Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 119: Phúc hắc





Edit: người nào đó đang xấu hổ không muốn lộ tên

Như Phong vừa nghe được tiếng nói này, phản ứng đầu tiên chính là lập tức trốn vào ổ chăn, không nghĩ tới Mộc Vấn Trần so với mình lại nhanh hơn một bước, âm thanh lạnh lùng nói: “Dục Tuyên, ngươi đừng vào, đi trước đi!”

Người ngoài cửa trầm mặc, Như Phong đem chăn mền kéo xuống trước ngực, trừng to mắt nhìn cánh cửa, không biết vừa rồi Mộc Vấn Trần có đóng chặt cửa hay không đây?

Qua một hồi, đang lúc Như Phong định mặc quần áo vào thì nghe thấy âm thanh rầu rĩ của Dục Tuyên truyền tới, nói: “Vậy ta đi đây, Như Phong, ta sẽ đến thăm ngươi sau.”

Sau khi nghe được tiếng bước chân từ từ đi xa, Như Phong cùng Mộc Vấn Trần hai mặt nhìn nhau.

Mặt Mộc Vấn Trần đỏ bừng, hắn nhìn Như Phong, cúi đầu nói: “Như Phong…”

Như Phong dùng sức đẩy tay hắn ra, nói: “Bây giờ chàng đã hiểu chưa? Nam nữ vốn bất đồng, ta cũng không phải bị sưng, mà là đặc thù chỉ nữ giới mới có, cũng là nơi cung cấp sữa cho hài tử sau này” Như Phong nói xong, thấy vẻ mặt hắn lại mê mang, bổ sung thêm: “Ca ca chàng khẳng định là dạy sai chàng rồi, cấu tạo cơ thể nam nữ vốn không giống nhau, ngươi học y ngay cả cái này cũng không hiểu sao?”

Trong mắt Mộc Vấn Trần hiện lên vẻ mê mang, hắn lăng lăng nhìn Như Phong, nói: “Nhưng là…”

Như Phong kiên nhẫn giải thích từng vấn đề của hắn, nàng buồn cười nhìn Mộc Vấn Trần, trong mắt nàng Mộc Vấn Trần cơ hồ là không gì là không thể, không nghĩ tới tại phương diện nam nữ cư nhiên lại là một tờ giấy trắng. Cho nên nàng bây giờ vô cùng kiên nhẫn, ha ha, tưởng tượng đến vẻ mặt Mộc Vấn Trần sau khi nghĩ thông suốt, Như Phong cảm thấy rất đáng mong đợi a.

Nhìn hắn giờ phút này chau mày, dường như đang tự hỏi vấn đề gì đó, Như Phong cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy bức tượng điêu khắc gỗ Mộc Vấn Trần đột nhiên giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn sang Như Phong, nói: “Khó trách chỉ có nam nhân cùng nữ nhân mới có thể sinh hài tử, sau đó có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ.”

Như Phong bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Bây giờ biết rồi đi? Vậy ngươi giúp ta còn giúp ta thoa thuốc không?”

Mộc Vấn Trần lập tức xoay mặt khang chỗ khác, nắm chặt nắm tay, nói: “Ta còn có thể chạm vào ngươi sao?”

Như Phong nhìn lỗ tai hắn, cư nhiên lại có màu đỏ hồng, trong lòng vui vẻ, cố gắng dựa người vào Mộc Vấn Trần, nói: “Đương nhiên là có thể rồi, chàng là tướng công tương lai của ta, hiện tại là bạn trai của ta.” Thân thể nàng lúc này không có chút khí lực nào, cho nên chỉ có thể dùng cách này để biểu lộ thân thiết.

Cơ thể Mộc Vấn Trần cứng đờ, một hồi lâu không nói, không dám nhìn Như Phong, chỉ là là nắm chặt nắm tay, làm cho Như Phong càng thấy buồn cười, bỏ qua sự thẹn thùng, dịu dàng nói: “Mộc đầu [đầu gỗ], nhanh một chút a, nếu ngươi không thoa thuốc được, ta gọi người khác đến giúp ta thoa đó.” Ngữ khí mị hoặc vô hạn. [sắc dụ!]

Mộc Vấn Trần khi nào gặp qua bộ dáng Như Phong kiều mỵ như vậy, không nói hai lời liền quay đầu qua, gấp giọng nói: “Ta giúp ngươi.”

Không biết là Như Phong da mặt dày hay Mộc Vấn Trần chậm chạp, cho nên bọn họ một người đỏ mặt một người thở hỗn hển, động tác thay thuốc vẫn chậm rãi diễn ra.

Như Phong xích lõa nửa người, lộ toàn bộ vai, đôi mắt to long lanh như giọt nước nhìn chằm chằm Mộc Vấn Trần.

Sau khi thoa xong thuốc, Như Phong nhìn Mộc Vấn Trần, gương mặt tuấn mỹ, đôi môi mím chặt, ánh mắt bắn ra những tia lửa mãnh liệt…hết thảy những thứ này làm nàng có chút sợ hãi.

Mộc Vấn Trần đột nhiên mỉm cười, đôi môi hé mở, hắn buông dược phấn trên tay, nhẹ nhàng nâng cằm Như Phong lên.

Bây giờ, Như Phong cảm thấy bất an rồi.

Nàng cảm thấy ngón tay đang nâng cằm mình nóng hổi, cằm mình bỏng rát, nếu không sao lại có một cỗ nhiệt hỏa cháy lan ra cả mặt mình?

Mộc Vấn Trần nhẹ vuốt chân mày Như Phong, thấy được vẻ bất an thoáng hiện của nàng, vì vậy ghé sát vào tai Như Phong khẽ nói: “Tiểu tử kia, mấy hôm nay có nhớ ta không?”

Tâm Như Phong mềm nhũn, hai người thuận theo tự nhiên mà ôm lấy nhau, Mộc Vấn Trần cẩn thận tránh chạm vào vết thương của Như Phong, nâng mặt Như Phong lên rồi hôn xuống. Vốn đã lâu không gặp nhau, giờ gặp lại, nhiệt hỏa bất giác tuôn trào.

Đầu lưỡi Mộc Vấn Trần chậm rãi lướt trên đôi môi đẹp hơn cả cánh hoa của người trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của người nọ không chịu nổi khiêu khích mà hé mở, người nào đó lập tức nắm chặt cơ hội, đầu lưỡi linh hoạt lập tức chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn, đùa giỡn, quấn lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại.

Lửa nóng trên môi càng khiến cho cơ thể điên cuồng bùng cháy, Như Phong bất giác vươn đôi tay nắm chặt lấy mảnh vải trước ngực hắn, môi hắn nóng quá, ngực hắn cũng nóng quá, trong người hắn giống như có một ngọn lửa, thiêu đốt cả thân thể hắn…

Từng chút từng chút, Như Phong dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí, hô hấp càng dồn dập, đôi tay đặt trước ngực hắn theo phản xạ mà đẩy ra, ngờ đâu Mộc Vấn Trần tưởng rằng Như Phong mong muốn kịch liệt hơn nữa, không chần chờ mà hôn càng sâu, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ càng chặt, vì quan tâm cảm thụ của Như Phong, Mộc Vấn Trần khẽ mở hai mắt, nhưng thứ đầu tiên trông thấy vô tình lại là ngực Như Phong.

Mộc Vấn Trần cảm thấy đầu của mình ầm một cái liền nổ tung, nhìn đôi phong nhũ mềm mại bởi vì nàng giãy dụa mà đong đưa, mà đôi hũ hoa không đừng lên xuống kia mê hoặc đầu óc hắn, làm thế nào cũng không dời mắt đi được.

Hô hấp Mộc Vấn Trần càng thêm dồn dập, hắn kề sát đôi môi cánh hoa của Như Phong, tay nhưng lại run rẩy chạm vào ngực nàng mà vuốt ve, xúc cảm thật tốt, hắn chỉ cảm thấy cả người mình cũng run rẩy theo, không thể làm gì khác hơn là thở dốc từng đợt từng đợt, tay vẫn không ngừng vuốt ve, đôi mắt vẫn mở to nhìn phản ứng của Như Phong.

Toàn thân Như Phong cũng run run, nàng nghĩ muốn cự tuyệt Mộc Vấn Trần, nhưng nội tâm lại không làm theo trí não, cho nên đành phải nửa đẩy ra, nửa thuận theo. Quên đi, ai bảo ta toàn thân vô lực đây? Như Phong vì chính mình tìm cớ, tuyệt đối không thừa nhận chính mình háo sắc!

Chỉ là, nhìn đến Mộc Vấn Trần y phục chỉnh tề, Như Phong thật hận mình toàn thân lại không có chút sức lực nào, hu hu hu…thật muốn cởi bỏ quần áo của hắn, sau đó…ngắm một chút…sờ sờ một chút…tốt nhất là có thể hôn nhẹ, hắc hắc.

Mộc Vấn Trần cũng không biết tới ý nghĩ “xấu xa” của Như Phong, hắn chỉ cảm thấy toàn thân bay bay bổng bổng, cho nên, xuất phát từ bản năng, hắn không chút do dự liền cúi đầu xuống.

Khi hắn hé miệng ngậm vào tiểu hồng mai, Như Phong càng run hơn, nàng không hiểu tại sao tiếp xúc thân mật lại làm thân thể nàng trở nên như thế? Sao không giống như trong tưởng tượng? Thậm chí khi Mộc Vấn Trần dùng sức mút nhũ hoa của nàng, tâm của nàng hình như cũng bị mút vào, ngực không nhịn được ưỡn tới, đẩy về phía hắn.

Mà Mộc Vấn Trần nhận được sự cổ vũ của nàng, động tác càng thêm cuồng dã, hắn một bên mút vào, một bên đùa giỡn…

Hai người lần đầu tiên làm ra động tác thân mật như vậy, cho nên có điểm không kìm chế được, động tác tuy có chút trúc trắc nhưng thâm tình có thể bù đắp hết thảy, hai người nặng nề thở, Như Phong cảm thấy toàn thân vô lực, liều mạng thở dốc…

Đại khái là vì vô cùng khẩn trương, đại khái là vì động tác của Mộc Vấn Trần không thích hợp, tóm lại, một tiếng hét thảm kết thúc một loạt tiếp xúc thân mật nhất từ trước tới nay.

“Aaaa” Như Phong kêu ta, “Vết thương của ta…a…a…”

Mộc Vấn Trần toàn thân đông cứng, hắn ngẩng đầu lên, bối rối nhìn Như Phong, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, khóe miệng còn vương một sơi chỉ bạc, nơi sâu thẳm trong đôi mắt tựa hồ có hai ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn vỗ vỗ lưng Như Phong, gấp giọng nói: “Xin lỗi, Như Phong, đau lắm không?” Theo trực giác mách bảo, hắn cúi đầu thồi nhẹ vào miệng vết thương.

Mặt Như Phong nóng lên, nàng nỗ lực đẩy đầu hắn ra, sau đó cố sức kéo‎ phục lại, che lấp cảnh xuân, cắn môi nói: “Ta muốn ngủ, ta mệt rồi.” Vừa nói vừa vùi đầu vào gối, một đống động tác diễn ra, mình mệt đến thở không ra hơi rồi.

Trong bóng tối, chỉ có ngượng ngùng bầu bạn.

Hôm nay, những hành động vừa rồi thuần túy là tùy hứng mà làm, nhưng mà… Vấn Trần sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào đây? Hắn có nghĩ rằng mình quá phóng khoáng rồi không?

Như Phong miên man suy nghĩ, bình thường mình đâu có thế, chỉ là Mộc Vấn Trần chính là người mình quan tâm a, aiii…

Như Phong nắm chặt tay, mặc kệ thế nào mình cũng sẽ không buông tay Vấn Trần, quản hắn nghĩ thế nào làm chi!

Sau khi khí phách tuyên thệm Như Phong bỗng cảm thấy một trận mệt mỏi kéo tới, nghĩ tới vừa rồi đã tiêu hao thật nhiều thể lực, vì vậy cũng không để ý tới phản ứng của Mộc Vấn Trần, ngủ trước đây.

Mộc Vấn Trần đợi một hồi, nhìn chằm chằm cái đầu đang vùi vào trong gối, lại nhìn thân thể chính mình còn đang cương cứng, nhịn không được lộ ra một mạt cười khổ.

Tiểu gia hỏa này, mỗi lần đều là châm lửa rồi bỏ chạy, cho tới giờ cũng không để ý mình có khó chịu hay không, ôi, lần này bỏ qua cho nàng đó.

Vuốt mái tóc dài của người thương, Mộc Vấn Trần vất vả chờ hô hấp bình thường lại, nhìn gương mặt ngủ say của Như Phong, lâm vào trầm tư.

Tiểu tử kia, nàng nên biết rằng ta bây giờ sẽ không bao giờ cho phép nàng rời khỏi ta nữa, chúng ta nhất định là một đôi, trời sinh một đôi!

Trên mặt Mộc Vấn Trần lộ ra một nụ cười giảo hoạt, cùng hình tượng nghiêm chỉnh thường ngày của hắn vô cùng không phù hợp.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Như Phong, nhớ tới tình cảnh ngày đó Như Phong trúng tiễn, lúc ấy trong lòng mình nói có bao nhiêu khủng hoảng thì có bấy nhiêu khủng hoảng, may là đầu óc nhiều năm trấn định khiến mình rất nhanh tìm được dược hoàn cứu mạng, sau khi cho Như Phong nuốt vào, nhìn vết thương chậm rãi ngừng chảy máu, tim của mình mới dần dần ổn định một chút.

Sau đó, lúc lấy ra đầu tiễn, mình trông thấy nơi bất đồng giữa nàng với mình, lúc ấy còn tưởng là bởi vì độc kia quá bá đạo, cho nên ngực nàng mới bị sưng…

Nhưng là, ánh mắt Túy Nguyệt kinh ngạc, làm ình thấp thỏm không yên. Theo thói quen nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, mình đợi đến khi rời khỏi phòng Như Phong, nhìn hình dạng ngực Túy Trúc lồi lên liền nhớ tới ngực Như Phong, hình như là cũng giống y vậy.

Trăm tư khó giải, mình gọi Mộc Đồng đến, có lẽ hắn sẽ biết chút gì đó. Sauk hi gọi hắn tới, mình đã suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn là không nhịn được nói ra nghi hoặc của mình, bộ dáng kinh ngạc há mồm của Mộc Đồng lúc đó, mình đến giờ vẫn còn nhớ rõ.

Rất nhanh, đương lúc Như Phong dưỡng thương, mình liền tìm một quyển xuân cung đồ nhìn qua một lần, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai, nó không giống với quyển trước kia ca ca ình xem, ca ca ình xem toàn là những người ngực phẳng đang làm một đống động tác này nọ. Mà quyển Mộc Đồng đưa mình thì không giống, trong đó có người thân thể giống Như Phong như đúc, trước ngực đều phồng lên. [thì ra ca ca của ngươi là….]

Đương nhiên, Mộc Vấn Trần tư tâm cho rằng thân thể của Như Phong càng thêm đẹp mắt, mặc dù có chút kỳ quái mơ hồ, nhưng nhìn quen thì sẽ tốt thôi, đúng không?

Xuất phát từ tinh thần hiếu học tốt đẹp, mình liền bỏ công nghiên cứu thật lâu, nhìn vẻ say mê của nữ tử trong bức tranh, mình thậm chí đã nghĩ tới, có một ngày, mình hiển nhiên cũng sẽ làm cho Như Phong ở trong lòng mình lộ ra vẻ mê say như vậy!

Cơ hội rất nhanh tới, mặc dù gặp phải sự ngăn trở của nhửng người khác, mình vẫn tìm được cơ hội thay dương cho Như Phong.

Nhìn ra được, vừa mới bắt đầu Như Phong rất không muốn ình thoa thuốc, mình cũng ủ mất tinh thần, trong chớp mắt, linh cơ chợt lóe, cố ý làm bộ như không biết bí mật thân thể Như Phong.

Quả nhiên, đôi mắt tiểu tử kia lập tức phát sáng, trong mắt tràn đầy chờ mong, nóng lòng muốn thử.

Ý nghĩ của mình thật không sai, tiểu tử kia lập tức đồng ý ình thoa thuốc, thậm chí còn chủ động làm ình hiểu rõ thân thể nàng.