Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 147: Điếu ca thành Lê Dương



Cả tối hôm đó và ngày hôm sau, tinh thần Hoàng Lâm luôn không yên, Lý Nhai không thấy trở lại khiến hắn vô cùng lo lắng. Sự thật chứng minh,lo lắng của hắn là đúng. Chiều hôm đó, một binh sĩ vội vàng tìm tới dược điếm, Hoàng Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra đây là thủ hạ của TrìnhĐông, hắn vội ra đón vào.

“Hoàng ca, Trình đại ca bảo đệ tới báo tin, người đó đã trở về rồi, thời gian không đổi, bảo huynh chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoàng Lâm sửng sốt: “Tứ đệ ta đâu? Không phải nói hắn mang mấy huynh đệ trốn đi sao?”

Người kia cố nén khóc nói: “Lý ca… Hôm qua sau khi tiễn người kia trở về, bị lính tuần thành bắt được. Đã đưa tới chỗ thành chủ, vốn dĩ nhiều nhất chỉ bị đánh mấy bản, nhưng thành chủ kia muốn lấy lòng Viên Đàm,đã đem huynh ấy… Nói là làm trái quân lệnh, giết một người răn trămngười…”

Hoàng Lâm đầu choáng váng, thiếu chút ngã xuống. Tiểu binh kia vội đỡ hắn an ủi: “Hoàng ca, Trình đại ca nói, lúc này không phải thời điểmthan khóc, chúng ta phải báo thù cho Lý ca. Mọi người cũng không ai trốn đi nữa, ngày mốt chúng ta tập hợp rồi chia làm hai đường, đồng thờiđộng thủ ở cửa đông và cửa tây. Đến lúc đó, đệ nhất định phải giết tênthành chủ kia báo thù cho Lý ca.”

Hoàng Lâm con mắt đỏ quạch, cắn răng nói: “Được, bất cứ giá nào, cácngươi không được tranh với ta, đầu của thành chủ là của ta. Tiểu Tứ, đệchết thay ca ca, ca ca sẽ không để đệ chịu thiệt đâu.”

Lúc này, Tào quân ngoài thành bắt đầu di chuyển, dụng cụ công thànhcũng kéo ra ngoài doanh, những hành động này gây áp lực rất lớn tới LêDương. Viên Đàm đứng trên tường thành, nhìn hoạt động của Tào quân, hỏiQuách Đồ: “Không phải ông nói Lưu Bị sẽ có hành động sao? Sao vẫn chưathấy tin tức gì?”

Quách Đồ trầm giọng trả lời: “Đại công tử đừng quá lo lắng. Trướcmắt, đại quân ngoài thành vây khốn Lê Dương chặt như thế, kể cả có tintức cũng không truyền vào được. Lưu Huyền Đức không phải người lươngthiện gì, cơ hội tiến quân tốt như thế trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Chúng ta chỉ cần giữ vững một thời gian ngắn, thì sẽ có cơxoay chuyển.” Viên Đàm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Quách Đồ nói tiếp: “Sau khi đại nhân trở về, nhất định sẽ phái ngườiliên hệ với đám người Hàn Toại, Mã Đằng, có bọn họ xuất quân ở TrườngAn, Tào Tháo sẽ hai mặt thụ địch, không lùi không được.”

Ngày hôm sau, Tào quân đã điều động xong, phát động một đợt tấn công, mức độ không mạnh lắm, Viên quân dễ dàng đánh cho đối thủ thu binh vềdoanh. Lần này thắng nhỏ, không khiến Viên quân vui vẻ, ai cũng biết xebắn đá kiểu mới của Tào quân còn chưa dùng, lần này chẳng qua chỉ làkhởi động, lần sau tấn công mới là thực. Bọn họ đương nhiên không ngờ,lần tấn công tiếp theo là lúc Lê Dương trở thành đất của họ Tào.

Nửa đêm ngày 27 tháng 3 năm 201, thời điểm người trong và ngoài thành đều chờ đợi đã tới. Trình Đông vì thời khắc này đã chuẩn bị kỹ càng.Ngày hôm qua, hắn thậm chí tự mình tới chỗ thành chủ dâng một phần hậulễ, xin hắn ở chỗ Viên đại nhân nói tốt thêm vài phần, ý tứ tất nhiên là về sau ghi công thủ thành cho hắn nhiều hơn chút đỉnh. Thành chủ sắtson hứa hẹn có lộc sẽ cùng nhau hưởng, có quan cùng nhau làm, sẽ khôngthiệt thòi huynh đệ Trình Đông, còn giả mù sa mưa tỏ vẻ tán thưởng nănglực của Trình Đông, không chú ý lúc hắn nói những lời này, trong mắtTrình Đông ngẫu nhiên toát ra sát ý.

Lúc này, tại cửa tây thành Lê Dương, cửa thành đã lặng lẽ bị mởtoang, thủ hạ của Trình Đông đang canh tại cửa tây đã phát ra tín hiệucho Thái Sử Từ nhập thành. Rất nhanh, hơn ngàn quân Tào đã tràn vào, lập tức phân công đánh hạ đám lính thủ thành còn lại. Sau vài tiếng kêu thê thảm, đại đội nhân mã của Tào quân từ cửa tây lao vào thành Lê Dương.

Đồng thời lúc cửa tây bị mở, ba mươi huynh đệ dưới sự dẫn dắt củaTrình Đông đã áp sát cửa đông, giải quyết một đội lính tuần tra, đổi yphục xong nghênh ngang xuất hiện ở cửa thành. Hiện tại đội thân binhtuần tra của Viên Đàm chính là Diêm La sống trong thành Lê Dương, bởivậy thấy bọn họ tiến đến, đám lính thủ thành chỉ có thể dùng ánh mắtlạnh lùng chăm chú nhìn, không ai dám bước lên hỏi thăm một tiếng.

Trình Đông cố ý giả bộ không bình tĩnh, nói với tiểu đầu mục thủ vệ:“Các ngươi sao lười nhác như vậy? Lỡ Tào quân tấn công thì làm thế nào?Tất cả cút mẹ nó sang bên kia, mỗi người lĩnh hai mươi trượng.”

Đám vệ binh nổi giận mà chẳng dám nói gì. Tiểu đầu mục kia biết đámkhốn kiếp này đang kiếm chuyện, nhưng so với tính mạng, đánh hai mươitrượng vẫn còn là nhẹ. Không thèm nhìn Trình Đông thêm một lần, hắn mang theo hai mươi thủ hạ rời khỏi cổng thành. Bên này, Trình Đông đợi không thấy bóng người nữa, lập tức mở cửa thành, cho một huynh đệ cấp tốcchạy sang Tào doanh.

Bản thân Trình Đông cũng không nghĩ chuyện sẽ thuận lợi như vậy, bởiban đầu hắn không tính mở cửa Đông. Hắn không nghĩ, không có nghĩa TàoTháo không có sắp xếp. Sau khi nhận được tin tức, Tào Tháo lệnh cho CaoThuận chuẩn bị tấn công. Kế hoạch của Tào Tháo là nhanh chóng chiếm cửaTây, sau đó đại quân lập tức tấn công các cửa thành khác, trong thờigian ngắn nhất đưa toàn bộ Tào quân vào thành, chiếm Lê Dương và bắt đám người Viên Đàm nhanh nhất có thể. Bởi vậy, Cao Thuận và Hàn Hạo khônghề hoài nghi tin tức cửa Đông đã mở, lập tức xuất quân.

Trở về doanh trại rồi, đám lính thủ thành kia không nói chuyện gì,lẳng lặng chờ Trình Đông tới tìm chúng phát tiết, chờ lần này hết nửacanh giờ. Bọn chúng thấy cũng chẳng sao, không ai muốn ở ngoài hít gió,cho tới lúc có tiếng động truyền tới, cả đám đưa mắt nhìn nhau, mới biết đã có chuyện.

Lính canh giữ trên tường thành đã phát hiện đột nhiên có Tào quân tấn công, chúng không thể ngờ cửa thành đã mở, lính canh một mặt phi báocho Viên Đàm, phát báo động có địch tập kích, một mặt bắn tên chống cự.Có điều bắn tên thì có tác dụng gì đây, Tào quân căn bản không rảnh đểý, Cao Thuận gương mẫu đi đầu, xông qua cửa thành. Lực công kích của Hãm trận doanh mạnh thế nào chứ? Chẳng ai biết, chỉ biết đông môn thành LêDương thất thủ trong nháy mắt, không chống cự nổi một canh giờ, toàn bộđi tong.

Cửa đông, cửa tây lần lượt thất thủ, đại quân Tào tiến vào, phòng thủ của Lê Dương cơ bản tê liệt, Viên quân thủ thành cũng không chống cựmạnh mẽ, theo nhau bỏ vũ khí đầu hàng. Viên Đàm cảm thấy không thể cứuvãn được nữa, từ lúc biết Tào quân xâm nhập cửa tây, đã mang theo đámngười Quách Đồ tranh thủ lúc đêm tối chạy qua cửa bắc về Nghiệp thành.Lúc hừng đông, thành Lê Dương đã cắm đầy chiến kỳ quân Tào.

Tào Tháo ngồi trong đại đường phủ thành Lê Dương, nhìn chúng tướnglục tục kéo vào dâng công, rất thỏa thuê mãn nguyện. Chiếm được cửa ảitrọng yếu Lê Dương, trên có thể trực tiếp tấn công Nghiệp thành, dưới có thể phòng thủ Hoàng Hà, uy hiếp của Viên thị đã là chuyện của ngày hômqua, đương nhiên ông ta vạn phần cao hứng. Nhìn Quách Gia ngồi bên tráiđang nhắm mắt mông lung, ông ta cười gọi: “Phụng Hiếu tỉnh lại, PhụngHiếu tỉnh lại nào.”

Quách Gia không kiên nhẫn thở dài, vẫn cố gắng tránh mở mắt: “Chủ công, một đêm chưa ngủ rồi, Gia cáo lui được không?”

Tào Tháo lắc đầu: “Không thể. Ngươi phải nghĩ cho ta, chúng ta bắcthượng luôn hay ở lại đây chỉnh đốn mấy ngày? Nói xong ta cho ngươi đingủ.”

Quách Gia chưa kịp oán thán, Phong Nguyên đã vội vàng tiếp kiến Tào Tháo khẽ nói: “Đại nhân, Hoàng Lâm cầu kiến.”

Tào Tháo luôn miệng gọi vào: “Mau bảo hắn vào đây. Hảo tiểu tử, làm rất tốt.”

Hoàng Lâm bước vào, phía sau có Trình Đông đi theo, hai người quỳ rạp xuống đất. Tào Tháo vội hạ lệnh cho hai người đứng lên: “Các ngươi cócông, ta sẽ ban thưởng.” Hai người vẫn quỳ bất động, lại thấy thần sắckhông có chút vui mừng, khiến tất cả mọi người có chút giật mình.

Hoàng Lâm kia không chỉ không đứng dậy, còn liên tục dập đầu: “Đạinhân, tiểu nhân cầu đại nhân một chuyện, mong đại nhân chấp thuận, nếuđại nhân không đồng ý, coi như là ban thưởng cho tiểu nhân cũng được.”

Tào Tháo kỳ quái nhìn hai người, các người thật sự lập công lớn giúpchiếm được Lê Dương, ta vốn chuẩn bị trọng thưởng, nếu các ngươi đã cóthỉnh cầu, vậy ta sẽ hào phóng: “Các ngươi rốt cuộc có yêu cầu gì vậy?Tháo thấy các ngươi đã lập công lớn, nhất định sẽ đồng ý.” Trong lòngông ta còn đang nghĩ có phải Triệu Như lại có trò gì rồi không, khôngchỉ ông ta thấy kỳ lạ, mọi người cũng thấy kỳ.

Hoàng Lâm được Tào Tháo cho phép, thoáng nhìn Trình Đông, lại nhìnmột người ở bên cạnh, chỉ ngón tay nói: “Đại nhân, thần muốn chính làhắn – thành chủ nơi này, tiểu nhân chỉ muốn lấy đầu hắn tế huynh đệ,không biết đại nhân có cho không?”

Sau khi Tào quân vào thành, Hoàng Lâm cùng mấy huynh đệ xông vàothành phủ, muốn giết người này báo thù cho Lý Nhai, nhưng không thấy ai. Trong lúc đám Hoàng Lâm còn đang tìm kiếm khắp nơi, người kia động tácmau lẹ, biết Tào quân đã vào thành liền chủ động đầu hàng. Hoàng Lâmbiết được hắn đang ở chỗ Tào Tháo, liền cùng Trình Đông tìm tới.

Nghe xong yêu cầu của hắn, cả sảnh đường bao gồm Tào Tháo đều sửngsốt, thành chủ kia không biết hai người bọn họ vì sao lại như vậy, nhưng mới rồi đã nghe rõ, Tào Tháo đã nói năm chữ nhất định sẽ đồng ý, hắn sợ tới mức quỳ sụp xuống đất: “Đại nhân, Tào đại nhân, tôi không quen biết hai người này, đại nhân…”

Trình Đông đứng thẳng người dậy, lao tới trước mặt thành chủ đạp hắnngã rạp xuống đất: “Ngươi không quen biết chúng ta? Người hôm trước chết trong tay ngươi, ngươi cũng dám nói không biết? Đồ hèn hạ tiểu nhân, vì nịnh bợ Viên Đàm, lạm giết người vô tội. Ngươi nếu đã làm tay sai choViên Đàm, hôm nay vì sao chạy tới chỗ Tào đại nhân nịnh nọt? Loại ngườitiểu nhân như ngươi giữ lại làm gì?”

Hoàng Lâm nhìn Phong Nguyên nói: “Huynh đệ tiễn huynh đi hôm đó, đãbị tiểu nhân này… Hoàng Lâm không cầu vinh hoa phú quý, chỉ xin đại nhân đem người này giao cho chúng tôi để chúng tôi báo thù cho Tứ đệ. Đạinhân, loại tiểu nhân gió chiều nào xoay chiều ấy này, lưu lại làm gì?Giết còn không hết tội.” Phong Nguyên kia vội lại gần Tào Tháo, đemchuyện Lý Nhai vì tiễn hắn ra khỏi thành mà bị hại nhỏ giọng minh báo.

Tào Tháo trầm ngâm, chuyện này có cái khó. Nếu nói Lý Nhai vì chiếmLê Dương mà chết, giết thành chủ báo thù cho hắn cũng đúng. Nhưng mà sau khi vào thành, đã tuyên bố điều lệnh làm yên lòng dân chúng và những kẻ đầu hàng, trong đó nói tuyệt đối không giết hàng binh, nếu giết ngườinày, là làm trái với điều lệnh; không giết, bản thân vừa nói nhất địnhđồng ý với hai người kia… Thành chủ cũng thật đáng chết, nhưng HoàngLâm, các ngươi cần gì tìm ta nói lý, lặng lẽ giết hắn là được, hiện tạixảy ra trước mặt mọi người, ta nên làm gì đây?

Thành chủ kia thấy Tào Tháo trầm ngâm không nói, hai con mắt đảoquanh trên người hắn, đã sợ tới mức nhào lên mấy bước tới trước mặt TàoTháo nói: “Đại nhân, lúc đại nhân vào thành đã hứa rồi, sẽ không giếthàng binh và tù binh, đại nhân, ngài không thể nói không giữ lời!”

Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Hoàng Lâm và Trình Đông, Tào Tháo thở dài:“Hoàng Lâm, ta biết các ngươi huynh đệ tình thâm, nhưng mà ta đã ban bốquân lệnh, sau khi vào thành không được giết tù binh. Thế này đi, tatrọng thưởng cho thân quyến của Lý Nhai, an táng trọng thể cho hắn; vềphần các ngươi, Trình Đông vốn là giáo úy, ta phong làm thành chủ BạchMã thành, Nghĩa đình hầu; Hoàng Lâm ở lại cạnh ta đi, các ngươi thấy thế nào?” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, các ngươi có hiểu chưa?Hiện tại lùi một bước, mấy ngày nữa, tùy các ngươi làm thịt hắn, ta đềuxem như không biết không hay.

Tào Tháo coi Hoàng Lâm cũng giống như ta với Quách Gia là loại ngườiquỷ quái, Hoàng Lâm nào biết ý tứ của Tào Tháo như vậy, với lại, mắt ông ta cũng nhỏ quá. Lúc này, Hoàng Lâm nghe Tào Tháo nói vậy, cũng khôngbiết làm sao, đây là quân lệnh mà!

Trình Đông còn muốn cầu xin, Hoàng Lâm kéo hắn, đứng lên nói: “Nếuđại nhân đã có quân lệnh, tiểu nhân cũng không dám chống lại. Đại nhânsuy nghĩ cho huynh đệ chúng tôi, tiểu nhân thay bọn họ đa tạ đại nhân.Chúng tôi xin lui xuống trước.”

Tào Tháo nghe xong cảm thấy không tồi, người này rất thông minh:“Tốt, các ngươi nghỉ ngơi trước đã, Phong Nguyên, ngươi chiêu đãi bọn họ cho tốt.” Hai người theo Phong Nguyên cùng nhau ra ngoài. Thành chủ kia tất nhiên thiên ân vạn tạ, Tào Tháo cố nén ghê tởm, an ủi hắn vài câu,lệnh cho hắn cũng lui xuống.

Chuyện này làm xong, Tào Tháo lại hướng Quách Gia hỏi: “Phụng Hiếu, ngươi thấy thế nào?”

Quách Gia nhẹ giọng thở dài: “Chỉ sợ hai người này không hiểu ám hiệu của ngài đâu, thành chủ không thể sống qua hôm nay.”

Tào Tháo sửng sốt: “Ồ, ta là hỏi ngươi giờ chúng ta nên làm gì, thành chủ kia sống chết kệ hắn thôi.”

Quách Gia lắc đầu, còn chưa nói gì, Phong Nguyên đã chạy vào nói: “Không tốt rồi đại nhân… Hoàng Lâm đã giết tên khốn kia rồi…”

Tào Tháo há to miệng: “Mau như vậy sao? Thật chẳng kiên nhẫn gì cả!”

Phong Nguyên khóc lớn: “Hoàng Lâm nói, nếu đại nhân đã có quân lệnh,bọn họ không thể không tuân, nhưng mối thù giết đệ không thể không báo,cho nên, cho nên… Cho nên sau khi Hoàng Lâm giết người xong, đã… đã tựvẫn rồi.” Câu này nói xong, mọi người đều đứng bật dậy.

Tào Tháo ngây người một lúc mới phản ứng được, vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Người ở đâu rồi? Mau truyền quân y tới cứu!”

Phong Nguyên vội dẫn mọi người ra ngoài, cũng không xa lắm, cách cửaphủ vài bước. Tào Tháo chạy tới nơi, Trình Đông đang ôm Hoàng Lâm hấphối, khóc rống lên.

Thấy Tào Tháo ở trước mặt, Hoàng Lâm dùng chút sức tàn thỉnh cầu:“Đại nhân, tiểu nhân vì đại nhân ở đây nhiều năm, vốn dĩ không nên tựkhinh như thế, nhưng mà, huynh đệ vì tôi mà chết, Hoàng Lâm mà tiếc mạng chính là bất nghĩa; giết ác nhân này là báo thù cho huynh đệ, lại tráiquân lệnh của đại nhân, tiểu nhân khiến đại nhân thất tín với thiên hạ,chính là bất trung. Cho nên, tiểu nhân chết rồi sẽ bảo toàn tình nghĩahuynh đệ, tận nghĩa vua tôi. Tiểu nhân chỉ xin ngài đồng ý một chuyện…”

Tào Tháo vội vàng đáp ứng: “Ngươi nói đi, ta sẽ đồng ý.”

Hoàng Lâm cầm chặt tay Trình Đông: “Là tôi lôi kéo huynh đệ vào vòngnguy hiểm, tôi từng đồng ý với đại ca, sẽ chiếu cố gia quyến bọn họ, giờ lại nuốt lời. Cầu xin đại nhân đối đãi tốt với bọn họ, tiểu nhân vôcùng cảm kích.”

Tào Tháo liên tục gật đầu: “Được, ta đồng ý, nhất định sẽ đối xử tốtvới gia quyến bọn họ, không để họ phải chịu chút ủy khuất nào.”

Hoàng Lâm trào nước mắt nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Rồi chết trong ngực Trình Đông.

Trình Đông lúc này đã ngừng khóc, nhìn thi thể dần lạnh băng trongngực mình lẩm bẩm nói: “Năm huynh đệ, các ngươi đều đi cả rồi, ta ở lạilàm gì? Không bằng chúng ta cùng đi thôi.” Nói xong, đột nhiên rút đoảnđao trong ngực Hoàng Lâm định cắt cổ.

Phong Nguyên ở bên cạnh, vội đá mạnh một cước vào cổ tay hắn, đao rơi xuống đất keng một tiếng. Cặp mắt Trình Đông đỏ bừng, đẩy Phong Nguyênhỏi: “Vì sao ngăn ta lại? Huynh đệ ta muốn cùng nhau khoái hoạt, ngươiđừng xen vào việc của người khác.”

Phong Nguyên vội giữ tay hắn lại: “Trình đại ca, tỉnh lại đi. Ngườichết không thể sống lại, Hoàng Lâm làm như vậy đã là không đúng, huynhcũng nhẫn tâm bỏ lại một nhà già trẻ lớn bé sao?”

Trình Đông nhìn Tào Tháo nói: “Tào đại nhân đã hứa sẽ chiếu cố gia quyến nhà chúng ta, ta không phải lo sau này nữa.”

Quách Gia bước lên nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Lâm chết để toàn trungnghĩa, ngươi thì sao? Ngươi chết không chỉ bất trung bất nghĩa, còn cảbất hiếu.”

Trình Đông mờ mịt nhìn hắn: “Vì sao? Đệ ấy chết để toàn trung nghĩa, sao ta chết lại thành bất trung bất nghĩa?”

Quách Gia hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, chủ công vừa phong ngươi làtướng thủ thành Bạch Mã, ngươi còn chưa đi đã hủy tính mạng, chính làbất trung; chủ công tuy rằng hứa chiếu cố gia quyến các ngươi, nhưngkhông thể làm con, làm chồng bọn họ. Ngươi không làm trọn bổn phận hiếuđạo con cháu cho bọn họ, chính là bất hiếu; không thể vì huynh đệ làmtròn trách nhiệm gia chủ, khiến bọn họ dưới cửu tuyền lo lắng cho ngườinhà, chính là bất nghĩa. Nên biết, chết là chuyện rất dễ dàng, người còn sống mỗi ngày đều sống trong thống khổ, tất nhiên khó chịu, cho nên,Hoàng Lâm trước khi chết mới nói với ngươi: thật xin lỗi, vậy mà ngươikhông hiểu ý tứ của hắn.”

Mọi người ở bên cạnh không ngớt lời phụ họa, Tào Tháo cũng nói: “Tachỉ có thể ban thưởng, không thể quản lý cuộc sống của bọn họ.”

Trình Đông ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Lâm, đột nhiênkhóc lớn: “Được, được, được, đúng là huynh đệ tốt, đệ chọn cách dễ dàng, ra đi thật thống khoái, đem gánh nặng ngàn cân vứt lại cho ta. Đệ antâm mà đi, tới một chỗ cùng bọn lão Tứ, dù thống khổ, ta cũng nhận lấygánh nặng này.” Không để ý tới đám người Tào Tháo nữa, hắn ôm lấy HoàngLâm đi ra ngoài thành. Nhìn lưng ảnh bọn họ đi xa, Quách Gia chỉ thởdài.

Sau chuyện giày vò này, tâm trạng mừng rỡ của mọi người bị quét sạch, Tào Tháo dẫn mọi người trở vào trong. Tới đại đường, ông ta mới thở dài nói: “Sớm biết như vậy, vừa rồi ta nên đồng ý thỉnh cầu của bọn họ.”

Điển Vi lắc đầu: “Sợ rằng hắn đã sớm có suy nghĩ chết vì huynh đệ,chủ công có đồng ý hay không cũng không thay đổi được gì.” Trong nhấtthời, mọi người đều im lặng.

Một lát sau, Tuân Du vào tới nơi, ngồi bên cạnh Quách Gia thở dài: “Người nghĩa khí như vậy, thật đáng tiếc.”

Quách Gia không nhìn hắn, đột nhiên cúi người trước mặt Tào Tháo hành lễ, Tào Tháo cũng không kinh hãi, chỉ phất tay ra hiệu hắn trở về chỗ:“Ta hiểu ngươi muốn nói gì, hắn là người của Tử Vân, Tử Vân nhất định sẽ thương tâm, ta sẽ đối tốt với bọn họ.”

Quách Gia không đứng dậy, lấy vẻ mặt thận trọng cầu xin Tào Tháo:“Gia cầu chủ công một chuyện, không biết chủ công có thể đáp ứng haykhông.”

Tào Tháo kỳ quái: “Phụng Hiếu thế là thế nào? Ngươi cầu chuyện gì?”

Quách Gia lại khom người xuống: “Thủ hạ của Tử Vân còn nghĩa khí nhưvậy, huống hồ là Tử Vân? Chủ công cũng biết tính hắn rồi, thần cầu chủcông đáp ứng, sau này có thể mở cho Tử Vân…”

Tào Tháo hiểu ra, không chỉ ông ta, đến Tuân Du, Lữ Bố đang ngồi cũng đều hiểu.

Tào Tháo thở dài: “Ta biết Phụng Hiếu muốn nói gì, Tử Vân cùng TônSách kia tình nghĩa huynh đệ rất sâu đậm, nhưng với chúng ta có kém gì?Hắn không muốn tổn thương Tôn Bá Phù kia, nhưng sẽ càng không khiếnchúng ta bị tổn thương. Với lại, Tử Vân làm việc cho ta vẫn là tận trung tận trách, điểm ấy ta không hề nghi ngờ. Về phần hắn ở cùng đám ngườiTôn Sách, ta đã nói sẽ không quản, cũng sẽ không vì việc này mà trách cứ hắn. Tới lúc hai bên đối đầu, chúng ta trông chừng hắn là được. Nhưngmà, phương diện này của Tử Vân lại quá thuần khiết, chỉ sợ cuối cùngngười chịu tổn thương lớn nhất chính là hắn.”

Trong lúc đám người Tào Tháo tâm tình không tốt, tiểu nhị ở dược điếm tại Lê Dương đem chuyện Thư Thụ bị Viên Đàm độc chết báo lại. Tào Tháovô cùng bi thương: “Tắc Chú, ông sao phải như vậy, Tháo đã nói Bản Sơkhông biết dùng ông, nhưng ông lại không tin. Ôi, là ta sai, không nênđể ông đi.” Đám người Quách Gia cũng không biết nói gì.

Ba phần mộ trên sườn núi bên ngoài thành Lê Dương, cách nhau khôngquá xa, một là do Tào Tháo đắp cho Thư Thụ, hai mộ còn lại là của HoàngLâm và Lý Nhai. Tào Tháo tự mình chủ trì hiến tế, cũng dựng miếu thờ,phụng dưỡng hương khói, biểu lộ rõ lòng trung thành của ba người khôngkhác nhau.