Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 174: Giương Cung Bạt Kiếm.



Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được rõ ràng, thứ này là một con sâu nhỏ, chỉ to bằng khoảng đầu đũa ăn, dài hơn hai đốt ngón tay, từ trêи xuống dưới đều đỏ tươi, như ngâm ở trong máu.

Nó hành động rất cẩn thận, sau khi ngoi đầu ra khỏi tai của nữ tử, nó cũng không lập tức bò ra ngoài. Trái lại, lại ngọ nguậy đầu, tựa như đang ‘quan sát’ xung quanh.

Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm tiềm tàng, nó mới nhanh chóng bò ra ngoài, động tác bò có chút giống với sâu đo.

Thế nhưng, chưa để nó kịp bò xuống đất, thì lúc này, trong hư không, một cỗ uy áp hung mãnh liền đã giống như hồng thủy vỡ đê, tràn vào trong không gian, trực tiếp đem nó phong toả.

Cảm nhận được uy thế đáng sợ, không thể kháng cự này, hồng sắc tiểu trùng liền không khỏi run lẩy bẩy, cố ra sức bò về trước.

Nếu chỉ nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của nó bây giờ, có lẽ sẽ không có người tin, con sâu nhỏ này cư nhiên lại chính là Quỷ Cổ - đỉnh cấp hồng y hàng thật giá thật.

Bởi vì năng lực của Quỷ Cổ là chuyên về phụ trợ. Một khi chủ thể chết đi, nó căn bản đã không còn lực phòng ngự hay chống cự gì, tựa như cá trêи thớt, dễ dàng bị người giết chết.

Chỉ là, mặc cho nó có suy nghĩ ra sao, trí thông minh vượt trội dường nào, nhưng đứng trước thực lực nghiền ép, nó căn bản cũng không tính là gì.

Chỉ thấy lúc này, trêи không trung, vô biên vô tận hắc khí đã bắt đầu phô thiên cái địa tụ tập lại với nhau, hiển hóa thành hình dạng của một bàn tay to lớn.

Sau đó, thậm chí còn không để Quỷ Cổ có cơ hội phản ứng, cự thủ liền đã từ trêи cao giáng xuống, trực tiếp đập về phía nó.

Không ngoài ý liệu, đứng trước âm khí trùng thiên, như sắp ngưng kết thành thực chất kia, Quỷ Cổ tại chỗ liền bị một cái tát đập chết, hóa thành một sợi âm khí, bị bàn tay kia hấp thụ.

Mà cũng vào lúc này, sau khi xử lý xong mọi chuyện, cỗ uy áp đáng sợ kia rốt cuộc mới chịu tán đi. Chỉ để lại thi thể của nữ tử nằm im trêи đất, vẫn còn giữ nguyên tư thế cung kính quỳ bái.

---------------------------

Lúc này, theo Quỷ Cổ bị đánh tan, quỷ anh đang bị trường thương của Vệ Tử Khâm ghim trêи đất cũng đã chậm rãi vỡ tan, hóa thành tro bụi, phiêu tán vào trong không khí.

Ở bên cạnh, nhìn xem một màn này, mặc dù không rõ đầu đuôi ngọn ngành, thậm chí, ngay cả người ám hại mình là ai cũng không biết, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể khẳng định…

Đối phương đã lạnh.

Dù sao, bị hung thần nhớ thương cũng không dễ chịu như vậy. Điển hình là y, nếu không phải có đủ loại nhân tố trợ giúp, gặp dữ hóa lành, thì dưới sự ‘nhiệt tình’ của ba hung thần này, e rằng đã sớm chết thẳng cẳng từ lâu.

Thế nhưng, giải quyết quỷ anh, rắc rối của Diêu Vũ cũng không hề dừng lại tại đây, trái lại, lại quay trở về tình trạng mất khống chế như trước.

Y vẫn còn chưa quên, bên cạnh mình còn có hai vị hung thần đang như hổ rình mồi đâu!

Khi nãy, bọn họ ngừng đánh nhau, đều là bởi vì ‘nhất trí đối ngoại’. Bây giờ ngoại địch đã bị tiêu diệt, bọn họ liền đã lần nữa giương cung bạt kiếm với nhau.

“Cái đó…cảm tạ hai người đã giúp đỡ ta diệt trừ quỷ anh, cứu ta một mạng. Ân cứu mạng như trường giang đại hải, Tiểu Ngư tự biết không có cách nào báo đáp, nên chỉ có thể hẹn lại kiếp sau.”

“Giang hồ tái kiến.” Dứt lời, dưới chân Diêu Vũ liền đã giống như bôi mỡ, nhanh chóng trượt đi.

Thế nhưng, vẫn còn chưa chạy được mấy bước, đúng như dự đoán, từ phía sau, một bàn tay băng lãnh liền đã vô thanh vô tức chộp vào trêи vai y, tựa như gông xiềng, cưỡng ép đem y giữ lại.

“Tiểu Ngư nhi, hà tất phải chạy nhanh như vậy nha. Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói xong đâu.” Nam nhân mang theo ý cười, tà tứ nói, nhưng trong giọng nói, lại xen lẫn một chút khí tức nguy hiểm cùng dọa dẫm.

Phảng phất đang ẩn ý rằng : Chạy thử xem, xem ta có nhai đầu ngươi hay không.

Trêи thái dương toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Diêu Vũ lại không dám đưa tay đi lau. Y chỉ có thể im ắng nuốt nước bọt, thử động vai một chút, nhưng vẫn không thể di động mảy may.

“Làm sao vậy? Vẫn còn muốn đi sao? Như vậy liền đi đi, dù sao, ta cũng không phải là người không nói lý lẽ, đạo lý dưa hái xanh không ngọt, ta cũng hiểu rất rõ.”

Phảng phất không nhận ra Diêu Vũ căng thẳng, ở phía sau, Mặc Phong liền đã thấm thía, chân thành nói. Gọi một cái hiểu chuyện đến làm người đau lòng.

Nhưng ngặt nỗi, nói thì nói, bàn tay đang đặt trêи vai Diêu Vũ, vẫn không có ý định thu lại.

“…” Trong lòng vô ngữ, nếu không phải ép chính mình phải bình tĩnh, Diêu Vũ e rằng đã sớm chửi đổng : đại ca, ngươi đừng chỉ nói bằng miệng, nói còn hay hơn cả hát, có giỏi thì bỏ bàn tay thối đó của ngươi ra, xem ta có đi thật hay không.

Chỉ là, ý nghĩ của Diêu Vũ hiển nhiên chỉ là mơ mộng mà thôi, bởi vì lúc này, bả vai còn lại của y cũng đã không phải tịch mịch, bị một bàn tay mạnh mẽ khác chậm rãi bao lấy.

Hơn nữa, lực đạo này so với bên phía còn lại còn phải trầm hơn.

Gương mặt có chút cứng đờ, dư quang của Diêu Vũ liền khẽ lướt qua sau hõm vai của mình. Ngay tức khắc liền nhìn thấy được dung nhan tuấn mỹ, cuồng dã trong khải giáp của nam nhân nào đó.

Lúc này, hắn cũng đang vịn lấy vai y, mặc dù không nói, nhưng ý tứ là gì cũng đã không cần đoán.

Hắn, cũng không cho phép y rời đi.