Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 196: Thật Xin Lỗi.



“Tử Khâm…ý của ngươi là…ngươi không?” Lúc này, Diêu Vũ cũng không biết nên nói Vệ Tử Khâm rộng lượng, hay là nên nói hắn quá mức dễ dãi.

Không được, vị đại nhân này, nam nhi thân cao bảy thước làm sao lại có thể dễ dàng thỏa hiệp, cùng chung thê tử với người khác như vậy được? Phải học được cách đứng lên, cứng rắn phản kháng.

Tốt nhất là trực tiếp đem đối thủ cạnh tranh đánh bay! Xem như giúp y một chút việc nhỏ…

Chỉ là, Diêu Vũ hiển nhiên đã suy nghĩ nhiều, vị hầu gia này tính tình cư nhiên lại vô cùng ôn hòa, dễ chung đụng. Trước đó, hắn đối với Mặc Phong có ác ý sâu như vậy, đơn thuần cũng chỉ là vì nhìn thấy Diêu Vũ bị đối phương ‘ức hiếp’ mà thôi.

“Ta và ngươi đã có hôn khế, chỉ cần một ngày hôn khế không ma diệt, dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi.”

Cũng không nâng mắt, nhưng ngữ điệu của Vệ Tử Khâm lại mang đến cho Diêu Vũ một cảm giác rất nhu hòa lại chân thành. Căn bản rất khó tin, những lời này lại phát ra được từ một hung thần sát khí ngút trời.

‘Lạch cạch’

Nghe thấy tiếng động, Diêu Vũ liền ngẩng đầu, ngay tức khắc liền đối diện với ánh mắt băng lãnh, tĩnh mịch của Trác Thiên Hạo. Tiếng động vừa rồi, cũng là do hắn bẻ gãy một nhánh cây khô trên đất tạo nên.

Bốn mắt nhìn nhau, Trác Thiên Hạo lại không chút báo trước, đột ngột đứng dậy. Ngay tức khắc liền khiến Diêu Vũ như chim sợ cành cong, suýt chút nhảy dựng tại chỗ.

Mắt thấy Trác Thiên Hạo đi về hướng này, còn giơ tay về phía y, Diêu Vũ liền sợ hãi nhắm chặt mắt, hô lên :“Phu quân, ta biết sai rồi, đừng đánh ta!”

Hai mắt nhắm nghiền, Diêu Vũ đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận trừng phạt. Thế nhưng, đau đớn trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, trái lại, thân thể lại đột ngột bị chính ngoại y của mình bao lại, bị nhấc bổng lên, rơi vào trên một tảng băng di động.

“Giờ Tuất, nên đi ngủ.”

[ Người chơi chịu phải công kích hệ nguyền rủa, kháng tính +50%, thành công loại trừ.]

Bên tai là giọng nói trầm tĩnh của Trác Thiên Hạo, trái tim của Diêu Vũ lại chợt ‘thình thịch’ nhảy loạn. Y vùi đầu vào trong ngực hắn, tùy ý để hắn bế đến trên đống cỏ khô ở cách đó không xa.

Đến tận khi sau lưng chạm tới nền đất lạnh băng cùng cỏ khô xơ cứng, y mới giống như hồi quang phản chiếu, đột ngột giữ chặt cánh tay Trác Thiên Hạo, căm tức gầm lên :“Trác Thiên Hạo, ngươi là tên xấu xa!!!”

Bỗng dưng bị mắng, Trác Thiên Hạo nhất thời liền ngây ra. Nhưng đây cũng chỉ mới vỏn vẹn là mở đầu, kế tiếp, hắn mới có thể biết, thứ gì gọi là bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

“Ngươi có biết, ngày hôm đó tỉnh lại, bên giường đã trống không không còn ai, ta có bao nhiêu hoảng sợ hay không? Ta đã ngồi chờ ngươi rất lâu, ta cho rằng ngươi không cần ta nữa, cảm thấy thân thể của bản thân quá mức xấu xí, khiến ngươi không vừa lòng…”

“Lúc ta cần ngươi nhất, ngươi lại đem ta bỏ lại. Ngươi có biết, cũng bởi vì ngươi, ta mới biến thành như thế này không? Nếu không phải do ngươi, ta bây giờ vẫn còn đang mơ mộng về một vị nữ quỷ tỷ tỷ nào đó rồi. Làm sao có thể…tất cả đều là tại ngươi cả…”

“Lúc nào cũng vậy, ngươi luôn trưng ra vẻ mặt lạnh băng như ta thiếu nợ ngươi, thích thì cho ngon ngọt, không thích thì lại ra đi không lời từ biệt, ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì chứ?!!! Mặc dù ngươi đã từng giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng ta đồng dạng cũng từng trợ giúp ngươi nha.”

“Ngươi nhìn xem Vệ Tử Khâm đi, người ta lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Mặc Phong có thể dễ dàng lấy được niềm vui thích của người khác, ứng biến nhanh nhạy. Còn ngươi? Suốt ngày chỉ lạnh lùng với ta, còn hay hù doạ ta. Ta là mắt mù rồi cho nên mới thích ngươi.”

“Đổi lại ở hiện đại, chúng ta căn bản chỉ tính là tình một đêm, hay chung sống dưới quan hệ vợ chồng. Ta đã sớm quăng ngươi từ lâu.”

Bị Diêu Vũ mắng như tát nước vào mặt, trên mặt Trác Thiên Hạo hiếm khi lại xuất hiện thần sắc đờ đẫn. Hắn rũ mắt nhìn y, vừa vặn, lúc này, y cũng đang ngẩng đầu.

Ngay sau đó, tất cả những lời muốn nói của hắn đều đã ngạnh sinh sinh bị nuốt trở về, tâm cũng nhói đau một chút.

Có lẽ vì quá mức uất ức, nên mới đem hết thảy tỏ bày, hai mắt Diêu Vũ đã sớm ửng đỏ, có hơi sưng lên, hàm chứa nước mắt cùng lửa giận, nhưng cũng không thiếu quật cường.

Ánh mắt này, khiến cho đáy lòng Trác Thiên Hạo run lên, căn bản là không có cách chống cự.

Đưa tay ôm lấy Diêu Vũ, thật lâu, Trác Thiên Hạo rốt cuộc vẫn là đem sáu chữ mà y đang chờ đợi nặn ra khỏi miệng :“Thật xin lỗi, ta sai rồi.”

“Ta không nên bỏ ngươi lại một mình, cũng không nên mất tích trong lúc ngươi cần nhất, thành thật xin lỗi. Sau này, ta sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại thêm một lần nào nữa.”

“Ngươi là tên đáng ghét!” Mặc dù nói ghét, nhưng Diêu Vũ vẫn trực tiếp nhào vào lòng Trác Thiên Hạo, nức nở nghẹn ngào. Thậm chí, nguyền rủa đến từ tiếng nói của hắn lúc này cũng đã không còn khiến y cảm thấy đau đớn nữa.

Ở gần đó, Mặc Phong cùng Vệ Tử Khâm đều đang đưa mắt nhìn nhau. Sau đó đều đồng loạt rũ mắt, đem chút oán khí vừa dâng lên trong lòng xóa tan.

Như vậy cũng tốt, hòa hoãn mối quan hệ của bọn họ, chí ít sẽ không khiến Diêu Vũ một mực xem Trác Thiên Hạo như bạch nguyệt quang nữa.