Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 41: Lần đầu tiên ôn nhu



“Thấy ngươi ngủ rất say, không dám gọi, cho nên trướchết đi ra ngoài , hiện tại đến đúng lúc, lại đây đi.” Long Y Hoàng mộtchút cũng không có cảm giác không tự nhiên, thực vui sướng mỉm cườinhìn lang ly uyên, hoàn toàn không có để ý thân thể của hắn bốn phíanguy hiểm đang tỏa ra, nhìn lang ly uyên ngồi xuống bên người, sau đó,tiếp tục quay đầu đối với khuynh nhan hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói đếnđâu?” Không đợi khuynh nhan trả lời, lang ly uyên đột nhiênlợi dụng ưu thế gần gũi, một phen ôm lấy thắt lưng Long Y Hoàng , nhẹnhàng đưa vào lòng ngực của mình, dường như không có việc gì đem lờicủa nàng đánh tan, lấy cớ đường hoàng: “Nhìn ngươi không có ăn cái gìcả, muốn ăn cái gì, ta gắp giúp ngươi.” Long Y Hoàng vươn tay muốn duy trì khoảng cách haingười , cố sức nghiêng đầu đi nhìn vẻ mặt Khuynh Nhan đang không hiểugì : “Ta…”. Không đợi nàng nói hết chữ “Ta” , lang ly uyên đem mộtkhối điểm tâm bay nhanh nhét vào miệng của nàng , ngăn chặn lời nàng,vẻ mặt quan tâm tươi cười: “Ăn trước một chút đi, bằng không lát nữabụng lại đau.” Long Y Hoàng bị điểm tâm thình lình đưa đến làm nghẹn,gian nan nuốt xuống lúc sau bắt đầu ho khan, lấy tay lau lau miệngsừng sộ , nhìn lang ly uyên: “Ngươi làm gì, muốn đem ta hại chết!” Lang ly uyên vẫn là vẻ mặt tươi cười, mang theo quan tâm sâu sắc, lấy tay phải rót một chén trà, sau đó đưa tới trước mặt Long Y Hoàng: “Nhìn ngươi, như thế nào như vậy không cẩn thận, bị nghẹn rồiđi? Trước uống nước đi.” “Có chuyện cứ việc nói thẳng! Không cần luôn làm hànhđộng không hiểu ra sao đó!” Long Y Hoàng không kiên nhẫn đẩy tay cầmchén trà của lang ly uyên ra, chén trà bị ngoại lực tác động , đột nhiên nghiêng, chất lỏng bên trong toàn bộ nghiễm nhiên đổ trên người Long Y Hoàng . Long Y Hoàng sửng sốt, lấy tay nhanh chóng vẫy đi nướctrà nóng, tức giận nói: “Lang ly uyên! Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm!” “Hắc… bẩn không sao đâu, trở về đổi váy thì tốt rồi.”Lang ly uyên phun một hơi dài , thuận thế đem Long Y Hoàng ôm lấy, trước khi đi liếc liếc mắt một cái, bị trạng thái lộng mộng trước mắt củakhuynh nhan, coi rẻ nói: “Thật sự thật có lỗi , hiện tại chúng ta phảirời khỏi một chút, ngài thỉnh tự tiện.” “Chỉ ướt một chút, không cần thay quần áo cũng khôngnghiêm trọng đâu…” dư âm lời nói của Long Y Hoàng còn đang luẩn quẩntại chỗ, nhưng lang ly uyên cũng không nghĩ muốn ở lại hơn nữa khắc,bước nhanh chạy lấy người. Hắn đem Long Y Hoàng ôm tới phòng, sau đó lấy tay đóngcửa lại, Long Y Hoàng lệch đầu nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: “Này, ngươi không phải nhỏ mọn như vậy chứ! Ta cùng hắn cũng không phải là rấtquen thuộc.” Lang ly uyên đột nhiên xoay người sang chỗ khác, vàibước đem Long Y Hoàng bức lui đến bên tường, cánh tay đè hai bên củaLong Y Hoàng, đem nàng khóa chặt, lang ly uyên trên đầu mây đen nổiđỉnh: “Ta là không quen nhìn ngươi đối với người khác tốt như vậy, Nhìn. Không. Quen!” “Thật sự là… Một đại nam nhân, lòng dạ so với nữ nhâncòn hẹp hòi.” Long Y Hoàng không ngừng thối lui cơ thể mình, buồn cườinói. “thời điểm ngươi cùng người đàn ông khác bên nhau, takhông phải hào phóng như vậy.” Lang ly uyên kìm hãm cánh tay gây trởngại của nàng, nghiêng mặt, chậm rãi cúi đầu hôn nàng. “Người ta là danh hoa có chủ , ta làm sao có thể tùytiện hái?” Long Y Hoàng đưa tay ra , ngăn môi lang ly uyên , sau đóchậm rãi rời ngực hắn, đột nhiên tươi cười sâu không thấy đáy, nàng chỉđể ý để ý áo ngoài: “Ta chẳng qua là hiểu biết hiểu biết thôi, ngươi lại mẫn cảm như vậy.” “Danh hoa có chủ? Ngươi…” Lang ly uyên thân thể cứng ngắc, đột nhiên nói không ra lời. “Hắc… Ngươi ghen tị bộ dáng không biết có bao nhiêuđáng yêu đó, ” Long Y Hoàng nhẹ nhàng thoáng ôm cổ hắn , ,tươi cười lạiảm đạm đi , chậm rãi nhắm mắt lại: “Nhưng lang ly uyên,? ta có phải đòihỏi ở lòng ngươi quá nhiều. Kết quả… như thế nào đây, đến lúc chúng tachia lìa , lại sẽ biến thành thế nào?” “Sẽ không chia lìa, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi,trừ phi ngươi bỏ ta, bằng không ta sẽ vẫn quấn quít lấy ngươi.” Lang lyuyên đột nhiên có chút kinh hoảng ôm ngược nàng: “Y hoàng, chúng takhông nói những điều đáng sợ như vậy nữa.” “Nhưng… Lấy thân phận hiện tại của ta và ngươi, cónăng lực cùng một chỗ bao lâu? Hơn nữa, lang ly uyên… Ngươi cùng ca cata rất giống, ta không thể đối với ngươi nảy sinh tình cảm nào ngoàihuynh muội… Thực xin lỗi.” Long Y Hoàng cúi đầu, cắn chặt môi, che đậyđi hai mắt. Lang ly uyên nhẹ giọng mắng nàng, cũng không rõ này lờinói cự tuyệt rõ ràng mà buông tha cho hoặc là dao động: “Không quan hệ,ta chờ ngươi.” Long Y Hoàng trầm mặc, lang ly uyên buông nàng ra, giữchặt tay nàng, liền đi ra ngoài: “Không phải nói tìm người kia còn cóviệc sao? Vậy nhanh lên đi nói đi, đừng làm cho người ta đợi lâu.” Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bởi vì ngượcsáng, mặt lang ly uyên nghiêng đi chỉ nhìn thấy rất mông lung, nàng thấy không rõ lắm là vẻ mặt gì. Nhìn thấy hai người lần thứ hai trở về,khuynh nhan băng bó miệng vết thương đứng lên: “Đa tạ cô nương cứu mạng, nhưng hiện tại khuynh nhan vẫn có chuyện quan trọng trong người, khôngtiện ở lâu, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ân huệ của cô nương .” “Đi? Ngươi hiện tại trong người trọng thương, có thể đitới chỗ nào chứ? Vạn nhất nửa đường gặp được cừu gia, ngươi có mấy cáimệnh có thể dùng đến hay nói giỡn ?” Long Y Hoàng nghiêm túc nói: “Liền ở trong này nghỉ ngơi đi, thực an toàn, ta sẽ bảo toàn tánh mạng củangươi.” “Kỳ thật, nếu là hắn cố ý muốn rời đi, ta cũng có thểphái người bảo hộ hắn
” Lang ly uyên vẻ mặt thối thối xen mồm vào. “Khởi bẩm chủ thượng, ngoài cửa có một đám người khí thế mạnh mẽ, nói muốn vào tìm người.” Xích nhiễm vô thanh vô tức xuấthiện, đánh vỡ cục diện xấu hổ : “Đã có mấy người bị các nàng đả thương , nói là nhất định phải tiến vào để hỏi rõ ràng.” Long Y Hoàng nhìn ra hướng cửa lớn, thanh âm tranh cãi ầm ĩ ẩn ẩn truyền đến, sau đó nhìn nhìn lại khuynh nhan, sắc mặt củahắn bỗng nhiên trắng bệch. Cuối cùng Long Y Hoàng nói: “Nói các nàng cho vào, ta nghĩ, ta hẳn là đóan được là ai.” “vâng.” Xích nhiễm lui ra, lang ly uyên thuận miệng nói tiếp: “Ai vậy?” “Nếu không sai, phải là phượng trữ lan.” Long Y Hoàngánh mắt không tranh rời đi mặt khuynh nhan, lang ly uyên ngẩn ra, buôngtay nàng ra : “Ta đây về trước, thật sự là không có tiện thấy hắn.” Long Y Hoàng gật gật đầu. Khuynh nhan đứng ở tại chỗ, mím môi không nói, cúi đầu. Quả nhiên, không quá nửa khắc đồng hồ, phượng trữ lanmang theo một đội nhân mã hùng hổ hướng nàng áp chế, phượng trữ lan đi đầu cười lạnh, trong lúc đó thanh âm quanh quẩn ở đại viện: “Long YHoàng, nhĩ hảo đại mặt mũi, thế nhưng ngay cả ta muốn tiến vào gặpngươi đều phải trải qua thông cáo!” “Ta gặp khách quan trọng, cho nên không có để ý làngươi, thật sự là thất lễ…” Long Y Hoàng khẽ cười một tiếng, hồi đáp:“Như vậy Thái tử điện hạ cố ý đến thăm, chưa đặt chân vào lãnh cung,lại có dụng ý gì?” “Ta là tới hỏi ngươi, ngoài sân có một đường vết máu, vì sao vừa đến ngạn chỉ đinh lan liền… Nhan…” Phượng trữ lan ánh mắt tùy ý hướng quét tới bên cạnh Long Y Hoàng , đột nhiên dừng lại, trước saungữ khí cùng lời kịch ông nói gà bà nói vịt, kinh ngạc đến thất thố. “Chúa, chủ thượng.” Khuynh nhan chậm rãi nghiêng ngườiquay mắt về phía phượng trữ lan, cúi đầu, thanh âm thấp đến cơ hồ nhậnkhông ra, giây tiếp theo, phượng trữ lan lập tức vọt tới trước mặt hắn,vạn phần khẩn trương bắt lấy tay hắn, hoàn toàn quên vật bên người:“Ngươi tối hôm qua như thế nào lại xúc động như vậy! Thế nhưng tự mìnhđi chấp hành nhiệm vụ! Ngươi có biết hay không thiếu chút nữa đem ta hùchết!” “Thực xin lỗi, chủ thượng.” Có lẽ là hành động phượngtrữ lan ảnh hưởng đến miệng vết thương của hắn, khuynh nhan âm thầmnhíu mi, nhưng phượng trữ lan đối với hắn mẫn cảm hơn một ngàn vạn lần,một chút liền nhìn thấu không đúng: “Ngươi bị thương! Hỗn đản! Ta sẽkhông bỏ qua những tên kia!” “Đúng vậy, là Thái tử phi cứu thuộc hạ, bằng không thuộc hạ đã sớm mất mạng…” Khuynh nhan thanh âm vốn liền nhu nhược, lần này, càng khiến cho phượng trữ lan mãnh liệt đau lòng, hắn ngẩng đầu nhìnLong Y Hoàng, không nói gì, lại nhìn khuynh nhan, ôn nhu mở miệng:“Chúng ta trở về, ta sẽ tìm thầy thuốc tốt nhất chữa thương cho ngươi.” “Vâng.” Khuynh nhan chậm rãi gật đầu. Phượng trữ lan lôi kéo hắn đến chỗ cư ngụ, đi đến mộtnửa, đột nhiên ngừng lại, xoay người sang chỗ khác, lần đầu tiên khôngcó thịnh nộ cùng chán ghét như vậy, chỉ có niềm vui mừng sau tai nạncùng một chút cảm kích. Hắn lần đầu tiên đối với Long Y Hoàng ôn nhu như thế . Hắn nói: “Cám ơn ngươi… Long Y Hoàng.”