Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí

Chương 44: Anh Có Thể Làm Chuyện Gì Xấu Sao?



"Cố Hàn Châu, anh rất lợi hại được chưa? Bây giờ ở Đế Đô tìm việc rất khó khăn, mỗi tháng anh có thể có được năm mươi ngàn đã rất giỏi rồi. Thu nhập hàng năm cũng được sáu trăm ngàn, thảo nào công ty cho anh làm thư ký!”

"Ặc..."

Tiền lương anh đưa cho Khương Hàn, mỗi tháng đều vượt qua năm mươi vạn đấy!

"Cố Hàn Châu, nếu chúng ta đã quyết định sống cùng nhau thì nên tiết kiệm một chút, tiền hàng tháng phải tiết kiệm. Sau này chúng ta còn phải kết hôn, làm thụ tinh ống nghiệm... Không đúng, là có con, những cái này đều phải tiêu tiền.”

Hứa Ý Noãn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cố Hàn Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đều trông rất nghiêm túc, khiến lòng anh mềm nhũn.

Được rồi, cô vợ nhỏ nói gì cũng đúng.

"Đây là thẻ lương, đưa cho em giữ, mật mã đã đổi thành sinh nhật của em. Nhìn trúng cái gì thích thì mua, đừng để mình chịu thiệt.”

"Yên tâm đi, tôi sẽ không để mình chịu thiệt đâu. Tôi sẽ giữ số tiền này giúp anh, gửi tiết kiệm gì đó, còn có lãi suất!”

Hứa Ý Noãn cẩn thận để thẻ ngân hàng vào túi, quyết định ngày mai gửi tiết kiệm cho Cố Hàn Châu rồi tính sau.

Cô nhớ rõ trên mạng có nói, một người đàn ông cam tâm tình nguyện nộp tiền lương, vậy chứng tỏ người đó muốn sống cùng bạn cả đời.

Cô tin rằng, cuộc sống của cô và Cố Hàn Châu nhất định sẽ rất vui vẻ!

Vào ban đêm, mọi người đang ngủ say, bỗng nhiên có sấm sét nhấp nháy bên ngoài.

Cơn mưa trong đêm hè luôn đến một cách bất ngờ và dữ dội.



Cho dù đã bật đèn ngủ nhỏ nhưng cô vẫn không thể ngủ được.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên một tia chớp, tựa như muốn chém bầu trời thành hai nửa.

Gió lạnh vù vù thổi vào, cô xuống giường đóng cửa kính trên ban công, không ngờ một bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa thủy tinh làm cô sợ tới mức thét chói tai.

Cô ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy.

Tiếng thét chói tai đánh thức Cố Hàn Châu.

Anh vừa vào cửa liền thấy Hứa Ý Noãn cuộn tròn thành một cục ngồi trên mặt đất.

Anh vội vàng bước tới ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Làm sao vậy?”

"Ngoài ban công... có người!”

Cô run rẩy nói.

Cố Hàn Châu nhìn lướt qua, trên ban công chỉ treo một bộ quần áo mà thôi.

"Đừng tự mình dọa mình, chỉ là một bộ quần áo thôi mà."

Hứa Ý Noãn nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn lại lần nữa, phát hiện đó là quần áo mà mình phơi ở bên ngoài vào buổi sáng và quên mang vào.

Cố Hàn Châu giúp cô đóng cửa kính lại, sau đó kéo rèm cửa sổ lại.



Anh dịu dàng ôm cô lên giường, bàn tay to vuốt ve lưng cô nói: "Ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây.”

Hứa Ý Noãn nghe nói như vậy, trong lòng cảm thấy hơi yên tâm.

"Ở với tôi được không?"

Cô lắp bắp nói.

Cơn ác mộng khi còn bé bị gợi lên, bây giờ cả người cô toát đầy mồ hôi lạnh, căn bản không ngủ được.

Anh gật đầu, bàn tay to lớn vuốt lưng cô.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hứa Ý Noãn dịch người sang một bên, vỗ vỗ bên cạnh nói: "Nếu không thì... tối nay anh cũng ngủ ở đây đi.”

Cố Hàn Châu nghe thấy vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Em tin tôi vậy sao?”

“Đương nhiên, anh là chồng sắp cưới của tôi mà!”

Hơn nữa, anh có thể làm chuyện gì xấu sao?

Trong lòng cô thầm nói.

Cố Hàn Châu bỗng cảm thấy rất bất đắc dĩ, trái lại anh từng phút từng giây đều suy nghĩ, làm thế nào để ăn sạch sẽ cô, nhưng cô còn quá nhỏ, thật sự không đành lòng.

Anh chưa bao giờ kiên nhẫn với ai như vậy, chỉ có mỗi Hứa Ý Noãn.

Anh nằm xuống, ôm thân thể mềm mại và thơm phức của cô vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, sau đó nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm đi học đấy.”