Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 8: Tâm Hồn Thiếu Niên Thà Chết Không Phục.



“.......”

Nhìn Cố Dã hai giây, Bạch Thuật tháo tai nghe ra, nhấc ngón tay lên và xoa bóp cổ của mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô nói to “Anh trai”

Bình thường là đứa em gái lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng giọng nói thì lại nhẹ nhàng và dễ chịu.

Một tiếng “Anh trai” này, tuy cứng ngắc vô tình, nhưng lại mềm mại và non nớt, khiến lưng Cố Dã run lên, cảm giác tê rần truyền thẳng lên đỉnh đầu.

Suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt cô.

Cố Dã có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, một giây tiếp theo Bạch Thuật đi vào vấn đề chính, hỏi: "Anh sẽ dọn dẹp phòng chứ?"

"... " Mí mắt rũ xuống, Cố Dã dựa vào tường nhìn cô cười nói: "Đứa trẻ này, co được duỗi được, chắc chắn rồi."

“ Ừm" Chìa khóa được cắm vào lỗ, Bạch Thuật nghiêng đầu, ánh đèn vàng mờ ảo từ hành lang chiếu xuống bên cạnh cô, đôi mắt mờ mịt, cô vẫn rất lạnh lùng, thì thào nói: "Những người thà chết không phục đều ngu ngốc và to xác. "

Đẩy cửa ra, cô mang theo ván trượt vào trong.

Ánh sáng rực rỡ của buổi chiều rơi vào phòng khách, cô đối diện với ánh sáng, dáng người thẳng và mảnh mai trở thành một hình bóng, sắc nét không thể giải thích được.

Giờ phút này, Cố Dã thật sự nghĩ cô là người thông minh có thể khuất phục được mọi người, xem đây là một khía cạnh, cũng không có gì bất lợi. Không ngờ sau này anh lại nhìn thấy cô dũng cảm lao vào phía trước, nhìn thấy cô mạnh mẽ rắn rỏi. cô ấy đối mặt với thế giới.

Tâm hồn thiếu niên, thà chết không chịu khuất phục.

*

Bạch Thuật sống ngoài khuôn viên trường vào năm thứ nhất, cô thuê căn nhà hai phòng này trong bốn năm.

Sau hai tháng nghỉ hè không ở, Mục Vân Hà đã thuê người dọn dẹp nó trước khi bắt đầu học, mua cho cô một đống đồ trên mạng, và để tất cả trong phòng khách thành đống hỗn độn, chất thành núi.

Cố Dã nhận được cái giá của "anh trai", chính là giúp Bạch Thuật mở đồ chuyển phát nhanh, sau đó đem hết rác xuống lầu.

Đầu lưỡi chạm nhẹ vào quai hàm, sau khi nghe nhiệm vụ Cố Dã hỏi “ Còn em thì sao?”

“Chơi game”

Cố Dã cảm thấy đau răng.

Nhìn Cố Dã bất đắc dĩ, Bạch Thuật nhắc nhở “ Ơn cứu mạng”

Cố Dã ngắt lời cô “Để anh lấy thân báo đáp”

Để chứng tỏ quyết tâm của mình, anh giơ tay cởi một chiếc cúc cổ áo, lười biếng mở tay ra. Nhưng anh trời sinh có một làn da tốt, đứng ở ánh hoàng hôn rực rỡ, giống như một bức tranh màu lộng lẫy quý giá, đường nét nào cũng thanh tú tao nhã.

Bạch Thuật không hứng thú “Cái này của ta không tốt”

Nhướng mày cười khúc khích, Cố Dã đặt lòng bàn tay lên gáy anh, xoay cổ, ngẫu nhiên hỏi: “ Vậy miệng có tốt không?”

Sau hai giây trầm ngâm, Bạch Thuật nói: "Chú."

“..........”

Đây là lý do tại sao bạn rất nổi tiếng?

*

Chú kiểm soát Bạch Thuật thực sự đang chơi game trong phòng ngủ, Cố Dã trong phòng khách làm như một cu-li.

Cố Dã mở rồi dọn dẹp đống hàng như núi, và thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng ngủ. Nghe thấy tiếng bàn phím tanh tách, cô ấy rít lên, và anh thầm nghĩ cô chơi rất hăng say.

啧. Sách

Chỉ là một trò chơi nhàm chán thôi mà, có anh em nào chơi game mà hấp dẫn như vậy được không?

Không đầu hàng.

Mở chuyến chuyển phát nhanh cuối cùng, nhìn thấy khăn trải bàn sẫm màu, Cố Dã liếc mắt nhìn bàn ăn trần trụi, thở dài rồi đứng dậy trải khăn trải bàn.

Khăn trải bàn màu đen được trải lên, cảm giác bức tranh đen tối ùa về trên mặt thật khó nói.

- Thằng nhóc này là trai đẹp.

Sau khi lấy ra một điếu thuốc, Cố Dã vừa ngậm, thoáng nhìn thấy cửa phòng ngủ. Lúc này, điện thoại rung liên tục, Cố Dã lấy điện thoại ra trả lời.

" Cố Dã cứu mạng a a a a " giọng nói còn trẻ nhưng tâm tình kích động" Nhanh lên, cái tên biến thái Treo Máy kia không nói lời nào trở lại rồi!"

.

"Nhanh vậy"

Miễn cưỡng trả lời, Cố Dã cất điện thoại vào túi quần.

Đối diện "......."

Trên sân thượng hút xong một điếu thuốc, Cố Dã trở về phòng khách nhìn dưới đất một đống giấy gói hàng, cùng với gối, nệm, giấy vệ sinh, đồ vệ sinh cá nhân, ,đưa tay dụi mắt, cuối cùng nhìn không nổi xắn tay áo lên, rồi bắt đầu dọn dẹp, sắp xếp.

Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng sắp xếp xong, nhìn đống rác phải đi hai chuyến mới vứt hết.

Trở về sau chuyến đổ rác cuối cùng, Cố Dã bị âm thanh điện thoại réo liên tục, không nhịn được " Gặp liền tự động tấn công, cần anh phải dạy em chơi à?"

"Nhưng hắn không phải là Treo Máy" đối diện thì thầm giọng ủy khuất.

Nhấn số tầng trong tháng máy, Cố Dã lười biếng nói " Ai vậy"

" Nửa tháng trước em có nói cho anh nghe tiểu sử của hắn đó".

" Không có nghe" Cố Dã tự tin.

Đối diện bị đơ một lát, nhiều lần tự khuyên bản thân không nên nói chuyện với súc sinh, sau đó nhịn tính tình của anh ta mà giải thích.

" ID của hắn là River, là một game thủ Bug game bình thường. Thực lực rất lợi hại, một mạch khuất phục luôn top 100 . Khi chơi game hắn hay nói nhảm, cố gắng làm phiền người khác".

"Không phải ai cũng hoàn hảo, kỹ năng hắn giỏi, hiểu được nghề nghiệp của mình và đôi khi nghĩ rằng đó là đang luyện tập"

" Nhưng có lúc hắn như người khác vậy, chơi game trầm mặc ít nói,chỉ chơi đơn, solo 10 trận. Hơn nữa kỹ thuât thật trâu bò, chiến thắng cuối cùng cao nhất là ở bộ 32, hắn giết 11 tuyển thủ chuyên nghiệp, nhẹ nhàng ăn điểm. Lúc đó rất nhiều nghề được phát trực tiếp tại đây, một lần được mấy triệu view, River chơi một lần là nổi tiếng luôn."

" Vì trình độ vượt xa mức bình thường, nhiều người nghi ngờ hắn mở plug-in, nhưng hắn lại giải thích cho một người bạn chơi, đương nhiên, chẳng mấy ai tin."

" Thực lực loại này thật kinh khủng, xét về chuyên môn thì đứng số 1, 2".

" Hai năm qua, thời gian online của hắn không cố định, có khi một tháng, có khi nửa năm"

Thang máy ngừng, Cố Dã không kiên nhẫn nghe tiếp "Hắn còn online không?"

"Mới vừa ở đây" đối phương nói :" chơi ba ván, ăn điểm cả ba. Ván đầu tiên em bị đánh và chết luôn. Cả hai phía trước - sau đều có phát trực tiếp, trận chiến vô cùng thê thảm."

Cố Dã ra khỏi thang máy.

"Cố Dã, anh thật sự làm giáo sư à, không hề tham gia thi đấu game, ba năm huyền thoại, ba năm vô địch. Mỗi năm đổi một trận, mỗi năm một người vô địch, xưa nay chưa có huyền thoại. Anh có nên suy nghĩ tạo thêm vài cái BUG lấy luôn chức vô địch?"

" Còn nhớ hai năm trước anh còn tạo BUG, còn nghĩ đến thi đấu chuyên nghiệp, lúc đó nhiều đội còn lôi kéo anh, kết quả anh quay sang thi đấu chuyên nghiệp KPL"

Không chờ bên kia nói hết, Cố Dã tắt điện thoại.

Phòng ốc được Cố Dã sửa sang, toàn bộ phòng sạch sẽ, ngăn nắp, rực rỡ lên, món trang sức toát lên vẻ đẹp của một người đàn ông nam tính và tạo nên bầu không khí kì lạ.

Trong phòng ngủ, tiếng gõ bàn phím không còn.

Cố Dã đi tới, muốn báo cho Bạch Thuật biết thành quả dọn dẹp, trong nháy mắt gõ cửa, ánh mắt nhìn vào trong, khi nhìn thấy màn hình vi tính, kích động một phen.

Trò chơi kéo dài: làm mất vui.

????

Một dấu hỏi lớn được đặt trong đầu Cố Dã.

--Người bạn nhỏ vừa chơi một trò chơi giải đố nhàm chán và chơi rất hăng say.

Cánh cửa này đi ải nguy hiểm cuối cùng, Bạch Thuật hơi nhướng mày tháo ống nghe. Cô đứng dậy, quay đầu lại, nhìn ra cửa có chút kinh ngạc hỏi "Xong rồi à"

"Ừm"

Bach Thuật vén ống tay áo lên, hơi khựng lại, hơi lệch ở bên dưới, mắt mèo màu hổ phách nhướng lên, nhìn qua, ánh sáng trong đồng tử sắp xếp rõ ràng.

" Mời anh đi ăn cơm, đi không" Cô hỏi.

"Vậy phải xem ăn cái gì"

Cố Dã khẽ cười, dựa vào cửa, tay chống lên cửa, còn làm bộ làm tịch " Thân phận anh, ăn quán nhỏ ven đường không hợp cho lắm"