Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 92: Lừa gạt hãm hại



Thấy thái độ của Phan Chương, trong lòng ta hiểu rõ hắn không phục, ta nhất định phải thuphục hắn. Không thèm nhìn khuôn mặt quật cường đó, ta cất đi hình ảnhhiền hòa, đem khí thế của mình mạnh mẽ phóng ra, nhìn về phía hải vựctrước mắt, lạnh nhạt hỏi hắn: “Ta nghe nói, tướng quân vốn dĩ muốn tớiGiang Đông, phải không?” Từ Thịnh nhìn ta trong lòng chấn động, PhanChương bị khí thế của ta ép tới, thấy miệng khó nói ra lời, nhưng mà,tính cách kiên cường của hắn vẫn chiếm thượng phong: “Không sai. Vốn làmuốn như vậy, nhưng bị thủ hạ của ngài bắt…” Ta xoay người nhìn hắn:“Hiện tại theo tướng quân, nếu như chúng ta khai chiến với thủy quânGiang Đông, ai chiếm phần thắng lớn hơn?” Phan Chương nghĩ một chút:“Ngài.” “Vì sao?” Hắn khinh thường nói: “Chiến thuyền như vậy ai có thểđịch được? Còn chưa nói mỗi binh lính đều mạnh hơn!” Hắn rất có lòng tin vào chính mình.

Ta quay lại nhìn mặt biển: “Đốivới một dũng tướng mà nói, có được vũ khí tốt, đội quân tinh binh, là có tiền vốn để thắng địch. Nhưng mà ta nói thật cho ngươi biết, nếu nhưlúc này ta mang theo các ngươi đánh Giang Đông, chúng ta nhất địnhthua.” Phan Chương đỏ mặt tía tai: “Ngài, ngài xem thường chúng ta!” Tacười lạnh: “Xem thường ngươi sao? Ta nếu xem thường ngươi, đã không mờingươi đến. Phan tướng quân, chiến tranh là so thực lực tổng hợp, là sosánh mưu lược, lương thảo, quân nhu, nhân số, tướng lĩnh đôi bên, khôngphải chỉ một lần thắng hay một lần ra trận là làm được. Ta cũng tin nếulúc này cho ngươi lãnh binh đi đánh một trận với thủy quân Giang Đông,ngươi có thể thắng. Nhưng mà, ngươi dám cam đoan có thể tiếp tục thắngmà lấy được Giang Đông không?” Từ Thịnh nghe xong lời ta nói liên tụcgật đầu. Phan Chương tuy rằng tính cách liều lĩnh, nhưng không phảingười không có đầu óc, hắn cũng hiểu ta nói rất đúng, nhưng mà, thấy bộdạng trói gà không chặt của ta, vẫn thấy không phục, liền đứng một bênkêu hừ hừ.

Ta cười: “Xem ra Phan tướng quân vẫnchưa phục, đúng không?” Phan Chương hừ một tiếng, không nói câu nào. Tahỏi tiếp: “Tướng quân có phải rất tự tin vào võ nghệ của mình không?”Phan Chương ngẩng cao đầu nói: “Đương nhiên.” Ta quay đầu gọi Tần Dũng:“Tần huynh, võ nghệ Phan tướng quân chính là nhất lưu, ngươi có dám lĩnh giáo anh ta một chút không? Tiện thể để ta xem công phu ta dạy ngươimấy năm nay có tiến bộ gì không?” Tần Dũng cười, tiến lên nói với PhanChương: “Tần Dũng bất tài, mong tướng quân dạy bảo, không biết ý tướngquân thế nào?” Phan Chương và Tần Dũng có quen biết, vì căn cứ này cầnthứ gì đều do Tần Dũng mang đến, cũng truyền lại mọi mệnh lệnh của ta.Nhưng mà, bọn họ chỉ biết Tần Dũng là quản gia của ta, không biết võnghệ hắn thế nào. Phan Chương đối với võ nghệ của mình rất tin tưởng,hắn cùng Từ Thịnh là ngang ngửa nhau. Lúc này, nghe ta nói xong cũng kìm nén không được: “So thì so, ai sợ ai.”

Từ Thịnhlúc này bối rối nhìn ta. Hắn rất thông minh, từ lúc ta để hắn tới đâytiếp quản việc chế thuyền cùng huấn luyện tinh binh, chỉ biết ta nhấtđịnh không tầm thường. Sau khi đến nơi này, nhìn thấy căn cứ thủy quânvà hiện trạng không thể tin nổi của Thọ Quang, mọi thứ đều nằm ngoài dựliệu của hắn. Cho nên, lúc này trong lòng hắn đã đặt ta ở vị trí chủcông. Mà năng lực của Phan Chương, hắn hiểu rất rõ, thấy ta cố ý khơimào cuộc tranh tài, hắn biết ta muốn giảm bớt ngạo khí của Phan Chương,thu phục hắn. Cho nên, mặc dù hắn không hiểu rõ thực lực của Tần Dũng,cũng biết Phan Chương tuyệt đối không phải là đối thủ, nếu không ta sẽkhông làm như vậy. Ta nhìn ánh mắt hắn, hiểu rõ suy nghĩ của hắn, liềngật đầu cười.

Phan Chương đã cầm đao trong tay,ánh mắt dừng ở Tần Dũng, bức tới bá khí của một viên võ tướng thượngđẳng, khí thế bộc lộ không thể nghi ngờ. Tần Dũng trái lại, cả người hắn đứng im một chỗ, chỉ mỉm cười nhìn Phan Chương, lưỡi đao trong taybuông thõng, khí chất thậm chí có một nửa giống với Vân ca ca. Nhìn TầnDũng, ta khẽ gật đầu, hắn đã trở thành một cao thủ, chỉ sợ đã ngang ngửa với Trương Liêu, ta có chút hối hận đã giữ hắn bên mình. Hứa Quần ở bên cạnh ta ánh mắt cũng nhiệt tình khẩn trương, nhìn tư thế của hắn tacũng nhận ra võ nghệ của hắn không thấp. Chỉ có Quản Hợi mang bộ dángxem náo nhiệt, thật sự chẳng có cách nào.

PhanChương hét to một tiếng chấm dứt giai đoạn đứng nhìn nhau, chỉ thấy hắntiến từng bước mạnh mẽ, đại đao từ trên lấy ngàn cân bổ xuống. Tần Dũngcăn bản không bị ảnh hưởng lấy một chút, đợi lúc đao tới sát người, mớisải từng bước nghiêng người né tránh, đao trong tay đẩy ngang hướng vàoPhan Chương, tốc độ vô cùng mau lẹ. Phan Chương thu đao về cũng nhanhkhông kém, lập tức đẩy đao của Tần Dũng lại. Tần Dũng căn bản không định tấn công tới, đảo mắt thấy Phan Chương thu đao, bản thân cũng lùi lại,quét lưỡi đao xuống dưới, tư thế không hề thay đổi.

Ánh mắt Phan Chương nhìn Tần Dũng đã có ý đề phòng, ngạo khí trên ngườicũng thu lại không ít. Tần Dũng vẫn mỉm cười, không chủ động tấn công,đợi Phan Chương công kích. Phan Chương tính tình nóng nảy, ổn định lạilập tức lại tiến tới, giành công kích trước. Tần Dũng gặp chiêu pháchiêu, trong nhất thời coi như ngang ngửa. Ta nhìn một lúc rồi cười nói: “Hai vị cứ tận hứng, Tử Vân không theo cùng. Văn Hướng tướng quân,chúng ta về quân doanh thôi!”

Trong một hiệp, tađã nhận ra Phan Chương nhất định sẽ thua rồi, không cần xem nữa, xoayngười gọi Từ Thịnh rồi đi xuống thuyền. Ta không muốn xem bộ dáng thuacuộc của Phan Chương, bởi vì ta đã ra hiệu cho Tần Dũng không cần hạ thủ lưu tình. Từ Thịnh liếc mắt nhìn giữa sân một cái, lắc đầu theo ta đi.Đến bờ, ta cười nói: “Công phu dưới nước Tần Dũng khẳng định không phảiđối thủ của Văn Khuê tướng quân, nhưng mà Văn Khuê tướng quân tính tìnhthật sự quá thô, không phải đại tướng có thể độc chấn một phương. VănHướng à, ông phải nhắc nhở hắn nhiều mới được.”

Từ Thịnh đứng cạnh ta không nói tiếng nào. Ta kỳ quái quay đầu nhìn hắn.Từ Thịnh thấy ta quay đầu lại, đột nhiên khom mình hành lễ: “Văn Hướngbất tài, hôm nay xin cùng chủ công định lễ vua tôi.” Ta bị dọa tới thấtkinh, vội lắc mình tránh đi: “Văn Hướng tướng quân, ngàn vạn lần khôngđược.” Từ Thịnh nghi ngờ ngẩng đầu: “Hay là chủ công chướng mắt VănHướng, hoặc là ngài…” Ta vội vàng nói: “Tâm ý tướng quân, Tử Vân biết.Nhưng mà ông lầm rồi, ta không phải chủ công gì đó, bản thân ta cũng làmưu sĩ của chủ công thôi. Ông làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.” A? Từ Thịnh ngây người: “Ngài cũng là mưu sĩ cho người khác? Vậy ở đây… Chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai?”

Ta thật khôngngờ tới chuyện này, đành phải giải thích: “Tướng quân, chủ nhân nơi nàytrước mắt là ta. Nhưng mà, chủ nhân thật sự là Đại Tư Không trong triều, Xa Kỵ tướng quân Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.” Từ Thịnh đương nhiên biết đại danh Tào Tháo, hắn hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, ngài lại là mưusĩ của Tào Tháo. Vậy ngài làm sao dám đi lại ở Giang Đông, chẳng lẽkhông sợ chết sao?”

Ta cười: “Đây chính là nguyên nhân ta trước mắt là chủ nhân của nơi này. Việc ta là mưu sĩ được giấukín, hết thảy mọi chuyện chủ công không tiện ra mặt hoặc chuyện xây dựng căn cứ bí mật đều để ta làm.” Thấy ánh mắt kinh ngạc bất định của hắn,ta lập tức đem những chuyện mình làm giải thích cho hắn nghe. Từ Thịnhnghe xong, cười tự giễu: “Thì ra, Triệu Tử Vân ngài là mưu sĩ như vậy.Có điều, ngài ngụy trang thật quá tốt. Nếu ngài không nói, tôi thật sựcho rằng ngài trong lòng có chí lớn muốn xưng bá, cho nên… Ôi.”

Nhìn biểu hiện của hắn, ta hiểu rõ hắn nghĩ gì: ở nơi này dốc sức suốt hainăm, đến nay mới biết mình ăn cơm nhà ai, hơn nữa, bản thân chưa từngthấy qua mặt mũi chủ công. Chuyện này có phải quá sức kỳ quái không? Tanghĩ một hồi, đem mọi chuyện đổ lên trên người Tào Tháo, để hắn quy phục mới được: “Văn Hướng tướng quân, không phải ta cố ý giấu ông, cũng chỉvì sợ các ông không thể yên lặng ở nơi này, giống như Văn Khuê tướngquân vậy. Phải hiểu rằng, nơi đây là căn cứ bí mật, mà Thọ Quang vốn làđịa bàn của Viên gia! Hiện nay lại là địa bàn của chúng ta, cho nên taphải nói cho rõ. Phải biết chủ công vô cùng coi trọng nơi này, vô cùngcoi trọng tướng quân. Tài hoa của ông chính là do chủ công nói cho tabiết, chứ ta làm gì có bản lĩnh như vậy, lại đặc biệt chạy tới GiangĐông mời ông xuống núi.” Nghe lời ta nói, trong mắt Từ Thịnh đảo vàivòng. Ta âm thầm quyết định nếu hắn không nghe theo sẽ diệt khẩu ngay,bởi vì ta tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi đây.

Cũng may không lâu sau, Từ Thịnh thở hắt ra: “Chẳng thể trách, ta đã nóikhông hiểu Tử Vân ngài làm sao biết tôi, thì ra là Tào công biết tôi.Tâm tư Tào công thật lợi hại, lại sắp xếp được chuyện như vậy. Có mưu sĩ như ngài, lại hành động như thế này, coi như các thế lực khác đã bị sắp xếp trong lòng bàn tay. Chủ công như vậy là người Văn Hướng ngưỡng mộ,phiền Tử Vân bẩm báo với chủ công, Văn Hướng nhất định khiến chủ cônghài lòng.”

Ta nới lỏng thở phào một hơi: “VănHướng, tác dụng của căn cứ bí mật này ông cần hiểu rõ. Lúc cần tới nócòn rất lâu nữa, cho nên sự tồn tại của nó chỉ có chủ công và ta biết.Bởi vậy, kinh phí cho nơi này mới do ta phụ trách toàn bộ, chủ côngkhông thể lấy một đồng tiền nào từ triều đình để chu cấp. Kỳ thực chủcông cũng là không biết phải làm sao! Người thường nói thật có lỗi vớicác ngươi và mã trường bắc Trường Thành, không thể công khai cho cácngươi một danh phận, thật khổ cho các ngươi.” Giúp Tào Tháo nói tốt mộtchút vậy.

Từ Thịnh lập tức nói: “Tôi hiểu mà.Ngài nói chủ công cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, tôi không phảiloại người không biết nặng nhẹ. Ngài ở bên ngoài càng khổ cực hơn, đừngbận tâm tới chúng tôi.” Ta cố ý cười khổ nói: “Ông ở chỗ này phát triểnkhông tốt, bảo ta làm sao báo cáo với chủ công? Lỡ như ta có sơ suất với các ông, chủ công không phạt ta xem như là tốt rồi. Thời gian dài takhông tới đây xem xét, chủ công đã rất không hài lòng, nói ta không biết trân trọng ông cùng Văn Khuê chịu khổ, đã nói ta nhiều lần.” Ôi, ta chỉ có thể để Tào Tháo làm người tốt. Quả nhiên Từ Thịnh nghe xong rất cảmđộng: “Thật sự đa tạ chủ công nhớ tới, cũng khiến ngài cực khổ rồi.”

Ta lập tức nói: “Ta không khổ gì hết. Có điều, ông yên tâm, nhẫn nại hainăm nữa là được rồi. Lúc này chủ công sắp khai chiến với Viên Thiệu,Viên Thiệu chắc chắn đi đời rồi. Đợi chủ công lấy được U châu, mã trường bắc Trường Thành có thể công khai, đến lúc đó, ta có thể đem toàn bộtiền tài đưa tới đây cho ông, ông tuyệt đối sẽ không thiếu tiền dùng,phát triển sẽ rất nhanh. Cứ tin ở ta.” Từ Thịnh gật đầu: “Có mưu sĩ nhưngài ở bên cạnh chủ công, tôi tin tưởng.” Nghe xong lời nói phát ra từnội tâm của hắn, ta biết rằng hắn đã bị ta thu phục, nơi này đã có thểyên tâm.

Thấy Từ Thịnh đã hoàn toàn quy phục, tanhắc nhở: “Văn Hướng, nếu hôm nay đã nói ra, ta xin nhắc nhở ông, cầnphải giữ bí mật, trừ ông và ta, không ai được biết chuyện này. Ông cũngbiết tính tình Văn Khuê, lỡ lộ ra, mục đích của đội quân này sẽ biếnmất. Giữ bí mật về nó, sau này chúng ta tấn công Giang Đông, cướp lấyGiao Châu là lập công to. Lúc ấy, công danh của ông và Văn Khuê còn hơncả Tử Vân nữa.” Vì căn cứ thủy quân này, ta đem bản lĩnh gian thương giở ra: vừa hãm hại lừa gạt, vừa dùng danh lợi dụ hoặc, toàn bộ đều dùngtới. Từ Thịnh cười: “Tôi không cần những thứ đó. Đại trượng phu có thểlàm chuyện oanh oanh liệt liệt một lần, xem như sống không uổng phí. Nếu chủ công coi trọng tôi và Văn Khuê như vậy, chúng tôi sao có thể khônghết sức?” Nghe xong lời hắn nói, ta có chút đỏ mặt.

Chúng ta ở nơi này nói xong, Phan Chương cùng Tần Dũng bên kia cũng kết thúc. Thấy bốn người đi tới, ta mỉm cười nói: “Xong nhanh vậy sao? Tần Dũng,ngươi thế nào?” Tần Dũng cung kính trả lời: “Phan tướng quân võ nghệ cao cường, chúng tôi đấu ngang tay. Tần Dũng học hỏi được nhiều.” Nghe hắnnói xong, Phan Chương vội nói: “Được rồi, đừng dát vàng lên mặt ta, tathua tâm phục khẩu phục. Triệu Tử Vân, quản gia của ngài thật lợi hại,ta phục rồi.”

Ta nhìn Từ Thịnh, sau đó cười vớiPhan Chương: “Tính tình tướng quân có chút nóng nảy, nếu ta để Tần Dũngđánh với ngươi trên một con thuyền nhỏ, khẳng định ngươi thắng.” PhanChương cười ha ha: “Thua là thua, không cần nói thừa. Ta đã nghĩ rồi,ngài nói đúng, ta không có năng lực thắng hết người trong thiên hạ.” Tagật đầu: “Tướng quân hiểu là tốt rồi. Ngươi cứ yên tâm ở đây huấn luyệnbinh lính cho tốt, một ngày nào đó, sẽ cho ngươi được kiến công lậpnghiệp, phong hầu phong tướng.” Hắn cười ha ha.

Nửa tháng sau ta mới sắp xếp xong mọi chuyện ở Thọ Quang, lúc này đã làtrung tuần tháng 3 năm 200, để Tần Dũng ở lại cùng Từ Thịnh sắp xếpchuyện thủy quân sau này, bản thân ta xuôi nam xuống Giang Đông. HứaQuần cũng theo sự an bài của ta, dẫn theo hai vạn tinh binh ở Thọ Quang, khởi hành tới Thọ Xuân và Quảng Lăng. Về phần Quản Hợi, ta cho hắn đitìm Trương Yến, chọc ngoáy sau lưng địch, hai người đều là cao thủ, CaoCan ở Tịnh Châu sắp có chuyện rồi.

Tôn Quan tiếpnhận quân đội trong tay Hứa Quần, một khắc cũng không dám trì hoãn tiếnthẳng tới Quảng Lăng. Trên đường, tự mình cho thiên tướng dẫn theo támngàn người tới Thọ Xuân gặp Cao Thuận. Cao Thuận thấy tám ngàn binh lính này, tất nhiên rất mừng rỡ, lập tức bố trí ba ngàn binh tiến vào Hu Dị, tăng cường phòng thủ nơi đó; lại lệnh cho ba ngàn binh tới đóng tạihuyện Thành Đức gần Thọ Xuân, cùng Thọ Xuân hình thành thế tương hỗ; hai ngàn binh còn lại sắp xếp vào quân đội ở Thọ Quang.

Quảng Lăng thái thú Trần Đăng thấy Tôn Quan đem theo một vạn hai tinh binhđến, tảng đá trong lòng đã buông xuống phân nửa, có số quân này, ông tatin tưởng có thể ngăn cản Giang Đông bắc thượng. Tôn Quan quan sát thấyhệ thống phòng thủ ở Quảng Lăng, vô cùng bội phục Trần Đăng: “Trần đạinhân, ở đây có ngài, Quan thật dư thừa! Tôi thật muốn thấy bộ dáng TônSách Tiểu bá vương kia bại trong tay ngài!” Trần Đăng cười khổ: “Tôntướng quân nói đùa. Quảng Lăng dưới sự quản lý của đám thủ hạ ViênThuật, cuộc sống quá khó khăn. Lúc này mới khá lên được một hai năm, tôi không muốn lại có chiến sự phát sinh. Có điều, ông mang theo binh línhtới, dù sao cũng là chuyện tốt. Tôi lúc này hy vọng Tôn Sách biết QuảngLăng có thêm viện binh, có thể từ bỏ ý nghĩ tấn công vào đây, mọi người ở chung hòa bình, chẳng phải tốt lắm thay!”