Lộ Nhân

Chương 13-2



Tấm vải đơn bạc vì gió núi lạnh căm mà dính sát vào đôi chân của Thập Lục. 

Từ thắt lưng đến mông, từ mông đến đôi chân thẳng tắp, lớp vải mềm mại hoàn mỹ bó sát theo từng đường cong thon dài kiện mỹ* trên hạ thân của Thập Lục. (*đẹp khỏe mạnh, săn chắc)

Không biết từ miệng vết thương ở chỗ nào, có lẽ là từ rất nhiều miệng vết thương đều đang ứa máu, trên tấm vải loang ra một mảng lớn đỏ thẫm, chảy dọc theo hai chân, uốn lượn mà đi, lại vẫn còn lan tràn xuống hai bắp đùi trần trụi, nhỏ xuống từng giọt...

Ma từ tâm sinh.* (* Ma quỷ từ trong lòng mà sinh ra)

Một bàn tay dừng lại trên hông Thập Lục.

Tay, dâm hèn mà trượt, dọc theo đường cong mê người của thắt lưng thon mảnh.

Giờ khắc này, dễ dàng có thể nhận ra rằng tất cả những người có mặt ở đó đều đang nhìn Thập Lục.

Nhìn mĩ nam tử có dung nhan tuyệt thế này ở giữa ban ngày rõ rõ rành rành, ở giữa hàng chục cặp mắt nhìn trừng trừng, bị lột trần, bị làm nhục!

Có người cảm giác được nỗi hưng phấn khác thường.

Thậm chí có người cảm thấy nửa người dưới nổi lên biến hóa không nên có.

Rõ ràng là một nam nhân!

___

Hắn phải phân thây chủ nhân của bàn tay kia.

Hắn phải móc ra tất cả những cặp mắt đã thấy được trọn vẹn thân thể kia.

Huyết sắc ở trong mắt nam nhân chậm rãi lan tràn.

Hắn nghĩ, hắn hẳn phải lập tức tán đi tất cả tinh khí đang ngưng tụ, hắn không thể...* (ý nói nếu ảnh không tản đi tinh khí, nội lực có thể khôi phục nhưng ảnh sẽ bị huyết khí công tâm mà tẩu hỏa nhập ma)

Thế nhưng hắn lại đang thúc giục huyết khí vận hành nhanh hơn.

Có lẽ cảm giác được bầu không khí có chút dị thường, thần trí Thập Lục tạm thời thanh tỉnh lại. Ngẩng đầu, rất nhanh... y đã biết đám súc vật tham lam khốn nạn sẽ làm gì với y!

"A!" Thập Lục nở nụ cười.

Tiếng cười khàn khàn trào phúng làm cho mọi người kinh ngạc khó hiểu.

Y làm sao vậy? Sẽ không sợ hãi đến choáng váng đi?

"Uy, ở đây...có nữ nhân...hay không? Nếu... có, vậy... phiền các ngươi để cho các nàng... tránh đi...một chút."

___

"Ha hả, ha hả a."

Hắn nhẹ giọng cười.

Tiếng cười đuổi dần thành lớn.

"Ha ha ha!"

Nam nhân ngửa đầu cười to, tựa hồ nghe được một chuyện tốt cười nhất trên thế gian.

Tất cả những ánh mắt đang chăm chăm rọi vào Thập Lục đều hướng về phía tiếng cười truyền lại.

Trong tiếng cười cuồng loạn, một cây ngân châm rất dài lóe ngân quang từ huyệt Bách Hội của nam nhân từng chút...từng chút... bị đẩy ra.

Vô thanh vô tức, ngân châm rơi trên mặt đất.

Một tiếng gầm ngân nga vang vọng rung lên. Giống như rồng ngâm, giống như tiếng hét điên cuồng vô ý thức.

"Dám tìm Lộ Tinh Thiên ta phiền nhiễu? Dám khi dễ người của Lộ Tinh Thiên ta? Chẳng phải các ngươi đã quên Lộ Tinh Thiên ta là ai!"

Tiếng gầm đã đến rất gần, những kẻ công lực yếu bịt chặt hai tai ngồi xổm xuống.

"Lão nương yêu! Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào mù mắt, nói họ Lộ đã là nỏ mạnh hết đà*?" (* kiệt sức)

Hai mạch Nhâm Đốc tương thông, khí huyết nghịch lưu! Rất thống khổ! Thống khổ đến mức hắn hận không thể giết hết tất cả mọi người!

"Rống ─ "

Một chưởng quét ngã một loạt cây cối trước mắt, cảnh quang rộng mở trong sáng.

"Giết ─ "

Hiện tại là lúc bọn chuột nhắt tham lam nhát gan các ngươi trả giá đắt! 

Một chiêu đại bằng giương cánh, người này nhưng lại thi triển được thân pháp Lăng Không Quá Hải*, đạp gió lên cao hàng trượng lướt thẳng về phía đỉnh Huyền Nhai. (* đi trong không khí, không cần mượn vật làm đệm chân, là loại khinh công thượng thừa.)

Nghe được tiếng xé gió, Thập Lục đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lo lắng. Cuối cùng biến thành ưu phiền.

Lão gia không có khả năng đột nhiên khôi phục công lực! Hắn làm cái gì?

Lộ Tinh Thiên bay lên đỉnh Huyền Nhai. Thập Lục nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Trời ạ! Cặp mắt đỏ lòm này có nghĩa là gì?

Biểu tình của Lộ Tinh Thiên điên cuồng mà dữ tợn! Vọt tới đỉnh Huyền Nhai, hắn không phát ra ngay cả một câu vô nghĩa, lập tức ra tay tàn sát!

Trên đỉnh có sáu người.

Ngoại trừ Thập Lục, phụ trách giữ lấy y là Vũ đường Phó Đường chủ cùng Thiếu lâu chủ Tứ phương lâu, đứng bên cạnh y là Thực Vũ lão cùng đồ đệ của lão, Thanh Tâm, còn có một người quen cũ là Không Động phái Chưởng phái Ngô Đãng Lực.

Mỗi người đều là nhất lưu hảo thủ.

Nhìn thấy Lộ Tinh Thiên xông lên, họ Công Tôn Phó đường chủ cùng Kim Nguyên Bối không hẹn mà cùng muốn dùng Thập Lục uy hiếp.

Bọn họ cũng là những kẻ đầu tiên bị Lộ Tinh Thiên dùng hai tay, tươi sống bóp nát đầu!

Óc nóng bỏng bắn vào mặt Thập Lục. Mất đi giá đỡ, Thập Lục ngã xuống bên chân tiểu đạo sĩ.

Kỳ quái, Lộ Tinh Thiên cũng không đến dìu y dậy. Ánh mắt hắn nhìn về phía mỗi người đều tràn ngập sát ý, Thập Lục nằm trên mặt đất dường như bị hắn lãng quên.

Thực Vũ lão trừng lớn hai mắt, liếc nhìn đồ đệ, ánh mắt len lén đảo về phía chân núi.

Đáng tiếc đường đi hẹp, tiểu đạo sĩ Thanh Tâm lại ở gần Thập Lục quá.

Thanh Tâm ngàn không nên, vạn không nên, không nên tự cho là thông minh mà động đến Thập Lục đang nằm trên mặt đất, gã muốn dùng y làm tấm khiên cho gã thoát thân. “ Để chúng ta đi, nếu không ta giết y!"

Lộ Tinh Thiên biết người kia đang giữ trên tay đồ vật của hắn (Tiểu Thập Lục mới không phải là đồ vật a! TT^TT), một thứ rất đặc biệt, một thứ gì đó chỉ thuộc về một mình hắn. Hắn nhớ rõ thanh âm này, cũng nhớ rõ bàn tay kia, chính là bàn tay đã trượt đi trên thân thể chỉ thuộc về một mình hắn!

Thập Lục nhìn rất rõ, ánh mắt lão gia nhìn về phía Thanh Tâm ác độc mà tàn bạo, đó là một loại ánh mắt dữ tợn hận không thể xé xác đối phương!

Tiếng xương bị bóp nát.

Đương nhiên không phải của y.

Là tiểu đạo sĩ Thanh Tâm.

Từ trong tay tiểu đạo sĩ ngã xuống, Thập Lục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đáng sợ mà tiểu đạo sĩ phát ra trước khi chết.

Lão gia thế nhưng rõ ràng đem gã xé ra thành hai mảnh! (Óe!!!)

Tâm của Thập Lục trầm xuống.

Cho dù tiểu đạo sĩ đáng giận đến mức nào đi nữa, lão gia cũng không thể dùng loại thủ pháp tàn khốc này giết chết một thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi.

Thập Lục không muốn nghĩ lão gia... điên rồi?

Thực Vũ lão trợn mắt mà xem đồ đệ hắn chết thảm ở trước mắt, đột nhiên hú lên quái dị xoay người bỏ chạy.

Nếu lão đạo lập tức cùng những người còn lại liên thủ, có lẽ bọn họ còn có còn cơ hội sống.

Chính là sai liền sai ở việc bọn họ bị Lộ Tinh Thiên đột nhiên bộc lộ ra thủ pháp tàn nhẫn dọa  cho khiếp hãi, mỗi người đều tìm cơ hội chạy về phía chân núi.

Huyết tinh bao trùm Huyền Nhai.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết, cảm thấy không ổn, mọi người bắt đầu hướng lên Huyền Nhai chạy tới.

Nhất là Tứ Phương Lâu chúa Kim Nguyên Bảo chạy đến nhanh nhất, con trai độc nhất bảo bối của hắn còn ở trên đó.

Vũ đường Đường chủ cũng không chậm trễ, đường huynh* của hắn đã lên đó. (* Anh họ)

Một người đã đủ giữ quan ải vạn phu sờ địch!

Địa thế hiểm trở, chỉ trông vào một hẹp lộ quanh co để lên đến đỉnh núi.

Kim Lâu chủ cùng Vũ đường Đường chủ có vội đến mấy chăng nữa cũng phải theo con đường này mà đi.

Mà đỉnh núi, chính là nơi cơn ác mộng của bọn họ đang chờ.

Thập Lục vẫn nằm trên đỉnh Huyền Nhai.

Y không biết đỉnh Huyền Nhai này có tên riêng hay không, cũng không muốn biết.

Y nghĩ, về sau y không bao giờ... nữa muốn tới địa phương quỷ quái này.

Lạnh chết y!

Lão gia, ta biết ngài giết người thành nghiện, cũng biết hiện tại ngài có điểm không bình thường, bất quá nói thật, ngài có thể trước hết ném cho ta ít quần áo hay không?

Thập Lục không phải không muốn động, mà là hoàn toàn không thể động.

Không nói đến khi bị bắt y đã kiệt sức cùng ngoại thương chằng chịt, sau khi bị bắt giữ còn bị người truyền tay làm trò, hơn nữa lại loại tra tấn giết người không thấy máu! Lại còn bị hầu như khỏa thân ngâm mình trong gió núi băng hàn đến tận lúc này, y còn có thể sống sót được coi như đã là mạng lớn!

Nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết.

Lão gia từ đỉnh núi giết xuống đến dưới đường mòn, giết đến mức kẻ thùnhìn thấy hắn chỉ còn biết quay đầu chạy trối chết!

Kỳ thật những người đó không yếu đến vậy, bọn họ chẳng qua sợ.

Thập Lục cũng sợ.

Ngay vào thời khắc Thập Lục cho là mình cũng có lúc bị cóng mà chết, một đôi chân ra hiện ở trước mặt y.

Khẽ ngước nhìn lên, y nhìn đến một đôi tay quen thuộc không giống người thường. Đôi tay ấy có màu đỏ tím.

Phải giết bao nhiêu người, hai tay mới có thể nhiễm thành một màu máu đọng có lau cũng không đi?

Thập Lục cố gắng nhìn lên trên.

Một cặp mắt đỏ sọng. Đôi mắt ấy nhìn y, chớp cũng không chớp.

Thập Lục nghĩ muốn cười với chủ nhân của đôi mắt ấy, nhưng không cười nổi.

Mặt của y đã gần bị đông cứng. Y cảm thấy cả người mình đều tê liệt, vô tri vô giác.

Y nhìn thấy lão gia giải khai* áo dài. Hô, hoàn hảo, ngài hẳn là nhớ tới phải cho ta ít y phục ủ ấm. (* cởi)

Tấm vải trải giường đơn bạc mỏng manh còn sót lại trên nửa người dưới của y bị vén lên, sau đó, nam nhân mở hai chân y ra, đem thứ nóng bỏng thô cứng của mình thống vào trong cơ thể y!

Thập Lục ngay cả kêu thảm thiết đều chưa kịp kêu ra miệng thì đã ngất đi.

Nam nhân vừa phát ra tiếng gầm rú như dã thú, vừa ra sức đưa đẩy trên người Thập Lục.

Ha!

Hô!

Lạnh lẽo thân thể, lửa nóng nội tại. Mật huyệt nhỏ hẹp gắt gao bao vây lấy hắn. Mặc kệ hắn như thế nào tiến lên, mặc kệ hắn như thế nào càn quấy, luôn bất ly bất khí*. (*không giận không rời)

Chỉ có hắn mới biết được thực ra tấm vải trải giường cũ nát này bao bọc một thân hình như thế nào.

Chỉ có hắn mới biết được bộ vị tối riêng tư của nam nhân này có thể mang đến cho hắn khoái hoạt như thế nào.

Những điều này là do chúng thuộc về hắn.

Không ai có thể nhúng chàm.

Không ai có thể cướp lấy.

Y, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về một mình hắn!

Ngẩng cao đầu, gầm nhẹ, đem minh chứng chính xác nói lên người này là của mình tống xuất vào thật sâu trong cơ thể y, hắn nằm trên người y, thở hào hển. Hắn thích như vậy, thực thoải mái, cũng thực thỏa mãn.

Bóng người trong đầu bay xa, tiếng kêu gọi không biết của ai rốt cục cũng dừng lại. Tâm, đạt được bình tĩnh. Dần dần, ý thức cũng bắt đầu thanh tỉnh. Thanh tỉnh đến mức hắn phát hiện Thập Lục ở dưới thân hắn tựa như chỉ còn một hơi thở mong manh.

Hắn gượng mình đứng thẳng dậy, lộ ra một cái tự giễu, một nụ cười châm chọc giống như lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Tẩu hỏa nhập ma, đây là chuyện mỗi một truyền nhân của Lộ gia sợ hãi.

Trước đây đã lâu lắm, một vị tổ tiên bị tẩu hỏa nhập ma cuối cùng ra sao?

Bị bắt bế quan mười hai năm, cuối cùng vẫn chịu không nổi nỗi thống khổ mà ám ảnh trong đầu mang đến, đâm đầu mà chết.

Còn một người có tình cảnh khá nhất mà?

Nghe nói là bị độc chết. Bởi vì sợ người này đem đến tai họa cho nhân gian.

Có người nào bị tẩu hỏa nhập ma mà không chết cũng không điên?

Đứng dậy tìm được trong đống y phục rơi trên mặt đất một cái túi gấm, hắn lấy ra một lọ thuốc trị nội thương, đổ ra hai hoàn nhét vào miệng Thập Lục.

Sợ y không thể nuốt, hắn lại ép y mở miệng, đẩy thuốc vào sâu trong họng y, nhìn thấy y có phản ứng nuốt rồi mới buông tay ra.

Mặc y phục vào, hắn ôm lấy ảnh vệ đã làm hết phận sự của hắn, không khách khí lột lấy một cái áo lông cừu trên người Mập công tử, lại lấy được trên người Vũ Đường chủ một cái áo choàng nhung lông thiên nga, đem người ở trong lòng mình bọc lại thật kín.

Giống như không hề thấy bốn phía huyết tinh, Lộ Tinh Thiên xoay người hướng về phía rừng rậm phía xa xa đi đến.

Không lâu sau, hoa tuyết hạ xuống, ôn nhu che giấu hết thảy.