Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 174: Sớm đã sắp xếp



Ở trong dạo qua một vòng, thăm khám cho mấy người bị bệnh xong, tatới chỗ bọn tiểu Diệp. Tranh thủ đoạn thời gian này, ta đem suy nghĩ mới lóe lên cân nhắc lại một phen, xác định tất cả các chi tiết rồi, ta mới tới chỗ tiểu Diệp. Nơi này đúng như ta nghĩ, một góc âm u thiếu khítrời, là nơi nương tựa của hai đứa trẻ bơ vơ.

Còn chưa vào trong đã nghe bên trong có tiếng Tiểu Diệp nói: “Hổ caca, người ấy tuyệt đối là người tốt, đệ còn chưa thấy đại nhân nào nóixin lỗi với đám hạ nhân đê tiện như chúng ta.”

Bên trong một âm thanh thành thục hơn khuyên nó: “Có lẽ đệ nói đúng,nhưng đệ không thể ai cũng tin như vậy! Đệ còn nói cho người ta biếtchúng ta đã đắc tộiChương công công, lỡ bị tên hỗn đản đó biết, ta thìkhông sao, thân thể đệ chịu được đòn roi sao?”

Ta nghe đứa nhỏ này nói xong, trong lòng cười khổ, xem ra hai đứa nhỏ này sống còn khổ hơn ta nghĩ. Ho nhẹ một tiếng, ta hỏi: “Tiểu Diệp có ở đây không? Ta tới rồi.”

Thấy ta đến thật, Tiểu Diệp hình như là vỗ tay hoan hô, chạy ra đónta: “Đại nhân, ngài đến thật rồi, Tiểu Hổ ca còn chưa chịu tin ngài làngười tốt như vậy.”

Trên giường bẩn thỉu là một đứa nhỏ gầy gò đang dùng ánh mắt khôngtin tưởng nhìn ta. Ta cười cười, vuốt đầu an ủi Tiểu Diệp: “Ta khôngphải đại nhân gì đâu, các ngươi nếu vui vẻ, gọi ta công tử là được. Nào, để ta xem vết thương cho Tiểu Hổ.”

Vết thương của Tiểu Hổ không nặng, nhưng nhìn tấm lưng da bọc xương,vết thương cũ mới, thân thể chằng chịt vết roi bất động tố cáo với tacuộc sống đầy huyết lệ trong hoàng cung hoa lệ. Cố nén nước mắt đangtrào ra, bảo Tiểu Diệp mang tới một chén nước ấm, ta tự tay đắp thuốccho Tiểu Hổ: “Không sao hết, hai ngày sẽ khỏi thôi. Lão thái giám đóxuống tay cũng quá nặng.”

Tiểu Hổ cắn răng nhịn đau do thuốc gây ra, thấy ánh mắt non nớt mangtheo cứng rắn của nó, ta chợt như thấy được Công Tôn Hồng lúc trước.Suốt quãng thời gian ta trị thương cho Tiểu Hổ, Tiểu Hổ không nói mộtlời, ngoại trừ cố nén đau đớn, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta.

Đợi ta điều trị xong, nó mới hỏi: “Vị công tử này, ngài vì sao lại làm vậy?”

Ta sửng sốt: “Cái gì mà vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn ta trị thương cho ngươi?”

Tiểu Hổ hít một hơi, mới trả lời: “Tiểu Diệp còn nhỏ, nó tin tưởngtrên đời có người tốt không cần hồi đáp, nhưng ta không tin. Công tử tuy rằng giúp ta, nhưng nếu ngài có dụng tâm gì, muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì, vẫn nên nói ra sớm tốt hơn.”

Tiểu tử này thật thông minh, xem ra ý định của ta thực hiện sẽ dễdàng hơn: “Nghe ý của ngươi, ta cho dù có dụng tâm gì, ngươi cũng sẽkhông cự tuyệt chứ? Ngươi không sợ ta bảo ngươi làm chuyện xấu sao?”

“Chuyện xấu? Vị công tử này, chúng ta ở đây không nơi nương tựa, sống qua ngày ngài cũng nhìn thấy rồi. Nếu ngài muốn lợi dụng chúng ta,chứng tỏ nhất định ngài có bản lĩnh hoặc địa vị gì đó, nếu vậy, chúng ta vì sao không thể lợi dụng ngài? Về phần ngài lợi dụng chúng ta làm gì,có quan hệ gì chứ? Chỉ cần không phải lấy tính mạng chúng ta, tại saokhông thể làm?”

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh không hợp với tuổi tác, ta hít một ngụm khílạnh: “Ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại nhìn người khác, nhìn xã hội nhưvậy?”

Tiểu Hổ cười lạnh một tiếng: “Ta chính là bị thúc thúc ruột thịt bánvào đây, thân nhân mình còn không tin được, có thể tin ai nữa?”

Ta nhíu mày, xem ra hài tử này đã chịu tổn thương không nhẹ, nếu takhông thể khiến nó hoàn toàn tin tưởng và trung thành với ta, chuyện kia cũng không làm được: “Xem ra, ngươi rất hận thân nhân của mình. TiểuHổ, ta không phủ nhận thế đạo hỗn loạn, trong loạn thế, lòng người cũngtrở nên xấu xa, vì tính mạng, vì lợi ích, rất nhiều người đánh mất luânlý đạo đức và lý trí. Ta cũng không biết ngươi đã phải chịu những tổnthương gì, nhưng mà, ta muốn cho ngươi biết, bất luận thế đạo có suy đồi tới đâu, tấm lòng thiện lương vẫn luôn tồn tại, chỉ cần ngươi chịu tiếp nhận, chẳng hạn, là sự quan tâm của Tiểu Diệp với ngươi. Nó vì ngươichịu hiểm nguy đi trộm một cái bánh bao nhỏ bé để ăn, ngươi mới có thểcảm nhận được loại tình nghĩa này, không phải sao?”

Nghe ta nói xong, Tiểu Hổ nhìn Tiểu Diệp, ánh mắt hiện lên một tiadịu dàng: “Công tử sai rồi, ta không hận thúc thúc, dù sao sau khi chamẹ qua đời, ông ấy đã nuôi ta nhiều năm, không có ông ấy, mạng ta sớm đã chẳng còn. Những việc ngài nói kia ta biết rõ, cho nên, ta tuyệt đốikhông để ý ngài sẽ làm gì ta, nhưng không cho phép ngài làm hại TiểuDiệp, nó rất thiện lương.”

Vậy sao? Không cần bản thân, lại quan tâm người bên cạnh, Tiểu Hổ,không phải ta có ý đồ xấu, chỉ cần ngươi có người cần lo lắng, ta sẽkhông phải lo cho sau này. Nghĩ tới đây, ta lấy tất cả tiền trên ngườiđưa cho Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, số tiền này ngươi cầm trước đi, đừng nóicho ai biết, sau này có thể hữu dụng.”

Tiểu Diệp bị hù sợ, giấu tay sau lưng: “Đại nhân, đại nhân, tôi biếtngài là người tốt, ngài sẽ không hại tôi và Tiểu Hổ. Nhưng thứ này tôikhông dám nhận.”

Ta khẽ thở dài, đặt toàn bộ tiền lên giường: “Tiểu Diệp, ngươi khôngphải nói, các ngươi không có tiền biếu lão thái giám, nên thường xuyênbị bắt nạt sao? Chỗ này chẳng qua để ngươi biếu cho bọn họ, tránh cácngươi ở đây chịu khổ. Tiểu Diệp, Tiểu Hổ, không chỉ có số tiền này, cácngươi nói cho ta biết người nhà các ngươi đang ở đâu, ta không chỉ chocác ngươi tiền, còn cho người nhà các ngươi tiền và lương thực, tìm việc làm cho họ, cho họ một cuộc sống tốt đẹp. Tiểu Hổ, ngươi nghe đây, tacũng không phải cho không số tiền này, mà muốn hai người làm cho ta mộtviệc. Chỉ cần các ngươi nghe lời ta, ta cam đoan các ngươi và người nhàđều sẽ sống tốt.” Ta ra một cái giá khiến bọn họ tuyệt đối không ngờtới.

Nhìn ánh mắt kinh nghi của hai đứa trẻ, ta từ từ nói: “Việc các ngươi cần làm rất đơn giản, tuyệt đối không hại người, không chỉ không hạingười, còn giúp người khác nữa. Chuyện ta muốn các ngươi làm không phảichuyện xấu, càng không biến các ngươi thành người xấu. Chuyện này cácngươi chỉ cần làm cho tốt, làm thật kiên trì, ngày nào đó các ngươi làmxong, sẽ nhận được báo đáp vô cùng tốt đẹp. Ngươi có đồng ý nghe ta anbài không?” Tiểu Diệp không tỏ thái độ, ta trực tiếp hỏi Tiểu Hổ.

Hai đứa nhìn nhau, đều gật đầu, ta rất vừa lòng: “Tốt lắm, nếu nhưvậy, ta yêu cầu chính là: hai người các ngươi ở đây cẩn thận hầu hạ mẫutử Đổng phi. Ta đi khám bệnh cho tiểu hoàng tử, biết tình cảnh họ khôngtốt, không có ai hầu hạ, cho nên ta muốn các ngươi đi hầu hạ bọn họ,gắng hết sức khiến Đổng phi tin tưởng các ngươi, khiến tiểu hoàng tửthích các ngươi, tương lai không rời được các ngươi. Về phần làm sao qua được đó, ta sẽ sắp xếp, các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện này là được.”

Tiểu Hổ cắn môi, nửa ngày sau ngẩng đầu nhìn ta: “Công tử, bất kểngài có mục đích gì, chuyện ngài muốn chúng ta làm, chúng ta sẽ làm tốt. Có lẽ, ngài không phải người xấu, nhưng ta biết ngài tuyệt đối khôngphải người bình thường. Đổng nương nương ở đó ai cũng trốn không kịp,ngài lại muốn chúng ta tới hầu hạ tận tâm, vậy về sau bất luận thế nào,ngài đều thu được lợi ích. Bằng phần tâm kế này của ngài, ta sẽ cố gắnglàm theo yêu cầu, giống như ngài nói, đây cũng không phải chuyện xấu.”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Diệp không biết rõ lắm, nhưng vẫn cố sức gật đầu: “Ta thề, tuyệt đối sẽ không lợi dụng các ngươi làm chuyện xấu,cũng tuyệt đối không hại các ngươi cùng người nhà, Chẳng những không hại các ngươi, ta còn có thể bảo đảm tương lai của các ngươi, sẽ vô cùngtốt đẹp.”

Có Tiểu Hổ thông minh cơ trí, có Tiểu Diệp thiện lương, mẫu tử Đổngphi sẽ nằm trong tay ta. Có lẽ cách làm của ta hơi hèn hạ, nhưng mà, đây cũng là phương pháp tốt nhất ta có thể nghĩ ra, vừa không làm thươngtổn bất cứ ai, cũng không tổn hại tới sự thống trị của chủ công trongtương lai. Có lẽ… Ai biết sau này sẽ có chuyện gì xuất hiện?

Lúc rời khỏi Hoàng cung, đã qua buổi trưa. Ngoài dự liệu của ta, TàoHồng đang ở cửa cung đi qua đi lại, thỉnh thoảng hướng bên này nhìn mộtchút, thấy ta, hắn vội bước tới đón: “Tử Vân, sao giờ mới ra? Ta chờngươi rất lâu rồi.”

Ta cung kính hành lễ với hắn: “Tướng quân khỏe không, Triệu Như cólễ.” Nói xong trừng mắt lườm hắn, ngươi thế nào vậy, biểu hiện vội vãkhó dằn lòng, để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?

Tào Hồng vừa rồi gấp quá, nhìn ánh mắt ta, lập tức trấn định: “TriệuTử Vân, đúng lúc ta có việc gấp tìm ngươi, ngươi đã về mau tới nhà ta,phu nhân của ta bị bệnh.”

Ta hận liếc mắt nhìn hắn, ngươi đúng là không biết kiểm điểm: “Triệu Như hiểu rồi, lập tức sẽ theo tướng quân đi.”

Dọc đường ta không nói gì, mặt tối sầm ngồi trong xe, không để ý tớiTào Hồng. Tào Hồng nín nửa ngày, đợi vào tới thư phòng, vội vã mở miệng: “Tử Vân, ngươi sao vậy? Nghiêm mặt mãi như thế?”

Ta ức chế phẫn nộ cả nửa ngày cuối cùng cũng bạo phát: “Ngươi cònkhông biết xấu hổ hỏi ta? Chuyện lớn rồi, ngươi làm không quá đáng sao?Treo cổ quốc mẫu, sẽ gặp tai tiếng gì, ngươi không biết sao? Ngươi…Ngươi bảo ta có thể nói là tốt hay không?”

Sắc mặt Tào Hồng cũng trầm xuống, không tự giác sờ sờ bên trái mặt:”Ta làm gì khiến ngươi tức giận vậy chứ. Nữ nhân này có thể giữ lại sao?Có ả ở bên cạnh tiểu Hoàng đế, sau này không biết còn ầm ĩ thế nào. TửVân, đừng đem nhân từ của ngươi tới nơi này, ngươi phải biết rõ lậptrường của mình.”

Theo động tác của hắn, ta cũng thấy rõ trên mặt hắn có mấy vết cào:“Ôi, ta không phải nói chủ công không được giết, mà nói cách giết củangươi không đúng. Các ngươi chẳng lẽ không thể xử tử nàng? Một chénrượu, với bên ngoài nói là chết bệnh, so với ngươi công khai treo cổnàng không tốt hơn sao! Nàng không phải phi tử bình thường, đó là Hoànghậu.”

Tào Hồng không nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Lúc ấy vô cùngtức giận, chỉ nghĩ mọi cách giết chết tiện nhân này, cũng muốn giết mộtngười răn trăm người, không nghĩ gì khác. Nói đi nói lại, cái gì màthanh danh với không thanh danh, sao có thể vì thanh danh mà buông thađám người đó được?”

Ta lắc đầu: “Bỏ đi, làm cũng làm rồi, còn nói gì nữa. Tử Liêm, khôngphải ta nói ngươi, giết hoàng hậu chưa tính, ngươi phụ trách bảo vệhoàng cung, người trong biệt viện cũng là người mà, nhưng bọn họ sốnggiống người sao? Đổng phi không nói, nhưng tiểu hoàng tử kia chỉ là mộtđứa nhỏ, ngươi đi nhìn xem, bị ngược đãi ra dạng gì.”

Tào Hồng bĩu môi: “Chuyện này ngươi cũng muốn đau lòng? Bọn họ là tựtìm. Với lại, chủ ý này hình như là ngươi nghĩ ra, sao lại oán ta?”

Ta giận: “Chủ ý là ta ra, nhưng ta không bảo các ngươi ngược đãingười đâu! Bọn họ sống như một con người sao? Bỏ đi, ta không nói vớingươi nữa, ngươi nghe ta đi, trong đó ta an bài hai người, muốn bọn họthế này thế này, cho nên, sau này ở chỗ Đổng phi, ngươi dặn Tào Kính,phàm là đồ ta đưa vào, bảo bọn họ đừng hỏi tới.”

Tào Hồng khó hiểu nhìn ta: “Ngươi cảm thấy mẫu tử Đổng phi kia còn có giá trị lợi dụng sao? Còn muốn sắp xếp người ở bên nàng? Nếu để ta nói, không bằng giết họ đi, miễn cho sau này xảy ra phiền phức.”

“Giết giết giết, các ngươi chỉ biết giết. Mẫu tử Đổng phi lúc nàykhông có tác dụng gì, nhưng sự tình sau này ai rõ ràng được? Kẻ có trínghĩ tới trăm ngàn điều, vẫn có sơ suất, lỡ tới lúc bọn họ hữu dụng, sắp xếp của ta không phải sẽ phát huy tác dụng sao? Sớm an bài, có thể nắmchắc mọi tình huống.”

Tào Hồng cười cười: “Bỏ đi, ta không hiểu ý nghĩ của đám mưu sĩ cácngươi, cũng không muốn hiểu, cứ theo ngươi bảo mà làm thôi. Chủ công hôm qua tới Thượng Lâm Uyển rồi, ngươi chừng nào đi gặp?”

Tào Tháo thật sự đang thả lỏng bản thân: “Chủ công thích săn thú sao? Mùa này tới Thượng Lâm Uyển làm gì có gì? Chiến sự phương Bắc xong rồisao? Các ngươi lúc nào rời tới Nghiệp thành?”

Tào Hồng lắc đầu: “Chủ công lần này vô cùng tức giận, tới Thượng LâmUyển để giải sầu. Thương Thư công tử muốn đi xem voi, nên chủ công dẫnmấy huynh đệ bọn họ đi.”

Tào Tháo vô cùng tức giận? Ông ta sẽ không tức giận với Lưu Hiệp hayPhục hoàng hậu, những kẻ đó chống lại ông ta cũng nhiều năm rồi. Nếu ông ta tức giận, chính là giận Văn Nhược: “Tử Liêm, chủ công không phảigiận Văn Nhược chứ? Quan hệ của bọn họ ra sao rồi?”

Tào Hồng cau mày thở dài: “Ngươi đoán đúng rồi. Chủ công đúng là giận Văn Nhược. Ngươi biết Si Lự không? Ông ta lên lớp giảng bài cho Hoàngđế, đề xuất một phương án phân chia lại thiên hạ thành chín châu theocách thời thượng cổ. Mọi người đều hiểu cái gọi là thượng cổ Cửu châu là thế nào, kết quả, Hoàng Thượng không dám nói gì, Văn Nhược vội bác bỏ.Chủ công vì thế rất tức giận. Nhưng mà, cũng không làm gì Văn Nhược.”

Thượng cổ Cửu châu, không giống với Cửu châu thời tam quốc phântranh, khác nhau lớn nhất ở ở Ký châu. Ký châu thời Thượng cổ Cửuchâubao gồm cả Ký châu, U châu, Duyện châu cùng một phần Thanh châu bâygiờ. Sau khi chiếm được Nghiệp thành, Tào Tháo muốn phong mình làm Kýchâu mục, cho nên, Si Lự đưa ra ý kiến này, rõ ràng muốn tăng quyền lựccho Tào Tháo, là vỗ mông ngựa ông ta.

Ta cười một tiếng: “Si Lự này, hắn rõ ràng là nịnh bợ chủ công, VănNhược bác bỏ cũng có lý. Ôi, rất nhiều chuyện, chúng ta thật đúng làkhông thể nói rõ, cũng không cần phải nói rõ. Đúng rồi, ngươi vội vã tìm ta làm gì?”

Tào Hồng rất thật thà nói với ta: “Ta vừa nghe nói ngươi vào cung,mới thấy vội. Tử Vân, mấy ngày nay là thời gian khác thường, ngươi đừngvội vàng tham gia, lỡ có chuyện gì, lúc này không sao, nhưng sau nàykhông biết đâu.”

Ta nhíu mày: “Chuyện này liên quan rất rộng phải không? Các ngươi giết bao nhiêu người rồi? Chủ công nghĩ sao vậy?”

Tào Hồng gật đầu: “Đúng, lần này mượn cơ hội thanh tẩy Hứa Đô, thuthập không ít kẻ âm thầm phản kháng lộ ra. Chủ công muốn đem trung tâmchuyển tới Nghiệp thành, trước khi đi, nhất định phải tiêu diệt những kẻ gây bất lợi cho chúng ta, nếu không ở xa, lỡ có chuyện gì khó mà xử lýđược.”

Ta nhẹ giọng thở dài: “Ta hiểu rồi. Ngày mai ta sẽ đi Thượng Lâm Uyển.”

Thượng Lâm Uyển vốn là nơi săn bắn của hoàng tộc, Hán Vũ đế mở rộngquy mô, đã trở thành nơi tập võ luyện quân của con cháu hoàng tộc. Hiệntại Thượng Lâm Uyển mới được gây dựng lại hai năm, chính là do Tào Tháonghe đề nghị của ta, trên danh nghĩa là khôi phục Hán chế, thực tế làlàm nơi bồi dưỡng cho con cháu Tào gia cùng các đại thần dưới quyền. Vìthường xuyên chiến tranh, tiền bạc hạn chế, lúc này Thượng Lâm Uyển thunhỏ hơn thời Linh Đế một chút, càng không thể so sánh với thời kỳ cườngthịnh của nó.

Nội thị của Tào Tháo thấy ta cầu kiến, vội dẫn ta đi gặp Tào Tháo.Lúc nhìn thấy Tào Tháo, Nhị công tử Tào Chương đang khoe chiến quả củamình với các đệ đệ – mấy con chim trĩ, một con thỏ. Thấy ta đến, TàoTháo cười bảo Tào Chương đưa bọn đệ đệ đi chơi, bản thân dẫn ta sang một bên: “Tử Vân, chúng ta cùng đi đi.”

Đến một nơi bốn bề vắng lặng, nụ cười trên mặt Tào Tháo đã biến mất:“Hôm qua ngươi đi vào cung sao? Vừa trở về đã tới gặp vị hoàng đế kia,lòng nhân từ của ngươi lại phát rồi?”

Ta cũng không vui vẻ: “Là Khổng Dung tới tìm thần đi, Hoàng thượng lần này thật bị bệnh.”

Tào Tháo nhìn ta nửa ngày, đột nhiên thở dài: “Ngươi đang trách tagiết nhiều người, hơn nữa không nên giết Phục hậu, đúng không?”

Ta giương mắt nhìn ông ta: “Chủ công, chẳng lẽ ngài không thấy lầnnày giết quá nhiều người sao? Thần gặp Tào hoàng hậu, hiểu rõ Phục hậuthật sự phải chết, đối với cái chết của nàng, thần chỉ có thể nói hồngnhan bạc mệnh. Nhưng những người khác thì sao? Hơn mười gia đình, mấytrăm người đó, đa số không tham dự sự việc lần này, ngài… Bọn họ khônggiết không được sao?”

Tào Tháo đứng dậy, đi đến trước mặt ta: “Tử Vân, lúc này cũng bốn năm trước tình hình không giống, ta không cần phải ẩn nhẫn nữa. Nói thật,nếu không bận tâm đến ngươi, người trong biệt viện ta cũng sẽ hạ lệnh xử tử toàn bộ.”

Ta run rẩy: “Chủ công.”

Tào Tháo quay người không nhìn ta, mà nhìn lên bầu trời: “Trong lòngta đã không còn kỳ vọng, không ai có thể ngăn cản ta bước tới. Người gây trở ngại cho ta, chỉ có một kết cục. Tử Vân, đối với kẻ địch, không thể để lại nửa điểm nhân từ. Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ điều này.”

Ta gần như buột miệng nói ra: “Vậy Văn Nhược thì sao? Chẳng lẽ chủ công không buông tha cho ông ấy?”

Thân thể Tào Tháo rõ ràng cứng lại, ông ta chậm rãi xoay người đốimặt nhìn ta: “Nếu như ta không tha cho ông ta, ngươi sẽ thế nào? Ngươilại quyết định cứu ông ta? Giống như ngươi đi Giang Đông cứu người sao?”

Ta giật mình lui lại mấy bước, sắc mặt nhất định đã tái nhợt: “Chủcông, ngài sẽ không làm vậy thật, đúng không? Văn Nhược sẽ không phảnbội ngài, điểm này ngài còn rõ hơn thần.”

Tào Tháo cũng không buông tha ta, ép sát từng bước: “Ngươi trả lời ta trước, nếu ta thật sự hạ lệnh giết Văn Nhược, ngươi sẽ làm thế nào?”

Ta chỉ có thể thống khổ lắc đầu: “Như không biết, thần không có cáchnào, cũng không biết làm thế nào. Ngài là chủ công của thần, thần vẫncoi Văn Nhược là bằng hữu, nếu quả thật có ngày đó, thần ngoại trừ đóngcửa mà khóc, có thể làm gì đây? Thần cứu Tôn Dực, ngài biết là vì cáigì, dù công dù tư, thần đều phải làm. Nhưng Văn Nhược, thần không cócách nào cản ngài, cũng không thể thuyết phục được ông ấy.”

Tào Tháo thở dài rất sâu: “Bỏ đi, ta chẳng qua hỏi ngươi thôi, sẽkhông làm gì Văn Nhược. Cũng như ngươi nói, Văn Nhược sẽ không phản bộita, tuy rằng… Ta bảo ông ta theo ta đi Nghiệp thành, ông ta cự tuyệt, ta cũng không ép. Với lại, Hứa Đô cũng phải để lại người chủ trì đại cục.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, mới phát giác lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi: “Chủcông, ngài sớm đã rõ lòng Văn Nhược, tội gì ép ông ấy. Bất kể thế nào,Văn Nhược vẫn vì ngài tận tâm làm việc. Với lại, thiên hạ thống nhất còn xa, lý luận thượng cổ cửu châu gì đó kia, cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần chủ công hoàn toàn nắm giữ Trung Nguyên, đừng nói thượng cổ Cửuchâu, thiên hạ chính là một châu thôi, còn không phải giống nhau?”

Tào Tháo gật đầu cười khổ: “Ta cũng không quá để ý thượng cổ Cửu châu gì đó, nhưng mà biểu hiện lần này của Văn Nhược, khiến ta vô cùng thấtvọng. Ta xin Hoàng đế phong ông ta vạn hộ hầu, ông ta cự tuyệt, muốn cho ông ta làm tam công, ông ta cũng cự tuyệt. Ông ta cho rằng ta khôngbiết nguyên nhân ông ta làm vậy sao?”

Ta thở dài: “Văn Nhược cũng vì biết ngài hiểu rõ nguyên nhân, mới cóthể cự tuyệt. Kỳ thực, đây là tư tâm của ông ấy, ông ấy muốn thông quaviệc này khiến ngài tiếp tục duy trì triều đình hiện tại, giữ gìn ĐạiHán giang sơn. Tâm tư của ông ấy, chúng ta đã sớm biết, Văn Nhược cũngkhông giấu ngài, ngài cần gì phải so đo?”

Tào Tháo không hề có chút cảm giác tiêu tan: “Thực ra chuyện nàykhông quan trọng, Tử Vân, ngươi biết không, lúc Si Lự nói với ta, nóiVăn Nhược trước đó đã biết mưu đồ bí mật của bọn Phục Hoàn, lòng ta thật sự rất đau, rất đau.”

Lại là Si Lự, xem ra người này thật không đơn giản. Đúng rồi, hìnhnhư trong lịch sử cái chết của Thôi Diễm, Mao Giới đều có quan hệ vớihắn, Vũ ca ca từng nói qua, hắn là tiểu nhân bên cạnh Tào Tháo. Ngườinày ta phải đề phòng: “Chủ công, ngài biết tâm tư Văn Nhược, chỉ cầnPhục Hoàn bọn họ không thật sự làm chuyện gì tổn hại tới ngài, ông ấy sẽ không tố cáo. Văn Nhược mặc kệ trong lòng để ý thế nào tới Hoàngthượng, nhưng trong hành động,một chút cũng không rời bỏ ngài đâu!”

“Ta tuyệt đối sẽ không vì vậy giáng tội ông ấy, ta giận là miệng ôngta thật cứng, ta hỏi, ông ta căn bản không thừa nhận, nhưng… Ôi, tâmchúng ta đã không còn hiểu nhau nữa. Mấy năm qua, Văn Nhược càng ngàycàng khách khí với ta, càng ngày càng chỉ nói việc công, sự ăn ý, tìnhnghĩa bằng hữu ban đầu hoàn toàn không còn, hoàn toàn không còn.”

Ta trầm mặc không nói. Tính cách Tào Tháo chính là như vậy, ông ấykhông thể chấp nhận người bên cạnh mình có nửa điểm lừa gạt, không chấpnhận người thân làm phản, đây cũng là nguyên nhân ông ấy rất tin tưởngta!

Tào Tháo không muốn nói thêm về chuyện này, liền chuyển đề tài: “ỞNghiệp thành, không phải ngươi nói muốn xây nhà ở Lạc Dương sao, tiếntriển thế nào?”

Ta lắc đầu: “Lần này trở về, chính là để sắp xếp chuyện này. Chủcông, chiến sự phương bắc còn chưa xong, thời gian ngài xuôi nam còn vài năm nữa, thần cũng không vội gì. Nhân tiện, thần muốn đề nghị chủ côngphái Khổng đại nhân tới Lạc Dương, ông ấy là đại thiết kế sư, phải phụtrách việc tái lập Lạc Dương.”

Tào Tháo nghiền ngẫm liếc mắt nhìn ta: “Ngươi đó, trên miệng nói coithường người như Văn Cử, nhưng trong lòng vẫn nghĩ cách cứu bọn họ. TửVân, ngươi cứ mềm lòng như vậy không được.”

Ta cười nhạt: “Không có cách nào, người như Khổng Dung, tài hoa không kém, lại không có nhãn lực gì, nếu ngài muốn buông tha cho bọn họ, vậycho họ một cơ hội đi! Dù sao bọn họ cũng không uy hiếp được ngài. Vớilại, ảnh hưởng của Khổng gia không thể xem thường, chủ công muốn thu mua sĩ tộc, vẫn không thể thiếu bọn họ.”

Tào Tháo cười: “Có lẽ vậy. Ý của ngươi ta hiểu, ta vẫn hơi lo, muốn cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ nghĩ cho rõ ràng.”

Đã nói tới mức này, ta đã tận lực, nên nói sang chuyện khác: “Chủcông, chiến sự phương bắc có thuận lợi không? Thần nghe nói huynh đệViên gia mất tích, bọn họ đi đâu rồi?”

Tào Tháo cười: “Lúc Thuần nhi cùng Thanh An tấn công U châu, thuộccấp của Viên Hi làm phản, hai tiểu tử Viên gia không đợi được quân tatới được Yên Kinh, đã bỏ chạy tới Liêu Tây. Văn Viễn đã thu phục cácquận Thường Sơn, Trung Sơn, đang càn quét nốt tàn dư của Viên thị. Tứchâu hầu hết đã về tay chúng ta rồi.”

Ta gật đầu tiếp tục hỏi: “Sau khi Như đi Giang Đông, Tần Dũng nóingài tự mình mang binh đánh Thanh châu, Thanh châu đã ổn định chưa?”

Tào Tháo cũng gật đầu: “Giết Viên Đàm rồi, những kẻ kia chẳng qua làtàn binh. Đúng rồi, ngươi cai trị Thọ Quang không tệ, Quản Thừa kia chạy ra biển, bị ngư dân của ngươi làm thịt rồi.”

Trong lòng ta đắc ý, ngư dân cái gì, phân nửa là bọn Từ Thịnh, đây là lực lượng bí mật, ta chưa muốn nói cho Tào Tháo, chỉ sợ ông ấy nóngđầu, liền chạy đi đánh Kinh châu: “Đó là vì năm kia có giặc cỏ tập kíchthôn trang, thần cải tạo lại làng chài một chút, bọn họ không chỉ cónăng lực phòng thủ, còn có thể công kích nữa.”

Tào Tháo lại thở dài một hơi. Ta hiểu rõ ông ta đang nghĩ gì: “Chủcông, ngài đừng thở dài nữa, thần làm chuyện đó không hề che giấu, VănNhược, Tứ ca cũng tới Thọ Quang rồi, ngài căn bản không cần thần ở cạnh. Đúng rồi, Tần Dũng trở về sơn trang đã lâu, có liên hệ với ngài chưa?Điền tiên sinh chuẩn bị thế nào rồi?”

Tào Tháo cười cười: “Quản gia này của ngươi không tồi, hắn vẫn thôngqua Phong Nguyên liên hệ với ta, ta nhận được bản đồ địa lý của Liêu Tây cùng đường tiến binh do Điền Trù vẽ rồi, vô cùng tốt, người này quảnhiên là một nhân tài.”

Ta liên tục gật đầu: “Đương nhiên, không phải nhân tài, thần khônggiữ ông ấy lâu như vậy, còn để ông ấy quản lý Vô Ưu sơn trang. Chủ công, xem ra phương bắc không cần thần lo nữa, thần muốn đi Kinh châu, dù sao đó là mục tiêu tiếp theo của ngài.”

Tào Tháo chăm chú nhìn ta, rồi mới gật đầu: “Cũng được, ngươi làm đi! Mấy ngày nữa ta cũng phải đi Nghiệp thành, nhưng mà, vẫn phải chú ý antoàn.”

Ta cười cười: “Thần sẽ chú ý. Đúng rồi, Như lần này đi Giang Đông, thu hoạch không nhỏ, chủ công có hứng thú biết không?”

Tào Tháo nở nụ cười: “Ta cũng biết ngươi đi Giang Đông không đơn giản là cứu người mà, nói đi!”

Ta đại khái đem tình hình Giang Đông cùng kế hoạch lợi dụng tộc SơnViệt nói một lần: “Cho nên, tộc Sơn Việt chỉ cần dùng thật tốt, chính là tâm phúc chi họa của Giang Đông, đối với chúng ta rất có lợi.”

Tào Tháo nghe được liên tục gật đầu: “Làm tốt lắm, Hứa Quần này, ngày sau phải ban thưởng trọng hậu. Nếu Giang Đông có nhiều đất đai chưadùng tới, an trí tộc Sơn Việt đương nhiên không thành vấn đề. Thư ĐiềnTrù gửi cho ta, cũng đưa ra suy nghĩ dùng đất đai để thu phục ngoại tộc, hắn đề nghị ta đem các ngoại tộc quy phục phân tán tới Duyễn, Dương,Dự, Ký châu, sống hòa lẫn với dân chúng địa phương, sẽ thuận tiện hơn để quản lý, cũng từng bước đồng hóa bọn họ, từ đó coi như nhất lao vĩnhdật giải quyết phiền toái biên giới bị quấy nhiễu. Xem ra, hai người các ngươi thật sự nghĩ cùng một cách rồi.”

Ta lắc đầu cười, phương pháp này vốn chính là hai chúng ta thươnglượng mà ra, đương nhiên, chuyện này ta không nói cho Tào Tháo biết: “Vì Điền tiên sinh hiểu rõ những ngoại tộc kia, giống như thần hiểu rõ tộcSơn Việt vậy. Chủ công, Hung Nô, Tiên Ti ở phía bắc, Khương, Hồi ở phíaTây, Sơn Việt, Giao Châu ở Giang Đông, Thục man ở Ích châu, dân số cộnglại tuyệt đối không ít. Những người đó sẽ không thật sự ở yên chịu bịcai trị đâu. Trong số họ cũng có những kẻ như quý tộc Hung Nô tự cao tựđại cuồng vọng, nhưng tuyệt đại đa số người chẳng qua mong muốn được đãi ngộ bình đẳng và có đất đai. Đại Hán lãnh thổ đất đai rộng lớn màu mỡ,đồng cỏ phì nhiêu trải rộng khắp đại giang nam bắc, theo lý, nuôi sốngnhững người này, thậm chí đông hơn thế cũng không thành vấn đề. Mấy trăm năm qua các tộc phân tranh, dĩ nhiên không phải người mình, tất có dịtâm, nhưng đại đa số người không có suy nghĩ gì gian dối, cũng không cókhả năng suy nghĩ gian dối. Quan trọng hơn là, thần nhận ra mâu thuẫntrở nên gay gắt trách nhiệm chủ yếu do người cầm quyền. Người Hán đượchưởng đất đai Trung Hoa phì nhiêu giàu có, nền văn hóa rực rỡ, tronglòng không thể xem trọng ngoại tộc, cho nên cho tới nay, chưa từng có ai nghĩ tới việc dung nạp bọn họ vào đại gia đình Hán tộc. Chủ công, Nhưmấy năm nay giao thiệp nhiều với Tiên Ti, Hung Nô, Sơn Việt, biết bọn họ cũng khao khát cuộc sống bình an. Thần nghĩ, phương pháp Điền tiên sinh đề xuất, hẳn là phương pháp hữu hiệu giải quyết mâu thuẫn với họ.”

Tào Tháo nghe xong, nghĩ kỹ rồi nói: “Ý tưởng của các ngươi cũngkhông tệ, ta đã thương lượng với Nguyên Trực, Hiếu Tiên, Đổng Chiêu cẩnthận nghiên cứu, vừa rồi ở Ký châu và Tịnh châu đã sắp xếp một số tộcTiên Ti mới quy thuận, chờ xem hiệu quả thế nào.”

Ta linh quang chợt lóe: “Đồng hóa mà Điền tiên sinh nói rất hay. Chủcông, thần thấy không bằng ngài ở Nghiệp thành dựng một học văn quán, để những nhân tài như Thôi đại nhân tới đó làm đại sư, đào tạo các thủlĩnh ngoại tộc đời sau. Thần nghĩ, bọn họ rất hâm mộ văn hóa Hán triềuta, cũng sẽ vui vẻ học tập, như vậy có thể hòa giải dân tộc nhanh hơn.Ngài cảm thấy thế nào?”

Tào Tháo cười lớn: “Ý kiến nay, thật sự là ý kiến hay, sẽ phát huyhiệu quả không tưởng tượng được. Tử Vân, ngươi không hổ danh xưng quáitài.”

Ta cười cười, không nói gì nữa, cùng Tào Tháo chậm rãi tản bộ, nhữngchuyện hôm nay nói để ông ấy từ từ tiêu hóa đã. Đối với đại kế dung hợpcác dân tộc, trong lòng ta một chút nắm chắc cũng không có, phương phápnày nếu áp dụng cho tộc Sơn Việt rất đơn giản, dù sao bọn họ huyết thống người Hán đã chiếm tỉ lệ lớn, nhưng mà những tộc người ở tái ngoại, đặc biệt là người Hung Nô, huyết tính trời sinh của bọn họ có thể từ từbiến mất được sao? Tuy rằng, Vũ ca ca nói đây là phương pháp giải quyếttốt, nhưng ta trước sau vẫn không hiểu hết lý luận người trong thiên hạbất phân cao thấp của huynh ấy, Vũ ca ca có quá nhiều luận thuyết kỳ lạ. Nhưng mà, ta suy nghĩ thật lâu, cũng không tìm ra biện pháp tốt hơn,hơn nữa Điền Trù cũng đồng ý phương pháp này, mới đề xuất với Tào Tháo.

Yên lặng đi một đoạn đường rất dài, đột nhiên đằng sau cây đại thụtrước mặt truyền đến thanh âm nói chuyện rất nhỏ, ta lập tức bước lêntrấn trước mặt Tào Tháo, ngay sau đó, ta nhận ra mình đã quá mức khẩntrương, đó là tiếng của hai đứa trẻ. Quay đầu xấu hổ nhìn Tào Tháo, ôngta giơ tay ra hiệu im lặng, hai chúng ta lặng lẽ lại gần.

“Như vậy cũng được sao?” Một thanh âm run run nhỏ giọng hỏi.

“Phải được chứ, ta thấy các gia tướng thường băng bó như vậy.” Một giọng nói thanh thúy khác nói vô cùng chắc chắn.

“Nhưng mà, nó mà chạy ra ngoài, có thể bị nhị công tử bắt lại không?” Thanh âm vừa rồi lại hỏi.

“Không đâu, chúng ta bí mật thả nó đi, Nhị ca sẽ không biết. Đượcrồi, thỏ ngoan, ngươi phải nghe lời, giấu mình trong động này đừng có đi ra, cỏ ở đây đủ cho ngươi ăn rất lâu.”

Thấy tò mò, ta cùng Tào Tháo đồng thời vòng ra sau cây, thấy hai tiểu gia hỏa đang ngồi xổm trên mặt đất, một đứa là Tào Xung, một đứa là Tần Lãng. Hai đứa trẻ nhìn thấy chúng ta cũng giật mình, vội vàng đứng dậy, Tần Lãng sợ tới mức nói cũng không ra lời: “Đại, đại nhân, chúng conkhông, không làm gì cả.”

Tần Lãng là hài tử của Đỗ phu nhân, phụ thân nó vốn là cựu quan ở Từchâu, lúc Tào Tháo hạ thành, bắt được mẫu thân nó là Đỗ phu nhân. Vị phu nhân này nghe nói là người đẹp diễm lệ, đến người được coi là đầy ngạokhí như Quan Vũ cũng từng thích nàng, kết quả bị Tào Tháo háo sắc bắtvào phủ. Đỗ phu nhân là một người mẹ tốt, đương nhiên không vứt bỏ conmình, Tào Tháo cũng dứt khoát nhận Tần Lãng làm nghĩa tử. Không biết làdo mặc cảm vì không có quan hệ ruột thịt, hay Tào phủ khiến Tần Lãng học được cách xử sự, hài tử này vẫn luôn biểu hiện hơi yếu đuối, cho dù Tào Tháo đối xử với nó không tệ, cũng không có ai khi dễ nó, nó vẫn vô cùng nhát gan sợ phiền phức, khiến người khác cảm thấy thương tiếc. Tào Tháo đối với chuyện này cũng không có cách nào.

Thấy Tần Lãng lại thể hiện bộ dáng kinh hãi, Tào Tháo nhướng mày định nói gì đó, ta khẽ cười một tiếng, kéo nhẹ ông ấy rồi ngồi xổm xuống,nhìn cửa hang nhỏ dưới gốc cây. Cây đại thụ này không lớn, loáng thoángcó thể nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhỏ bé cuộn tròn bên trong, còncó một ít cỏ xanh vừa được ngắt ra nhét vào.

Ta thấy buồn cười, biết ái tâm của Tào Xung lại tới, lén lút mang con thỏ đám Tào Chương bắt được tới đây, băng bó vết thương cho nó, đúng là tính tình trẻ con. Ta còn chưa kịp đưa tay bế con thỏ ra, Tào Xung đãbảo vệ cửa động lắc đầu: “Đừng bắt nó, nó còn rất nhỏ.”

Ta vui vẻ cố ý đùa nó: “Tiểu công tử, cậu đem con thỏ nhỏ giấu ở đây, là sợ nó bị Nhị công tử bắt đi sao? Vậy tối nay sẽ không có thịt thỏrất thơm ăn đâu.”

Tào Xung nhếch cái miệng nhỏ trả lời: “Ta không cần ăn thịt thỏ, nórất đáng thương, chân bị Nhị ca làm bị thương. Phụ thân, đừng bắt nó điđược không?”

Tào Tháo nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của tiểu nhi tử mình yêu thươngnhất này, cũng nở nụ cười: “Được, ta hạ lệnh không cho phép làm hại nó,như vậy được chưa?”

Tào Xung lập tức nở nụ cười, còn hướng ta làm mặt quỷ: “Có nghe chưa? Phụ thân hạ lệnh, không cho làm hại nó đó.”

Ta cũng cười: “Vậy cậu có thể ôm nó ra đây, để ta xem vết thương cho nó được chứ? Ta là đại phu rất giỏi đó.”

Tào Xung lập tức đem con thỏ từ trong động kéo ra, đặt trên tay: “Thỏ ngoan, để tiên sinh trị thương cho ngươi nhé.”

Hài tử khờ dại khiến ta cùng Tào Tháo vừa rồi còn đang tâm trạng nặng nề, đều nở nụ cười. Ta cũng thật sự đắp thuốc lên chân con thỏ, sau đócẩn thận đặt nó trở lại trong động: “Được rồi, hai ngày là khỏe thôi.”

Tào Xung rất thật lòng nói với ta: “Đa tạ tiên sinh. Tiên sinh còn tới phủ nữa không, ta vẫn muốn nghe ngài kể chuyện xưa.”

Bởi vì thân phận ta đặc thù, Tào Tháo gần như khiến ta trở thành đạiphu chuyên trách của Tào phủ, chỉ cần ta ở Hứa Đô, tất cả mọi chuyện ốmđau trong Tào phủ đều do ta phụ trách. Đương nhiên chuyện khám bệnh tấtnhiên rất ít, nhưng vẫn phải ra vẻ đại phu. Đám con cái của Tào Tháo, có mấy đứa sức khỏe không tốt, một phần vì Tào Tháo những năm đó không ổnđịnh, liên lụy đám trẻ từ trong tã lót đã thường xuyên phải lang bạtkhắp nơi, một nửa khác trời sinh đã nhiều bệnh, trong số đó có Tào Xung.

Tào Xung thông minh lanh lợi, là đứa con xuất sắc nhất của Tào Tháo,khi lên năm tuổi, bởi có kiến thức bất phàm cùng trí nhớ gặp qua một lần không quên được đã được gọi là tiểu thần đồng. Hơn nữa năm ngoái, GiaoChâu Thái Thú hiến tặng một coi voi, Tào Xung đã dùng thuyền cân đượcthể trọng con voi, danh tiếng thần đồng lập tức lưu truyền khắp thiênhạ. Càng khó có được là tiểu hài tử này có một tấm lòng nhân ái, thườngxuyên dùng trí tuệ của mình giúp những hạ nhân phạm sai lầm nhỏ tránhđược trừng phạt của Tào Tháo, thậm chí người trong Tào phủ phạm lỗi đềutới cầu Tào Xung, còn Tào Xung lại rất vui vẻ giúp đỡ những người này,điểm ấy khiến nó cũng được thần tử cả triều tán dương.

Những hiểu biết của ta về Tào Xung đương nhiên bắt nguồn từ Vũ ca ca, đối với cái chết sớm của nó, Vũ ca ca rất đau lòng. Bởi vậy, sau khi ta trở thành đại phu của Tào Tháo, đối với tình trạng sức khỏe của hài tửnày vẫn vô cùng để tâm, cũng tự chế ra một bài tập thể dục buổi sáng,dạy cho nó cùng mấy huynh đệ sức khỏe kém khác, bảo bọn chúng cùng nhautăng cường rèn luyện thân thể. Ta cũng lợi dụng cơ hội khám bệnh cho nó, hết sức mình khiến nó vui vẻ và tin tưởng, thực hiện kế hoạch sau nàycủa mình.

Muốn một đứa trẻ được vui vẻ, đừng hạ thấp tuổi mình thái quá, chỉcần cùng nó chơi đùa hợp ý, chính là cách ta làm. Mỗi lần gặp nó, ta sẽđem cho nó mấy món đồ chơi đặc sắc thu thập ở các nơi, kể cho nó ítchuyện xưa. Không phụ lòng người, lúc này Tào Xung rất thích ở cạnh ta,mỗi lần gặp ta đều quấn quýt muốn ta chơi với nó, muốn ta kể chuyện.

Bởi vậy, nhìn ánh mắt mong đợi của hài tử trước mặt, ta cười gật đầu: “Ta sẽ tới phủ của đại nhân, mang cho cậu mấy món đồ chơi rất hay mua ở Giang Đông. Hôm nào ta tới sẽ đem theo.”

Tào Tháo ở bên cạnh cười không ngừng: “Tử Vân, Xung nhi cùng ngươirất có duyên phận, ta thật sự có ý nghĩ bảo ngươi làm tiên sinh cho nó,đáng tiếc, ngươi không ở cạnh ta. Lần này rời tới Nghiệp thành, ta địnhcho Thôi thái phó làm sư phụ cho mấy hài tử này, ngươi cảm thấy thếnào?”

“Thôi đại nhân là danh sĩ, ông ấy dạy học sinh khắp thiên hạ, nhiềungười tài học xuất chúng, đại nhân để ông ấy dạy mấy vị công tử khôngthể tốt hơn. Có điều…” Ta do dự một chút, không biết lúc này đề xuất vấn đề có thỏa đáng hay không.

Tào Tháo thấy ta không nói tiếp, kỳ quái hỏi: “Tử Vân, có chuyện nói cho hết, ngập ngừng ấp úng cái gì?”

Ta thở dài: “Đại nhân, khí hậu Nghiệp thành không so được với Hứa Đô, đặc biệt mùa đông vô cùng lạnh. Mấy vị công tử của ngài thân thể đều có chút suy yếu, tuổi cũng chưa lớn, rời tới Nghiệp thành đối với bọn họmà nói, không tốt lắm.”

Tào Tháo nghe ta nói xong, sửng sốt một chút rồi cúi đầu trầm tư. Ta ở bên cạnh cười khổ, cũng không dám nói gì thêm, sợ bị ông ta phát hiệnra. Một lúc sau, Tào Tháo thở dài: “Ngươi nói có lý, như vậy đi, chuyệnxây lại Lạc Dương ta sẽ cùng đám người Văn Nhược bàn bạc lại.”

Tào Tháo cũng không nghĩ chuyện nào khác, ông ấy đại khái cho rằng ta dùng cớ này giục ông ấy đóng đô ở Lạc Dương, cho nên mới nói như vậy.Ta cũng chỉ cười không giải thích thêm, ta mà giải thích, Tào Tháo sẽsinh nghi.

Nhìn hai tiểu tử dắt tay nhau chạy về nơi đóng quân, ta đột nhiênnghĩ tới tiểu hoàng tử trong biệt viện hoàng cung cùng hai tiểu tháigiám, tuổi bọn chúng không chênh lệch nhau nhiều, hoàn cảnh lại khác xanhau như vậy. Nghĩ một hồi, ta đem sắp xếp của mình thuyết minh lại choTào Tháo, dù sao muốn giữ lại tính mạng tiểu hoàng tử này không thể gạtTào Tháo được, với lại, ta cũng không muốn gạt.

Tào Tháo nghe xong, yên lặng nhìn ta: “Tử Vân, ngươi còn chưa từ bỏ ý định đem Hoàng đế đuổi tới chỗ Lưu Bị phải không? Ngươi cảm thấy chúngta lúc này còn cần phải làm vậy sao?”

Ta hiểu rõ ý nghĩ của Tào Tháo, nhưng mà không làm vậy, Vân ca caphải làm sao, vị hoàng đế này phải làm sao: “Chủ công, ngài muốn xử lýHoàng đế thế nào? Trải qua hai sự kiện vừa qua, đặc biệt sau khi ngàigiết Hoàng hậu cùng Hoàng tử, quan hệ giữa ngài và Hoàng đế đã trở thành một sống một chết rồi. Nếu ngài thật sự muốn cướp ngôi, giết kẻ đó cũng được; nhưng nếu ngài không hạ được quyết tâm này, giữ lại bọn họ sớmmuộn gì cũng hữu dụng. Vô luận sau này ngài giết Hoàng đế hay thả, hayđẩy cho người khác, chuẩn bị sớm chúng ta sẽ chủ động hơn một chút. Ítnhất giữ lại tính mạng mẫu tử Đổng phi, chỉ cần chúng ta giữ họ tronglòng bàn tay, bất luận phát sinh biến cố gì, chúng ta vẫn có thể thongdong đối mặt. Ngài nói xem?”

Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi không phải thấy nữ nhi của ta đã làm Hoànghậu sao? Nó đã mang thai, sớm muộn gì cũng sinh Hoàng tử, cứ như vậy,đứa con trai kia của Đổng thị sẽ trở thành chướng ngại vật, giữ lại cũng không lợi ích gì.”

Ôi, Tào Tháo này, sao ông ta có thể nghĩ đơn giản như vậy chứ: “Chủcông, ngài nghĩ sao vậy? Muốn nhi tử của Tào hoàng hậu làm Hoàng đế sao? Ngài muốn thấy cảnh thúc điệt tranh ngôi sao? Ngài thật sự tình nguyệnđem sự nghiệp cả đời của mình dâng hiến vô điều kiện cho giang sơn ĐạiHán sao?”

Tào Tháo ánh mắt trở nên mê mang: “Ta không biết, nhưng mà bất kể thế nào, người một nhà vẫn có cách giải quyết.”

Ta cười khổ: “Chủ công, ngài sao lại… Hoàng tộc không có tư tình, cho dù cháu ngoại ngài làm Hoàng đế, nó muốn giữ gìn vẫn sẽ là giang sơncủa Đại Hán, vẫn sẽ tranh đoạt quyền lực với ngài, giang sơn của nó, sẽkhông phụng dưỡng ngài trong tông miếu. Chủ công, nếu quả thật có mộtngày như vậy, ngài muốn Hoàng đế tôn tử của ngài làm một hoàng đế máulạnh giết hết ngoại tộc của mẫu thân, hay muốn Tào gia của ngài sau nàytiêu diệt ngoại tôn?”

Tào Tháo ngây người không nói gì, ta lại thở dài, tiếp tục nói: “Chonên, giữ lại nhi tử của Đổng phi để kế thừa ngôi vị Hoàng đế mới là cólợi cho sự sinh tồn của Tào gia. Thật sự tới lúc phải đánh nhau vớiHoàng đế, chúng ta xuống tay cũng không cần băn khoăn, ngài và ngoại tôn của ngài cũng không phải tự giết lẫn nhau, cũng không lưu lại một câuchuyện thân gia tranh đấu cho sách sử mai sau.”

Tào Tháo không nói gì nữa, mang theo ánh mắt đau khổ trở lại nơi đóng quân. Ta cũng không nói thêm, yên lặng theo sát sau lưng ông ta, nhữnggì vừa nói đều đã thể hiện hết ý nghĩ của ta, ai đúng ai sai đã rất rõràng.

Rất mau đã tới nơi, Tào Tháo xoay người nói với ta: “Ngươi nghĩ chuđáo lắm, cứ tự làm chủ, sắp xếp cho tốt. Ta sẽ hạ lệnh cho Tử Liêm, bảohắn nghe lời ngươi. Về phần sau này thế nào, để sau hãy nói.”