Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 259: Nữ nhân chơi chim



Từ trên thiên không, một con đại bàn to lớn xấp xỉ cả một con chó lớn đột nhiên sà xuống, lớp lông trong suốt như thủy tinh phản chiếu những tia sáng cuối cùng của ánh chiều tà trông xinh đẹp mà huyền bí lạ thường.

Chỉ là không ai có thời gian quan tâm đến vẽ đẹp của nó, hàng trăm quân nhân đều vội vàng đưa súng lên muốn bắn hạ vị khách không mời kia.

Dù sao đây là hoang dã, bất kỳ một sinh vật nào đều nguy hiểm với nhân loại, thậm chí theo định luật của đại tư nhiên, càng là sinh vật xinh đẹp lại càng nguy hiểm.

Tuy nhiên, một thanh âm trông trẻo vang lên ngăn cản những người kia lại.

- Không được bắn, nó là chim của ta.

Thấy con chim bé nhỏ của mình bị mấy trăm khẩu súng nhắm đến, Yến Nhi vội vang hét lên đám quân nhân kia lại...

Dù trên cơ bản con chim kia không phải một sinh vật sống và gần như bất tử, khi có thể tái tạo lại vào ngày hôm sau, nhưng chim của mình khi không bị người ta bắn vẫn là một điều không hay.

Nghe thấy tiếng hét của Yến Nhi, Ngô Bình khẽ nhiều mày rồi phất tay ngăn mọi người lại.

Con đại bàn điêu trông xuống suốt như thủy tinh cũng nhờ thế mà an toàn sà xuống đậu bên cạnh Yến Nhi, cái đầu to lớn cọ cọ vào chân nàng không khác gì một con chó, nào đâu còn bộ dáng oai phong lẫm liệt như lúc nãy.

Bên kia ngoài Ngô Bình ra thì hiển nhiên các chỉ huy khác cũng đã có mặt...

Khi trông thấy con chim to lớn sà xuống đậu bên cạnh Yến Nhi, ai nấy đều tiến đến cẩn thận đánh giá nó.

Liễu Mộng Điệp là bạo gan nhất, đứng bên cạnh Yến Nhi và con chim của nàng cẩn thận đánh giá chú chim trong suốt như thủy tinh vô cùng xinh đẹp kia.

Kéo một hơi thuốc rồi phun khói vào mặt con chim, Liễu Mộng Điệp khẽ mỉm cười liếc nhìn Yến Nhi hỏi.

- Nó là năng lực của cô.

Bị nhiều sinh vật hạ đẳng trong mắt mình nhìn chằm chằm, Yến Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu nên cũng hậm hực trả lời.

- Phải.

Nói xong Yến Nhi khẽ vung tay lên, con chim điêu to lớn tựa như một viên nước đá dần dần tan biến trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Quả là một năng lực kỳ lạ.

Đứng một thấy mọi người còn ngồi đó nhìn nhau, Trần Lâm biết cứ để Yến Nhi nói chuyện thì qua giờ cơm tối vẫn chưa giải quyết được gì, thế nên vì miến ăn Trần Lâm chỉ đành đứng ra giải thích.

Liếc nhìn hai đại lão cốt cán Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm khẽ cười gật đầu nói.

- Liễu tỷ nói không sai, con chim kia chính là năng lực của Yến Nhi...

- Nhìn chung nó không có khả năng gì đặc biệt trong vấn đề công kích hay phòng ngự nhưng lại là ác chủ bài trong chuyện trinh sát.

- Vì thế ta mới giao tránh nhiệm trinh sát cho người có chuyên môn, không phải ta làm biếng đâu.

Nghe Trần Lâm nói thế, hai người Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp mới khẽ gật đầu.

Tuy Trần Lâm không nói rõ ràng, thậm chí khả năng “tâm linh tương thông” giữa Yến Nhi và con chim của mình khiến Yến Nhi hoàn toàn có thể thấy được những gì mà con chim của mình thấy đều không được Trần Lâm nhắc đến.

Nhưng bằng vào trí tuệ của mình, Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp vẫn đánh giá năng lực của Yến Nhi làm một năng lực vô cùng mạnh trong phương diện trinh sát.

Ngươi có thể cảnh giác với mọi vật xung quanh, nhưng hoàn toàn không thể cảnh giác với một con chim gần như trong suốt đang bay rên bầu trời, trừ khi ngươi là những cái cây biết bắn Ak hay là những bụi cỏ biết chửi, nhưng đáng tiếc là hung thú phổ thông hay thây ma không biết chơi trò đó.

Nghĩ đến độ khủng bố trong vấn đề trinh sát của Yến Nhi, Ngô Bình cười tươi như hoa tiến lên nói.

- Yến Nhi cô nương, quân độ Vũng Hải thiếu một tổ trưởng tổ trinh sát.

- Hay là cô nương gia nhập quân đội đi, ta lập tức xin Lôi thống lĩnh phong cho cô quân hàm Trung Uý thậm chí Đại Uý...

Nghe thấy lời đề nghị của Ngô Bình dành cho Yến Nhi, toàn trường đều không khỏi chấn động.

Chức Trung Uý quân đôi không nhỏ vậy mà Ngô Bình lại sẵn sàng đem ra làm mồi câu dụ dỗ nữ nhân kia, đủ để thấy đánh giá của Ngô Bình dành cho nữ nhân kia cao đến mức nào, chỉ cần nàng ta gật đầu một cái chính là một bước lên mây trong truyền thuyết.

Tuy nhiên phân lớn mọi người đều chỉ ngạc nhiên, không mấy ai đố ký với Yến Nhi.

Họ cũng có mặt tại hiện trường, cũng chứng kiến năng lực gọi chim vô cùng kỳ dị của Yến Nhi nên hoàn toàn hiểu rõ những việc Ngô Bình đang làm, năng lực kia trong chuyện trinh sát chính là vô đối không khác gì thiên nhãn, đặc bản thân vào vị trí của Ngô Bình họ chắc chắn cũng làm y như lão không tiếc đại giới mời chào Yến Nhi về dưới trướng.

Dĩ nhiên, quan trong nhất vẫn là vì cái mạng của bản thân. Thời buổi loạn lạc, chuyện hành quân đánh trận sẽ diễn ra ngày một nhiều, nếu có cái mắt thần di động hổ trợ sẽ tránh rất được nhiều nguy hiểm, cái mạng cũng được đảm bảo hơn nên không ai ngu mà dị nghị gì...

Tuy nhiên, chỉ là phần lớn mọi người không có dị nghị chứ không phải là tất cả, bởi lẽ vẫn có người không vui trong lòng.

Đứng một bên quan sát, Lôi Hồng khi nghe Ngô Bình không chút nghĩ ngợi muốn phong hàm trung uý, thậm chí rất có thể là đại uý cho Yến Nhi, đồng tử của nàng không nhịn được khẽ run lên nhè nhẹ, bàn tay cũng vô thức siết chặc.

Tuy quân hàm của Lôi Hồng là thiếu tá, thế nên dù cho Yến Nhi có lên chức đại uý đi nữa cũng nhỏ hơn nàng một bật, nhưng Lôi Hồng là trải qua thiên tân vạn khổ mới mò lên được chức vụ đó, còn Yến Nhi chính là một bước lên mây, nói Lôi Hồng không ganh ghét chính là nói dói.

Dĩ nhiên, ngoài Lôi Hồng ra vẫn có khá nhiều người khác không vui trong lòng, đó không ai khác chính là Trần Lâm. Lúc này mặt đã đen như đít khỉ liếc nhìn Ngô Bình.

- Lão già kia đúng là khốn nạn đến cực điểm, dám đào góc tường ngay trước mặt chủ nhà.

- Hôm nào đó ta phải bẻ đầu lão mới được.

Trần Lâm không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Ngoài ra, Liễu Mộng Điệp cũng không mấy vui vẽ gì liếc nhìn Ngô Bình, Yến Nhi là thuộc hạ của Trần Lâm mà Trần Lâm lại là thuộc hạ của mình, thế nên theo quy tắc bắt cầu Yếu Nhi cũng là thuộc hạ của mình.

- Lão gìa Ngô Bình này dám nhắm đến thuộc hạ của lão nương đúng là chán sống.

Liễu Mộng Điệp không chúng kém cạnh nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Bên kia cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người nhắm vào mình...

Ngô Bình hiển nhiên biết đó xuất phát từ đầu nhưng vẫn cương quyết chơi đến cùng, lẵng lặng chờ đợi câu trả lời của Yến Nhi.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của mọi người Yến Nhi chỉ hài hước nhìn Ngô Bình lắc đầu nói.

- Lão không đủ tư cách...

Nghe thấy câu trả lời của Yến Nhi, Ngô Bình có chút ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nàng.

Toàn trường cũng không kém cạnh đều bị câu nói của Yến Nhi làm cho kinh ngạc không nhịn được trợn mắt há mồm...

Cô gái chơi chim này cũng thật là quá điên cuồng đi.

Yến Nhi đồng ý toàn trường hiển nhiên không mấy ngạc nhiên, Yếu Nhi từ chối cũng không mấy kinh ngạc, dù sao xét theo một góc độ nào đó nàng cũng là người của Liễu Mộng Điệp, bỏ rơi Liễu Mộng Điệp để đi theo Ngô Bình chưa chắc là kèo thơm.

Tuy nhiên, câu nói không phải đồng ý cũng không phải từ chối của Yến Nhi lại khiến mọi người ngạc nhiên tột độ, bởi lẽ nó là kinh thường.

Yến Nhi kinh thường Ngô Bình không có tư cách mời chào nàng, quả là một nữ nhân điên cuồng, cả Vũng Hải này... mà không cả chính quyền Lôi Chấn đều không một ai dám kinh thường Ngô Bình vậy mà nữ nhân kia lại dám.

Bị một con nha đầu đáng tuổi con mình không xem ra gì...

Ngô Bình dù có tốt tính cách mấy cũng không nhịn được nổi gian, nhìn chằm chằm vào Yến Nhi.

May thay Liễu Mộng Điệp đã đứng chắn trước người Ngô Bình cười nói.

- Lão Ngô chỉ mà một cô bé chưa trải sự đời thôi mà.

- Không cần phải chấp nhất với nàng ta.

Nghe thấy thế Ngô Bình rất muốn chửi thề, lúc này lão thực sự đã hiểu được cảm giác khi Lôi Thành đối đầu với Trần Lâm ngày trước.

Cái cảm giác đánh không được bỏ lại tức vô cùng khó chịu.

Yến Nhi tuổi hiển nhiên không nhỏ nhưng cũng đáng tuổi con trai lão, thế nên vì chút chuyện mà đôi co với một nha đầu đáng tuổi con mình chỉ càng thêm mất mặt mà thôi. Chỉ là cục tức này Ngô Bình nuốt không trôi.

Đứng một bên Trần Lâm thấy tình hình có vẽ căn không nhưng được thầm than, không biết nha đầu Yến Nhi này học được cái tính chó má kia từ đâu.

Tuy nhiên, không biết từ đâu mà có nhưng Trần Lâm vẫn phải là người đứng ra giải quyết chuyện này.

- Nàng cùng mọi người đi dựng liều đi.

Vỗ vào bờ mông no tròn của Yến Nhi, Trần Lâm khóc không ra nước mắt nói.

Nghe thấy thế Yến Nhi khẽ gật đầu rồi cùng hai chị em Phương Tuyết bỏ đi, ba ngươi Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga thấy tình hình có vẽ căn thẳng nên cũng biết khôn vội vàng chạy theo sau, để lại huyết tổ đại nhân một mình ngăn cơn sóng dữ.

Bất chợt Yến Nhi khẽ dừng lại liếc nhìn Ngô Bình như không có chuyện gì nói.

- À... lúc nãy khi trở về, ta phát hiện một đàn sói đen khoảng 10 nghìn con đang từ phía nam kéo đến đây.

- Thế nên ta kiến nghĩ ngài thay vì đứng đó nhìn nhau, ngài nên chỉ huy quân đội nhanh chóng xây dựng công sự phòng thủ thật tốt đi.

Nói xong Yến Nhi tựa như đã hoàn thành xong nhiệm vụ vội vàng phủi mông bỏ đi.

Liếc nhìn nhóm người Yến Nhi đang đi xa, Liễu Mộng Điệp không nhịn được lắc đầu thở dài.

Nàng và tất cả mọi người đều đã nợ Trần Lâm một lời xin lỗi.

Ngay từ đầu Liễu Mộng Điệp đã nhận định rằng Trần Lâm là một tên kiêu ngạo bất tuân.

Nhưng hôm nay nàng mới nhận thấy, nếu so với đám người của mình, Trần Lâm có thể nói là bé khỏe bé ngoan dễ thương dễ gần vô cùng, thậm chí có thể gọi là thiên thân baby... cute... pho may que...

Trần Lâm dù có chút bất tuân không xem ai ra gì kẻ cả Vũng Hải, nhưng còn dễ nói chuyện.

Nhưng hai thuộc hạ của cậu từ Thu Thảo đến Yến Nhi lại vô cùng khó gần.

Thậm chí trong mớ hồ Liễu Mộng Điệp còn nhận thấy, ánh mắt Yến Nhi nhìn mọi người đều giống như đang nhìn một đám động vật chứ không phải nhìn con người.

Quả thật là vô cùng kỳ lạ, nhưng kỳ lạ nhất vẫn là việc đám người kiêu ngạo đến tận xương tủy kia lại chấp nhận làm thuộc hạ trung thành của Trần Lâm, khiến Liễu Mộng Điệp khó hiểu mãi không thôi.

Tuy nhiên, lúc này Liễu Mộng Điệp lẫn Ngô Bình đều không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.

Trước khi đi Yến Nhi đã đê lại một quả pháo cực mạnh khiến toàn trường đều một lần nữa run động, nhưng lần này là hoảng sợ.

Lần xuất chinh này, Vũng Hải xuất thủ ba mươi nghìn quân cộng với khoảng gần mười nghìn thợ săn vừa gia nhập tổng cộng khoảng 40 nghìn người...

Với bây nhiêu người, cùng vô số khí tài quân sự, đại quân viễn chinh hoàng toàn có thể đánh hạ thi đàn miếu thành hoàng khoảng 100-200 nghìn thây ma kia.

Dù sao thây ma phổ thông cũng rất ngu và chưa có khả năng kháng lại súng đạn, với sức mạnh từ vũ khí nòng và công sự phòng thủ chu đáo, đại quân dư sức tiêu diệt thi đàn gấp 3-4 lần mình kia.

Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là đại quân không tổn thất quá nhiều trên đường đi.

Thế nên dù không sợ đàn sói rất có thể sẽ tấn công đêm nay, nhưng nếu không tính toán kỹ dẫn đến tổn thất quá lớn, họ sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt thi đàn miếu thành hoàng.

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngô Bình tạm gác lại chút chuyện xích mích cá nhân tập trung gia cố tuyến phòng thủ phía bên ngoài.

Tuy nhiên ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn Yến Nhi đã đi xa rồi nhìn lại Trần Lâm, xem ra tính khí cũng có thể lây nhiễm...

Đứng một bên, Trần Lâm trông thấy mọi chuyện đã được một câu nói của Yến Nhi giải quyết không khỏi ngượng ngùng gãy đầu.

Xem ra đám những đại tỷ của huyết tộc này tuy có máu cho thích gây chuyện, nhưng cũng có bản lĩnh giải quyết được vấn đền mình gây ra, thậm chí còn hiệu quả và êm đẹp hơn cả Trần Lâm.

Thật tế xét cho cùng, trừ nhóm hung thú và nhóm thực vật như Huyết Linh thì các cao tầng của huyết tộc đều thuộc dạng có số có má, không là vương là tướng thì cũng quan chức đầy mình, bèo nhất thì cũng là sinh viên ưu tú thành phần học thức cao.

Thế nên cái đầu chắc chắn phải nhảy số hơn vị huyết tổ đại nhân chưa tốt nghiệp cấp ba kia...

Chỉ là nhận thức được mình đã thu về một đám quần thần của bá đạo hơn cả bản thân, Trần Lâm chỉ có thể nuốt lệ vào tim chấp nhận số phận là hôn quân chủ mình.

Cái game này không phải huyết tổ đại nhân không thể hiện, mà là team mạnh quá không cho huyết tổ đại nhân có đất để thể hiện...