Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 132: Âm Thanh Quỷ Dị



Có quỷ?

Nhìn xem hỷ nến, Diêu Vũ chỉ cảm thấy đáy lòng thấp thỏm, theo bản năng liền rướn người ra khỏi cửa sổ để nhìn rõ khung cảnh ở bên ngoài hơn.

Ánh vào mắt Diêu Vũ liền là một mảnh tối tăm. Thế nhưng, ngay sau đó, hình ảnh xuất hiện trong tầm mắt y, lại trở nên vô cùng kinh tâm động phách.

Trêи đường phố, bạch lăng đang tựa như lây dính phải máu tươi, không ngừng chuyển biến thành màu đỏ yêu diễm. Quan trọng nhất, sắc đỏ còn tựa như hồng thủy cuộn trào, bắt đầu tràn lan ra khắp mọi ngõ ngách trong thành.

Từng dãi lụa trắng treo trêи khung cửa, nay lại biến thành một màu đỏ tươi. Ngay cả đèn lồng đều không ngoại lệ, chữ ‘Tang’ trêи mặt giấy, cũng chậm rãi phai nhạt, tạo thành một chữ ‘Hỷ’.

Cùng lúc đó, từ sâu trong thành, một tiếng tấu nhạc cũng đã lập tức truyền vào tai Diêu Vũ.

Âm thanh này tựa như tiếng kèn trống trong hôn lễ, thế nhưng, bên trong hoan hỉ, lại mang theo nồng nặc thê lương. Tựa như lệ quỷ đang bi thống.

Theo tiếng nhạc quỷ dị này vang lên, cả thiên địa trời khắc này giống như đều bắt đầu phát sinh biến hóa.

Bầu trời không còn là một màu đen u ám, mà bao phủ lên một tầng huyết hồng, trở nên càng thêm tà tính. Ngay cả ánh trăng cũng đều bị che khuất đi phần nào.

‘Rầm’

Bất chợt, nghe thấy âm thanh cửa lớn của quán trọ bị đẩy ra, Diêu Vũ liền lập tức đưa mắt nhìn xuống. Chỉ thấy lúc này, bất kể là chưởng quỹ vẫn là tiểu nhị, khách nhân trong quán trọ cũng đều đã nối đuôi nhau, theo cửa lớn đi ra.

Biểu lộ của bọn họ ngốc trệ, con ngươi đều hoàn toàn trợn ngược. Quan trọng nhất là, làn da cũng đã hoàn toàn biến thành xám xanh, nổi đầy thi ban, tựa như thi thể đã chết từ rất lâu.

Không những thế, lúc này, từ trong những gian cửa hàng, trạch viện xung quanh, cũng lật đật có ‘người’ mở cửa, thi nhau bước ra, bộ dạng cũng cùng những người đó giống nhau như đúc.

Lúc này, Diêu Vũ bất giác liền ngưng thần, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của những ‘người’ kia.

Thế nhưng, đúng lúc này, một cỗ cảm giác bất an lại đột ngột ập tới, khiến đáy lòng Diêu Vũ không khỏi phát sinh hoảng hốt.

Thì ra, không biết từ khi nào, tiếng kèn trống đó cũng đã đến phía sau khúc quanh, cách Diêu Vũ rất gần. Âm nhạc quỷ dị tựa như độc xà, không ngừng rót vào trong lỗ tai.

“Meo!!!” Tiểu Hắc trước một bước liền đã bị ảnh hưởng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Nồng nặc âm khí cũng không khống chế được, bắt đầu từ trong người nó bốc lên.

Bốn chân thẳng đứng, lông tơ trêи người Tiểu Hắc đều xù lên. Nó nhanh chóng phóng đến sát vách tường, miêu nhãn hồng sắc cũng bắt đầu theo dõi bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Phát giác dị trạng của Tiểu Hắc, gần như trong tích tắc, Diêu Vũ liền theo phản xạ bịt tai lại, không cho bản thân đi nghe tiếng nhạc quái quỷ đó.

Thế nhưng, linh dị lực lượng, nào dễ dàng kháng trừ như vậy chứ?

Âm thanh tựa như có lực xuyên thấu, vẫn liên tục chui vào tai Diêu Vũ. Trong nháy mắt, hai mắt y liền trở nên mờ mịt, trong đầu, đều là tiếng kèn trống liên tục vang vọng. Thần kinh vào giây phút này đều trở nên thát loạn.

Ánh nến không ngừng dao động, trong nháy mắt lại giống như bị kình phong lướt qua, tại chỗ liền dập tắt.

Phải biết, dù cho là lúc đối diện với quỷ vụ hay không đầu tướng quân đi nữa, hỷ nến cũng chưa từng dập tắt qua lần nào. Nhưng hiện tại, nó lại giống như gặp phải thiên địch, mặc cho bên ngoài quần ma loạn vũ, vẫn như cũ không thể thiêu đốt được.

“A…” Sắc mặt bị thống khổ che lấp, Diêu Vũ rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà trùng điệp ngã xuống sàn nhà, ôm chặt đầu phát ra tiếng hét thảm.

Hộ Hồn Tán cùng hỷ nến trượt khỏi tay, cô quạnh lăn lóc trêи sàn nhà.

Thời khắc này, tựa hồ, tất cả linh dị vật phẩm có liên quan đến quỷ tân lang trong tay y đều đã triệt để mất đi tác dụng.

Đau…

Đây là thứ duy nhất Diêu Vũ có thể cảm nhận được. Sau lưng, mồ hôi lạnh cũng đã sớm chảy ròng ròng, đem lưng áo thấm ướt.

Loại đau đớn này rất quỷ dị, tựa như linh hồn bị roi quất, muốn bị cưỡng ép lôi ra khỏi thân thể. Nhưng nếu muốn tìm ra nguồn gốc, thì lại phát hiện không biết bản thân rốt cuộc là thống khổ ở đâu.

Thứ này rất giống với nguyền rủa trong giọng nói của quỷ tân lang, nhưng lại đáng sợ hơn rất nhiều…

Không, nói đúng hơn, bởi vì từ trước đến giờ quỷ tân lang cũng chưa từng đặc biệt nhắm vào y, nên y căn bản không biết, tử vong nói nhỏ thực ra có bao nhiêu kinh khủng.

Tiếng kèn trống đến gần, cảm giác đau khổ trêи người Diêu Vũ lại càng thêm kéo căng. Lúc này, thể nhiệt của y đang không ngừng bị rút đi. Làn da cũng bắt đầu trở nên tái nhợt.

Có lẽ không lâu nữa, Diêu Vũ sẽ giống với đám ‘người’ kia, bị đồng hóa thành thi thể.

Đứng trong góc phòng, nhìn Diêu Vũ quằn quại trêи đất. Ánh mắt Tiểu Hắc cũng vô cùng nhân tính hóa mà trở nên sầu lo.

Nó cẩn thận tới gần, ở bên người Diêu Vũ thấp giọng ‘meo meo’. Nhưng chung quy vẫn là bị tiếng kêu rêи của y bao phủ.

Rốt cuộc, không thể làm gì khác hơn, Tiểu Hắc chỉ có thể nhanh chóng lao đến bên ba lô của Diêu Vũ. Lập tức dùng răng cắn lấy dây kéo, hướng bên ngoài kéo đi.

Khóa kéo lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ, không chút do dự, Tiểu Hắc liền lập tức chui vào trong.

Cũng không biết Mặc Phong là bằng cách nào dưỡng ra thứ này, nó tựa hồ có thể không nhìn quy tắc của chủ thần, tùy ý chui vào ba lô của người chơi. Điển hình là lần đó ở trêи xe đạp của Diêu Vũ.

Ở bên ngoài, trạng thái của Diêu Vũ đã vô cùng tồi tệ. Trêи người y, đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm thi ban.

Chỉ là, cũng vào lúc này, Tiểu Hắc cũng đã thụt lùi, từ trong ba lô chui ra. Hai chân trước của nó duỗi thẳng, không ngừng loay hoay, tựa hồ đang cố gắng đem thứ gì đó lôi ra.

**Nuôi con mèo đáng đồng tiền bát gạo.