Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 143: Phục kích



Thủ hạ của Viên Thiệu cũng không phải vô tích sự, nếu không hắn làm sao lấy được bốn châu.Tuy rằng ta dùng phương pháp dễ dàng nhanh chóng chiếm được Hồ quan,nhưng không thể giấu được tin Hồ quan đã đổi chủ. Hàm Đan là thành gầnHồ quan nhất, cũng là nơi đầu tiên nhận được tin. Tướng thủ thành HàmĐan, cũng là con trai Thư Thụ, Thư Hộc phản ứng rất nhanh, trong một đêm đã tức tốc truyền tới chỗ Viên Thiệu, một bên sai người gọi đội quânsắp xuất phát đi giúp Mục Dã trở về, đồng thời phái người liên hệ vớiCao Can, quyết định trước sau giáp kích, cùng đoạt lại Hồ quan, tiêudiệt Trương Yến. Trương Yến hai năm trước từng tập kích Hàm Đan hai lần, lần thứ hai chính là tập kích phủ đệ của Thư Hộc, nếu như không phảivừa lúc hắn không ở nhà, hôm nay khó nói là sống hay chết. Hắn cũng vìchuyện này bị Viên Thiệu mắng mỏ không ít, nén một bụng tức giận, lầnnày, Trương Yến ngươi muốn chết, sao có thể không thành toàn.

Lúc Tần Dũng trở lại Hồ quan, chính là thấy ta đang cúi người trên mặt đất, vạch đường tấn công của Viên quân nói chuyện cùng Trương Yến: “Chỗ nàylà một khe núi hẹp, Viên quân từ Hàm Đan đến Hồ quan, phải qua đây, hơnnữa địa hình rất thích hợp để mai phục. Có điều, Thư Hộc cũng không phải người vô dụng, có người cha lợi hại như vậy, con trai cũng không ngốcđâu. Hơn nữa, hắn thủ thành Hàm Đan cũng đã lâu, nhất định rất thôngthuộc sơn đạo, chúng ta nếu mai phục ở đây, hắn tuyệt đối không mắc mưu, nhất định phải nghĩ phương pháp khiến hắn rơi vào lưới.”

Trương Yến đang gật đầu, lại lắc đầu: “Tiên sinh, tôi không hiểu. Nếu hắn biết chỗ này thích hợp để phục kích, nhất định sẽ đề phòng mười phần, chúngta làm sao phục kích hắn ở đây được?”

Ta mỉm cười: “Đốiphó người thông minh, không thể dùng phương pháp bình thường, ta sẽ nghĩ một cách khiến hắn mắc mưu. Chỉ cần vài ngày thôi, chúng ta chỉ cần vài ngày là có thể thoát khỏi uy hiếp mặt đông, sau đó toàn tâm đối phó Cao Can. Tướng quân, Hổ Lao vừa vỡ, đại quân Tào công sẽ lập tức sang sôngba mặt tấn công. Hơn nữa tin tức Hổ Lao, Hồ quan thất thủ, không khiếnViên quân binh bại như núi đổ mới kỳ quái. Đến lúc đó, Lê Dương căngthẳng, Nghiệp thành gặp nguy, còn nữa, nói không dễ nghe, Viên Thiệunhất định không xem tướng quân ra gì, cho nên hắn chắc chắn sẽ cho ThưHộc phát binh xuôi nam, giúp đỡ Nghiệp thành, Hồ quan sẽ ném lại cho Cao Can, Thư Hộc cũng chẳng quan tâm có thu hồi được nơi này hay khôngđâu.”

Trương Yến cười tự giễu: “Đó là vì từ lúc thua LữBố, thực lực của tôi suy giảm mạnh, Viên Thiệu đúng là không để tôi vàomắt, tôi chỉ là bại tướng dưới tay hắn. Với lại, nếu không có tiên sinh, tôi cũng không làm gì được tên khốn này. Xuất thân của tôi ngoại trừTào đại nhân, ai cũng xem thường, cho nên, lão Trương ta mới nguyện ýtheo Tào đại nhân, đá đít Viên Thiệu.” Tần Dũng nghe hắn nói vậy liềnbật cười, chúng ta mới nhận ra hắn đã trở về.

Nghe TầnDũng thuật lại tình hình Hổ Lao quan, ta nói: “Xem ra, Cao Can sẽ khônglại làm rùa đen rút đầu, sẽ không xem chừng nữa. Hắn trước đó không xuất binh, chính là đang xem chừng, Viên Thiệu mà bại, hắn sẽ bảo trì thựclực để bảo vệ mình; Viên Thiệu thắng, hắn sẽ dựa thế tiến thủ Trường An, phỗng tay trên đất của Tào công. Hắn rất biết tính kế, nhưng mà lạikhông tính đến tướng quân nơi này, cho nên căn bản không phòng bị chúngta xuống tay ở Hổ Lao và Hồ quan, đặc biệt là Hồ quan. Mất đi nơi này,hắn sẽ mất đi thế chủ động liên thủ với Viên Thiệu, cho nên lần này nhất định hắn sẽ xuất binh. Một là đoạt lại Hồ quan, hai là dùng cớ này tiếp tục xem chừng cuộc chiến ở Lê Dương. Trong tình huống ấy, áp lực vớichúng ta gia tăng không ít.”

Trương Yến a một tiếng:“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cố thủ hay là…?” Cố thủ? Không tốt, vừakhông thể khiến Cao Can tổn hao thực lực, lại gây ra thương vong choquân mình. Lại nói, bây giờ chưa phải lúc giết Cao Can, trước khi có thể đảm bảo chúng ta sẽ thu phục được Tịnh châu, sự bình an của nó vẫn phải đặt trong tay hắn.

Ta tính toán một hồi rồi nói: “Thếnày đi, Trương tướng quân, ngươi không cần lo cho Hồ quan nữa, nơi nàyđã có ta, không có chuyện gì đâu. Quân đội bên Hổ Lao quan chỉ sợ trongvài ngày chưa tới được Thượng Đảng, ngươi mang quân đi, chia làm haiđường đùa giỡn với Cao Can, cố hết sức kéo dài thời gian hắn tới Hồquan. Đợi Tào quân phát binh đánh Thượng Đảng, lúc Lê Dương khó bảo toàn được nữa, Cao Can sẽ lui binh, nguy hiểm ở đây cũng được giải trừ.”Ngăn địch bên ngoài là cách phòng thủ tốt nhất, mặt đối mặt, Hắc Sơnquân của Trương Yến e không phải là đối thủ của kỵ binh Cao Can, có điều đánh lén, Cao Can chắc chắn không thể làm gì được Trương Yến.

“Đùa giỡn? Với Cao Can sao?” Trương Yến vẻ mặt nghi ngờ: “Đùa cái gì?”

Ta nở nụ cười: “Tướng quân, hai năm trước, ngươi chơi với Viên Thiệu rấtvui mà, thế nào, còn sợ Cao Can sao? Hay là ta cho Tần Dũng đi theongươi?”

Trương Yến cũng nở nụ cười: “Nếu là vậy thìkhông thành vấn đề, tôi đánh du kích quen rồi. Có điều, tập kích thànhtrì có thể khiến hắn lui binh sao? Ngài ở đây có nguy hiểm không?”

Lúc này đi tập kích thành trì của Cao Can? Chỉ có Trương Yến mới nghĩ rađược. Ta cười cười: “Tướng quân, thủ hạ của Cao Can không ít, nếu chỉ có tập kích Hồ quan, hắn đến đoạt lại, có thể chỉ mang hai, ba vạn nhânmã. Nhưng hắn biết Tào quân đã lấy Hổ Lao quan, nếu tới đây sẽ mang ítnhất năm vạn quân. Chưa nói tướng quân chỉ có nhiều nhất bốn vạn, nhânsố đã ở thế hạ phong, năng lực tác chiến so ra lại kém Cao Can, hơn nữa, Cao Can cũng có không dưới một vạn rưỡi kỵ binh, ngươi tập kích thànhtrì của hắn? Còn chưa vào thành đã bị kỵ binh của hắn tiêu diệt rồi.Huống hồ trước kia phương pháp tướng quân tập kích thành trì, cần chuẩnbị rất nhiều. Lúc này không có thời gian đâu.”

Trương Yến vò đầu : “Vậy ý tiên sinh là chặn đánh hắn? Mở chiến trường sao?” Làm vậy, xác định là ngươi đi đời rồi.

Ta lắc lắc đầu: “Không, đương nhiên không thể như vậy, chúng ta phải bảotồn thực lực, nếu không lấy gì đi đánh Tịnh châu? Còn nữa, tạm thờikhông thể để Cao Can chết, tránh nảy sinh vấn đề không thể giải quyết.Tướng quân, ngươi nhớ kỹ nhé, lần này gặp Cao Can là đánh du kích, không phải đánh giặc, có điều cách chơi hơi khác, không phải tập kích thànhtrì, mà là tập kích đại quân Cao Can. Trong đám huynh đệ các ngươi, chọn lấy năm ngàn người thân thủ linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, xuyên theođường núi tới phía sau quân của Cao Can, đặc biệt gây rối hậu quân củahắn, cướp lấy quân nhu. Tướng quân để lại năm ngàn người cho ta, còn lại dẫn cả đi, hôm nay xuất phát ngay, hành động phải nhanh, vòng qua thành Hồ quan, trên đường Cao Can tới đây, làm thế này… Dùng được cách nàothì dùng hết, vừa phải bảo tồn thực lực, vừa tận lực kéo dài thời gianCao Can tới đây. Tướng quân hãy nhớ, thủ hạ của ngươi hầu như đều là bộbinh, hành động ban đêm tiện hơn, ban ngày tránh xa đối phương một chút, Cao Can có trên vạn kỵ binh, ngàn vạn không được đánh bừa.”

Trương Yến vừa nghe vừa cười, ta nói xong, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ. Sau khi suy nghĩ, Trương Yến lại lắc đầu: “Không được, người ở lại với tiênsinh ít quá. Thư Hộc kia dẫn theo hai, ba vạn người, tôi chỉ để lại nămngàn làm sao ngài đối phó được? Tôi thấy rất đáng lo, hay là để lại thêm đi!”

Ta một trận cảm động: “Đa tạ Tướng quân suy nghĩcho ta, ngươi cứ yên tâm, Thư Hộc không đến đây được đâu, ta sẽ thiết kế mai phục giữa đường hắn tới, nếu chỉ phục kích, không cần nhiều người,ngược lại không tốt. Ta biết tướng quân lo lắng, chuyện này ta đã nghĩkỹ rồi. Thế này vậy, ta nói rõ cho tướng quân biết, ngươi có từng nghetrong Tào quân có Chiến thần chưa?”

Trương Yến không ngừng gật đầu: “Có, có nghe nói qua, còn nghe không ít chuyện. Hắn chính là người đã thắng Lữ Bố, rất lợi hại.”

Ta thoáng nhìn Tần Dũng, cười nói: “Nói thật với tướng quân, Chiến thầnnày chính là sư huynh ta. Chỉ cần ta muốn, hoặc ta gặp nguy hiểm, huynhấy sẽ đến giúp ta. Lại nói, bản lĩnh của Tần Dũng tướng quân cũng biết,bản thân ta tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.” Sau khi đưa nhóm Tần Dũng tới chỗ Trương Yến, thủ hạ của hắn từng thử võ nghệ bọn họ, công phucủa Tần Dũng so với thủ hạ Trương Yến mạnh hơn rất nhiều, Trương Yếncũng nói hắn không phải đối thủ của Tần Dũng.

Nghe tanói vậy, Trương Yến vẻ mặt sùng bái hỏi: “Thật sao? Chiến thần là sưhuynh của tiên sinh? Hắn ở đâu? Trông thế nào? Ở nhà hay ở đây vậy?” Vừa nói vừa nhìn quanh, khiến ta và Tần Dũng đều chẳng hiểu gì nhìn hắn.

Thấy hắn còn đang nhìn quanh, ta không nhịn được hỏi: “Tướng quân, ngươi tìm gì vậy? Tìm sư huynh sao?”

Trương Yến trả lời khẳng định: “Chính là tìm hắn. Tiên sinh, tôi nghe nói,Chiến thần này không chỉ võ công đệ nhất thiên hạ, đến Lữ Bố cũng chỉđấu được với hắn mấy hiệp; còn nói, hắn lấy thủ cấp người ta như lấy đồtrong túi, giết người từ xa ngàn dặm, quá thần kỳ. Tôi còn nghe nói, hắn vô cùng thần bí, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, một khi hắn xuấthiện, luôn che mặt, không nói uy phong lẫm liệt, đến ngựa hắn cưỡi cũnglà thần mã nhiều màu, có thể đằng vân giá vũ…”

Hắn cònchưa nói xong, ta và Tần Dũng đã phì cười. Ta cũng biết lúc trước TuânDu đề xuất dùng sự ủng hộ của Chiến thần với Tào quân làm tín niệm chiến thắng, sau đó, ta ở trận chiến Quan Độ, dùng thân phận này mang theoThái Sử Từ dùng kỵ binh cướp hai tòa thành trì của Viên Thiệu, Tào Tháothấy được một tác dụng của Chiến thần thần bí, dưới sự tuyên truyềnnhiệt tình của đám Quách Gia, truyền thuyết về Chiến thần của Tào quânđã lưu truyền trong thiên hạ. Phương pháp này đúng là có tác dụng khiếnnhân tâm kính sợ, đặc biệt lúc hai quân giao chiến, có người xuất hiện,sẽ khiến đối phương gặp phải áp lực tâm lý đến thế nào, ta hiểu rất rõ,cho nên mới định dùng thân phận này chặn đánh Viên quân. Không ngờ,truyền thuyết về Chiến thần còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng.

Lúc này, nhìn vẻ mặt thần bí của Trương Yến, ta cười nói: “Trương tướngquân, Trương Giác chết nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn tin tưởng mấychuyện đó? Trên đời nào có loại người này? Ít nhất ta chưa gặp qua. Sưhuynh căn bản không thần kỳ như ngươi nói. Cái gì mà mấy hiệp bắt đượcLữ tướng quân? Bản lĩnh của Ôn hầu thế nào ngươi còn không biết? Ta nóithật nhé, sư huynh và Lữ Ôn hầu đánh xong một trận, nằm nhà mất haingày, chẳng qua là thắng sít sao thôi. Giết người ngoài ngàn dặm? Mẹ ơi, nếu thật vậy chẳng phải là thần tiên sao? Ta còn phải cùng tướng quânvất vả ở đây đánh giặc?”

Trương Yến cười ngại ngùng:“Tôi cũng nghe mọi người nói thôi. Tiên sinh, lúc nào có thể giới thiệutôi gặp Chiến thần thần bí này? Hắn thật có thể tới đây giúp ngài sao?”

Ta tự tin cười: “Yên tâm đi, ta bảo huynh ấy đến là sẽ đến. Lần này chặnđánh Viên quân, toàn bộ sẽ nhờ tới sư huynh, nếu ở đây thanh danh huynhấy tốt vậy…” Ta dừng một chút, liếc nhìn Tần Dũng rồi nói: “Không lợidụng rất đáng tiếc. Đúng rồi, tướng quân, ngươi mang binh đón đánh CaoCan, tuy nói phải vòng qua thành Hồ quan, nhưng mà, cứ gióng trống khuachiêng ngoài thành, dùng nhiều quân kỳ Tào quân vào, khiến thủ thành Hồquan tạo được sự uy hiếp, tránh cho ngươi đi rồi, bọn chúng tới Hồ quanđoạt ải, tuy khả năng này rất nhỏ, chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Trương Yến gật đầu: “Nếu vậy, tôi để một vạn người lại cho tiên sinh, tôi mang ba vạn đủ rồi. Hoàng Vĩnh cũng ở lại, hắn rất nghe lời tiên sinh, ngàidùng cho thuận tay.” Đem người như đồ vật? Còn nói thuận tay? Ta khôngkhỏi lắc đầu cười.

Khuyên can một hồi, Trương Yến để lại bảy ngàn quân, rời ải đi chặn Cao Can. Nhìn Trương Yến rời đi, ta gọiHoàng Vĩnh tới, dặn dò một phen, lại bảo Tần Dũng đi sắp xếp chuyệnphòng thủ, bản thân đi ngủ. Hoàng Vĩnh do dự một lát, gọi thân binh hộvệ của mình tới, đem kế sách của ta nói lại một lần, sau đó nói: “Ta lập tức mang ba ngàn người lên đường, an nguy của quân sư giao cho cácngươi. Nhớ kỹ cho ta, ta trở về quân sư có chuyện gì, các ngươi để mạnglại.” Nhóm thân binh của hắn mạnh mẽ gật đầu. Hoàng Vĩnh thở phào, điểmbinh rồi vội xuất phát.

Trên đường từ Hàm Đan tới Hồquan, có một đoạn khe sâu phải đi qua. Khe sâu này nhìn bình thường,nhưng phong cảnh mê người. Suối nhỏ xanh trong róc rách chảy xuôi, thỉnh thoảng lại có cá bơi lội trên mặt nước, hai bên suối ruộng dốc nhỏ hẹp, bên trên lại điểm tô hoa lá đầu xuân. Dọc hai bên ruộng dốc là váchnúi. Đoạn khe này dốc núi dựng đứng, núi non san sát, cây cối rậm rạp,là nơi nghỉ ngơi của lữ khách đường dài.

Nhưng nơi này,đối với việc hành quân đánh giặc, lại là một uy hiếp lớn. Đặc biệt trênđường từ Hàm Đan đến Hồ quan, nơi này quá hẹp, tất nhiên trở thành đoạnđường hiểm ác nhất. Thư Hộc đến cách nơi này mười dặm đường, phái ra năm đội thám báo dò đường, đủ biết hắn coi trọng nơi này đến mức nào.

Ta đương nhiên phải mai phục ở đây, nếu không, Trương Yến thật sự quákhông có đầu óc, hắn tung hoành Hắc Sơn hơn mười năm, cũng không phảiđần. Hoàng Vĩnh tự mình mang theo hai ngàn năm trăm người mai phục ởđây, vách núi đối diện an bài thêm năm trăm quân. Sau khi chuẩn bị tốtcây cối sỏi đá để ném, liền tách tốp năm tốp ba nghỉ ngơi, đương nhiên,lính canh ẩn thân trên ngọn cây vẫn luôn đề cao cảnh giác. Xa xa nhìnthấy thám báo Viên quân dè dặt tiến tới, lính gác lập tức phát tín hiệu, Hoàng Vĩnh giơ tay làm hiệu, một nhóm người lập tức thực hiện vài độngtác nhỏ, thanh âm đi đường, thập thò ra ngoài đi tiểu, ẩn thân phía saucây xì xào bàn tán, còn có mấy người cố ý khiêng thân gỗ lớn oán tráchViên quân vì sao còn chưa tới. Tóm lại là giúp thám báo Viên quân cóđược tin tức.

Thư Hộc rất nhanh chóng nhận được tin khenúi trước mặt có Hắc Sơn quân mai phục, hắn cười lạnh mấy tiếng, TrươngYến cũng chỉ có vậy, giặc chính là giặc, không thể so sánh với quân độichính quy. Liền truyền tả hữu phó tướng mang mấy ngàn binh tiên phongtiến vào khe núi tiêu diệt kẻ địch.

Thấy thám báo Viênquân rời đi, Hoàng Vĩnh lập tức để lại năm trăm tiểu binh, đợi Viên quân tới sẽ phát huy sở trường chạy thật nhanh, không được trì hoãn giữ lấytính mạng. Bản thân mang theo hai ngàn binh mã, lập tức khởi hành vòngqua núi tới phía sau lưng Thư Hộc.

Hắc Sơn quân vừa thấy Viên quân từ chân núi mò lên, lập tức bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừakêu loạn: “Giết người rồi, chạy mau, kẻ địch phát hiện ra chúng ta rồi.” Viên quân xông lên núi, chỉ thấy một đống gỗ đá được chuẩn bị trước vàlưng ảnh kẻ địch. Đuổi theo nửa ngày, Viên quân cuối cùng bắt sống đượcmấy tiểu binh chạy chậm, dễ dàng chiếm được trọng địa này.

Thư Hộc nghe phó tướng báo cáo, cười cười, thì thầm với họ mấy câu, lệnhđưa tiểu binh tới thẩm vấn. Nhìn y phục trên người hắn có chút quenthuộc, nghĩ một hồi mới nhận ra, thì ra quần áo trên người tiểu binh này là trang phục quân Cao Can, chắc bị hắn lột ra mặc vào. Cố nín cười,Thư Hộc hỏi hắn: “Các người mai phục ở đây bao nhiêu người? Trong quancó bao nhiêu quân? Nói thật ta sẽ tha chết cho.”

Tiểubinh kia quỳ sụp xuống nói: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân xin biết gìnói nấy. Hai bên núi chúng tôi có hai ngàn huynh đệ, có điều lúc này đãchạy cả rồi, tiểu nhân bị tiêu chảy, chạy chậm bị đại nhân bắt được.”Viên quân bên cạnh nhịn không được bật cười.

Thư Hộccũng nở nụ cười, nhìn tiểu binh, tham âm hòa hoãn hơn: “Vậy trong quanải còn có bao nhiêu quân? Trương Yến đang làm gì? Vì sao không tự mangquân tới đây mai phục?”

Tiểu binh kia đang lắc đầu, độtnhiên nhớ ra gì đó đập đầu thật mạnh xin tha: “Đại nhân, đại nhân, tiểunhân thật sự không biết trong ải còn bao nhiêu người, chỉ biết Trươngđại tướng quân dẫn rất nhiều huynh đệ sang bên kia đón đánh Cao đạitướng quân. Nghe nói Cao đại tướng quân có tới mấy vạn người. Chúng tôiphụng mệnh ở chỗ này chờ các ngài qua suối sẽ ném gỗ đá xuống, ngăn đạinhân tiến tới cửa quan, chuyện khác thật sự không biết! Xin đại nhân tha mạng, lời tiểu nhân nói đều là thật.”

Thư Hộc thật ramười phần tin tưởng lời nói của tiểu binh, chuyện quân cơ đương nhiênmột tiểu binh không thể biết, nếu hắn nói được mới là giả bộ. Chốc látsau, phó tướng thẩm vấn tù binh khác cũng tới báo lại khẩu cung, chứngthật ý nghĩ của hắn. Hắn lệnh cho thuộc hạ dẫn mấy tù binh đi, nếu bọnchúng chấp nhận thì nạp vào quân doanh luôn. Mấy tù binh này đều nóiđồng ý, thiên ân vạn tạ. Bên này, Thư Hộc mệnh lệnh quân tiếp tục tiếntới, vẫn phải chú ý tình huống hai bên. Lại đi thêm mười dặm đường núi,dọc đường ngoại trừ phát hiện mấy chỗ mai phục gỗ đá chồng chất, khôngthấy một bóng người. Thư Hộc có chút thả lỏng, truyền lệnh đại quânnhanh chân, tới trước mặt có một nơi rộng rãi thoáng đãng sẽ nghỉ chânnấu cơm.

Ta mang theo ba nghìn phục binh chờ Thư Hộcchính là ở chỗ này. Phía trước là khe núi hẹp đương nhiên không thể thật sự mai phục binh mã, Thư Hộc cũng không phải đồ ngốc, không thể làmchuyện đần độn này. Một ngàn tiểu binh rời khỏi nơi đó rồi, ngay lập tức xuyên rừng hội họp với một ngàn người đang mai phục trên núi bên này,ẩn thân sau một tảng núi khổng lồ, đợi tín hiệu của ta. Bản thân ta giảdạng thành Chiến thần, Tần Dũng mang theo ba mươi thuộc hạ cũng che mặt, cưỡi ngựa đi theo ta. Thân binh của Hoàng Vĩnh cũng theo sát ngựa củata, khẩn trương nhìn chăm chú về phía trước.

Hoàng Vĩnhkhông nói thật với bọn chúng, mà lừa bọn chúng nói rằng Chiến thần trong Tào quân tới đánh giặc cùng họ. Mười mấy người bắt đầu cao hứng muốnchết, có Chiến thần ở đây là có thể đi theo hưởng uy phong một phen,quan trọng là có thể tận mắt thấy nhân vật truyền thuyết, rất hưng phấn! Đợi bọn họ thấy ta đi ra, lại ngây ngẩn cả người, tiếp theo nghe tanói, là ta đóng giả Chiến thần, đều nhụt chí, lúc này mới hiểu ý tứHoàng Vĩnh dặn phải bảo vệ ta cho tốt. Ta vốn không định xuất mã giếtđịch, lại nói, Chiến thần này là nhân vật nào đây, ta bảo ra là ra,không có cảm giác thần bí. Với lại, hắn xuất hiện, không thấy ta đâu, mà ta phải có mặt để chủ trì đại cục, sẽ rất kỳ quái, ta quyết định làmgiả, diễn một vở kịch hay.

Ẩn mình ở chỗ rẽ dưới chânnúi, thấy Viên quân đã sắp buông vũ khí bắt đầu đào đất nấu cơm, ta cười cười, lại quay lại nhìn đám người đang đứng run cả chân, hạ lệnh choTần Dũng đứng bên cạnh: “Đợi cơm chín, lập tức gửi tín hiệu. Bảo bọn họchuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ ra đó.” Tần Dũng gật đầu tự đi sắp xếp.

Viên quân đi hơn nửa ngày đường, lúc này bụng đã sôi sùng sục, thấy cơm sắpchín, đã có người muốn động thủ, chợt nghe phía trước có âm thanh trốngtrận, một lượng lớn tinh kỳ từ chân núi phía trước dựng lên, rất nhanhdi chuyển về phía bọn họ, chữ Trương bay phấp phới trong gió. Viên quâncòn chưa hết kinh hồn khi thấy một đại đội nhân mã hơn trăm người xếpchỉnh tề trước mặt, hai bên phía sau núi cũng vang lên tiếng động, vô số tinh kỳ và nhân mã lại hiện ra, từ xa nhìn lại như có thiên quân vạnmã.

Viên quân còn chưa ổn định tinh thần, trong đám tiểu binh đầu hàng kia chợt có kẻ kêu thảm thiết: “Mẹ ơi, là Chiến thần. Các huynh đệ, chạy mau đi, mau tìm đường thoát thân.” Hắn kêu như vậy,người bên cạnh tức thì loạn thành một đoàn, đại đa số người bao gồm cảThư Hộc và thủ hạ của hắn đều nhìn lên phía trước, quả nhiên thấy trongtrận doanh của địch có một hắc y nhân cưỡi tuấn mã nhiều màu, đang dùngánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn sang bên này. Ánh mắt kia sắc bén như vậy, người bị hắn nhìn đến, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, truyền thuyết vềChiến thần Tào quân vang lên trong lòng, những kẻ nhát gan bắt đầu lùivề phía sau.

Thừa dịp Viên quân tinh thần hỗn loạn, trận tuyến còn chưa ổn định, ta vung tay, Tần Dũng mang theo hai mươi thuộchạ dẫn đầu nhắm về phía quân địch tấn công. Mấy thiên tướng Viên quânkhông biết lợi hại thấy họ vọt tới, chưa được Thư Hộc ra lệnh đã manghơn trăm kỵ binh đón đánh. Thế nhưng, chênh lệch quá xa, chỉ trong nháymắt, đại đao của Tần Dũng cứ hạ xuống là thêm một vong hồn, kỵ binh bêncạnh hắn còn chưa hiểu ra sao, đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, người cũng ngã xuống ngựa. Tần Dũng lướt qua đám người ngựa chết tiếp tục xôngtới. Đợi Thư Hộc tỉnh táo lại, đám thiên tướng xông ra đã chết cả, kỵbinh cũng gục ngã hơn nửa, còn lại bị dọa chạy trở về, Tần Dũng theo sát bọn chúng đang tới gần.

Không biết ai hô lớn thủ hạChiến thần thật lợi hại, rất nhiều Viên quân bắt đầu quay đầu bỏ chạy.Tiểu binh vừa rồi hét Chiến thần đến cũng hướng vách núi mà chạy, vừachạy vừa kêu: Chiến thần xông tới rồi, chạy mau. Nhìn Viên quân một mảnh hỗn loạn, ta đương nhiên không thể nhàn rỗi, cũng thúc ngựa tiến lên,Hắc Sơn quân phía sau thấy Tần Dũng dũng mãnh phi thường như vậy, Viênquân hoảng loạn như vậy, ta lại thúc ngựa tiến lên, bọn họ cũng hò hétvọt về phía Viên quân.

Phía trước có Chiến thần dũngmãnh xông tới, hai bên núi có rất nhiền quân sắp lao xuống, Thư Hộc gặptình hình này cũng chẳng có cách nào, thân binh của hắn thấy không ổn,cũng không quản được nhiều, kéo ngựa của hắn quay đầu, bỏ chạy về phíasau. Viên quân vốn đang loạn thành một đoàn thấy chủ soái cũng quay đầungựa, lại càng muốn bỏ chạy, chạy chậm sẽ chẳng còn mạng. Bại một đường, loạn một đường, tất cả Viên quân đầu không ngoảnh lại đều chạy thụcmạng, một hơi mười dặm mới dừng lại.

Viên quân tháochạy, chúng ta đương nhiên sẽ đuổi theo, nếu không, kẻ đầu heo cũng biết địch nhân không có bản lĩnh tấn công, cho nên, nhân mã của Tần Dũngtruy đuổi phía sau, không cần quá nhanh, mấu chốt phải hò hét thật lớn,bao gồm cả hai ngàn người trên núi, cứ hai người một cây cờ, vừa chạyvừa kêu, thật rất mệt. Cho nên, hôm sau có người tới Hồ quan, chắc chắnsẽ trợn mặt há mồm, hầu như tất cả binh lính đều nửa nằm uống nước không nói, đại đa số cổ họng bị khản, nói cũng không nói được. Lúc này, trong Viên quân có viên tướng nào đủ thông minh đem binh tấn công, đánh phátlà xong. Có điều không có người thông minh như vậy.

Takhông phải đần độn, chính mình ra chủ ý chính mình chịu tội. Mắt thấyViên quân chạy mất dạng, liền dặn Tần Dũng ra vẻ một chút, rồi trở vềquan ải trước. Nhìn đám thân binh vẻ mặt sùng bái nhìn ta, ta cười hỏiđùa bọn họ: “Vừa rồi các ngươi có sợ không?” Bọn họ nhìn nhau cùng lắcđầu, một kẻ trong đó nói: “Quân sư không sợ, chúng tôi làm sao lại sợđược?” Ta giả vờ hỏi: “Vậy sao? Vậy vừa rồi ai ở bên cạnh chân run nhưcầy sấy vậy?” Cả đám liền cười ngượng ngùng.

Ta cũngcười to: “Các ngươi đã không sợ, cứ từ từ ở lại đây chơi, ta sợ tới mộtthân toát mồ hôi lạnh, phải về thay đồ đã, nếu không sẽ ốm mất. Viênquân đúng là đông thật, ta lại chỉ có hai ngàn người.” Bỏ lại mọi ngườiđưa mắt nhìn nhau, ta đánh ngựa chạy về.

Mười mấy ngườinày lại nhìn nhau, một người trong đó giơ ngón tay cái lên: “Đây mới làlợi hại, mặt không đổi sắc, tim không run, chính là nói quân sư!” “Đichết đi.” Bên cạnh một người xem ra học vấn thâm sâu nói: “Cái gì mà mặt không đổi sắc, tim không run, đây là Thái Sơn áp đỉnh, vững chãi đồ sộ. Chúng ta sợ run người, quân sư người ta cũng sợ, mà sắc mặt không đổi.” Lập tức có người tiếp lời: “Ta không nhìn thấy, quân sư che mặt, làmsao ngươi biết ông ấy không biến sắc? Có điều, lá gan này làm ta bộiphục.” Người kia cười nói: “Lá gan lớn còn không phải có năng lực lớnsao, một lần giả làm Chiến thần, khiến bốn ngàn người dọa ba vạn Viênquân chạy mất, năng lực này, các ngươi từng thấy chưa?” Mọi người cùngcười, theo sát phía sau ta trở về.

Lại nói Thư Hộc thuatrận chạy hơn một canh giờ trở lại ngay trước khe núi hẹp, chỉ thấy binh lính phía trước lớn tiếng khóc than giữa hai vách núi. Thư Hộc còn chưa hiểu tại sao lại thế, một thân binh thất thểu chạy tới: “Đại nhân,không tốt, đường trước mặt bị chặn rồi.”

Thư Hộc cảkinh, chúng ta lúc đi không thấy có phục binh, sao lại bị chặn? Đang lúc mọi người thất kinh, hắn tới gần khe núi, quả nhiên, một đống gỗ đá rất lớn đổ nghiêng ngả trước cửa khe núi. Thư Hộc liền nghĩ ra một ý nghĩđáng sợ: Trương Yến muốn bao vây tiêu diệt mình. Phía sau loáng thoángtruyền tới tiếng kêu, phía trước là loạn thạch, Thư Hộc quay đầu lạinhìn, bụi đất tung bay, không thấy địch nhân, chỉ nghe thấy âm thanh,cùng Chiến thần đối mặt không bằng đối mặt với mấy tảng đá, khai thôngcon đường phía trước còn hy vọng có mạng sống hơn.

Không do dự nữa, Thư Hộc lệnh cho thủ hạ cùng các thiên tướng tụ tập binhlính di dời đám gỗ đá mở đường. Người nhiều sức lớn, trong tuyệt cảnhsức mạnh càng lớn hơn, rất nhanh chóng, Viên quân đã mở được một lối đi, đại quân theo sau chủ tướng, vội vàng xuyên qua, tiếp tục chạy trốichết. Cứ như Thư Hộc nghĩ, đám quân mai phục kia chạy nhanh như vậy, xem ra là để ta không đề phòng bọn chúng lại tới mai phục, nhưng hiện tạikhông có thời gian xem xét kỹ, chỉ có chạy thật mau mới vượt qua đượcvùng đất chết này.

Thư Hộc cứ nghĩ bất cứ lúc nào cũngcó thể bị gỗ đá trên núi ném xuống, nhưng chạy qua cả khe núi cũng không gặp mai phục, hắn vô cùng kỳ quái. Lại nghe phía sau không còn tiếngkêu nữa, hắn rốt cục ổn định lại tinh thần, cẩn thận tự hỏi: lúc nãy mai phục là giả, mấy tiểu binh kia cố ý bị ta bắt, mục đích khiến ta mắcmưu tới gần Hồ quan. Mai phục sau đó là Chiến thần của Tào dẫn quân,Chiến thần này là thật hay giả? Chắc là thực, không nói khí thế kia củahắn, đến thủ hạ của hắn cũng lợi hại như vậy, chắc không phải giả mạo.Chiến thần này là của Tào quân… Không xong, ta sao lại quên mất chuyệnnày chứ, lúc tin Hồ quan thất thủ báo về, người báo tin không phải nóitập kích Hồ quan không chỉ có Hắc Sơn quân, còn có Tào kỳ, Trương Yến đã dựa vào Tào Tháo rồi! Vậy… Phục kích ta là Hắc Sơn quân hay là Tàoquân? Thanh thế ấy chắc hẳn là Tào quân. Nếu bọn họ là Tào quân, vậy Hắc Sơn quân của Trương Yến chạy đi đâu rồi? Bọn chúng dùng đá lấp khe núiphía sau lưng ta là ngăn cản thời gian ta trở về, nghĩ vậy, xem ra mấytiểu binh kia nói Trương Yến đón đánh Cao Can xem ra cũng là giả, hẳnlà… Không tốt rồi, Hàm Đan, bọn chúng tập kích thành Hàm Đan.

Thư Hộc không hổ là con trai Thư Thụ, thật sự là người thông minh, ta chohắn nghĩ sao, hắn liền nghĩ vậy. Nói thật, nếu hắn không phải ngườithông minh, mà đầu óc không ra gì, mắt thấy kế hoạch của mình bị phá vỡ, tức giận nhục nhã, chắc chắn sẽ quay lại tìm ta tính sổ, dù sao Viênquân cũng đông hơn. Nhưng Thư Hộc là người thông minh, người thông minhsẽ nhìn xa hơn vài bước, cho nên hắn mới mắc bẫy. Nghĩ tới việc Hàm Đansẽ bị Trương Yến tập kích, Thư Hộc chẳng quan tâm gì khác, lệnh cho toàn quân cấp tốc lên đường về thành Hàm Đan.

Trở lại bênngoài thành Hàm Đan, Thư Hộc cảm giác mình thật thông minh, bởi trướcmắt mình thành Hàm Đan đang đề phòng cẩn mật, vạn phần cảnh giác, giốngnhư đang lâm đầu đại địch. Vào tới thành, không ngoài dự tính của hắn,quân coi giữ Hàm Đan hai ngày trước phát hiện ngoài thành hai mươi dặmcó một đội tiên phong rất khả nghi, cho nên trong thành lập tức tiếnhành phòng thủ đề phòng. Hôm nay thấy đại quân trở về, mới nhẹ nhàng thở phào. Thư Hộc lập tức phái người xem xét chung quanh, rất nhanh có tinbáo, ngoài thành hai ba mươi dặm quả nhiên phát hiện dấu vết quân độilưu lại, theo dấu vết này, nhân số ước chừng trên dưới hai vạn, có điềulúc này đã không còn bóng người. Dấu vết không hề lẫn lộn, hiển nhiên có sự chuẩn bị, rút lui ngay ngắn.

Thư Hộc cùng mọi ngườithương lượng, đều nhận định đây là quân Trương Yến, chưa tấn công vàođây vì có tin Thư Hộc trở về nên lui quân. Mọi người bội phục Thư Thụthông minh và quyết định lui quân vô cùng anh minh của hắn, trong đámngười đó, đương nhiên cũng bao gồm ta và bọn Hoàng Vĩnh. Dấu vết ngoàithành lưu lại tất nhiên là do Hoàng Vĩnh dẫn hai ngàn người, vừa kinhđộng quân thủ thành, vừa để lại dấu vết đại quân, rồi nhanh chóng trở về Hồ quan.

Đoạn đường này xa xôi lặn lội, làm Hoàng Vĩnhmệt phờ người. Sau này, hắn nói với Trương Yến, may mà Hồ quan sau đókhông gặp chiến sự, nếu không hắn không phải chết khi đánh trận, mà làchết vì hai cái chân chạy liên tục. Chủ ý của quân sư không phải để đánh giặc, mà là để đầy đọa người, khiến mọi người cười lớn một trận. Nhữngthân binh của hắn lại kết luận: võ tướng tuy to gan, cũng không so đượcvới lá gan to của văn nhân. Trương Yến lại nói, nếu hắn sớm biết ta dùng phương pháp giả làm Chiến thần, tuyệt đối sẽ không để ta một mình đimạo hiểm, làm ta cười không ngừng.