Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 393



Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 489: Anh cũng cảm thấy như vậy!
A Kiệt liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy một lát, sau đó cũng không nhiều lời, tiếp tục lái xe về phía trước.
Sau khi đến trước tiểu khu của Hạ Tử Hy, A Kiệt liền dừng xe lại.


“Mục tổng, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón anh đúng giờ!” A Kiệt nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, khi vừa chuẩn bị bước lên lầu đột nhiên nhớ đến điều gi đó liền nói: “Đúng rồi, Hạ Tử Hy những ngày này sẽ không đến công ty!”
“Ồ, được!” A Kiệt liên tục gật đầu.
Mục Cảnh Thiên liền nắm tay Hạ Tử Hy bước lên lầu.
A Kiệt đứng bên dưới, nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, lúc này bất giác mới nhận ra,


hiện tại là tình tiết sống chung sao?
Nếu không Mục tổng như thế nào lại đến nơi này, tiến độ phát triển như vậy có phải hay không có chút nhanh rồi?


Sau khi quay trở về, rất rõ ràng có thể nhận ra được tâm trạng của Mục Cảnh Thiên không vui, nhưng chăm sóc Hạ Tử Hy vô cùng chu đáo.
A Kiệt vẫn chưa rời đi, liền gọi điện thoại cho người mang thức ăn tối đến.
Hơn nữa còn là những thức ăn bổ huyết.
Hạ Tử Hy muốn tự mình làm nhưng Mục Cảnh Thiên nói như thế nào cũng không đồng ý, cãi không lại anh ta, Hạ Tử Hy chỉ có thể đồng ý.


Sau khi ăn tối xong xuôi, Hạ Tử Hy liền đi tắm rửa, lần này Mục Cảnh Thiên cũng không gây rồi cô, chỉ nhìn cô sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Đêm nay ngủ sớm một chút!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên liền nằm trên giường ôm lấy cô, trước khi chìm vào giấc ngủ Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên nói: “Ca phẫu thuật của bà nội rất thành công, em tin rằng bà nhất định sẽ không xảy ra chuyện gi cả, bà nhất định sẽ tỉnh lại, anh không cần phải lo lắng!”


Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Anh cũng cảm thấy như vậy!” vừa nói, liền sấn tới hôn cô, “Được rồi, hôm nay em phải rút nhiều máu như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, cũng không tiếp tục câu chuyện, sau đó nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mục Cảnh Thiên ôm lấy cô, vẫn luôn không động đậy, qua được một lúc lâu sau, cảm giác Hạ Tử Hy đã ngủ say, anh mới từ từ ngồi dậy bước ra bên ngoài.


Động tác nhẹ nhàng, giống như sợ rằng sẽ đánh thức Hạ Tử Hy thức dậy.
Đợi đến khi Mục Cảnh Thiên bước ra khỏi phòng, Hạ Tử Hy lúc này mới từ từ mở mắt ra nhìn, nhìn theo bóng lưng của anh, cô liền nhíu mày lại.
Trên sân thượng, Mục Cảnh Thiên đứng ở nơi đó, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Hạ Từ Hy từ từ bước đến sau lưng anh, sau đó trực tiếp vươn tay ôm lấy cả người Mục Cảnh Thiên vào lòng.