Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 206: Ta vì thiên hạ



Không chờ Tuân Úc nữa, ta tự mình lênđường, mang theo Tần Dũng, rầu rĩ tìm tới Lục Hồn sơn. Hồ Chiêu đã điLạc Dương rồi, hắn cũng thật nóng vội, may mà bên kia đã chuẩn bị xongchỗ ở cho hắn. Ta lại đánh ngựa tới Hứa Đô, Điền Phong thấy ta đến mời,lắc đầu cười: “Tào công quan tâm ta quá rồi.”

Ta ngượng ngùng: “Trước kialà Triệu Như mạo phạm tiên sinh, ngài đừng giận ta nữa, nếu giận sẽ hạitới sức khỏe. Hay là ngài cứ mắng ta một trận đi.”

Điền Phong cười: “Ta mắngngươi làm gì? Cảm ơn ngươi còn không kịp nữa. Không cần nói nữa, takhông phải vì mình, mà vì Thư tiên sinh, cảm ơn ngươi vì giữ lại hậunhân cho ông ấy.”

Ta cười khổ một cái: “Takhông thể cứu được Thư tiên sinh, đã rất áy náy rồi, tiên sinh còn cảmtạ ta, ta thật xấu hổ vô cùng.”

Điền Phong thở dài: “Thư tiên sinh tính tình là như vậy, ông ấy mạnh mẽ hơn ta. Ta…”

Ta vội khuyên bảo: “Tiênsinh, ngài lại sai rồi. Thư tiên sinh lấy cái chết bảo toàn trung nghĩa, dĩ nhiên cảm động, nhưng ông ấy chính là vì một người mà từ bỏ mọingười, điểm này không đáng khen, người đó không đáng để ông ấy làm nhưvậy. Tiên sinh, một thân học vấn của chúng ta không thể vì một người màthi triển, mà phải vì càng nhiều người, vì cả thiên hạ mà thi triển.”

Điền Phong ngẫm nghĩ: “Ngươinói có đạo lý. Tử Vân, ta cuối cùng vẫn cảm thấy ngươi không phải làthương nhân, nhưng bất luận ta hỏi thế nào, Văn Nhược cũng không chịunói. Ngươi có thể nói thật với ta không?”

Trong lòng ta kích động mộttrận, Tuân Úc tuy rằng uy hiếp ta, nhưng ông ấy vẫn cố hết sức bảo vệ bí mật cho ta. Ta cố nén nước mắt đang muốn trào ra, cười nói: “Tiên sinh, ngài thông minh như vậy, phải sớm nghĩ ra thân phận của Triệu Như mớiphải. Lần này ta đến, chủ công dặn ta bồi tội với ngài, ngài tha thứ talừa gạt ngài nhé!”

Điền Phong cũng không ngạcnhiên: “Đúng như ta suy nghĩ. Xem ra, ngươi làm việc cho Tào công chắccòn trước cả khi tới Nghiệp thành?”

Ta gật đầu: “Vô cùng sớm, từ lúc chủ công mới được phong làm thái thú Đông quận, ta đã là người của chủ công rồi.”

Điền Phong “A” một tiếng: “Sớm như vậy sao, còn trước cả Văn Nhược? Ngươi thật lợi hại, đã nhiều năm như vậy.”

Ta cười khổ: “Ta chỉ có chúttrò vặt, mấy năm nay không chết ở bên ngoài toàn là nhờ có vận khí tốt.Tiên sinh, chúng ta ngày mai lên đường, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Điền Phong cũng gật đầu: “Được, sớm thu xếp cho người trong nhà, ta cũng tới Hợp Phì trước chờ Mã Siêu.”

Cùng Điền Phong tới LạcDương, dàn xếp xong cho người nhà của ông ta, ta cũng về nhà mình xemthế nào. Đám thuộc hạ rất để ý, kiến tạo nơi này vô cùng xinh đẹp. Tỉ tỉ sớm đã tới đây, thấy ta về nhà liền giới thiệu một vòng: “Theo sắp xếpcủa muội, nhà của mấy huynh đệ muội không ở cùng một chỗ, mọi người tớiđây xem đều rất hài lòng. Đại viện tử bên cạnh cũng đã chuẩn bị xong, là của ai vậy?”

Ta cười thần bí: “Tỉ tỉ, chủ nhân của nó hai năm nữa mới tới. Bình thường tỷ đừng quên dọn dẹp một chút.”

Chỉ có ta và Tần Dũng mớibiết, đó là nhà ta chuẩn bị cho Vân ca ca, đợi chúng ta chiếm được Kinhchâu, Vân ca ca cũng nên cùng ta trở về, bất luận huynh ấy tự nguyện hay không, ta cũng không để huynh ấy rời khỏi ta. Nghĩ đến Vân ca ca, talại nhớ phải mau lấy được danh phận đệ tử của Hồ Chiêu cho Tào Xung.

Vội vàng chạy tới học đường,biển chữ vàng thật to theo phong cách cổ xưa đã trang nghiêm treo trướcđại môn, nhìn thế nào cũng có chút quái dị. Học đường được dựng dưới một chân núi phía tây thành Lạc Dương, bên trái là một nhánh của sông LạcHà, thật sự là một nơi kề núi gần sông, cảnh quan tươi đẹp. Học đườngthiết kế rất lớn, ước chừng trăm mẫu, theo thế núi phân làm ba phần, đại môn và tiền viện là tầng thứ nhất, chủ yếu dùng để tiếp đãi người tìmtới trường học và khách nhân; tầng thứ hai là nơi quan trọng nhất, hànhlang dài gấp khúc liên kết hơn hai mươi gian phòng học đan lại với nhau, ở giữa là sân lớn dùng để giao lưu và nghỉ ngơi, từng phòng học có thểchứa hơn năm mươi người cùng ngồi học. Bên cạnh núi còn dựng hơn mườigian phòng nhỏ phân thành hai dãy, là nơi để các tiên sinh thảo luận vànghỉ ngơi. Tầng thứ ba là nơi các môn sinh ăn uống nghỉ ngơi, xây thànhnăm dãy phòng, mỗi dãy có mười gian, mỗi gian bày mười hai bộ giường gỗ, để mấy trăm người cùng sinh hoạt tuyệt đối không thành vấn đề. Phía sau dãy phòng còn có một mảnh đất trống cực lớn, còn có thể dựng thêm vàidãy phòng nữa.

Nghĩ tới Hồ Chiêu là ngườiđạm bạc, không thích náo nhiệt, cho nên nơi ở của ông ta cũng ở đây, làmột tiểu viện nằm riêng biệt ở phía nam trên sườn dốc. Ta theo tùy tùngtiến vào, quan sát xung quanh, trong tiểu viện bố trí rất tinh tế, câycỏ cùng trăm hoa vờn quanh mấy khối đá đặt rất tùy tiện, còn có nhiềuhòn đá nhỏ đặt rải rác trên bãi cỏ. Đối diện với đại môn là một gianphòng lớn, bên trong xếp mấy chiếc bàn, trên bàn đều có văn phòng tứbảo. Ở giữa dựa vào bên phải là một án thư, vách tường đối diện đại môntreo một bức họa Khổng thánh nhân rất lớn, nhìn đã biết là của một danhgia. Dưới bức họa có hương nến phụng thờ. Sau lưng chính đường có bagian phòng nhỏ, Hồ Chiêu đang ở gian phòng khách bên trái chờ ta.

Thân hình Hồ Chiêu không cao, có vẻ gầy yếu, khuôn mặt hình bầu dục, đường nét dịu dàng, ánh mắtkhông lớn không nhỏ, trong sáng thấu triệt, nhìn người khác mang vẻ chân thành, thân thiết, không giống Tư Mã Huy khiến người ta cảm giác cóđiều cất giấu. Khí chất của Hồ Chiêu khiến người vừa gặp đã muốn thâncận. Chẳng qua lúc ta nhìn thấy hắn, thoạt nhìn có chút buồn rầu.

Hắn cũng đánh giá ta một phen rồi mở lời trước: “Ngươi chính là Triệu Tử Vân?”

Ta vội vàng thi lễ: “Đúng là tiểu tử, xin ra mắt tiên sinh.”

Hồ Chiêu trả lễ với ta: “Không cần đa lễ. Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm ngươi.” Hắn rất sảng khoái.

“Tiên sinh có chuyện cứ việcphân phó. Vốn Tào đại nhân để ta đi đón tiên sinh, là ta thất lễ, đitrễ, xin lỗi.” Ta rất khiêm cung, đối với đại học giả như vậy, ta phảithật lễ phép.

Hồ Chiêu lắc lắc tay: “Là tanóng vội, không liên quan tới ngươi. Tào đại nhân không phải đã đồng ývới ta, không hỏi ta trước sao?”

Ta vội vàng giải thích: “Tàođại nhân không có ý định này. Ông ấy chỉ là sợ tiên sinh trên đường mệtnhọc, bảo ta an bài việc ăn ở đi lại của tiên sinh cho tốt thôi.”

“Ra là vậy. Nơi này là do ngươi thiết kế sao?”

“Không phải, ta chỉ phụ trách cung cấp vật liệu thi công. Tiên sinh có gì không hài lòng, tiểu tử sẽdốc sức dặn bọn họ sửa lại.”

Hồ Chiêu rất hài lòng thái độ của ta: “Nơi này thiết kế không tệ, bố cục cũng hợp lý, chỉ có một chút vấn đề.”

Ta cười cười: “Nơi này kế núi gần sông, phong cảnh rất được, không giống ở Tương Dương quá gần phố xá ồn ào. Ta mới thăm quan sơ sơ, phía sau còn có thể mở thêm phòng ở.”

Hồ Chiêu gật đầu: “Quy môhiện tại, dù trăm môn sinh ở cũng đủ. Việc xây thêm không cần vội. Nhưng mà mấy chữ trước đại môn kia, thật sự khiến người ta ghê tởm, trướctiên phải thay!”

Ta cười gập người: “Tiểu tửđang nghĩ chuyện này đây, không biết tên khốn nào đề nghị, thô thiển.Thế này đi, đổi thành màu đồng cổ, biển đen nhé, ta sẽ bảo bọn họ ở bênngoài cách đây một dặm, đặt một tấm bia đá chỉ đường, ngài thấy sao?”

Hồ Chiêu gật đầu: “Nên làm như thế. Đã nhiều ngày rồi, cũng có người đến, nhưng đa số vẫn là đệ tử hào môn.”

Ta cười: “Bọn họ không phảivì học đường mà đến, vì tiên sinh thôi. Ngài muốn đuổi cứ đuổi. Nếu tiên sinh thật sự thấy bọn họ phiền phức, ta sẽ gọi người ra trông cửa,không cho bọn họ vào.”

Hồ Chiêu lắc đầu: “Nếu như vậy chỉ sợ những người thật sự muốn học cũng bị chặn ngoài cửa.”

Ta suy tính: “Tiên sinh, haylà để ta mách ngài một ý tưởng hư hỏng, ngài cho đám người tới đây laođộng đi. Học đường mới mở, cần rất nhiều người dọn dẹp, chẳng hạn quétdọn mỗi ngày, nấu cơm, đun nước vân vân. Làm được chứng tỏ thật sự muốntới đây học, có thể chịu được khổ cực, không làm được thì tự biết mà rời đi thôi.”

Hồ Chiêu nở nụ cười: “Quảnhiên là ý kiến hay. Hài tử nhà nghèo căn bản không sợ làm những chuyệnđó, còn nhà giàu có, ha ha. Triệu Tử Vân, trăm nghe không bằng một thấy, ngươi quả nhiên có chỗ hơn người, cũng khó trách chư hầu nào cũng rấtcoi trọng ngươi, Tào công cũng muốn đem những chuyện này giao cho ngươilàm.” Hắn còn chưa biết, mở học đường này là chủ ý của ta.

Ta cười nói: “Tiểu tử chỉ cóchút khôn vặt, sao so được với tiên sinh? Tào đại nhân mở học đường nàythật tốt, những cô nhi ta nhận nuôi cũng cần có người dạy dỗ. Có họcđường, có tiên sinh tốt như ngài, bọn chúng có phúc rồi. Cho nên, ta vôcùng cảm kích Tào đại nhân cho ta làm việc này.”

Thần sắc Hồ Chiêu cũng vuilên rất nhiều: “Cô nhi viện của ngươi vô cùng tốt, là hành vi đại thiện! Những hài tử kia của ngươi muốn đọc sách, ngươi đưa cả tới đây, ở đâydo ta quyết định.”

Ta tỏ ra vui vẻ: “Ta xin thay đám hài tử kia đa tạ tiên sinh. Tiên sinh có thiện niệm này, trời caocũng phải động lòng. Đợi thiên hạ thái bình, tiên sinh có thể khiến họcđường này mở khắp thiên hạ, khiến hài tử khắp thiên hạ đều được họchành, hiểu được đạo lý. Còn tiên sinh nhất định có thể lưu tên tới hậuthế.”

Ánh mắt Hồ Chiêu đã ẩm ướt:“Ta đồng ý với Tào đại nhân tới nơi này, không phải vì lưu danh muônđời, mà chỉ muốn vì những đứa trẻ bần cùng khốn khổ trong thiên hạ làmchút việc. Ngươi nói rất đúng, khiến hài tử khắp thiên hạ đều được họchành, sẽ bớt đi rất nhiều phân tranh, cũng có thể thái bình hơn mộtchút. Nếu thật có thể như vậy, tâm nguyện của ta cũng xem như đủ.”

Ta trầm mặc, “chỉ muốn vìnhững đứa trẻ bần cùng khốn khổ trong thiên hạ làm chút việc”, mấy lờinày của Hồ Chiêu mang sức nặng ngàn cân đập vào lòng ta. Bôn ba trongloạn thế nhiều năm, ta cũng vô số lần nói lời này với chính mình, vớingười khác, việc mình làm không phải vì một người, mà vì người trongthiên hạ, nhưng ta thật làm như vậy sao? Có bao nhiêu kết quả và lợi ích ở trong đó? Thật sự là vô tư sao? Nhìn lại chính mình, ta không vô tưđược như vậy, ngược lại, tư tâm quá nặng, tuy rằng mục đích của ta là vì thiên hạ. Lúc cùng Tuân Úc đoạn tuyệt, ta thậm chí còn nghĩ tới việcrời khỏi việc phân tranh, ta còn vì bản thân mà cảm thấy ủy khuất, tacòn nghĩ có thể từ bỏ cuộc sống hiện tại để không cần lo lắng tính mạngcủa mình hay không. Đối mặt với Hồ Chiêu hoàn toàn vô tư, lòng ta ngậptràn xấu hổ, không tránh được cúi đầu.

Hồ Chiêu thấy ta không nóilời nào, thấy rất kỳ quái: “Ngươi làm sao vậy? Có phải cho rằng ta chỉnói mạnh mồm không? Ta cũng biết tâm nguyện này của ta có vẻ ảo tưởng,nhưng chỉ cần ta tận lực, là có thể không thẹn với lương tâm.”

Đúng vậy, chỉ cần tận lực, là có thể không thẹn với lương tâm. Lòng ta rung lên, ngẩng đầu cười nói:“Ta đang nghĩ đến lời của tiên sinh, ta vì thiên hạ, đây là lý tưởng lớn thế nào, cũng là tình cảm sâu đậm tới mức nào, nếu tài tử trong thiênhạ ngày nay đều nghĩ như tiên sinh thì tốt biết bao, đáng tiếc người như vậy quá ít.” Ngay cả đám người Tư Mã Thủy Kính, sợ cũng không nghĩ nhưvậy. Ta có thể thuyết phục Gia Cát Lượng nghĩ vậy không? Nghĩ đến GiaCát Lượng, ta liền nhớ ra mục đích hôm nay: “Tiên sinh, ta có một nghĩatử, trời sinh thông minh đĩnh ngộ, cũng vô cùng hiếu học. Tiểu tử nănglực có hạn, muốn để hài tử bái ngài làm thầy, không biết tiên sinh cónguyện ý hay không…”

Hồ Chiêu liên tục gật đầu:“Đối với hài tử hiếu học, ta không chối từ, ngươi đưa tới đây đi. Đúngrồi, ngươi có tiếng là tài chủ, sẽ không nuông chiều hài tử từ bé chứ?Không chịu khổ được là không được đâu.”

Ta vội vàng hứa hẹn: “Đứa nhỏ này có thể chịu được cực khổ, ta cũng không nuông chiều nó. Nhưng mà từ nhỏ nó có bệnh lạ, thể chất hơi yếu, hoạt động quá nặng sợ không làmđược, nhưng quét sân gì đó vẫn có thể.”

Hồ Chiêu cười: “Ta không phải ý này. Ta có yêu cầu rất nghiêm với môn sinh, sợ nó không chịu được khổ thôi.”

Ta lập tức cam đoan: “Tiênsinh yên tâm, đứa nhỏ này có thể chịu khổ việc đọc sách, về mặt này cònxin tiên sinh nghiêm khắc mới phải. Tiện đây ta chợt có một ý nghĩ, muốn thỉnh giáo tiên sinh.”

Nhìn tròng mắt trong suốt của Hồ Chiêu, ta cười nói: “Ta nghĩ, bất kể người nghèo hay người giàu, mục đích của việc học kiến thức còn ở chỗ nuôi dưỡng năng lực sinh tồn,không phải là vì thăng quan phát tài, ngài nói có đúng không?” Hồ Chiêuliên tục gật đầu, ta tiếp tục nói: “Ta nghĩ, Học đường tên là Học đường, chính là vì để bọn nhỏ học được một nghề, bất luận là nuôi gia đình hay đền nợ nước. Nếu vậy, chỉ đọc sách là vô dụng, có thể phối hợp thựchành, nâng cao kỹ năng của chúng.”

Hồ Chiêu thấy hứng thú: “Có ý tứ, ngươi tiếp tục nói đi.”

Ta cười: “Ta nghĩ thế này,Học đường không chỉ dạy môn sinh học tri thức của thánh nhân, còn phảibồi dưỡng bọn chúng học vấn, kỹ năng và năng lực làm việc của bách giachư tử.”

Hồ Chiêu nghĩ một hồi cũng gật đầu: “Bách gia chi kỹ, đúng là dùng được trong thực tế.”

“Học vấn của tiên sinh uyênbác, thư pháp suất sắc, kỳ nghệ cao siêu, ngài là người đa tài. Ta nghĩ, nơi này tiên sinh không chỉ cần người hiểu biết học thức của thánhnhân, còn cần mời những người có những tài nghệ khác, chẳng hạn cầm, kỳ, thư, họa, lễ, nhạc, khí cụ, kiến trúc, kỹ năng, thuỷ lợi, nông canh, yhọc. Các tiên sinh vừa có thể dạy dỗ đám trẻ, còn có thể cổ vũ bọn chúng thực hiện canh tân, ý nghĩ của một người có thể để mười người cùng nhau kiểm chứng, cuối cùng năng lực của một người sẽ tập trung trí tuệ củamười người. Như vậy, khả năng vận dụng kiến thức vào thực tế của bọn trẻ rất mạnh còn chưa nói, những phát minh sáng tạo được ứng dụng vào thựctế xã hội, sẽ khiến xã hội phát triển.” Những lời này vốn đều do Vũ caca dạy ta, ta vẫn không thể tìm được ai để nói, hôm nay cuối cùng có thể khoe ra rồi.

Hồ Chiêu nghe ta nói xong, ởtrong phòng đi tới đi lui, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, khi thìgật đầu, một hồi lâu sau mới nhớ ra ta đang chờ câu trả lời. Hắn cườinói: “Ngươi nói vô cùng mới mẻ, lại rất có đạo lý. Đúng, năng lực củamột người phát huy trí tuệ của mười người, đúng là tác dụng không nhỏ.Phát minh sáng tạo, đúng, càng nhiều phát minh sáng tạo phát huy tácdụng thực tế, xã hội bởi vì thế sẽ phát triển, nghe thì hư vô, nghĩ lại, lại rất có đạo lý.”

Ta vội vàng vỗ mông ngựa: “Ta chỉ thích suy nghĩ linh tinh, lời tiên sinh vừa nói, giải thích lời của ta rất rõ ràng.”

Hồ Chiêu xua tay: “Đây không phải suy nghĩ linh tinh, rất có đạo lý, rất có đạo lý.”

Ta cười không ngừng: “Ta cònđang suy nghĩ, trong đám môn sinh sau này của học đường, đa số là hài tử nhà bần cùng khốn khổ, bọn chúng khao khát kiến thức là đúng, nhưngcũng không thể sinh tâm lười biếng. Ta muốn cho bọn chúng biết, mọi thuhoạch đều là kết quả của sự cố gắng, không có chuyện không làm mà hưởng. Cho nên, triều đình không phải không nuôi dưỡng bọn chúng, mà phải cóđiều kiện.”

Hồ Chiêu sửng sốt: “Tào côngkhông phải nói, đám hài tử đó đều do Ký châu phủ của ông ấy nuôi dưỡngsao? Thế nào, ông ấy đổi ý?”

Đầu óc hắn xoay chuyển thậtnhanh, ta vội vàng nói: “Ta không phải có ý này, Tào đại nhân cũng không nói vậy, ngược lại, ông ấy còn nói, chuyện tiền bạc không cần ngài quan tâm, ông ấy sẽ toàn lực cung cấp, không nói gì khác nữa. Đây là ý nghĩcủa ta, cũng tự ta đã thực hành. Tiên sinh, ta ở Thọ Quang thu nhận mấychục vạn dân lưu lạc, còn lập cô nhi viện ở nhiều nơi, dù dùng toàn bộtiền ta kiếm được nhờ buôn bán để nuôi dưỡng ta cũng không nuôi nổi, cho nên, ta chọn phương pháp tự lực cánh sinh, chính là người nào có nănglực đều phải làm việc, bất luận là việc lớn hay nhỏ, cho dù là hài tửvài tuổi, lau mồ hôi cho người lớn, rót nước, nhặt cành cây, cũng là làm việc. Chỉ có làm việc mới có cơm ăn.”

Hồ Chiêu lập tức liền hiểura: “Ý của ngươi là nói, hài tử ở đây cũng phải tự lực cánh sinh, khôngthể ăn không phải trả tiền, đúng không?”

Ta gật đầu: “Khổng thánh nhân cũng dạy đệ tử như vậy, có làm thì mới có ăn. Xung quanh học đường córất nhiều ruộng, ta đã đề nghị với Tào đại nhân, đem toàn bộ nhập vàohọc đường, môn sinh tự mình làm ruộng, lương thực làm ra tự mình ăn; còn nữa, trong những công việc lao dịch trong thành, lựa ra một số loạihoạt động cần kỹ thuật cho bọn nhỏ tham gia, bồi dưỡng năng lực làm việc của bọn chúng, tăng cường kỹ năng sống, cũng có thể hòa nhập xã hội,không giống học đường ở Tương Dương, thoát ly khỏi xã hội, trở thànhngười chỉ biết đọc sách.”

Hồ Chiêu liên tiếp gật đầu: “Phương pháp này hoàn toàn khả thi, hoàn toàn khả thi.”

Ta cười không ngừng, ý tưởngmượn sức nhân tài khắp nơi cho ta sử dụng đã đại công cáo thành, TàoTháo nghe xong, nhất định sẽ vui vẻ: “Tiên sinh nếu đồng ý ý tưởng củata, ta có thể để thương đội của ta trên đường chuyển hàng, chú ý nhữngngười có tài trong các mặt rồi báo cho tiên sinh, mời họ tới đây làmviệc. Ta có quen biết thần y Hoa tiên sinh, ta sẽ tìm ông ấy.”

Hồ Chiêu nở nụ cười: “Ta nghe nói ngươi cũng có tiếng là tiểu thần y, có hứng thú tới đây dạy học không?”

Ta vội vàng khiêm tốn nói: “Y thuật của ta và Hoa thần y so sánh với nhau là một trời một vực, khôngnên tự làm xấu mặt. Với lại, ta không phải người ngồi yên một chỗ, ở đây làm tiên sinh, sẽ khiến ngài tức giận mất.”

Đốc thúc người dưới theo yêucầu của Hồ Chiêu thay đổi tấm biển học đường trước đại môn xong, ta âmthầm đem thuộc hạ Tào Tháo phái tới cùng vài người của ta đưa vào họcđường làm tạp dịch, sau đó cáo từ mà đi. Xếp người vào đó không phảikhông tin Hồ Chiêu, mà để âm thầm phát hiện những nhân tài có thể dùngđể tiến cử cho Tào Tháo.

An bài xong chuyện ở LạcDương, nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên, chỉ tới chỗ ba mẫu thân thỉnh an,rồi lôi Tần Dũng thẳng tới Tân Dã. Cảm giác về nhà thật thư thái, có thể gặp ca tẩu cùng các hài tử, ta vô cùng hưng phấn. Xa xa nhìn thấy tường thành Tân Dã, ta kẹp chặt Tiểu Bạch, dồn bước chạy nhanh. Tần Dũng bêncạnh cười cười: “Công tử không cần vội vã, sắp tới nhà rồi. Ngài yêntâm, lễ vật đã chuẩn bị xong, đều để trong cửa hàng rồi!”

Ta cũng vui vẻ: “Ta rất nónglòng. Ngươi cũng biết, nửa năm rồi ta chưa về, tiểu gia hỏa chắc cũngphải học nói rồi. Ngươi nói đi, nó sẽ gọi ta là thúc thúc chứ?”

Tần Dũng nhếch miệng: “Mớiqua một thời gian ngắn thôi mà, sao mau thế được? Có điều tiểu công tửsợ là đang nóng ruột lắm rồi, không biết sẽ khóc thành bộ dạng nào nữa?”

Nghĩ lại cũng buồn cười, lầntrước lúc ta đi, Tào Xung khóc không ngừng nổi. Nói cho cùng nó mới mười hai tuổi, vẫn là một đứa trẻ, rời khỏi người thân bốn năm, lại khônggặp ta lâu như vậy, chịu đựng cũng đủ rồi. Lần này đón nó tới Lạc Dương, có bạn bè và người nhà ở cùng, ta cũng yên tâm hơn.

Còn chưa tới cửa thành, đãcảm giác được một ánh mắt ân cần nhìn ta, ngẩng đầu, đã thấy một thânhình cao ngất đứng trên tường thành chăm chú hướng về phía ta. Quả nhiên cảm giác của ta không sai, thật sự là Vân ca ca đứng ở đó, sự quan áicùng không thể bỏ mặc trong ánh mắt ấy vô cùng mãnh liệt. Ta nhảy xuốngngựa, gần như là nhảy bổ qua cửa thành, một hơi chạy thẳng lên tườngthành.

Đứng trước mặt ca ca, nhìn ánh mắt tràn ngập thân tình kia, ta cười nói khẽ: “Ca, muội đã trở về.”

Vân ca ca cũng nở nụ cười, nhìn thật kỹ rồi nắm vai ta: “Tốt lắm, muội không có việc gì là tốt rồi.”

Ta có chút áy náy nhìn huynh ấy: “Ca ca lại lo lắng cho muội. Luôn là Như nhi không tốt, khiến mọi người phải lo lắng.”

Vân ca ca cười, là nụ cười vô cùng thỏa mãn: “Ta nói nhiều lần rồi, tiểu Như nhi nhà chúng ta là tốtnhất. Muội một mình bên ngoài, ta có thể không lo lắng sao? Muội làm sao lại không lo lắng cho ta? Nhưng mà… Ôi.”

Ta chỉ biết cười tự giễu: “Bất kể nói thế nào, luôn là ca ca quan tâm muội nhiều hơn.”

Sóng vai đứng trên bờ tường,nhìn vầng hoàng hôn đỏ rực phía núi xa, ta đột nhiên rất cảm khái: “Ca,lúc muội từ xa nhìn thấy tường thành Tân Dã, trong lòng rất ấm áp, thậtđấy. Nghĩ tới chuyện muội sắp được thấy huynh và đại tẩu, các hài tử,cảm giác vô cùng thư thái, khoái nhạc, ấm áp. Ca, huynh nói đi, trên đời nếu không có chiến tranh, không có tranh đấu, chúng ta có rời nhà xaquê không? Có tới nơi này không?”

Vân ca ca sửng sốt một chútmới nói: “Nhưng mà, trên đời này vẫn có những chuyện đó, đây không phảichuyện chúng ta có thể quyết định. Muội sao đột nhiên lại nói vậy? Lầnnày đi ra ngoài gặp phải chuyện gì?”

Ta cười: “Không có chuyện gìlớn, chỉ là thấy tình hình trước mắt, đột nhiên có chút cảm khái. Đúngrồi, ca, lần trước quên nói cho huynh biết, lúc muội về nhà, đã đem Ninh nhi của Thẩm gia hứa gả cho Liêu nhi. Bọn chúng rất hợp nhau.”

“Liêu nhi? Hắc, cũng là thiếu niên rồi. Đại ca có khỏe không? Muội về thôn ở bao lâu vậy? Nói lại, ta đã hơn mười năm chưa…” Tưởng nhớ quê hương là tâm bệnh của người từngrời nhà ra đi, ca ca cũng không ngoại lệ.

Ta cố ý cười thoải mái: “Muội cũng chỉ ở vài ngày. Đại ca giữ gìn nhà muội rất tốt, người trong nhàrất khách sáo với muội, làm muội ngại lắm. Đại ca sức khỏe đã không saorồi, muội đã để lại thuốc, huynh ấy kiên trì dùng, trong mấy năm sẽkhông có chuyện gì. Nhưng mà huynh ấy cũng thật cố chấp, muội muốn đónbọn họ đi Lạc Dương nhưng huynh ấy không đồng ý, nói mình già rồi, kiênquyết không rời quê nhà. Người Triệu gia chúng ta, sao đều ngang bướngnhư vậy chứ?”

Vân ca ca cười, rất vui vẻ:“Người trong thôn đều nói muội là ân nhân cứu mạng toàn thôn, đối vớimuội tốt đều là chân thành, bọn họ không phải khách sáo, mà là yêuthương muội, có gì mà ngại! Ta cũng muốn đón đại ca tới đây, đại cakhông phải phái thuộc hạ của ta trở về sao? Nhắc tới ngang bướng, muộimới là người ngang bướng nhất trong nhà. Đương nhiên cũng là tài giỏinhất. Ca ca rất tự hào về muội.”

Mặt ta nóng bừng: “Ca, xemhuynh kìa, nói tới mặt muội đỏ cả lên rồi. Chúng ta là người một nhà,sao lại nói thế? Đúng rồi, tiểu chất nhi thế nào, nói được chưa? Huynhcó dạy nó gọi thúc thúc không?”

Vân ca ca lắc đầu cười khổ:“Còn chưa tới một tuổi, sao học nói mau thế được? Ta thật ra muốn dạy nó gọi… Được rồi, bọn nhỏ đều tốt, lát nữa chúng ta về nhà. Đúng rồi, tiểu gia hỏa kia của muội cũng rất tốt, chỉ là nhớ muội mà không chịu nóira, giả bộ làm tiểu đại nhân, lại có điểm giống muội trước kia. Đángtiếc, lại là nghĩa tử của muội.”

Ta biết, hình dạng này của ta là tâm bệnh của ca ca, cũng đành chịu, ta thật không thể trừ được cănbệnh này. Nhìn trời chiều xa xa, ta cười nói: “Nghĩa tử của muội cũngkhông chỉ có nó. Trên đường trở về, muội tới thăm cô nhi viện ở LạcDương, lại có thêm hơn hai mươi hài tử. Những đứa trẻ đó, có đứa khờdại, có đứa ôm đầy tâm sự, có cả những đứa còn chưa hồi phục lại từ nỗiđau tang tóc. Ôi, nhìn bộ dạng thỏa mãn của chúng nó trước bát cơm nóng, muội thật sự đau lòng. Cho nên, Thù nhi có giống tiểu đại nhân, muộicũng hiểu được. Đúng rồi, tỉ tỉ ở Lạc Dương rất nhớ nó, lần tới muộimuốn dẫn nó đi. Thù nhi dù thông minh, vẫn là một hài tử, muội nghĩ chờthêm hai năm nữa, đợi nó lớn thêm hai tuổi, sẽ cho nó học thuật buônbán.”

Vân ca ca đỡ vai ta, tự hàonói: “Ta sớm nói rồi, muội giỏi hơn ca ca. Ở Tương Dương, cô nhi việncủa muội cũng rất có danh tiếng, ta nghe nói rất nhiều người nhà khôngcó cơm ăn cũng đưa con nhỏ trong nhà tới đó. Như nhi, muội lại làm mộtchuyện tốt rồi. Ta hiện giờ không có ý nghĩ giữ muội bên người nữa. Đáng tiếc, muội trước sau vẫn là… Nếu muội là nam tử, nhất định lấy…”

Ta không nhúc nhích: “Ca,nhiều năm rồi, muội biết lo lắng của ca ca, sự bất đắc dĩ của ca ca.Biết ca vẫn giống như phụ thân quan tâm muội, yêu thương muội. Nói thật, lúc trước muội ra đi, cũng chỉ là muốn làm một chuyện, đã từng vô sốlần trăn trở giữa sự ấm áp của gia đình và những vất vả bên ngoài. Muộikhông chỉ một lần nghĩ tới việc từ bỏ những nỗi khổ này, những mệt mỏinày, trở lại trong lòng người thân, trở lại cạnh huynh. Ta thậm chí nghĩ tới chuyện từ bỏ mọi thứ trước mắt, cùng người mình ngưỡng mộ tronglòng ở cùng một chỗ, mang theo huynh cùng tất cả người thân, tìm một nơi an lạc, xây một Vô Ưu sơn trang thực sự, sống cuộc sống thư thái khoáilạc. Nhưng mà, ta không làm như vậy. Ca, không phải Như không làm được,mà là không thể bỏ được những chuyện trước mắt mình, không bỏ xuống được dân chúng ở Thọ Quang, không bỏ xuống được những huynh đệ đã theo tanhiều năm, không bỏ xuống được những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ta không bỏ được những người hôm nay vẫn đang chịu đựng nỗi khổ loạn lạc.”

Vân ca ca thì thào lẩm bẩm:“Ta biết, ta hiểu rõ, muội là Như nhi tốt của ca ca, muội có tấm lòngnhân từ với cả thiên hạ.”

Nhân từ với cả thiên hạ? Đókhông phải ta, là Vũ ca ca. Ta khoanh tay nhìn ánh sáng dần khuất dướichân trời: “Ca, những năm gần đây, ta đi khắp đại giang nam bắc, nhìnthấu đạo lý đối nhân xử thế. Ta đã ít nhiều thấy được những tranh đấuquyền vị, tự mình trải qua đại chiến Viên Tào, thấy Tào quân tiến vàoNghiệp thành thế nào. Ta mặc kệ những tranh đấu đó, ta chỉ biết, chiếntranh là cuộc chiến của kẻ mạnh, không quan hệ gì tới những cô nhi quảmẫu kia, bọn họ không nên gặp phải những thống khổ đó. Ca, huynh biếtĐại Hán giang sơn lớn thế nào không? Huynh đã thấy tuyết lớn ở U châu,nhưng chưa gặp qua rừng lớn ở Giao châu, sa mạc ở Lương châu, thảonguyên ở Tịnh châu, ốc đảo ở Tây Vực, ao hồ ở Giang Nam. Những nơi đóđều vô cùng đẹp, chỗ nào cũng vậy, chỉ cần không có chiến tranh, cũng sẽ là tiên cảnh trên nhân gian. Nhưng mà lúc này, gót sắt tàn phá, đã đạpkhắp ngàn dặm non sông, nơi nào còn yên bình nữa? Chúng ta mỗi người đều đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ai có thể thật sự đặt mình ở thế ngoại.Làm một con người, sống trên cõi đời này, đều có nửa phần đắng cay hạnhphúc, đúng sai đều do người khác nói, sống chết là vận mệnh an bài.Chúng ta có thể làm chỉ là cố hết sức. Ta có thể cứu được hậu nhân củaThẩm đại nhân, Tân đại nhân, Thư đại nhân, đó là gặp được mà làm. Nhưngnhững hài tử ta không gặp được thì sao. Cho nên, ta mới không tiếc tiềntài dựng nên cô nhi viện. Ta không thể ngăn cản cuộc chơi tranh bá củacác cường giả, nhưng ta có thể làm được, chỉ là khiến một số người đượcyên lòng mà thôi. Trong loạn thế, làm người không thể sợ hiểm nguy, càng không thể ích kỷ, đây không phải vấn đề là nam hay nữ.”

Nghĩ đến câu “ta vì thiên hạ” của Hồ Chiêu, ta không nhìn ánh mắt chăm chú đang nhìn của Vân ca ca,chỉ nhìn tia nắng còn sót lại phía chân trời: “Vân ca ca, huynh nhìnthấy ánh sáng đằng chân trời kia không? Tuy rằng yếu ớt, nhưng khiếnchúng ta cảm thấy vô cùng rực rỡ, có nó, lúc này vẫn là ban ngày. Ca,Như nhi không thể làm mặt trời rực rỡ hay trăng sáng trong đêm, chỉ cóthể làm tia sáng kia, tận hết sức lực, khiến nhân gian còn tồn tại mộtchút ấm áp. Vì tâm nguyện này, vì trách nhiệm này, ta chỉ đành xin lỗica ca, chỉ có thể khiến huynh tiếp tục lo lắng. Ca ca tốt, huynh có thểhiểu được ta, tha thứ cho ta, phải không?”

Vân ca ca ôm sát vai ta:“Như, ca ca chưa từng giận muội, ta vẫn vì một muội muội xuất sắc nhưthế mà tự hào. Ta đương nhiên hiểu muội, hiểu lòng muội. Tiểu Như nhicủa ca ca đã sớm trưởng thành, luôn quan tâm tới chúng ta. Ta chỉ lolắng muội sau này…”

Ta sau này? Ta ngẩng đầu nhìn Vân ca ca cười: “Sau này? Đợi thiên hạ thái bình, Như nhi sẽ giống nhưvừa rồi nói, mang theo tất cả thân nhân, đến một nơi an lạc, sống cuộcsống hạnh phúc vui vẻ. Ca ca, muội sẽ tìm hạnh phúc cho bản thân, ca canhất định phải chờ đến ngày ấy.”

“Thiên hạ thái bình? Nói dễ lắm, nhưng mà…”

Ta dựa sát vào người ca ca,nhìn trời nói: “Là không dễ dàng, nhưng cũng không phải không thể, Ca,thế cục trước mắt huynh đã thấy rõ. Đại giang bắc đa số đã thuộc về Tàocông ở Hứa Đô. Ca, Tào công đích thân dẫn đại quân đông chinh, chiếmLiêu Đông, giết thủ lĩnh Đạp Đốn của tộc Ô Hoàn luôn gây nguy hại tớicương vực đông bắc. Viên thị huynh đệ và người của họ cũng đã chết, Công Tôn gia tộc ở Liêu Đông đã công khai thần phục Tào công. Trước mắt, Tào công sẽ tấn công Lương châu, ta thấy mấy thế lực ở Lương châu cũngkhông phải đối thủ của Tào công, cho dù là Hàn Toại cũng không chống nổi vài ngày. Đợi sau khi Tào công chiếm được Lương châu, phương bắc thốngnhất, nội loạn cũng có thể nói là dẹp xong, ổn định hậu phương.” Ta muốn nói Tào quân sắp nam hạ, lại nuốt trở lại.

Vân ca ca toàn thân cứng đờ: “Chúng ta cũng nhận được tin tức. Tào Tháo, quả nhiên ngoan độc, cũng thật sự lợi hại.”

Ta ngẩng đầu nhìn Vân ca ca,thấy huynh ấy cau mặt mày, cười khổ lắc đầu: “Tào công độc ác sao? Đốivới đối thủ và kẻ địch mà nói, ông ấy đúng là ngoan độc. Nhưng dân chúng dưới quyền trị vì của ông ấy không thấy vậy. Ca, nhắc tới chuyện này,Kinh châu dưới sự cai trị của Lưu Kinh mục cũng coi như là bình an; Íchchâu do Lưu Ích mục cai trị, cũng là cảnh ca múa thái bình; mà GiangĐông, Bá Phù tuy rằng không giỏi trong nội chính, nhưng Trương Chiêu, Cố Ung, Gia Cát Cẩn đám người đó đều rất giỏi nội chính, cho nên dân chúng cũng không khổ cực. Dưới tay Tào công, có rất nhiều cao thủ nội chính,ca ca cũng biết, Tứ ca kia của ta là một trong số đó. Bọn họ coi trọngnông canh thuỷ lợi, coi trọng quản lý ruộng đất, tuy rằng, vì quanh nămđộng binh, thu thuế không thấp, nhưng vì chính sách đúng đắn, kỹ thuậtthích hợp, lợi tức nông nghiệp hàng năm vẫn nộp lên ổn định, mọi nơi sớm đã không còn người chạy loạn, mọi người an cư lạc nghiệp. Điểm ấy,huynh chỉ cần về quê mà nhìn sẽ rõ. Cho nên, thế lực của Tào công lớnmạnh rất nhanh.”

Vân ca ca cắn chặt răng,không nói một lời. Ta khẽ thở dài: “Ca, tình thế bây giờ đã không cònphức tạp như mấy năm trước. Người tham dự hỗn chiến trong thiên hạ ngàycàng ít, các thế lực khắp nơi dần trở nên rõ ràng. Bọn họ đều cố gắng vì mục tiêu cuối cùng là thống nhất thiên hạ, bọn họ đều hiểu rõ, đạinghiệp thành bại mấu chốt là ở chỗ sử dụng nhân tài, đều nơi nơi muachuộc nhân tài. Mà về mặt nhân tài: Tào công lấy tài chọn người, Bá Phùlấy nghĩa động lòng người, Lưu kinh mục lấy học vấn và tu dưỡng để thuphục người, còn chủ công của huynh…” Ta dừng một chút, cười cười nói:“Chủ công của huynh lấy đức phục người. Chỉ có Lưu Ích mục là ngồi yênsống bằng vốn liếng dành dụm. Mấy vị đại nhân này đều không phải ngườithiện lương, đều có hùng tâm tráng chí tranh bá thiên hạ. Từ cuộc tranhđấu ác liệt giữa bọn họ, ngày thiên hạ thái bình không còn xa nữa. Đương nhiên, trước lúc đó không tránh được một hồi gió tanh mưa máu, muốn đạt được, sẽ phải trả giá. Ta ở mỗi tòa thành lớn đều mở cô nhi viện, cũngvì nguyên nhân này. Bất kể cuối cùng thế nào, trong quá trình này, bịtổn hại lớn nhất vẫn là những hài tử vô tội.”

Vân ca ca đột nhiên thở dàimột tiếng: “Chúng ta chỉ có thể làm hết sức, nghe theo thiên mệnh. Nhưng mà, theo lời muội nói, ta cũng đã hiểu, muội vẫn không coi trọng chủcông.”

Ta gật đầu: “Điều này takhông phủ nhận. Ca, ta đã nói nhiều lần, cho tới giờ ta chưa từng coitrọng vị Lưu hoàng thúc này. Đại Hán vương triều có ngày hôm nay, khôngphải do ai khác, mà chính là quả đắng từ bọn họ. Lưu hoàng thúc chỉ dựavào quân cờ khôi phục giang sơn Hán thất, không có ưu thế gì khác. Người trong thiên hạ không phải ngốc, đều hiểu rõ nguyên nhân tạo ra cục diện Hán thất hôm nay, đây không phải là việc huynh đi giải thích vài câu,nói ai làm việc ác người ta sẽ tin. Ca, ta cũng không tin các huynh đitheo Lưu hoàng thúc là vì khôi phục lại uy danh của Hán thất. Đặc biệtlà ca ca, huynh là cảm ơn, cảm kích ông ấy tri ngộ. Huynh đi theo ôngấy, là vì ý nghĩ kẻ sĩ vì người tri kỷ, đúng không?”

Vân ca ca cười cười, khôngnói lời nào, ta trong bụng thở dài, lại nói tiếp: “Đúng, ta cũng đồng ýcách nói của huynh, huynh xem trọng Lưu hoàng thúc là một minh chủ nhânnghĩa, có thể tạo phúc cho thiên hạ, điểm ấy ta cũng không phản đối, tuy rằng ta có cái nhìn bất đồng. Nhưng mà, huynh làm sao biết những bá chủ khác không tạo phúc được cho thiên hạ vậy? Những bá chủ khác đều cónăng lực cai trị thiên hạ, tạo cuộc sống bình yên cho trăm họ. Bỏ đi,chúng ta đừng nói vậy nữa, dù sao lần nào chúng ta cũng không thể thuyết phục được đối phương.”

Đúng vậy, vừa nói tới đây, ta bắt đầu thấy buồn bực. Vân ca ca cũng cười, kéo ta đi: “Muội đó, biếtmuội nhìn trúng Tôn Sách và Tào Tháo rồi. Không nói thì không nói, chúng ta về nhà. Ta thật ra rất may mắn, muội là muội muội của ta, không phải đệ đệ, nếu không chúng ta có thể sẽ đứng ở hai phe rồi.”

Ta sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói: “Vậy, ca, nếu chúng ta thành kẻ địch, huynh sẽ giết ta sao?”

Vân ca ca lập tức đứng lại:“Muội nói cái gì? Như, bất kể thế nào, ca cũng sẽ không làm hại muội.Muội sao lại hỏi vấn đề này, hay là…”

Ta cười hắc hắc: “Ca, huynhđừng nghĩ lung tung. Ta nghe huynh nói chuyện thân nhân chia thành haiphe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện còn chưa nói cho huynh biết, cho nênmới hỏi vậy.”

Vân ca ca nhíu mày: “Chuyện gì khiến muội hỏi ta câu đó?”

Ta lắc lắc cánh tay huynh ấy: “Đừng có nghiêm túc như vậy! Nói tới chuyện này cũng khá lớn. Ca, huynh còn nhớ rõ Hạ Hầu ca ca không? Chính là người hồi ở quê thường tìmhuynh luyện võ, Hạ Hầu Lan, Hạ Hầu ca ca ấy?”

Vân ca ca mừng rỡ: “Hắn không sao hả? Muội tìm được hắn sao?”

Ta lắc đầu: “Không phải tìmđược, là trùng hợp biết hắn ở đó. Ca, năm đó sau khi huynh đi, Hạ Hầu ca ca đi theo tới chỗ Viên Thiệu tìm huynh nhưng không thấy, lúc biết tinhuynh ở chỗ Công Tôn Toản, hắn đã đi theo Hạ Hầu Đôn tướng quân làm thủhạ của Tào công, chắc vì cùng một họ. Sau khi hắn nhận được tin tức củahuynh, từng muốn đi tìm huynh, nhưng Công Tôn Toản chết quá nhanh, hắnvẫn nghĩ rằng huynh đã chôn thây cùng con rùa đen kia, đến giờ vẫn cònrất thương tâm!”

Vân ca ca cười khổ: “Thật làkhông thể nói trước, Hạ Hầu Lan cũng tính là huynh đệ của chúng ta, thật đúng là ở hai phe.”

Ta lè lưỡi: “Ca, Hạ Hầu ca ca không phải là đối thủ của huynh, võ nghệ hắn rất kém cỏi. Nếu hai người gặp nhau trên chiến trường, huynh sẽ không giết hắn chứ?”

Vân ca ca lần này không khách khí, gõ nhẹ lên đầu ta: “Nói bậy bạ gì đó, ta có thể xuống tay vớihuynh đệ của mình sao? Nếu thật tới lúc ấy, ta sẽ bắt giữ hắn, đưa vềdưới trướng chủ công.”

Ta thở phào thật lớn, cườivui vẻ: “Hì, ta lừa ca ca thôi. Ra chiến trường, hắn ư, không được đâu.Hạ Hầu ca ca võ nghệ kém cỏi như vậy, dưới trướng Tào công mãnh tướngrất nhiều, căn bản không hắn không có cơ hội ra chiến trường đâu. Ta nói thật với ca ca nhé, ta đây, bằng cách riêng của mình, bí mật cho ngườitiến cử Hạ Hầu ca ca với Tào công một lần. Huynh cũng biết, hắn chính là nhân tài pháp trị. Tào công rất coi trọng hắn, hắn bây giờ là trợ thủcủa Mao Giới đại nhân, quan tước rất cao, việc cũng nhiều, luôn bận rộngiữa Hứa Đô và Lạc Dương, sẽ không gặp được huynh trên chiến trườngđâu!”

“Muội đó, chỉ có lúc trêu caca, mới có chút giống trước đây. Nghĩ đến mới đây muội còn trốn trongvựa thóc, bắt ta đi tìm, thật sự chẳng hề thay đổi. Muội gặp Hạ Hầu Lanrồi sao? Hắn có nhận ra muội không?”

Ta vui vẻ: “Sao có thể để hắn biết Tiểu Như nhi ở gia hương lại là Cửu châu thương nhân được các chưhầu lớn luôn ưu ái? Ta ngay cả chào hỏi cũng không dám, đừng nói là gặpmặt. Kỳ thật, ta không dám đi gặp hắn, ta không đảm bảo hắn không nhậnra ta. Ta như thế này, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Thân phận tanếu bị Tào công hoặc Bá Phù biết, còn có thể thoát ra mới lạ. Nếu khôngthể trở về nữa, cố gắng mấy năm nay toàn bộ sẽ uổng phí.”

Vân ca ca càng không ngừnggật đầu: “Vậy cũng đúng. Ta vẫn không dám nói với đại tẩu của muội, chỉsợ truyền ra sẽ gây bất lợi cho muội. Muội trêu đùa mấy chư hầu đó nhưvậy, ta sợ sau khi họ biết sẽ gây hại cho muội.”

Ta bật cười: “Nếu nói làmhại, Tào công cùng Bá Phù sẽ không đâu. Ca, huynh không biết, Tào cônglà người thích nữ sắc, không chỉ ông ta, đến Tam ca Quách Phụng Hiếucùng Thất Ca Bàng Sĩ Nguyên đều là sắc quỷ. Trâu tỉ tỉ nói, nếu như bọnhọ biết bí mật của ta, tuyệt đối sẽ không tha cho ta. Còn Bá Phù, vẫncoi ta là đệ đệ, còn đặc biệt làm một tiểu viện cho ta ở Ngô hầu phủ.Nếu hắn biết, còn chưa biết sẽ làm gì, sợ đã tức hộc máu, nhất định sẽbắt giữ ta, không cho ta chạy loạn bên ngoài nữa.”

Vân ca ca cũng nở nụ cười:“Tào Tháo là một người háo sắc, thiên hạ ai không biết? Ta cũng rất lomuội kết giao với hắn. Về phần Tôn Bá Phù, ta không sợ hắn giam muội,chỉ sợ muội tự nguyện không rời khỏi tiểu biệt viện kia. Ta cũng khôngmuốn không công đưa muội vào Ngô hầu phủ, nếu thật vậy, sợ là ca ca sẽkhông gặp được muội nữa.”

Ta tiêu sái ngửa đầu: “TriệuNhư ta là ai chứ? Tiểu thần y, Cửu châu thương nhân, thiên hạ đệ nhấtgiàu có, thiên hạ đệ nhất đại thiện nhân. Ai cũng không thể gây khó dễcho ta, chỉ có ta chiếm tiện nghi của thiên hạ, không ai trong thiên hạcó thể hại ta được. Ca ca cứ việc yên tâm, xem ta chơi đùa giữa nhângian, cho Triệu gia chúng ta nở mặt.”

Vân ca ca sủng ái nhìn ta: “Muội đó, làm việc vẫn phải cẩn thận, ca ca không muốn muội xảy ra sự cố.”

Thấy chúng ta xuống khỏitường thành, Tần Dũng sớm đã bước lên đón, chính lúc nghe được huynhmuội chúng ta nói mấy câu, hắn cười cười tiến lên hành lễ với Vân ca ca: “Đại gia yên tâm, bản lĩnh của công tử đủ đi khắp thiên hạ. Tần Dũng sẽ dốc toàn lực, cam đoan công tử không bị tổn thương.”

Vân ca ca tán thưởng nhìn Tần Dũng, ngăn hắn khom người: “Như tính tình quật cường, làm việc bấtthường, các ngươi đi theo hắn, cũng chịu không ít khổ cực, thật khó chocác ngươi. Có Tần huynh đệ bên cạnh hắn, ta cũng yên tâm không ít. Taphải đa tạ ngươi mới đúng.”

Tần Dũng nghiêm nghị trả lời: “Tính mạng của Tần Dũng cùng các huynh đệ đều do công tử ban cho, đờinày ta là người của công tử. Lời đa tạ này của đại gia, Tần Dũng khôngdám nhận. Chuyện của công tử, chính là chuyện của Tần Dũng, ai muốn hạicông tử, chính là kẻ địch của Tần Dũng. Xin đại gia yên tâm, ai muốn hại công tử, trước hết phải giết Tần Dũng cùng các huynh đệ đã.”

Nhìn ánh mắt tràn ngập lòngtrung thành của Tần Dũng, ta lắc đầu cười khổ, biết hắn nói thật, đừngnói mấy tên kẻ cướp, cho dù là chủ công, Bá Phù bọn họ, có lẽ cả Vân caca, làm hại ta, hắn cũng sẽ đi liều mạng: “Tần huynh, ca ca ta cũng vừanói vậy, xem các người kìa, giống như ta thật sự có chuyện vậy. Đượcrồi, đừng nói chuyện này nữa, ngươi tới cửa hàng giúp ta mang đồ đãchuẩn bị cho đám trẻ về nhà, ta về nhà trước gặp người thân. Đúng rồi,đem cả Thù nhi tới.”

Tần Dũng đáp ứng một tiếngbước đi, Vân ca ca vội vàng gọi hắn lại: “Đừng vội, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi một chút. Thù nhi vẫn ở trong nhà ta, không ở cửa hàng đâu.”

Ta sửng sốt, Vân ca ca giảithích: “Nó là một hài tử, đệ đi rồi, đám tiểu nhị kia có thể chăm sóccho nó sao? Ta tự quyết định, đón nó về nhà, có đại tẩu của đệ ở đó,giống như hài tử có mẫu thân bên cạnh, nó cũng vui vẻ hơn.”

Ta thầm thở phào, xem ra, Tào Xung hết sức thông minh, cũng hiểu chuyện, Vân ca ca tuyệt đối khôngbiết thân phận thật của nó, nếu không, bị Lưu Bị biết, vậy thì khó nóirồi. Tuy rằng Tào Xung ở nơi này không tệ, ta cũng không thể để nó ở đây nữa, mau đưa về Lạc Dương thôi!

Vào tới cửa chính, đã nghetiếng cười của trẻ con: “Đừng mà, ngươi lại khi dễ ta, mau cho ta, bằngkhông, ta đến chỗ mẫu thân tố cáo.” Là tiếng của Triệu Cầm.

Lại nghe một tiếng cười củanam hài rất đắc ý: “Được rồi, ngươi đừng xụ mặt nữa, ta cho ngươi làđược. Tự mình chạy chậm, không đuổi được, lại trách ta khi dễ ngươi. Cho dù Đại bá mẫu biết, cũng sẽ không mắng ta.”

Ta nghe thấy rất buồn cười:“Thù nhi, ngươi là ca ca, vậy mà lại khi dễ muội muội, còn không biếtxấu hổ. Đại bá mẫu không mắng ngươi, ta sẽ đánh ngươi vậy.”

Nghe thấy tiếng ta, bổ nhàoqua trước không phải Tào Xung, mà là Cầm nhi: “Tiểu thúc, ca ca khi dễcon. Mẫu thân còn bênh hắn, nói con không đúng.” Chạy đến trước mặt ta,còn quay đầu giơ một vòng hoa hướng Tào Xung làm mặt xấu. Xoay người lại nhìn thấy phụ thân, lập tức thu liễm, nhìn ta cười lớn. Tiểu cô nươngnày, cực kỳ giống ta trước đây.

Vân ca ca cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đối với nữ nhi bị “thúc thúc” ta dạy hư, cũng đành phải chấp nhận. Đại tẩu nghe tiếng nói bên ngoài, cũng đi ra: “Thúc thúc về rồi? Lâunhư vậy cũng không gửi thư tới, làm cho ca ngươi rất lo lắng. Cầm, lạiđây. Ta nghe thấy rồi, là con không đúng, Thù nhi vẫn nhường cho con,con sao có thể tìm tiểu thúc tố cáo?”

Triệu Cầm đành phải đi qua, vừa đi vừa than thở: “Vốn là vậy mà, nương thiên vị ca ca thôi!”

Tào Xung đã đi tới bên cạnhta, giang hai tay tay nhào vào lòng ta, nước mắt lưng tròng: “Nghĩa phụ, người cuối cùng về rồi.”

Ta vội vàng ôm nó vào ngực:“Nghĩa phụ về rồi. Lần này nhiều việc, trì hoãn quá lâu, thật nhớ Thùnhi của ta. Để ta xem nào, ồ, cao hơn nhiều, cũng nặng hơn, ta không ômnổi nữa, Thù nhi đã sắp thành người lớn rồi.”

Tào Xung sắp rơi lệ liềncười: “Nghĩa phụ, con ở chỗ đại bá rất tốt, bọn họ đều thương con. Conchỉ rất nhớ nghĩa phụ. Nghĩa phụ, người ở bên đó có gặp Mãn ca ca mọingười không? Con cũng rất nhớ bọn họ.”

Đúng là tiểu gia hỏa thôngminh, ta vừa ôm nó vào nhà vừa cười nói: “Đương nhiên có gặp, bọn chúngđều hỏi thăm con! Tỉ tỉ con rất nhớ con. Nghĩa phụ ở Lạc Dương đã xâynhà rồi, lần này về đây, ở một thời gian, con cùng nghĩa phụ đi LạcDương, tỉ tỉ con đang ở đó chờ. Mãn nhi, Hưởng nhi bọn chúng cũng đãchuyển tới đó.”

Triệu Cầm vừa nghe, lại chạytới: “Tiểu thúc, người muốn dẫn ca ca đi sao? Vậy không ai chơi với connữa. Ở đó chơi vui không? Ca ca nói, bên kia còn có mấy ca ca tốt nữa,con muốn đi gặp họ.”

Lần này, đại tẩu không nhịnđược: “Cầm, con nói gì đó? Con là nữ hài tử, có nữ hài tử nào rời khỏiphụ mẫu chạy lung tung không?”

Bị nàng nói, Triệu Cầm nhếchmiệng, tuy trong miệng ta chua ngắt, nhưng vẫn vội buông Tào Xung xuống, an ủi nó: “Tiểu Cầm nhi, nương không phải nói con không thể đi, nhưngcon còn quá nhỏ, không thể rời khỏi phụ mẫu. Với lại, đệ đệ con nhỏ nhưvậy, con muốn gặp mấy vị ca ca kia, chẳng lẽ bỏ tiểu đệ đệ lại sao? Conyên tâm, đợi con lớn, thúc sẽ mang con đi gặp bọn họ, được không?”

Triệu Cầm quay đầu nhìn mẫu thân, mới gật đầu: “Được. Nhưng mà, tiểu thúc, con mấy tuổi mới là trưởng thành vậy?”

Ta cười cười: “Thư ca ca củacon năm nay mười một tuổi, ta mới dẫn nó đi, đợi con mười một tuổi, tacũng có thể dẫn con đi.”

Cầm nhi mặc dù có chút thất vọng, vẫn gật đầu: “A, còn năm năm nữa!”

Tào Xung ở bên cạnh an ủi nó: “Muội muội, bá mẫu nói rất đúng, ngươi là nữ hài tử, không thể rời khỏi phụ mẫu đi lung tung, đợi ngươi lớn, ta sẽ xin bá mẫu cho ngươi tới Lạc Dương chơi.” Chúng ta nghe khẩu khí nó như người lớn, đều nở nụ cười.