Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 11: Bạch Thuật, Không Hổ Là Tiểu Thiên Tài Tấn Công Giảm Chiều.



Có một khu rừng nhỏ bên ngoài tòa nhà nghệ thuật, bạn cần phải đi quá đây từ cổng phía Bắc. Nếu vội bạn có thể đi đường tắt qua khu rừng nhỏ.

Đứng dưới gốc cây hòe, Cố Dã không mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen nữa, mà là một chiếc áo phông có mũ với quần âu và một đôi giày thể thao, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, giống như một sinh viên đại học hơn.

Gió hiu hiu, bóng cây lao xao.

Anh nhướng mày, một tay nhấc cặp lồng đựng cơm, tay kia nghịch viên ngọc đổi vận, và trông có vẻ lơ đễnh.

Mặt trăng treo trên bầu trời cao, ánh sáng dịu như nước. Một lớp màn che mờ ảo được che đậy cho vóc dáng cao lớn của anh.

“Đổi viên ngọc ”

Bạch Thuật lướt ván trượt tới, dừng lại trước mặt anh, đưa tay ra.

Lông mày nhướng lên, ánh mắt của Cố Dã phản chiếu bóng dáng của cô, thoáng nhìn thấy tấm ván trượt dưới chân cô, ánh mắt buồn bã và không rõ, sau đó anh cười trầm xuống, với giọng điệu vừa đùa vừa khinh bỉ "Không phải cho anh sao?"

"Anh không trả lại cho tôi sao?" Bạch Thuật hỏi lại.

Nếu anh ấy chỉ dùng hình ảnh để thu hút cô qua đây. Cô có thể cân nhắc tặng anh một cái

Cố Dã nhìn cô chằm chằm trong giây lát.

Sau đó, một tiếng "ừm " nhẹ nhàng và nói: "Trả lại em.” Đặt túi đồ ăn đã đóng gói vào tay Bạch Thuật.

Bạch thuật: ". . . "

Ngay sau đó, Cố Dã nâng tay trái của cô lên, cầm sợi dây dài ngọc đổi vận, quấn quanh cổ tay gầy guộc của Bạch Thuật rồi buộc lại.

Ngón tay nghịch ngọc đổi vận, Cố Dã buông cô ra, cong lên khóe môi, "Giữ kỹ, lần sau đừng làm mất."

“Ồ”

Bạch Thuật nhàn nhạt đáp lại, muốn trả lại hộp cơm cho anh.

"Bữa tối cho em." Cố Dã nhìn cô ấy một cái, có ý sâu xa hơn "Anh trai hơi bị giàu”

"... "

Đúng là một giáo sư keo kiệt.

*

Bởi vì tiện đường, hai người cùng nhau trở về.

Bạch Thuật mang đồ ăn tối, bước lên ván trượt và đi theo Cố Dã suốt quãng đường.

“Viên ngọc đổi vận đó…” Giọng của Cố Dã đột nhiên vang lên trong khu rừng im lặng.

Bạch Thuật nghi ngờ nhìn qua.

"Đối với em có quan trọng không?" Cố Dã nở nụ cười trên môi, có vẻ thản nhiên hỏi.

Sau khi cân nhắc trong hai giây, Bạch Thuật nói: "Quan trọng."

Cố Dã khẽ giật mình: "Em đưa nó cho anh như vậy?"

"Bởi vì tôi nghĩ nó bị mất thật. Hơn nữa", Bạch Thuật ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Dã và lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ anh nên xấu hổ khi lấy nó."

"... " Cố Dã im lặng, lại bật cười, giọng nói trầm thấp khá mập mờ "Làm sao anh có thể lấy đồ của tiểu ân nhân được”.

"... "

Hai tháng trước, Cố Dã đang làm việc tại một thị trấn và bất ngờ gặp một trận động đất nhỏ.

Anh bị thương vì cứu người, bị mắc kẹt do dư chấn.

Bạch Thuật cùng với một nhóm người của đội cứu hộ dân sự như trên trời đưa xuống, là người đầu tiên giải cứu Cố Dã và đưa anh ta đến bệnh viện.

Sau khi nhập viện, Cố Dã đã xử lý vết thương và hỏi y tá về danh tính của Bạch Thuật. Anh trời sinh có dung mạo mà con gái thích, khí chất lại càng thêm bắt mắt, khiến cô y tá nhỏ đỏ mặt tim đập không nói một lời.

Lúc ở bệnh viện bị Bạch Thuật nhìn thấy, cảm thấy rằng Cố Dã tâm bất chính, đang bị thương thì phải ‘ba khấn tứ vái’, bôi nhọ anh trước mặt cô y tá nhỏ, mô tả anh ấy như một “Dựa vào phụ nữ, lãng phí bất tài” , ngay lập tức đánh bại mọi thiện chí của cô y tá nhỏ, trước khi đi còn giận dữ trừng mắt nhìn Cố Dã.

Lúc đó, Bạch Thuật cũng hỏi Cố Dã về việc ngọc đổi vận nhưng Cố Dã không biết gì cả.

Cho đến --

Khi trở lại phòng bệnh, anh đã thấy ngọc đổi vận được y tá đặt trên giường.

Khi anh cầm ngọc đổi vận tìm Bạch Thuật, thì cô đã rời khỏi bệnh viện và mất tích.

...

Tâm tư thu lại, Cố Dã nhìn sang Bạch Thuật ở bên cạnh , và hỏi: "Người khác đưa nó?"

"Ừm. "

Cố Dã hơi nheo mắt "Người nào?"

“Ai...”

Phía trước có một con dốc, và ván trượt bắt đầu tăng tốc. Khi Bạch Thuật băng qua Cố Dã, cô quay đầu nhìn anh một cái.

“Quên rồi” Miễn cưỡng nói.

Ván trượt càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người như kéo dài ra, làn gió buổi tối vén quần áo của cô, trong đêm đong đưa một vòng cung tuyệt đẹp.

….

Vật nhỏ này đúng là người không có lương tâm.

*

Độc giả Light Cup thần thông quảng đại, chỉ sau ba ngày, đã có người moi ra bức vẽ của Thanh Y Nhan. Ý tưởng rất giống với phong cách của tác giả lâu năm Kỷ Thường Quân, nhiều chi tiết có thể thấy dấu tích của Kỷ Thường Quân.

Tuy nhiên, tác phẩm gốc không thể được tìm thấy.

[Về điểm này, không có cách nào để chứng minh Thanh Y Nhan đạo văn, đúng không?]

[Tôi thích tác phẩm của Kỷ Thường Quân. Tôi phải nói, quá giống phong cách của anh ấy. Kỷ Y Phàm bao nhiêu tuổi rồi, tinh vi quá, không phải thứ cô ấy có thể kiểm soát được khi còn là một cô gái trẻ.]

[Đừng mở miệng vu cáo đạo văn, có năng lực đưa chứng cứ ra!]

[Bạch Đại dù sao cũng là giám khảo Light Cup, có tầm nhìn và có thực lực. Có lẽ vì không có bằng chứng nên mới dùng 10.000 phiếu tiêu cực để dạy cho Kỷ Y Phàm một bài học. Tất nhiên làm cho Kỷ Y Phàm nock-out còn hơn.]

[Vấn đề này, nó kỳ lạ ở mọi nơi.]

...

Dư luận phát tán trong một ngày, chủ đề về [Thanh Y Nhan, Kỷ Thường Quân] thực sự là một hot search.

Cùng lúc đó, Kỷ Y Phàm lên tiếng.

[Kỷ Y Phàm - Thanh Y Nhan]: Xin lỗi, hôm nay tôi đi phải đi học nên tôi trả lời trễ. Cảm ơn mọi người đã quan tâm hỏi thăm. Để làm rõ ở đây, tôi là cháu gái của tác giả Kỷ Thường Quân.Tôi xem tác phẩm của ông mình mà lớn lên, khi sáng tác truyện tranh trong tiềm thức sẽ tiến lại gần ông tôi hơn, điều này có thể bị ảnh hưởng. Tôi sẽ chú ý đến nó trong tương lai, cảm ơn!

Ngay sau đó, Kỷ Thường Quân đã đăng lại Weibo này.

Cư dân mạng bùng nổ.

[Nữu Phá Lệ- loại lai lịch này ẩn chứa.]

[Thích tiểu tỷ tỷ, khiêm tốn, khiêm tốn và năng động! Rõ Ràng có thể nhận được nhiều sự ủng hộ hơn bằng cách tiết lộ danh tính của mình, nhưng vì điều này đã bị Bạch Đại súc sinh kia hiểu lầm và bỏ -10.000 phiếu bầu!]

[Bạch súc sinh đừng giả chết, đi ra xin lỗi. Chị em xông lên, bầu cho tiểu tỷ tỷ!Coi như Bạch súc sinh không phải là người, chúng ta cũng phải cho tiểu tỷ tỷ đứng thứ 1!]

[Thanh Y Nhan số 1, rất xứng đáng!]

...

Như Kỷ Thường Quân và Kỷ Y Phàm mong đợi, White -10.000 phiếu không những không ảnh hưởng xấu đến Thanh Y Nhan, mà dư luận còn thúc đẩy cho Thanh Y Nhan.

Ban đầu, "One Eye" được xếp hạng 30, thậm chí đến vòng 3 cũng ngượng chín mặt, sau đó, số lượt bình chọn và thứ hạng tăng như tên lửa.

*

Thời tiết thay đổi, hôm nay nhiệt độ tăng trở lại, đến chiều tối không khí vẫn khô nóng.

Nhà hàng BBQ của Vân Hà vẫn chưa mở cửa nhưng trong cửa hàng đã bật điều hòa rất xa hoa. Mục Vân Hà độc ​​chiếm một bàn ăn, đeo tai nghe gõ bàn phím điện thoại, giết tứ phương trong game .

Tại thời điểm này -

Màn hình máy tính nhấp nháy hai lần và chuyển sang màu đen.

Một hộp thoại bật lên.

[Người lạ]: Anh Mục, anh có thể hack trang web Light Cup không?

[ Mục Vân Hà ]: Bạch Thuật?

[Người lạ]: Ừm

Muc Vân Hà hít một hơi, cầm lấy điện thoại di động và gọi cho Bạch Thuật.

"Em đang làm gì vậy?" Mục Vân Hà nhấc cổ áo, cảm thấy có chút cáu kỉnh.

"Học cách trở thành một hacker." Bạch Thuật thẳng thắn nói.

"Học bao nhiêu ngày?"

"Ba ngày."

"... "

Chà, không hổ là tiểu thiên tài tấn công giảm chiều , học 3 ngày liền hack được máy tính của mình.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Mục Vân Hà hỏi: “Em muốn bôi nhọ Light Cup.”

"Ừm. "

"Em để anh hack vào trang web của trường sửa điểm cũng được. Nhưng trang web cấm gian lận bỏ phiếu này hơi khó."

". . . Ồ. "

Một từ đơn giản, với ý tứ “Chào đồ vô dụng” lộ ra.

Mục Vân Hà nghiến răng, "Anh có thể nhờ giáo sư Cố thử xem."

"Ừm? "

"Dù gì thì anh ấy cũng là một giáo sư thiên tài 23 tuổi, có thể hơi phi thường một chút."

“Ồ”

Bạch Thuật nhẹ nhàng trả lời và tắt điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Mục Vân Hà định tiếp tục chơi game, nhưng màn hình máy tính nhấp nháy, một đoạn video giả mạo xuất hiện, bốn ký tự "Xin chào vô dụng" hiện lên trên màn hình.

Mục Vân Hà “......"

Đây là anh nuông chiều ra đứa em gái, không thể dạy dỗ được.

Truyện được dịch bởi team Mộc Trà Lâu

*

Trong phòng ngủ.

Rèm cửa mở ra, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn xuyên qua và tràn xuống mặt đất.

Bạch Thuật ngồi trước máy vi tính, chống cằm suy nghĩ một hồi, ánh mắt đảo qua, nhìn xuống bức tường dẫn đến cửa tiếp theo.

Tốt. . .

Cô ấy bắt đầu nhập mã.

...

Sát vách, Cố Dã chơi game, đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc.

Khi quay lại, anh liếc nhìn màn hình máy tính và dừng lại.

Khóe môi anh cong lên, cười nhẹ.

Tiểu quỷ , thật to gan.