Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 130: Kế hoạch trăm năm



Về tới nhà, thấy ta một thân đầy mùi rượu, Trâu tỷ chỉ biết thở dài: “Muội lại theo mấy huynh trưởng ngốc kia uống rượu sao? Với nữ nhân như vậykhông tốt đâu.” Ta cười khờ khạo: “Huynh trưởng ngốc? Ha ha, tỷ rất biết cách mắng người. Ta ít khi cùng họ uống rượu mà, tỷ cũng biết ta khônguống được. Hôm nay là không có cách nào, ta phải bồi tội với Cao ThanhAn, uống hơi nhiều.” Trâu tỷ cười khổ đỡ ta lên giường. Thấy nàng muốnra ngoài, ta gọi: “Tỷ tỷ, mấy hũ rượu kia vẫn ở chỗ cũ chứ?” Trâu tỷ dởkhóc dở cười: “Chuyện muội đã căn dặn, ai dám không nghe? Yên tâm, rượukia không ai dám động tới đâu.” Ta cười ngây ngô một tiếng rồi ngủ luôn.

Hôm sau, mặt trời lên cao ta mới mơ màng tỉnh lại, trong đầu trống rỗng,hơn nửa ngày mới nghĩ ra chuyện hôm qua. Ngồi trên giường, ta yên lặngsuy nghĩ thông suốt: Nghiệp thành chắc chắn phải đi, chuyện phải làmchính là tuyệt đối không cho Viên Đàm trở lại Thanh châu, dùng cách nàođó giết hắn rồi giá họa cho Viên Thượng, hay trực tiếp xúi Viên Thượngxuống tay? Phải từ từ tính lại. Cao Can có thể tạm thời để lại, có điềunhất định phải lấy được Hồ quan và Hổ Lao quan. À, phải hỏi một chút,gần Hổ Lao quan là quân của ai, đây là mấu chốt để cùng lúc chiếm đượcnơi này và Lê Dương.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Trâu tỷthấy ta đã tỉnh liền cười nói: “Tỉnh rồi? Tỷ nấu ít cháo táo đỏ, sợ đêmqua muội khẩu vị không tốt, hâm nóng cho muội rồi đây.” Cháo còn chưaăn, trong lòng ta đã xuất hiện một dòng nước ấm: “Đa tạ tỉ tỉ.” Trâu tỷcười: “Quan hệ giữa chúng ta còn khách sáo gì chứ? Ăn nhanh đi. Đúngrồi, Tam ca muội lại cho người đến tìm, tỷ đuổi về rồi, hôm nay nghỉngơi cho khỏe đã!”

Ta ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ ra sắp phải tốn rất nhiều tiền, đau lòng mà chẳng có cách nào, liền nói với tỉ tỉ: “Tỉ tỉ, chi tiêu trong nhà có thiếu không?” Trâu tỷ tùy tiện nói:“Muội mang về rất nhiều, dùng không hết đâu.” Ta thở dài: “Tỉ tỉ, nửanăm nay có thể tỷ phải chịu thiệt thòi một chút, trước mắt triều đìnhđộng binh đòi tiền, hôm qua ta đã đồng ý với chủ công sẽ bỏ tiền ra, nhà ở Lạc Dương cũng phải xây chậm lại.” Trâu tỷ cười cười: “Muội yên tâm,tiền bạc trong nhà còn nhiều, đừng nói nửa năm, một năm cũng không đóiđược. Nhưng mà muội đó, hai năm qua không mua thêm y phục gì cả.” Tacười: “Vóc dáng ta không thay đổi nên không cần. Số trang phục kia đủnhiều rồi, ở bên ngoài ta chi tiêu rất nhiều, bản thân nên tiết kiệm một chút. Chờ sau này có chút đồ mang tới, sẽ tốt hơn.”

Trâu tỷ thương tiếc nhìn ta húp cháo: “Muội đó, chẳng để ý bản thân gì cả.Tiền trong nhà dùng không hết, năm nay không cần đưa đồ về nữa đâu, giữlại mà tiêu, ra ngoài cũng dư dả hơn một chút.” Ta gật đầu: “Có câu nàycủa tỷ là được rồi. Đúng rồi, tỉ tỉ, tỷ giúp ta chọn ra một ít đồ trangsức châu báu, kiếm mấy khối ngọc thượng đẳng ấy, ta muốn đem tới Nghiệpthành cho người khác.” Trâu tỷ thở dài: “Lại tặng người ta, trong nhàsắp hết hàng thượng đẳng rồi. Tần Dũng dạo này ít đưa đồ tới. Đúng rồi,hiện giờ có một tấm da lông thượng đẳng, mấy tháng trước bọn họ đưa tớicho tỷ, muội cầm mà dùng!”

Ta nhìn Trâu tỷ, cảm độngkhông hiểu: “Đa tạ tỉ tỉ, lần này đi Nghiệp thành, đúng là muốn tặng phu nhân của Viên Thiệu ít đồ, cái này ta sẽ lấy, sau này ta sẽ bảo bọn họtìm tấm khác đưa cho tỷ tỷ.” Tần Dũng không có thời gian về Thọ Quang,mấy thứ này mới thiếu, quan trọng là ta cũng lấy đi nhiều nữa. May lầnnày là lần cuối đi Nghiệp thành buôn bán, bớt một địch nhân, ta cũng giữ được một phần tiền. Trâu tỷ cười nói: “Một hai bộ y phục, vốn là củamuội, nói cảm ơn gì chứ. Được rồi, muội nghỉ một lát đi.”

Cơm đã dùng xong, lại nghỉ thêm một lúc, ta vẫn cảm thấy Quách Gia tìm tavì có chuyện, nếu không hắn biết hôm qua ta uống nhiều rượu vậy, hôm nay cần nghỉ ngơi, không thể không có việc lại tìm ta. Giải thích với tỉ tỉ một chút, ta rửa mặt chải đầu hóa trang rồi chạy tới chỗ Quách Gia.

Thế nhưng, ta đâu có được tự do như vậy, còn không nữa, mới ra khỏi cửa, xe ngựa của Khổng phu tử chặn trước xe của ta. Nhìn ánh mắt nghi ngờ củata, Khổng Dung buồn bực nói: “Triệu Như, Hoàng thượng bị bệnh, muốnngươi tới chữa, tìm ngươi rất lâu rồi đấy. Theo ta đi nào!” Ta sửng sốt, Hoàng đế bị bệnh đã có thái y mà: “Đại nhân, Hoàng thượng bị bệnh đã có thái y hầu hạ, sao lại tìm tôi?” Khổng Dung cũng bực mình: “Ta cũngđang bực đây, Hoàng thượng bị bệnh lâu rồi, nói xấu không xấu, nói tốtcũng chẳng tốt, ta đưa thái y tới xem, lại không nói được bệnh gì, nhưng mà Hoàng thượng vẫn nói sức khỏe không tốt, đặc biệt bảo ta đi tìmngươi, xem ra Hoàng thượng thích danh tiếng tiểu thần y của ngươi.”

Ta nghĩ lại liền hiểu ra, tiểu hoàng đế này vội vã muốn liên hệ với bênngoài, coi ta là cầu nối, cũng được, dù sao cũng phải đi gặp hắn, sớmhay muộn cũng vậy. Nghĩ đến đây, ta cười với Khổng Dung: “Tiểu nhân thấy Hoàng thượng chắc là buồn chán quá rồi, giống như trước kia, muốn tiểunhân tới giải buồn, bệnh này không sao hết, tôi cùng ngài đi. Đươngnhiên, tôi cũng có ít dược liệu cho Hoàng thượng lót dạ, sau này phiềnđại nhân cho người đến hiệu thuốc lấy giúp.” Khổng Dung gật đầu: “Ngươinói có lý, bị giam trong đó, là người đều sẽ sinh bệnh.”

Vị hoàng đế này quả nhiên chẳng có bệnh gì, nhìn thấy ta, trong ánh mắthắn xuất hiện tinh quang nói lên mọi chuyện. Ta chỉ biết giả cười tiếnlên hành lễ, sau đó bắt đầu kể chuyện trời nam đất bắc, Lưu Hiệp dĩnhiên không phải muốn nghe cái này, hắn không ngừng nhìn đám thân vệ hầu cận bên cạnh, thân thể chuyển động không ngừng. Thấy bộ dáng gấp gápcủa hắn, ta tính toàn thời gian không còn nhiều, mới cố tình kính cẩnnói: “Bệ hạ, khí hậu Giang Đông ngày càng lạnh, thần đã tới vài lần vẫnkhông thể thích ứng; Bắc Hoàng Hà cũng rất lạnh, đặc biệt là vào mùađông, muốn người chết cóng.”

Lưu Hiệp lên tinh thần, hắn cũng không phải đồ ngốc: “Triệu Như, theo như ngươi nói, việc buôn báncòn phải xem thời tiết nữa sao?” Ta sụp mi mắt cười cười: “Đúng vậy,chọn không đúng chỗ cũng không kiếm được tiền. Hoàng thượng, hiện giờlàm ăn tốt nhất vẫn là ở phụ cận Kinh châu, nơi đó người người cần đồ,cũng có tiền để chi trả. Tiểu nhân đi qua đó vài lần, mọi người đều nói, thích đồ của tiểu nhân, muốn tiểu nhân qua lại thêm nhiều lần, đặc biệt muốn tiểu nhân mang đương quy tới, có điều, dược liệu này hiện khó tìm, thời cơ cùng thời gian đều không cho phép, tiểu nhân cũng chỉ đành bảohọ từ từ chờ.” Lưu Hiệp liên tiếp gật đầu: “Không sai, không sai, chỉ có thể chờ đợi thôi, thuốc này cũng không thể uống bậy. Còn không nữa,không phải ngươi kê đơn, ta uống gì cũng không hết bệnh. Triệu Như, saunày ngươi tìm thảo dược phải nhanh một chút, đem tới cho trẫm, trẫm sẽkhông quên công lao của ngươi.” Ta tất nhiên cảm kích gật đầu.

Rời khỏi hoàng cung, ta chỉ có thể lắc đầu than tiếc, một thanh niên tốtnhư vậy, lại sinh nhầm thời đại. Đến thế này rồi vẫn không nhận ra sựthật, tự chuốc khổ vào mình! Dọc đường về ta có chút không chịu nổi,Khổng Dung không ngừng lải nhải bên tai, vẫn là thứ tư tưởng trung quânkia, đối với Tào Tháo vô cùng bất mãn, đối với tình trạng của mình hiệngiờ cũng bất mãn. Đuổi được ông ta về nhà, ta nhìn cửa lớn nhà ông ta mà cười khổ, nghĩ ông ta cũng không phải kẻ thức thời, một bụng học vẫn,đáng tiếc tính tình quá thối. Ta đã hai lần nói với Tào Tháo thả ông tara ngoài, làm một chức quan nhàn tản, nhưng Tào Tháo không đồng ý, tacũng chẳng có cách nào, sau này nói tiếp vậy!

Đợi ta tới được nhà Quách Gia cũng đã tới giờ cơm chiều, thật quá đúng lúc. Nhìnta ăn như lang thôn hổ yết, tẩu tẩu buồn cười nói: “Như đệ vài ngày chưa ăn cơm sao? Nhìn đệ chẳng khác gì bọn trẻ con.” Tiểu Quách Diệc cũngkhông ngừng cười, nó và Mãn nhi không bao giờ coi ta là trưởng bối,đương nhiên mỗi lần trở về, ta đều chiều chuộng bọn chúng. Ta làm mặtquái với nó, sau đó bất đắc dĩ nói: “Hết cách mà, tẩu, đệ đói thật đó.Hôm qua Tam ca bọn họ chuốc đệ uống rượu, khiến đệ đến tận trưa nay mớiăn được chén cháo. Còn nữa, nghe nói Tam ca phái người tới tìm, chuyệnxong xuôi vội chạy tới đây nên rất đói.” Ta ngầm cáo trạng.

Quả nhiên, Tam tẩu giúp ta trút giận: “Gia, Như đệ tuổi còn nhỏ, các ngườisao lại khi dễ đệ ấy vậy? Biết rõ thân thể yếu còn chuốc rượu đệ ấy, đây là huynh trưởng các người không đúng.” Quách Gia ở bên cạnh buồn bựckhông nói nên lời. Ta vừa cười vừa ăn cơm, đây là lợi thế của người íttuổi hơn, nếu ở chỗ Ngũ ca, mẫu thân không thể không lải nhải bọn họ cảnửa ngày.

Đợi Tam tẩu đưa hài tử vào trong, ta mới hỏi:“Tam ca, vội vã tìm đệ có chuyện gì?” Quách Gia hung hăng liếc ta mộtcái, nhìn vào hậu đường rồi mới nói: “Không phải ta tìm ngươi, là chủcông muốn tìm ngươi nói chuyện bắc thượng, ông ấy lo lắng.” Ta cười: “Ta còn nhỏ khiến tẩu tẩu thương ta nhiều hơn cũng là phải, huynh đừng trợn mắt như thế. Chuyện ta bắc thượng cũng đã định xong, không có gì nữa.Trước khi đi còn phải về qua Thọ Quang một chuyến, thời gian còn sớm.Nhưng chủ công sắp xuất phát rồi phải không? Huynh có đi theo không?”

Quách Gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói không lại ngươi. Mấy tẩu tẩu của ngươi đều nghĩ chúng ta khi dễ ngươi, thực tế chúng ta toàn bị ngươi khi dễ, quáđáng. Chủ công đã quyết định cho Tử Nghĩa hộ tống các ngươi tới ThọQuang, hắn được phong Thọ Đình Hầu, cũng phải tới đất phong của mìnhchứ, coi như áo gấm về làng! Ta cũng biết danh hầu của Tử Nghĩa chính là phong đất cho ngươi. Ta chắc chắn phải theo chủ công bắc thượng, thờigian có lẽ sau khi các ngươi từ Thọ Quang trở về. Viên Thiệu tuy rằngđang tập trung triệu tập binh mã, có điều không thuận lợi, các tướnglĩnh trên địa bàn của ông ta đều có ý xem chừng. Mà chủ công lại muốnmột trận định càn khôn, diệt được bao nhiêu binh mã sẽ diệt bấy nhiêu,cho nên chúng ta cũng chỉ chuẩn bị chiến tranh, chọn thời cơ để hànhđộng.”

Tính toán rất đúng, Quách Gia có thể nắm chắcchiến cục, ta không cần phải để tâm, cái ta lo lắng là thân thể của hắn. Mặc kệ hắn kháng nghị, ta nắm tay hắn bắt mạch, may quá không có vấn đề gì: “Chủ công lúc này chưa muốn rời khỏi các huynh, đi đâu cũng mangtheo huynh. Tuy rằng huynh không cần xông pha ra trận, nhưng bày mưutính kế phía sau cũng không phải chuyện nhẹ nhàng. Đệ lo sức khỏe củahuynh thôi, chuyện khác đều mặc kệ, thuốc đệ làm, huynh nhớ mỗi ngày đều phải dùng. Lần này sau khi rời khỏi Hứa Đô, không biết lúc nào đệ mớivề được, chỗ Cao Can phải sắp xếp cẩn thận, ở Nghiệp thành phải dùng mọi biện pháp khiến Viên Đàm không thể sống trở về Thanh châu. Tam ca,những chuyện này đều không nhỏ, huynh nhất định phải khuyên bảo chủ công đừng mù quáng tấn công Nghiệp thành hay xuôi nam đánh Kinh châu. Sautrận chiến Quan Độ, đệ thấy chủ công hơi nóng vội.”

Quách Gia gật đầu: “Chuyện này ngươi yên tâm, chủ công vẫn nghe lời khuyênđúng. Ngươi làm việc cẩn thận một chút, đừng để chúng ta lo lắng. Lầnnày nếu có thể thắng Viên Thiệu, ta nhất định sẽ khuyên chủ công khôngvội động binh, chờ tin tức của ngươi, lại cân nhắc tiếp chuyện bắcthượng tới Nghiệp thành.”

Ta gật đầu, đưa hắn một tínvật bằng bạc: “Tam ca, lần này xuất binh nhất định phải lấy được LêDương. Đệ cũng biết để lấy được Lê Dương chúng ta trả giá nhất địnhkhông nhỏ, Viên Thiệu rất để tâm đến nơi này. Huynh cầm lấy thứ này, lỡLê Dương chống cự quá mạnh thì đem giao cho chủ công, bảo ông ấy pháingười nhanh nhẹn thông minh lẻn vào thành Lê Dương, đệ có sắp xếp ngườitrong quân Lê Dương rồi, những chuyện khác các người tự sắp xếp. Đệ saukhi bắc thượng không thể tự mình liên hệ với mọi người, đợi tới lúc đệsẽ phái Tần Dũng tới báo tin, tuy tạm thời đệ không động tới Cao Can,nhưng vẫn phải lấy được Hồ quan, đến lúc đó, các người theo đà lấy luônHổ Lao quan, những chuyện này huynh tự nói với chủ công. Huynh theo chủcông ra chiến trường phải chú ý an toàn.”

Quách Gia gậtđầu: “Có thứ này, lấy Lê Dương sẽ bớt thiệt hại hơn nhiều. Tử Vân, cáchlàm này của ngươi không tồi. Hổ Lao ngươi cứ yên tâm, có quân Vu Cấm ởgần đó, ngươi không nói chúng ta cũng phải lấy. Đúng rồi, đề xuất trướckia của ngươi về việc huấn luyện quân cận vệ, ta đã bẩm báo chủ công,chủ công theo lời ngươi nói, trong đám gia tướng tinh tuyển một nhómngười được huấn luyện tốt. Bọn họ đều là thủ hạ của đại ca, lúc này đãtrở thành cận vệ của chủ công và chúng ta, trên chiến trường có bọn họ,không cần lo lắng an toàn của bọn ta.” Vậy thì ta yên tâm rồi, có đámngười đó cũng không sợ đám văn nhân như Quách Gia bị trúng hòn tên mũiđạn.

Có điều một số chuyện vẫn phải sắp xếp trước, đâychính là kế hoạch trăm năm, ta đã tính toán rất lâu. Nhìn Quách Gia, tacười cười: “Tam tiểu tẩu đã sinh một bé gái, huynh đã hứa gả cho Mãn nhi rồi phải không?” Quách Gia cười: “Huynh đệ của mình, lại thành thônggia càng hay.” Ta gật đầu: “Không sai. Có điều Mãn nhi không thích đọcsách, tính tình cũng không mềm mỏng, huynh phải dậy dỗ nó thêm. Hưởngnhi nhà Ngũ ca cũng sắp hai tuổi rồi, trẻ con sau này càng nhiều, cáchuynh phải quan tâm hơn.”

Quách Gia nhẹ giọng thở dài:“Tử Vân, đệ không muốn có một gia đình thật sự sao? Cứ vậy sao được, Chủ công cũng nói với chúng ta vài lần, đệ muốn học Hoắc Khứ Bệnh, chính là học cái này sao?” Ta cười: “Đệ đâu muốn học ông ta. Có điều, Tam ca,giờ đệ không có nơi chốn ổn định, không muốn trì hoãn con cái nhà ngườita. Còn nữa, đệ ở Giang Đông đã cự tuyệt Ngô lão phu nhân mai mối cho, ở đây càng không thể lấy vợ được, nếu không Giang Đông làm sao giảithích? Đợi thân phận của đệ được công khai rồi hãy nói cũng chưa muộn.Đệ còn nhỏ.”

Quách Gia lắc đầu cười khổ: “Quan hệ của đệ với Tôn Bá Phù đừng phát triển thêm nữa, quá nguy hiểm.” Ta cũng cườikhổ: “Lúc này muốn rút bỏ đã muộn, đệ đã vướng vào rồi, sau này hãy nói, tới đâu hay tới đó. Đúng rồi, ở Giang Đông đệ đã đặt sẵn một cái đinh,hôm đó quên không nói với chủ công, huynh nói giúp đệ nhé, có điều ngoài huynh với chủ công không thể để người thứ ba biết.” Ta đem tác dụng của Hứa Quần đơn giản nói lại cho Quách Gia biết.

Quách Gia hít một ngụm khí lạnh: “Thủ hạ của đệ còn có người như vậy sao, đệ cũng thật ngoan độc, vừa xưng huynh gọi đệ với Tôn Sách, vừa đùa giỡn saulưng hắn.” Ta bĩu môi: “Đệ nói rồi, công là công, tư là tư, đệ phân biệt rất rõ. Với lại, đệ chỉ bảo vệ tính mạng Bá Phù và Công Cẩn, không nóikhông cần giang sơn của họ, đây là hai việc khác nhau.” Quách Gia gậtđầu rồi lại lắc đầu.

Không để hắn kịp thở dài, ta vộinói tiếp: “Tam ca, vấn đề bọn trẻ chúng ta phải sắp xếp trước cho tốt.Không ai đảm bảo sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, đệ không muốn lúcchúng ta trăm tuổi, bọn chúng lại gặp phải bất trắc.” Quách Gia nhíumày: “Chuyện sau này ai nói rõ ràng được? Đệ sắp xếp thế nào? Hiện tạinghĩ tới chuyện này có phải quá sớm không.”

Ta lắc đầu:“Không sớm. Tính tình chủ công huynh cũng rõ, sợ là rất nhớ tình cảm cũ, huynh xem, ông ấy đối với Tào Chân và Bảo Huân tốt biết bao, quả thậtcoi bọn chúng như con của mình, đối xử với con nuôi cũng cực kỳ tốt.Chính vì vậy mới khiến đệ lo lắng. Chủ công không đành lòng để con cáicủa cố nhân lưu lạc, đều nhận nuôi bên người, ngày sau sẽ ban quan lộc.Nhưng mà mỗi người một tính, huynh biết rõ hậu nhân của chủ công tínhnết thế nào không? Hài tử của chúng ta có được niềm vui tiếp đón tânquân không? Nếu như chúng nó toàn bộ đều ẩn cư điền viên, hưởng thụ công sức của chúng ta thì thôi không nói, đáng tiếc, chúng nó sao có thể cam tâm sống tịch mịch, hẳn cũng muốn kiến công lập nghiệp chứ.”

Quách Gia nhìn ta buồn cười: “Đợi đến đời sau của chủ công, chỉ sợ ta và đệcũng chỉ còn một nắm xương trắng, có thể làm gì? Chính đệ cũng nóichuyện sau này không thể tính toán được, đệ có thể làm gì đây?” Tanghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải phòng người rắc rối có thể xuất hiện. Nói đùa chứ, triều đình cao vời vợi, hỷ nộ vô thường, một khigiết người chính là liên lụy cửu tộc, đệ không muốn chúng ta sau nàykhông có người hiến tế.”

Quách Gia nhướng mi: “Nóiphương pháp của đệ đi.” Trước tiên ta hỏi: “Đệ từng nói việc thành lậpHuấn mục trường hoàng gia, chủ công có nghe không? Đệ thấy chắc là không rồi!” Quách Gia gật đầu: “Hiện giờ không đủ tiền, cái đó xa xỉ quá.”

Ta biết chứ, có điều đây là chuyện lớn: “Tam ca, các con của chủ công tuổi không còn nhỏ, Tào Phi đã sắp mười lăm, mấy tiểu tử cũng đã tới tuổiluyện binh. Huynh chọn thời cơ góp lời thêm, nói rõ lợi ích của Huấn mục trường này đi.” Quách Gia hiểu rõ: “Ta hiểu rõ, đệ muốn mượn cơ hội đểđám trẻ nhà ta cùng đám trẻ nhà chủ công cùng chơi với nhau, bồi dưỡngtình cảm và sự tin tưởng từ nhỏ phải không? Cứ như vậy sẽ có hy vọng bảo vệ được tính mạng của chúng nó.”

Ta gật đầu: “Khôngsai. Bất kể thế nào, con người sẽ tin tưởng người luôn ở bên cạnh mình,người mình có thể hiểu rõ lai lịch. Chủ công vì sao tin tưởng Hạ Hầu gia như thế, thậm chí chưa từng phản bác truyền thuyết ông ấy là người củaHạ Hầu gia ở bên ngoài, điều này cho thấy tình cảm từ nhỏ lớn lên tốtđến mức nào. Đệ muốn Mãn nhi, Diệc nhi chúng nó có cơ sở tình cảm nhưvậy, đối với bọn chúng chỉ có lợi không có hại. Chỉ có Huấn mục trườngvẫn chưa đủ, như Diệc nhi không thích hợp tập võ thì sao. Tam ca, cáchuynh thường xuyên xuất chinh, nhưng không thể lơi lỏng việc dạy dỗ hàitử. Đệ muốn các huynh đề nghị với chủ công, mở quan học, đem con cháucác đại thần tập trung lại, mời các nho sĩ có tiếng như Lưu Cơ, ĐổngChiêu, tốt nhất cả Dương Bưu tới dạy dỗ chúng nó.”

Quách Gia mí mắt nâng lên: “Ý kiến hay, chủ ý này quá tuyệt. Về sau này, quân thần đồng học, vừa có tình bạn, vừa có tình huynh đệ đồng môn, dù làtức giận, trong lòng vẫn có luyến tiếc, tai vạ dù không tránh được cũngdễ thoát tử tội. Tử Vân, kế này ít nhất có thể bảo vệ gia tộc của chúngta được trăm năm. Ta hiểu rõ kế hoạch trăm năm của đệ rồi.” Ta cườicười, ngươi chưa hiểu hết đâu, chú ý này của ta chẳng qua che dấu taimắt của người ta, về kế hoạch trăm năm cho hậu nhân của chúng ta, ta còn có sắp xếp khác, đến lúc đó các người sẽ hiểu.

Nhìn ánh mắt Tam ca có chút hưng phấn, ta phải dội một gáo nước lạnh: “Tam cađừng chắc chắn quá. Những chuyện này chắc chắn phải an bài thật tốt, cóđiều huynh phải nhớ dặn dò bọn trẻ, đối với các công tử của chủ công,nhất định không được theo về một phía, không thể quá tốt với một aitrong đó, quan trọng là không được can dự vào việc phân tranh giữa cáccông tử ấy. Con người của chủ công chọn người tài mà lập, trưởng thứ còn xếp sau, rất nhiều chuyện không phải thần từ có thể chia sẻ được. Đệthấy trong đám hài tử, Diệc nhi lớn tuổi nhất, cũng khá thông minh,huynh nhất định phải nhắc nhở nó gánh vác chức trách huynh trưởng, tùyhoàn cảnh nhắc nhở đám đệ đệ. Còn nữa, mỗi nhà nếu có hai con trai trởlên, cố gắng giao lại một đứa cho người trong tộc làm con nuôi, sau nàysẽ không xuất hiện chuyện cả nhà bị giết sạch. Lợi hại trong đó huynhhãy cẩn thận nói với các huynh trưởng, tốt nhất đem lập thành gia quy,bắt các thế hệ tuân theo. Tam ca, không phải đệ đa nghi, từ xưa tới nàychưa từng gặp gia tộc nào nhiều thế hệ làm quan mà trường thịnh khôngsuy. Chưa nói tới triều đại thay đổi, gia tộc của huynh và đệ là trọngthần của triều cũ, rất khó hòa nhập với tân triều. Huynh xem Tuân giaxem, bất kể thế nào, người trong tộc đều có các sắp xếp khác nhau, trong tình huống nào cũng sẽ không bị diệt tộc. Đệ đã nhận ra điểm này, nênmuốn sắp xếp trước.” Đối với suy nghĩ của ta, Quách Gia không còn lờinào để nói, liên tiếp gật đầu.

Về đến nhà, ta cũng không nghỉ ngơi mà ngồi dưới tàng cây mai suy nghĩ. Những việc nên giao phócũng đã giao phó xong; việc cần làm cũng đã làm. Lúc này, điều duy nhấtkhiến ta lưu luyến là Vân ca ca, không biết ở bên kia Tần Dũng sắp xếpthế nào rồi? Thời gian không đợi người, lúc Tần Dũng về tới Hứa Đô,chúng ta mới có thể lên đường. Chuyện này phải trách ta quá vội vàng,bảo hắn cưỡi Tiểu Bạch đi. Đi lần này không biết sẽ mất bao lâu, có lẽkhông dưới một, hai năm.

Những chuyện nói với Quách Giahôm nay, ta đã suy nghĩ rất lâu. Bí mật thân phận của ta có thể duy trìbao lâu ta không để ý, còn chưa nói lịch sử đã bị ta bắt đầu thay đổi,sau này ta không thể đặt mình bên ngoài chiến cuộc nữa. Trên chiếntrường, tình huống biến ảo, võ nghệ của ta sớm muộn gì cũng bại lộ. Tacũng không phải sợ ánh mắt trách móc của các huynh trưởng, tuy rằng dưới sự ân cần của họ và sự khổ tâm tìm kiếm của Cao Thuận hôm qua khiến tasúyt nữa đã muốn nói thật. Nếu bọn họ biết ta võ nghệ cao siêu như vậy,có phải sẽ bớt lo lắng đi không? Nhưng cuối cùng ta không nói ra được.Dĩ nhiên không phải vì ta không biết làm thế nào để nói, mà là nếu đểTào Tháo biết, hậu quả ta không dự liệu được, không thể mạo hiểm. Lúcnày, ta hối hận lúc trước quyết định cùng Tam ca không giấu diếm bất cứchuyện gì giữa huynh đệ chúng ta với Tào Tháo, đây là để tự bảo vệ mình, cũng là một loại chế ước. Đúng là tự làm khổ mình.

Võnghệ bại lộ, tất nhiên khiến thân phận bị bại lộ, sau khi trở về triềuđình, ta làm sao đối mặt với mọi chuyện, đây cũng là một vấn đề. Mộtchút không cẩn thận, đến bí mật ta là nữ cũng sẽ lộ ra, lúc đó không bao giờ có thể sống tiêu sái như bây giờ được nữa, đây mới là nguyên nhânta lo nghĩ chuyện sau khi bị lộ thân phận. Tam ca đáng thương, bị ta lợi dụng triệt để mà không biết, hiện tại hắn chắc vẫn đang đắm chìm trongkế hoạch trăm năm của ta, đối với các huynh trưởng mà nói, kiến công lập nghiệp là mục tiêu phấn đấu của bọn họ, bảo vệ hưng vong của gia tộccũng là tâm nguyện của bọn họ!

Không phải ta gian giảo,cũng không phải ta không trung thành, con của ta không thể vào triều,nhưng ta muốn vì con cháu của các huynh trưởng lo nghĩ chu đáo. Vốn dĩtrong lịch sử, Bảo Huân bị Tào Phi giết chết, Chu Dận chết trong khókhăn, đời sau Bá Phù gặp bi kịch tru di toàn tộc, những chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện. Huynh đệ chúng ta được hưởng thụ ân sủng củachủ công, đặc biệt là ta rất đặc thù, ngày sau tất thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, cho dù chúng ta không đi trêu chọc ai, cũng không ngăn được lời gièm pha, nhất định phải chuẩn bị trước. Ta cũng không phải Vũ ca ca, tiền tài chỉ có thể bảo vệ một đời, khó tránh được muôn đời.