Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 90: Không thể thay đổi



Thời gian trôi quamột lúc lâu, Vân ca ca mới từ trong suy tưởng trở lại hiện thực. Ta nhìn huynh ấy, hỏi: “Ca ca, huynh chưa trả lời muội, vạn nhất Lưu hoàng thúc chết trong tay Tào Mạnh Đức, huynh sẽ thế nào?” Vân ca ca cau chặt mày: “Ta chưa từng nghĩ tới.” Ta rất khẩn trương nói ra vấn đề khó khăn nhất trong lòng: “Nếu thật vậy, huynh có đi giết Tào Mạnh Đức để báo thùkhông?” Vân ca ca ngồi xuống, nghĩ một lát mới nói: “Không biết. Dù saotrong lúc loạn lạc, ca ca chỉ muốn làm hết sức, vì quốc gia này, vì dânchúng khổ cực làm một chuyện tốt thôi! Cho nên, ta mới cảm thấy Lưu Dựmục là một chủ công tốt. Nhân nghĩa của ông ấy chính là thứ thiếu thốntrong thế đạo ngày nay.”

Nghe huynh ấy trả lờixong, ta cẩn thận dè dặt lại hỏi: “Nếu như Lưu hoàng thúc chết, huynh sẽ góp sức cho ai? Viên đại nhân hay Tào đại nhân?” Vân ca ca lại suy nghĩ thêm nửa ngày, cuối cùng nói: “Ta cũng không biết. Viên Thiệu, lúc tarời thôn, người đầu tiên muốn cống hiến sức lực chính là y, nhưng ngườinày thật sự… Về phần Tào Tháo, hành động của người này không đáng đượccoi trọng. Xuất thân đê tiện, tàn sát Từ châu, hành vi gần đây không phù hợp quy củ, khiến người ta xấu hổ. Hai người này hoàn toàn không phảiminh chủ!”

Ta nói không nên lời, ấn tượng củahuynh ấy với Tào Tháo quá kém như vậy, ta phải làm sao? Trổ tài biệnluận sao? Vân ca ca không phải người ngu ngốc, nhất định sẽ hoài nghita; không nói, bỏ lỡ cơ hội này, về sau biết làm sao? Suy đi tính lại,cuối cùng ta mở miệng: “Ca ca, muội hôm nay đã hiểu rõ ý huynh. Thế nàyđi, mấy năm gần đây, ca ca chôn chân ở chỗ Công Tôn Toản, rất nhiềuchuyện đều là đồn thổi, không thể bằng muội đi lại trong phủ đệ các báchủ, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, để muội đem những điều muội chứngkiến nói lại với ca ca, được không? Ít nhất có thể giúp ca ca so sánhthêm một chút.” Vân ca ca gật đầu: “Như nhi, muội rất tốt! Nghĩ thật chu đáo.” Ta chua xót cười, nếu như huynh lúc trước nghe lời ta, lúc này đã có địa vị rất cao ở chỗ Tào Tháo rồi, ôi!

Sắpxếp lại rõ ràng, ta chậm rãi đem những chuyện đã trải qua lựa ra một ítkể lại cho Vân ca ca nghe, từ lần đầu tiên ở Lạc Dương thấy Tào Tháo hạlệnh cứu hỏa cứu người, đến quân Hoàng Cân Thanh châu quy hàng Tào Tháo; từ chuyện Tào Tháo ở Duyện châu tiêu diệt thổ phỉ quấy rối tới đạichiến với Đào Khiêm ở Từ châu; từ chuyện cùng Lữ Bố tranh đoạt Duyệnchâu đến lúc quy hàng Tào Tháo; từ chuyện Tào Tháo cung nghênh hoàng đếđến sự kiện vạt áo viết chiếu thư. Ta còn cường điệu giới thiệu dânchúng sống trong địa bàn của Tào Tháo đều được bảo đảm cuộc sống, tamuốn để ca ca hiểu rõ, chính sách của Tào Tháo hiện nay là tốt nhất, mưu lược, chiến lược của Tào Tháo cũng là tốt nhất, ông ấy là người có năng lực chấm dứt thời loạn thế. Cuối cùng, ta nhìn gương mặt bất định củaVân ca ca, tổng kết lại: “Những chuyện đó đều là muội muội tận mắt thấy, muội trị bệnh đau đầu cho ông ấy nhiều lần, nên tuyệt đối là tự mìnhcảm nhận.”

Vân ca ca nhìn ta, một hồi lâu mớinói: “Như nhi, muội có cách nhìn và ý nghĩ của muội, ca ca cũng tintưởng lời của muội. Nhưng mà, ta cảm thấy Tào Tháo không phải người tốt. Muội dù sao cũng chỉ khám bệnh cho hắn, sẽ không thể hiểu rõ người này. Chỉ nhìn hành vi cầm tù hoàng đế của hắn, đã biết hắn không tuân thủđạo quân thần, ép thiên tử hiệu lệnh chư hầu, cùng Đổng Trác có gì khácnhau đâu? Lại nói, chỉ cần thấy Lưu Dự mục rời bỏ hắn đủ biết hắn khôngphải minh chủ gì.”

Ta thật muốn hôn mê, huynhấy hóa ra toàn dùng hành động của Lưu Bị mà nói chuyện: “Nhưng mà, ca ca ơi, vị hoàng đế kia muốn ông ấy chết trước đó! Ông ấy cho hoàng đế ăn,mặc, xây dựng cung điện, khôi phục điển tịch, khiến cho triều đình lấylại bộ dáng vốn có. Phải biết lúc trước hoàng đế sắp chết đói, ngoại trừ Tào đại nhân, căn bản không có ai để ý. Nhưng mà vị hoàng đế này lạikhông nhận ra, nếu là ta, khó mà quan tâm tới vị hoàng đế này, đuổi đihoặc giết luôn mới là đỡ lo. Lại nói, ông ấy cùng Đổng Trác không giốngnhau, ông ấy không tàn sát đại thần trong triều, không gây họa cho lãobách tính, thực hiện chế độ đồn điền khiến đa số người có cơm no, khôngcòn phải sống lang thang nữa! Người như vậy còn không được sao?”

Triệu Vân cười cười: “Muội nói đều có lý. Nhưng mà, hắn có thể là một trungthần thật sao? Nếu không sao hoàng đế lại muốn giết hắn? Hắn có ngày hôm nay là vì có vận khí tốt, có gia tài. Nếu như Lưu dự mục có vốn liếngnhư hắn, chắc chắn còn làm tốt hơn hắn, cuộc sống của dân chúng khẳngđịnh càng tốt hơn!” Quả thực là suy nghĩ ngoan cố không đổi mới thừanhận Lưu Bị.

Ta thở dài, lắc đầu, lại đem TônSách giới thiệu qua một lượt: “Tôn Bá Phù cũng là một người không tồi,hắn khinh tài trọng nghĩa, ở Giang Đông rất được lòng dân. Như nhi thấyhắn cũng là một chủ công tốt. Hắn với muội là bằng hữu, chúng ta ở cạnhnhau không tồi. Nhưng mà, theo Như nhi thấy, hắn thiếu mưu lược của Tàođại nhân, cũng không có khí phách của Tào đại nhân, không đủ tranh thiên hạ.”

Vân ca ca nhìn ta cười: “Muội là bằng hữu của Tiểu bá vương? Rất thích hắn sao?” Cái gì? Ta choáng váng: “Ca ca,huynh nghĩ gì vậy? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh.” Vân ca ca haha cười: “Tiểu Như nhi trưởng thành rồi.” Ta cúi đầu không nói. Một látsau, Vân ca ca thở dài: “Ta hiểu rõ ý muội. Như nhi, ca ca sẽ nghĩ kỹ.Nhưng mà, ta muốn đi hỏi thăm tin tức Lưu Dự mục. Chuyện này sau hãynói.” Ta cũng chỉ biết gật đầu.

Nếu cuối cùngta không thể thuyết phục Vân ca ca về đầu Tào Tháo, cũng chỉ biết tiếptục đợi, thật chẳng có cách nào cả. Ta càng không muốn Vân ca ca hận ta. Uống trà một lát, ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Ca ca, huynh khônglo chuyện của mình sao?” Vân ca ca sửng sốt: “Ta? Chuyện của mình?Chuyện gì?” Ta cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Huynh luônnói muội, huynh thì sao? Lúc nào tìm chị dâu cho muội đây? Muội muốn cócháu chơi cùng.” Vân ca ca cũng cười: “Muội đó, vẫn nghịch ngợm như vậy. Ôi, hiện giờ ta chẳng có chỗ nào tốt, không có chỗ nào để về, nói chiviệc lập gia đình, sau này hãy nói! Nhưng mà Như nhi, muội không nhỏnữa, không thể cứ giả nam trang như vậy chạy xung quanh. Lo lắng chomình một chút đi! Nếu muội thật sự thích ai, ca ca nhất định giúp muộivừa lòng, được không nào?”

Nghe huynh ấy nóixong, ta lập tức trả lời: “Nếu như ta thích…” Thiếu chút nữa là nói nếunhư ta thích Tào Tháo thì sao? May mà phản ứng nhanh nuốt lại vế sau.Vân ca ca nghe ta nói có nửa câu liền ép hỏi: “Như nhi, nói tiếp đi!” Ta ổn định nội tâm, nhìn huynh ấy cười: “Ý Như nhi là, nếu muội yêu mếnngười ca ca không thích, huynh có thể vì muội mà chấp nhận hắn không?Hoặc là, nếu người này là người ca ca xem thường, thậm chí có cừu hận,huynh có thể đồng ý lựa chọn của muội sao?” Vân ca ca dĩ nhiên không hềchuẩn bị trước, sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: “Như nhi, ý muội là sao?Thật sự có người như vậy sao?” Trong bụng ta thở dài một tiếng, ta mà có rồi đã tốt, ngoài miệng cười ha ha: “Nói đùa đấy. Người ta muốn biếtthôi mà! Ca ca, bây giờ là loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, muộikhông dám đảm bảo huynh về sau sẽ không tức giận Như nhi. Lỡ ra, muộicoi trọng người ca ca không hài lòng, muội thảm rồi. Ca ca, huynh cũngbiết Như nhi rất để ý cảm nhận của ca ca mà.” Vân ca ca không nói gì.

Ta đứng dậy ôm lấy huynh ấy từ phía sau: “Vân ca ca, Như nhi từ nhỏ đãtheo ca ca, huynh hiểu rõ muội nhất, muội luôn coi huynh như phụ thânvậy. Những chuyện khiến huynh tức giận, muội không muốn làm. Nhưng mà,chúng ta có nhiều chuyện thân bất do kỷ, ca ca như thế, Như nhi cũng như thế, nếu sau này, huynh cảm thấy Như nhi làm việc gì đó khiến huynhkhông vui, đừng giận Như nhi được không?” Vân ca ca thở dài, nhẹ nhàngcầm tay ta: “Như nhi, từ lúc muội ăn trái cây kia, ca ca đã không quảnđược muội nữa. Việc muội làm đều khác người, ca ca… Ôi, có điều, ca cadù sao cũng sẽ không giận muội. Bất luận muội thay đổi thế nào, vẫn làtiểu Như nhi của ca ca.”

Cuối cùng ta cũngkhông ngăn được nước mắt. Thật xin lỗi Vân ca ca, tiểu Như nhi khôngmuốn cùng huynh trở thành địch, nhưng mà… Huynh vì sao lại cố chấp nhưvậy!!! Vân ca ca đâu biết suy nghĩ trong lòng ta: “Sao vậy? Nói mấychuyện kia thì tỏ ra giỏi giang như vậy, sang chuyện chính thì lại làmnũng rồi, ca ca thật hết cách với muội.” Ta muốn ngã, cái gì là chuyệnchính chứ! Cũng không biết là ai hết cách với ai? Bỏ đi, huynh muộichúng ta ai cũng phải chịu thua kẻ kia, thật bất đắc dĩ.

Thời gian trôi qua từng ngày, không chỉ Triệu Vân, ta cũng rất vội vã tìmkiếm tin tức Lưu Bị, lúc này, chuyện sống chết của hắn đã trở thành vấnđề khiến ta và Vân ca ca có thể trở thành kẻ địch hay không. Ta cũngchẳng quan tâm chuyện Hoàng đế nữa, một lòng mong Lưu Bị thật sự có thểchết ở Từ châu. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, mới qua vàingày, ta đã biết tin Lưu Bị được Viên Thiệu thu nhận ở Nghiệp thành, trở thành thượng khách. Trong lòng rất buồn bực, ta đem Tào Tháo mắng mộthồi, quá đần, mỗi tên Lưu Bị đó cũng thu thập không xong. Ôi, Vân ca cacủa ta!!!!

Vân ca ca cùng Lưu Bị quả nhiên gặpmặt. Sau khi gặp được Lưu Bị, ta có cảm giác Vân ca ca toàn bộ đều thayđổi, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khí thế bức người. Nhìn thấy sự hưngphấn cùng vui sướng phát ra từ nội tâm huynh ấy, ta thiếu chút nữa quyết định ai cũng không giúp, dứt khoát trở về ẩn cư, hoặc tự mình kết thúccho xong. Suy nghĩ hết hai ngày đêm, sự tao ngộ với Vũ ca ca khiến ta hạ quyêt tâm. Đúng vậy, ta tuyệt đối không thể để cho ca ca vĩnh viễn đitheo Lưu Bị, huống chi ta cũng không muốn thiên hạ tiếp tục loạn lạcthêm trăm năm nữa, coi như Vân ca ca sau này có hận ta thấu xương, tacũng phải giúp Tào Tháo đến cùng. Ta không tin thiên mệnh khó trái. Vânca ca đừng trách muội muội tâm ngoan, muội nhất định phải khiến Lưu Bịhiện nguyên hình, khiến huynh có cơ hội thấy rõ con người của hắn. Tớilúc đó huynh sẽ tin muội, đến lúc đó huynh muội chúng ta sẽ không rờinhau nữa.

Ta lấy lại được tinh thần, chuyện đầu tiên chính là đi nịnh bợ Lưu Bị, không sai, chính là nịnh bợ. Ta muốnchuyển lại lời của Hoàng đế cho hắn! Mang theo một bao vàng làm lễ vật,ta trực tiếp đi tìm Lưu Bị. Ta cũng không cần phải sợ gặp phải Vân caca, hai người bọn họ vẫn đang bí mật liên lạc, Vân ca ca đang tìm lạithủ hạ cũ để theo Lưu Bị chạy trốn. Ta đương nhiên muốn giúp đỡ ca ca!!!

Lưu Bị đối với ta dĩ nhiên là mạc danh kỳ diệu, trong mắt hắn, ta chỉ làmột tiểu dân không có bản lĩnh gì, hơn nữa, hình như quan hệ của ta vớiTào Tháo không tệ, hắn vẫn cảnh giác với ta. Thấy ta đến xin gặp, hắnlạnh nhạt hỏi: “Triệu Như, ngươi tìm ta làm gì? Ở Hứa Đô không phải đang rất tốt sao, đến đây làm gì?” Ta cười: “Lưu hoàng thúc, tiểu dân làngười làm ăn, tất nhiên nơi nào dễ kiếm tiền sẽ tìm tới. Chuyện buôn bán của tiểu dân ở đây không tồi, Viên đại tướng quân rất hậu đãi tiểu dân. Lần này tôi đến là mang cho Viên Tam công tử vài thứ.”

Lưu Bị vừa nghe ta nói sắc mặt lập tức chuyển biến tốt lên: “Thì ra ngươicó quan hệ không tồi với Viên Tam công tử!” Ta thật khinh bỉ hắn. Cóđiều: “Lưu hoàng thúc, tiểu dân chẳng qua là đại phu cho cả nhà Viêntướng quân thôi. Thân thể Tam công tử vốn không khỏe, tiểu dân phảithường xuyên vào phủ. Ngài xem, tôi từ chỗ Tam công tử mới biết Hoàngthúc đã tới đây, vừa lúc có chuyện tìm ngài nên mạo muội tới nhà.” LưuBị a một tiếng: “Ngươi có chuyện muốn tìm ta sao? Chuyện gì vậy?”

Ta cố ý nhìn quanh một chút, rồi tới trước mặt hắn nói: “Hoàng thúc, tiểudân trước khi rời khỏi Hứa Đô, đã tới gặp Hoàng đế.” Lưu Bị giật mìnhnhìn ta. Ta cười: “Bệ hạ rất thích nghe tiểu dân nói chuyện nam bắc. Lần này, bệ hạ bảo tiểu dân nếu gặp hoàng thúc, thay người hỏi thăm sứckhỏe của ngài, mong ngài vạn lần bảo trọng, lấy quốc sự làm đầu! Ngườicòn nói ta chỉ mong có vậy! Còn nói ngài có lời gì, cứ việc bảo tôi nhắn lại.”

Nhãn cầu Lưu Bị đảo vài vòng, rốt cụccười nói: “Ngươi thật có phúc khí, vậy mà gặp được bệ hạ. Có điều, tanghe nói, gian tặc Tào Tháo phái binh canh chặt cửa hoàng cung, ngươi là một thường dân, sao có thể vào được?” Trong giọng nói của hắn ẩn chứamột tia sát khí. Ta sợ ngươi sao? Ta cười: “Chuyện này đại nhân có điềuchưa rõ. Tiểu dân từ lúc ngài còn ở Hứa Đô đã thường xuyên ra vào hoàngcung. Ban đầu là Khổng Dung đại nhân đưa tôi vào, nói Bệ hạ muốn tôi kểchuyện xưa cho người nghe. Sau này bệ hạ biết tôi còn hành nghề y, liềnthường xuyên gọi tôi tiến cung khám bệnh. Đây là do Tuân đại nhân sắpxếp.” Hơn phân nửa là thực, non nửa là giả, ngươi cũng chẳng nhận rađược.

Lưu Bị đương nhiên biết ta giỏi y thuật,lại là thương nhân buôn dược liệu, đã tin ta quá nửa. Thấy thần sắc hắnbình tĩnh lại, ta không để lỡ thời cơ đưa lễ vật dâng lên: “Hoàng thúc,đây là vài thứ tiểu dân mang tới, trong đó có ý tứ của bệ hạ. Đồ khôngnhiều lắm, nhưng tiểu nhân sẽ thường xuyên mang tới.” Lưu Bị thuận taytiếp nhận, nhấc lên biết trọng lượng, thần sắc lập tức vui vẻ trở lại:“Triệu Như, ngươi khách khí quá. Yên tâm đi, tuy ta phiêu bạt không ổnđịnh, nhưng là dòng họ Hán thất, đương nhiêu coi an nguy của triều đìnhlà an nguy của mình, tồn vong của quốc gia cũng là của mình.” Trong lòng ta cười lạnh, quả nhiên là ngụy quân tử. Mục đích đã đạt được, ta cũngcáo từ trở về luôn, nếu không không dám cam đoan ta sẽ không làm rachuyện gì không nên làm.

Thời gian nửa thángtiếp theo, ta chu toàn quan hệ với Viên Thượng cùng Lưu Bị, cũng gặp Vân ca ca thêm mấy lần, vẫn giống như trước kia, không để ca ca thiếu thốnthứ gì. Biết rõ huynh ấy sẽ dùng những thứ này trợ giúp cho Lưu Bị, tavẫn không đành lòng nhìn ca ca chịu khổ, chung quy vẫn mạnh hơn mọi thứ. Lúc ở đây, chuyện duy nhất ta làm có lợi cho Tào Tháo là biết được Viên Thượng đã chuyển một khối quân dụng lớn đi qua Quảng Tông, bởi vậy phái người báo cho Trương Yến cướp lấy, Viên gia phụ tử lại tức giận mắng mỏ Trương Yến bản tính cướp bóc không thay đổi.

Đầu tháng 2 năm 200, ta lưu luyến rời xa Vân ca ca, xuất phát về Thọ Quang. Vân ca ca, kể từ lúc này, chúng ta đã thật sự trở thành kẻ địch, muộithật xin lỗi huynh. Có điều, tình thế này sẽ không tồn tại mãi, ta xinthề.