Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1130



“Tất nhiên là chuyện giữa Lý Nghị


cùng ủy viên Lý!”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn về phía trước, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Để anh suy nghĩ xem!”
“Thật ra Lý Nghị ngược lại cũng vô cùng đáng thương, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, ông ta lại thay ủy viên Lý làm việc!”
“Con trai ông ta cần làm phẫu thuật ghép tim, cần tiền, cho nên mới làm như vậy!” Mục Cảnh Thiên nhàn nhạt lên tiếng giải thích.


Nghe đến đây, Hạ Tử Hy thoáng ngây người, quay đầu nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh làm sao biết được?”
Nhưng suy nghĩ một chút, cô đột nhiên hiểu rõ: “Anh đã sớm biết rồi?”
“Biết sớm hơn em một chút!” Mục Cánh Thiên nói, nghiêng đầu nhìn Hạ Từ Hy, trong lòng âm thẩm bổ sung một câu, cũng biết nhiều hơn em một chút…
“Thì ra là như vậy…” Hạ Tử Hy nói, dựa theo sự thông minh cùng phúc hắc của Mục Cảnh Thiên,


cô nên sớm nghĩ đến: “Vậy anh dự tính làm như thế nào?”
“Con trai của Lý Nghị hôm nay cần làm phẫu thuật, đợi chuyện này kết thúc rồi lại bàn tính tiếp!”
Quà thật nhìn thấy dáng vẻ khi Lý Nghị nhìn thấy con trai mình, Hạ Tử Hy cũng vô cùng cảm động, nhưng cô có thể phân biệt được việc gi nên làm việc gi không nên làm.
Lý Nghị làm ra nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng vẫn là không đúng, còn Vân Duệ sớm muộn gì cũng phải có một lời giải thích,


chỉ là không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên vậy mà lại cho Lý Nghị thời gian.
Nhìn sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt Hạ Tử Hy tràn ngập dịu dàng.
“Cảnh Thiên, em phát hiện ra anh đã thay đổi rồi!”
“Thay đổi như thế nào?” khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên.
“Thay đổi…hừ…” Hạ Tử Hy dùng tay chống cằm, nhìn Mục Cảnh Thiên, nỗ lực tìm một từ ngữ hình dùng sau đó trả lời anh: “Càng


ngày càng có nhân tính!”
Nhân tính?
Hai ngày trước A Kiệt cũng đã hình dung ông như vậy.
“Vậy sự thay đổi này là tốt hay không tốt?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là tốt rồi, ít nhất Mục Cảnh Thiên không phải làm từ nước đá…” vừa nói, ánh mắt Hạ Tử Hy tràn ngập tình yêu.
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được chạm


vào ánh mắt cô, sau đó liền dời tầm mắt, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước, cũng vươn tay nắm chặt bàn tay cô, suy nghĩ muốn nói điều gì, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia do dự.
Hạ Tử Hy tùy ý cho anh nắm tay, dựa vào trên ghế, đột nhiên toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Hy…”
“Há?”
Nếu như anh làm ra chuyện gì, vậy em có hay không tha thứ cho anh?


Lời muốn hỏi, chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào nói ra, anh biết rằng nếu như anh nói ra những lời này, dựa theo sự thông minh cùng nhạy cảm của Hạ Từ Hy, cô chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Cuối cùng, anh mỉm cười kéo tay Hạ Tử Hy vào trong lòng mình, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô sau đó lên tiếng: “Không có chuyện gì quan trọng hơn so với em…”
Nghe câu nói này của anh, Hạ Tử Hy liền bật cười.


Một câu nói tốt đẹp như vậy.
Hạ Tử Hy cũng nhìn sang anh, mỉm cười nắm chặt tay Mục Cành Thiên: “Anh cũng vậy, không có gì quan trọng hơn anh!”


Đáng tiếc rằng Hạ Tử Hy không hiểu rõ câu nói ngày hôm đó của Mục Cảnh Thiên rốt cuộc có ý gì.
Có lẽ, không phải không hiểu rõ, chỉ là vào giây phút đó, không có gì ngăn cản được bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương là quan trọng nhất.
Chỉ là đáng tiếc…
Việc không thuận theo ý người.
Tất cả mọi thứ nhìn như không có gì xảy ra nhưng ẩn sâu bên trong lại không ngừng gợn sóng.


Hai ngày sau.
Trong văn phòng công ty, Mục Cảnh Thiên ngồi trên ghế dựa, đôi mắt híp nhẹ, dưới mi mắt tường như yên tĩnh lại ẩn giấu sự sắc bén rét lạnh như chim ưng.
Chính vào lúc này, A Kiệt bước vào bên trong: “Mục tổng!”
“Như thế nào rồi?”
A Kiệt cả khuôn mặt nghiêm trọng gật đầu: “Mục tổng đoán không sai!”
Sau khi nghe xong, sẳc mặt Mục


Cảnh Thiên càng thêm nghiêm trọng.
“Bọn họ đang ở nơi nào?”
“Bọn họ đã đổi địa điểm, ở khách sạn Hoa Gia!”
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười lạnh: “Chúng ta đến đó!” vừa nói, liền đứng dậy cầm áo khoác bước ra ngoài.
A Kiệt nhanh chóng đi theo phía
sau.


Khách sạn Hoa Gia.