Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 1: Tiểu Ân Nhân, Em Quên Anh Rồi Sao?



Thành phố Trường Ninh, tháng 9.

Nắng gắt cuối thu như thiêu đốt, không khí nóng khô ẩm, tiếng ve kêu râm ran kèm theo âm thanh ầm ĩ trong nhà, phá vỡ một khoảng yên lặng.

Trong phòng ngủ tầng hai khu biệt thự, Bạch Thuật đang mơ ngủ lăn người, bị tiếng ầm ĩ làm cau mày, buồn bực thức giấc.

“Reng reng reng.”

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

"Tiểu tiên nữ, em đang ở trường học à? Anh trai có chút viêc, buổi chiều em giúp anh đến lớp, buổi tối mời em đi ăn cơm." Giọng Mục Vân Hà trong sáng, trầm và ấm, giọng nói phảng phất nụ cười.

“Em không có ở trường.”

Mục Vân Hà dường như có hơi kinh ngạc, “Phòng em thuê vẫn chưa dọn dẹp xong à, nếu không phải đang ở trường, thì bây giờ đang ở nhà họ Kỷ à?”

“Ừm”

“Ba em mất tích hai năm nay rồi, em ở nhà họ Kỷ cũng không được chào đón, em quay về làm gì?”

“Xem chó.”

“……”

Ai không biết còn nghĩ rằng em xem nhà họ Kỷ là chó đấy.

Nhưng nghĩ lại, thì hình dung vậy cũng không sai. Khẽ cười một tiếng, Mục Vân Hà nói “Giúp anh đi học, tài khoản game của anh cho em chơi hai tiếng."

Bạch Thuật đột nhiên mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo: “Khi nào?”

“Lúc nào cũng được.”

Mục vân Hà cười nói.

Hắn dặn dò: “Tiết buổi chiều là của giáo sư ưu tú, tên Cố Dã, mới 23-24 tuổi. Tuần trước anh không đến lớp nên không biết tính tình thế nào, dù sao thiên tài kiểu này đều rất kiêu ngạo. Em tém lại một chút, đừng có gây chuyện với người ta.”

Bạch Thuật hừ nhẹ, “Em cũng kiêu ngạo mà.”

Mục Vân Hà: “...” Được rồi, tiểu thiên tài, em là người kiêu ngạo nhất.

Cúp điện thoại.

Trong sân ồn ào thật sự khó có thể làm người ta yên giấc, Bạch Thuật lật chăn, cau mày rời giường, sau khi rửa mặt qua loa tìm được một chiếc áo thun trắng cùng quần dài để thay.

Kéo cửa sổ sát đất ra, trong phòng lập tức ánh sáng ngập tràn, gió nhè nhẹ kéo theo làn hơi nóng lùa vào phòng, nuốt chửng không khí lạnh trong phòng.

Bạch Thuật lấy chiếc mũ lưỡi trai treo trên giá, đội lên đầu, chân giẫm lên ván trượt trên mặt đất, ván trượt nảy lên, chớp măt đã bị cô tóm gọn.

Ngay sau đó, cô lao ra ban công, đứng dậy, mang theo ván trượt từ tầng hai nhảy xuống.

Bên ngoài là một bãi cỏ mềm, cô lướt qua làn gió mát cùng ánh mặt trời rực rỡ, vững vàng đáp xuống mặt đất.

“A ——”

“Đại tiểu thư!”

“Lại tới!”

...

Đám người hầu bị tình cảnh này làm sợ tới mức hai chân nhũn ra.

“Gâu gâu gâu ——”

Lúc này, một con chó săn khổng lồ nhảy lên, Bạch Thuật đỡ một tay lên ván trượt, một tay vui đùa cùng nó.

Chó săn phe phẩy cái đuôi ngồi xổm xuống hưởng thụ cô vuốt ve.

“Bạch Thuật! Đã nói bao nhiêu lần rồi, cô đừng ở nhà chơi xiếc ảo thuật, cô muốn hù chết ai vậy?!” Trình San San ở cách đó không xa đi tới, vẻ mặt âm trầm tức giận. “Trong sân toàn là tranh vẽ của Y Phàm, lỡ cô đụng hỏng, làm lỡ buổi triển lãm tranh ở trường của nó, cô gánh nổi không?!”

“Hửm?”

Bạch Thuật nghe thấy tiền nhíu mày, ánh mắt nhìn quanh sân một vòng.

Trong sân bày ra đủ loại tranh vẽ, tranh sơn dầu và tranh quốc họa chiếm đa số. Đám người giúp việc đang di chuyển đi.

Thảo nào ầm ĩ như vậy.

“Chỉ là một cuộc triển lãm tranh ở trường học thôi mà, lại còn phô trương thanh thế như này.” Thẳng lưng lại, Bạch Thuật bỏ tay vào túi quần, từng câu chữ đều mang ý mỉa mai.” Người khác không biết còn tưởng các người triển lãm tranh ở Đại hội Quốc gia luôn đấy.”

“...”

Trình San San bị nghẹn họng.

Bà ta thở sâu, “Bạch Thuật! Thừa lúc bố mày không có ở đây mà liền ngang ngược không biết phép tắc vậy à, nghĩ không có ai quản được mày rồi sao?!”

“Bà quản?”

Ngữ điệu tăng lên, Bạch Thuật ngẩng đầu, đôi mắt mèo lộ dưới vành nón, có vài phần lạnh lùng và tùy hứng.

Cô trả lời một cách mỉa mai: “Tôi là đại tiểu thư nhà họ Kỷ. Bà đang nghĩ cái quái gì vậy?”

“........”

Trình San San sắc mặt tái mét ngay tại chỗ.

Bố của Bạch Thuật tên là Kỷ Viễn, là người kế thừa độc nhất, tình cảm với phu nhân đầu tiên cũng rất sâu đậm, thậm chí còn tùy ý để Bạch Thuật theo họ mẹ. Nhưng Kỷ phu nhân mất sớm, Kỷ Viễn cũng không đi thêm bước nữa.

Hai năm trước, ba Kỷ mất tích một cách bí ẩn.

Trình San San cầm tờ giấy xét nghiệm ADN đưa tới, dẫn theo đứa con gái Kỷ Y Phàm bước vào nhà, Kỹ lão gia liền đồng ý, quang minh chính đại làm chủ Kỷ gia.

Nhưng ít nhiều có chút “ Danh bất chính, ngôn bất thuận”

“Hừ” Trình San San không chịu lép vế, ép Bạch Thuật mà uy hiếp “Tao mà là trưởng bối của mày, sẽ không tha cho mày.”

Bà ta điêu toa đáp lại: "Mày đúng là gặp thời, nhưng bây giờ thì hết thời rồi. Mà Y Phàm lại không ngừng phát triển, không chỉ là một họa sĩ thiên tài, nó còn có thể chuyển sang nghề vẽ truyện tranh cũng có thể được quốc gia công nhận trong lần thi đấu này.. Trong lòng mày thấy không công bằng, cũng có thể hiểu được."

Kỷ lão gia là một hoạ sĩ kiêm tác giả truyện tranh, họa sĩ tiếng tăm như vậy, lại có các tác phẩm truyện tranh danh tiếng không tồi, hiện tại đã có hiệp hội thành viên quốc gia.

Nghe nói khi Bạch Thuật còn nhỏ đã bồi dưỡng làm họa sĩ, bảy tuổi mở triển lãm tranh, được vô số giải thưởng. Sau này bỗng nhiên hết thời, không thấy ra tác phẩm mới, rơi vào kết cục “Thương Trọng Vĩnh”.

*Thương Trọng Vĩnh ý chỉ người thiên tài nhưng không trau dồi học hỏi thì trở thành người bình thường

Hiện tại đã bị lãng quên.

Bạch Thuật sắc mặt lạnh lùng.

"Họa sĩ dựa vào truyền thông, truyện tranh—" Bạch Thuật khinh thường , "Đây mới là là vòng đầu tiên, còn hai vòng nữa. Ra mắt à, bà khuyên nói đừng mơ tưởng đi."

“......”

Mạnh miệng.

Cũng có thấy mày lấy thân phận tác giả truyện tranh ra mắt đâu chứ.

Trình San San tức giận đến mức muốn chửi người.

Thế nhưng, Bạch Thuật không để ý tới bà ta, ném ván trượt xuống đất, dùng chân trái giẫm lên, chào tạm biệt con chó săn.

"Đi đây."

Giọng nói bỏ lại phía sau, Bạch Thuật dẫm lên ván trượt, đạp đi rất xa.

Con chó săn cảm nhận cô đang rời đi, sủa hai tiếng "gâu gâu" đã đuổi kịp, nhưng khi bước ra trước cửa biệt viện, nó bất giác dừng lại, dùng hai chân sau ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm thân ảnh cô gái đang rời đi.

Làn gió thổi nhẹ vạt áo của cô, lộ ra vòng eo thon thả, mềm mại như một con dao hẹp, dưới ánh mặt trời sáng lên.

*

Đại học Ninh Xuyên.

Bạch Thuật theo địa chỉ Mục Vân Hà đưa tìm được đến phòng học.

Chưa đến thời gian vào lớp, trong phòng học cũng không có nhiều người, cô đứng ở cửa thăm hỏi, đang muốn tìm người xác nhận một chút thì lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng thoải mái phía sau——

“Không vào à?”

Giọng nói mát lạnh dễ chịu, nhưng lại uể oải không chút tinh thần

Bạch Thuật nghiêng đầu, nhìn thấy người tới, hơi giật mình.

Một chàng trai chạc hai mươi tuổi, với đôi mắt tà mị, như một vệt mực , ngũ quan sắc sảo. Không cà vạt, trong thời tiết khô nóng, anh cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi ngoài, đường viền cổ áo lộ ra, cổ và xương quai xanh hoàn mĩ, rõ ràng, tuấn tú, lộ ra vài chỗ lười biếng cùng ngông cuồng.

Dung mạo anh tuấn, phong thái đỉnh đạc.

Đôi mắt của Bạch Thuật đột nhiên thu lại, người thanh niên trong lúc cô chưa nhìn thấy hắn, trong nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc và phấn khích.

Hắn cong cong môi.

Hắn ta hành động như thể đã nhìn thấy một điều bất ngờ và thú vị.

“Bạn học.” Cô hướng cằm chỉ ra cửa và hỏi: “Chờ một chút, phòng học này là lớp ‘ điện cơ phân tích’ sao?"

“Ừm”

“Giáo sư mới có dễ gần không?”

Thanh niên dựa cạnh cửa, một tay bỏ trong túi quần, một tay chống vào cửa, hắn nhẹ nhàng nghiến răng, miễn cưỡng đáp: “Cũng tàm tạm.”

Bạch Thuật: “Kiêu ngạo không?”

Khóe miệng chợt nhếch lên, thanh niên trầm mặc,suy nghĩ một chút mà đáp: "Rất kiêu ngạo."

Sau khi nhẹ nhàng đọc sách, Bạch Thuật nhấc chân đi vào trong.

Nhưng--

Trong nháy mắt,chỉ nghe một tiếng "này" lười biếng phát ra trong đầu cô, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp vành mũ của cô, được đà kéo lên.

Trong đôi mắt to và trong veo, cô cau mày quay đầu lại, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen dài và hẹp như hồ ly.

Trong mắt hiện lên ý cười, đôi mắt hơi híp lại, vô cùng xinh đẹp, nhưng chủ nhân của giọng nói lại bỡn cợt, "Đồ không có lương tâm, anh hai tháng nay đều nghĩ đến em. Anh nói chứ --"

Trầm mặc một chút, giọng nói đột nhiên thay đổi: "Tiểu ân nhân, em thật sự quên anh?"

Bạch Thuật:?