Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 59



Bên ngoài gió lạnh gào thét, tia chớp xẹt qua trên bầu trời rồi vang lên một tiếng nổ lớn, bên trong xe máy sưởi hô hô thổi tới. Cũng không biết Nguyên Nhị là do vừa rồi khóc quá lợi hại, hay vì xấu hổ, hay là do bên trong xe bật máy sưởi quá nóng, khuôn mặt hồng đến kỳ lạ, giống như đánh một lớp phấn hồng thật dày.

Ánh đèn bị tắt đột nhiên lại sáng lên. Nguyên Nhị ngước mắt lên không cẩn thận chạm phải ánh mắt nóng rực của Mục Nghiên Chi. Đôi mắt ấy giống như một cơn lốc xoáy nhìn không thấy đáy, muốn đem người hút vào trong. Cô chỉ tạm dừng lại một giây rồi lập tức né tránh, nhịp tim bỗng dưng tăng lên.

Giây tiếp theo nước mắt mạc danh lại trào ra, thậm chí đã ra khỏi hốc mắt. Nguyên Nhị cắn môi chịu đựng, muốn đem nước mắt nuốt trở về.

Mục Nghiên Chi đã nhận ra, đau lòng ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, anh nói những lời này không phải là để em khóc. Nếu em cảm thấy vào lúc này vẫn chưa muốn làm hòa hoặc chưa muốn tha thứ thì không cần nghĩ tới, chờ em đã sẵn sàng rồi thì chậm rãi nghĩ cũng được, không sao hết. Anh sẽ chờ em, bất kể là bao lâu anh cũng sẽ chờ.”

Nguyên Nhị tùy ý để anh ôm, vẫn không nhúc nhích. Mục Nghiên Chi thật sự nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể âm thầm thở dài.

Anh mím môi, giơ tay xoa xoa đầu của cô, lại nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong anh đẩy cửa xe, trực tiếp ôm người trong lòng ra ngoài rồi đặt người đứng trên mặt đất.

Anh cong môi, vỗ nhẹ đầu Nguyên Nhị. “Trở về ngủ đi!”

Từ sân bay về đến nhà hai người ở bên nhau cũng vài tiếng đồng hồ nhưng có một vấn đề Nguyên Nhị vẫn không hỏi. Nỗi gấp gắp trong lòng sớm đã tan thành mây khói, khi ở trên máy bay cô đã tự mình củng cố lại tinh thần nhưng căn bản không hề có chút tác dụng nào. Cô vẫn không dám hỏi, sợ từ trong miệng của Mục Nghiên Chi nghe được những chuyện bản thân không muốn nghe nhất, càng sợ sau khi nghe được sẽ không ngừng tưởng tượng đến những hình ảnh khủng bố kia.

Cô sợ, thật sự sợ.

Vừa rồi hai chữ tha thứ thiếu chút nữa cô đã nói ra khỏi miệng.

Thật sự, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Giờ này khắc này, Nguyên Nhị đột nhiên có chút chán ghét tính do dự của bản thân.

Về phòng đơn giản rửa mặt rồi chải đầu. Nguyên Nhị nằm trên giường, trong đầu tất cả đều là lời Mục Nghiên Chi vừa nói, thật lâu cũng chưa ngủ.

Chỉ là, mất ngủ cũng không phải chỉ có mình cô. Ở tòa nhà cách đó không xa có một thân hình cao lớn ngồi ở trên ban công. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ở đó có một đạo tia chớp xẹt qua, toàn bộ bầu trời đêm được chiếu sáng lên. Trên bầu trời vang lên tiếng nổ thật lớn, thế nhưng đôi mắt của anh cũng chưa chớp một cái.

Vừa rồi có một khắc anh cho rằng Nguyên Nhị sẽ tha thứ cho mình.

Nhưng mà, vẫn không có…Nhưng cũng không sao hết, ít nhất cô đã không còn cự tuyệt anh ôm nữa.

Đây là một dấu hiệu tốt, không phải sao?

……

Đảo mắt một cái lại tới Tết Âm lịch. Phòng tạp chí cũng đã nghỉ, hiếm hoi lắm Nguyên Nhị mới có được kỳ nghỉ, phóng túng bản thân ngủ đến trời đất u ám, lúc rời giường đã là giữa trưa. Cô rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu.

Trong phòng bếp, dì Phương nghe được tiếng bước chân thì nhô đầu ra. “Tiểu thư, lão tiên sinh có phân phó tôi chuyển lời với cô là tới nhà chính ăn cơm.”

Nguyên Nhị vâng một tiếng, trực tiếp đi ra cửa.

Cô thay giày xong vừa mở cửa đã thấy Mục Nghiên Chi đang chuẩn bị ấn chuông cửa. Cô hoảng sợ che ngực lui về phía sau một bước. Mục Nghiên Chi sợ cô té ngã nhanh nhẹn duỗi tay bắt được cánh tay của cô, đỡ lấy người.

“Thực xin lỗi, anh không biết em muốn ra ngoài.” Anh nói lời xin lỗi.

Nguyên Nhị lắc lắc đầu, cười khẽ. “Không sao đâu.”Mục Nghiên Chi dịch sang bên cạnh nhường đường cho cô, hỏi: “Em muốn tới nhà chính sao?”

Nguyên Nhị gật gật đầu. “Vâng.”

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn tay của cô, bàn tay cắm ở trong túi giật giật. “Vậy… Đi thôi!”

Dứt lời anh lại dịch sang bên cạnh thêm một chút ý bảo cô đi trước, chính mình đi theo phía sau.

Trên con đường nhỏ lá cây bị gió thổi phát ra tiếng sàn sạt, tiếng bước chân của hai người tiếng bị dấu đi, nhưng mà Nguyên Nhị vẫn cảm nhận được hơi thở của anh, gắt gao đi theo.

Bỗng nhiên Nguyên Nhị thở hắt ra một hơi thật dài.

Kế tiếp, phía sau truyền đến giọng nói đầy lo lắng của người đàn ông. “Làm sao vậy?”

Nguyên Nhị dừng bước chân, lắc đầu. “Không có gì.”

Cô chỉ đơn thuần muốn thở dài một cái thôi mà.

Giống như từ đêm đó trở đi hai người vẫn luôn ở chung như vậy. Nguyên Nhị cảm thấy trạng thái hiện tại của hai người giống như đôi vợ chồng tương kính như tân, không có tình cảm mãnh liệt, không có gợn sóng, thật thà, nhưng lại thật thà quá mức.

Mục Nghiên Chi không nhắc tới chuyện huân chương, cũng không hỏi vì sao đêm đó cô đột nhiên trở về. Nguyên Nhị cũng không hỏi cái gì, hai người giống như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng không chủ động mở miệng.

Ở nhà chính ăn cơm xong Mục Quốc Phong cố ý bảo bọn họ đi dạo xung quanh.

Chuyện của người trẻ ông cũng không tiện nhúng tay, nhưng vẫn nhịn không được muốn cho bọn họ cơ hội ở chung. Kỳ thật ai nấy đều thấy được hai người trẻ vẫn rất yêu nhau, nhưng mấy năm nay hình thành ngăn cách không phải một sớm một chiều là có thể xóa bỏ.

Mục Quốc Phong đứng ở cửa nhà chính, phiền muộn nhìn hai người đang sóng vai đi với nhau ở kia. Bàn tay ông nắm chặt cây gậy, trên bàn tay có đầy nếp nhăn hiện lên mấy sợi gân xanh.

Ông thở dài một hơi thật mạnh, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác già nua nồng đậm. “Không biết tới khi nào tôi mới có thể uống một ly trà của dâu trà đây.”