Loạn Thế Địch Sát

Chương 4: Muốn làm anh hùng ư? Thành toàn cho ngươi



Hắn là một nam nhân chân chính!

“Huyền đệ đệ...” Khương Thanh Hồng vẫn đang nắm chặt thanh đao sau lưng, kinh ngạc nhìn về phía võ đài, nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má xinh đẹp.

Đối với “đệ đệ” kém hơn vài tuổi này, trước kia nàng ấy chỉ cảm thấy tính cách của hắn trầm ổn hơn những người cùng trang lứa một chút, không có gì đặc biệt. Khương Thanh Hồng không chỉ có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp mà thiên phú tu hành cũng cực cao, cho dù chỉ là một nữ nhi, được ban cho rất ít tài nguyên tu luyện, nhưng hiện tại nàng ấy đã là một cao thủ cảnh giới Đan Nguyên Hậu Thiên.

“Tiểu Huyền là nam nhân chân chính.”

“Rõ ràng hắn có thể sống sót, chỉ cần hắn nhịn một chút, hắn còn chưa đủ mười sáu tuổi, cho dù kết quả xấu nhất, cũng chỉ là đổi sang họ Thân Đồ, nhưng hắn lại lựa chọn..."

“Hắn là một anh hùng.” “Nếu hắn có thể sống sót thì tốt rồi.”

Các nữ nhân đều hiểu Khương Huyền muốn làm gì, rất nhiều người trong số họ đã rơi nước mắt vì Khương Huyền, không ai ngờ rằng, người đứng ra cứu mạng toàn bộ bộ tộc vào thời khắc sinh tử tôn vong cuối cùng lại là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

“Huyền ca ca sẽ chết sao?”

Có tiểu cô nương chừng năm tuổi nhìn thấy mẫu thân, dì, cô cô bên cạnh đang khóc, ngây thơ hỏi.

Mẫu thân của tiểu cô nương vội vàng che miệng cô bé lại, bảo cô bé đừng nói nữa.

“Ngươi, mười lăm tuổi?” Cuối cùng giám sát sứ Lôi Hồng cũng lên tiếng, vẻ mặt hờ hững không giận tự uy.

“Vâng, đại nhân.” Khương Huyền chắp tay.



“Đại nhân!" Thân Đồ Dũng vội vàng nói với Lôi Hồng: “Tiểu tử này tới gây sự! Hắn còn chưa thành niên, không có tư cách tham gia trận chiến sinh tử của bộ tộc! Bộ tộc Khương thị đã không còn người nào có thể xuất chiến! Đã hoàn toàn thua cuộc trước bộ tộc Thân Đồ! Xin đại nhân phán đoán sáng suốt!”

“Giám sát sứ đại nhân.”

Khương Huyền lại nhìn về phía đài cao phía bắc nói: “Theo ta được biết, thực tế hoàng triều Đại Kiền quy định tuổi trưởng thành là mười lăm tuổi. Cái gọi là mười sáu tuổi trưởng thành chỉ là truyền thống của vùng núi Hắc Đàm bọn ta, có đúng không?”

Lôi Hồng bỗng nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.

Ông ta không ngờ rằng trong một bộ tộc ngu dốt, không có văn hóa, lạc hậu, lại có người chịu nghiên cứu kỹ luật lệ của hoàng triều Đại Kiền.

Lãnh thổ của hoàng triều Đại Kiền dài hàng trăm triệu dặm, phần lớn trong số đó là “hư chỉ”, thực chất không nhiều, không phải người ở cảnh giới như Lôi Hồng có thể biết được, đừng nói là ông ta, cho dù là Thần Ma ở tít trên cao, đứng đầu nhân sinh, chỉ sợ cũng chưa từng đi khắp lãnh thổ hoàng triều Đại Kiền.

Núi Hắc Đàm nằm ở nơi xa xôi, cách hoàng đô của Đại Kiền hàng trăm triệu dặm.

Một lãnh thổ rộng lớn như vậy, ít nhất có trăm vạn tòa chủ thành như thành Phi Tuyết, bên dưới thành Phi Tuyết còn có rất nhiều quận thành, thị trấn, cũng như một số lượng lớn lãnh địa bộ tộc, lãnh địa quý tộc có quyền tự trị.

Thống trị một quốc gia có lãnh thổ quá lớn như vậy, có một số việc khó có thể thống nhất được.

Ví dụ như, tuổi trưởng thành là bao nhiêu?

Thiên hạ có rất nhiều bộ tộc, cách xa mười dặm đã có phát âm khác nhau, huống chỉ là hàng trăm triệu dặm, những khu vực khác nhau còn có phong tục, truyền thống và tín ngưỡng khác nhau.

Có một số bộ tộc thì mười sáu tuổi đã lớn, có bộ tộc mười bốn tuổi đã sắp xếp hôn sự, có bộ tộc mười tám tuổi phải săn giết được yêu thú mới được coi là trưởng thành. Vùng núi Hắc Đàm, vẫn luôn mặc định độ tuổi trưởng thành là mười sáu, ở thành Phi Tuyết cũng vậy.



Về vấn đề này, luật pháp của hoàng triều tôn trọng phong tục truyền thống của địa phương, không ép buộc! Nhưng nếu thật sự nghiêm túc mà nói, độ tuổi trưởng thành do hoàng triều Đại Kiền quy định thật sự là mười lăm tuổi!

Có một số việc không nhắc đến thì tốt hơn.

Nhưng nếu thật sự phải nói ra, nếu truyền thống bộ tộc xung đột với luật pháp hoàng triều, đương nhiên Lôi Hồng tuân thủ theo luật pháp của hoàng triều là lẽ hiển nhiên.

“Được phép xuất chiến.” Lôi Hồng không nói gì vô nghĩa.

Một lúc sau.

Võ đài được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể của Nhị trưởng lão được đưa đi, ngũ trưởng lão cũng nhảy đài đứng bên cạnh các dũng sĩ của bộ tộc Thân Đồ.

Trên võ đài, Thân Đồ Dũng nhìn Khương Huyền với vẻ mặt không vui.

Gã không ngờ sự việc lại đến mức này, gã chưa bao giờ nghe nói đến việc mười lăm tuổi đã trưởng thành, nhưng giám sát sứ Lôi Hồng nói cái gì thì chính là cái đó, gã không dám nghi ngờ.

“Tiểu tử! Nếu ngươi đã thành tâm muốn chết, thì đừng trách ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ! Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ yêu thương mẹ và muội muội của ngươi!” Thân Đồ Dũng cầm đao lớn, liến khóe miệng, dáng vẻ nôn nóng muốn xử lý Khương Huyền: “Nếu ngươi đã muốn làm anh hùng? Thế thì thành toàn cho ngươi.”

Thân Đồ Nham và Thân Đồ Mậu Thạch dưới đài đều tức giận, bởi vì Khương Huyền quấy phá mà chuyện này bị trì hoãn thêm một tháng.

“Giết hắn nhanh lên, đừng nói nhảm nữa.” Thân Đồ Nham sốt ruột thúc giục.

Vệ Bạch Quân che kín mắt con gái, bản thân cũng quay đầu đi, rơi nước mắt không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo.