Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 187: Vết thương cũ



Trong Trinh Quán điện, cấm vệ Lâm Hổ thật cẩn thận bẩm báo: “Thái Tử điện hạ trộm chạy ra ngoài, bọn bọn thuộc hạ lặng lẽ theo một đoạn, nhìn thấy Thái Tử điện hạ gặp gỡ Thượng Quan đại nhân, liền lên ngựa của Thượng Quan đại nhân, hàn huyên được một lát thì thấy đại nhân mang theo Thái Tử điện hạ đi về phía Cam Lộ Điện. Chúng tiểu nhân theo một đoạn, Thượng Quan đại nhân phát hiện, gật gật đầu, ý bảo ngài ấy sẽ hộ tống Thái Tử điện hạ. Bởi vì lúc trước Hoàng Thượng cũng nói nếu Thái Tử điện hạ đi Cam Lộ Điện thì không cần ngăn trở, chỉ cần lặng lẽ hộ tống là được nên bọn thuộc hạ để lại hai người theo dõi từ xa, còn lại thì quay về bẩm báo Hoàng Thượng.”

Lý Tri Mân rất là ngoài ý muốn ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tử này cư nhiên có thể thuyết phục Thượng Quan Lân dẫn hắn chạy trốn sao?”

Văn Đồng ở một bên thay Thái Tử nói chuyện: “Điện hạ đã nhiều ngày không thấy Đức phi nương nương, trong lòng nhớ mẫu thân cũng khó tránh khỏi.”

Trêи mặt Lý Tri Mân hiện lên một nụ cười nhỏ đến khó mà phát hiện: “Vốn dĩ ta cũng muốn nhìn xem hắn có thể nhẫn nhịn mấy ngày. Hắn nhịn được 7 ngày là ta đã thấy ngoài ý muốn rồi, cứ để mặc bọn họ đi.”

Thượng Quan Lân một đường hộ tống tiểu Thái Tử, cơ hồ vài lần muốn đem cái vật nhỏ phiền phức ồn ào này đá xuống ngựa. Sao lại có đứa nhỏ không sợ gì, cứ như thân quen lắm thế này? Mình chính là kẻ địch của hắn đó! Ở đâu ra cái kiểu thân thiết, lại còn ra sức làm nũng thế này chứ?

Sau khi đi đến Cam Lộ Điện, hắn kêu mở cửa, tiểu nội thị mở cửa gặp bọn họ xong thì tung ta tung tăng chạy vào thông báo. Thất Cân sớm đã giãy giụa muốn xuống ngựa, một đường kêu: “A nương…… Cữu cữu đưa con về nè.” Sức sống của hắn tràn đầy mà vọt vào, chỉ có mình Thượng Quan Lân đứng ở cửa, hơi có chút cảm giác thoải mái khi thoát được ồn ào, xoay người lên ngựa chuẩn bị trở về.

Đúng lúc này hắn lại nhìn thấy bên trong có động tĩnh, một nữ tử trêи người mặc một cái áo khoác lông chồn trắng đơn giản, tóc vấn cao, trong tay ôm một tiểu nữ hài phấn trang ngọc trác xinh đẹp vội vàng đi ra. Nàng vừa ngẩng đầu đã cùng Thượng Quan Lân bốn mắt nhìn nhau, mà Thượng Quan Lân nhất thời ngây ngẩn cả người.

Thất Cân còn đang lớn tiếng ồn ào: “Ngài xem có đúng không, con nói không sai, chính là Lân cữu cữu đúng không? Con chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra!”

Triệu Phác Chân nhìn làn da đen nhánh của Thượng Quan Lân , nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Thượng Quan tướng quân, đã lâu không thấy.” Từ khi biết Thượng Quan Lân hóa ra là ca ca ruột của mình thì những dụng tâm kín đáo nhưng giấu đầu lòi đuôi lúc trước, cùng với những lần hắn muốn chuộc nàng ra lại biến thành một vị ca ca dốc hết sức lực, dù bị gia tộc phản đối vẫn cố gắng đối xử tốt với muội muội ruột của mình, hy vọng có thể giải cứu nàng. Hiện giờ nàng nhìn thấy hắn thì trong lòng vô cùng thân cận.

Thượng Quan Lân buồn vui đan xen, cư nhiên không biết phải ứng thế nào: “Chân Nhi…… Cư nhiên là ngươi?” Hắn khó có thể tin, xoay người xuống ngựa, lại nhìn thấy tiểu nữ hài trong tay nàng đang trộm nhìn hắn: “Ngươi, ngươi chính là Đức phi?”

Triệu Phác Chân hơi hơi ảm đạm, Thượng Quan Lân lại nói: “Lúc trước ngươi mất tích ở Liên Sơn ta đã tìm rất lâu, hóa ra —— vẫn là Vương gia lưu ngươi lại.” Hắn cũng không biết Triệu Phác Chân đã biết thân thế của mình vì thế nàng chỉ hơi hơi mỉm cười: “Tướng quân có muốn vào ngồi chút không?”

Thượng Quan Lân cầm lòng không đậu đi về phía trước hai bước, nhưng nhớ đến thân phận hiện tại, thì lập tức buồn bã nói: “Không cần, nương nương hiện giờ không giống trước, thuộc hạ phải kiêng kị, ta…… Đi trước, Thái Tử điện hạ cũng nên trông coi cẩnt hận, đừng để hắn chạy loạn. Trong cung chỗ nào cũng đang sửa chữa, rất không an toàn.”

Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Đa tạ tướng quân một đường hộ tống.” Sau đó lại chỉ huy Hoàn Nhi: “Đi mang gà nướng mật ong mới làm tốt đến cho tướng quân.” Nàng cười nói: “Không có gì để cảm tạ ngài, thật khéo là Tống tiên sinh hôm qua nói muốn ăn gà nướng mật, thời gian còn đủ để làm con khác, ta trước đưa con này cho tướng quân. Ngài cầm đi cùng ăn với đồng liêu.” Một lát sau Hoàn Nhi cầm một con gà bao giấy dầu đến, còn có một rổ đậu phộng mới rang, thơm nức mũi. Thượng Quan Lân cũng không khách khí, nhận lấy cái làn đồ ăn kia cười nói: “Tống tiên sinh đúng là có lộc ăn, vậy ta liền ăn ké ngài ấy chút vậy.”

Nói xong hắn lại hướng Thất Cân ở một bên vẫn đang kϊƈɦ động nhìn hắn mà nhướng mày: “Lần sau cữu cữu mang ngài đi đánh mã cầu.” Thất Cân lập tức cười đến mi mắt cong cong: “Cữu cữu nói lời giữ lời đó!”

Trong lòng Thượng Quan Lân kϊƈɦ động, đây đúng là cháu ngoại trai thật thật tại tại của hắn đó! Lúc giục ngựa đi, cả người hắn như lâng lâng. Từ khi Triệu Phác Chân vô duyên vô cớ mất tích, quan hệ của hắn với trong nhà đã đạt tới mức đóng băng, sau đó hắn nương chuyện của tên tiểu bạch kiểm Hoắc gia mà rời khỏi kinh thành, thoát khỏi cảm giác trói buộc hít thở không thông kia. Sau đó lại chiến loạn, hắn đánh một hồi lại một hồi, trong lúc sinh tử hắn chỉ có một tiếc nuối duy nhất là chưa tìm được muội muội ruột, cảm thấy có lỗi với mẫu thân đã qua đời, cũng có lỗi với Triệu Phác Chân, bởi vậy mỗi khi nhìn đến phụ thân, tổ mẫu lúc trước từ bỏ nàng là lòng hắn đều không thoải mái. Lúc nhìn thấy Thượng Quan Quân, hắn càng cảm thấy nàng đã cướp đi những thứ muội muội mình đáng có, vì thế thái độ cũng nhạt nhẽo, Không nghĩ tới hiện tại lại gặp được muội muội ruột! Nàng lại còn sinh hạ Thái Tử và công chúa cho Hoàng Thượng! Xem tuổi tác đứa nhỏ thì hẳn là sinh vào thời điểm mất tích. Nàng có một tay vẽ chân dung tuyệt đỉnh, khó trách Thái Tử nói đã nhìn thấy bức vẽ của mình nên mới có thể nhận ra mình.

Trong lòng hắn vừa động, hối hận vì hôm nay tiến cung chẳng mang cái gì bên người, nên cũng không có chuẩn bị được quà gặp mặt cho cháu ngoại trai và cháu ngoại gái. Sau đó hắn nghĩ lần sau mang cháu ngoại trai đi chơi chỗ nào mới tốt, nhưng lại nghĩ tới Lý Tri Mân, trêи người hơi hơi run rẩy. Đây là con trai tên sát thần đó, hắn vẫn nên kiềm chế chút mới tốt.

Muội muội có phải bị hắn ức hϊế͙p͙ hay không? Hai muội muội của hắn đều thua trong tay tên kia. Mấy năm nay Thượng Quan Lân đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn sâu xa của Lý Tri Mân, hiện giờ xem ra Thượng Quan gia sợ là đã bị hắn vờn trong lòng bàn tay từ lâu rồi. Con đường mà tổ mẫu và phụ thân vì Thượng Quan Quân bày ra sợ là khó thực hiện được. Nhưng hiện tại hắn chẳng muốn quản cái gì, chỉ muốn đối xử thật tốt với muội muội ruột cùng cháu ngoại trai và cháu ngoại gái.

Thượng Quan Quân rốt cuộc cũng mời được Hoàng Thượng tới thì trong lòng vui sướиɠ, một đường này nàng ta nói hết tình hình trong cung: “Hiện giờ chỉ có thể trước tăng cường sửa chữa những chỗ đang có người ở. Đám cung nữ, nô tỳ tứ tán lúc trước nay cũng đã lục tục trở về, nhưng người vẫn rất ít. May mà hiện tại hậu không có nhiều tỷ muội (đám phi tần) bởi vậy vẫn xoay sở được. Hiện giờ chỉ có hai việc cần chú ý làm, một là tế điện cho thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, cái này phải làm tốt mới được. Nhưng bạc cho việc này không biết phải lấy ở đâu mới tốt. Hiện giờ nội kho trống rỗng, thật sự không có tiền. Hai là Lang Hoàn kho sách trong cung lúc trước đã bị đốt không ít, còn dư lại một chút, thần thϊế͙p͙ cũng đang cho người chậm rãi sửa chữa. Việc này cũng là việc tỉ mỉ, thần thϊế͙p͙ có ý kiến để Lang Hoàn kho sách cùng Hàn Lâm kho sách nhập làm một, để các đại nhân của Hàn Lâm Viện chậm rãi chỉnh sửa lại.”

Lý Tri Mân trầm ngâm trong chốc lát nói: “Tế lễ đầy năm cho mẫu hậu thì trẫm tính để cho Tề Vương cùng Lâm Nhữ trưởng công chúa làm. Tiền thì ngươi không cần phải lo lắng, ta vẫn còn chút, cũng không cần hỏi bạc của Lễ Bộ bên kia, hiện giờ bọn họ cũng khó. Nơi nơi đều là cục diện rối rắm khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi. Còn Lang Hoàn kho sách vốn là do Thánh Hậu xây ra, khi trẫm còn nhỏ cũng hay đến đó xem sách, bị phá thật đáng tiếc.”

Thượng Quan Quân nói: “Hoàng Thượng không biết chứ nơi đó bị đốt đến loạn thực sự, hiện giờ trong cung không có mấy nội thị và nữ quan biết chữ, phần lớn mọi người đều không hiểu gì. Những nữ quan lúc trước cùng thần thϊế͙p͙ soạn sách tuy có thể dùng nhưng người đã gả chồng, người bị bắt…… Chỗ thần thϊế͙p͙ lại bận, bởi vậy mới nghĩ hay là để các đại thần cùng nhau sửa sang lại……”

Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Trẫm có người phù hợp, để Đức phi chủ trì tu chỉnh đi, việc này ngươi không cần quản.”

Thượng Quan Quân ngẩn ra, trăm triệu không thể nghĩ đến Lý Tri Mân bỗng nhiên nói ra người này, ngạc nhiên nói: “Đức phi muội muội xuất thân từ gia đình thương nhân…… Tu sửa kho sách……”

Lý Tri Mân hơi hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Quý Phi còn có việc khác sao? Tống thừa tướng cùng phụ thân ngươi đều đang ở thư phòng chờ trẫm nghị sự đó.”

Thượng Quan Quân chỉ có thể nói: “Không còn việc gì, thần thϊế͙p͙ cung tiễn Hoàng Thượng.”

Lý Tri Mân đứng dậy, đi ra ngoài, khí thế lạnh băng nghiêm nghị trêи người hắn nhắc nhở Thượng Quan Quân rằng Hoàng Thượng đã không còn là vị hoàng tử giấu tài, giả bệnh thất thế, lại không được sủng ái trước kia nữa.

Trở lại Tử Thần Điện không bao lâu, Lý Tri Mân để Văn Đồng đi Cam Lộ Điện truyền khẩu dụ, để Triệu Phác Chân chủ trì sửa chữa Lang Hoàn kho sách, cũng không đề cập đến chuyện Thái Tử chuồn êm trở về, chỉ nói để ngày hôm sau Thái Tử theo lẽ thường đến thượng thư phòng đi học.

Lúc Văn Đồng trở về thì đám người Tống thừa tướng đã bị đuổi đi, nhóm tiểu nội thị đang run bần bật hoang mang lo sợ đứng trước tẩm điện. Bọn họ vừa thấy Văn Đồng đến đã vội vã bay tới nói: “Vết thương cũ của Hoàng Thượng tái phát, làm sao bây giờ?”

Trong lòng Văn Đồng căng thẳng, vội kêu: “Có gọi ngự y không?”

“Đã cho người truyền.”

Văn Đồng nhanh chân xông vào trong tẩm điện, vừa thấy Lý Tri Mân đang rúc vào trong chăn, lộ ra sườn mặt tái nhơt, mồ hôi chảy ròng ròng, hàm siết chặt, đôi mắt nhắm, thân mình run rẩy thì hắn đỏ vanh mắt: “Hoàng Thượng ngài thế nào rồi?”

Lý Tri Mân nhắm mắt lại, cảm giác xương cốt dâng lên một trận nhức mỏi, nhưng vẫn cắn răng công đạo: “Không có gì, vết thương cũ thôi, hẳn là trời sắp mưa rồi. Ngươi đi lấy thuốc viên mà Công Tôn tiên sinh làm tới cho ta uống một viên.”

Văn Đồng nói: “Công Tôn tiên sinh đã dặn dò, thuốc này hại gan hại thận, bảy ngày mới được ăn một viên, quan trọng là ngày thường phải nghỉ ngơi nhiều, chậm rãi điều dưỡng mới ổn. Hôm kia ngài đã ăn một viên, không thể ăn nữa. Hoàng Thượng, ngài phải quý trọng long thể.”

Lý Tri Mân nói: “Còn có mấy cái sổ con chờ phê duyệt, ngày mai đại triều hội ta phải phê cho xong, ngươi cứ mang đến cho ta ăn trước rồi nói.”

Văn Đồng xoa nước mắt, vẫn cầm hộp thuốc viên đến, lấy một viên để Lý Tri Mân uống vào. Một lát sau quả nhiên mặt mày Lý Tri Mân giãn ra, chắc là dược lực tản ra, khiến hắn buồn ngủ, vì thế Lý Tri Mân hàm hồ nói: “Ta ngủ một chén trà nhỏ, đến lúc đó kêu ta dậy.” Lời mới nói xong thì người đã ngủ nặng nề.

Văn Đồng nhìn bên trêи bàn bày đầy sổ con thì tâm thắt lại, hắn cắn chặt răng, phân phó nhóm tiểu nội thị trông coi Hoàng Thượng, tự mình đến Cam Lộ Điện.