Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 357



Chương 399: Mục tồng, đã lâu không gặp!
“Được rồi, Mục tổng, anh như


vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền hất tay Mục Cảnh Thiên ra, sau đó nhìn anh ta, “Tôi đính chính lại một chuyện, tôi không hề tức giận, cũng không giận dỗi, anh không cần nhớ mãi không quên chuyện xảy ra đêm qua, bời vì đối với tôi mà nói, những gì nói đêm qua đều chỉ là trò chuyện lúc rành rỗi, không tồn tại bất kỳ ý nghĩ nào!” Hạ Tử Hy nhìn hắn nhấn mạnh từng chữ.
Sau đó, những lời Mục Cảnh Thiên muốn nói đều nghẹn lại. Nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt thâm sâu linh hoạt dạo khắp người cồ,


như muốn khoét một lỗ trên người cô, cảm giác tức giận nhưng không cách nào bộc phát được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hạ Tử HY.
“Những gì cô nói đều là thật sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu mỉm cười trả lời: “Tất nhiên!”
Đáng chết! Hắn hiện tại không muốn nhìn thấy nhất chính là nụ cười của cô có được không? Nhưng cô vậy mà lại cười một cách vô tư như vậy. Trong lòng của Mục Cảnh Thiên nói không


nên bất kỳ tư vị nào.
“Tiểu Hy!” ngay lúc này, phía sau lưng cô vang lên một giọng nói.
Hai người sau khi nghe giọng nói vang lên, đồng loạt quay đầu lại chỉ nhìn thấy Hạ Tử Dục đang bước về phía họ.
“Anh hai!” khi nhìn thấy Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy nhếch môi cười.
Hạ Tử Dục trực tiếp bước đến, đứng bên cạnh Hạ Tử Hy, sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Mục tồng, đã lâu không gặp!”


Mục Cảnh Thiên cũng không hề có ý chào hỏi hắn, chỉ khi nhìn thấy Hạ Tử Dục càng cảm thấy không vui. Hắn chán ghét bất kỳ người đàn ông nào đứng trước mặt Hạ Tử Hy, dù cho người đứng bên cạnh cô là anh trai, hắn cũng không thích.
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú hai người bọn họ.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên vẫn chưa lên tiếng, Hạ Tử Dục tiếp tục nói: “Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Hy, phần tình cảm này tôi nhất định sẽ ghi nhớ!”


“Người tôi cứu là cô ấy cũng không phải là anh, anh ghi nhớ cái gì?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên bất mãn nói.
Câu nói này có chút quá đáng! Hạ Tử Hy sau khi nghe xong sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi. Người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào chứ! Có điều Hạ Tử Dực cũng không để ý đến, điềm tĩnh nhìn hắn nói: “Tiểu Hy là em gái của tôi, tôi tất nhiên phải ghi nhớ phần ân tình này!”
“Nếu như Mục tổng sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực!” Hạ Tử


Dực nói.
Nghe đến điều này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười lạnh: “Anh cảm thấy, tôi có vấn đề gì cần đến anh giúp đõ’ hay sao?”
Hạ Tử Hy: “…”
Người đàn ông này cũng thật là…lời nói khiến người khác không chút yêu thích được.
“Bất kể là điều gì!” Hạ Tử Dục vẫn điềm tĩnh như cũ, sau đó nói: “Tôi hiện tại dẫn Tiểu Hy làm thủ tục xuất viện; Mục tồng chúng ta


ngày khác lại nói chuyện!”
Vừa nói vừa nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, chúng ta đi thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó hai người cùng rời đi.
Mục Cảnh Thiên đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Hy, trong lòng nói khồng nên cảm xúc gi.
Sau đó Hạ Tử Hy liền thu dọn đồ đạc, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.


Trong xe, Hạ Tử Dục lái xe, Hạ Tử Hy ngồi băng ghế phía sau.
“Em cảm thấy thế nào? Thật sự không có vấn đề gì chứ?” Hạ Tử Dục nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Hạ Tử Hy, trong đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.
Hắn chỉ đi công tác hai ngày, không nghĩ rằng Hạ Tử Hy lại xảy ra chuyện, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, cũng may mắn cô không xảy ra vấn đề gì-
Nghe câu hỏi này của Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy thu hồi tầm mắt


nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, không có vấn đề gì cả!”
“Vậy thì tốt!” Hạ Tử Dục gật đầu, đột nhiên nhó’ đến một chuyện liền lên tiếng “Tiểu Hy…”
“Hả?”
“Mẹ nói anh dẫn em về nhà!”
Hạ Tử Hy sửng sốt.
“Em hiện tại có chút bất tiện, khồng bằng cùng anh về nhà ờ vài ngày, đợi đến khi em thật sự


hồi phục, có thể đi làm rồi thì lại quay về nhà riêng có được không?” Hạ Tử Dục hỏi.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút sững sờ, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.
Nhìn dáng vè im lặng của cô, Hạ Tử Dục tiếp tục lên tiếng: “Em vẫn còn vì chuyện xảy ra những năm về trước mà tức giận sao?” Hạ Tử Dục hỏi.
Có thể nhận thấy, Hạ Tử Hy khồng hề muốn quay về Hạ gia.