Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 156: Không sót một tên



Trên đường về Thọ Quang, Tần Dũng mới cẩn thận kể lại những chuyện đã trải qua. Một tháng trước đó, khu an trí nạn dân của chúng ta đã mởrộng đến ven bờ biển, trong phạm vi năm mươi dặm có mười mấy thôn tranglớn nhỏ, đột nhiên bị một nhóm cường đạo thân phận bất minh tấn công.Dân chúng căn bản không có chút phòng bị nào, tổn thất vô cùng nghiêmtrọng. Rất nhiều thôn bị lửa thiêu hủy gần một nửa, người thương vongcũng nhiều. Tình huống gần như hoàn toàn giống nhau, các thôn dân bị tập kích đều thất kinh không biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp tổ chứcchống cự, chưa kịp hiểu tình hình, bọn chúng đã biến mất. Việc tấn côngnhư vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, đều ở các thôn trang bên bờ biển.Trong nhất thời, Thọ Quang đã yên ổn nhiều năm bắt đầu biến động khiếnlòng người bàng hoàng. Lúc Tần Dũng trở về, tình hình chính là như vậy.

“Một chút manh mối cũng không có? Không ai nhận ra là kẻ ác từ nơinào tới sao?” Ta rất nghi ngờ. Thọ Quang không chỉ là tâm huyết của tanhiều năm, vốn vẫn là một nơi thế ngoại yên bình, ta tuyệt đối không cho phép có người đến quấy rầy sự bình an của nó.

Giọng nói trầm ổn của Tần Dũng vang lên: “Không có. Theo thôn dânsống sót kể lại, trên mặt bọn cướp đều có khăn che, bọn chúng nói chuyện với nhau nghe không hiểu. Tiền Minh sau khi nhận được tin, đã tìm kiếmxung quanh hơn mười ngày cũng không có manh mối gì. Vì thế tôi phải rađảo gặp Từ tướng quân. Từ tướng quân nói, ông ấy sẽ dốc toàn lực tìmkiếm, cho nên muốn xuất quân.”

Ta do dự một chút, nhóm Từ Thịnh không phải không thể xuất quân, chỉsợ bọn họ bị lộ thôi. Dù sao, địch nhân còn chưa biết là ai. Có rấtnhiều chuyện cẩn thận không sai. Nghĩ tới những việc này, lòng ta nóngnhư lửa đốt, tốc độ đi cũng nhanh hơn.

Trong lòng đã có sự chuẩn bị nhất định, nhìn thôn trang và thôn dânlâm vào cảnh thống khổ trước mắt, trong lòng ta vẫn rỉ máu. Lửa của bọncường đạo thật không có chút nhân tính, giết người không phân biệt giàtrẻ, cướp bóc không phân biệt lớn nhỏ, từ lương thực, vũ khí đến nữnhân, trẻ con, chỉ cần bọn chúng muốn đều sẽ cướp. Nữ nhân phản khángkhông theo cũng bị giết chết, thậm chí, sau khi chuyện phát sinh mấyngày, ở cách thôn trang không xa, thôn dân còn phát hiện xác phụ nữ bịbọn chúng ô nhục.

Những năm gần đây, cảnh tượng đau khổ không phải chưa từng gặp qua,cảnh tượng thảm hại hơn nơi này ta cũng từng nhìn thấy. Nhưng mà, tâmhuyết của mình, cố gắng của mình bị chà đạp, khiến ta lửa giận thiêu đốt tâm can, muôn phần tự trách. Xuất phát từ sự tự tin, xuất phát từ cảmgiác tự hài lòng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải lập đội tuần traphòng vệ. Chính vì không có sự đề phòng ấy, mới gây ra thảm họa hôm nay. Ý nghĩ duy nhất của ta lúc này là tìm ra hung thủ, lóc thịt bẻ xươngbọn súc sinh đó.

Tần Dũng nắm chặt dây cương Tiểu Bạch nói: “Công tử, hung thủ giết người còn chưa tìm được, cậu không thể mất đi lý trí.”

Thấy có người chạy tới, ta gắng sức kiềm chế xúc động nói: “Tên!”

Người tới quỳ chân sau xuống nói: “Trang chủ, tiểu nhân Tiền Minh.Tần đại ca giao cho tôi dẫn mọi người tới bảo vệ nơi này. Nhưng nửatháng qua không thấy hung đồ tới. Chúng tôi cũng không tìm được…”

Giọng nói của ta vô tình lạnh như băng: “Còn chưa tìm được? Chẳng lẽtặc tử biết bay sao? Tất cả các phe phái trên đất Đông Lai các ngươi đãtra hết chưa? Đã thanh trừ toàn bộ đám giặc cỏ chưa? Trong một tháng,phạm vi không tới trăm dặm lại bị tập kích nhiều lần như vậy, một chúttung tích cũng tra không ra? Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?”

Tiền Minh cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng nhưng không dám lên tiếng, dù sao quốc gia không việc nhỏ a!

Tần Dũng lại khuyên ta: “Công tử, không sắp xếp người bảo vệ nơi nàylà tôi không làm tròn bổn phận. Tiền Minh bọn họ cũng rất nóng lòng. Bọn cướp này lai lịch đúng là rất kỳ quặc, hẳn không phải do tặc tử bìnhthường gây nên, cũng không giống giặc cỏ. Theo thời gian mỗi lần tậpkích, thủ pháp giết người cướp của rồi hạ lệnh rút quân đều rất có tổchức, có âm mưu. Từ tướng quân cũng đang điều tra, chúng ta có phảinên…”

Bọn người kỳ quái, đột nhiên tập kích, những thứ này sao lại xa lạvới Thọ Quang như vậy? Ta tìm kiếm trong ký ức, không có, một chút ấntượng cũng không có. Vũ ca ca vào năm này đã đến Kinh châu, xem ra không có đoạn ký ức này.

Ta nhắm mắt thở dài mấy hơi, cố gắng áp chế phẫn nộ của mình: “Khôngphải lỗi của ngươi, là ta quá sơ sót, luôn cho rằng Thọ Quang sẽ khôngxảy ra chuyện gì, không có ai động tới, ai biết lại… Tiền Minh, ngươilập tức về thành Thọ Quang, nói cho Lý Tháp biết, bảo ta ra lệnh, lấytiền công vụ ra, đem tất cả quân thủ thành đưa tới đây, trước tiên giúpdựng lại thôn trang. Chuyện hung thủ để ta xử lý.” Lại nhìn thôn trangđổ nát trước mắt, nhìn ánh mắt đờ đẫn của thôn dân, mơ hồ trong lòng tacó tiếng kêu gào đau đớn: “Thù này ta nhất định phải báo.”

Cùng ngày, Lý Tháp cũng tới đây, đối mặt với sự phẫn nộ của ta, lãoyên lặng không nói gì, chỉ tận lực đích thân đi sửa sang nhà cửa, phátthuốc, làm yên lòng dân chúng. Ta không quở trách lão, dù sao cũng làlỗi lầm của ta. Ta lệnh cho lão kể từ bây giờ, sắp xếp một ít thanh niên đã qua huấn luyện đến làng chài ven biển, tổ chức đội tuần tra bờ biển. Nhất thiết phải tăng cường luyện binh lúc nông nhàn, người già trẻ concũng phải tham gia, bảo vệ thôn trang chỉ có thể dựa vào bọn họ.

Trải qua một ngày mệt mỏi, ta nằm trên giường, thần trí có chút buông lỏng. Từ từ, trong đầu ta xuất hiện một cảnh tượng thê thảm. Lửa lớnthiêu đốt hừng hực, tiếng kêu khóc dậy trời, mọi người chạy trốn tứphía, một đám người mặt mày dữ tợn, mặc trang phục màu vàng đuổi giếtngười chạy trốn, đại đao vung tay hướng tới những người tay không tấcsắt, máu tươi ở khắp nơi, cảnh tượng thê thảm cực điểm. Đang lúc takhủng hoảng, một tên trong bọn chúng cười lớn, hai tay giơ lên mang theo một cây đao có mũi nhọn. Ở đầu ngọn đao kia, một đứa trẻ bị đâm xuyênqua bụng đang quơ bàn tay nhỏ bé, còn chưa chết mà vẫn đang giãy giụakịch liệt. Thấy nỗi thống khổ của đứa trẻ, người kia cười lớn, tiếp tụcthể hiện uy quyền của hắn. Hắn dùng sức ném đứa trẻ xuống đất, máu tươibắn lên mặt ta. Hét to một tiếng, ta tỉnh táo lại, cả người mồ hôi đầmđìa: “Thì ra là giấc mộng, thật đáng sợ.”

“Đây không phải là mộng. Vân Như, đây là trí nhớ ta cho muội, là trínhớ của hơn một ngàn năm sau.” Thanh âm của Vũ ca ca chợt vang lên trong đầu ta.

Trong lòng còn đang sợ hãi, ta bị thanh âm ấy làm tỉnh táo lại: “Vũ ca ca, nhiều năm rồi, cuối cùng huynh cũng chịu xuất hiện.”

“Muội làm rất tốt, ta không cần phải ra. Vân Như, mấy năm nay muộikhông dựa vào ta, vẫn làm rất tốt, rất thành công. Muội không cần tới ta nữa.” Giọng nói Vũ ca ca vẫn ôn nhu như vậy.

Ta cười: “Không có trí nhớ huynh cấp cho, muội làm gì cũng khôngxong. May quá, muội không khiến huynh thất vọng. Huynh biết không, mỗikhi ta cùng các vị nghĩa huynh ở cùng nhau, đều nghĩ tới huynh. Huynh có vui vẻ không? Có thể cảm nhận được bọn họ không? Bọn họ đều rất tốt.”

Vũ ca ca phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng: “Ta biết, ta và muội vốn là một, những chuyện muội trải qua, ta đều biết. Ta có thể cảm nhận rõràng bọn họ, cảm nhận tình thương của bọn họ với muội, sự trả giá củamuội cho bọn họ. Vân Như, để thiên hạ thống nhất, muội đã sắp xếp gầnnhư xong rồi, ta rất yên tâm. Nhưng mà, lịch sử đã thay đổi, muội hãychú ý an toàn của mình.”

Ta đồng ý, nghĩ về lời huynh ấy nói rồi mới hỏi: “Vũ ca ca, huynh vừa nói vừa rồi không phải là mộng, là trí nhớ của huynh? Đây là chuyện gì? Những kẻ đó là ai, bọn chúng thật hung tàn.”

“Bọn chúng là người Nhật Bản, là đời sau của người Đông Di. Nói bọnchúng là người, chính là vũ nhục loài người. Đó là một đám súc sinh titiện, đến cả súc sinh cũng không bằng.”

Vũ ca ca nghiến răng nghiến lợi, khiến ta cảm thấy kỳ quái: “Trời ạ,bọn chúng rốt cuộc làm gì? Thái độ của huynh khiến muội thấy thật kỳquái.”

Vũ ca ca trầm mặc một chút rồi mới nói: “Quan niệm của ta đó là tínhmạng con người lớn hơn hết thảy, cho nên ta chưa bao giờ giết người. Cóthể khiến ta sinh ra ý nghĩ muốn giết người chỉ có mấy tên súc sinh này. Vân Như, trong sông dài lịch sử, xâm lược, giết chóc vẫn tồn tại, tranh đoạt quyền lợi, sự tham lam của lòng người, khát vọng sinh tồn đều sẽdẫn tới chiến tranh, chiến tranh sẽ gây ra cái chết. Nhưng mà lấy giếtngười làm niềm vui, chỉ có bọn súc sinh Nhật Bản này mới làm. Không cósự nhục nhã, không có nhân tính cơ bản, thứ ung nhọt như vậy căn bảnkhông nên tồn tại.”

“Lấy giết người làm niềm vui? Trên đời lại có kẻ như vậy sao? Chẳnglẽ… Tập kích làng chài chính là…” Ta lập tức sợ ngây người. Chuyện nhưvậy ta chưa từng thấy qua. Vì tiêu diệt kẻ chống cự, vì cướp lấy thànhtrì, giết người trên quy mô lớn ta từng nghe nói, cũng từng thấy qua,nhưng mà, chưa từng thấy người lấy giết người làm niềm vui.

“Ở nơi này, rất có thể là người từ ngoài biển tới tập kích, hiện giờđã bắt đầu có Oa nhân* qua lại giữa Đông Di và đại lục. Căn cứ vào cảnhtượng trong mắt ngươi, thảm cảnh như vậy, hẳn là do bọn chúng làm. Tuyrằng, sự hung tàn của bọn chúng còn kém con cháu bọn chúng ngàn năm sau, nhưng thủ pháp đó ở thời đại này đã đủ tàn ác rồi.”

Hàm răng ta nghiến chặt: “Ca ca phân tích nhất định đúng, muội tuyệt đối không buông tha cho bọn chúng.”

“Không chỉ có bọn chúng, Vân Như, ta muốn muội để ý, chỉ cần có dịp,ta hy vọng muội có thể thuyết phục Tào Tháo tới Nhật Bản, chính là ĐôngDi, diệt đám súc sinh ở đó. Nếu không, con cháu chúng ta đời sau sẽ chết vô số trong tay chúng, sẽ bị bọn chúng ức hiếp suốt mấy trăm năm đó.”

Chuyện này… ta cười khổ: “Vũ ca ca, huynh nghĩ xa xôi quá. Có điều, muội nghe lời huynh, nhất định sẽ cố gắng.”

Vũ ca ca trong chốc lát sửng sốt: “Vân Như, ta biết không nên bắtmuội gánh nhiều trách nhiệm như vậy, nhưng… Thôi không nói nữa. Vân Như, trong phấn hóa trang của muội hàm lượng chì quá lớn, nghe lời ta, từ từ đừng dùng nữa, nếu không sẽ có ảnh hưởng lớn tới thân thể của muội.”

“Muội cũng biết. Nhưng mà, muội lớn lên quá… Không làm vậy, làm saoche dấu được? Huynh yên tâm, lúc muội ở một mình không dùng tới mấy thứnày. Chuyện này từ từ nói sau. Thật may, hiện giờ đám sĩ tộc kia cũngchơi mấy thứ đồ này, đánh phấn mới là thời thượng. Muội là một thươngnhân dung tục, tất nhiên phải học tập bọn họ.”

Vũ ca ca nở nụ cười: “Đúng vậy, Tiểu Vân Như rất thông minh, rất biết lừa đám người thông minh đó. Có điều, tuổi của muội cũng lớn rồi, mặtnào cũng phải chú ý. Từ mẫu nói rất đúng, bà ấy có thể nhìn ra thân phận của muội, Tào Tháo bọn họ sớm muộn cũng sẽ nhận ra.”

“Muội biết. Muội sẽ chú ý.”

“Được rồi, chuyện nên nói đều đã nói, ta đi rồi, muội… Nhớ bảo trọng.”

Nói đi là đi, mặc cho ta gọi thế nào không có tiếng trả lời. Có đượcphân tích của Vũ ca ca, dùng thời gian mấy ngày, ta sắp xếp xong côngtác phòng vệ ở thôn trang, xem ra là mất bò mới lo làm chuồng. Bài họclần này khiến ta hiểu được, trong loạn thế luôn phải chuẩn bị phòng thủ. Từng thôn trang đều phải xây tường vây, vọng gác, tùy thời điểm mà tổchức phòng thủ. Thanh niên không đủ người, các thôn trang đều phải duytrì quan hệ, một khi có nơi bị tập kích, các nơi khác muốn trợ giúp cũng nhanh chóng hơn.

Sắp xếp xong mọi việc, ta tới hải đảo tìm Từ Thịnh. Từ Thịnh nhìnthấy ta, lập tức hồi báo phát hiện của bọn họ: “Chuyện này là do tôi sơsẩy. Có một chuyện tôi không nói cho ngài biết. Năm ngoái ở đây từng xửlý hai nhóm cướp. Đám người đó cho rằng nơi đây là thôn trang bìnhthường, liền tới cướp phá, bị chúng tôi giết toàn bộ.”

Chuyện này không thể trách bọn họ, ta vốn đã dặn dò, nhất định phảigiữ bí mật chuyện trên hải đảo, những kẻ lai lịch bất minh đều không đểthoát: “Chuyện này không sao, các người làm rất đúng. Nghe giọng củangươi, có vẻ hoài nghi kẻ tập kích làng chài có liên quan tới bọn cướpcác người đã giết sao?”

Từ Thịnh gật đầu: “Đúng là tôi nghĩ vậy. Hai nhóm người kia có vẻ rất hung ác. Tới nơi này không nói gì, cũng không cần biết tình hình, lênbờ liền đánh người. Nếu không phải đám binh sĩ phản ứng mau, đã trúngđao của bọn chúng, chết trong tay bọn chúng. Lúc Tần Dũng tìm tôi, kểlại thủ pháp hung tàn của bọn chúng rất giống hai nhóm người này, tôilập tức nghĩ tới. Tôi đã phái ra mười tiểu đội, tìm kiếm xung quanh hảiđảo, may mắn đã tìm ra. Binh lính của ta phát hiện bọn chúng ở cách làng chài không tới trăm dặm, có một hòn đảo có thể đồn trú. Binh lính không dám lộ diện, buổi tối mới lên đảo, đám người đó nói chuyện họ khônghiểu. Tôi nghĩ, tập kích làng chài đúng là đám người đó. Tử Vân, bọnchúng nhân số khoảng hơn hai trăm, thuyền không phải là chiến thuyền,rất bình thường. Cho chúng tôi đi đi, bất kể bọn chúng làm hay không, uy hiếp này vẫn rất rõ ràng.”

Bọn họ làm rất tốt, ta khen ngợi thật lòng: “Làm tốt lắm. Nghĩ mưurồi mới hành động, Văn Hướng, chủ công không nhìn nhầm ngươi, ngươi thật sự có phong phạm đại tướng. Ta cũng có ít manh mối, là đám Oa nhân đáng chết.”

Nhìn biểu hiện phẫn hận của ta, Từ Thịnh có chút kinh ngạc: “Tôi vừamới nhận được tin tức chính xác, ngài vậy mà đã biết? Không sai, đúng là đám người tạp chủng tự xưng là Oa nhân.”

Xem ra, ta tới đúng lúc: “Tốt lắm, chắc hẳn ngươi đã biết vị trí củabọn chúng. Sắp xếp xong xuôi chưa? Ta muốn đi với các người.”

Từ Thịnh nhíu mày: “Trên biển không giống Trường Giang và Hoàng Hà,ngài không có kinh nghiệm đi biển, thể cốt lại yếu, đi theo chúng tôilàm gì?”

Phan Chương cũng đã tới, nghe ta nói xong lắc đầu: “Chúng tôi đi đánh giặc giết người, ngài đi theo làm gì?”

Ta thản nhiên nói: “Ta đi theo giết người, không được sao? Lần nàyxuất quân, ta chỉ có một yêu cầu, kẻ nào biết nói tiếng Hán thì lưu lại, những Oa nhân khác giết hết, một tên cũng không để lại.”

Từ Thịnh chấn động: “Tử Vân, ngài làm sao vậy? Đây không giống lời ngài có thể nói.”

Trong mắt ta hiện lên sát ý nồng đậm: “Vậy sao? Các ngươi cho rằng ta chỉ biết cứu người, không biết giết người? Văn Hướng, Văn Khuê, cácngười không nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của những thôn trang bị tậpkích kia. Nhà cửa bị thiêu hủy; ánh mắt thống khổ vì mất đi người thân,tiếng khóc của hài tử mất đi mẫu thân. Đám Oa tặc đó đều là súc sinh,bọn chúng giết hại những thôn dân tay không tấc sắt, đến người già, phụnữ, trẻ em cũng không tha. Những thôn dân đó vốn là trốn tránh chiếntranh mới tới Thọ Quang, bọn họ nghĩ rằng chúng ta có thể cho bọn họ một cuộc sống an cư. Nhưng mà… Chính là sơ sót của ta, lại khiến chuyện như vậy phát sinh ở Thọ Quang. Đám súc sinh kia, ta nhất định phải tận mắtnhìn bọn chúng chết trước mắt ta.”

Nhìn sát khí tỏa ra từ ta, Từ Thịnh thở dài: “Tôi hiểu cảm nhận củangài. Tôi cũng nói với Văn Khuê rồi, chúng tôi ra biển, sẽ chia haiđường bao vây đảo, toàn bộ tiêu diệt. Ngài đi theo tôi đi.”

Phan Chương tiến lại vỗ vai ta: “Được, thế này còn giống nam tử hán.Nam nhân phải ra chiến trường chém giết oanh liệt mới được. Yên tâm đi,có đám binh sĩ này, không tên Oa nhân nào có thể khiến ngài bị thươngđâu.”

Ta ảm đạm cười với hắn: “Văn Khuê, ta không phải hạng người vănnhược, công phu của Tần Dũng là do ta dạy. Cho nên các người không cầnlo lắng cho an toàn của ta.” Bỏ lại hai người đang nhìn nhau, ta tự đichuẩn bị.

Rất nhanh chóng, ta đã đứng trên chiến thuyền đối mặt với biển lớn.Kỳ thực, đối với đám thổ dân cường đạo đó, hai mươi chiến thuyền, mộtngàn hải quân, dĩ nhiên hơi quá đáng, đúng là dùng dao mổ trâu đi giếtgà. Lần này xuất quân động binh là một cơ hội rèn luyện không tồi, TừThịnh luyện binh đã lâu, chỉ toàn tập luyện, không có kinh nghiệm tácchiến thực tế, đúng là không ổn. Cho nên từ lúc ta đồng ý cho bọn họxuất binh tiêu diệt cường đạo, ai nấy đều rất cao hứng. Cao hứng nhấtchính là Phan Chương, người này trời sinh cuồng đánh nhau. Bởi vậy, từtrên xuống dưới, binh lính được chọn đều ngẩng cao đầu đầy khí thế,giống như bọn họ sắp đi đánh trận lớn vậy. Nhìn bọn họ cao hứng như vậy, khí thế như thể đang ở trên chiến trường thật sự, nhất định có thểthắng trận. Phải, ta cũng nên tìm thời gian tới Sài Tang, xem thử quâncủa Chu Du, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Qua lại căn cứ thủy quân nhiều lần, đối với việc đi thuyền trên biểnđã tương đối quen thuộc, nhưng thật sự ra biển, vẫn có cảm giác chòngchành. Ngày hôm sau, thấy ánh mắt mệt mỏi của ta, Từ Thịnh có chút hốihận đã đưa ta theo. Còn Phan Chương chính là vui sướng khi người gặphọa, thấy ta bị xấu mặt hắn rất vui vẻ, cố ý vô tình lượn lờ quanh ta,ra vẻ quan tâm dâng canh đưa nước, hoàn toàn quên mất chính hắn cũngtừng đứng trên chiến thuyền mà nôn mửa. Đến ngày thứ ba, ta chỉ biết rahiệu cho Từ Thịnh nhanh chóng mang người kia đi cách xa ta một chút.Theo sắp xếp trước đó của Từ Thịnh, sẽ cùng Phan Chương chia làm bađường, hướng các mục tiêu đánh tới. Bản thân ta theo Từ Thịnh tới hònđảo lớn nhất. Năng lực thích ứng của ta vẫn rất mạnh, lúc từ xa nhìnthấy hải đảo kia, ta ở trên sàn tàu đã cơ bản không bị lắc lư nữa.

Đêm tối phủ xuống đảo, xa xa nhìn lại, lửa đốt cũng thật lớn. Taquyết đoán hạ lệnh tiếp cận đảo, những nơi cần đánh còn có mấy chỗ,không nên lãng phí thời gian. Binh lính đã thăm dò hải vực rất kỹ càng,nhanh chóng hạ neo chiến thuyền tại một chỗ tránh được gió. Ta dẫn theomột trăm binh lính, trong tình huống địch nhân không hề hay biết, giốngnhư thần binh đột nhiên hạ phàm, hiện ra trước mặt đám cường đạo đangreo hò. Từ Thịnh dẫn những binh lính khác đi tìm huyệt động và những nơi có thể ẩn thân.

Nhìn đám cường đạo bát nháo bên đống lửa, thấy trên người chúng mặcrõ ràng là y phục cướp từ làng chài về, không cần chứng thực nữa, talạnh lùng nhìn bọn súc sinh, mở miệng nói: “Ai nghe được ta nói gì thìđứng ra đây.”

Những người đó đang ngẩn người dần tỉnh táo lại, bắt đầu lớn tiếngkêu to cái gì đó. Chốc lát sau, có mấy chục người bước ra, nhanh chóngvây lấy chúng ta. Chúng ta không thèm nhắc lại, lẳng lặng nhìn bọn chúng vây chúng ta vào giữa.

Đợi bọn chúng hành động xong, ta lại lặp lại một lần câu hỏi vừa rồi, vẫn không ai để ý. Nếu đã vậy, không cần nương tay, một chữ giết thốtra, binh lính bên cạnh ta giống như báo đi săn hướng kẻ địch đánh tới.Đây là một cách tác chiến, đám cường đạo trước mặt này, căn bản khôngphải là đối thủ của binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh đã gục ngã hơn nửa. Những kẻ còn lại đều có thân thủ khá tốt, nhưng cũngkhông chịu nổi binh lính của ta. Nửa canh giờ sau, trước mặt ta khôngcòn kẻ nào đứng nữa. Nhìn binh lính kéo mấy tên Oa khấu còn đang tứcgiận tới trước mặt ta, nhìn ánh mắt không cam lòng cùng cừu hận của bọnchúng, ta cười cười, không chút lưu tình hạ lệnh giết toàn bộ, không đểai sống sót, không cần tù binh. Từ Thịnh vốn không muốn chém giết kiểunày, nhưng sau khi nhìn hang ổ của bọn Oa khấu đó, hoàn toàn thay đổi ýnghĩ, trở nên giống ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn súc sinh kia toàn bộ bị giết sạch. Trong huyệt động, hài cốt trẻ con cùng những nữnhân gầy yếu khiến người ta nhìn thấy mà ghê người, trẻ con lại bị bọnchúng… Từ Thịnh sau khi rời khỏi huyệt động, ra hiệu giết hết đám nữnhân, dùng tâm trạng bi phẫn chôn các nàng cùng đám trẻ.

Trời đã sáng, xác định xong trên đảo không còn ai sống sót, đem mộtmồi lửa thiêu rụi huyệt động kia, chúng ta chuyển sang một mục tiêukhác. Đứng trên thuyền, ta nhìn điểm đen xa xa phía trước, trong lòngmang tâm sự, Từ Thịnh đến bên cạnh ta nói: “Không muốn để ngài nhìn thấy những cảnh… Tôi tự quyết định. Những nữ nhân kia chết chính là tựnguyện… Đám súc sinh đó, chúng ta làm sao đem chuyện về những đứa trẻkia nói cho mẫu thân đang chờ đợi của chúng đây.”

Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra: “Cám ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta. Không có cách nào, cứ nói con họ đã chết rồi đi!Lúc này chắc ngươi đã hiểu vì sao ta nói quyết không buông tha bất cứmột ai!”

Từ Thịnh gật đầu: “Trong chiến tranh, nữ tử và hài tử bị bắt đều trởthành chiến lợi phẩm, đặc biệt những ai có thân phận. Làm chủ công hoặctướng công, đem nữ nhân và hài tử ban cho những tướng lĩnh có công cũnglà chuyện thường. Nhưng mà, ta thật sự chưa bao giờ gặp phải đám ngườisúc sinh đến vậy. Ngài nói đúng, đối với loại người sống không bằng loài súc sinh, đúng là cần phải giết sạch.”

Nhìn phía trước biển cả mênh mông, ta bình thản nói: “Ta không thíchnhìn cảnh giết người, cũng không thích giết người. Nhưng mà, có nhữngngười chỉ có thể dùng cái chết để thanh trừ. Người như vậy, ta sẽ khônghạ thủ lưu tình, ngươi cũng không cần suy nghĩ phải thu phục. Chúng tađánh nhau là để thống nhất thiên hạ, là để càng nhiều dân chúng đượchưởng cuộc sống yên ổn. Cho nên, binh lính của chúng ta tuyệt đối khôngthể làm việc ác. Kỷ luật trong quân đội rất quan trọng, ta hy vọng ngươi có thể nắm chắc điểm này.”

Từ Thịnh gật đầu. Ta nhìn hắn cười: “Ngươi và Văn Khuê không phảithường nói muốn được quang minh luyện binh sao? Đám Oa khấu này chính là bia ngắm cho các người luyện binh đó. Cứ từ từ chơi với bọn chúng làđược, tất cả các hòn đảo phụ cận đều là chiến trường của chúng ta, loạihuấn luyện nào cũng có thể sử dụng. Đối với bọn Oa khấu này, không cầnphải đồng tình. Đợi thiên hạ ổn định, vùng đất phía đông kia ta nhấtđịnh không bỏ qua.”

Từ Thịnh thở dài một hơi, không nói gì. Ta hiểu rõ ý hắn, tiêu diệtđám người này không đem lại cho bọn họ cảm giác vinh quang gì, trôngmong tha thiết của bọn họ là một chiến trường thật sự: “Ta hiểu rõ tâmsự của ngươi. Yên tâm đi, trận thủy chiến lớn còn ở phía sau. Luyện binh ngàn ngày dùng một giờ. Giang Nam thống nhất được hay không là chờ biểu hiện của các người. Lúc này, các người hãy đem tất cả những hòn đảotrên mặt biển đông biến thành chiến trường của mình, cơ hội chỉ dành cho những ai có chuẩn bị trước.”

Từ Thịnh cười khổ đáp: “Tôi biết. Nhưng mà cứ ở đây mãi cũng có chútbuồn bực. Chúng tôi đúng là ngàn năm mài một kiếm. Có điều, nghĩ sau này có thể gáy to một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc, lại có chút chờ đợi và đắc ý. Tôi cũng không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này.”

Ta hiểu bọn họ: “Ta biết ở đây thật thiệt thòi cho các người. Ngànnăm mài một kiếm, hình dung này thật chuẩn xác. Đợi kiếm rời vỏ, chínhlà lúc thiên hạ thái bình. Văn Hướng, có thể chính tay tham gia sáng lập một thiên hạ thống nhất, chúng ta đều sẽ tự hào.”

Từ Thịnh trong mắt tràn ngập hy vọng: “Nói rất đúng, chính tay sáng lập thiên hạ thống nhất.”

Phan Chương dẫn dắt thủ hạ không cho ta cùng Từ Thịnh một chút cơ hội lập công nào, bọn họ vô cùng nhanh chóng thanh trừ ba hòn đảo. Sau khichúng ta trở lại căn cứ, thấy hắn mang bộ dáng đắc ý hả hê: “Thế nào, ta hành động mau chưa. Nói cho ngài biết, ta còn bắt sống mấy kẻ trở về.Chơi cái gì mà chơi, lại dám giương oai trên đầu ta.”

Ta nhịn không được nở nụ cười: “Văn Khuê thật là lợi hại, lúc nào đã đem Thọ Quang biến thành địa bàn của ngươi rồi?”

Một trận cười lớn khiến Phan Chương đỏ bừng mặt. Ta bước qua vỗ vaihắn: “Được rồi, đùa chút thôi. Nếu nói về chỗ để đánh thủy chiến, địabàn của ngươi rất lớn. Người ngươi bắt về có nói hiểu được không?”

Phan Chương nhếch miệng cười: “Có. Ngài nói những kẻ có thể nói tiếng Hán đều giữ lại, ta bắt được mấy tên, ngoại trừ một kẻ nói chuyện được, còn lại hai kẻ nghe nói là thủ lĩnh, cái gì mà đầu lĩnh Oa tộc.

Ta cười, mà chuyển hướng nói với Từ Thịnh: “Đã có kẻ biết nói tiếngHán, các người từ từ mà thẩm vấn là được. Ta không muốn gặp chúng, tránh thấy ghê tởm. Phải thăm dò cho rõ toàn bộ tình hình xung quanh các đảo, bao gồm bằng cách nào chúng rời khỏi quê hương mà tới đây. Tốt nhấtphải biết rõ tình huống trên đảo lớn phía đông, nếu sau này chúng ta cóxuất binh tới đó, sẽ giúp ích hơn nhiều.”

Từ Thịnh nhận lệnh đi làm việc. Ta lại kéo Phan Chương bảo hắn đưa ta lên bờ: “Văn Khuê, ngươi đưa ta đi. Nói thật nhé, lần này ta đi rồi,không biết lúc nào mới về.”

Phan Chương vừa giúp ta lên bờ, vừa hỏi: “Ngài không về không sao,lúc nào chúng ta mới được ra ngoài? Cả ngày chẳng có chuyện gì làm, rấtchán.”

Ta cười an ủi hắn: “Nhanh thôi. Các người hiện giờ không phải có việc để làm rồi sao? Thanh trừng toàn bộ các hải đảo trong phạm vi trăm dặmquanh đây đi. Có thể thực hành tất cả các phương pháp thủy chiến, lụcchiến, cơ hội luyện binh như vậy rất khó có được đấy nhé.”

Chú thích:

* Oa nhân: cách gọi người Nhật Bản ngày xưa ở Trung Quốc