Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 198: Ca vũ sênh sang



Mã Đằng đã nằm trong tay chúng ta, tathông báo với Tào Tháo một tiếng, mang theo Sử Nhã và năm người ra đi.Chúng ta vẫn giả dạng làm ban tạp kỹ, chẳng qua ngoại trừ Sử Nhã, ngườithay đổi hết thôi. Mà ta cũng mang một thân trang phục nữ tử, cùng SửNhã là đôi tỉ muội, lên đường đi Lương châu.

Lúc ta đề nghị giả nữ trang,người trong nhà đều ngây ngẩn, ta chỉ nhún vai, bôi lên mặt một chút son và bột nước, cùng Sử Nhã đứng chung một chỗ rất giống nhau, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú. Bản thân Sử Nhã không tin vào mắt mình, chúngta hai người đứng chung một chỗ, quả nhiên là một đôi tỷ muội mỹ lệ, tám chín phần giống nhau. Tất cả mọi người đều tặc lưỡi kỳ quái, Sử Nhã còn nói, nếu ta là nữ tử, cẩn thận trang điểm, so với nàng còn đẹp hơn. Tacũng chỉ cười nói, như vậy có lợi cho hành động của nhóm chúng ta. Rờikhỏi Ký châu, ta lệnh bọn họ đổi xe ngựa, đi cả ngày cả đêm gấp gáp tớiLương châu.

Còn chưa tới đầu xuân, ngoàidân cư thưa thớt chịu lạnh ngụ hai bên đường, gần như không có người điđường, ở ven đường có một tiểu viện bên ngoài treo biển khách điếm vàđèn lồng, ở cửa có một lão hán đang ngồi, tay cuộn lại ngáp dài. Nơi này cách Kim thành còn một ngày đường, sang xuân còn có thể buôn bán, lúcnày chẳng có khách nào tới cửa.

Mắt thấy sắp tới hoàng hôn, lão hán đứng dậy, thở dài quay lại: “Mẹ đám trẻ dọn dẹp đi, hôm nay sợ chẳng có ai đâu.”

Trong nháy mắt trước khi bước qua cửa, lão không cam lòng quay đầu nhìn lại một lần, vừa nhìn đã hưng phấn hẳn lên: “Mau, chuẩn bị chỉnh tề, có xe tới.”

Một phụ nhân trong viện định rảo bước về phòng, nghe lão nói liền cười nhạo: “Xe? Ông hoa mắt à?”

Lão hán không nhiều lời vớibà, xoay người chạy ra cửa đón. Trong chốc lát, giọng nịnh nọt của lãođã vang lên: “Phạm vi mười dặm quanh đây chỉ có khách điếm này thôi. Các ngài yên tâm, cam đoan có đồ tốt phục vụ.” Theo giọng nói, phụ nhân quả nhiên nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đi theo lão hán vào sân, bên cạnh xecòn có hai người cưỡi ngựa đi theo.

Mã phu là một lão giả tóc hoa râm, chòm râu lơ thơ, khom người chậm rãi đi xuống, hướng vào trong xenói: “Cô nương, đến nơi rồi.”

Người ít tuổi hơn trong haingười đã sớm nhảy xuống, lúc này bước tới vén màn che cửa xe, hán tử trẻ tuổi giữ đầu ba con ngựa, lẳng lặng đứng một chỗ. Theo tiếng ngọc bộileng keng, từ trong xe chậm rãi xuất hiện một người con gái. Thân hìnhnữ tử bọc trong tơ lụa thượng đẳng, trên chân mang một đôi giày da hươu, trên người mặc một tấm cẩm bào màu trắng bạc, toàn thân toát ra vẻ caoquý. Trên mặt nữ tử mang khăn che, chỉ lộ ra một đôi mắt thật to.

Từ từ xuống xe, nữ tử nhìnquanh bốn phía, không tự giác nhướng mày, quay lại trong xe nói: “Muộimuội, nơi này sơ sài nhưng cũng sạch sẽ. Hôm nay ở tạm một đêm, ngày mai hãy lên đường.” Giọng nói hơi khàn khàn, lại khiến người ta có cảm giác mị tính mười phần.

Lúc này trong xe vang lên một tiếng thở dài: “Cũng được, tỉ tỉ quyết định là được.” Theo giọng nói,một nữ tử hiện ra trước cửa xe. Trang phục của cô nương này gần giống cô nương kia, nhưng cẩm bào trên người bằng lông, dày hơn vài phần. Giọngnói của nàng lộ ra một chút lường biếng, thân thể lúc xuống xe mềm mạivô lực, ánh mắt nhìn quanh so với nữ tử kia càng thêm phần kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển, khiến cặp vợ chồng trong khách điếm ngẩn người nhìn.

Thiếu niên kia đến trước mặtlão bản đang ngẩn người nói: “Này, ngươi ngốc à? Chuẩn bị phòng xongchưa? Còn chưa đưa bọn ta vào?”

Lão bản lúc này mới phục hồitinh thần, vội vàng bảo vợ đưa nữ tử vào phòng, còn hắn mang theo thanhniên kia đưa ngựa và xe kéo vào chuồng.

Đi theo lão bản nương vàophòng, nữ tử xuống trước ra hiệu cho thiếu niên đi theo đưa lão bảnnương miệng nói không ngừng ra ngoài, khép cửa phòng lại, mới mở khănche mặt ra thở dài một hơi: “Cả ngày mang theo thứ đồ chơi này, chếtngạt mất. Sử Nhã, các ngươi cả ngày mang theo không thấy phiền à?”

Nữ tử xuống xe sau cười khanh khách, cũng mở khăn che mặt ra nói: “Quan ngoại một năm có nửa năm lạnh lẽo, không so được với Trung Nguyên, không mang theo khăn che mặt, damặt sẽ khô nứt. Ngươi mang thành thói quen là không sao nữa. Triệu côngtử, giờ chúng ta đã tới Lương châu, bước tiếp theo làm thế nào? Chúng ta đến chỗ nào đầu tiên?”

Cô gái xuống trước chính làta, lúc này đang khôi phục nữ trang, một thân nữ tử, trong mắt Sử Nhãbọn họ lại là nam phẫn nữ trang. Sờ sờ khuôn mặt đầy phấn: “Từng này son phấn trên mặt, không mang khăn che mặt cũng có thể chống gió lạnh. Tanghĩ rồi, ở lại Kim thành một thời gian ngắn đã. Theo tình hình ta biết, Mã Siêu đang đóng quân ở Kim thành, hình như sau khi Mã Đằng đi, HànToại cũng từ Tây Bình tới đây.”

Sử Nhã nhìn mặt ta cười không nói gì, nàng rất thông minh, dọc đường không hỏi ta chuyện gì, khôngchỉ hoàn toàn nghe lệnh làm việc, hơn nữa thật giống một nữ chủ tử, trên đường đi đều cân nhắc chu đáo mọi chuyện trong sinh hoạt của chúng ta,quả nhiên là một nữ tử từng chịu khổ, không hề yếu ớt.

Người thanh niên kia sắp xếpxong cho đám ngựa, lại từ chối lời mời vào nhà của lão bản, cứ thế ở bên cạnh xe ngựa sắp ra mấy tầng cỏ khô, lấy ra một kiện áo khoác da dê,trải lên mặt cỏ nói: “Ngươi đưa cơm chiều tới đây là được.”

Lão bản thưa dạ trả lời, vội vàng ra ngoài. Ta cũng vừa tới: “Thương Lam, về phòng đi, ở đây không có chuyện gì đâu.”

Thương Lam cười cười: “Tôi quen rồi. Ngài về đi, đừng quan tâm tôi.”

Thương Lam đích thực là người cẩn thận, cho nên lần này đi ta mang theo hắn, để Tần Dũng ở nhà làmviệc thay ta. Cẩn thận quan sát công tác chuẩn bị của Thương Lam, ta vừa lòng gật đầu: “Sức khỏe quan trọng nhất, bây giờ còn rất lạnh, ngàn vạn lần đừng để nhiễm phong hàn. Lúc ngủ vào trong xe đi, đây là mệnh lệnhcủa ta.” Dặn dò Thương Lam xong, ta mới trở về phòng.

Trở lại phòng, Ngốc tử đãchuẩn bị xong đồ ăn đưa tới. Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ, lại rất thông minh, biết tùy cơ ứng biến. Mọi người dùng xong cơm canh, đơn giản tómtắt chuyện ngày mai rồi đi nghỉ ngơi.

Gió lạnh ban đêm thật ghêgớm, thổi qua cửa sổ bọc giấy kêu sàn sạt, ta không ngủ được, choàng áođứng dậy đi tìm Phong Nguyên. Mới ra cửa đã thấy Ngốc tử đứng trong viện vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra cửa lớn. Trong lòng ta thấy kỳ quái liền đi tới. Nghe tiếng bước chân, Ngốc tử xoay người nhìn: “Công tử?”

“Sao vậy? Có biến?”

Ngốc tử gật đầu: “Phong bá ra ngoài, hình như phát hiện gì đó.”

Ta nghĩ một chút rồi nói:“Tiểu Ngốc, báo với Thương Lam, sau đó chờ ở đây, đợi ta về thay đồ. Nếu tình hình khẩn cấp, cho phép các ngươi đổ máu.”

Đổi bộ nam trang, vừa ra cửaphòng Phong Nguyên đã trở về. Thấy ta ra, hắn vội bước lên trước nói:“Có mười mấy tặc tử. Diệt hay là thả?”

Ta cười lạnh một tiếng: “Nếukhông phải quá hung ác thì giữ lại, không thì giết. Đêm tối ta cũngkhông muốn phải hứng gió.”

Phong Nguyên cười: “Được, ngài về phòng đi, tôi đi xử lý.”

Ta gật đầu, xoay người đi vào nhà, Sử Nhã đón hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện à?”

Ta cười cười: “Có mấy tiểutặc không có mắt, chúng ta cứ chờ ở đây, không cần xuất đầu.” Đối phóvới bọn tiểu tặc này, Ngốc tử trở tay có thể xử lý ba, bốn kẻ, đừng nóiThương Lam và Phong Nguyên.

Ngồi trong phòng, nhàm chánvuốt vuốt cây roi của Sử Nhã, trong lòng buồn cười: “Sử muội muội, lúccác người diễn tạp kỹ, có xảy ra chuyện thế này không?”

Sử Nhã gật đầu: “Nhiều, đặcbiệt là ở đất Ung, Lương. Ký châu thì ít hơn. Bình thường chúng ta trốnđược là trốn, không được thì bỏ chạy.” Nàng thở dài một tiếng: “Lúctrước bọn ta có sáu người, giờ chỉ còn bốn…” Nước mắt dâng lên. Ta trầmmặc.

Một lát sau, trong viện độtnhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi, nháy mắt lại không có gì nữa. SửNhã khẩn trương nhìn ta, ta cười cười lắc đầu: “Không phải người củachúng ta.”

Vừa dứt lời, tiếng đánh nhauđã truyền đến, tiếng rên rỉ nặng nề cùng tiếng kêu thảm thiết, trongbóng đêm càng thêm đáng sợ. Ta cũng ngồi không yên, đứng dậy bước raphía cửa. Dưới ánh đèn lung lay, cuộc chiến trong viện đã xong, bảy támngười nằm ngang dọc, Phong Nguyên bọn họ đứng đó. Ta nhẹ nhàng thở ra,đưa mắt nhìn bên kia chuồng ngựa, một thân ảnh áo đen cuộn tròn ở góctường, đầu vùi trong thân, không nhúc nhích. Nếu không phải ánh đèntrong chuồng ngựa chiếu bóng hắn lên, ta cũng không nhận ra. Ta cườicười, cao giọng nói: “Bá bá, chuyện gì vậy? Muội muội bảo ta hỏi mộtchút.”

Phong Nguyên hiểu ý ta, chậmrãi bước tới: “Chủ tử, có mấy tên khốn muốn cướp ngựa, vài tên bị chúngtôi giải quyết rồi, còn vài tên chạy mất.”

“Các ngươi không việc gì chứ? Kẻ trộm rút cả rồi?” Vừa nói ta vừa chỉ chỉ về phía chuồng ngựa.

Phong Nguyên bọn họ theohướng ta ra hiệu nhìn, đều cười. Thương Lam muốn xông tới, ta lắc lắctay: “Đóng cửa cho kỹ, tất cả vào trong, đám người đó không dám tới nữađâu.” Ta liếc mắt ra hiệu, Thương Lam bất động thanh sắc di chuyển vềphía cửa.

Ba người dạ một tiếng, đemthi thể trong viện kéo sang một bên rồi ẩn thân quan sát chuồng ngựa bên kia. Chốc lát sau, bóng người trong góc tường chậm rãi di chuyển raphía ngoài, bộ dạng thò đầu ra nhìn rất buồn cười. Hắn lần mò trongviện, xác định bốn phía không còn ai, thở phào một cái, khởi lưng chạyra cửa lớn, “phanh” một tiếng va vào đùi Thương Lam. Thương Lam khẽ vươn tay, giữ người kia trong tay kéo lại.

Lúc bị ném tới trước mặt ta,tiểu tử này đã sợ hãi quỳ sụp trên mặt đất, không nói được lời nào. Tara hiệu Thương Lam tra hỏi, hắn đạp một cước vào kẻ kia: “Nói, các ngươi là tặc tử nơi nào? Bên ngoài còn bao nhiêu người?”

Tiểu tử này tru lên như heo bị chọc tiết, cuộn thân thể lại nói: “Đừng mà.”

Ta lắc đầu, nói với PhongNguyên: “Lá gan như vậy cũng dám ra ngoài làm cướp, có thể sống tới nayđúng là mạng lớn. Ta vào trong, các ngươi hỏi xong thì vào nói cho tabiết. Còn tên này, chỉ cần hắn nói thật thì để lại mạng cho hắn. Đúngrồi, Tiểu Ngốc, ngươi đi nhìn xem, lão bản sao lại không ra, hy vọngkhông gặp độc thủ.”

Không bao lâu sau, Phong Nguyên cau mày bước vào: “Bọn chúng không phải là cướp.”

Cái gì? Ta sửng sốt: “Vậy bọn chúng là ai?”

“Theo tiểu tử này nói, bọnchúng tới nương nhờ Hàn Toại, vì không có lễ vật ra mắt, nên ở đây rìnhmò đã lâu. Hôm nay thấy chúng ta, liền muốn cướp nữ nhân và ngựa.”

Ta nhíu mày: “Cướp ngựa cũngthường thôi, muốn cướp hai chúng ta là muốn chết. Bọn chúng có đầu sỏkhông? Bên ngoài có bao nhiêu người?”

Phong Nguyên nói: “Tiểu tửnày nói, đầu lĩnh cho bọn chúng biết, con trai Hàn Toại rất háo sắc, bọn chúng đã theo chúng ta mấy ngày. Bên ngoài còn hai mươi người, chúng ta giết mất bảy, chạy mất hai, bắt được một. Xử lý sao đây? Tôi lo sẽ cóthêm người tới.”

Ta cũng đang lo lắng chuyệnnày: “Hai mươi người phải không? Người cũng không phải nhiều, nếu quảthật tới, ba người các ngươi thêm ta và Sử cô nương, thu thập bọn chúngkhông khó. Nhưng mà làm như vậy sẽ gây kinh động lớn.”

Phong Nguyên gật đầu cười: “Không sợ bọn họ nhiều người, công tử đừng ra, có ngài thêm phiền, Sử cô nương còn được.”

Ta ho khan một tiếng: “Nói ta vô dụng như vậy sao? Hừ, tùy ngươi xử lý.” Xoay người bước vài bước, ta đột nhiên có một ý nghĩ, liền trở lại gọi Phong Nguyên: “Ngươi hỏi lạitiểu tử kia, quân Hàn Toại ở đâu? Còn nữa, hắn có muốn làm cướp nữa haykhông.”

Phong Nguyên sửng sốt: “Công tử, ngài muốn giữ tiểu tử này lại?”

Ta gật đầu: “Hắn rất thông minh, lá gan tuy nhỏ, nhưng biết thời thể. Dùng tốt, có thể giúp chúng ta nhiều chuyện.”

Phong Nguyên gật đầu đi. SửNhã nghe xong chúng ta nói chuyện, vội vàng đi thay đồ, võ nghệ của nàng đối phó với đám tặc tử này không thành vấn đề. Chỉ chốc lát sau, PhongNguyên lại trở về: “Công tử, tiểu tử này đồng ý theo chúng ta.”

Ta đã thay nữ trang, nghe vậy liền cười, đi tới phòng Phong Nguyên. Tiểu tử bị bắt thấy ta bước vào,cũng hiểu rõ ta mới là người chủ trì, vội vàng xông tới, quỳ xuống phụclạy: “Tiểu nhân không dám, không dám nữa. Tiểu nhân nguyện ý hầu hạ chủtử, tuyệt không nuốt lời.”

Ta ra hiệu Phong Nguyên kéohắn lên, chính mình ngồi xuống nói: “Ta nghe bá bá nói rồi. Ta thấyngươi không phải kẻ hung ác, cũng chưa xuất thủ, sẽ tha cho ngươi mộtmạng. Nói đi, tên là gì? Người nơi nào? Đồng bọn của ngươi ở đâu? Saolại muốn tới nương nhờ Hàn Toại? Hoàn Toại ở chỗ nào?”

Ta vừa hỏi, tên gia hỏa nàybắt đầu rơi nước mắt: “Tiểu nhân tên Dương Giảo, vâng, là người An Định. Hu…, quê hương bị phá hủy mới ra ngoài tìm cơm ăn. Tiểu nhân chưa từnggiết người, cũng không cố ý làm cướp, là bị bọn họ ép. Chúng tôi khôngmuốn lại làm cướp, nên tới nương nhờ Hàn đại nhân, Hàn đại nhân đang ởKim thành.”

“Dương Giảo? Ha ha, tên thúvị quá.” Nhìn Dương Giảo có chút đỏ mặt, ta hài lòng cười: “Nếu ngươi bị ép, chúng ta sẽ không trách ngươi. Ngươi có lòng, vậy ta thu ngươi làmtùy tùng. Tiểu Ngốc, để hắn đi theo ngươi. Dương Giảo, chúng ta khôngphải quan lại quyền quý, chỉ là một gánh tạp kỹ, nhưng sẽ không thiếucơm của ngươi. Nhưng nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ lấy tính mạng ngươi.”

Phong Nguyên theo ta trở về phòng, nghi ngờ hỏi: “Công tử, ngài thật muốn giữ lại hắn sao? Tôi nhìn hắn không vừa mắt.”

Ta cười nói: “Tên gia hỏa này rất biết diễn kịch. Ở trước mặt ta rơi nước mắt? Hừ, bảo Tiểu Ngốc giám sát hắn chặt chẽ, tới Kim thành còn có chỗ dùng. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, chỉ sợ người phía ngoài thật sự sẽ tới. Nương nhờ Hàn Toại? Contrai Hàn Toại? Xem ra vận khí chúng ta không tệ.”

Phong Nguyên nghi ngờ hỏi ta: “Công tử muốn bày mưu với Hàn Toại? Chiêu hàng? Hay là…”

Ta cười thần bí: “Hàn Toại là kẻ thù của Sử cô nương, người này dã tâm lớn, năng lực lại nhỏ, ta muốn hắn chết.”

Phong Nguyên gật gật đầu,xoay người đi ra ngoài. Đây chính là ưu điểm của hắn, tính phục tùng rất mạnh, vô cùng trung thành, đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo tin tưởnghắn. Ta suy nghĩ trong chốc lát rồi tới phòng Sử Nhã: “Sử cô nương, lãotặc Hàn Toại quả nhiên đến Kim thành. Hắn nhất định là thấy Mã Mạnh Khởi tuổi còn trẻ, muốn nhân cơ hội thâu tóm Lương châu.”

Sử Nhã trợn mắt: “Ta muốn giết hắn.”

Ta gật đầu: “Tuy rằng có cơhội này, nhưng ta hy vọng cô đừng làm việc lỗ mãng. Sống chết của HànToại liên quan tới các thế lực ở Lương châu, ta không muốn trước khi Tào đại nhân phát binh đánh Lương châu lại khiến sự tỉnh trở nên không thểkết thúc được.”

Sử Nhã nghi ngờ hỏi: “Hắn chết, Tào đại nhân đánh Lương châu không phải càng dễ dàng hơn sao?”

Ta lắc đầu: “Đây không phảivấn đề Tào đại nhân chiếm Lương châu có dễ hay không. Sử cô nương, tabiết cô muốn báo thù, nhưng mà, không thể vì mối thù riêng của cô màkhiến Lương châu lâm vào hỗn loạn. Trước mắt Tào đại nhân còn cần HoànToại để ngăn chặn hơn hai mươi thế lực lớn nhỏ ở Lương châu. Sau khi Tào đại nhân khởi binh, sẽ không cần Hàn Toại nữa. Ngược lại, tới lúc đómới giết Hàn Toại, phần lớn các thế lực sẽ trông chừng nhau mà hàng.”

Sử Nhã lắc đầu: “Ta không hiểu.”

Ta thở dài: “Sử cô nương,ngươi nói xem, hiện giờ hỗn loạn tốt hơn hay ổn định tốt hơn? Nhất địnhlà ổn định tốt hơn đúng không? Hiện tại ở Lương châu, Mã gia và Hàn gialà hai thế lực lớn, các thế lực nhỏ khác dựa vào bọn họ mà sống. Hai năm trước, Mã gia bị Hàn Toại tấn công hai lần, thực lực có chút tổnthương, cho nên, đại bộ phận thế lực ở Lương châu đều bám vào Hàn Toại.Lần này, mục đích chúng ta tới đây là khơi mào chiến tranh giữa Mã vàHàn, đồng thời dùng mọi thủ đoạn đưa Mã gia quân tới Ký châu. Bởi vậy,một khi Hàn Toại chết lúc này, sẽ xuất hiện hai tình huống: một là:những thế lực nhỏ toàn bộ sẽ dựa vào Mã gia, khiến Mã gia phát triển antoàn, chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ; hai là, Mã gia bị đưađi, thế lực Lương châu tự mình lớn mạnh, nhất định sẽ tranh đoạt vị tríđứng đầu Lương châu, đến lúc đó sẽ gây ra chiến trong trong phạm vi vàquy mô lớn. Cứ như vậy, dân chúng Lương châu sẽ chịu khổ.”

Sử Nhã liên tục gật đầu: “Ta hiểu rồi. Công tử yên tâm, ta có thể nhịn được.”

Ta tán thưởng nhìn nàng:“Tốt, ta tin cô. Ta cũng cam đoan với cô, Tào đại nhân nhất định có thểchiếm được Lương châu, mối thù của cha mẹ tộc nhân của cô nhất định cóthể báo. Còn nữa, từ bây giờ, cô nhất định phải gọi ta là tỉ tỉ, vạn lần không thể nhầm nữa.”

Đám cướp kia cũng không tớitrả thù như chúng ta nghĩ, khiến chúng ta mất công đợi cả đêm. Bìnhminh, vợ chồng lão bản mới từ chỗ trốn đi ra, ta bảo Phong Nguyên đi anủi bọn họ một chút, cho bọn họ chút tiền để bọn họ xử lý thi thể.

Kim thành là tòa thành lớnnhất ở giao giới Lương châu và Ung châu, vô cùng náo nhiệt. Vì Chung Dothực hiện biện pháp khống chế cưỡng ép, quân Lương châu không dễ dàngbước vào Ung châu, mà vẫn đang trong thời gian thăm dò đất đai TrungNguyên, cho nên, Kim thành là nơi các thể lực cát cứ muốn có nhất. HànToại cùng Mã Đằng không hẹn cùng coi trọng vùng đất trù phú này, cả haiđang trong giai đoạn tranh đấu quyền chi phối nơi đây. Bởi vậy, lần nàyMã Đằng vừa đi, Hàn Toại liền vội vàng chạy tới.

Theo kế hoạch trước đó củata, sau khi chúng ta đến Kim thành, không ở khách điếm mà trực tiếp tớica phường lớn nhất ở Kim thành – vũ phường Vịnh Quần. Đỡ Sử Nhã mảnh mai vào phòng, các cô nương đều ngẩn người, ánh mắt lão bản nương lại tỏasáng, nước miếng trào cả ra ngoài, cuống quýt chào đón: “Ai da, vị nàychính là Nhã cô nương rồi! Chà chà, đúng là đẹp.”

Sử Nhã không đáp lời, nhẹnhàng thi lễ rồi ngồi bên cạnh. Ánh mắt ta lưu chuyển, khẽ cười mộttiếng, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng: “Bà chính làLưu ma ma phải không? Điều kiện chúng ta đề nghị, bà có chịu không?”

Lý ma ma nhìn ta trong chốclát rồi bật cười: “Ồ, cô nương mặc trang phục nam nhi cũng thật xinhđẹp. Hai vị yên tâm, điều kiện của các người ta đồng ý, đồng ý. Phòng đã chuẩn bị xong cho hai vị, nhưng mà…”

Ta cười nhạt: “Trên đường mệt nhọc, thân thể muội muội không khỏe, để ta đi. Nhưng mà, vũ kỹ của takém xa muội muội, cầm kỹ còn được một chút. Bà xem…”

“Ồ, mấy người các ngươi, cònkhông nhanh đưa cô nương xuống nghỉ tạm. Giả cô nương, đành làm phiền cô vậy, đây là quy củ.”

“Ma ma nói gì vậy. Tỷ muộichúng ta nếu đã ăn cơm, tất nhiên phải tuân theo quy củ. Bà cứ yên tâm,tỷ muội chúng ta sẽ không để ma ma thất vọng.” Ta cũng cười cười nóinhảm mấy câu, ánh mắt ra hiệu cho đám Phong Nguyên đỡ Sử Nhã vào trong.

Tùy tiện đàn một khúc để ứngphó, ta cũng không nhìn tới biểu hiện kinh ngạc của lão bản nương vàngười trong vũ phường, liền tới tiểu viện họ đã chuẩn bị sẵn. Chúng ta ở đây sống hai tháng, trong hai tháng này chúng ta sẽ làm nghệ nhân củavũ phường, đổi lấy việc vũ phường không can thiệp vào hành động củachúng ta, lợi nhuận chia đôi.

Sử Nhã nhìn ta cười: “Tỉ tỉ tài nghệ trấn áp quần phương.”

Ta cũng cười: “Ngày mai làlúc muội thể hiện tài năng, ta chỉ là nhạc công của muội thôi. Muộimuội, chúng ta ở đây làm ăn toàn bộ nhờ muội, tỉ tỉ chẳng qua là thả con tép, bắt con tôm thôi. Phong bá, từ mai trở đi, ngươi phải theo sát cônương, nâng áo đưa cơm; Tiểu Ngốc, ngươi phải luôn đi bên cạnh cô nương, không được dời mắt, cho dù phải xuất thủ, cũng đừng ra tay quá mức.Thương Lam, chuyện bên ngoài do ngươi làm. Về phần ngươi,” ta nhìn Dương Giảo cười cười: “Ngươi ra ngoài tuyên truyền, khiến càng nhiều ngườibiết tỷ muội chúng ta vũ kỹ cao siêu càng tốt. Còn nữa, bất kể dùng biện pháp nào, tốt nhất kéo Diêm đại nhân con rể Hàn đại nhân tới đây.”

Dương Giảo sửng sốt: “Diêm Hành Diêm đại nhân?”

Ta cười lạnh: “Dương Giảo, ngươi hiểu rất rõ người ở đây nhỉ, đến tên Diêm đại nhân ngươi cũng biết.”

Dương Giảo rùng mình một cái, cười làm hòa: “Chủ tử, vốn đầu lĩnh muốn tới nương nhờ Hàn đại nhân,tất nhiên phải hỏi thăm…”

Ta ngắt lời hắn: “Được rồi,đừng giải thích nữa, ngươi biết càng tốt. Đi đi, làm tốt chuyện ta giao, sẽ có lợi cho ngươi.”

Tên gia hỏa này lau mồ hôilạnh đi ra ngoài. Phong Nguyên ra cửa nhìn hắn đi xa rồi mới trở về nói: “Chủ tử, ý của ngài là…”

Ta cười nói: “Đơn giản thôi,tên gia hỏa này căn bản không thật lòng theo chúng ta, cho nên chỉ cầncó cơ hội, hắn sẽ đi ôm chân kẻ khác. Bày ta và Sử cô nương hai vị mỹ nữ ở trong này, ta lại cho hắn một cái nhiệm vụ tuyệt vời như vậy, hắnnhất định sẽ theo ý của chúng ta kéo người tới đây.”

Phong Nguyên bọn họ tỉnh ngộ, Sử Nhã cười nói: “Thủ đoạn này của tỉ tỉ thật hay, căn bản không cầnchúng ta ra mặt, chuyện nên làm vẫn có thể làm.”

Ta gật đầu: “Không sai, đợisau khi chuyện của chúng ta hoàn thành, người khác có điều tra, đầu mốicũng đổ lên đầu Dương Giảo, một tên lưu manh xu nịnh Hàn gia, hay là một kẻ tiểu nhân lấy oán trả ân, chúng ta vẫn là người bị hại. Sau này, hai thế lực lớn ở Lương châu có sống mái với nhau, cũng không liên hệ nhiều tới chúng ta.”

Ngày thứ hai, Vịnh Quầnphường sáng sớm đã đăng chiêu bài bên ngoài: Trung Nguyên Hồng vũ nữ Giả Tình cô nương đặc biệt tới Kim thành biểu diễn. Hôm đó khách tới khôngnhiều, chủ yếu là khách quen. Ta cũng không để Sử Nhã biểu diễn, chiềuhôm đó chỉ đàn hai khúc, tối nhảy một điệu. Không cố gắng biểu diễn hoàn mỹ, chỉ tùy tiện mà làm, tránh ép Sử Nhã xuống. Cho dù vậy, vũ đạo củata cũng khiến người tới xem buổi tốt mê mẩn, ai nấy đều vội vã muốn biết khuôn mặt mỹ nhân dưới khăn che mặt, càng muốn biết cô nương Giả Tìnhvũ kỹ còn cao hơn Giả Vũ biểu diễn thế nào. Hứng thú đã gợi đủ, vở kịchhay cũng nên mở màn rồi.

Ngày thứ ba là lần đầu tiênSử Nhã lên sân khấu, vì sự kiện này, Vịnh Quần phường cũng bỏ nhiều công sức. Vì ngày hôm qua tuyên truyền, vũ phường hôm nay đã hết chỗ, tacũng thay một thân trang phục tao nhã, ngồi ngay ngắn sau rèm, đánh đàncho Sử Nhã. Trang phục lên sân khấu của Sử Nhã, vũ bộ được huấn luyệnđăc biệt: một thân vũ y màu phấn hồng, lụa kéo trên đất, tơ mỏng vờnquanh; tóc mây nửa vấn, châu thoa cài nghiêng, khăn che mặt màu phấnhồng bằng lụa Vân La dùng một viên minh châu cài trước trán, che ngangkhuôn mặt, lại đem ánh mắt kiều mỵ di chuyển tứ phương; cổ tay lộ rangoài ống tay áo, một chuỗi bạch ngọc xâu vào năm ngón tay, khẽ layđộng, chuông bạc nhỏ buộc trên chân kêu đinh đang, vang lên giữa tiếngđàn thanh thúy.

Còn chưa nhảy múa, Sử Nhã mới dùng ánh mắt nhìn quanh một vòng, đã khiến vô số người nín thở, sóngmắt vừa lưu chuyển, khiến tim đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp! Cổ tay chậm rãi giơ lên, lắc nhẹ mấy cái, tiếng đàn từ không trung rơi xuống, kétmột tiếng dừng lại. Trong nháy mắt tiếng đàn tạm dừng, Sử Nhã nhẹ nhàngdậm chân, chuông bạc vang lên, thân thể phiêu phiêu theo gió, nhanh nhẹn di chuyển. Chỉ thấy nàng khẽ giẫm chân, giống như giẫm bước trên mây,xoay người một cái, lụa mỏng trên người lay động, phảng phất như bướmbay uyển chuyển lạ thường. Bạch ngọc trên cổ tay cùng chuông bạc trênchân, kết hợp với tiếng đàn như có như không, trong vũ phường hòa hợpthật tự nhiên.

Lúc thiết kế điệu múa đơn này cho Sử Nhã, ta đặc biệt cắt bỏ ống tay áo thường dùng, thay vào đó lấylụa mỏng phối với động tác trên tay. Sử Nhã linh hoạt tới lui, bờ eo mềm mại cùng nền tảng võ công tốt không thể nghi ngờ sẽ được thể hiện hoàntoàn trong điệu múa này, không chỉ tạo ra cảm giác thưởng thụ thị giácvới người xem, còn khiến tâm hồn họ rung động. Sử Nhã từ trong tiếngnhạc tinh tế thể hiện một nữ tử nhu hòa, kiều mị, đáng yêu, khiến ngườixem đều nghĩ trong lòng muốn che chở cho nữ nhân này, cũng không nỡ đểnàng trải qua sóng gió.

Cái gì gọi là một khúc KinhHồng, thiên hạ biến sắc, ta ở sau mành cũng bị vũ kỹ của Sử Nhã chinhphục, thật giống như Cửu thiên tiên nữ hạ phàm, thần mẫu Dao Trì hiệnthân. May mà cho Sử Nhã che mặt, trong lòng ta âm thầm đắc ý. Trong vũphường vui vẻ nhất chính là Lý ma ma, ánh mắt bà ta như bốc lửa, giốngnhư nhìn thấy rất nhiều vàng bạc vậy. Còn các cô nương ngày hôm qua cònvô cùng bất bình chuyện chúng ta được ưu đãi phi thường trong vũ phường, ánh mắt hôm nay cũng giống như khách nhân, trợn tròn lên. Vũ kỹ của SửNhã thật sự là phi phàm, ánh mắt vừa lưu chuyển, khiến ta ngưỡng mộkhông ngừng, đừng nói tới đám người tới vũ phường mua vui.

Sử Nhã múa xong, uyển chuyểnthi lễ bốn phía, dưới sự bảo hộ của Ngốc tử nhanh chóng lui về nội viện, để lại ý vị vô hạn khiến mọi người vô cùng hồi tưởng. Sau khi Sử Nhãrút lui, ta mới ra sàn, một khúc Đạp Thanh hoàn toàn khác biệt với phong cách của Sử Nhã, không có sự dịu dàng kiều mỵ, lại cao ngạo lạnh lùng.Chùy đồng nho nhỏ trong tay ta, phảng phất như có sinh mệnh, lúc mau,lúc chậm, lúc nhẹ, lúc nặng, lúc cứng, lúc mềm, lúc cao, lúc thấp, lúcdồn dập, lúc thong thả, hoặc chầm chậm khẽ rung, hoặc bật nhanh dồndập, trong tiếng chuông đồng gõ lao xao, cước bộ nhẹ đạp, hoặc trước,hoặc sau, hoặc trái, hoặc phải, kéo theo tiếng thanh giòn của chuôngbạc, đám người đứng ngoài nghe âm thanh thật lâu không tiêu tán, ngườiđứng xem không khỏi nhịp chân theo cước bộ của ta.

Lúc mọi người còn đang trầmmê, chuông đồng kêu vang một tiếng, mọi người đều không một tiếng động,âm rung một lúc lâu sau, đám người đứng xem vẫn yên tĩnh, ta chậm rãithu tay thi lễ: “Tỷ muội chúng ta mới tới nơi này, đa tạ chư vị cổ vũ.”

Mọi người lúc này mới tỉnhlại, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, ta chậm rãi rút lui trong tiếng tándương nhiệt liệt này. Một điệu múa đã nổi danh, chỉ trong ba ngày, tinvũ nương mới tới ở Vịnh Quần phường người đẹp, múa cũng đẹp đã lan khắpKim thành, mỗi buổi biểu diễn đều kín người. Ta cùng Sử Nhã tất nhiênphải làm cao, chiều tối mỗi ngày và buổi tối chỉ diễn một lần, tuyệtkhông diễn nhiều. Ta nhảy lúc chiều tối, Sử Nhã nhảy buổi tối, khi caohứng, Sử Nhã cũng sẽ lên diễn vào buổi chiều. Chuyện này càng hợp khẩuvị với người có tiền có thế ở Kim thành, bọn họ nườm nượp kéo tới, tranh nhau tới xem tiên tư mỹ vũ, cơ hồ phá vỡ cả cửa vũ phường, Lý ma mamừng rỡ tối nào cũng nấu canh nhân sâm cho Sử Nhã. Mấy vũ điệu kinh điển của Sử Nhã: đào chi yêu yêu, mai vũ, kiều mỵ, phán nguyệt được mọingười tán thưởng, truyền bá khắp nơi.

Ta cũng rất hào phóng, tậptrung các cô nương vũ kỹ tương đối tốt, có tiền đồ của vũ phường nhưTuần Vũ, Vấn Tâm, Kỳ Kỳ lại một chỗ, dạy các nàng mấy điệu nhảy của SửNhã, cũng tự mình sắp xếp bạn vũ cho Sử Nhã, khiến mọi người trong Vũphường cảm động rơi nước mắt. Các nàng mới tin tưởng, ta vừa là tỉ tỉvừa là sư phụ của “Giả Tình”.

Mục đích nổi tiếng rất nhanhđã đạt được, Hàn Dịch tới còn sớm hơn so với ta tưởng tượng, ngày thứ tư đã xuất hiện, cùng đi với hắn lại chính là Diêm Hành, năng lực làm việc của Dương Giảo cũng thật giỏi. Đương nhiên, bản lĩnh luồn cúi của tiểutử này càng mạnh, theo đó mắt nhìn chúng ta cũng kiêu căng hơn, giốngnhư hắn đã thành chó của Hàn gia rồi vậy. Thân hình Hàn Dịch không hềkhôi ngô, khác biệt rất lớn với Hàn Toại, theo thông tin thu thập được,bản tính háo sắc của hắn là một nguyên nhân khiến sức khỏe hắn khôngtốt. Diêm Hành hoàn toàn ngược lại, mang rõ rệt khí chất phi thường củađại hán phương bắc, chòm râu trên mặt càng khiến hắn có thêm mười phầnsức sống. Ta có thể hiểu nguyên nhân Hàn Toại thích con rể mình hơn nhitử.

Sau khi hai người tới vũphường lần đầu, Hàn Dịch mỗi ngày đều đến, tới từ buổi trưa, đợi tới sau khi Sử Nhã biểu diễn buổi tối xong mới về. Diêm Hành lại tới khôngnhiều, sau khi đến cũng chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, bình thường nghe tagảy xong đàn rồi đi. So với ánh mắt Hàn Dịch nhìn Sử Nhã không chớp,Diêm Hành thích nghe tiếng đàn của ta hơn, theo thần sắc chuyên chú nhìn ra sau tấm mành của hắn, ta có thể nhận ra người này tuyệt đối là người bên ngoài thô kệch bên trong có nội hàm, bởi vì sau khi ta đàn một khúc Tư hương (nhớ nhà), trong mắt hắn mơ hồ lại có nước mắt hiện ra. Nghĩtới thông tin chúng ta biết được, Diêm Hành là người Kim thành, lúc HànToại áp sát Trường An, đã cưỡng ép dân chúng Kim thành đông tiến, cả nhà Diêm Hành lúc đó bị kéo vào Hàn gia quân. Diêm Hành có thể nói là vănvõ toàn tài, lọt vào mắt Hàn Toại, cưỡng ép hắn làm con rể. Thông quatin tức này, khiến ta ít nhiều có thể hiểu lý do việc Vũ ca ca nói DiêmHành có hành động phản bội Hàn Toại.

Trong lúc ta cùng Sử Nhã ởKim thành thực hiện mỹ nhân kế, Tào Tháo theo đề nghị của Chung Do, phái Vệ Khả làm sứ giả, tới khuyên Hàn Toại học tập Mã Đằng, cho dù khôngnhập triều làm quan, cũng để con cái tới Nghiệp thành, qua đó chứng tỏcác thế lực ở Lương châu không phải kẻ địch của Nghiệp thành. Hàn Toạiđối mặt với sự thuyết phục của Vệ Khải đã do dự. Ta sau khi biết Vệ Khải tới Kim thành, lập tức dặn Thương Lam mời Diêm Hành tới hậu viện, lý do dĩ nhiên là đàn.

Diêm Hành vui vẻ đi, đối mặtvới mỹ nữ, hắn không có nửa điểm si mê, mà thẳng thắn đặt câu hỏi vớita: “Giả cô nương cầm kỹ cao siêu, nghe thế nào cũng không phải bán rẻtiếng cười nơi phong trần. Diêm mỗ không biết thân thế cô nương thế nào, nếu cần, tại hạ có thể giúp đỡ.”

Ta cười nhạt, nhẹ phất độngdây đàn: “Nghe danh Diêm đại nhân văn võ song toàn, hôm nay gặp quảnhiên không sai. Tại hạ Triệu Như, không biết đại nhân từng nghe quachưa?” Ta không nén âm nữa, ngược lại khôi phục giọng thô của nam tử.

Diêm Hành chấn động, nhìn ta hồi lâu: “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ? Các ngươi có lai lịch gì?”

Ta trầm giọng cười: “Vị lãobá đứng sau đại nhân, vốn là gia thần của Tào đại nhân ở Nghiệp thành.Ngài nói xem, chúng ta có thể là ai.”

Diêm Hành quay đầu nhìn Phong Nguyên đã đứng thẳng người một lúc lâu, mới tỉnh ngộ: “Thì ra các ngươi là người của Tào công. Triệu Như? Tên này có chút quen tai.”

Ta chậm chậm gẩy đàn, gằntừng chữ: “Triệu Như chẳng qua là một tiểu thương nhân, vậy mà cũngkhiến đại nhân nghe quen tai, thật là may mắn.”

Diêm Hành lập tức phản ứng:“Thì ra là tâm phúc dưới trướng Tào công, thượng khách của Giang ĐôngNgô hầu, Triệu công tử. Thật sự là kính ngưỡng từ lâu. Ta thật may mắn,lại gặp được bộ dạng yêu kiều thế này của công tử, nói ra ngoài, e không ai tin được. Không biết Triệu công tử cùng vị này…” Ánh mắt hắn lóe lên không ngừng, dĩ nhiên không hề tin lời ta nói.

Ta cười cười: “Ngoại hình giả dạng này của Triệu Như có thể khiến đại nhân vui vẻ, cũng coi như đánggiá. Lần này tới Lương châu, Triệu Như chẳng qua là lá chắn thôi, hômnay mời đại nhân tới việc chính là để gặp Phong tướng quân, không quanhệ gì tới ta. Ta chỉ đánh đàn cho đại nhân nghe.” Nói xong, ta thật sựchỉ phất tay trên đàn, không nghe chuyện bên cạnh nữa.

Diêm Hành hiếu kỳ đánh giá ta một phen, rồi xoay người hướng Phong Nguyên hỏi: “Phong tướng quân? Thứ cho tại hạ vô lễ, việc này thật sự quá mức ly kỳ, không thể không yêucầu các vị đưa ra chứng cứ.”

Phong Nguyên cười cười: “Diêm đại nhân không tin cũng có thể chấp nhận. Vệ đại nhân quen biết ta, nếu ngài không tin, vậy ta theo ngài đi gặp Vệ đại nhân. Ta cho ngài biếtnhé, người hiến vũ mới là chính chủ, là nữ nhi của chủ công, chẳng quatại hạ bảo vệ nàng tới đây thôi. Triệu công tử lại nhân tiện muốn làmăn, nên mới đi theo.”

“Nữ nhi của Tào đại nhân? Hiến vũ?” Ánh mắt Diêm Hành mở lớn.

Phong Nguyên không nhanhkhông chậm nói: “Là nghĩa nữ của chủ công, vốn là con gái của Chung Vuđầu lĩnh người Khương, Sử Nhã.”

Diêm Hành đứng bật dậy, ngạcnhiên trong chốc lát mới gật đầu: “Ta tin tưởng các ngươi. Nói đi, cácngươi muốn làm gì? Giết Hàn công sao? Ta sẽ không giúp các ngươi.”

Phong Nguyên lắc đầu: “Nóichúng ta không có ý định này là giả, nhưng chúng ta không có bản lĩnhnày. Lúc này chủ công lại phái Vệ đại nhân tới chiêu hàng, chúng ta càng không thể ám sát Hàn đại nhân. Diêm đại nhân, ta muốn gặp ngài, là đểthay chủ công nhắn vài lời. Chủ công nói: Diêm Ngạn Minh là người tài,Tháo muốn có mà không tìm được cách nào, nếu Ngạn Minh chịu hạ mình tớivới ta, Tháo tất sẽ đãi như thượng khách.”

Diêm Hành ngẩn người ở đó,nửa ngày không có phản ứng gì. Ta ra hiệu cho Phong Nguyên, hắn gật đầutiếp tục nói: “Chủ công còn nói, Thái Nguyên là nơi bọn hại dân hại nước hoành hành, nếu ta có một người kiêm văn võ như Diêm Ngạn Minh, cần gìphải sầu nữa?”

Diêm Hành rốt cục cũng phản ứng, chậm rãi ngồi xuống: “Tào đại nhân lại, lại… Các người không gạt ta chứ?”

Phong Nguyên cười nói: “Đạinhân, Phong Nguyên là hộ vệ bên cạnh chủ công, không có tư cách khiếnđại nhân tin tưởng gì hết. Nhưng ta cam đoan, ta nói đều là thật. Nếu có nửa câu nói dối, sau khi trở về, chủ công sẽ không tha cho ta.”

Diêm Hành chôn mặt vào tay,một hồi lâu mới thở dài nói: “Ta không hạ thủ được. Bất kể thế nào, Hàncông đối với ta không tệ.”

Phong Nguyên liếc mắt nhìnta, thấy ta khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh Diêm Hành nói: “Đạinhân, chủ công vẫn chưa ra lệnh cho ta đối phó với Hàn đại nhân, ta cũng không định cầu đại nhân ngài giúp chuyện này. Mời đại nhân tới đây,ngoại trừ giúp chủ công nhắn vài lời, là do ta muốn lần này Vệ đại nhântới, không đến nỗi tay trắng trở về, nếu đại nhân đồng ý, sao không xinlệnh tới Nghiệp thành trước?”

Diêm Hành lập tức ngẩng đầulên, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Phong Nguyên, nở nụ cười: “Lời nàycủa Phong tướng quân coi như là lời mời với Diêm Hành sao?”

Phong Nguyên lắc đầu: “Sứ giả là Vệ đại nhân, Phong Nguyên không có tư cách này. Ta chỉ tiện thể nhắn lời của chủ công thôi.”

Diêm Hành nghĩ một hồi, đứnglên nói: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ suy nghĩ chuyện này. Về phần các ngươi,Diêm Hành không quen biết các ngươi, chỉ là thưởng thức cầm kỹ của Giảcô nương thôi. “Giả cô nương”, xin lĩnh giáo.”

Ta dừng đàn, cũng mỉm cười: “Diêm đại nhân, sau này ta và ngài còn gặp lại.”

Diêm Hành đi tới cửa, độtnhiên quay đầu lại nhìn ta: “Triệu công tử, ngươi tham gia vào chuyệnnày, khiến ta nghĩ mãi không ra!”

Ta cười nhạt: “Tào công đồng ý với ta, giúp Phong tướng quân làm xong vụ mua bán này sẽ cho thương đội của ta tham gia việc buôn muối ở Lương châu.”

Thân thể Diêm Hành cứng ngắcmột hồi, rồi nở nụ cười: “Thì ra là thế. Cuộc mua bán này ngươi kiếm lợi thật lớn, không hổ là nhân vật quyền thế mạnh mẽ ở Trung Nguyên. Bộiphục, bội phục.”

Ta cũng cười: “Thái Nguyênnằm giữa Trung Nguyên, xuôi nam, bắc thượng đều phải qua, núi non trùngđiệp, thủy vực rộng khắp, là một trong những địa điểm thương nhân thíchnhất. Triệu Như sau này phải nhờ tới đại nhân rất nhiều.”

Diêm Hành nhìn ta trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Nếu có cơ duyên, quan hệ giữa ta và ngươi nhất định không ít.”

Nhìn Thương Lam đưa người đi, ta xoay người cười nói: “Người này có bản lĩnh, cũng biết cách nắm bắtcơ hội, Hàn Toại mất đi hắn, cũng là mất đi một cột trụ, nhiệm vụ lầnnày của chúng ta coi như hoàn thành một nửa.”

Phong Nguyên vẫn khó hiểu:“Công tử, cho dù người này quy hàng chúng ta, nhưng có ảnh hưởng gì tớihành động lần này chứ? Ngài còn đem lai lịch của chúng ta nói với hắn,lỡ…”

Ta chầm chậm ngồi xuống: “Tác dụng của người này ngươi không thể coi khinh. Hắn hiểu rõ quân lực củaHàn Toại, cũng hiểu rõ các thế lực ở Lương châu, càng hiểu rõ các thànhtrấn lớn nhỏ nơi này, không phải người khác có thể thay thế. Chỉ cần chủ công chịu trọng dụng hắn, chiến dịch đánh Lương châu sẽ vô cùng thuậnlợi. Với lại, Thương Diệu thái thú Thái Nguyên không đáng tin, hắn từnglà môn sinh của Biên Nhượng, đối với chủ công vẫn ghi hận trong lòng.Phải để một người đủ năng lực lật đổ địa vị của hắn mới được.”

Phong Nguyên gật gật đầu,không nói gì nữa. Sử Nhã cũng rất nhanh trở về, vừa vào cửa đã cắn răng: “Hàn tiểu tử lại muốn theo về. Nếu không phải tỉ tỉ dặn dò, ta thậtmuốn làm thịt hắn.”

Ta cười khẽ lắc đầu: “Khôngđược, còn chưa tới lúc. Mã Siêu tới tận hôm nay vẫn chưa lộ diện, kếhoạch của chúng ta vẫn chưa thực hiện được. Ngươi yên tâm, tiểu tử nàyđang trên đường xuống hoàng tuyền, chạy không thoát đâu.”

Mã Siêu vẫn không lộ diệnđúng là khiến chúng ta nóng ruột, người này chẳng lẽ không có chút nàothích ca múa mỹ nhân sao? Ta không tin. Một tháng trôi qua, một chút tin tức về Mã Siêu cũng không có, ta cảm thấy kỳ lạ, vốn nhận được tin tứcMã Siêu sau khi tiễn cha mình rời khỏi Kim thành liền đóng lại đây không hề nhúc nhích, chẳng lẽ Hàn Toại tới, hắn liền chủ động bỏ đi sao?Nhưng Kim thành có Mã gia quân đóng trú mà, tiểu nhị ở tửu lâu cũng nóithời gian này từng nhìn thấy Mã Đại. Trong tình huống này, chúng tangoại trừ kiên nhẫn chờ đợi ra, cũng không có cách nào khác.