Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 144: Chặn đánh



Ta ở Hồ quan sắp xếpđường đi cho Thư Hộc, dám cam đoan tên gia hỏa này vẫn chưa biết mình đã mắc mưu chịu thiệt, lại có thể yên tâm ở Hồ quan đặt kế hoạch hành động tiếp theo. Đợi Trương Yến cùng Trương Liêu lấy được thành Hồ quan rồi,ta có thể thoát thân, một số việc vẫn phải đích thân đi làm mới được.Thời gian lại qua thêm nửa năm, không biết Bá Phù thân thể khôi phục thế nào, có chút nhớ bọn họ.

Lúc ta phục kích Thư Hộc,Trương Yến mang theo đại quân cũng gặp được Cao Can. Cao Can lợi hại hơn ta nghĩ, không biết hắn tâm tư kín đáo hay sợ binh lực không đủ, dẫntheo bốn vạn rưỡi quân lên đường, trong đó có một vạn rưỡi là kỵ binh.Trương Yến âm thầm tặc lưỡi, may mình không phải đối mặt tác chiến, nếukhông…

Kiêng kỵ kỵ binh của Cao Can, Trương Yến mangquân không dám lại gần Cao Can quá, dứt khoát phái một tiểu đội mấy ngàn người, luân phiên tác chiến cùng đại quân của Cao Can. Trong thời gianvài ngày, song phương giao chiến nhiều lần, lại chưa từng thấy mặt nhau, vì Hắc Sơn quân luôn chọn ban đêm tới đánh.

Đám tiểubinh Hắc Sơn lúc trời tối đột nhập vào doanh trại của Cao Can đều cảmthán, chẳng trách tướng quân đại nhân bảo chúng ta trời tối đến phónghỏa, thì ra đại quân Cao Can người ta không có đội tuần tra đêm, vào rất dễ dàng, không chơi cho đã thật xin lỗi người ta quá! Đợi Cao Can bịtiếng ngựa hí người kêu kéo từ trong mơ tỉnh lại, đã thấy khói cuồn cuộn trong quân doanh, lửa chiếu sáng rực cả nửa đại doanh.

Lửa rất nhanh bị dập tắt, hỏi lại không biết ai đốt lửa, chắc là ban đêmnhóm lửa sưởi ấm không dập hết thôi. Cao Can tức giận đem tiểu binh phụtrách tuần tra buổi tối đến, mỗi người đánh hai mươi trượng, phạt bọnchúng không cẩn thận khiến đại doanh bị cháy.

Nhớ kỹTrương Yến dặn dò, bộ binh không thể đấu với kỵ binh, phải chạy thậtnhanh, mấy tên lính Hắc Sơn quân trong lúc trốn chạy lại chẳng thấy kỵbinh đuổi theo như dự kiến, trở về kể lại, Trương Yến trầm ngâm mộtchút, bảo Bạch Tề mang vài tên lính trở lại lần nữa, tìm người quen thăm dò tin tức. Kết quả liên hệ được với Quản Hợi, hóa ra đại tướng quânCao Can người ta tưởng rằng thời tiết khô hanh gây cháy, nếu vậy cứ tớilàm thêm vài lần nữa.

Hai đêm tiếp theo, đêm nào lửacũng cháy, Cao Can dù ngốc cũng cảm thấy có vấn đề. Đến đêm thứ tư, ranghiêm lệnh tăng tường cảnh giới, quả nhiên phát hiện có người lẻn vàophóng hỏa, nhưng mà đám người này vô cùng nhanh nhẹn, bắt lúc nửa đêm,không giết được mấy người, đa số chạy hết. Cứ vài ngày như vậy, Viênquân tổn thất không lớn, nhưng mỗi đêm đều bị sức ép không thể ngủ ngon, ban ngày cũng không có tinh thần hành quân, vài ngày mới đi được hơnhai mươi dặm đường.

Tới cách Thượng Đảng một trăm dặm,Cao Can hạ trại lúc ban ngày chửi Trương Yến ầm ĩ. Vài ngày thức đêm,khiến hắn kiệt sức không nói, hôm qua, giặc Hắc Sơn càng quá đáng, không biết làm sao chúng chui vào được mã doanh, lại hạ thuốc trong thức ăncho ngựa, hôm nay gần như toàn bộ chiến mã đều ốm, tiêu chảy không đứnglên nổi. Cao Can chẳng có cách nào đành hạ lệnh dựng trại nghỉ ngơi,tăng cường cảnh giới, còn phái ra hai đội nhân mã mai phục trái phảingoài doanh, buổi tối bắt giặc.

Cho chiến mã uống thuốcxổ, là Bạch Tề thủ hạ của Trương Yến làm, hắn cũng bị ép thôi, kỵ binhTịnh châu thật sự không tồi, mấy hôm trước ban đêm lẻn vào doanh, chẳngqua là phóng hỏa đón gió, lại bị kỵ binh đuổi chạy suýt chết, nếu khôngcó Quản Hợi âm thầm giúp đỡ, không chừng đã mất nhiều huynh đệ. Sau đó,một tiểu binh liền hiến kế hạ dược chiến mã, cái này so với chạy trốnHắc Sơn quân chiếm ưu thế hơn. Vốn định cùng nhau hạ dược lên cả người,nhưng mà không có đủ thuốc, Bạch Tề nghĩ đến là thở dài, chuyện chọcgiận người ta tốt đẹp như vậy, mà chẳng có cách nào thực hiện, đành suốt đêm đi gấp, tới phía trước bày trò chơi mới.

Trương Yến rất nhanh chóng nhận được tin Cao Can mai phục nhân mã chuẩn bị bắtgiặc, cười lớn mang theo đại đội nhân mã ở cách đại doanh Cao Can khoảng ba mươi dặm bắt đầu đào hầm, đi Thượng Đảng tất phải qua đây, để CaoCan thức đi, ngày mai mới biết thế nào là khổ! Một tên đội trưởng vừa ra sức đào hố vừa quát lớn: “Hố không được đào quá dày, quá sâu, rộng mộtchút, một lần sập được mười mấy người là vừa, động tác mau lên, còn phải lên phía trước đào nữa.”

Mấy tên lính vừa đào vừa cười: “Bình thường đào hố săn heo rừng, giờ là săn người, chuyện này thì ravui vẻ như vậy? Đội trưởng, có phải nên thả thêm mấy thứ vũ khí đầu nhọn xuống đó không, chọc thủng người đấy!” Đội trưởng lườm lắn một cái:“Ngươi tưởng tướng quân không muốn sao? Nhưng tìm vũ khí ở chỗ nào đây?Vót nhọn đầu gỗ còn phải mất tới hai ngày, nguyên liệu rất khó tìm, nghĩ lại đành phải bỏ qua.”

Tiểu binh kia đúng là thích động não: “Đội trưởng à, gỗ không đủ, đem binh khí gẫy bỏ vào là được. Đềulà đả thương người, cắm vào đám Viên quân kia là được rồi.” Đội trưởngkia nói: “Dùng binh khí hỏng cũng được, nhưng mà không có nhiều, khôngcó bao nhiêu tác dụng.”

“Hì hì, đem đao kích của chúngta đều bẻ gãy cắm hết vào đi. Chúng ta tìm cơ hội tới Viên doanh lấytiếp vũ khí. Hôm đó tôi cầm mấy cây kích của chúng theo, dùng mạnh hơncủa chúng ta nhiều.”

“A, tiểu tử ngươi thông minh lắm.Được, các huynh đệ, cứ vậy đi, cho tên hỗn đản Cao Can chịu khổ.” Đámlính cười lớn, thẳng tắp đào hố dọc đường đi thành Hồ quan.

Đợi suốt một đêm, vành mắt Cao Can đen sẫm, ngựa không cưỡi được, hắn rấttức giận, vất vả tìm hai con ngựa coi như đã khôi phục, tròng xe ngựavào, Cao Can lên xe hùng hùng hổ hổ khởi hành. Đương nhiên dù mệt mỏicũng không quên dặn binh lính chú ý tình huống xung quanh, nhưng mộtbóng giặc cũng không thấy. Gần giữa trưa Cao Can nhận được tin Hổ Laoquan thất thủ. Hắn vội hỏi thăm hướng đi của Tào quân, thám báo trả lời: không biết, không nhận được tin. Lại hỏi trên đường có thấy bóng giặcHắc Sơn không? Thám báo vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, Cao Can tức giận muốnmột phát đạp chết kẻ kia. Vẫn may mưu sĩ bên cạnh nói một câu: không cótin tức chính là tin tốt, Cao Can mới tĩnh tâm lại.

Suynghĩ thế cục trước mắt, Cao Can đoan chắc Tào quân muốn chiếm Hổ Laoquan là để ngăn cản hắn hội quân với Viên Thiệu, cho nên hắn phải nhanhchóng đoạt lại Hồ quan, thông đường tới Nghiệp thành. Chỉ hận Trương Yến không chịu cùng hắn đối chiến, lại phá rối trong bóng tối, lúc này cuối cùng cũng hiểu, bọn chúng đang trì hoãn thời gian hắn tiến quân. Từ Tấn Dương đến thành Hồ quan, bình thường mất mười ngày, lúc này hắn cáchThượng Đảng không tới trăm dặm, đã bị trì hoãn năm sáu ngày, vậy thìsao, hắn cũng chẳng có cách nào với Trương Yến. Nghiến răng nghiến lợichửi rủa Trương Yến một hồi, Cao Can quyết đoán hạ lệnh, toàn quân đểlại kỵ binh đợi ngựa hết tiêu chảy sẽ đuổi theo, hắn mang theo bộ binhcấp tốc đi trước tới thành Hồ quan.

Ánh sáng mặt trờilúc sáng sớm ấm áp chiếu rọi khắp nơi, hồn nhiên dâng hiến tình yêuthương của mình. Đáng tiếc, không phải ai cũng cảm nhận được tình yêuấy, Cao Can đang đắm chìm trong sự ân sủng như vậy lại mang vẻ mặt vôcùng buồn bực. Một đêm qua, phục binh Cao Can sắp xếp hai bên doanh cùng đội tuần tra trở thành vật bài trí, hoàn toàn khác với mấy đêm trước bị tập kích, hai đêm nay yên tĩnh kỳ lạ. Chẳng lẽ Trương Yến đã biếtphương pháp đánh đêm không hữu dụng nữa, cho nên đã chuồn mất? Dễ dàngvậy sao? Nhưng mà thám báo phái ra xung quanh quả thật không nhìn thấybóng dáng giặc Hắc Sơn, Trương Yến rốt cục đang làm gì? Trong lòng nghithần dọa quỷ, Cao Can xoa xoa vành mắt đen thẫm của mình, hạ lệnh cấptốc lên đường.

Ngay lúc Cao Can đang gà gật trên xengựa, tiền quân đột nhiên hô lớn, Cao Can bừng tỉnh khẩn trương nhìntiểu binh xông tới báo tin: “Đại nhân, tiền quân gặp mai phục, thươngvong mấy trăm huynh đệ.” Cao Can nghe xong, gãi đầu, mai phục? Thươngvong vài trăm? Cái gì mà mai phục, thương vong lớn như vậy sao? Trênđường bằng phẳng, sao lại có mai phục? Còn nữa, tại sao không có âmthanh gì ngoài tiếng gào khóc? “Ngươi nói cho rõ ràng, mai phục cái gì?Sao lại như thế?”

Tiểu binh thở dốc một hơi mới nói tiếp được: “Tiền quân gặp bẫy, đủ cả lớn nhỏ, không biết có bao nhiêu, không ít huynh đệ đi tới liền ngã xuống, trong hố đều là binh khí hoặc mộccôn sắc nhọn, huynh đệ chúng ta ngã xuống không lên nổi nữa.” Cao Cansửng sốt, cạm bẫy? Con mẹ nó, chẳng trách hai ngày không đánh đêm, thìra đi đào hầm. Biết rõ Trương Yến nhất định kéo dài thời gian hành quâncủa mình, vẫn phải chậm rãi mà đi thôi: “Truyền lệnh xuống, lệnh chotiền quân chậm rãi dò đường, ngoài ra phái tả quân lên phía trước kiểmtra, đại quân ở tại chỗ đợi lệnh.” Hôm nay chưa tới hai canh giờ lạiphải dừng.

Đợi tiền quân thăm dò hết đoạn đường bảy támcái hố phía trước, đại quân lại lên đường, đã hơn hai canh giờ sau. Đichưa tới mười dặm đường, lại gặp hố bẫy, lại mò, lại lấp, tới lúc đêmxuống đại quân chưa đi quá được hai mươi dặm đường. Nhìn màn đêm đenthẫm, Cao Can cũng hiểu không thể hành quân đêm, trước mặt không biết có bao nhiêu hố nữa, đành hạ lệnh hạ doanh. Viên quân than thở bắt đầudựng trại, tinh lực bị hao tổn mạnh, lúc này nếu Hắc Sơn quân ở phíatrước đào hố, vậy chúng ta cũng có thể ngủ ngon giấc rồi.

Lúc này còn chưa tới đêm, nhìn Viên doanh không khí trầm lặng trong giấcngủ, Hắc Sơn quân trong bụng cười lật trời. Kỳ thực ngoại trừ chỗ bẫyđầu tiên, những nơi khác chỉ có một vài hố, chỉ để tiêu hao tinh thầnViên quân. Vì thế, Cao Can trong lúc ngủ mơ lại bị địch nhân tập kích mà bừng tỉnh. Cao Can mặt tối sầm nhìn tình hình trước mắt: hơn mười lềutrại bị bắt lửa trong gió cháy đùng đùng, khắp quân doanh thấy binh sĩchạy loạn. Rối ren hơn một canh giờ, cả quân doanh mới yên tĩnh lại mộtchút. Gọi thiên tướng tới hỏi thăm, hắn cười khổ: “Có giặc lẻn vàodoanh, giết không ít huynh đệ, phóng hỏa thiêu mất ba phần lều trại.Quân ta thương vong gần hai ngàn. May mà một huynh đệ đi tiểu đêm pháthiện có kẻ phóng hỏa, hô lớn kêu tỉnh mọi người, nếu không…” Cao Can đầu muốn nứt ra, chiến thuật gây rối thế này hắn thật không có cách nào đối phó, liền thở dài dặn mọi người thu thập tàn cuộc, tiếp tục nghỉ ngơi,sáng mai lại đi, đương nhiên, phải tăng cường cảnh giới.

Cao Can trở về ngủ tiếp, Viên quân trải qua một ngày giày vò càng thêm mệtmỏi, nghĩ kẻ địch tối nay náo loạn đã đủ, cũng đều đi ngủ. Xa xa, nhìnthấy đại doanh Viên quân dần dần an tĩnh, Bạch Tề che miệng cười sướng,chỉ huy ba ngàn huynh đệ chậm rãi áp sát quân doanh. Không lâu sau, lính gác, đội tuần tra đều đi đời, Hắc Sơn quân tản mát khắp nơi tiếp tụcgiết người.

Bạch Tề chui vào lều của Quản Hợi đánh thứchắn dậy. Nhìn thấy Bạch Tề, Quản Hợi không ngừng nhỏ giọng oán trách:“Ngươi đi làm việc của ngươi, đến làm phiền ta làm gì? Còn ngại mấy ngày nay ta không ngủ được mấy sao?” Bạch Tề bật cười: “Tìm huynh vì có việc gấp, mấy thứ lần trước nhờ huynh lấy thế nào rồi?”

Quản Hợi cười cười: “Lấy được lâu rồi, tuyệt đối là hàng thật, nhưng mà cách làm lần này khiến người ta thật mệt mỏi, ngươi cầm lấy đi nhanh lên, ta muốn ngủ.” Nói rồi lấy trong người ra một cái bọc nhỏ đưa cho Bạch Tề.Bạch Tề nhận lấy cười cười: “Đừng oán trách ta, đây là chủ ý của quânsư. Ta còn muốn cho huynh biết, quân sư bảo huynh chú ý một chút, đừngbỏ mạng trong loạn quân.”

Quản Hợi ngạc nhiên: “Quân sưnào thế? Chủ ý này thật hại người.” Bạch Tề cười: “Không biết, quân sưđột nhiên xuất hiện, Trương đại tướng quân không cho chúng tôi hỏi thămlai lịch ngài ấy, mặt cũng chưa nhìn rõ bao giờ, có điều, rất tài giỏi.Đúng rồi, quân sư bảo tôi chuyển lời cho huynh, bảo huynh tận lực bảo vệ tính mạng cho Cao Can, ngài ấy còn nói, sau này lúc cần tới huynh, sẽphái quản gia tới liên hệ với huynh, còn nói, huynh quen biết người đó,gọi là Tần Dũng.”

Quản Hợi nhảy dựng lên, ngạc nhiênnhìn Bạch Tề, chợt nghĩ ra liền ngồi trở về: “Trời ạ, thì ra là… Hảohuynh đệ, ngươi trở về nói với quân sư, nói lão Quản ta sẽ nghe lời, bảo ngài ấy yên tâm, những việc ngài ấy nói ta đều sẽ làm thật tốt. Đúngrồi, vừa rồi ta chưa nói gì hết, ngươi trở về đừng nói linh tinh.”

Bạch Tề a một tiếng: “Huynh quen biết quân sư sao? Trông huynh có vẻ kinhhãi về hắn, kể cho huynh đệ nghe đi.” Quản Hợi sầm mặt: “Kinh hãi cáigì? Ngươi đừng nói lung tung. Quân sư rất lợi hại, ta không thể nói chongươi biết đâu, đừng có hỏi. Không còn sớm nữa, ngươi đi nhanh đi, để ta ngủ thêm một lát.” Bạch Tề bĩu miệng đi ra ngoài.

Không lâu sau, đại doanh Viên quân lần nữa vang lên tiếng binh lính kêu thảmthiết, cả đại doanh nhất thời lại ầm ĩ tiếng báo động. Nhìn lại đa sốlều trại đã bị thiêu cháy, “Quả thực là… quá đáng thật, tặc tính khôngđổi, tặc tính không đổi!” Kẻ địch đi rồi còn quay lại khiến Cao Can nổitrận lôi đình, hướng về đám thiên tướng gào thét: “Đã nói phải tăngcường cảnh giới, tăng cường cảnh giới, các ngươi ăn cái gì mà không biết thế? Hai đêm liền chịu thiệt hại y hệt nhau? Cút hết đi, mỗi người lĩnh một đội nhân mã mai phục bốn phía doanh trại, bắt được bọn chúng ta sẽđem bầm thây vạn mảnh, Trương Yến, ta và ngươi không đội trời chung!”

Chúng tướng vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy bộ dạng tức giận của chủ soái, đànhphải nhận lệnh mà đi. Một đêm này tiếp theo tất nhiên không xảy rachuyện gì, Cao Can tức giận không ngủ nổi ngồi tới tận bình minh. QuảnHợi theo đội thân binh bảo vệ Cao Can đi tuần ngoài doanh hai vòng rồitìm một chỗ kín gió ngủ tiếp, hắn không ngu ngốc, biết hôm nay sẽ khôngcó chuyện gì nữa, sao không tranh thủ ngủ cho lại giấc?

Lúc trời sáng rõ, Viên quân cơ hồ mặt ai cũng đen sạm, ánh mắt mệt mỏi tớicực điểm. Cơ thể người là máu thịt, không phải làm bằng sắt, không ănmột bữa là đói, vài ngày không ngủ… Không đợi Cao Can hạ lệnh nhổ trạikhởi hành, thám báo vọt tiến vào: “Bẩm đại nhân, lương thảo quân ta bịthiêu, quân nhu bị cướp rồi.”

Cao Can qua một hồi thậtlâu mới phản ứng kịp: “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Thám báo dừng một chút, lặp lại một lần: “Hậu quân vận lương bị đánh lén, lương thảo bị đốt,quân nhu bị cướp, đội vận lương thương vong gần một nửa.”

Cao Can nhảy dựng lên: “Địch từ đâu tới? Sao lại ở phía sau chúng ta…” Thám báo nuốt chút nước miếng nói: “Bẩm đại nhân, là, là quân Hắc Sơn.”

“Trương Yến, lại là Trương Yến, ta muốn lột da ngươi.” Cao Can không để ý hìnhtượng giậm chân mắng lớn. Phát tiết một trận rồi, Cao Can bình tĩnh trởlại, nghĩ một hồi gọi thám báo tới hỏi: “Các ngươi xác định là Hắc Sơnquân? Có bao nhiêu nhân mã?”

Thám báo gật đầu: “Chúngtiểu nhân xác định, bọn chúng dùng cờ hiệu của Hắc Sơn quân. Chúng tiểunhân cũng nghe được, sau khi cướp bóc quân nhu, đám lính này rút vàotrong rừng. Nhân số không ít, những huynh đệ bị tập kích nói chí ít cũng vạn người.” Kỳ thực không nhiều lắm, chỉ khoảng sáu ngàn, còn phân công hành động. Có điều tập kích ban đêm (cũng bắt chước theo), khí thếphóng lớn, đánh hậu quân không kịp trở tay, giết được hai ngàn người rồi cầm quân nhu chạy mất.

“Gần vạn người? Hắc Sơn quân?Quân của bọn chúng làm gì có quy mô lớn thế, lá gan cũng không lớn nhưvậy. Gần vạn người sao? Mấy hôm trước, Thư Hộc nói hắn cũng sẽ xuất binh đến Hồ quan, Trương Yến muốn bảo vệ Hồ quan, vừa tập kích phía sau ta,cướp quân nhu, vậy đám quân giở trò trước mặt ta còn có thể có bao nhiêu đây? Chẳng trách không dám cùng ta minh đấu.” Suy nghĩ rõ ràng, Cao Can lập tức hạ lệnh: phái người truyền lệnh tới hậu quân, lệnh cho năm ngàn kỵ binh nhanh chóng lên đường, tuần tra dọc đường đi, nếu Hắc Sơn quâncòn dám đến cướp lương thảo quân nhu, nhất định triệt để tiêu diệt; lạiphái người đi xuyên qua núi liên hệ với Thư Hộc, hỏi quân bọn họ đi tớiđâu rồi; đồng thời phái người cấp tốc tới thành Hồ quan truyền quân lệnh của hắn, triệu tập binh lính đóng quanh thành Hồ quan, cùng hắn hai mặt bao vây tiễu trừ giặc Hắc Sơn phía trước; đem đại quân chia làm ba đội, luân phiên hành quân, sớm tối đều tuần tra, nghiêm mật phòng thủ, không thể để giặc Hắc Sơn đánh lén thành công nữa. Các tướng lĩnh mệnh mà đi. Đương nhiên, sắp xếp này bằng con đường đặc biệt cũng lọt vào taiTrương Yến.

Nghe sắp xếp của Cao Can, Trương Yến cườilớn: “Quả nhiên như lời quân sư nói, Cao Can, trò đùa của chúng ta vẫncòn ở phía trước. Truyền lệnh cho ta, bảo đại quân nhanh chóng tản ra,tránh tai mắt quân canh phòng, cấp tốc tập kết cách phía nam thành Hồquan mười dặm. Bạch Tề, ngươi mang theo ba trăm huynh đệ, cầm vật này,thế này thế này. Cho ngươi biết, diễn hỏng vai, đem đầu tới gặp ta.”Bạch Tề hưng phấn kêu lớn: “Tướng quân đại nhân yên tâm, cam đoan khônghỏng.” Hắn chạy nhanh như gió. Trương Yến vừa lòng nhìn lưng ảnh hắn xadần, mang theo thân binh nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.

Quân Cao Can tiếp tục lên đường, không ngoài sở liệu liên tục hai ngày gặpcạm bẫy. Cạm bẫy cũng không nguy hiểm như hai ngày trước, có điều hố tohơn một chút thôi, xem ra có vẻ đào vội vàng, Hắc Sơn quân quả nhiên sốlượng không còn nhiều. Hai ngày này, vì tăng cường tuần tra phòng thủban đêm, Hắc Sơn quân đại khái chắc thấy Viên quân phòng thủ cẩn mật,không tới giở trò nữa, tuy rằng vẫn cảnh giác vạn phần, nhưng vẫn cònngủ được, hơn nữa ngựa khôi phục rồi, một vạn kỵ binh cũng đã đuổi tới,đại quân Cao Can cuối cùng cũng khôi phục lại khí thế.

Ngay lúc đại quân Cao Can đang vội vã trên đường, tướng thủ thành Hồ quannhận được quân lệnh của Cao Can, vội triệu tập hơn một vạn nhân mã,hướng phía đại quân Cao Can đi nghênh đón. Dọc đường bọn họ đều để ý,nhưng ngoại trừ bốn phía đều là dân chúng chạy loạn (đa số là Hắc Sơnquân đóng giả), không thấy bóng dáng giặc Hắc Sơn, hai quân gặp nhau ởcách thành Hồ quan khoảng bốn mươi dặm. Cao Can thấy hội quân thuận lợinhư vậy, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng, nhưng dọc đường nếukhông thấy giặc Hắc Sơn, chắc hẳn bọn chúng đã lui về phía Hồ quan. CaoCan thả lỏng bất an trong lòng, lệnh cho quân cấp tốc hành quân về Hồquan, định nhanh chóng đoạt lại nơi này.

Đại quân củaCao Can còn chưa tới dưới thành Hồ quan, tin tức như sấm đánh giữa trờiquang đã tới: thành Hồ quan thất thủ, bị Tào quân chiếm mất. Nhận đượctin Cao Can sững sờ cả phút mới có thể nói chuyện: “Sao lại thế này, aicó thể nói cho ta biết sao lại thế này? Tào quân ở chỗ nào tới?”

Tào quân ở chỗ nào tới? Đương nhiên là hai vạn nhân mã của Từ Hoảng, Trương Liêu từ Hổ Lao quan giết tới, hơn nữa còn có hai vạn nhân mã của Trương Yến, lúc này đang vững vàng đứng trên tường thành Hồ quan. Nghỉ ngơichỉ một ngày sau khi lấy được Hổ Lao quan, Tào quân liền đánh vào phíanam Thượng Đảng, hành quân cấp tốc tới thành Hồ quan, ta cũng không ngờbọn họ nhanh như vậy. Không có quân phòng thủ tại các thành trì nhỏ củaThượng Đảng, dưới khí thế mạnh mẽ của Tào quân, lính trong các thànhkhông trốn thì hàng, thời gian chưa đầy hai ngày, Tào quân đã tới cáchthành Hồ quan không xa, vừa đúng lúc hội quân với Trương Yến. Hai quânhợp nhất mở màn công chiếm Tịnh châu.

Về chuyện chiếmthành Hồ quan, đương nhiên là do Bạch Tề lập công. Có Quản Hợi trộm được bút tự do chính tay Cao Can viết, rất dễ dàng đem lệnh của Cao Can choBạch thiên tướng thủ hạ của mình mang binh tới thủ thành Hồ quan, đềphòng Hắc Sơn quân tập kích, lại bắt chước vẽ lại con dấu thủ dụ củachâu mục, hơn nữa Quản Hợi trộm chính là lệnh bài phủ Tịnh châu mục, lừa được tướng thủ thành Hồ quan, phá thành là chuyện quá dễ dàng. Lúc Tàoquân tới dưới thành Hồ quan, Bạch Tề đột nhiên làm loạn, nhanh chónggiết tướng thủ thành, mở cửa thành đón Tào quân. Thái thú thành Hồ quancòn chưa kịp phản ứng, đất đã đổi chủ rồi.

Cao Can tứcmuốn hộc máu liều lĩnh dàn trận dưới thành Hồ quan, bất kể đối phương là ai, không đoạt lại được thành Hồ quan, coi như mất quận Thượng Đảngkhông nói, liên hệ giữa hắn với Viên Thiệu hoàn toàn bị cắt đứt, Tịnhchâu sớm tối sẽ gặp nguy. Hành động triển khai chiến trường này của CaoCan không ngờ đã nằm trong dự liệu của đối phương. Ta vạch kế cho Trương Yến ở Hồ quan đã đoán được hắn sẽ làm vậy, nên dặn Trương Yến chuyểncáo nhóm Từ Hoảng một câu: một trận định càn khôn, nhưng phải thả CaoCan sống chạy về Tấn Dương.

Thấy Cao Can bày trận,Trương Liêu cười khinh miệt, nhanh chóng dẫn đại quân rời thành đốichiến, quân kỳ vươn cao đón gió, mấy chữ Tào, Từ, Trương, Cam to lớn bắt mắt. Không đợi quân Cao Can hết kinh sợ trước khí thế của đại quân từtrong thành ào ra, Tào quân đã tấn công, đúng vậy, một trận định cànkhôn, khiến quân Tịnh châu nhìn thấy uy lực của Tào quân chúng ta, Tịnhchâu, chúng ta tới rồi đây.

Hơn một vạn Tào quân trongtiếng trống trên tường thành thúc giục, đánh thẳng vào giữa đại quân Cao Can. Xông lên phía trước, chính là kẻ thích đánh giặc đến nghiện CamNinh. Đối mặt với tình huống quyết chiến, máu trong người hắn nóng rựclên, trường kích hạ xuống, dưới ánh mặt trời tạo nên từng vòng máu đỏ,mang theo rất nhiều sinh mệnh. Dưới sự dẫn dắt của hắn, hai ngàn ngườitiên phong như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào đại quân Cao Can sắphàng ngũ chỉnh tề, nhất thời máu tươi tràn ra, tưới lên bản thân họ cùng địch nhân xung quanh, mùi tanh nồng không khiến người ta thoái chí,ngược lại kích thích mọi người càng điên cuồng chém giết, tiếng kêu gàotrộn lẫn, toàn bộ chiến trường lâm vào hỗn loạn.

TừHoảng theo sát phía sau Cam Ninh lúc này cũng không cần nói gì nữa, chỉhuy vạn người tận lực giết địch là ý nghĩ duy nhất của hắn, bản thâncùng hai trăm thân binh đặc biệt xông tới gần Cao Can ở trung quân, cơhồ không ai có thể ngăn chặn, không ai chịu được quá hai hiệp với hắn,trên đường hai trăm người này đi qua, để lại ngoài thi thể cũng vẫn làthi thể. Thấy nhóm người dũng mãnh này lao tới, Cao Can ở trung quânkhông dám chậm trễ, hai ngàn người lập tức chặn Từ Hoảng lại, nhân sốchiếm ưu thế cuối cùng đem khí thế mãnh hổ ngăn lại bên ngoài. Giết,giết, giết, ngươi không giết địch, địch sẽ giết ngươi, không còn gìkhác, chỉ có chiến đấu, không ngừng chiến đấu. Tinh thần đại quân CaoCan lại dâng lên, bốn vạn đấu hai vạn, hai đánh một chẳng lẽ không nổisao? Trong nhất thời tình thế chiến trường lâm vào thế giằng co.

Trương Liêu cũng không vội vã tham chiến, đối với bản lĩnh của Cam Ninh và TừHoảng, hắn rất tin tưởng. Nhìn bốn phía chiến trường, không ngoài dựkiến thấy sau lưng đại quân Cao Can xuất hiện đại kỳ “Bình Bắc tướngquân, Trương”, hai vạn đại quân Trương Yến cuối cùng cũng từ chỗ maiphục xuất hiện. Nhìn thấy đại quân Cao Can rõ ràng có chút rối loạn,Trương Liêu giơ tay phất một cái, ba ngàn Hổ Báo kỵ nghỉ ngơi dưỡng sứcbao lâu liền xuất trận, mục tiêu đương nhiên là một vạn kỵ binh đang bao vây Từ Hoảng phía trước.

Gặp phải kẻ địch đột nhiênxuất hiện phía sau, Cao Can nhất thời có chút hoảng loạn, sau khi trấnđịnh lại nhìn thấy cờ “Bình Bắc tướng quân, Trương”, phía sau còn có cờHắc Sơn quân, hắn âm thầm cắn răng, Trương Yến quả nhiên đầu phục TàoTháo. Quan sát trong chốc lát, hắn quyết đoán mệnh lệnh toàn bộ kỵ binhra trận: “Kỵ binh của chúng ta đông gấp hai ba lần đối phương, không thể chưa đánh đã thua, huống chi chúng ta có ưu thế về số lượng, chỉ cầntiêu diệt Tào quân trước mắt, trận này nhất định sẽ thắng.” Lúc hạ lệnh, còn không quên lên tinh thần. Hắc Sơn quân cũng tạo ra áp lực khônglớn, trước tiên giải quyết Tào quân trước mặt, Hắc Sơn quân không có khả năng đối chiến với hắn nữa.

Ý nghĩ không tồi, hai quânđối đầu, dũng mãnh sẽ thắng, lời của người xưa cũng là thật, nhưng dũngmãnh phải đến từ thực lực, từ lòng tự tin, không có thực lực, không cótự tin, sao dám nói tới hai chữ dũng mãnh. Không có thực lực, nhân sốđông hơn làm được gì? Chẳng qua thành món ngon cho đối phương nhắm rượuthôi. Vỏn vẹn vạn kỵ binh có thể là đối thủ của ba nghìn Hổ Báo kỵ sao?Đại đao Trương Liêu xoay tít, từ cổ họng vang lên tuyên bố tử vong, trầm thấp mà mạnh mẽ: “Tìm chết.” Kỵ binh Cao Can rất nhanh trở thành vonghồn dưới đao, mỗi đao là một sinh mệnh, để lại là sự sợ hãi. Theo tiếngthét trầm thấp của hắn, dưới vũ khí của mỗi một kỵ binh Hổ Báo kỵ, vạnkỵ binh Cao Can như món đồ chơi không chịu nổi một đòn mà nát vụn, tìnhcảnh từ ngoài nhìn vào, không phải vạn người vây ba ngàn, mà giống nhưba ngàn người vây khốn một vạn, kỵ binh Cao gia trong mấy tiếng chémgiết, bi ai nhìn kỵ binh bên mình ngã xuống hoặc chính mình nằm trongvũng máu.

Đối mặt với Tào quân gần như điên cuồng giếtchóc, đại quân Cao Can nhìn ba ngàn kỵ binh Hổ Báo kỵ đánh tan nát mộtvạn kỵ binh bên mình, tay chùn, hoảng hốt, tâm muốn thắng biến thànhkhát vọng giữ mạng. Mắt thấy Hổ báo kỵ hùng hổ xông tới trung quân,không biết ai là người đầu tiên quay đầu, đại quân Cao Can trên chiếntrường rất nhanh chóng tản ra bốn phía chạy loạn, thành mục tiêu truykích của Tào quân, chiến cuộc đã ngả về một phía.

Thấytình thế không ổn, người bên cạnh Cao Can góp lời xin đại nhân mau rútlui. Lúc này Cao Can cũng chỉ có một ý nghĩ: núi xanh còn đó, sợ gìkhông có củi đun. Liền gấp gáp kéo thân ngựa, chuẩn bị chạy trốn. QuảnHợi sớm đã muốn đi, thấy hắn quay ngựa, lập tức xung phong nhận việc:“Đại nhân theo sát tiểu nhân.” Rồi thúc ngựa chạy phía trước Cao Can,hướng Hắc Sơn quân phía sau chém giết.

Bạch Tề nhìn thấy liền hiểu ra, một mặt hô to không để Cao Can chạy, một mặt cố ý tiếnlên làm ra vẻ cản trở. Hắn đương nhiên không phải đối thủ của Quản Hợi,rất nhanh bại trận, binh sĩ phía sau lập tức mượn cơ hội tản ra, tránhđường cho Cao Can chạy trốn. Cứ vậy, Quản Hợi mở đường, thân binh CaoCan vây lấy hắn hộ tống rời khỏi chiến trường, hướng Tấn Dương mà chạy.Tào quân đuổi tượng trưng một chút rồi trở lại tiếp tục thu thập Viênquân còn sót lại.

Thành Hồ quan chỉ một trận chiến, Tàoquân thương vong bốn ngàn, tiêu diệt gần ba vạn nhân mã của Cao Can, tàn quân Cao Can chỉ còn hai ngàn người về lại thành Tấn Dương. Trở lạithành Tấn Dương, Cao Can cũng nhận được tin Viên quân từ Hàm Đan gặpphục binh ngoài Hồ quan, buộc phải rút về Hàm Đan. Không tới vài ngày,tin kho lương của Viên Thiệu cũng gặp thiệt hại, thành Lê Dương thất thủ cũng truyền tới Tấn Dương. Biết là không ổn, Cao Can lập tức phái thủhạ liên lạc các vùng quanh Tịnh châu, mời các thế lực nhỏ liên hợp, bắtđầu chống cự lại chính sách từng bước xâm chiếm của Tào quân. Đồng thời, cũng tăng cường liên hệ với Lương châu, nói môi hở răng lạnh, mời Lương châu phát binh từ Trường An, đánh chiếm Ung châu, trợ giúp Tịnh châu,khai chiến với Tào Tháo.

Đương nhiên, đối với hộ vệTriệu Thọ (tên giả của Quản Hợi) dũng mãnh mở đường, vô cùng trungthành, Cao Can mười phần thưởng thức, đề bạt hắn làm thủ lĩnh thân vệ,thời khắc mấu chốt cũng tiện bảo vệ tính mạng của mình.