Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 31: Tham lam chiếm hữu




Lâm Hi Vũ ngơ ngơ ngác ngác lên xe, cô nghĩ mãi cũng không hiểu lý do vì sao Lục Quân Đình phải làm thế. Lâm Hi Càn nhìn cô nói: “Bây giờ em nhìn rõ bản chất của hắn chưa? Lục Quân Đình là chính kẻ mưu mô, lòng dạ thâm sâu không lường được.”

Lâm Hi Vũ vẫn đang mờ mịt, cô lẩm bẩm như đang tự hỏi mình, “Tại sao anh ấy phải làm thế? Hay là vì em giống với mối tình đầu của anh ấy nên anh ấy mới hao tổn tâm tư như vậy? Nếu anh ấy thực sự muốn có một đứa bé thì sao không trực tiếp đi tìm cô ta, để cô ta sinh con?”

Lâm Hi Càn nói: “Bởi vì em là công cụ hoàn mỹ.”

“Ý anh là gì?”

“Hẳn là có lý do nào đó khiến anh ta cùng mối tình đầu không thể ở bên nhau, cho nên trong lòng vẫn không thể quên được cô ta. Em không cha không mẹ, không chỗ nương tựa, là một sự lựa chọn thay thế cực kỳ tốt. Chính vì không có chỗ dựa nên anh ta mới có thể hoàn toàn kiểm soát em. Không thể ở bên mối tình đầu, tùy tiện tìm vật thay thế xem ra cũng không tệ. Em hẳn là rất rõ ràng việc Lục Quân Đình cần người thừa kế, đúng lúc anh ta gặp được người thay thế là em. Em không những có thể giúp anh ta sinh con dưỡng cái, mà thậm chí còn có thể giúp anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý.”

Lục Quân Đình thật sự lợi dụng cô sao? Hao tâm tổn tứ giữ lại đứa bé này chính là vì muốn cô thay thế người cũ sinh con cho mình? Nếu đó là sự thật thì anh chính là kẻ khốn nạn.

“Đi, anh đưa em đi tìm Lục Quân Đình. Nếu không tiện mở miệng, anh có thể nói giúp em.”

“Nói gì cơ?”

“Ly hôn anh ta.”

Ly hôn? Nếu như cùng Lục Quân Đình ly hôn, Quai Bảo phải làm sao bây giờ? Chắc chắn Lục Quân Đình sẽ không bao giờ để cô mang đứa bé đi.

“Hiện tại em không muốn.”

“Em nghĩ cái gì vậy? Đến lúc này mà em còn muốn ở cạnh anh ta, chẳng lẽ em còn chưa rõ anh ta là người như nào sao? Lục Quân Đình hắn ta rất nguy hiểm.”

Lâm Hi Vũ nói: “Con trai em còn nhỏ như thế, em không muốn bỏ lại nó mà đi. Nếu em rời đi, nó phải làm sao bây giờ?”

“Đứa nhỏ cũng là của Lục Quân Đình. Sản nghiệp Lục gia lớn như thế, em còn lo lắng bọn họ không nuôi nổi một đứa bé sao?”

“Nhưng Quai Bảo còn quá nhỏ, thằng bé không thể không có mẹ bên cạnh được.”

“Chẳng lẽ em quên vì sao mà đứa bé kia tới?”

Lâm Hi Vũ nghe vậy cũng tức giận, “Quai Bảo là do em mang thai mười tháng sinh ra. Dù có vậy thì thằng bé vẫn là con trai em, không phải nói bỏ liền có thể bỏ được.”

Lâm Hi Càn im lặng, sau đó nhìn cô, nói: “Đây chính là thứ Lục Quân Đình muốn, hao tổn tâm cơ giữ lại đứa bé vì anh ta biết rõ ràng một khi người phụ nữ có con thì muốn đi cũng không dễ dàng. Anh ta lợi dụng đứa bé để tiếp tục khống chế em, để em cam lòng bị hắn lợi dụng. Trước đây anh cứ một mực không rõ vì cái gì mà Lục Quân Đình muốn chia rẽ chúng ta, giờ anh mới hiểu, hóa ra là anh ta muốn chặn hết đường lui của em, để đời này em chỉ có thể ở bên cạnh hắn.”

Lâm Hi Vũ buồn bực, nói: “Em muốn tự mình suy nghĩ.”

Nói xong liền đẩy cửa xuống xe, Lâm Hi Càn đuổi theo rồi nắm lấy cổ tay cô, trấn tĩnh một chút mới nói với Lâm Hi Vũ: “Anh chỉ là quá tức giận, cho nên mới nói chuyện bộp chạc như thế. Em đừng giận.”

“Em không tức giận, em chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.”

Lâm Hi Vũ hất tay anh ta ra, vẫy một chiếc taxi rồi rời đi. Cô gọi cho câu lạc bộ xin về sớm, sau đó đi thẳng về nhà.

Lâm Hi Vũ pha sữa bột cho Quai Bảo rồi ôm bé về phòng cho bé uống sữa. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Quai Bảo, nội tâm cô khó chịu đến cực điểm. Lục Quân Đình thật sự là tên khốn nạn như vậy sao? Thật sự là anh đang lợi dụng cô sao?

“Đứa nhỏ tham ăn.”

Âm thanh bên cạnh vang lên khiến cô hoàn hồn, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Quân Đình đứng bên cạnh. Không biết anh về từ lúc nào, lúc này đang nhìn chằm chằm Quai Bảo trong ngực Lâm Hi Vũ, đáy mắt tràn ra nhu ý. Ý thức được ánh mắt của cô khác lạ, anh hỏi: “Đang suy nghĩ gì mà anh vào cũng không phát hiện ra thế?”

Những chuyện phát sinh hôm nay quả thực khiến Lâm Hi Vũ bị sốc. Nếu đúng như những gì Lâm Hi Càn nói, thì tất cả mọi hảo cảm của cô đối với Lục Quân Đình đều sụp đổ. Cô luôn cảm thấy anh tôn trọng cô, kể cả việc khiến cô mang thai cũng là anh vô tội, thế nhưng những phát hiện hôm nay xem ra không giống như những gì cô nghĩ.

Lục Quân Đình là ai, anh đã sớm phát hiện ra vẻ mặt của cô có gì đó không đúng, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh rồi duỗi tay dài ra ôm eo cô. Kể từ lúc chung phòng cùng anh thì khoảng cách giữa bọn họ dường như đã rút ngắn đi rất nhiều. Thỉnh thoảng anh sẽ tự nhiên cùng cô thân mật, chẳng hạn như ôm cô đặt lên đùi hay ôm eo cô từ phía sau rồi tựa cằm lên vai, hoặc mỗi lần đi ngủ đều nhất định phải ôm cô mới ngủ được.

Kỳ thật Lâm Hi Vũ chưa hẳn thích ứng được với việc thân mật cùng Lục Quân Đình, nhất là bây giờ lúc tâm tình đang phức tạp, cô vô thức giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay anh. Lục Quân Đình nhìn ra vẻ kháng cự của cô, cũng không cưỡng cầu mà thu cánh tay về, nghiêm túc hỏi: “Em sao thế?”

Trong lòng đã hoài nghi, sao không trực tiếp hỏi anh cho rõ ràng? Mọi người thẳng thắn đối mặt, trực tiếp làm sáng tỏ mọi chuyện.

Lâm Hi Vũ bình phục lại tâm tình rồi mới nói: “Hôm nay Lục Quân Phong tới tìm em.”

Lục Quân Đình sắc mặt run lên, “Chuyện xảy ra khi nào?”

Xem ra Lục Quân Đình còn chưa biết, Lâm Hi Vũ nói tiếp: “Vừa lúc chiều, Lục Quân Phong đột nhiên xuất hiện nói muốn đưa em đi, cũng may Lâm Hi Càn tình cờ tới tìm em ngăn lại kịp thời. Lục Quân Phong tức giận nói hết chuyện giữa anh và em, sau đó Lâm Hi Càn liền truy vấn em, em biết không gạt được anh ấy nên không giấu nữa. Lâm Hi Càn nghe xong rất tức giận, anh cũng biết anh ấy là bác sĩ, nghe chuyện em đã uống thuốc tránh thai nhưng vẫn dính liền cảm thấy không có khả năng, cho nên mang em đi mua một hộp giống như đúc với hộp tránh thai mà anh Quân Đình mua giúp em. Thế nhưng sau đó em phát hiện viên thuốc trong đó không giống với thuốc mà anh Quân Đình mua.” Lâm Hi Vũ chăm chú nhìn anh, hỏi: “Anh Quân Đình, anh nói cho em biết, có phải ngày đó anh không đưa thuốc tránh thai cho em? Anh lén đổi thuốc đúng không?”

Lục Quân Đình nhíu mày, trên mặt một chút bối rối đều không có, ngược lại vẻ mặt có chút tức giận nhàn nhạt, loại tức giận như kiểu bị người khác trách oan khiến bản thân chịu oan uổng, anh nhìn cô nói: “Không hề, anh không hề làm thế. Đó là lần đầu tiên anh mua thuốc tránh thai cho nên không có kinh nghiệm. Anh hỏi bác sĩ loại nào có tác dụng mà không gây hại cho cơ thể thì ông ấy đưa cho anh, lúc ấy ông ấy đưa cho anh cái gì thì anh đưa cho em cái nấy.”

Nhìn vẻ mặt của anh, Lâm Hi Vũ có chút sững sờ. Vẻ mặt anh rất chính khí, rất thẳng thắn, thậm chí có thể thấy được rõ ràng là bị sự nghi ngờ của cô kích động.

Lâm Hi Vũ lại nói: “Lâm Hi Càn nói cho em biết loại thuốc này chỉ có một loại ấy thôi.”

Lục Quân Đình mặt y nguyên không đổi sắc, “Cái này anh cũng không rõ, mấy cái dược lý gì gì đó anh không có nghiên cứu.”

Thái độ của anh quá mức bình thản, Lâm Hi Vũ bắt đầu lung lay, cô lại nói: “Sau đó, Lâm Hi Càn đưa em đến bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả lại hoàn toàn không giống với kết quả chẩn đoán của bác sĩ nơi bệnh viện anh Quân Đình sắp xếp. Độ dày thành tử cung của em là bình thường, không như bác sĩ ở bệnh viện đó nói là mỏng không thể làm thủ thuật sinh non, cái này anh giải thích thế nào?”

Lục Quân Đình ngơ ngác một chút, lửa giận trên mặt biến mất, tựa hồ rất vui vì tin tức này: “Em nói thật chứ?”

Lâm Hi Vũ nhìn biểu tình này của anh lập tức ngây ngốc, sao lại là vẻ mặt này? Nếu như anh mua chuộc bác sĩ kia, thì làm sao có thái độ thế này được.

Lục Quân Đình: “Nếu vậy thì đây không phải là chuyện tốt sao? Lúc trước anh còn lo lắng, sợ thành tử cung mỏng như vậy, đến lúc sinh con xong sẽ tổn thương đến cơ thể. Anh đang nghĩ hay là đưa em ra nước ngoài một chuyến, nhưng hiện tại kết quả kiểm tra là bình thường, anh cũng không cần tốn sức.”

Lâm Hi Vũ: “. . .”

Lục Quân Đình nói: “Anh không biết bây giờ em đang hoài nghi anh cái gì, nhưng bệnh viện đôi khi cũng có sai sót. Lúc đó anh cũng hỏi em có muốn khám lại chỗ khác không, nhưng em nói không cần.”

Lâm Hi Vũ: “. . .”

Lâm Hi Vũ nhớ hôm đó anh có hỏi cô là có muốn đến bệnh viện khác kiểm tra không nhưng lúc đó khi cô biết kết quả thì cả người đều rối tung cả lên, làm gì có tâm tình đi kiểm tra nữa.

Lúc này Lâm Hi Vũ rơi vào trạng thái hoang mang cực độ, tóm lại Lục Quân Đình đến cùng là cố ý hay không cố ý? Những chuyện này nhìn qua giống như là do anh làm, nhưng những lý do anh đưa ra lại có thể chứng minh được việc này không liên quan đến anh. Nhưng nếu không phải anh làm thì tại sao hai chuyện này lại trùng hợp như thế.

Lục Quân Đình lại nói: “Em còn vấn đề gì nữa sao? Em có bất kì hoài nghi gì thì cứ nói ra, hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng một thể.”

Lâm Hi Vũ lúc này mới chợt nhận ra sao mình lại ở thế bị động, rõ ràng là cô chủ động chất vấn anh, làm sao biến thành anh hỏi cô rồi?

Bây giờ cô không thể hiểu nổi, đến cùng lời của ai mới là sự thật?

“Không có gì.”

“Được rồi, vậy anh đi làm trước, nếu muốn biết chuyện gì cứ nói thẳng với anh.”

Lục Quân Đình nói xong cũng đứng dậy đi ra, trước khi đi còn nựng má Quai Bảo một hồi, toàn bộ quá trình đều ung dung không vội, dường như anh không quá để ý đến sự nghi ngờ của cô, hoặc là anh chưa làm những chuyện đó nên không cần chột dạ.

Khoảng thời gian này Lâm Hi Vũ gạt hết mọi chuyện sang một bên, cô muốn tự mình tìm hiểu một số chuyện. Lâm Hi Càn muốn gặp cô, nhưng Lâm Hi Vũ khéo léo từ chối, chỉ nói mình cần thời gian để thanh tịnh nên anh ta cũng không tìm cô nữa. Còn về phía Lục Quân Đình, cô lấy lý do muốn ở cùng đứa nhỏ. Lục Quân Đình đại khái cũng biết tâm trạng cô không tốt nên đồng ý, còn dặn dò cô phải điều chỉnh tâm trạng thật tốt.

Lâm Hi Vũ đến hiệu thuốc nơi Lục Quân Đình mua thuốc cho cô, nhưng dù sao chuyện cũng lâu rồi, bác sĩ hoàn toàn không nhớ rõ Lục Quân Đình là ai. Lâm Hi Vũ nghĩ hay là đến bệnh viện kia hỏi một chút, nhưng nếu Lục Quân Đình nói trước với bên bệnh viện thì cô đi cũng bằng thừa.

Bởi vì trong lòng có chuyện nên khoảng thời gian này lúc nào Lâm Hi Vũ cũng ở trong trạng thái lơ đễnh. Bởi vì không quan tâm, nên rất nhiều chuyện đều lãnh đạm, tỷ như, tối hôm đó Lục Quân Đình đột nhiên muốn cô tham gia một buổi đấu giá với anh. Lâm Hi Vũ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không phải lúc trước chúng ta đã thống nhất không công bố chuyện kết hôn sao? Nếu em tham gia cùng anh, sợ rằng truyền thông sẽ viết linh tinh, em vẫn không nên đi thì hơn.”

Lục Quân Đình nói: “Lúc ấy nói không công bố là vì em mang thai Quai Bảo nên anh sợ quấy rầy em dưỡng thai. Hiện tại con cũng sinh rồi, anh cũng nên công bố chuyện chúng ta kết hôn, miễn cho bọn họ viết anh là độc thân hoàng kim, gây nên một đống vấn đề.”

Lâm Hi Vũ nói: “Tạm thời đừng công bố vội, Quai Bảo còn nhỏ.”

Lục Quân Đình cũng không miễn cưỡng, “Không công bố cũng được, vậy em tham gia với tư cách bạn gái anh. Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp chu đáo, đảm bảo không có cánh săn tin đâu.”

Lâm Hi Vũ vẫn từ chối: “Em còn phải trông Quai Bảo, anh tìm người khác đi cùng đi.”

Có lẽ thấy vẻ kiên quyết không đi cùng của cô nên Lục Quân Đình không tiếp tục đề tài này nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Hi Vũ tan tầm như thường lệ trở về cho Quai Bảo cho bú sữa. Lượng sữa hiện tại của cô không đủ cho Quai Bảo uống nên phải chuẩn bị thêm sữa bột cùng đồ ăn dặm.

Lâm Hi Vũ đi pha sữa, Quai Bảo được bảo mẫu ôm ra ngoài chơi. Cô pha sữa xong vừa bước ra cửa liền gặp Lục Quân Đình. Không biết anh trở về từ lúc nào mà lúc này đang ôm Quai Bảo cùng bé chơi đùa.

Quai Bảo nhìn chằm chằm ba mình một hồi, sau đó móng vuốt nhỏ duỗi ra hướng về phía đầu tóc được chải chuốt cẩn thận kia. Lần trước Lục Quân Đình bị nhóc con này kéo tóc đau thê thảm nên đã có kinh nghiệm. Biết rõ động tác của tên oắt con này trong lòng bàn tay, anh tay mắt lanh lẹ, giơ tay lên nắm cổ tay của Quai Bảo.

“Lại bắt đầu túm tóc? Thói quen này nhất định phải giúp con sửa lại.”

Tiểu gia hỏa bị nắm cổ tay không chơi được món đồ chơi lớn trước mặt liền lập tức không vui, mày nhỏ nhíu lại, cái miệng nhỏ bắt đầu mếu máo.

Lục Quân Đình xụ mặt, không chút nhượng bộ, “Không cho con kéo tóc là con liền khóc, làm sao mà con không có đạo lý như thế?”

Đại khái là món đồ chơi lớn này không những không cho hắn chơi mà còn hung dữ, Quai Bảo càng ủy khuất, mếu một chút liền khóc lớn lên.

Lục Quân Đình: “. . .”

Làm sao còn khóc thành cái đức hạnh này rồi? Lục Quân Đình có chút bất đắc dĩ, xoa đầu bé nói: “Được rồi, con khóc cái gì mà khóc? Ba ba không cho con túm tóc là đúng hay sai?”

Lục Quân Đình nhẹ giọng nói, tiểu gia hỏa quả nhiên cũng chậm rãi ngừng khóc, đầu nhỏ tựa lên vai ba thút thít, cái mũi nhỏ giật giật.

Lâm Hi Vũ đi qua nói với anh: “Đưa con cho em, em cho con uống sữa đã.”

Lục Quân Đình đưa tay về phía cô, nói: “Để anh.”

Sau đó không đợi Lâm Hi Vũ phản ứng, anh trực tiếp lấy bình sữa từ tay cô rồi ôm Quai Bảo ngồi ở trên ghế sa lon, một tay bế bé nằm ngửa trong ngực một tay cầm bình sữa. Quai Bảo thấy có sữa uống, lập tức giơ đôi tay mập mạp hướng về phía bình sữa.

Lục Quân Đình lại nói: “Trước tiên nín khóc đã, nếu còn khóc thì không được ăn.”

Quai Bảo như nghe hiểu lời nói của ba, chậm rãi ngừng khóc, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào bình sữa. Lục Quân Đình lúc này mới đưa bình sữa qua, sữa vừa đến miệng cậu nhóc liền thỏa mãn, không chút keo kiệt nào tặng cho ba mình một nụ cười xán lạn.

Lục Quân Đình lại hừ lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Một bình sữa liền có thể mua chuộc được con, thật đúng là không có chút tiền đồ nào.”

Lục Quân Đình mới từ công ty trở về, mặc trên người nguyên bộ âu phục quần tây. Vóc dáng cao lớn, chân dài bắt chéo ngồi ở trên ghế sa lon ôm Quai Bảo trong ngực. Âu phục giày da cùng bình sữa trẻ con, rõ ràng là hai thứ không liên quan, nhưng giờ phút này Quai Bảo được anh ôm vào trong ngực cho uống sữa, động tác không hề gượng gạo, toát lên một loại hài hòa ấm áp giữa hai cha con.

Nhìn khung cảnh hài hòa trước mặt, Lâm Hi Vũ chợt cảm thấy thỏa mãn, cô nghĩ đời này cứ lẳng lặng trải qua cuộc sống như vậy dường như cũng không tệ.

Nhất thời bị tình cảm chi phối, Lâm Hi Vũ buột miệng nói: “Anh Quân Đình, buổi đấu giá tổ chức hôm nào, em đi cùng anh.”

Lục Quân Đình bất ngờ, không xác định hỏi lại: “Em chắc chứ?”

“Em đi cùng anh.” Ánh mắt Lâm Hi Vũ kiên định.

Trên mặt Lục Quân Đình hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Ngày kia.”

Dù sao cũng là một dịp trang trọng, Lâm Hi Vũ nghĩ vẫn nên ăn diện một chút. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, bởi vì trời lạnh nên bên ngoài khoác một chiếc áo da nhân tạo. Tóc uốn xoăn đơn giản, một nửa kéo lên phía sau thắt thành hình nơ bướm.

Dáng vẻ dịu dàng quyến rũ, tựa như loài hoa e ấp đung đưa dưới nắng gió ngày xuân mà nở thành dáng vẻ rực rỡ nhất.

Khoảnh khắc Lâm Hi Vũ từ phòng trang điểm đi ra, Lục Quân Đình vừa thấy cô liền bất động. Cảm nhận được ánh mắt của anh không được tự nhiên cho lắm, Lâm Hi Vũ lúng túng vuốt vuốt cánh tay, hỏi: “Anh Quân Đình, anh thấy mặc như này có được không?”

Lúc này Lục Quân Đình mới định thần lại, người đàn ông gặp nguy không loạn giờ phút này lại hoảng hốt, ánh mắt lóe lên vài phần bối rối. Ý thức được bản thân vừa mất khống chế, cùng cảm giác tham lam chiếm hữu tràn ra từ đáy mắt, anh ho nhẹ để giảm bớt sự ngượng ngùng, nói: “Rất đẹp, đi thôi.”

Địa điểm tổ chức buổi đấu giá là ở An Thành, Lâm Hi Vũ không có hứng thú với đấu giá mấy, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà bình sứ hay bức tranh sơn thủy được sưu tầm từ niên đại xa xưa hay cây trâm của phi tần hoàng gia nào đó.

Lâm Hi Vũ chỉ cảm thấy buồn ngủ, vừa định ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu, “Vật đấu giá tiếp theo là tác phẩm của nhà thư pháp hiện đại Lâm Đại Quốc, là phong thư gửi cho con gái mà Lâm Đại Quốc tiên sinh viết thời trẻ, sau này được mua bởi nhà sưu tập Nhật Bản, ông Fujiwara.”

Nghe vậy, Lâm Hi Vũ tỉnh táo lại, cô đột nhiên nhìn lên sân khấu. Bức thư được phóng đại trên màn hình, từng chữ trên đó đều hiện rõ ra. Thân thể Lâm Hi Vũ như đông cứng lại, cô nhận ra, đó là chữ viết tay của ba cô.

Lúc cô lên tám, vì để có tiền cho Lâm Hi Càn chữa bệnh nên ba cô đã bán không ít thứ, ngay cả bức thư viết cho cô cũng bị bán đi. Cô còn nhớ rõ ngày đó ba uống say, ôm cô vào lòng rồi áy náy nói: “Lúc con còn nhỏ, ba ba đã viết một phong thư cho con. Lúc đầu nghĩ đợi đến lúc con kết hôn sẽ đưa nó cho con, nhưng hiện giờ anh trai con rất cần tiền chữa bệnh, ba ba tạm thời đem bán đi, con đừng trách ba ba được không? Ba ba hứa, đến lúc con kết hôn ba nhất định mua về cho con.”

Cô không biết trong bức thư viết gì, cũng không trách ba. Dù sau này ông qua đời vì tai nạn xe cộ, dù bức thư mà ông nói sẽ mua lại rồi đưa cho cô nhưng đến cùng vẫn không giao được, cô cũng không trách ông. Cô vốn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội tìm lại phong thư ba đã từng viết cho cô nữa. Thế nhưng bây giờ nó ở trước mặt cô, Lâm Hi Vũ che miệng, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Lục Quân Đình. Anh thấy ánh mắt kinh ngạc của cô cũng không quá bất ngờ, nói: “Muốn không? Mua lại tặng cho em.”

Lâm Hi Vũ không cách nào hình dung được cảm xúc trong lòng, cô che miệng chăm chú nhìn anh, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Người chủ trì bắt đầu đấu giá, “Giá khởi điểm mười vạn, đấu giá bắt đầu.”

“Mười một vạn.” Trong đám đông, có người bắt đầu nâng bảng hiệu.

“Mười một vạn rưỡi.”

“Mười lăm vạn.”

Lục Quân Đình giơ bảng, trực tiếp báo giá, “Hai mươi vạn.”

Nhưng mà chưa xong, giá vẫn tiếp tục tăng lên. Lâm Hi Vũ cũng nhìn ra, mấy người bọn họ thấy Lục Quân Đình quyết tâm lấy bằng được, liền đem mấy diễn viên đóng giả là người tham gia đấu giá cố tình bám theo ép giá lên cao, chẳng mấy chốc đã lên đến một trăm vạn.

Lúc trước Lâm Đại Quốc bán tác phẩm này cho một người bạn người Nhật Bản, khi đó bán còn chưa tới năm vạn, mà phong thư này được viết bằng bút máy, hoàn toàn không có tinh túy thư pháp Lâm Đại Quốc, căn bản không xứng với cái giá này.

Biết là diễn viên đang cố ý nâng giá nhưng Lục Quân Đình vẫn một mực theo sát không thả. Giá đã lên tới hơn một triệu, Lâm Hi Vũ nghĩ thôi bỏ đi, cô nhỏ giọng nói với Lục Quân Đình: “Anh Quân Đình, nếu không được thì đi thôi.”

Lục Quân Đình giống như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp nâng bảng, “Hai triệu.”

Lâm Hi Vũ hít một ngụm khí lạnh, cũng may diễn viên không tiếp tục nâng giá, cuối cùng món đồ đấu giá này thuộc về Lục Quân Đình. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Lục Quân Đình cầm tay Lâm Hi Vũ lên đài ký tên xác nhận, sau đó trả tiền rồi cầm vật đấu giá rời đi.

Lá thư được đặt trong một chiếc hộp tinh mỹ, thời điểm cô cầm chiếc hộp đi ra cả người đều đang run rẩy. Cô theo Lục Quân Đình lên xe, không kịp chờ đợi mà mở hộp ra. Lục Quân Đình bảo tài xế mở đèn phía ghế sau xe ra.

Ánh đèn vừa chiếu vào, một vầng hào quang ấm áp bao trùm trên tờ giấy. Bức thư nhuốm màu thời gian, trên đó còn mang theo mùi mực nước, chính là loại mực mà ba cô thích. Trước kia lúc ông còn sống cô đều có thể ngửi được mùi này trên tay áo ông.

Đây là bức thư mà ba cô viết, hiện tại ba cô đã không còn trên đời, nhưng phong thư này lại đưa đến tay cô, như thể nó được gửi từ một thế giới khác, phảng phất mang theo tình yêu của ông đến với cô.

Lâm Hi Vũ nhìn phong thư này hồi lâu, hốc mắt dần dần ướt át, trong lòng tràn đầy xúc động. Mặc kệ trước đó cô có ý kiến gì với Lục Quân Đình, thậm chí còn hoài nghi anh, nhưng bây giờ cô đối với anh hoàn toàn là cảm kích.

“Anh Quân Đình, thật ra cũng không nhất thiết phải bỏ nhiều tiền như vậy để mua đâu. Em biết nó không đáng tới hai triệu.”

Lục Quân Đình nhìn cô, hỏi: “Em thích không?”

Thích, cô làm sao lại không thích?

Lâm Hi Vũ nhẹ gật đầu, Lục Quân Đình nói: “Nếu em thích, không gì là không đáng cả.”