm trạngcủa hắn lúc này, hợp nhất cùng tinh thần và thể xác của hắn, mỗi lầnvung lên đều tạo ra một đợt huyết quang, máu văng tung tóe khắp nơi,trầm mặc phá hủy mọi thứ xung quanh. Tướng sĩ Thục quân không hò hétnữa, tiếng trống trận nặng nề, tấn công nặng nề, người còn đang sốngphút chốc thành tử thi, người phía sau tiếp tục tiến lên, biết rõ sẽchết vẫn phải tiến lên, dưới sự công kích liều lĩnh này, Lữ Bố đã sắpchỉ còn lại một mình, giáp trụ màu vàng đã biến thành màu đỏ tà dương,vị thần như từ trong địa ngục chui ra giết chóc đứng giữa Thục quân màcàn quét, cũng cảm nhận được tiếng gọi trở về của địa ngục, Pháp Chínhvẫn đứng trên triền núi xem chừng cuộc chiến than tiếc nói: “Cho dù hắnlà thần, hôm nay cũng chỉ có thể xuống Địa ngục.”

Gần một canh giờ đánhnhau, mạnh mẽ như Lữ Bố cũng cảm thấy mệt mỏi, lẻ loi một mình đứngtrong vòng vây kẻ địch, tâm tình bi phẫn không thể hóa giải, sau mộtvòng chém giết, đối mặt với Thục quân đang lớp lớp tiếp tục tiến lên,hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng kêu vừa dứt, Liên Đồngmặc giáp đỏ cưỡi bạch mã cầm song đao hung hãn không sợ chết liền từ bên ngoài xông qua Thục quân vào tới, theo sát sau lưng nàng chính là nhómthân vệ vừa rồi còn liều chết cùng Liên Đồng đưa Tào Lỗi mang ra ngoài.

Song đao trong tay LiênĐồng vung lên, vẽ ra hai vòng huyết ngân, sát khí biến ảo, Thục quânphía trước chỉ cảm thấy một đạo hồng quang xuất hiện, Liên Đồng đã không còn ở đó nữa, đợi bọn họ vung được vũ khí lên, mới phát hiện cánh taykhông còn nghe chỉ huy của mình, máu tươi trên mình trào ra, trước khingã xuống đã mất mạng. Liên Đồng xông qua vòng vây Thục quân, binh línhtiến lên ngăn trở đụng tới là chết, một con đường máu trải dọc đườngLiên Đồng xông tới.

Lữ Bố nhìn thấy thân ảnhhồng y thoáng hiện liền cười, hắn biết Tào Lỗi đãng bình an, hài tử hắnký thác vô số hy vọng đã không sao, hắn cũng yên lòng. Tuy biết LiênĐồng quay lại là bước vào tử lộ, Lữ Bố không có chút bất an nào, ngượclại, hắn biết rõ tâm ý của Liên Đồng, có thể trước khi chết gặp đượcngười mình yêu, cuộc đời này không uổng phí. Nghĩ đến đây, Lữ Bố ngửamặt lên trời cười to, họa kích trong tay cũng không ngừng vung lên, mặckệ phía sau, xông lên phía trước, dùng hết toàn lực tới gần Liên Đồng,cho dù chết, cũng muốn chết cùng một chỗ. Cùng Lữ Bố tâm ý tương thông,Liên Đồng càng không dừng lại một khắc nào, vung vũ khí chém địch khôngngừng, ánh mắt lại không rời khỏi Lữ Bố, cho dù chết, cũng không thểtách rời người yêu. Gần, đến gần rồi, xung quanh có vô số kẻ địch tớigần họ tìm chết, Lữ Bố và Liên Đồng trong mắt chỉ có đối phương, trongđám vạn quân, trong đao quang kiếm ảnh, trên mặt hai người lại lộ ra nụcười hạnh phúc.

Trên sườn núi, Pháp Chính nhìn Liên Đồng chém giết liên hồi mà nhíu mày, do dự có nên dừng chiếnhay không. Hắn do dự không lâu, một thám báo nghiêng ngả lảo đảo chạytới, lông mày Pháp Chính theo lời kể của hắn càng nhăn chặt hơn, hai tay cũng nắm chặt, đợi thám báo nói xong, trên mặt hắn lộ ra thần thái đoạn tuyệt. Gọi tướng lĩnh xung quanh tới, Pháp Chính mặt không đổi sắc nóicho bọn họ biết, viện binh Tự thành đã xuất ra, nhưng bọn họ không trúng phục binh, ngược lại phá hết phục binh bên ta, đang xông tới đây, kếhoạch thất bại. Trong lúc đám người Nghiêm Nhan còn đang sững sờ, PhápChính chuyển hướng nhìn xuống chiến trường, nếu mục đích chặn đánh việnquân Ngụy đã không đạt được nữa, hỗn chiến trước mắt cũng không cầnthiết nữa, tuy hắn kính nể Liên Đồng dù chết cũng trở lại, nhưng chưatừng do dự, mệnh lệnh lập tức trước truyền xuống Thục quân đang tácchiến, là lệnh tuyệt sát. Mệnh lệnh này vừa ra, Thục quân đang mệt mỏidây dưa với Lữ Bố và Liên Đồng nhanh chóng rút về phía sau, nháy mắttránh xa đám người Lữ Bố.

Hội ngộ giữa vòng vây, Lữ Bố và Liên Đồng lại không hề để ý tới động thái của Thục quân, trongcon mắt bọn họ chỉ có sự tồn tại của đối phương, bọn họ chỉ muốn nắm lấy tay người mình yêu. Thân binh đi theo Liên Đồng chợt phát hiện khácthường, tiếng hô “tướng quân để ý” vừa từ trong ngực họ bật ra, cả ngànmũi tên từ trong Thục quân đã trút xuống, Thục quân mất đi kiên nhẫn,không hy sinh vô vị nữa.

Mưa tên hết đợt này tớiđợt khác bay tới, không hề ngừng lại, Lữ Bố không thể nào ngăn cản đượcmưa tên như vậy, trường kích vội múa lên, cũng không bảo vệ kịp bản thân và ngựa. Mà ngay lúc loạn tiễn xông tới, Lữ Bố gầm lên giận dữ, xoayngựa bảo vệ trước người Liên Đồng, Liên Đồng trước tiên xoay lưng dựavào Lữ Bố, bảo vệ sau lưng hắn, song phương dốc toàn lực bảo vệ chongười mình yêu không bị thương. Nhưng mà, mưa tên này làm sao chống đỡđược, từ trên không giáng xuống, từ bốn phía xông tới, Lữ Bố bảo vệ mộtmặt không thể bảo vệ được bốn phía, Liên Đồng tuy cũng gắng sức bảo vệsau lưng Lữ Bố, vài đợt tên rơi xuống, đã trúng mấy mũi tên, chiến mãcủa nàng cũng bị thương, cuối cùng không duy trì được, run rẩy một trận, lật nghiêng ngã xuống. Liên Đồng thân thể trầm xuống, động tác trên tay cũng tự nhiên chậm lại, vừa buông lỏng một chút, mấy mũi trường tiễn đã xuyên qua ngực, một mảnh đỏ sẫm lan ra. Liên Đồng lưu luyến quay đầutìm bóng hình Lữ Bố, thân thể chậm rãi ngã xuống ngựa. Tiếng trường tiễn nặng nề xuyên qua cơ thể khiến Lữ Bố quay người lại, trong nháy mắt tạm dừng đó, trên người hắn cũng cắm thêm hai mũi tên, chiến mã trúng tớimười mũi, rên rỉ lảo đảo muốn ngã, lại dựa vào một cỗ ngạo khí trungthành mà đứng vững, nhưng không còn chủ nhân che chở, nó rất nhanh bịmưa tên đánh ngã, rên lên vài tiếng rồi chết.

Thấy tình hình của LiênĐồng, Lữ Bố điên cuồng hét lên một tiếng lập tức nhảy xuống, đưa tay đón được Liên Đồng đã ngã quỵ. Ánh mắt hai người nhìn nhau, không có tuyệtvọng, không có thống khổ, chỉ có hạnh phúc, Liên Đồng cười càng thảnnhiên, thuận thế nhào vào ngực Lữ Bố. Mà Lữ Bố không cản tên bay tớinữa, chỉ ôm chặt lấy Liên Đồng, mặc cho mưa tên bắn xuống sau lưng.Trong nháy mắt rơi vào ngực Lữ Bố, Liên Đồng đột nhiên dùng sức, đemtrường tiễn ngăn giữa nàng và Lữ Bố cắm thẳng vào ngực mình, mũi tên lộra tận sau lưng, đuôi tên bị áp lực mạnh mẽ bẻ gẫy, thân thể hai ngườiôm chặt lấy nhau, cái chết không đáng sợ, nàng được chết trong lòngngười yêu, dù thứ gì cũng không thể chen vào giữa họn.

Ngay lúc Lữ Bố và LiênĐồng ôm nhau một chỗ, thân binh của bọn họ cũng nhanh chóng không cảntên nữa, dùng hết khí lực tới gần hai người, nắm chặt tay đồng đội tạothành vòng tròn bảo vệ Lữ Bố và Liên Đồng ở bên trong, tuy bọn họ biếtchẳng qua là châu chấu đá xe, nhưng họ vẫn muốn dùng thân thể mình ngăncản tên địch vì vị tướng quân bọn họ kính trọng, mãi đến lúc sinh mệnhchấm dứt. Trong mưa tên, đám thân binh đó vẫn đứng thẳng, chỉ cần timcòn đập, chỉ cần thần trí còn chưa biến mất, bọn họ sẽ không cho phépmình ngã xuống, mấy trăm thân binh xếp thành vòng tròng một vòng rồi một vòng ngã xuống, cho tới khi tất cả bỏ mình. Cảnh tượng thê thảm đókhiến Thục quân rúng động, cung tên trong tay Thục quân dần dần khôngđộng nữa. Nhưng mà, hơn mười đợt mưa tên giáng xuống, ai có thể sống sót nữa, lúc thân binh cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống, hiện lêntrong mắt Thục quân vẫn là hai người ôm nhau cùng cắm hai mũi tên màchết.

Phía sau lưng, bên người, giáp trụ, thậm chí trên mũ giáp, đều có cắm tên, trên người Lữ Bố ngoại trừ trước ngực không có mũi tên, toàn thân Liên Đồng được hắn ôm vàongực, chỗ nào lộ ra cũng cắm đầy mũi tên. Cái chết đã tới rất gần cặpđôi này, mà với tất cả những chuyện này, Lữ Bố và Liên Đồng đều khôngmuốn biết, không muốn quản, trong trời đất này không thứ gì có thể thuhút ánh mắt của họ rời khỏi gương mặt người yêu. Trong vòng tay ấm áp,Liên Đồng rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực Lữ Bố,nàng ngửa mặt lặng lẽ chăm chú nhìn đường nét trên mặt trượng phu trongchốc lát, đã mất đi cảm giác đau đớn trên người, đao đã sớm ném đi, nàng chậm rãi nâng bàn tay không còn vũ khí giết người, mà chỉ có một chiếckhăn lụa mềm mại. Nửa tấm khăn đã bị máu nóng nhuộm đỏ, Liên Đồng dùngphần còn sạch sẽ lau sạch bụi đất và vết máu trên mặt hắn, giống như lau sạch vết bẩn trên mặt trượng phu và nhi tử ở nhà vậy. Lữ Bố ôm chặtnàng vào trong ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn ái thê chăm chú, giống nhưmọi lần về tới nhà, hưởng thụ tình yêu thương dịu dàng. Thời khắc này,cái gì công danh lợi lộc, cái gì chinh chiến sa trường, người trướcngười sau, bao gồm tất cả mọi thứ xung quanh trong mắt họ đều không còntồn tại, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy sự vui vẻ hòa thuận, nhân sinhnhư thế thật vô cùng tươi đẹp.

Buông tấm khăn lụa trongtay, cẩn thận tỉ mỉ lau gương mặt người yêu, trên mặt Liên Đồng lộ ra nụ cười hài lòng. Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, Lữ Bố chăm chú nhìnvào đôi đồng tử trong suốt mênh mông, tình yêu dịu dàng chảy vào lònghắn một luồng khí ấm áp, giống như tuyết liên nở rộ, giống như hương hoa mai hờ hững mềm mại cắm rễ trong lòng. Trong phút chốc, vốn đang là địa ngục chết chóc, hết thảy máu tanh đều không còn nữa, trong mắt bọn họchỉ có niềm hạnh phúc ngập tràn, trong lòng bọn họ chỉ còn lại cảm giácngọt ngào. Liên Đồng đã không thể nói ra lời, hai tay nắm chặt vạt áo Lữ Bố, dùng hết khí lực cuối cùng dán sát khuôn mặt vào đôi môi của ngườitrong lòng. Cũng không cần ngôn ngữ, Lữ Bố sao có thể không nhìn ra khao khát trong mắt người yêu, trên khuôn mặt dù có nhìn tới vạn lần cũngkhông thấy đủ, miệng hắn chạm xuống, dán chặt lấy đôi môi kiều diễm củangười yêu, cho dù trong miệng không còn mùi thơm ngát mà ngập tràn mùimáu, vẫn là hương vị của người yêu, là hương vị thấm sâu vào tim vĩnhviễn không thể quên. Ngực dần trở nên lạnh lẽo, độ ấm trên miệng cũngmất dần, trên mặt còn để lại một nụ cười diễm lệ, rực rỡ, Lữ Bố lẳnglặng nhìn kỹ dung nhan tuyệt mỹ ấy, không hề nhúc nhích, trên mặt là nụcười yêu thương vô hạn.

Ngàn đuổi vạn đuổi, lúccách cốc khẩu vài dặm, ta đã tuyệt vọng, hà cốc phía trước vô cùng antĩnh, không có tiếng kêu, không có tiếng trống trận, trận đấu nơi đó đãxong rồi. Tay ta run lên, trong lòng lặng lẽ cầu xin trời cao có đứchiếu sinh, hy vọng Lữ Bố và Liên Đồng không chết, cho dù là bị Thục quân bắt làm tù binh cũng được. Nhưng mà, mọi hy vọng sau khi vào tới hà cốc đều tan thành bọt nước, Thục quân đã thối lui, để lại cho ta khung cảnh thi thể đầy đất cùng hai cơ thể ở bên nhau đang nở nụ cười.

Không ai nói năng, khôngai khóc, hồn phách mỗi người đều bị cảnh tượng còn lại hút mất, không hề hay biết nhìn chăm chú Lữ Bố và Liên Đồng. Một lúc lâu sau, tiếng kêurên từ trong miệng Tào Lỗi thốt ra, hắn lao về phía trước, lại bị ta cắn môi giữ chặt, trong lòng bi phẫn không có chỗ phát tác, trong mắt cólửa giận, lại không hề rơi lệ, chỉ có lý trí nhắc nhở, không thể để bấtkỳ kẻ nào phá hủy sự bình yên của Lữ Bố và Liên Đồng. Tướng sĩ Ngụy quân bắt đầu khóc ầm lên, ta ôm chặt Tào Lỗi vào trong ngực, đối mặt với dithể của Lữ Bố và Liên Đồng, trong lòng rống lên giận dữ: ta thề, thù này nhất định sẽ báo, Pháp Chính, ngươi chờ đấy, ta sẽ dùng đầu của ngươibái tế cho phu thê Lữ Bố.

Bi thống và cừu hận khiến ta quên mất Xích Thố theo chúng ta tới đây, từ lúc nhìn thấy di thể LữBố, Xích Thố chà tới chà lui xung quanh hắn, tiếng kêu nức nở trongmiệng nó bật ra, vòng đi vòng lại mấy lần, nó giống như hiểu chủ nhân đã chết, không bao giờ có thể vuốt ve nó nứa, trong mắt nó hiện lên thầnsắc bi ai, chậm rãi lui về phía sau. Ngay lúc chúng ta đang cố nén nỗibi phẫn, cẩn thận sửa sang lại di thể Lữ Bố và Liên Đồng, một tiếng rênxuyên thấu tâm can đột nhiên vang lên. Ta thầm kêu một tiếng không tốt,quay đầu nhìn lại, Xích Thố đã giơ cao vó ngựa, một đầu đánh tới cây đại thụ cách đó không xa. Đợi chúng ta hồi phục lại tinh thần, nó đã ngãxuống trong vũng máu, nước mắt ta tràn mi, quay đầu đi không nỡ nhìn cặp mắt đang mở to của Xích Thố, ánh mắt cuối cùng của nó vẫn lưu luyến gắn chặt vào chủ nhân không rời. Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ tới, người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố, vài chục năm bên nhau, Lữ Bố và Xích Thố đã không còn là chủ nhân và chiến mã như bình thường, mà là đội hữu cùng sinhcùng tử, trung trinh không rời. Lữ Bố đã qua đời, Xích Thố sao có thểchịu sống một mình.

Chú thích:

* Đào huyên: nhạc khí cổ bằng đất nung hình quả trứng có sáu lỗ.