Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 171: 'Hài Tử Ra Đời'.



Lúc này, ở bên cạnh, Mặc Phong đã khiêu mi, lập tức phân phó công việc cho hắn :“Ta giúp y ngăn chặn nguyền rủa, ngươi dùng quỷ khí đem đồ vật trong người y ép ra ngoài, có được hay không?”

‘Đồ vật’ này là gì, bản thân của Mặc Phong cũng không quá rõ ràng, nhưng hắn có thể chắc chắn, trong thể nội của y khẳng định là có vật gì đó. Dương khí đang từ từ hao mòn kia liền là minh chứng tốt nhất.

Đối với phân phó của Mặc Phong, Vệ Tử Khâm cũng không có bất kì ý kiến gì. Hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào phần bụng đang bị Diêu Vũ cuộn người ôm lấy kia, kiên định gật đầu.

Đạt thành chung nhận thức, cả hai cũng tạm thôi gác lại tranh chấp.

Mặc Phong đưa tay, giữ chặt lấy hai bên cổ tay của Diêu Vũ. Trong nháy mắt, nơi da thịt tiếp xúc của cả hai liền có sợi sợi khói đen bốc lên, truyền tới tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

Nhìn thấy Mặc Phong động thủ, lúc này, Vệ Tử Khâm cũng vô cùng nhanh chóng đem lòng bàn tay phủ lên trêи bụng dưới của Diêu Vũ, chậm rãi đem âm khí quán thâu vào trong.

Thân là hung thần, khí tức của Vệ Tử Khâm có bao nhiêu khủng bố, đó là không cần nói cũng có thể hiểu được.

Âm khí của hắn chỉ vừa tiến vào trong bụng dưới, Diêu Vũ liền đã có cảm giác lạnh lẽo thấu xương, tựa như lục phủ ngũ tạng đều sắp bị đông cứng.

Nhất là khi, bên trong bụng, phảng phất còn có thứ gì đó đang điên cuồng nhúc nhích. Làm y đau đớn đến mức ngay cả tiếng kêu đau cũng không thể phát ra được.

Y có thể cảm nhận được rõ ràng, thứ đó lúc này đang ‘hoảng loạn’ chuyển động ở khắp nơi, sau đó, lại bị âm khí của Vệ Tử Khâm cưỡng ép bao vây lại.

Thời khắc này, bằng vào mắt thường, Diêu Vũ đều có thể nhìn thấy vùng bụng của bản thân bên dưới lòng bàn tay của Vệ Tử Khâm, cư nhiên lại có một thứ gì đó đang gồ lên.

Dù cho bị âm khí phong toả, nó vẫn có thể khẽ động đậy một chút, vô cùng khϊế͙p͙ người.

Lúc này, cũng không kéo dài thời gian, bàn tay Vệ Tử Khâm liền đã đi từ bụng dưới, bắt đầu mơn trớn dọc theo ngực, cổ họng của Diêu Vũ. Đồng thời, âm khí cũng mang theo ‘khối u’ đó chậm chạp di chuyển.

Nếu đổi thành bình thường, động tác này quả thật là có thể khiến người miên man bất định. Thế nhưng, hiện tại, một người hai quỷ ở đây, đều không có người đi suy nghĩ tới chuyện đó.

Lúc này, Diêu Vũ chỉ có một loại cảm giác tựa như ăn cơm bị mắc nghẹn, hơn nữa, còn là nghẹn một khối nước đá, vô cùng khó chịu. Cảm giác nghẹn ứ này, khiến hô hấp của y đều trở nên vô cùng nặng nhọc, đến mức sắc mặt đều trắng như tờ giấy.

Rốt cuộc, khi bàn tay Vệ Tử Khâm mang theo dị vật đó di chuyển đến trêи yết hầu của y. Không chịu đựng nổi nữa, Diêu Vũ liền lập tức đem Mặc Phong xô ra, ngoẹo đầu sang một bên, đem thứ đang chắn trong cổ họng của mình phun ra.

Lần này, Diêu Vũ cũng không còn cái gì cũng không nôn ra được nữa. Trái lại, ‘oa’ một tiếng, y quả thật đã thành công đem thứ gì đó cho nôn ra ngoài.

“Khục…khụ khụ…” Chỉ là, nôn xong, Diêu Vũ vẫn còn liên tục ho khan thêm lúc lâu, đến mức vành mắt đều đỏ lên, mơ hồ có lệ quang nhập nhèm.

Thế nhưng, dù là vậy, ánh mắt của y vẫn là chuyên chú nhìn chằm chằm vào mặt đất, cụ thể hơn, là nơi mình vừa nôn ra.

Y muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì vừa tác quái trong người mình.

Chỉ là, đến khi nhìn thấy được chân diện mục của thứ đó, đáy lòng Diêu Vũ lại không khỏi ác hàn, lông tơ trêи người trong nháy mắt đều dựng đứng lên.

“Oe…Oe…” Tiếng trẻ con khóc rống ở trong đêm đen, trở nên vang vọng khôn cùng.

Thế nhưng, âm thanh này, lại vô cùng to lớn mà bén nhọn, không hề giống với tiếng khóc ngây thơ của những hài tử sơ sinh khác. Ngược lại, lại ẩn chứa một cỗ oán khí, âm trầm.

Trêи mặt đất, có một vũng nước tương tự với nước ối của phụ nữ mang thai đang nằm đó, chậm rãi thẩm thấu vào trong lòng đất.

Ở giữa vũng nước ối, lại là một ‘sinh vật’ có hình dạng giống như thai nhi chưa đủ tháng, chỉ to gần bằng nắm tay, trêи dưới 100g, có lẽ là khoảng hơn 4 tháng tuổi, ngay cả khí quan đều chưa hoàn thiện.

Làn da thai nhi lộ ra một màu đỏ như máu, mơ hồ có thể nhìn thấy được huyết nhục bên trong. Bên cạnh liền là cuống rốn, bị thai nhi co người ôm ở trong lòng.

Nếu hình ảnh này đã đủ mang đến xung kϊƈɦ cho không ít người, thì những hình ảnh kế tiếp, lại càng khiến người ta lạnh cả sống lưng hơn.

Bởi vì, thứ nối liền với cuống rốn của thai nhi, cư nhiên lại là một đoàn tóc đen quấn quýt với nhau.

Theo âm khí của Vệ Tử Khâm chậm rãi phiêu tán đi, lúc này, thai nhi đang yên tĩnh nằm trêи đất, tựa như đã chết đi kia, lúc này lại bỗng dưng nhúc nhích một chút.

Sau đó, mi mắt nhắm nghiền của nó liền đã chậm chạp mở ra, mơ hồ lộ ra một đôi con ngươi trắng dã, tràn ngập tà tính.

Rõ ràng chỉ là một thai nhi bốn tháng tuổi, nhưng trêи người nó lại xuất hiện rất nhiều thứ không phù hợp với logic khoa học.

Tỷ như hàm răng lít nha lít nhít, sắc bén như kim châm vừa lộ ra, hay bàn tay nhỏ đang chậm chạp mọc ra lợi trảo kia.

Việc đầu tiên thai nhi làm sau khi ‘tỉnh lại’, chính là quay đầu ‘nhìn xem’ xung quanh. Thế nhưng, thị giác của nó tựa hồ cũng không phải quá tốt. Cho nên, chỉ mới vài giây, gương mặt huyết hồng của nó liền đã đột ngột vặn vẹo, phát ra tiếng khóc thê lương, sởn tóc gáy.

“Oe…”

[ Quỷ Anh - Cấp bậc : B. (???)

–Đây là lệ quỷ vô cùng đặc biệt, trước khi xuất sinh sẽ sống nhờ trong cơ thể người khác, hấp thu dương khí cùng sinh khí để phát triển. Tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng. Sau khi phát ɖu͙ƈ đầy đủ, nó liền sẽ chuyển sang gặm ăn ngũ tạng của chủ thể. Sau đó xé bụng của đối phương chui ra ngoài.

–Chỉ cần ‘xuất sinh’ thành công, Quỷ Anh liền sẽ nắm giữ A cấp thực lực. Sau đó có thể tiếp tục tiến hóa thành Quỷ Đồng,…Thông qua thôn phệ huyết nhục đến một hạn mức nhất định, có thể trực tiếp tấn thăng thành hung thần.]