Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 338



CHƯƠNG 376: VỪA ĐÁM VỪA XOA (5)
Hạ Tử Hy ngược lại chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cô nói xem rốt cuộc tôi có ý gì?” giọng nói bình tĩnh giống như không phải đang truy hỏi bất cử điều gì, giống như đang rất bình tĩnh nói chuyện không liên quan đến mình vậy. Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Lăng Tiêu Vân càng cảm thấy không chắc chắn.
“Thời điểm Hà Lục Nguyên muốn giết tôi, vào giờ khắc cuối cùng, ông ta có nói với tôi một câu…” Hạ Tử Hy chậm rãi nói, đôi mắt trong suốt, lúc này vô cùng chắc chắn nhìn về phía Lăng Tiêu Vân.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lăng Tiêu Vân lập tức thay đổi, những điều chĩ trích cùng khí thế bức người vừa rồi lập tức tan biến, thay thế bằng cảm giác hoang mang, sợ hãi cùng căng thẳng.
“Có…có ý gì?” cô ta hỏi vặn lại, nhưng cũng vì có mặt Mục Cảnh Thiên trong phòng bệnh, ngược lại không biết nên làm như thế.
“Muốn biết sao?” Hạ Tử Hy nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi lại.
“Hạ Tử Hy, cô tốt nhất đừng ăn nói bậy bạ!” Hạ Tử Hy chưa kịp

lên tiếng, Lãng Tiêu Vân liền hét lớn, chỉ sợ rằng chậm thêm vài giây Mục Cảnh Thiên sẽ tin những lời Hạ Tử Hy đang nói.
Nhìn bộ dạng càng thẳng của cô ta, Hạ Tử Hy mỉm cười, cô tin rằng dáng vẻ căng thẳng cùng sợ hãi của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên ngồi một bên cũng đã nhìn thấy không sót chút nào.
“Lăng tiểu thư, tôi vẫn chưa nói hết đâu, cô làm sao biết tôi muốn nói gì? Hơn nữa hiện tại cô đang rất căng thẳng hoặc có thế nói chột dạ?” Hạ Tử Hy nhìn cô ta từ tốn nói, không gấp gáp ngược lại

CÓ chút tận hường sự chật vật hiện giờ của Lăng Tiêu Vân.
“Hạ Tử Hy, cô nói chuyện nên chú ý một chút!” Lăng Tiêu Vân lạnh giọng cảnh cáo.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Tôi chỉ đang nói ra những lời cuối cùng Hà Lục Nguyên nói với tôi mà thôi, thật ra tôi rất muốn hỏi Lăng tiểu thư, những lời này rốt cuộc có ý gì!” Hạ Tử Hy nói.
“Ông ta đã nói gì?” Lăng Tiêu Vân vẫn chưa kịp lên tiếng, Mục Cành Thiên ngược lại đã lên tiếng hỏi trước.

Hạ Tử Hy cười nhạt, sau đó từ tốn nói: “ông ta nói rằng, nếu như tôi chết rồi, cũng đừng quay lại tìm ông ta, nếu muốn tìm thì cứ việc tìm Lăng Tiêu Vân…”
Câu nói này vừa nói ra, sắc mặt Láng Tiêu Vân hoán toàn thay đổi.
“Lăng tiểu thư, cô có thể giải đáp cho tôi biết, tại sao Hà Lục Nguyên lại nói như vậy hay không?” Hạ Tử Hy giả vờ không hiểu hỏi, thật ra lời này có ý gì cũng đã quá rõ ràng rồi.
Mục Cảnh Thiên hiểu rõ, Hạ Tử

Hy từ trước đến giờ không bao giờ ăn nói bậy bạ, càng không bao giờ đổi trắng thay đen, nhưng mà nếu như Hà Lục Nguyên đã thật sự nói như vậy, vậy thì chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Lăng Tiêu Vân.
Đôi mắt hẹp dài của hắn, chăm chú quan sát Lăng Tiêu Vân khiến cho cô ta hoảng hốt không ngừng.
“Tôi làm sao biết được ông ta có ý gì chứ? Hạ Tử Hy, cô đừng có ở đây mà điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen, cô đừng cho rằng chỉ cần nói như vậy Cảnh Thiên

sẽ tin tưởng cô?” Lăng Tiêu Vân càng thẳng nhìn cô hét lớn.
Nhưng cảm xúc bất an hiện giờ của cô đã sớm bán đứng Lãng Tiêu Vân.
“Có phải là điên đảo thị phi hay không, chỉ cần truy bắt được Hà Lục Nguyên tự rộng sẽ rõ thôi!” Hạ Tử Hy nhẹ nhàng nói.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lăng Tiêu Vân lập tức thay đồi.
Hạ Tử Hy ngược lại chì mỉm cười: “Đúng rồi, tôi không làm phiền thời gian riêng tư của hai

người nữa, tôi ra ngoài trước đây!” vừa nói liền đẩy chiếc xe lãn về hướng cửa phòng.
Chính vào ngay lúc này, Mục lão thái thái bước vào nói: “Người cần phải ra ngoài e rằng chính là Láng tiểu thư đây rồi!”
Nghe đến đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Mục lão thái thái, sắc mặt Lăng Tiêu Vân càng trở nên khó coi hơn.
“Bà nội…” Lăng Tiêu Vân gọi một tiếng, dù cho từ trước đến nay Mục lão thái thái có không yêu

thích như thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng thể hiện trực tiếp ra như vậy.
Mục lão thái thái ngược lại chỉ mỉm cười nói: “Lăng tiểu thư, cô có từng nghe qua một câu, ông trời có mắt ác giả ác báo, vẫn nên hành thiện tích đức mới là tốt!”
Hạ Tử Hy: cô suy nghĩ Mục
lão thái thái quà thật thời thượng, theo kịp giới trẻ, đến cụm từ đang thông dụng nhất hiện nay mà bà vẫn biết được.

“Bà nội…bà có ý gì chứ?” Láng Tiêu Vân hỏi, dù cho khí thế có bức người đến đâu chỉ cằn đứng trước mặt Mục lão thái thái, khí thế không tự khống chế được mà yếu ớt đi một vài phần.
Mục lão thái thái cười nói: “Tự bản thân suy ngẫm! Nếu như cô có thể nghe hiểu, chứng tỏ vẫn còn cứu được!”
Lời này của Mục lão thái thái cũng quá trực tiếp đi, những người có mặt trong phòng có ai mà không nghe hiếu được chứ! Lúc này, Lăng Tiêu Vân chỉ gật đầu nói: “Cháu biết rồi!”
CHƯONG 377: VỪA ĐÂM VỪA XOA (6)
“Lăng tiểu thư, cô vẫn nên rời khỏi đây đi, đừng làm phiền đến chuyện tốt giữa cháu trai cùng cháu dâu của ta!” Mục lão thái thái lên tiếng đuổi khách.
Cháu dâu?
Khi nghe thấy hai chữ này, Lăng Tiêu Vân có chút sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó nhìn sang Mục lão thái thái.
“Không sai! Ý của ta chính là chỉ Tiểu Hy cùng Cảnh Thiên, nhìn thấy hai đứa nó ân ái như vậy, người làm bà như ta cũng chỉ có
thể thành toàn tác hợp cho chúng nó mà thôi!”
Hạ Tử Hy:
Cô vừa muốn lên tiếng giải thích liền bị ánh mắt Mục lão thái thái ra hiệu. Mục Cảnh Thiên nhíu mày, tốc độ làm việc của Mục lão thái thái cũng thật quá nhanh đi: “Bà nội!”
“Cháu im miệng lại!”
Mục Cành Thiên:”…”
Lăng Tiêu Vân có chút khó tin, khi nghe lời này của Mục lão thái
thái, nước mắt dần dâng lên, nhưng cô vẫn không cam lòng, hai tay nắm chặt nhìn Mục lão thái thái: “Nhưng cháu mới là bạn gái của Cảnh Thiên!”
“Láng tiểu thư, về chuyện này thì để bà lão này thay mặt đứa cháu trai nói rõ ràng với cô vậy, dù sao cũng chỉ là chơi qua đường, cần gì phải xem là thật!”
“Bên ngoài từ nhận là bạn gái của Cành Thiên nhiều vô số, nhưng bất kể Cảnh Thiên có chơi đùa như thế nào thì vị trí thiếu phu nhân của Mục gia cũng chỉ thuộc về một người, đó chính là
Tiểu Hy, chuyện này không có cách nào thay đổi!”
“Bọn họ sớm đã kết hôn, chuyện này chắc cô cũng biết rõ!” Mục lão thái thái nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy toàn thân đổ mồ hôi. Mục lão thái thái đây chính là muốn làm một trận ra trò hay sao?
Mục Cảnh Thiên lúc này cũng không biết nên nói như thế nào, màn kịch này của bà nội chỉ có thể nói rằng diễn thật xuất sắc.
Nhưng đối với những giọt nước
mắt của Lãng Tiêu Vân, hắn ta thật sự không có biện pháp nào, nếu như những lời Hạ Tử Hy nói là thật vậy thì Làng Tiêu Vân đã chạm đến giới hạn của hắn.
“Bọn họ không phải đã ly hôn rồi hay sao?” Lăng Tiêu Vân không cam lòng nói.
“Đôi vợ chồng trẻ cãi nhau mà thôi, có điều hiện tại mọi thứ đã quay trở lại bình thường, tình cảm của hai đứa so với vàng còn chắc chắn hơn, Cảnh Thiên có thế vì Tiểu Hy đến mạng của mình còn không cần, điều này cũng đủ để chứng minh rằng hai
người rất yêu thương nhau. Chờ vết thương của hai người lành lại thì sẽ lập tức làm thủ tục tái hôn!” Lời này của Mục lão thải thái vô cùng chắc chắn, giống như chuyện này đã được quyết định trước.
Hạ Tử Hy suy nghĩ…cô có thể xen vào nói một câu không?
Nhìn dáng vẻ nước mắt tuôn như mưa trên khuôn mặt cô ta, đôi mắt lại tràn ngập sự căm hận, những điều này đều đang hướng về cô đó. Tình trạng bây giờ của cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Không đợi cô lên tiếng, Mục lão thái thái liền lập tức dùng ánh mắt giết qua, Hạ Tử Hy chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Ngay lúc này Lãng Tiêu Vân đứng bất động, trên mặt lã chã nước mắt. Cho dù cô không muốn tin tưởng, nhưng đối diện với Mục lão thái thái, cô căn bản không còn lời gì để nói.
“Lăng tiểu thư, trên thế giới này, không miễn cưởng được chính là tình cảm, tôi tin rằng cô sẽ hiểu rõ!” Mục lão thái thái nhìn cô, trong lời nói vừa đấm vừa xoa, càn bản khiến người khác không
nhìn rõ rốt cuộc đang có suy nghĩ gì.
Cuối cùng, Láng Tiêu Vân không nói thêm bất cứ điều gì khác, chỉ nhìn sang Mục lão thái thái sau đó vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Khi nghe thấy âm thanh tiếng đóng cửa vang lên, lúc này Mục lão thái thái mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bà cũng không vì những giọt nước mắt của Lăng Tiêu Vân mà mềm lòng, Mục gia từ trước đến giờ đều không cách nào tha thú’ cho những kẻ không từ thủ đoạn, càng không dung thứ cho những kẻ thủ đoạn tàn
độc.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn Mục lão thái thái nói: “Bà nội, bà hôm nay lại lấy cháu ra làm bia đỡ đạn!”

LÚC này, Hạ Tử Hy nhìn Mục lão thái thái nói: “Bà nội, bà hôm nay lại lấy cháu ra làm bia đỡ đạn!”
Khi nghe thấy câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái mỉm cười: “Mặc dù lấy cháu là bia đỡ đạn, nhưng đây chính là những suy nghĩ thật lòng của bà!” Mục lão thái thái cười nói.
Thái độ khi đối diện với Hạ Tử Hy và Lăng Tiêu Vân giống như đối xử với hai người hoàn toàn khác nhau.
Hạ Tử Hy: “…” ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía Mục

Cành Thiên.
Hiện tại mặc dù Mục Cảnh Thiên đang nằm trên giường bệnh, thần sắc vui sướng, mặc dù đang bị thương nhưng vẫn giữ vững phong thái như cũ.
Anh ta không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, nhưng cũng giống như đang ngầm thừa nhận những lời Mục lão thái thái vừa nói.
“Bà nội, trò đùa này không vui đâu!” Hạ Tử Hy cười nói.
Mục lão thái thái biết da mặt cô mỏng, cũng không cùng cô tiếp

tục thảo luận tiếp vấn đề này, chỉ bước qua nhìn cô ân cần hỏi thãm: “Đến đây, cho bà nội xem thử khuôn mặt của cháu. Hiện tại cảm thấy thế nào? Có còn đau không?”
“vẫn ổn! Không có vấn đề gì lớn!”
“Người phụ nữ này thật SỤ’ dám ra tay!” nhắc đến Lăng Tiêu Vân, Mục lão thái thái chính là không vui nói.
Hạ Tử Hy suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi mà bà nội, cháu thật sự không có việc gì đâu!”

“Cháu đó, chính là miệng cứng nhưng lại dễ mềm lòng!” Mục lão thái thái nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được rồi bả nội, Mục phu nhân, mọi người cứ nói chuyện; cháu lát nữa lại ghé qua!” Hạ Tử Hy nói.
“Được!”
Mục lão thái thái gật đầu. Sau đó, Hạ Tử Hy liền bước ra ngoài.
Nhìn Hạ Tử Hy đã bước ra ngoài, Mục lão thái thái liền bước qua, ngồi một bên giường Mục Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên, có vài lời, bà nội không muốn nói rõ ra,

nhưng nghĩ rằng cháu cũng đã nhận ra!” Mục lão thái thái trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Mục Cảnh Thiên dựa người trên giường, sau khi nghe lời này của Mục lão thái thái liền gật đầu chắc nịch nói: “Bà nội, người cứ yên tâm; chuyện này cháu nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết!”
Lúc này, khuôn mặt bà nờ một nụ cười sau đó sấn người tới hồ hởi nói: “Nếu đã như vậy thì sớm một chút theo đuối được Tiểu Hy, đế con bé nhanh một chút có thể quay về ờ bên cạnh bà nội!”.

Nhìn biểu cảm thiên biến vạn hóa của Mục lão phu nhân, Mục Cảnh Thiên lúc này chỉ đành lựa chọn im lặng.
Liên quan đến tin tức Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy xảy ra chuyện rất nhanh đã được truyền ra bên ngoài. Bao gồm cả việc lần trước Hà Lục Nguyên bắt cóc không thành sợ tội bỏ trốn, đến việc lần này có âm mưu mưu sát, tất cả đều được đăng tin trên mọi phương tiện truyền thông. Hạ Tử Hy vừa về tới phòng bệnh chưa được bao lâu thì Hạ Thiên cùng

Hứa Vy Nhân cũng nhanh chóng đến nơi. Sau khi nhìn thấy Hạ Tử Hy lúc này mới bớt phần nào lo lắng.
“Tiểu Hy, nghe nói con…” câu nói hỏi han của Hứa Vy Nhân vẫn chưa nói hết lời đã bị Hạ Tử Hy cắt ngang.
“Mẹ, con không có việc gì!” Hạ Tử Hy nói.
“Nhưng mẹ thấy trên tin tức đưa tin rằng con suýt chút nữa bị người khác giết chết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên lo lắng

hỏi.
Sau đó cũng vì không còn cách nào khác, Hạ Tử Hy chỉ đành đem toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối kể ra một lần.
“Việc xảy ra chính là như vậy!” Hạ Tử Hy nói, nhưng vẫn có ý che dấu những lời Hà Lục Nguyên nói rằng có người âm thầm ở phía sau sai khiến ông ta, những việc không có chứng cứ, Hạ Tử Hy từ trước đến nay không bao giờ nói lung tung, cũng không muốn bọn họ lo lắng.
Nghe vậy, Hạ Thiên cùng Hứa Vy

Nhân không tránh khỏi lo lắng hoảng sợ trong lòng, nhưng sau khi nghe đến đoạn Mục Cảnh Thiên đã cứu thoát Hạ Tử Hy như thế nào, cả hai người bọn họ cũng không nên mỏ’ lời ra sao.
Chuyện bắt cóc lần trước cũng do Mục Cảnh Thiên đến giải cứu, sự kiện ký giả lần trước cùng với sự việc của ngày hôm qua cũng vậy.
Hiện tại rốt cuộc đã tình huống gi?
“Tiểu Hy, con nói cho mẹ biết, con cùng Mục Cảnh Thiên, hai

đứa con có phải hay không đã tái hợp lại với nhau?” Hứa Vy Nhân nhìn cô hỏi.
“Mẹ, không có chuyện đó đâu, người đừng suy nghĩ lung tung!”
“Thật sự không có gì?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy!”
Nếu Hạ Tử Hy đã nói như vậy, thì Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân còn có thể nói được gì nữa bây giờ, hiện tại con cháu trong nhà cũng đã lớn rồi, chuyện của những người trẻ tuổi bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngay lúc này, Tống Kỳ gấp gấp bước vào.
Khi nhìn thấy Tống Kỳ xuất hiện, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân có chút sững người, sau đó nói: “Hai đứa cứ tự nhiên nói chuyện, mẹ cùng ba con ghé qua thăm Mục Cảnh Thiên!”

Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó hai vợ chồng Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân liền bưó’c ra bên ngoài.
Khi nhìn thấy Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, Tống Kỳ vẫn lễ phép như trước đây, phong độ chào hỏi.
Nói thật lòng, người tên Tống Kỳ này khiến cho Hứa Vy Nhân rất yêu thích, nhưng kết quả như thế nào thì vẫn phải xem sự lựa chọn của Hạ Tử Hy.
Lúc này, khi hai vợ chồng đã bước ra ngoài, Hạ Tử Hy nhìn Tống, khóe môi mỉm cười sau đó

nói: “Tống Kỳ!”
Nhìn thấy Hạ Tử Hy không có gì đáng ngại, Tống Kỳ lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước về phía cô: “Thế nào rồi? Em không sao chứ?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “ừ, không có vấn đề gì cả!”
“Vậy thì tốt…” Tống Kỳ nói, nhưng trong giọng nói cố ý kéo dài, còn ẩn chút sự không vui cùng bất mãn.
“Anh làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy hỏi.

Nghe đến đây, Tống Kỳ ngước đầu, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót: “Anh chỉ đang suy nghĩ, tại sao mỗi khi em xảy ra chuyện, anh đều không có ỏ’ bên cạnh em!”
Hạ Tử Hy ngây người nhìn Tống Kỳ.
“Có phải hay không số trời đã định trước?” Tống Kỳ hỏi, bản thân hắn có một cảm giác Hạ Tử Hy đã vuột khỏi kẽ tay mình.
Không!

Hắn chưa từng có được cô thì làm sao có thể nói đã đánh mất cô được chứ, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Hạ Tử Hy càng ngày càng xa.
Sau khi nghe lời này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy cố gượng cười nói: “Câu nói này của anh chính là đang nguyền rủa em xảy ra càng nhiều chuyện hơn sao?”
“Anh không phải có ý này!” Tống Kỳ giải thích, mặc dù chỉ là một câu nói nhưng lại vô cùng có lực.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được rồi, chỉ là chọc anh thôi!”

“Vậy em thì sao..” Tống Kỳ đột nhiên nhìn cô hỏi, giọng nói suy sụp, ánh mắt khô khan.
“Cải gì?”
“Cùng với Mục Cảnh Thiên, hai người…” lời vừa nói đến bên miệng, Tống Kỳ lại không biết nên mở lời như thế nào.
Tống Kỳ vừa dứt lời, trong đầu Hạ Tử Hy lập tức xuất hiện lại những hình ảnh xảy ra vào đêm qua, chính là một màn Mục Cảnh Thiên nắm chặt tay cô, dù cho anh ta sắp rơi vào tình trạng hôn mê nhưng vẫn gắng gượng nắm

chặt tay cô, Hạ Tử Hy biết rõ Mục Cảnh Thiên chính là lo lắng cô một mình sẽ sợ hãi. Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy không dám tiếp tục suy nghĩ.
Khôi phục tinh thần nhìn Tống Kỳ: “Là anh ấy cứu em!”
“Cho nên hai người…” nói đến đây, đến bản thân Tống Kỳ cũng cảm thấy lời này của mình có vấn đề, liền thay đồi thành, “Cho nên anh ta như thế nào rồi? vết thương ra sao?”
“Anh ấy bị thương khá nặng!” Hạ Tử Hy thành thật nói.

Tống Kỳ rất rõ ràng, cũng hiểu rõ, Mục Cảnh Thiên không tiếc mạng sống cứu Hạ Tử Hy, vết thương của anh ta càng nghiêm trọng thì Hạ Tử Hy sẽ càng để ý đến anh ta.
“Anh rất hâm mộ vết thương của Mục Cảnh Thiên, hâm mộ anh ta hiện tại đang nằm trên giường bệnh…” Tống Kỳ cười khổ sở nói, ngay khoảnh khắc này hắn hâm mộ biết bao Mục Cảnh Thiên đang nằm trên giường bệnh.
Tống Kỳ tình nguyện đổi bản thân với Mục Cảnh Thiên, bởi vì hắn

biết rõ nếu như là hắn, hắn cũng có thể làm đến mức đó, chỉ là bất kỳ khi nào Hạ Tử Hy xảy ra chuyện, hắn đều không có bên cạnh cô.
Sau khi nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không phải chứ? Đến chuyện này anh cũng hâm mộ anh ta!”
“Điều anh hâm mộ chính là những vết thương anh ta đang chịu vì bảo vệ em, nằm trên giường bệnh lúc này cũng vì em!” Tống Kỳ nhẹ nhàng nói, âm thanh không lớn, ngữ khí cũng không nặng nề, nhưng mỗi một

câu nói đều giống như đang cào xé sâu tận đáy lòng.
CHƯƠNG 380: RUNG ĐỔNG TRƯỚC ANH A Y (3)
Hạ Tử Hy sững người nhìn Tống Kỳ, trong giây lát cồ không biết nên mờ lời như thế nào mới tốt: “Tống Kỳ…”
Tống Kỳ chỉ mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Nếu như đổi lại là anh, em sẽ đau lòng cho anh chứ?” Tống Kỳ hỏi.
“Thật ra dù cho không phải vì bảo vệ em, nếu anh bị thương thì em cũng sẽ rất lo lắng!” Hạ Tử Hy khẳng định nói.
“Nhưng là hai loại lo lắng khác
nhau!”

“Giống nhau!” Hạ Tử Hy khẳng định thêm một lần nữa.
“Em thừa nhận, khi Mục Cảnh Thiên đến cứu em, em quả thật rất cảm động, nhưng cảm động không phải là tình yêu, em sẽ không vì chuyện này mà yêu anh ta; em chỉ cảm kích ơn cứu mạng này; giống như đối với anh, nếu như anh bị thương, em cũng sẽ rất lo lắng!”
“Thật sao? Thật sự là như vậy sao?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu.

“Vậy anh có thể hỏi em một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Nếu như Mục Cảnh Thiên vì cứu em mà chết, vậy em sẽ cảm thấy như thế nào?” Tống Kỳ hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy im lặng, trong giây lát không biết nên trả lời Tống Kỳ như thế nào.
Nhưng trong đầu lại tái hiện lại hình ảnh hai người bọn họ từ trên cao lăn xuống vực sâu, còn có hình ảnh Mục Cảnh Thiên nhắm chặt mắt; giây phút đó cô thật sự

SỢ hãi, thật sự hoảng hốt. Sợ rằng từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn người tên là Mục Cảnh Thiên!
“Có phải hay không rất sợ hãi? Rất hoảng hốt? Sợ rằng từ này về sau sẽ không còn gặp lại người đó?” Tống Kỳ nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy sửng người, chớp mắt nhìn Tống Kỳ. Mặc dù cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Tống Kỳ sớm đã hiểu rõ suy nghĩ của cô.
“Hoặc là sâu trong ý thức của em vẫn chưa phát hiện ra, em đối với

anh ta đã này sinh cảm giác dựa dẫm, hơn nữa điều kiện tiên quyết của dựa dẫm chính là tình yêu!”
Hạ Tử Hy ngây người, không thể tin được mà nhìn Tống Kỳ, nhưng cô hiện tại ngoài chớp mắt nhìn hắn, bất kỳ lời nói nào cũng không nói nên lời.
Rất rõ ràng những gì Tống Kỳ vừa nói, Hạ Tử Hy đều có.
Không lẽ thật sự là như vậy sao?
Hạ Tử Hy vẫn không lên tiếng, Tống Kỳ cũng chỉ cười nhẹ: “Em

CÓ biết hay không? Ngay giây phút này, anh chính là có cảm giác như vậy!”
Tống Kỳ vừa dứt lời, Hạ Tử Hy lập tức ngước mắt lên nhìn hắn, nhúc nhích khóe môi gọi tên hắn: “Tống Kỳ…”
“Trước khi em xảy ra chuyện, anh chính là cảm giác này, giây phút này khi nghe em nhắc đến Mục Cảnh Thiên, cảm giác này càng rõ rệt hơn…” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy ngước nhìn Tống Kỳ, lúc này cô càng không biết nên nói như thế nào. Chuyện này có

được xem như tỏ tình hay không?
“Cho nên em có lẽ cũng đã hiểu được tại sao anh lại hâm mộ Mục Cảnh Thiên!” nhắc đến chuyện này, khóe môi Tống Kỳ nhếch lên một nụ cười khổ sở; “Nếu như là anh, anh tin rằng, bản thân cũng sẽ như vậy, nhưng anh đến cơ hội để thể hiện cũng không có!”
“Tống Kỳ, anh đừng như vậy!” Hạ Tử Hy đã không còn tìm được từ ngữ nào thích hợp đề nói lên cảm xúc hiện tại, Tống Kỳ nói những lời này, quá đột ngột rồi. Cô cãn bản không có chuẩn bị tâm lý.

Tống Kỳ lúc này chỉ nhìn cô mỉm cười: “Thế nào? Cảm thấy áp lực rồi?”
“Không phải! Em chỉ là…”
“Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không từ bỏ!” Tống Kỳ đột nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Hạ Tử Hy, chính là ánh mắt khẳng định chắc chắn.
Bất kể chuyện gì xảy ra, hắn cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.
“Những gì còn thiếu, anh sẽ tìm cách bù lại; Hạ Tử Hy, hi vọng em sẽ không nhanh như vậy đã đưa

ra quyết định, xin hãy cho anh một cơ hội!” Tống Kỳ nói.